71| Tu La tràng
Định luật Murphy, nếu bạn lo lắng tình huống nào đó sẽ phát sinh, như thế nó liền càng có khả năng phát sinh.
Khi Kaneki Ken và Satsugawa Nyoko đi thang máy đến tầng 4, hai người đều cầm không ít túi mua hàng. Ở ba tầng trước hắn đã tiếp thu đầy đủ kiến thức về năng lực mua sắm của phụ nữ, ví dụ như ở Lễ hội Tháng Năm, Kamishiro Rize mua một đống đồ handmade và mỹ phẩm, mà sự nhiệt tình của Satsugawa Nyoko cũng cống hiến 80% trên đó, riêng ở cửa hàng mỹ phẩm, son môi mua năm cái!
Thật sự Kaneki Ken không hiểu tư duy của phụ nữ, sự khác biệt của son môi nhỏ như vậy, mua năm cái có ích gì đâu?!
Ở tầng 4, đương nhiên Satsugawa Nyoko không dẫn Kaneki Ken đến cửa hàng nội y, ở đây bán đều là phụ kiện, nàng rất có hứng thú mà mua cho Kaneki Ken một chiếc nơ, kiếp này Kaneki Ken chưa bao giờ nhận được thứ xa xỉ như thế làm quà, vội vàng từ chối: "Tớ rất ít mặt vest, không cần nơ."
Satsugawa Nyoko nói: "Khẳng định về sau cậu sẽ dùng đến đó."
Cô không nhịn được, dùng nơ khoa tay múa chân trước ngực Kaneki Ken một chút, "Màu này cũng được, quả nhiên cậu thích hợp với đồ màu đen."
Kaneki Ken bất đắc dĩ mà nhìn cô thanh toán.
Này xem như điểm tốt —— khi đi dạo phố à? Không cần hắn tiêu tiền.
Đứng ở cửa tiệm, Kaneki Ken ra bên ngoài vừa nhìn, phát hiện Uta-san và tiểu thư Itori đi ra từ cửa hàng nội y.
Khoan đã, cửa hàng nội y?!
Quan hệ này cũng không khỏi thật quá tốt đi!
Mắt thấy Satsugawa Nyoko đang lấy túi mua hàng, lập tức muốn đến đây, Kaneki Ken dùng thân thể ngăn tầm mắt bên kia, bỗng nhiên một bộ cảm thấy rất hứng thú lật xem phụ kiện cho nam giới như kim cài áo linh tinh, "Không nghĩ đến nam giới có nhiều phụ kiện trang sức như vậy."
Tinh thần Satsugawa Nyoko khá hơn rất nhiều so với lúc trước, cười nói: "Cậu nhìn đàn anh Tsukiyama và đàn anh Atobe liền bết, mỗi lần có tiệc, trên người bọn họ sẽ đeo đầy đủ hết, kim cài áo, đồng hồ, nút tay áo gì đó cũng không thiếu, còn có sẽ xịt một ít nước hoa." Nhớ đến việc Kaneki mượn nước hoa cho nữ giới lần trước, cô che mặt, "Kaneki, tớ nhớ còn phải mua cho cậu thứ gì."
Nước hoa nam tính cổ điển! Rất hợp với Kaneki!
Kaneki Ken ngượng ngùng khi để cô gái mua đồ cho mình, "Không cần, lúc sau tớ sẽ tiêu tiền của mình đến nơi này mua."
Satsugawa Nyoko vỗ vai, "Có chí khí!"
Nhưng mà, cô vẫn không khỏi phân trần kéo Kaneki ra ngoài, "Đi, đi cửa hàng nước hoa, tớ đưa cậu chọn lựa một chai nước hoa phù hợp với cậu."
Kaneki Ken vội vàng từ chối, "Không cần đâu, Satsugawa-san, tớ không cần nước hoa!"
Bọn họ đi về phía trước, thang máy ở cuối —— cửa hàng đồ dùng cho nam giới ở tầng 5.
Chờ khi thân ảnh thiếu nữ và thiếu niên biến mất, Uta đứng ở tầng 4 bên kia, thở phào nhẹ nhõm, "Mình nên về sớm một chút thôi."
Xoay người, hắn liền thấy Itori cười đến ý vị thâm trường.
"Ồ, anh Uta, anh trốn ai thế? Vừa rồi mấy mỹ nữ đi qua có người anh thích à?"
"...Không."
"Chúng ta đi tầng 5 đi, tôi còn chưa mua quần áo cho anh."
"......"
Uta thân là Bán Kakuja, chưa kịp đi thì liền bị Itori còn chưa lộ ra Kakugan kéo đi lên thang máy, Itori vừa đi vừa nói chuyện: "Mặc quần áo phong cách cố định là chuyện tốt, nhưng anh mặc quá lôi thôi, dùng thẩm mỹ khi điêu khắc đồ ngày thường của anh đi."
Đến tầng 5, Itori đụng phải Kaneki Ken và Satsugawa Nyoko chưa đi được bao xa.
Nàng ôm lấy cánh tay Uta, dạt dào hứng thú hỏi: "Này, người đẹp, cô cũng đến mua đồ cho bạn trai à?"
Satsugawa Nyoko: "......"
Uta: "......"
Loại gặp mặt này, xấu hổ quá.
Kaneki Ken nhìn Satsugawa Nyoko bên cạnh, lại nhìn bộ dáng e thiên hạ không loạn của Itori, "Tôi ——" Còn chưa dứt lời, đột nhiên Satsugawa Nyoko đột nhiên nắm lấy tay Kaneki Ken, sức lực lớn đến Kaneki Ken đều thiếu chút nữa lảo đảo một chút, "Uta-san, đây là bạn trai em."
Khóe mắt Kaneki Ken co giật, ánh mắt đối diện với Uta-san.
【 Hãy tin tôi, tôi không phải. 】
【 Tôi biết. 】
Loại kịch bản hạng ba này, Kaneki Ken và Uta đều đọc qua vô số lần trong tiểu thuyết.
Nghĩ đến Satsugawa-san khóc thảm như thế, Kaneki Ken không vạch trần Satsugawa Nyoko, "Satsugawa-san, em biết cô ta à?"
Satsugawa Nyoko nhìn chằm chằm Itori, trọng điểm là dung mạo đẹp đẽ của đối phương và dáng người nhấp nhô quyến rũ, "Em không biết, vị tiểu thư này đồng ý giới thiệu một chút không? Em lần đầu tiên thấy có người đi dạo phố cùng Uta-san."
Itori nhiệt tình nói: "Tôi là Itori, một chủ quán bar nho nhỏ, anh Uta thường đến nơi của tôi uống rượu."
Nội tâm Satsugawa Nyoko càng tuyệt vọng.
Uta-san tình nguyện thích một chủ quán bar hơn thích cô à?
Nếu nói Kaneki Ken và Uta có cảm quan bẩm sinh không tồi, có thể gọi cho nhau, như thế khi Satsugawa Nyoko thấy Itori liền có địch ý đầy người đều không thể khắc chế, loại cảm giác không rõ này khiến nàng vô cùng bài xích Itori, trực giác nhận định đối phương không phải là một người phụ nữ tốt gì.
Itori nhìn ra thái độ của Satsugawa Nyoko, cười thầm không thôi.
Ngay sau đó nàng đem ánh mắt hướng về Kaneki Ken bên cạnh Satsugawa Nyoko, trên người thiếu niên tóc đen tản ra khí vị con người, mặt lớn lên rất đáng yêu, là một thiếu niên chưa trưởng thành, hình như biết Uta.
"Xin hỏi cậu là ——?"
"Tôi là Kaneki Ken, chào."
"Chào nhé."
Itori tiếp đón xong bọn họ, nói: "Tôi phải mua quần áo cho anh Uta, đi cùng chứ?"
Satsugawa Nyoko cắn răng, "Đương nhiên, tôi cũng muốn mua quần áo cho Kaneki-kun."
Chiến trường của phụ nữ không cần lời nói đàn ông xen vào, Kaneki Ken và Uta muốn từ chối bị mấy cô làm lơ.
Bốn người đi vào một cửa hàng vest hưu nhàn, mỗi bộ quần áo bên trong đều có giá xa xỉ, vì phân cao thấp, Satsugawa Nyoko bắt đầu nỗ lực chọn quần áo cho Kaneki Ken, mà Itori lấy vài bộ quần áo trên giá, thân mật mà đối lập đưa cho Uta, "Tôi chưa thấy anh mặc vest bao giờ cả."
Uta không muốn, "Tôi không thích."
Itori chớp chớp mắt về phía Satsugawa Nyoko, "Thích cô ta à?"
Tay nàng đụng vào cổ Uta, lòng bàn tay vuốt ve chữ Latinh, "Con người luôn có thể khiến anh thích thú, ngược lại anh rất lãnh đạm với đồng loại."
"Nói nhỏ chút!" Uta kéo tay nàng xuống.
Vừa lúc Satsugawa Nyoko ở bên kia quay đầu lại, đôi mắt tức khắc đỏ một vòng.
"Kaneki, anh lại đây ——!" Satsugawa Nyoko không hề nhìn bên kia, kéo Kaneki Ken lại chọn quần áo. Hứng thú của Kaneki Ken với những bộ vest nghiêm cẩn đến trói buộc tay chân không lớn, chỉ là Satsugawa Nyoko một hai phải mua cho hắn, hắn chỉ có thể thở dài một hơi, lựa chọn cho mình một bộ quần áo kiểu Tây.
Đó là một bộ có sơ mi trắng đơn giản, vest ngoài màu đen, cùng với một chiếc quần vest đen.
"Có đơn giản quá không?"
"Hẳn là được nhỉ —— có người từng chọn cho anh."
"Ai thế?"
Satsugawa Nyoko bảo người phục vụ lấy quần áo từ trên giá xuống, quay đầu hỏi Kaneki Ken.
Kaneki Ken không nói.
Satsugawa Nyoko làm mặt quỷ, "Mối tình đầu?"
Kaneki Ken bật cười, "Không phải, là một người đàn ông."
Khi hắn rời quận 20, sau khi gia nhập Cây Aogiri, Tsukiyama Shuu vẫn luôn đi theo hắn, cho hắn chọn quần áo hơn nửa năm, bao gồm bộ quần áo chiến đấu màu đen lộ eo, một lần làm hắn mặc cảm thấy xấu hổ.
Satsugawa Nyoko nghe được nam liền không thèm để ý, đẩy hắn vào phòng thử đồ, đưa nơ cho hắn, "Đi thử đi, hôm nay cậu mang giày da màu đen, lại chọn quần áo màu đen trắng, vừa lúc có thể phối với nơ tớ vừa mua cho cậu."
"Được."
Kaneki Ken không biết từ chối thiện ý của người khác, sắc mặt hơi hơi rối rắm mà đóng lại cửa phòng thử đồ.
Ngoài cửa, biến thành Tu La tràng của ba người.
Satsugawa Nyoko khoanh tay mà đứng, giận dỗi nhìn Itori không ngừng chọn quần áo cho Uta, mà vẻ mặt Uta thờ ơ.
Uta-san, nếu ngài muốn tìm bạn gái tớp góp cho đủ số, cũng không cần tìm phụ nữ yêu diễm phong lưu như vậy đi.
"Tiểu thư Satsugawa, anh Uta không thích quần áo tôi chọn, cô có lời khuyên gì không?" Itori đau đầu với phản ứng của Uta, dời mục tiêu đến Satsugawa Nyoko. Satsugawa Nyoko cảnh giác nhìn nàng, "Tôi không nói tên tôi cho cô ——"
Itori chỉ ra: "Thiếu niên đẹp trai vừa rồi gọi cô là 'Satsugawa-san'."
Satsugawa Nyoko mím môi, tức giận.
Từng bộ quần áo dưới sự tích cực của các nàng xếp thành núi, người phục vụ cười đến không khép miệng được, cảm khái vẫn là Tu La tràng thích hợp bán quần áo, cùng với —— người đàn ông mang kính râm này thật là họa thủy nha, một câu cũng không nói, liền dẫn đến hai bạch phú mỹ (1) ném tiền cho hắn.
Uta thật sự bất đắc dĩ khi đứng giữa hai người phụ nữ, tại sao mình lại lãng phí thời gian buổi sáng đến đây!
"Kaneki-kun sắp ra rồi." Uta đột nhiên nói.
Tốc độ thay quần áo của Kaneki Ken rất nhanh, bộ đồng phục sinh viên liền biến thành bộ quần áo vừa chọn.
Đẩy cửa, hắn kéo nơ đi ra, không ngay ngắn, vừa đi vừa chỉnh, một chiếc nơ rất nhanh xuất hiện.
Satsugawa Nyoko tán thưởng: "Rất hợp với anh nha, người chọn quần áo này cho anh thật sự có mắt nhìn."
Kaneki Ken mặc đơn giản, nhưng đột nhiên sinh ra phần khí chất.
Sơ mi trắng trên người hắn cực kỳ hợp với làn da trắng của hắn, áo vest nhỏ phác họa ra bả vai và eo, tôn lên dáng người dưới quần áo, quần âu đen phụ trợ cho đôi chân thon dài, khiến hắn nhìn qua nhiều ra cảm giác trưởng thành hơn.
"Cảm ơn Satsuagawa-san."
Kaneki Ken cảm ơn với Satsugawa Nyoko, trong lòng đã chuẩn bị tốt món quà có giá trị để tặng cho lần sau.
Uta nhân cơ hội thoát khỏi dục vọng mua sắm của Itori, "Chúng ta đi thôi, quần áo ở đây không hợp với tôi, vẫn hợp với người trẻ tuổi như Kaneki-kun."
Người phục vụ khó nén thất vọng, cuối cùng tính tiền chỉ có hai bộ vest và quần.
Satsugawa Nyoko cười hừ một tiếng, "Kaneki-kun, đi, sau khi mua quần áo xong, em sẽ mua nước hoa cho anh!"
Sắc mặt Kaneki Ken cứng đờ, cảm giác giá của món quà muốn nhiều hơn một con số không.
Hắn thật sự rất nghèo a a a a a ——
Đến cửa hàng nước hoa, Itori thân là Ghoul hoàn toàn bại dưới tay đại tiểu thư Satsugawa Nyoko.
Khứu giác Ghoul rất nhạy, ở cửa hàng nước hoa chính là một loại tra tấn.
Các loại hương vị trộn lẫn với nhau.
Uta nhỏ giọng nói: "Cô một hai phải ở lại nơi này chịu tội à?"
Itori duy trì nụ cười tươi đẹp, nhéo thịt trên cánh tay Uta, "Tôi sao có thể bại bởi một cô bé."
Ở trước quầy, Satsugawa Nyoko thuộc nước hoa như lòng bàn tay, ngửi một chút là có thể biết tốt xấu, "Kaneki, anh lại đây ngửi thử, có thích không?" Kaneki Ken dưới ánh mắt hoài nghi của người phục vụ "Cậu có phải được bao nuôi không thế", chậm rãi đi đến.
Hắn ngửi ngửi nước hoa.
Mùi hương này không nồng, nhẹ nhàng mà lịch sự tao nhã, xem ra là lựa chọn yêu thích của nam giới.
"Cũng được ——"
"Vậy cái này!"
Satsugawa Nyoko mua nước hoa, quay đầu lại, lấy thái độ kiêu ngạo của người chiến thắng nhìn về phía Itori, "Không biết tiểu thư Itori chọn được không?"
Lúc này so phẩm vị!
Itori im lặng ba giây, dưới ánh mắt có chút tuyệt vọng của Uta, đi mua cho hắn nước hoa.
Vì át một khí thế của thiếu nữ kiêu ngạo con người, Itori trực tiếp xịt nước hoa trên người Uta.
Trước mặt Satsugawa Nyoko, nàng phong tình vạn chủng mà nghịch tóc.
"Buổi tối tôi có thể ngửi được hương thơm trên người Uta."
"......"
Mẹ nó!
Satsugawa Nyoko khiếp sợ nhìn đôi nam nữ này, không ngừng là quan hệ bạn bè nam nữ, lại còn có lên giường?!
......
Tác giả có lời muốn nói: #818 Hai vị bạch phú mỹ tiêu nhiều tiền cay độc#
Satsugawa Nyoko: QWQ Tiền tiêu vặt sắp biến mất.
Itori: Không sao đâu, không sao đâu, Tsukiyama Shuu đã đưa đủ tiền rồi.
Uta: ......
Kaneki Ken: Đây là phùng má giả làm người mập (2) à?
Tsukiyama Shuu: QAQ Mình chỉ xuất hiện trong ký ức của Kaneki-kun thôi sao? Khổ quá mà...
.
.
.
(1) Bạch phú mỹ: Bạch (trắng trẻo), phú (giàu có), mỹ (xinh đẹp), chỉ những cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu có.
(2) Phùng má giả làm người mập: (打肿脸充胖子) ý chỉ những việc quá khả năng (Nguồn: vtudien.com)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro