60| Tin tức đặc biệt
Đốm (Editor): Đại từ nhân xưng của Hide (hắn) mình sẽ sửa thành cậu, để không trùng với Kaneki. Tại hai người gặp nhau rất nhiều.
Mấy chương trước mình sẽ sửa sau, tại lười á =))
.
.
.
Satsugawa Nyoko ở nhà tĩnh dưỡng một ngày, vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi.
"Kaneki, không gặp một ngày, nhớ tớ không?"
"Nhớ."
Hàm súc không như Satsugawa Nyoko nghĩ, sau khi Kaneki Ken cất cặp, trả lời thẳng thắn với một nụ cười.
Mặt Satsugawa Nyoko đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Khiến cậu lo lắng, tớ nhận được tin nhắn hỏi thăm của cậu, chỉ là người nhà bảo tớ nên nghỉ ngơi thật tốt, tớ quên gọi lại cho cậu." Sự ngượng ngùng của nàng không đến một lát, lập tức liền đắc ý, "Ba mẹ còn không ra khỏi nhà mà ở cạnh tớ một ngày, lúc trước mấy búp bê tớ muốn, bọn họ đều mua cho tớ."
Tiền tiêu vặt của đại tiểu thư có hạn, muốn búp bê tinh xảo đắt tiền, không thể mua được.
Lần này xem như trong họa có phúc.
Kaneki Ken đánh giá tinh thần Satsugawa Nyoko hôm nay, xác định nàng không có bóng ma tâm lý, "Búp bê của cậu tặng được chưa?" Satsugawa Nyoko ngẩn người, dùng ngón tay kéo chiếc nơ trên tay áo để che giấu, "Chưa, không cẩn thận mất búp bê ——"
Mất ở quận 4, vốn dĩ nàng đến cửa hàng mặt nạ để gặp Uta-san.
Kaneki Ken nhẹ nhàng nói: "Cậu có thể đưa tớ một con được không?"
"Tớ nhớ là cậu không có hứng thú với búp bê", Satsugawa Nyoko khom lưng, tò mò nhìn Kaneki Ken trên chỗ ngồi, "Cậu muốn tặng cho bạn gái à?"
Trong lớp học bình thường, Kaneki Ken lắc đầu, thầm nghĩ đây là vì dời sự chú ý của cậu, không cần đến quận 4 nữa.
Bỗng nhiên bạn học bên cạnh bàn luận về một sự kiện khác, "Hai ngày nữa là cuối tuần thứ hai của tháng năm, cậu nghĩ tớ nên mua cẩm chướng hay là bách hợp thì tốt hơn?" "Cẩm chướng đi, nhưng mà vào lúc này, cẩm chướng rất đắt, tớ không muốn xem tiền như rác dù chỉ một chút đâu."
Satsugawa Nyoko quay đầu nhìn hai bạn học kia, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày sau —— Lễ Vu Lan.
Mỗi cuối tuần thứ hai của tháng năm là Lễ Vu Lan.
Cha mẹ Kaneki Ken đều đã mất.
"Búp bê không thành vấn đề, nhất định tớ sẽ làm ra một Kaneki-chan thật đáng yêu!" Satsugawa Nyoko nhanh chóng đồng ý, không hỏi gì, cho rằng Kaneki đưa búp bê cho người mẹ đã mất. Kaneki Ken dở khóc dở cười, "Tớ không yếu ớt như vậy, nếu cậu không có thời gian, khi nào làm cũng được."
Satsugawa Nyoko tràn đầy tự tin, "Trong hai ngày có thể may được cho cậu!"
Nàng trở về chỗi ngồi, dùng thời gian rảnh rỗi bắt đầu phác họa quần áo.
Kaneki ken cảm thấy mình lo lắng vô ích, thần kinh Satsugawa-san thật cứng cỏi, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Lễ Vu Lan tới gần, Ban tuyền truyền Hội Sinh Viên bận rộn với Lễ hội Tháng Năm cũng không thể không dừng một khoảng thời gian, phân bố nhân lực đến bố trí tuyên truyền Lễ Vu Lan. Bởi vì khả năng viết của Kaneki Ken rất tốt, còn có một chút khả năng hội họa, hắn được giao vẽ các tờ báo trên bảng tin, Simizu Hisano bận tối mày tối mặt, dặn dò cô muốn trên bảng tin phải vẽ người mẹ gần gũi với con và vài câu chuyện xưa.
Sau khi ăn cơm trưa, Kaneki Ken liền cầm mấy hộp phấn đứng trước bảng tin, nỗ lực nhớ lại vài chuyện ấm áp khi mẹ con ở chung.
Hình như ——
Bản thân không nhớ về việc giữa cha và mẹ rất lâu.
Nagachika Hideyoshi ngồi ở khoảng đất trống bên cạnh, cắn bánh mì vừa mới mua, "Kaneki, nếu cậu không muốn vẽ thì để tớ."
Kaneki Ken mím môi, "Không cần."
Hắn nắm phấn màu trắng, bắt đầu vẽ hai bóng người nhỏ một cao một thấp trên bảng đen.
Trước nay hắn chưa bao giờ thay đổi về tình yêu đối với mẹ, bà là người phụ nữ ôn nhu thiện lương —— hắn từng gặp trên thế giới. Nhưng mà thế giới này không dành cho những người quá mức mềm yếu thiện lương, dưới sự nhượng bộ và tổn thương từ những người khác, mẹ hắn lao lực quá mà chết.
Ở thế giới tinh thần, hắn đã từng bị nhất châm kiến huyết của tiểu thư Rize đánh thức: Bản thân trách mẹ, đối phương vứt bỏ hắn rời đi nhân thế.
Chỉ còn một người là hắn.
Một người.
Nhớ mang máng, quá khứ gia đình hắn có một căn nhà kiểu Nhật ấm áp, trên bàn còn có một bó hoa tuyết trắng.
Cuối cùng, chúng bị máu nhuộm thành màu đỏ trong thế giới tinh thần.
Hoa bỉ ngạn tràn ra ——
Đột nhiên phấn của Kaneki Ken bị người khác lấy mất, Hide đến bên cạnh hắn, nghiêm túc nói: "Tớ vẽ cho, cậu ngồi bên cạnh đi!"
Kaneki Ken nhìn về phía bảng tin.
Hình người đơn giản cực kỳ giống mẹ hắn, nhưng biểu cảm kia khó nén mệt mỏi.
Không nói gì nữa, Kaneki Ken cúi đầu xuống, ngồi ôm đầu gối bên cạnh, nhìn bộ dáng Hide vén tay áo vẽ tranh. Vì có từ ngữ thích hợp miêu tả, cậu cầm lấy điện thoại xem lời tuyên truyền của Lễ Vu Lan, sau khi gia công một chút liền có thể dùng được.
Sau khi hai người đồng tâm hiệp lực hoàn thành vài tin trên bảng, Nagachika Hideyoshi nắm lấy tay Kaneki Ken, hỏi: "Hôm nay cảm xúc của cậu không tốt lắm."
Kaneki Ken cười khổ: "Ngủ không ngon."
Vấn đề về Arima Kishou và việc Lễ Vu Lan, hai thanh đao cắm trong lòng.
"Cậu nên nói sớm một chút, nghỉ trưa có thời gian, đi lên sân thượng nghỉ ngơi, tớ nhớ tiết buổi chiều không bắt đầu sớm như buổi sáng." Nagachika Hideyoshi không khỏi phân trần mà lôi kéo hắn đi đến sân thượng, Kaneki Ken lảo đảo vài cái, vội vàng nói: "Rửa tay! Tay chúng ta đều là phấn!"
"Được rồi, trên lầu có nhà vệ sinh."
"Hide ——"
Kaneki Ken không tránh được vận mệnh vị Nagachika Hideyoshi lôi đi.
Nagachika Hideyoshi chọn lựa khu giảng dạy đón ánh sáng rất tốt, sân thượng trống trải, trên đó có một ít hoa cỏ, có vũng nước trong góc.
"Sau khi mưa, quả nhiên không có người ở đây lâu." Cậu đắc chí với quyết định của mình, xúi giục Kaneki về sau đến đây nghỉ trưa, "Kaneki, đi bên này, bên này có mái hiên trú mưa, rất thích hợp ngủ và trốn học!"
Vài phút sau, Kaneki Ken bảo là ngủ không ngon nằm trên mặt đất sạch sẽ, ngủ đến cuộn tròn người.
Chỉ trong lúc ngủ mới có thể thấy sự bất an của hắn.
Nagachika Hideyoshi cùi đầu nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, nói thầm: "Áp lực tâm lý thật lớn đấy."
Cởi áo khoác, cậu phủ nó lên người Kaneki Ken, duỗi người, nhìn khuôn viên đại học Tokyo từ sân thượng của một tòa nhà cao tầng.
Một giấc này ngủ đến ba tiếng.
Trên đường Nagachika Hideyoshi đến lớp, khi ra ngoài khóa cửa sân thượng, vô thanh vô tức trở về, thuận tiện giúp Kaneki xin nghỉ một tiết. Satsugawa Nyoko dễ nói chuyện hơn so với trước kia, vừa nghe nói Kaneki mệt đến muốn bệnh, nàng liền hỗ trợ điểm danh.
Cậu thấy Kaneki Ken mở mắt ra, dán hai lon cà phê lạnh lên mặt đối phương.
Kaneki Ken tức khắc ngồi dậy, "Lạnh quá!
"Tất nhiên là lạnh rồi, tớ vừa mua." Nagachika Hideyoshi mở lon của mình, "Nếu cậu không tỉnh lại, tớ phải suy xét đưa cậu đến phòng y tế."
Kaneki Ken cúi xuống, đầu óc chưa tỉnh táo khiến hắn lẩm bẩm: "Sinh hoạt như vậy không biết còn duy trì được bao lâu ——"
"Cậu nói gì?" Nagachika Hideyoshi híp mắt, cười xấu xa đến gần.
"Kaneki, cậu lo lắng đến việc về đàn anh Tsukiyama kia à? Tớ có thể đảm bảo gần nhất anh ta không có cách nào đến tìm cậu, hội trưởng Hội Sinh Viên kia không ngừng sai anh ta làm việc, vì cậu gây khó dễ cho anh ta."
"Hả? Đàn anh Atobe?"
"Chính là ảnh, thủ đoạn của anh ấy rất cao, trên diễn đàn đăng một bài viết 'Các cậu hy vọng ai làm chủ quầy hàng ẩm thực Hội Sinh Viên', đàn anh Tsukiyama lập tức bị những đàn chị, đàn em si mê nhiệt tình vây quanh, mấy ngày này phải làm một nghìn điểm tâm độc nhất vô nhị."
"......."
"Tớ cảm thấy anh ta khẳng định không có tâm tư làm chuyện xấu."
Vẻ mặt Nagachika Hideyoshi chính trực, hoàn toàn không đề cập đến mình sử dụng chiêu trò gì.
Môi Kaneki Ken giật giật, Nagachika Hideyoshi chỉ vào hắn nói: "Kaneki cười, rất vui lòng thấy đàn anh Tsukiyama gặp xui xẻo!"
Kaneki Ken quay đầu, "Không có."
"Cậu vẫn có tính cách không muốn chủ động tổn thương đến người khác." Nagachika Hideyoshi bắt đầu uống cà phê, "Người giống như Kaneki-chan, làm chuyện xấu đều chỉ có thể nửa nạc nửa mỡ, sau đó kiếm củi ba năm thiêu một giờ, việc tổn thương người khác cũng làm không được, là người thường bị kẻ xấu nhắm đến nhất."
Nhớ đến những việc rối rắm vào buổi tối, Kaneki Ken vô cùng phiền não, "Tớ không ổn như vậy hả?"
Nagachika Hideyoshi khoa trương nói: "Đây là khích lệ đó!"
Một người không làm chuyện xấu được, đương nhiên là một người tốt.
Bị ảnh hương bởi sự lạc quan của cậu, Kaneki Ken ủ rũ cụp đuôi, nói: "Tớ đã nói với Arima-san giúp cậu, cuối tuần có thể đi bái phỏng anh ấy."
Nagachika Hideyoshi nói: "Cuối tuần là Lễ Vu Lan, tớ nghĩ cậu sẽ về quê."
"Không." Kaneki Ken lắc đầu, "Tớ không định về, khẳng định Yuushi sẽ bảo tớ về ăn một bữa cơm với Oshitari gia, dù sao lâu rồi tớ không gặp bác với bác gái."
Nagachika Hideyoshi đặt cà phê xuống, "Tớ vốn muốn mời cậu qua nhà tớ ăn cơm chiều, xem ra không được." Cậu ngồi xổm xuống, đối diện với Kaneki ngồi dưới đất, "Kaneki cũng có người thân để quan tâm, quên đi những kí ức không thoải mái đó."
Người cậu nói là dì của Kaneki Ken.
Sau khi cha mẹ qua đời, Kaneki Ken đến nơi dì Asaoka ở mấy năm, sống cũng không vui vẻ gì.
Kaneki Ken đã sớm quên đoạn ký ức kia, chợt đề cập, hiện lên gương mặt lạnh nhạt chán ghét của dì trong đầu. Nagachika Hideyoshi nói: "Nhưng mà, vẫn phải đưa cẩm chướng, nếu không buổi sáng chúng ta về quê cậu, ăn trưa xong thì đi gặp Arima-san."
Kaneki Ken mỉm cười nói: "Được."
Nếu tất cả đều thuận lợi như vậy, không có gì phải sợ.
Đúng vậy ——
Không có gì, hắn là con người, không phải Ghoul.
Kế tiếp ở Hội Sinh Viên, hắn chỉ thấy được Tsukiyama Shuu vội vàng đi ngang qua vài lần, ngẫu nhiên nhận được ánh mắt u oán của đối phương. Tsukiyama Shuu không có cơ hội đến gần Ban tuyên truyền vội như con quay, nhưng Hori Chie ở Ban nhiếp ảnh cũng thường xuyên đến, tựa hồ muốn tìm hiểu thêm về hắn, Kaneki Ken từ chối điều này.
Một lần nói chuyện riêng, Hori Chie đột nhiên nói: "Lễ hội Ngũ Nguyệt có thể mời phụ huynh."
Kaneki Ken bình tĩnh trả lời: "Cha mẹ tôi không ở đây."
Những người thân duy nhất đều rất bận, hắn không muốn làm phiền bọn họ.
"Cha của Tsukiyama-kun sẽ đến Lễ hội Ngũ Nguyệt." Hori Chie cười giảo hoạt, "Nghe nói vì muốn gặp người Tsukiyama-kun thích một lần, vì người này, thực dục không tốt, rốt cuộc Tsukiyama-kun cũng ăn cơm khi ốm đau trên giường, khiến người khác vô cùng vui mừng."
Kaneki Ken đột nhiên không kịp phòng bị, "Cha của đàn anh Tsukiyama?"
Hori Chie kỹ càng tỉ mỉ nói: "Đúng, chính là doanh nhân rất nổi tiếng ở Nhật Bản, người đứng đầu tập đoàn Tsukiyama."
Mẹ nó!
Nói dễ nghe như thế, đó cũng là Ghoul đấy!
Kaneki Ken nhìn chằm chằm gương mặt đơn thuần của Hori Chie một lát, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Cảm ơn chị cung cấp tin này."
Nhất định hắn sẽ tránh rất xa.
"Cha Tsukiyama-kun là một người ôn hòa thu hút." Hori Chie phảng phất như không biết ý nghĩ của hắn, nhỏ giọng nói, "Mẹ Tsukiyama-kun qua đời sớm, Tsukiyama-kun được cha nuôi dưỡng, vị gia chủ này cực kỳ chiều chuộng Tsukiyama-kun, có thể làm tất cả vì Tsukiyama-kun."
Nàng nở nụ cười rạng rỡ với Kaneki Ken.
"Chúc may mắn."
Một câu này ẩn chứa bùn đen, thình lình vả lên mặt Kaneki Ken.
Mặt Kaneki Ken không có biểu cảm gì đứng lên, tìm cơ hội bắt tay vào công việc, rời xa Hori Chie, chiếc đuôi nhỏ của Tsukiyama Shuu. Hắn từ bỏ suy nghĩ về việc làm cách nào để không dính líu đến cha của Tsukiyama Shuu, khi trọng sinh, hắn liền không có ngày nào bình yên!
Đơn giản mà nói, nợ nhiều không lo! *
* Đốm (Editor): Câu này tớ không hiểu lắm, mong các cậu giúp đỡ ( ;∀;)
Bên kia, Tsukiyama Shuu nhận được tin này cũng giật mình, "Tại sao cha lại muốn đến trường học gặp tôi."
Kanae nói chuyện với Tsukiyama Shuu có chút chột dạ, giải thích chuyện này: "Tôi bẩm báo việc ngài khôi phục thực dục ở Nhà hàng Quỷ ăn thịt cho gia chủ, gia chủ rất cao hứng, hỏi tôi là người nào khiến ngài muốn thực dục."
Tsukiyama Shuu quỷ dị nói: "Cô trả lời thế nào?"
Kanae nói: "Tôi theo phân phó của ngài, nói là do ngài muốn trở nên mạnh hơn."
Tsukiyama Shuu còn chưa thở phào nhẹ nhõm, Kanae còn nói thêm: "Gia chủ không tin dù chỉ một chữ, bảo tôi nói ra sự thật."
Tsukiyama Shuu: "......."
Kanae đau thương tự trách, "Xin lỗi, Shuu-sama, tôi không có cách nào lừa gạt gia chủ, sau đó gia chủ mời gặp Hori Chie, chuột nhắt kia —— không phải, tiểu thư Hori nói cho gia chủ, nói ngài theo đuổi một người trong trường học, còn vô lễ nói vì muốn giành được thiện cảm của đối phương mà ngài đã bắt đầu ăn những gì."
Shuu-sama không cần duy trì hình tượng hoàn mỹ! Shuu-sama đã rất hoàn mỹ!
"Lễ hội Ngũ Nguyệt bắt đầu vào ngày mười tám, cô nói là tôi đã chuẩn bị vé vào cổng cho cha." Tsukiyama Shuu không từ chối dò hỏi từ cha, bị Atobe Keigo bức cho khẩn, y cần gấp người quan trọng dời đi lực chú ý của Atobe Keigo.
Kanae cẩn thận hỏi: "Tôi có thể đi được không?"
Tsukiyama Shuu nghĩ đến tính cách làm tất cả vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của Kanae, từ chối, "Không được."
Y chưa định kích thích Kaneki-kun, Kaneki-kun ngụy trang thành con người thật sự khiến người khác yêu mến, cần thiết giữ gìn biểu hiện giả dối này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro