29| Tuyên ngôn chiến đấu
Gần trường học không thiếu địa phương để vận động, Nagachika Hideyoshi đưa Kaneki đến một khu đất trống có thể vận động tay chân.
Kaneki Ken nhìn xung quanh, "Nơi này là...... Sân tennis."
"Không cần quan tâm đến điều đó!" Nagachika Hideyoshi nói với vẻ biết rõ về điều kiện đường xá, "Nơi này tương đối cũ, người thích chơi tennis nếu không ăn cơm vào thời gian này thì đi hội trường tennis, nhưng chắc là đi chơi tennis ở Đại học Tokyo, sân bên kia rất lớn, còn có nhiều cao thủ."
Kaneki Ken nghe hắn nói đến đạo lý rõ ràng, lần nữa đổi mới ấn tượng với Hide —— Hide đi vào địa phương nào, đều sẽ thu thập tin tức liên quan.
Có chút đáng sợ.
Ngón tay hắn gãi gãi gương mặt, nói với thanh mai trúc mã của mình: "Cậu muốn tớ làm như thế nào?"
Nagachika Hideyoshi đặt hai túi đeo trên vai xuống, nhảy nhảy tại chỗ, hoạt động gân cốt, "Kaneki, tớ từng tiếp thu qua kỹ thuật võ đạo cơ bản ở câu lạc bộ trinh thám, cậu tấn công trước đi!" Hắn học theo vai ác trong truyện, ngoắc ngoắc ngón tay với Kaneki Ken, mười phần khiêu khích, "Xem tớ có thể đánh cậu đến mặt mũi bầm dập hay không."
Kaneki Ken: "......"
Nagachika Hideyoshi thấy hắn lại trầm mặc, thúc giục nói: "Cậu cũng nói một câu để bày ra khí thế a! Tiền bối của tớ đều nói như vậy!"
"Nhất định phải nói sao? Cảm giác rất xấu hổ a ——" Sắc mặt Kaneki Ken vi diệu, thầm nghĩ: Hide, tiền bối của cậu không phải đang chọc cậu sao? Đánh nhau còn muốn khiêu chiến, khẳng định người như vậy có nhân cách yêu thích mãnh liệt với biểu diễn đi.
"Tớ không tin cậu không nói được lời nào, rõ ràng Kaneki đọc qua rất nhiều tiểu thuyết kinh dị." Nagachika Hideyoshi đang chìm trong sự hưng phấn của võ đạo, chỉ kém túm lấy bả vai Kaneki Ken nói chuyện. Ánh mắt Kaneki Ken bất đắc dĩ, lấy ra chìa khóa bén nhọn và tấm thẻ, ngồi xổm xuống phóng đến nơi an toàn.
Đứng lên một lần nữa, Kaneki Ken chuẩn bị tốt, nghiêm trang mà nói: "Câu nói của tớ, khả năng có hơi dài."
Nagachika Hideyoshi cười chờ hắn.
Lưỡi Kaneki Ken liếm qua hàm răng, ánh mắt theo thói quen mà rũ xuống, che khuất hơn phân nửa đôi mắt, "Cơ thể người có 206 xương, toàn bộ xương cốt đều gãy thì sẽ chết ——" Biểu tình Nagachika Hideyoshi trở nên kinh ngạc, Kaneki Ken nở nụ cười có thể xem là ôn nhu, khí thế vân đạm phong khinh (*) trên người thắng qua hết thảy.
"Chết 1/2, chỉ cần bẻ gãy 103 cái, ta đánh ngươi đến sợ chết khiếp thì thế nào?"
"......"
"Ách, tớ nói như thế không được sao?"
"—— hoàn toàn không có cảm giác bị khiêu khích, Kaneki."
Khóe miệng Nagachika Hideyoshi run rẩy mà phun tào hắn, đây là đe dọa đi, đe dọa! Tuyệt đối không phải tuyên ngôn chiến đấu!
"Còn có —— cái gì gọi là chết 1/2, chỉ bẽ gảy 103 xương ——" Nagachika Hideyoshi ôm đầu kêu rên, "Chặt đứt đầu lâu liền sẽ chết đi!"
Kaneki Ken cảm thấy bị chọc ghẹo mà quay đầu, "Là cậu muốn tớ nói a!"
Căn bản hắn chưa nói qua câu tuyên ngôn chiến đấu bao giờ, lời này là từ trong trí nhớ ghép ra.
"Kaneki, tiểu thuyết kinh dị quả thực lầm người con cháu!" Nagachika Hideyoshi nói ra phán đoán với Kaneki Ken, không hề lãng phí thời gian vào tuyên ngôn chiến đấu, sắc mặt lập tức nghiêm túc lên, "Đã trôi qua mười lăm phút từ khi chúng ta ăn hamburger, chỉ cần không vận động kịch liệt thì không có vấn đề gì."
Kaneki Ken nhún vai, "Đến đây đi."
Một chút phòng ngự hắn cũng không bày ra, đôi tay buông xuống, thể hiện phong cách học sinh thuần lương an tĩnh.
Nagachika Hideyoshi nâng cánh tay lên, lòng bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, làm ra tư thế tấn công. Hắn hiểu tính cánh của Kaneki hơn ai hết, tin rằng đối phương sẽ không đoán đại, càng đáng sợ chính là hắn biết năng lực học tập siêu cường của Kaneki, nhưng không biết được Kaneki đã học đến trình độ cao thâm nào.
"Nhìn tớ!"
Trong lòng Nagachika Hideyoshi căng thẳng, thân thể vọt đến không chút do dự!
Cách sân tennis vài chục mét, một tiểu nữ hài tóc ngắn màu đỏ ôm máy chụp ảnh bò lên, sau khi cố định thân thể ở vị trí hơi cao, nàng cầm lấy máy ảnh treo trên cổ, hướng phương hướng nào đó tách tách mà chụp ảnh.
Đừng nhìn bề ngoài nhỏ tuổi của nàng tưởng là học sinh trung học, Hori Chie sớm đã thành niên.
Hori Chie là phó chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh trường Đại học Tokyo, vào thường ngày ngoài việc chụp ảnh, thú vui lớn nhất chính là giúp Tsukiyama Shuu chụp "chân dung vồ mồi". Nàng tiếp nhận được "ủy thác" của Tsukiyama Shuu, khi đối phương ở trong trường viết bảng kiểm điểm, bảo nàng đi tra xét một tân sinh năm nhất.
Tên tân sinh này là "Kaneki Ken".
Tsukiyama Shuu nói y rất có hứng thú với Kaneki-kun mang mặt nạ.
Đối với Ghoul Play lần trước, Hori Chie biết rất rõ, sự việc này vốn là nàng nói cho Tsukiyama Shuu, không có Tsukiyama Shuu ra tay, khẳng định Ghoul Play không tổ chức được. Bất luận nói thế nào, dưới sự nỗ lực của Hori Chie, tổ chức thành công Ghoul Play, Kaneki Ken ở dạ tiệc đạt được hạng nhất cũng lọt vào phạm vi trong tầm mắt nàng.
"Chỉ tiếc —— lần trước không có cách nào chụp ảnh, quá nhiều người." Hori Chie nhỏ giọng mà nói.
Nàng rất thích tư thái Kaneki Ken sau khi đeo mặt nạ, cực kỳ giống Ghoul chân chính.
Sau khi chụp mấy tấm ảnh, Hori Chie tiến hành lựa chọn bên trong, bỗng nhiên động tác cầm máy ảnh ngừng lại, phát hiện trong đó có một tấm ảnh, thiếu niên tóc đen hết sức chuyên chú "chơi đùa" cùng đồng bạn đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía nàng bên này, đôi con ngươi màu tro đen phát ra tia lạnh lẽo. Phần lạnh lẽo kia xuyên qua ảnh chụp chuyền đến, tựa hồ cảnh cáo gì đó, tròng mắt Hori Chie chuyển động, lộ ra biểu tình bị Tsukiyama Shuu so sánh như "giảo hoạt như chuột nhắt".
Nàng không có rời xa sân tennis này mà là đứng đợi ở ống thoát nước, quả nhiên, có mấy thanh niên cầm vợt tennis đi tới.
Những người này đều là mấy người nàng gọi tới để gây rối.
"A a —— cậu đánh như vậy —— quá, quá vô lại!"
Nagachika Hideyoshi mệt đến thở hồng hộc, không đánh được một quyền trên người Kaneki Ken, luôn bị đối phương tránh đi.
Kaneki Ken nói trắng ra: "Tớ không thể hạ thủ với cậu được a."
Nagachika Hideyoshi bị hắn kích động tâm tình hiếu thắng, tung quyền lần hai, nhưng biên độ thân thể quá lớn, Kaneki Ken thực dễ dàng tiến lên một bước, thậm chí rảnh đến mức chỉ động tác sai của bạn tốt, "Nửa người dưới của cậu không ổn định, lực độ ra quyền rất lớn cũng vô dụng, rất dễ tự làm mình bị thương."
Nagachika Hideyoshi bi phẫn trừng mắt nhìn Kaneki vài lần, điều chỉnh trọng tâm một chút, tiếp tục hồng hộc đơn phương đánh nhau với Kaneki.
Kaneki Ken không nhịn được mà giảng giải, "Sức chịu đựng của cậu không được, nên rèn luyện nền tảng trước tương đối tốt."
Này vẫn là mọt sách mà hắn biết · Kaneki Ken sao!
Nội tâm Nagachika Hideyoshi hỏng mất.
"Cậu nói thật cho tớ, lần trước cậu thế nào mà vào bệnh viện! Kaneki, thân thể cậu có thật sự nhu nhược đến vậy sao?"
"Có!"
Kaneki Ken trả lời rất có lực, hiện tại là giai đoạn hắn nhu nhược nhất.
Thấy Nagachika Hideyoshi bị kích thích đến lần nữa tràn ngập sức lực, trong mắt Kaneki Ken hiện ra ý cười rất nhanh. Ở những mặc khác, hắn không có cách nào giúp được Hide, nhưng hắn quen thuộc lĩnh vực chiến đấu, hắn có thể huấn luyện Hide, khiến Hide sau khi chạm phải Ghoul có năng lực chạy thoát.
Biến cường đi, Hide.
Như thế hắn mới không luôn lâm vào khủng hoảng mất đi bạn tốt.
"Hide, cố lên!" Kaneki Ken chỉnh động tác của mình ở phạm vi nhất định, phòng ngừa chuột nhắt trốn bên cạnh kia chụp được nhiều hình ảnh.
Vẫn còn chụp ảnh!
Người này hoàn toàn không hiểu đến tôn trọng người khác sao?
Kaneki Ken không e ngại sự tình thuật đấu vật bị bại lộ, nhưng hắn không hy vọng hình tượng của bản thân quá điên đảo, khiến cho chú ý không cần thiết.
"Kaneki, hộc hộc —— chúng —— ta —— " Giọng nói của Nagachika Hideyoshi kéo về lực chú ý của Kaneki Ken, "Cùng nhau —— nỗ lực gia nhập CCG đi!"
Kaneki Ken khi đang trốn tránh bỗng lảo đảo, thiếu chút nữa bị Hide đánh ở bụng.
"A?"
Hắn khi nào nói muốn gia nhập CCG!
Nagachika Hideyoshi còn muốn không ngừng cố gắng, nhưng mà mấy thanh niên cao hơn bọn hắn vài tuổi vây quanh lại đây, "Nơi này là sân tennis, các cậu muốn đánh nhau thì đi ra hẻm nhỏ!" "Sinh viên Đại học Tokyo sao? Thế nhưng lại đánh nhau ẩu đả, không sợ ghi tội?" "Ha ha, hai cái tiểu mao hài ——"
Môi Nagachika Hideyoshi nhanh nhẹn phản bác: "Tôi là cùng bằng hữu luyện tập thuật đấu vật, không phải đánh nhau ẩu đả!"
Nói chuyện, thân thể hắn theo bản năng chắn trước người Kaneki Ken, một mình đối mặt với mấy người thích chơi tennis thân cao tràn ngập cảm giác áp bách.
Kaneki Ken ngẩn ra.
Hide, ngu ngốc a —— hắn không yếu.
"Chúng ta đi thôi." Kaneki Ken không có khí phách chi tranh (**), lôi kéo cánh tay Hide.
Nagachika Hideyoshi cũng hiểu bản thân đuối lý, chiếm dụng sân tennis, chép chép miệng, đeo lên túi liền cùng Kaneki Ken rời đi nơi này. Khi rời đi, Nagachika Hideyoshi cảm giác được Kaneki Ken đang nhìn về một hướng nào đó, hắn hỏi: "Bên kia có cái gì sao?"
Kaneki Ken nói: "Không có gì, vừa rồi có người nhìn chúng ta, còn chụp ảnh."
Sự mất mát của Nagachika Hideyoshi lập tức biến mất, sửa sang lại đầu tóc, bày ra tạo hình soái khí, "Nhất định là nhìn chúng ta quá soái!" Kaneki Ken nghe hắn liền nói như vậy, ý nghĩ tìm kiếm phiền toái liền tan biến, xem thân ảnh người kia không lớn, phi thường nhỏ xinh, hắn không so đo loại tiểu hài tử thích chụp ảnh.
"Phải về nhà sao?"
"Không, tớ muốn đến phòng của cậu, muốn mượn sách dạy cách đấu của cậu xem!"
Nagachika Hideyoshi sinh ra mê tín tín nhiệm với sách, cảm thấy mấy quyển sách sẽ là bảo vật xưa nay chưa từng có, có thể khiến hắn trở nên học tập nhanh chóng.
Kaneki Ken ủng hộ hết thảy hành vi biến cường, "Được, tớ cho cậu mượn toàn bộ!"
Nagachika Hideyoshi tung ta tung tăng đi theo sau, dưới ánh sáng của hoàng hôn, hai người cãi nhau ầm ĩ, không có gì bất đồng với các sinh viên khác chưa đi vào xã hội.
Ở địa phương bọn họ không biết, Hori Chie nhìn ảnh chụp trong máy ảnh, lẩm bẩm trong miệng: "Biết thuật đấu vật, nhưng lại không muốn đánh nhau, phù hợp với tính cách của một học bá." Sau khi thu thập được tình báo cơ bản, nàng nhảy xuống từ ống nước, hai chân mảnh khảnh hơi cong lên, mái tóc màu nâu đỏ và đôi mắt cùng màu nhiễm ám sắc của hoàng hôn. Nàng buông sự tình của Kaneki Ken, đi đến một con đường khác, buổi tối còn cần thu thập tình báo Ghoul quận 24.
Bất quá Hori Chie chỉ là một nữ hài nhân loại bình thường.
Đáng giác nhắc tới là năng lực thu thập tình báo của nàng siêu cường, mối quan hệ của nàng cực lớn, mặc kệ là Ghoul hay CCG đều nhận thức, cho dù đối phương là Ghoul nguy hiểm nhất cũng không tránh thoát được sự theo dõi của nàng ——
Cố tình, Kaneki Ken phát hiện được.
Trước khi nàng bước vào nơi âm u, ngón tay vuốt máy ảnh, "Quả nhiên, vẫn là có một chút vấn đề đi."
Phần nhạy bén kia đã vượt qua trình độ sinh viên bình thường nên có.
— ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ —
(*) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi (Nguồn: Vườn hoa của Bạch Trà)
(**) Khí phách chi tranh: người không có tính cạnh tranh, ganh đua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro