Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26| Thật tình thổ lộ

Kaneki Ken đi dưới ánh đèn đường, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, thấy mấy con muỗi nhỏ bay trên ánh đèn vàng nhạt.

Mỗi sinh mệnh đều nỗ lực vì sinh tồn.

Chung cư gần trong gang tấc, nhưng bước chân hắn chậm lại, do dự chạm vào vết bẩn tối màu trên quần jean của bản thân. Trải qua lâu như vậy, quần hắn đã khô, máu bên trên ngưng tụ thành màu nâu nhạt, tương đối nhạt hơn màu của quần, nhưng hai người cùng ở chung cư với hắn đều thuộc hạng người tinh mắt, rất dễ dàng bị phát hiện sơ hở.

"Đại khái Shusuke-senpai 9 giờ lên lầu, Choutarou-senpai tầm khoảng 10 giờ về phòng."

Hắn tính thời gian hai vị tiền bối làm việc và nghỉ ngơi, buồn rầu phát hiện bây giờ mới 8 giờ, thời gian hắn có thể trở về còn rất xa.

Phải chờ thêm một chút sao?

Kaneki Ken dưới cơn gió lạnh kéo cổ áo sơ mi, thân thể đơn bạc không chống đỡ nổi quần áo người trưởng thành, càng có vẻ thêm gầy ốm. Thời kỳ này giống như tiểu thư Rize nói, không có nhiều cơ bắp, mỡ phân bố cân xứng, ăn vào trong miệng mềm mại và dai, loại hình tuổi thanh xuân tốt đẹp ấy là món ăn hấp dẫn nhất.

Nhìn bậc thang bên cạnh chung cư, Kaneki Ken chuẩn bị ngồi xổm ở bên kia một giờ.

Nhưng khi hắn thất thần đến nơi đó, thấy một thân ảnh chiếm cứ vị trí tốt nhất, bên người là chiếc xe đạp nghiêng lệch. Thiếu niên có mái tóc ngắn màu vàng hoe ôm đầu gối mà ngồi, gục đầu xuống, tai nghe đeo trên cổ, quần áo có màu sắc tươi đẹp tựa hồ theo tâm tình chủ nhân mà ảm đạm xuống.

Ở ban đêm yên tĩnh, có người đang đợi hắn.

Kiếp trước kiếp này, Nagachika Hideyoshi đều là bằng hữu tốt nhất của hắn a!

"Hide?!"

Thân thể Kaneki Ken không phản ứng lại, lời nói buột miệng thốt ra.

"Kaneki!" Nagachika Hideyoshi bỗng nhiên đứng lên, máu cung cấp cho não không đủ, thân thể quơ quơ, "Cậu chạy đi đâu? Tớ tìm cậu đến điên rồi!"

Đôi mắt Kaneki Ken trừng lớn đôi mắt, "Tại sao cậu lại đến nơi này —— cậu tìm tớ? Tớ —— tớ ——"

Câu kế tiếp không nói được.

Chân hắn vô thức lùi về phía sau, máu trên người, máu máu máu! Không thể bị phát hiện!

Nagachika Hideyoshi phản xạ có điều kiện mà ngăn bạn tốt muốn chạy trốn bằng một cú nhảy, đầu hướng trên quần áo ngửi ngửi, nhanh nhạy như chó săn.

"Cậu muốn đi nơi nào? Kaneki."

Dưới sự ngăn cản thất thố của Kaneki Ken, Nagachika Hideyoshi nở nụ cười vui vẻ, đôi tay liều mạng véo gương mặt hắn, xoa gương mặt như bột, "Muốn chạy? Cậu nghĩ những gì tớ học được ở câu lạc bộ trinh thám là giả? Tớ làm sao có thể cho cậu chuồn mất —— Ka —— ne —— ki —— Ken!"

Kaneki Ken mau khóc ra tới.

Bị Hide tìm được, so với bị Shusuke-senpai cùng Choutarou-senpai thấy càng đáng sợ a!

"Kaneki, cư nhiên cậu lại mang mắt kính và mũ, rất kỳ quái a ——" Nagachika Hideyoshi không cho rằng Kaneki Ken đi làm chuyện xấu, giọng điệu của hắn vẫn đùa giỡn, "Bất quá cậu mặc như vậy, nhìn qua càng thêm văn nhã (thanh nhã, lịch sự), cậu chuẩn bị chu toàn cho cuộc hẹn hò, cậu có muốn tớ giúp cậu tác hợp với Satsugawa!"

Mắt kính Kaneki Ken không giữ được, rơi vào tay Hide, đôi tay vô cùng đáng thương mà giữ lấy mũ của bản thân, "Không cần đoạt mũ."

Nagachika Hideyoshi nghe lời hắn, không di chuyển mũ, nhưng tay hắn đã chạm vào áo sơ mi.

"Này không phải áo của cậu sao?"

Số đo không thích hợp, màu sắc và cảm giác không mới.

Kaneki Ken khổ mà không nói nên lời, "Quần áo tớ bị bẩn, đây là quần áo cũ người khác cho tớ mượn để mặc."

"Ai, phải không?" Nagachika Hideyoshi bắt đầu sờ soạng quần hắn, muốn kiểm tra đây là tạo hình nghệ thuật hay là dấu vết do ngoài ý muốn để lại.

Kaneki Ken giật mình một cái, hô to một tiếng: "Hide!"

Nagachika Hideyoshi ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn chưa bị Kaneki Ken rống như vậy.

Kaneki Ken kiên cường chưa được vài giây, uể oải mà nói: "Buông tha tớ đi, trên người tớ không có gì đáng để cậu nghiên cứu đâu."

Nagachika Hideyoshi đánh giá đối phương, "Kaneki vừa nói dối liền chột dạ, một lòng không tự tin."

Kaneki Ken cười gượng.

Trước kia hắn có dũng khí nói dối Hide, nhưng từ khi biết Hide đơn phương độc mã lẻn vào CCG, cả người hắn đều không tốt.

Lực hành động của Nagachika Hideyoshi mạnh đến nỗi làm hắn run bần bật.

"Chờ đã." Nagachika Hideyoshi buông hắn ra, lấy ra hai chai nước từ rổ xe đạp, hắn ném một chai cho Kaneki, "Trước đó tớ có mua, vốn dĩ nghĩ cậu không tới, định uống hết." Phát hiện Kaneki Ken ngẩn người mà cầm đồ uống, hắn nghiêng nghiêng đầu, "Lần sau chơi mất tích nhớ báo cho tớ một tiếng, con thỏ nếu quá mức tịch mịch, sẽ chết."

【Cậu nghĩ một chút về cảm nhận của tớ đi, con thỏ nếu quá mức tịch mịch, sẽ chết.】

Kaneki Ken nghe được câu nói quen thuộc, như bị sét đánh, giống như về tới một ngày bản thân đọc sách ở Đại học Kamii.

Cuối cùng thật sự đã chết ——

Hide chết ở trước mặt hắn, là hắn giết bạn tốt của bản thân bằng đôi tay hắn.

Thế giới trước mắt Kaneki Ken bỗng nhiên bao phủ một tầng hơi nước, không rõ tối tăm, thứ nóng hổi trào ra từ khóe mắt. Hắn che lại mặt, cố gắng ngăn bi ai từ sâu thẳm trong linh hồn, nhưng ngăn không được a! Cảm giác tội lỗi khi giết hại thân hữu như gông xiềng quất hắn, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra, khiến cả lòng bàn tay ướt đẫm.

"A? Đừng khóc!"

Nagachika Hideyoshi mất hết bình tĩnh, luống cuống tay chân an ủi bạn tốt yếu ớt không thể hiểu được của bản thân.

Kaneki Ken dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, nội tâm bị phong bế dường như tìm được đột phá, không ngừng công kích tâm linh hắn.

"Thực xin lỗi."

"Không cần xin lỗi tớ a, tớ không đợi lâu! Cậu nhìn này, đồ uống vẫn còn lạnh!"

"Thực xin lỗi ——"

"A a a a, không cần nói xin lỗi! Tớ muốn sinh khí (tức giận), Kaneki —— cậu không cần xin lỗi tớ!"

"Có, Hide không biết mà thôi."

"......"

Nagachika Hideyoshi sa mạc lời, cậu rốt cuộc làm chuyện xấu gì!

Kaneki Ken bị hắn lôi kéo ngồi xuống bậc thang cuối, nhưng thật ra không tiếp tục khóc nữa, hắn rất lâu chưa phóng túng cảm xúc như vậy, khóc đến độ mỏi mệt. Bắt đầu từ buổi sáng gặp Kamishiro Rize, trong lòng hắn liền có một cục đá đè nặng, lúc sau lại tao ngộ một hồi sinh tử, rồi thức tỉnh Ghoul năng lực, tảng đá này nháy mắt nặng gấp mười lần.

Thay đổi rất nhanh, nếu không phải hắn trải qua rất nhiều chuyện, hắn đã sớm hỏng mất.

"Cậu giết người hay phóng hỏa?" Nagachika Hideyoshi nhìn chung quanh một vòng, sau khi bảo đảm không có ai, nhỏ giọng hỏi Kaneki Ken.

Kaneki Ken dùng đôi mắt hồng hồng nhìn hắn, "Đều không có."

Không giết người, giết Ghoul.

Không phóng hỏa, chỉ nhảy sông.

Tâm của Nagachika Hideyoshi treo buông một nửa, xem như sợ trạng thái này Kaneki, "Vậy cậu làm việc gì?"

Kaneki Ken không hé răng.

Nagachika Hideyoshi thở dài một hơi, vặn mở chai nước, "Ồ, trúng thưởng, lại một chai nữa!"

Kaneki Ken theo bản năng nhìn nắp chai của bản thân, mặt trên viết "Chúc bạn may mắn lần sau" bằng tiếng Nhật, phảng phất như trào phúng nhân phẩm của hắn.

Khoảng cách giữa người với người thế nào lại khác biệt đến như vậy!

"Ha ha ha!" Nagachika Hideyoshi cười lớn bắt lấy bả vai của Kaneki Ken, "Tớ biết cậu lâu như vậy, cậu chỉ trúng thưởng có vài lần, giá trị may mắn quá thấp!"

Kaneki Ken chép miệng, cái gì mà giá trị may mắn, căn bản chính bản thân là một tập hợp bất hạnh.

Nagachika Hideyoshi hỏi: "Tâm tình có tốt hơn không?"

Kaneki Ken dưới sự trêu đùa của bạn tốt, quả thật sắc mặt tốt lên rất nhiều, không có hờ hững như khi mới gặp.

Nagachika Hideyoshi phát huy tính tò mò của trẻ con, nhấc tay nói: "Ta tớ đang phát ngứa, cọ xát cọ xát —— có thể lấy mũ của cậu sao?"

Kaneki Ken bất chấp tất cả, "Cởi đi!"

Có một bạn tốt tràn đầy lòng hiếu kỳ đến cực điểm, hắn liền đã định không giấu được bí mật gì.

Nagachika Hideyoshi lặng lẽ cười, vươn hai tay, một bàn tay cầm lấy vành mũ, đôi tay đồng thời hướng trên mũ kéo xuống.

Tảng lớn tóc trắng lộ ra ——

"Kaneki!"

Nagachika Hideyoshi sợ tới mức tay run lên, không nghĩ tới hắn sẽ trắng đầu.

Biểu tình của thiếu niên ngồi bên cạnh Nagachika Hideyoshi âm trầm xuống, tóc trắng như tuyết đến mang tai, rốt cuộc từ đuôi tóc đến chân tóc đều không tìm ra một sợn đen. Thấy Hide nhìn rõ ràng màu tóc của bản thân, hơn nữa đại kinh thất sắc (*), Kaneki Ken làm bộ thoải mái mà nói: "Tại sao cậu lại không nghĩ tớ học cậu đi nhuộm tóc?"

Phản ứng của Nagachika Hideyoshi vĩnh viễn không giống người bình thường, "Kaneki đi nhuộm tóc?"

Kaneki Ken vô lực mà nói: "......A, cậu có thể cho là vậy."

Nagachika Hideyoshi vân vê mấy sợi tóc bạc, nhìn kỹ xem, cuối cùng vẫn chưa chịu buông tha hắn, trực tiếp độc ác tàn nhẫn mà bứt một sợi xuống.

Chân tóc đều trắng.

Nagachika Hideyoshi trầm mặc trong chốc lát, gian nan mà nói: "Làm sao mà được như thế? Một ngày có thể bạc đầu?" Hắn thường xuyên đọc tiểu thuyết và mấy câu chuyện người thật việc thật trên báo chí, nghe nói qua một đêm bá đạo đầu bạc, nhưng những chủ nhân của sự tích đó đều trải qua thống khổ thấu xương, đại hỉ đại bi (**) trắng đầu, thương thấu tâm.

Nghĩ thế nào thì Kaneki cũng không thể trải qua loại chuyện này a!

Kaneki Ken mỉm cười dưới ánh mắt lo lắng của hắn, lần này thật sự như trút được gánh nặng mà cười, "Không có gì đâu, tớ có thểm nhuộm lại thành tóc đen."

Nagachika Hideyoshi hận không thể bắt lấy cổ hắn mà lắc, "Tớ không có hỏi cái này!"

Kaneki Ken ôm lấy hắn.

Nagachika Hideyoshi ngây ngốc vì sự yếu thế của hắn, nghe thấy Kaneki Ken nói với giọng suy yếu: "Mệt mỏi quá."

Thật sự —— quá mệt mỏi ——

Chỉ riêng bơi lội, hắn liền bơi khoảng mấy km.

Thái độ của Kaneki Ken trực tiếp ảnh hưởng đến Nagachika Hideyoshi đang muốn thẩm vấn, Nagachika Hideyoshi chép chép miệng, "Cậu sao có thể vể với bộ dạng này? Ánh đèn ở chung cư chưa tắt, khẳng định Shusuke-senpai và Choutarou-senpai đang ở phòng khách." Nghĩ đến sự tình Kaneki không muốn nói khẳng định không phải việc nhỏ, Nagachika Hideyoshi túm hắn lên từ trên mặt đất, "Đi, cậu đi nhà tớ, tớ nhuộm tóc giúp cậu."

Hắn ngồi lên yên xe đạp, ý bảo Kaneki cũng lên, "Tớ chở cậu!"

Kaneki Ken chần chờ nói: "Tớ khá nặng."

"Cậu nặng được bao nhiêu chứ?" Nagachika Hideyoshi khinh bỉ nhìn hắn, hiểu biết rất sâu về sự gầy yếu của hắn, "Đi lên, nhanh lên."

Kaneki Ken cười nhẹ vài tiếng, ngón tay luồn vào tóc trắng bên tai, vén những sợi tóc tán loạn lên sau đầu, lộ ra gương mặt không có nhiều thay đổi, cằm lại gầy đi rất nhiều. Nagachika Hideyoshi nhìn hành động của hắn, chua chát nói: "Sau khi cậu biến thành tóc trắng đẹp hơn rất nhiều, chẳng lẽ lần sau tớ nên học cậu nhuộm tóc trắng sao?"

Giảng đạo lý, mỹ nhan tóc trắng hiệu quả sao!

Kaneki Ken ngồi vào vị trí phía sau Nagachika Hideyoshi, tay bắt lấy thanh kim loại dưới chỗ ngồi, "Không cần, Hide vẫn là để tóc vàng đẹp hơn."

Nagachika Hideyoshi được hắn khen đến tâm hoa nộ phóng (***), "Đi thôi!"

Hắn khởi động bàn đạp, dùng toàn bộ sức lực mang theo bạn tốt suýt nữa mất tích của bản thân về nhà.

Trên đường đi, hắn nói những sự việc kỳ lạ mình đụng phải trong một ngày, ví như: Tsukiyama-senpai rơi lệ bên bờ sông, thương tâm muốn chết.

Sau khi hắn nói xong lời này, một lúc lâu sau mới nghe được Kaneki trả lời.

"Ồ."

Trên mặt Kaneki Ken không có kinh ngạc, lạnh nhạt cười nhạo, nếu không phải sợ Hide nghi ngờ, hắn chỉ muốn nói căn bản Tsukiyama Shuu không thất tình, mà là không được ăn no bụng mà thôi.

"Đừng để ý đến y, y là thân (biến) sĩ (thái)."

"......"

Nagachika Hideyoshi lái xe, không nhịn được tự hỏi biến thành tóc trắng có thay đổi luôn tính cách hay không, lần này sau khi trở về Kaneki có chút khó đoán.

Quả nhiên, vẫn là để mắt đến Kaneki một thời gian đi.

— ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ — ❆ —

(*) Đại kinh thất sắc: (大驚失色) - Kinh ngạc mất sắc, chỉ sự kinh ngạc, sợ hãi, hoảng loạn đến mất mật. Hay còn gọi là sợ bay màu ấy (Nguồn: Clover Dane's Home)

(**) Đại hỉ đại bi: Hỉ trong kinh hỉ (vui sướng), bi trong bi thương, hiểu nôm na là trải qua nhiều chuyện vui buồn.

(***) Tâm hoa nộ phóng: (心花怒放) nghĩa gần giống như câu "Như mở cờ trong bụng", nghĩa là cực kỳ vui sướng (Nguồn: tudienso.com)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro