17| Cuộc hội ngộ định mệnh
Kaneki Ken đang nằm trong bệnh viện, từ khóe mắt nhìn ra khung cảnh sau bức màn trắng.
Bệnh viện này được Oshitari gia tài trợ, xem như Oshitari gia điều hành, vì thế khi hắn mới vừa bước vào bệnh viện liền được đưa tới phòng bệnh VIP.
Nagachika Hideyoshi ngồi bên cạnh gọt táo, "Tỉnh rồi a, Kaneki?"
Kaneki Ken suy yếu nói: "Cho tớ một miếng táo ——"
Nagachika Hideyoshi đưa miếng táo vừa mới gọt vỏ vào miệng ăn, "Không được nha, Kaneki bị viêm dạ dày cấp tính, không thể ăn táo." Mặt Kaneki Ken vô biểu tình mà nhìn bạn tốt, bạn tốt nở một nụ cười xán lạn, "Đầu tiên chúc mừng Kaneki trở thành niên cấp đệ nhất, thứ hai là thanh danh của Kaneki một lần nữa vang dội tại Đại học Tokyo!"
Kaneki Ken kéo chăn lên, nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn nghe kể tiếp.
Đáng tiếc giọng nói của Hide vẫn chui vào tai: "Cậu thành công từ 'mọt sách' trở thành 'ma ốm' rồi".
Kaneki Ken buồn bực.
"Kaneki, lần sau ăn gì nên chú ý một chút." Nagachika Hideyoshi đau lòng nói, "Cư nhiên cậu lại uống sữa bò hết hạn, lần sau đừng ham rẻ, mua một ít sữa bò đắt tiền đi, Oshitari gia giàu có như vậy, như thế nào lại dạy ra một người có tính cách tiết kiệm thái quá như cậu chứ."
Nội tâm Kaneki Ken phỉ báng: Họ hắn là Kaneki, Oshitari gia giàu có thì có quan hệ trực tiếp gì với hắn sao?
Sau khi nghĩ vậy, cửa phòng bệnh mở ra, Oshitari Kenya cũng đi đến, "Kaneki, bằng hữu em nói không sai, lần sau nên chú ý một chút."
Khác với Oshitari Yuushi ra nước ngoài du học, em họ của Oshitari Yuushi là Oshitari Kenya còn ở Nhật Bản đi học, tuy anh ta không học ở Đại học Tokyo, nhưng là người Kaneki Ken thân nhuộc nhất, anh ấy đã đến ngay khi biết Kaneki Ken nhập viện.
Kaneki Ken được hai người quan tâm, quẫn bách nói: "Em hiểu rồi."
Hắn không cố ý uống sữa bò hết hạn, mà hắn bị khuyết thiếu ký ức thời gian trước nên uống lầm sữa bò kia.
"Anh đã gặp một vị tiểu thư đáng yêu ở dưới lầu." Oshitari Kenya cũng có mái tóc màu nâu, cười rộ lên như ánh mặt trời, "Đối phương muốn hỏi phòng bệnh của em, anh tưởng nàng lập tức sẽ đến đây, không nghĩ tới Kaneki ở trường có một người bạn khác giới."
Kaneki Ken cười khổ nói: "Satsugawa là bằng hữu của em, không phải là người như anh nghĩ."
Oshitari Kenya cũng không thích sự tự ti của hắn, "Tự tin lên chút, Kaneki, em chính là người trong Oshitari gia!"
Kaneki Ken: "....."
Chẳng lẽ người của Oshitari gia nhất định phải sẽ liêu muội sao!
Bị vị này có phong thái huynh trưởng bức cho muốn phun tào, hắn bất đắc dĩ nhìn Hide và đối phương vui sướng mà giao lưu, có cảm giác như hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Qua vài phút, cô gái trong miệng Oshitari Kenya gõ gõ cửa, "Kaneki, tớ vào được chứ?"
Kaneki Ken xốc chăn lên ngồi dậy, "Được."
Oshitari Kenya dùng tay ấn người hắn lại, "Nghỉ ngơi cho tốt!"
Sau khi làm như vậy, anh cùng Hide liếc nhìn nhau, hai người đều đi ra phòng bệnh, "Chúng ta không nên làm phiền Kaneki."
Kaneki Ken tuyệt vọng mà hò hét: "Em không có quan hệ gì với Satsugawa-san!"
Ngoài cửa, Satsugawa Nyoko nghe được hắn nói liền nhướng mày, "Cậu có ý gì, tớ đến tận đây để thăm cậu, cậu liền nói như vậy để đối đãi đồng học như tớ sao?"
Oshitari Kenya cùng Nagachika Hideyoshi cười trộm, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên kia.
Cửa phòng bện đóng lại, Satsugawa Nyoko mang theo lẵng hoa đi vào, cô nàng có dáng người mảnh khảnh và đáng yêu trong bộ đồng phục học sinh, thập phần giống với nữ chính đi thăm bạn trai trên TV. Nhìn bề ngoài, hiểu lầm của Oshitari Kenya và Nagachika Hideyoshi về tình cảm có thể thông cảm được, Kaneki Ken chưa bao giờ quá thân thiết với một cô gái nào trong quá khứ.
"Xin lỗi, bọn họ hiểu lầm." Kaneki Ken vội vàng xin lỗi.
"Không có gì." Satsugawa Nyoko đại khái đoán được, "Trước kia khẳng định Kaneki không có một người bạn gái nào."
Kaneki Ken thở dài.
Kiếp trước lẫn kiếp này, hắn vẫn không quen được vài cô gái bình thường.
"Đúng rồi, chúc mừng cậu niên cấp đệ nhất." Khóe miệng Satsugawa Nyoko cong lên, "Giáo viên đều khen ngợi cậu, cậu đã làm rất tốt, Kaneki!"
Kaneki Ken lấy lại tươi cười, "Cảm ơn."
Satsugawa Nyoko lắc lắc đầu, "Cậu luôn nói lời cảm ơn, không cần như thế."
"Tớ đã đánh cược thì phải chịu thua." Nàng ngồi vào chiếc ghế mà Nagachika Hideyoshi đã di chuyển trước đó, hai chân khép lại, vỗ vỗ làn váy, "Chờ sức khỏe của cậu tốt, tớ cùng cậu đi xem tiểu thuyết và phim của Takatsuki Sen, nghe nói tiểu thuyết của nữ tác giả kia được chuyển thể thành phim, với lại tác giả sẽ đích thân mở một buổi giao lưu và kí tặng sách trong vài ngày."
Kaneki Ken nghe được bộ phim không có ở kiếp trước, đôi mắt sáng lên, "Tiểu thuyết của Takatsuki Sen có thể chuyển thể thành phim sao?"
Satsugawa Nyoko nghiến răng, "Đúng vậy, cũng không biết làm như thế nào mà có thể thông qua xét duyệt."
Sau khi thành tích của nàng được công bố, nàng đã đi tìm hiểu một vài tiểu thuyết, và bị quyển 《 Quả trứng của Dê đen 》làm cho sởn tóc gáy. Trong 《 Quả trứng của Dê đen 》có một đoạn rất đáng sợ, Dê đen đem toàn bộ nội tạng của nam nhân rút ra, nàng đọc tới đó liền khép lại sách, mồ hôi lạnh tuôn ra.
"Vì cái gì cậu lại thích đọc loại tiểu thuyết này a!" Satsugawa Nyoko nhịn không được hỏi hắn.
Kaneki Ken đáp: "Đại khái là..... thực kích thích đi?"
Satsugawa Nyoko không có sức lực mà trừng hắn, "Tớ phục cậu, quả nhiên người thích khủng bố tiểu thuyết là một đám dị loại."
Sau khi ước định sẽ cùng nhau đi đến buổi kí tặng, Satsugawa Nyoko cầm lẵng hoa để trên bàn cắm vào bình hoa, làm xong việc này, nàng ngân nga khúc nhạc nào đó mà rời khỏi. Kaneki Ken đang nằm ở trên giường bệnh, bỗng nhiên nhớ đến việc mình làm trò trước mặt Arima Kishou mà nôn ra, cảm thấy không có mặt mũi nào mà gặp lại hàng xóm.
Biểu hiện của chính mình rất kém!
Kaneki Ken thề, nhất định chính mình sẽ nổ lực rèn luyện, tranh thủ về sau có thể bình thường đối mặt với Arima Kishou.
Hai ba ngày sau, Kaneki Ken xuất viện, nhận lấy một đống thuốc trị liệu viêm dạ dày cấp tính, còn bị cha của Oshitari Yuushi dặn dò vài điều.
Kaneki Ken về trước chung cư, hai cái bạn cùng phòng của hắn đều bày tỏ sự quan tâm đối với hắn.
Fuji Shusuke nói: "Về sau em nên cùng chúng ta ăn bữa sáng đi, chúng ta khẳng định sẽ không nhầm sữa bò."
Otori Chotaro so với Fuji Shusuke trêu ghẹo Kaneki Ken ôn nhu hơn, "Kaneki-kun, hãy chú ý đến sức khỏe mình nhiều hơn."
Kaneki Ken tiếp nhận lòng tốt của bọn họ, đi đến phòng khách đem sữa bò hết hạn vứt đi, "Được, em sẽ chú ý, bữa sáng không cần làm phiền hai vị tiền bối, em sẽ tự mình xử lý." Từng trải qua nửa năm sinh hoạt một mình trong bóng đêm, Kaneki Ken độc lập hơn so với tưởng tượng của người khác, thực mau liền có sức khỏe tốt, ngày hôm sau trở về vườn trường.
Trong giờ học Satsugawa Nyoko ném cho hắn một tờ giấy.
Kaneki Ken mở ra, mặt trên viết: "Đến buổi kí tặng vào cuối tuần này."
Hắn cầm lấy bút, viết một câu trên mặt sau tờ giấy: "Được a, tớ sẽ chuẩn bị sẵn tiền lẻ." Nhớ đến Satsugawa Nyoko đối với Uta-san mê luyến, Kaneki Ken do dự một lát, có qua có lại ghi thêm một câu: "Tớ cần trả lại áo khoác cho Uta-san, chúng ta cùng đi đến cửa hàng mặt nạ đi."
Không ngoài dự đoán, Kaneki Ken nhận được nụ cười xán lạn của Satsugawa Nyoko khi nàng quay đầu nhìn lại.
Kaneki Ken vừa muốn cười ——
Kính của giáo sư Quốc văn phản chiếu ánh sáng, dừng lại thanh âm giảng bài, ở trên bục giảng nói: "Bạn học Satsugawa, bạn học Kaneki, phiền toái hai trò dừng lại hành vi ném giấy ghi chú, tuy rằng đại học không cấm yêu sớm, nhưng cũng không khuyến khích."
Trong lớp học có nhiều tiếng cười to hơn.
Cuối tuần mà Kaneki Ken mong chờ đã đến, Nagachika Hideyoshi cũng muốn tham gia náo nhiệt, nhưng nhớ đến chính mình không đặc biệt yêu thích loại tiểu thuyết khủng bố này, hắn liền bĩu môi, "Tớ thích tiểu thuyết trinh thám hơn, nhưng Kaneki lại không thích, tớ không thể đi đến buổi kí tặng náo nhiệt kia được."
Sở thích của Nagachika Hideyoshi làm Kaneki Ken nhún vai, "Tiểu thuyết trinh thám quá buồn tẻ."
Nagachika Hideyoshi phản bác: "Rõ ràng rất thú vị! Do Kaneki không hiểu được, cảm giác lột từng kén tơ và tìm ra sự thật sau cùng mới là nhất!"
Trán Kaneki Ken nhỏ giọt mồ hôi lạnh.
Cảm thấy kiếp trước...... Hide giống như vậy lột từng áo giáp của hắn.
"Hưm, Kaneki như thế nào lại có vẻ mặt chột dạ?" Nagachika Hideyoshi nói xong sở thích đọc tiểu thuyết trinh thám của mình, hoài nghi nhìn Kaneki Ken.
"Ha ha có chỗ nào chứ...." Kaneki Ken cười gượng.
Dù sao, dù sao đời này cũng không cần mặc áo giáp kia, hắn là một nhân loại vì cái gì mà muốn chột dạ a!
Cuối tuần Tokyo thật náo nhiệt, Kaneki Ken mặc áo thun trắng và quần cắt gấu, ăn mặc rất trẻ trung, hắn đang cùng Satsugawa Nyoko trên đường đến buổi kí tặng. Hết lần này đến lần khác, Satsugawa Nyoko nhìn chằm chằm chiếc túi Kaneki Ken mang theo, bên trong là áo khoác của Uta-san, "Uta-san quá thiện lương, thế nhưng lại đem quần áo cho cậu mượn....."
Kaneki Ken vốn dĩ muốn phủ nhận những lời này, nhưng nghĩ đến Uta-san đã đối xử với hắn như thế nào, "Đúng, Uta-san quả thực rất thiện lương."
Nếu không có áo khoác, hắn chỉ sợ không thể ra khỏi ngõ nhỏ một cách an toàn.
Satsugawa Nyoko vừa nghe Kaneki Ken cũng khen Uta-san, sau lưng toát ra vài bông hoa màu hồng nhỏ, "Thế nên không thể trông mặt mà bắt hình dong, nội tâm của Uta-san khác với vẻ bề ngoài."
Kaneki Ken chết lặng mà nói: "Vâng, vâng!"
Đối mặt với một Uta-san ngây thơ đơn thuần, hắn không thể nào nói ra chân tường tàn khốc nào.
"Kaneki, oa —— thật nhiều người." Satsugawa Nyoko không có hứng thú gì đối với mấy vị tác gia, nhưng vẫn ngạc nhiên bởi số lượng người đến buổi kí tặng.
"Rất nhiều người đều thích tiểu thuyết kinh dị, vẫn luôn có nhiều người đến buổi kí tặng của Takatsuki-sensei, cách hành văn của cô ấy rất tinh tế và sâu sắc, thật sự rất tuyệt vời." Kaneki Ken không cẩn thận thổi phòng Takatsuki Sen, hoàn toàn không nghĩ chính mình không khác gì Satsugawa Nyoko thổi phòng Uta-san.
Satsugawa Nyoko nghe được một chi tiết, "Kaneki đã đến buổi kí tặng của cô ấy một lần rồi à?"
Kaneki Ken gật đầu, "Đã đến một lần."
Thời điểm hắn là Ghoul, hắn dẫn theo Hinami đến buổi kí tặng của Takatsuki Sen.
"Hèn chi cậu biết nhiều như vậy." Satsugawa Nyoko lẩm bẩm một tiếng, cùng hắn đi đến buổi kí tặng để xếp hàng. Ở cuối hàng có một chiếc bàn dài, có một cô gái nhỏ nhắn, dung mạo đáng yêu ngồi đằng sau, chỉ nhìn bề ngoài không thể đoán được tuổi của cô ấy.
"Các vị chậm một chút, tôi sẽ kí xong mà!"
Kaneki Ken nghe được giọng nói của nàng, nhón chân nhìn Takatsuki-sensei, sau đó bởi vì có quá nhiều người, hắn quay đầu lại trò chuyện với Satsugawa Nyoko.
Satsugawa Nyoko nói: "Cậu định để cô ấy kí tặng ở đâu?"
Kaneki Ken quơ quơ chiếc túi trên tay, "Bên trong có một quyển tiểu thuyết của Takatsuki-sensei."
Satsugawa Nyoko cúi mặt, "Lại là quyển 《 Quả trứng của Dê đen 》?"
Kaneki Ken đáp: "Không phải, là quyển 《 Dear Kafka 》, tớ rất thích quyển này với bản là một bức thư."
Nói chuyện rất nhiều, Kaneki Ken nhìn thấy càng nhiều người, không khỏi cảm thán sự nổi tiếng của Takatsuki-sensei. Vô tình, giữa đám đông ồn ào hắn nghe thấy tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất, thanh thúy dễ nghe, có một cô gái bước vào buổi kí tặng, chậm rãi đi đến dòng người đang xếp hàng.
Không biết vì sao Kaneki Ken bị phân tâm, dùng khóe mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Đột nhiên, đồng tử hắn co chặt.
Cô gái tóc tím ôm một quyển tiểu thuyết của Takatsuki Sen, thời thượng mà xinh đẹp, cặp kính đỏ trên sống mũi càng tăng thêm vẻ tri thức cho cô ta.
Nàng bước vào đám đông, phảng phất như vận mệnh đang xoay chuyển.
【 Kamishiro Rize ——! 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro