16| Niên cấp đệ nhất
Đốm (Editor): Tên chương mọi người có thể hiểu nôm na là đứng nhất trong khối sinh viên năm nhất :>
.
.
.
Tsukiyama Shuu là tiền bối của Kaneki Ken, Kaneki Ken phải tôn trọng y.
Vì thế ——
Hắn chỉ có thẻ trơ mắt nhìn tách cà phê mà mình vất vả pha hơn nửa giờ bị đối phương cầm lên uống, ưu nhã mà nhấp một ngụm.
Kaneki Ken cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng khi Tsukiyama Shuu uống xong cà phê mà hắn pha, càm giác bất đắc dĩ kia lại biến thành cảm giác nhẹ nhõm kì lạ. Hắn biết Tsukiyama Shuu kén chọn như thế nào, hạt cà phê do câu lạc bộ mỹ thực cung cấp không có khả năng làm ra hương vị hoàn hảo nhất, nhưng ngoài dự đoán, cà phê do hắn pha được Tsukiyama Shuu tán thành.
"Rất ngon a." Tsukiyama Shuu nhấm nháp xong cà phê, hơi mỉm cười với Kaneki Ken.
Nụ cười này không có bất kì thực dục đặc biệt nào, chỉ đơn giản là tán thưởng, đó là thứ mà Kaneki Ken chưa bao giờ thấy...... Thái độ của Tsukiyama Shuu đối với người bình thường.
Fujita Kazuo ở bên cạnh nói: "Tôi cũng đánh giá như vậy, quả nhiên phẩm vị của Tsukiyama-senpai và tôi giống nhau."
Khi nghe thấy lời nói của hắn, Tsukiyama Shuu nhướng mày, mỉa mai nói: "Tôi phản đối việc phẩm vị cậu và tôi giống nhau, tôi không uống cà phê mà cho thêm đường như cậu."
Fujita Kazuo như đã chịu đả kích lớn, bay về phía Kaneki Ken tìm kiếm hậu bối ấm áp.
"Cậu cũng cho thêm đường mà đúng không?"
"....... Ách, em không cho thêm đường."
Câu trả lời của Kaneki Ken trái với đáp án Fujita Kazuo mong chờ, có thể nói, hắn đã quen với hương vị của Ghoul đối với cà phê.
Chỉ có vị đắng cùng ngọt ngào mới mang lại tư vị cuộc sống.
Không khí câu lạc bộ hòa thuận vui vẻ, vì muốn an ủi vị chủ tịch câu lạc bộ đáng thương, Kaneki Ken pha cho hắn một tách cà phê có hương vị khá ngọt, khiến thanh niên cao hơn hắn vài tuổi tức khắc sống lại, hài lòng cầm tách cà phê ngồi bên cạnh.
Tsukiyama Shuu — người mà Kaneki Ken luôn cảnh giác, hiện tại không nhiệt tình với hắn, điều này khiến hắn vừa lòng.
Quả nhiên thịt của mình chỉ hấp dẫn Kamishiro Rize! Không phải Ghoul nào đều thích ăn thanh thiếu niên có thịt ít cơ bắp!
Tsukiyama Shuu sau khi hướng dẫn cách pha cà phê cho thành viên ở câu lạc bộ, liền ngồi xuống bên cạnh Fujita Kazuo, làm một mỹ nam an tĩnh, cầm di động viết tin nhắn gì đó. Ngẫu nhiên có vài hậu bối đi qua giao lưu với y, Tsukiyama Shuu cũng sẽ ôn hòa mà trò chuyện vài câu, thể hiện rõ ràng phong độ thân sĩ (tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ).
Hành vi cử chỉ như vậy khiến Kaneki Ken nhận ra trí tuệ của Tsukiyama Shuu trong xã hội nhân loại.
Ghoul điên cuồng vĩnh viễn không thể sống lâu.
Những Ghoul có thể ẩn mình trong thế giới nhân loại, tiếp nhận các giá trị nhân loại và ăn thức ăn của nhân loại là điều đáng sợ hơn bất kì sự tồn tại nào.
Hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, Kaneki Ken lần nữa lại chạm mặt Nagachika Hideyoshi vừa đi ra từ câu lạc bộ trinh thám, Nagachika Hideyoshi tới gần Kaneki Ken, dùng chiếc mũi còn thính hơn mũi chó ngửi ngửi, vui vẻ nói: "Câu lạc bộ mỹ thực của các cậu quá tốt đi, hôm nay lại uống cà phê."
Kaneki Ken thuận miệng cười, "Lần sau tớ sẽ cho cậu nếm thử."
Nagachika Hideyoshi không quá thích cà phê, buồn khổ mà nói: "Cậu chỉ tớ cách làm sao để có thể làm thịt thăn đi."
Hai người sóng vai nhau bước ra cổng trường, cùng đi đến cửa hàng BIG GIRL để giải quyết bữa tối.
Hắn gọi món hamburger yêu thích của mình, Nagachika Hideyoshi vẫn mang chiếc mũ thám tử, giả làm một thám tử chuyên nghiệp mà vuốt cằm, "Kaneki, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, có mấy người cầm vali trắng đi ngang qua, gần Đại học Tokyo cũng có nhiều người như vậy."
Kaneki Ken tách phần bánh của hamburger ra, dùng nĩa chọc và thịt hamburger, "Ồ."
Nagachika Hideyoshi phun tào: "Cậu thật lãnh đạm."
Kaneki Ken vừa ăn vừa trả lời: "Là do Hide luôn chú ý đến mấy chuyện nhàm chán a."
"Cái này không phải chuyện nhảm đâu." Gương mặt Nagachika Hideyoshi có vẻ nghiêm túc, từ cặp lấy ra một quyển sách có tiêu đề 《Cách để trở thành thanh tra CCG》, "Tớ đọc các yêu cầu trong cuốn sách rất nghiêm túc, sau khi tốt nghiệp, mục tiêu của tớ là gia nhập CCG."
Đồng tử Kaneki co rụt lại, dừng hành động ăn.
Không ngờ Hide lại có ý định này!
Môi Kaneki Ken giật giật, hắn nuốt xuống gáo nước lạnh này, nói: "Muốn gia nhập CCG, chắc chắn phải biết võ thuật đúng chứ?"
Nagachika Hideyoshi hưng phấn nói: "Không ngờ Kaneki cũng biết a!"
Thiếu niên tóc màu vàng kim một lần nữa mở sách ra, nói với bạn thân: "Không chỉ có võ thuật và thương thuật (*), mà còn có khả năng nói nhiều ngôn ngữ khác nhau cùng năng lực điều tra. Tớ thấy mặc dù không am hiểu về hai cái đầu tiên, còn những mặt khác tớ đều đạt tiêu chuẩn, tiếng Anh của tớ cũng không tệ lắm!"
#(*) Thương thuật: kỹ năng hay kỹ thật dùng thương hoặc các loại vũ khí khác.#
Kaneki Ken đen mặt.
Đáng tiếc võ thuật là yêu cầu bắt buộc phải có a, Hide!
"Nếu cậu không cõ võ thuật, tớ không khuyến khích cậu gia nhập CCG." Kaneki Ken ăn xong hamburger thịt, thành khẩn nói với Nagachika Hideyoshi, "Hide, tớ cảm thấy cậu có tiền đồ làm cảnh sát hơn, CCG làm việc về đêm, tiền lương không nhiều, tỉ lệ tử vong lại đặc biệt cao, căn bản không phải là công việc an toàn a!"
Thanh tra CCG mỗi ngày chiến đấu với Ghoul, mấy người sống thọ và chết vì già có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Nagachika Hideyoshi rối rắm nói: "Tớ cảm thấy đồng phục của CCG đẹp hơn so với đồng phục của cảnh sát......"
Kaneki Ken mệt tâm, "Từ bỏ đi."
Hắn đưa tay chỉ vào một thân ảnh mặc đồng phục màu trắng vừa đi ngang qua bên ngoài cửa sổ, giọng điệu có chút châm chọc, "Quần áo đẹp cũng vô dụng, những người này chú định là bóng ma của thành phố này, cùng thành phố này tồn tại, bọn họ không được lên tin tức, không được lên báo, huy chương trên ngực chỉ là đồ vật nhàm chán."
Nagachika Hideyoshi nhỏ giọng nói: "Kaneki, người kia đang nhìn cậu."
Kaneki Ken: "....."
Người bị hắn chỉ vào rõ ràng là hàng xóm của hắn, một thân đồng phục màu trắng — Arima Kishou.
Qua cửa sổ, nam nhân bên ngoài không thể nghe cuộc đối thoại bên trong, chỉ mỉm cười với Kaneki Ken, giống như giao lưu bình thường với hàng xóm.
Nagachika Hideyoshi nhiệt tình vẫy tay với hắn, "Chào."
Kaneki Ken che mặt.
Cảm giác bị bắt gặp nói xấu sau lưng người khác thật không thể diễn tả!
Khi Arima Kishou đi xa, Nagachika Hideyoshi cất tiếng nói: "Người kia siêu soái a, Kaneki!"
Kaneki Ken sau khe hở ngón tay nhẹ giọng đáp: "Hắn là hàng xóm tớ, chỉ cần cậu mạnh như vậy, cậu muốn trở thành thanh tra CCG tớ cũng không có ý kiến gì."
Đúng vậy, cậu có bản lĩnh mà trở thành Tử Thần CCG!
Bằng không —— hắn sẽ liều chết mà khiến Nagachika Hideyoshi từ bỏ ý muốn trở thành thanh tra CCG!
Sau khi hai người tách ra, Kaneki Ken buồn bực trở về chung cư của mình, nhìn thấy Fuji Shusuke đang chơi với cây xương rồng trong phòng khách, hắn chào hỏi vài câu liền về phòng. Đi vào phòng ngủ của mình, Kaneki Ken lấy ra vài quyển võ thuật, quyết định ngày mai đưa cho Nagachika Hideyoshi, khiến đối phương hiểu học võ thuật là việc rất vất vả.
Nếu không được, hắn liền gửi Hide đến hàng xóm bên kia, làm Hide "tự trải nghiệm" võ thuật của Tử Thần CCG!
Tưởng tượng đến tương lai kia, Kaneki Ken bật cười.
"Mình khẩn trương làm gì a."
Hắn không phải là kẻ bất lực như trong quá khứ, hắn có đủ năng lực để xoay chuyển ý tưởng của Hide.
Làm xong bài tập, Kaneki Ken trước khi ngủ nhìn thoáng qua căn hộ của Arima Kishou, ánh đèn bên kia đen nhánh, chắc đang tăng ca ở CCG.
Đây là một công việc vất vả a.
Hoài đối thanh tra CCG vi diệu cảm khái, hắn lên giường ngủ, lúc này trong mộng không có kẻ điên kia tra tấn hắn, không có việc không ngừng bị gọng kìm cắt đứt ngón tay, hắn từ cuối đường phố đi tới, trong lòng ngực ôm một người, những bông tuyết trắng xóa rơi dưới bầu trời đêm như làm vơi đi sự tĩnh mịch của khu phố đang chìm trong biển lửa cùng tiếng nổ.
Đối diện hắn, cuối con phố chỉ có một người —— Arima Kishou.
Người này đến vì muốn giết hắn.
Kaneki Ken nhìn đối phương, đối phương cũng nhìn lại hắn, ánh mắt cả hai đều không một tia dao động.
Hắn sẽ chết ở đây.
Không cần nghi ngờ gì nữa.
Kaneki Ken nở nụ cười cứng nhắc, nói với nam nhân trong mộng cường đại đến khủng bố: "Cảm ơn."
Cảm ơn ngươi vì đã giết ta, cảm ơn ngươi vì đã chặt đứt vận mệnh không ngừng sa đọa của ta.
Hai tay hắn buông ra, người hắn đang ôm như hóa thành ảo ảnh biến mất, tấm vải trắng trên người theo đó cũng tan biến. Hắn tháo xuống mặt nạ da che hơn phân nửa khuôn mặt, hiện ra mắt trái đang ở trạng thái màu đỏ tươi của Kakugan, hắn dùng dung mạo thật đối mặt với Arima Kishou — người lưu lại hắn bóng ma tâm lý.
Kaneki Ken vươn bàn tay, dùng ngón tay cái bẻ khớp, "Đánh một lần nữa, xem ta có thể trụ được bao lâu."
Ở đối diện, Arima Kishou lạnh nhạt cười.
"Phanh" một tiếng, vali rơi trên mặt đất, hắn lấy ra Quinque bên trong, hai người lại bắt đầu một cuộc giao phong kịch liệt.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua bức màn tràn vào phòng, thiếu niên nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, thở hổn hển, tay phải che chặt con mắt trái đang co giật. Vài phút sau, tiếng đồng hồ báo thức vang lên, đánh thức Kaneki Ken sắc mặt tái nhợt khỏi cơn mơ, hắn từ từ ấn nút công tắc của đồng hồ báo thức, ngón tay không ngừng run rẩy.
Kaneki Ken siết chặt bàn tay trái đang run rẩy bằng tay phải, "Cư nhiên mình chạy vào trong mộng tự ngược, mình đang làm cái gì vậy chứ....."
Một mình hắn đấu với Arima Kishou, cuối cùng lại bị bạo đầu (**)
#(**) Bạo đầu: Nói trắng ra là bị nát đầu í '-')#
Nam nhân kia quả thực yêu thích chọc vào kakugan của hắn! Chỉ cần chọc một cái, trực tiếp xuyên qua não hắn!
Kaneki Ken với sắc mặt tiều tụy mà bò xuống giường rửa mặt, vội vàng ăn cái gì đó cho bữa sáng ở phòng khách. Sau khi hắn mang theo cặp sách mà bước ra cửa, hắn lại bất hạnh đụng phải một cái ngậm bánh mì chuẩn bị đi làm Arima Kishou, Arima Kishou hơi bất ngờ chớp mắt, có chút kinh ngạc duyên phận của mình với thiếu niên này.
So với sự bình tĩnh của Arima Kishou, phản ứng Kaneki Ken kịch liệt hơn nhiều, trải nghiệm trong mộng cùng cảm giác bị bạo đầu ở kiếp trước đan chéo nhau, khiến hắn buồn nôn.
Khoảng khắc Arima Kishou muốn nói chuyện, Kaneki Ken không thể ngăn được mà cong lưng run rẩy quỳ xuống.
Giây tiếp theo, hắn làm trò trước mặt Arima Kishou mà nôn ra.
Arima Kishou: "....."
Bỗng nhiên cảm thấy bánh mình trong miệng ăn không vô nữa, làm sao bây giờ?
Otori Chotaro đi ra sau Kaneki Ken một bước, kinh ngạc mà nhìn hai người, nhanh chóng đi tới đỡ lấy Kaneki Ken, "Kaneki?"
Này không mở miệng liền tốt, mà đã mở miệng liền lộ ra giọng nói có tính chất tương tự như Arima Kishou.
Kaneki Ken nôn đến trời đất quay cuồng :)
Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ: Chính mình có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng mới cùng một người có giọng nói giống Arima Kishou thuê nhà, lại chạy đến bên cạnh người từng giết mình đương hàng xóm!
Làm bậy a!
#Đốm (Editor): Ngu thì tự chịu '-')#
Otori Chotaro và Arima Kishou nhìn nhau, cuối cùng Otori Chotaro xin nghỉ, đem đáng thương Kaneki Ken đưa đi bệnh viện.
Ngày này, Đại học Tokyo lần nữa công bố thành tích kiểm tra tân sinh năm nhất.
Kaneki Ken về tới niên cấp đệ nhất.
Mọi người trong lớp đều nhìn Kaneki Ken với ánh mắt ngưỡng mộ, thừa nhận thực lực chân chính của đối phương. Khi Satsugawa Nyoko hưng phấn muốn tìm Kaneki Ken để nói chuyện, nàng lại phát hiện sự tình không nói nên lời —— Kaneki Ken lại nằm tiến bệnh viện.
Nguyên nhân là viêm dạ dày cấp tính.
*
❆ Fun fact: Arima Kishou với Otori Chotaro cùng người lồng tiếng nên có giọng nói giống nhau đó _(°ω°」 ∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro