Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15| Linh hồn rực rỡ

Kaneki Ken học kiến ​​thức trong sách giáo khoa giống như một miếng bọt biển hút nước, mở rộng bản thân từng giây từng phút.

Hắn có trí nhớ rất tốt và khả năng đọc hiểu tuyệt vời, và khi hắn quyết tâm đạt điểm cao trong kỳ thi, hắn đã thể hiện một niềm tin không gì sánh được. Cũng giống như kiếp trước, hắn từ một người bình thường trở thành bậc thầy chiến đấu chỉ trong nửa năm, chiến đấu chống lại những con Ghoul khác nhau. Người ngoài không thể biết hắn thực ra chỉ là một sinh viên đại học bình thường.

Hắn có thể từ bỏ mọi thứ để sống, cũng có thể nỗ lực có được mọi thứ để sống.

Kaneki Ken có bài tập gì không hiểu thì có thể nhờ hai vị tiền bối ở chung nhà trọ hướng dẫn, trùng hợp Otori Chotaro và Fuji Shusuke đều có thành tích học tập ưu tú, cơ bản có thể trả lời tất cả các câu hỏi của hắn.

Với môi trường học tập tốt và dưới sự giúp đỡ của bạn bè, hắn đã từ bỏ tạp niệm (ý nghĩ vặt vãnh), dành hết tâm sức cho kì kiểm tra tiếp theo. Toàn bộ số tiền tiêu vặt của hắn dành cho các đề ôn tập và tài liệu của khoá học, hắn đã để đèn sáng và đọc nó vào đầu giờ khuya.

Sau khi Oshitari Yuushi biết tình hình của hắn, còn đặc biệt thuê một số giáo viên trình độ chuyên nghiệp để dạy hắn vào cuối tuần, để thành tích của hắn nhanh chóng khôi phục, này đó trợ giúp từ bốn phương tám hướng giúp Kaneki Ken hoàn toàn hòa nhập vào vòng kết nối xã hội, cảm kích không thôi.

Một tháng sau, Đại học Tokyo lại một lần nữa bắt đầu kiểm tra các môn học, lần này không trang trọng và nghiêm túc như lần trước, nhưng cũng sẽ có thứ hạng.

Trước khi kiểm tra Satsugawa Nyoko nói với hắn: "Nếu điểm của cậu cao hơn tớ, tớ liền mời cậu ăn một bữa tiệc thịnh soạn!"

Sắc mặt của vị đại tiểu thư nghiêm túc, đập tay xuống bàn của Kaneki.

Kaneki Ken ngẩng đầu, khóe mắt dưới mái tóc đen cong lên, mỉm cười nói: "Không cần một bữa tiệc thịnh soạn, chỉ cần cậu cùng tớ đi đọc tiểu thuyết trong thư viện là được a."

Satsugawa Nyoko: "Hả?"

Kaneki Ken đan hai bàn tay vào nhau, "Ta thích nhất là tiểu thuyết của Takatsuki Sen, nhưng chỉ có một người thì thật cô đơn, cậu đồng ý cùng tớ đọc thì thật tuyệt!"

Satsugawa Nyoko chợt lạnh sóng lưng, tiểu thuyết của Takatsuki Sen..... giống như là tiểu thuyết siêu cấp khủng bố.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong Kaneki-kun được.

Sau khi thỏa thuận xong, Kaneki Ken sắp xếp những thứ cần dùng cho bài kiểm tra, đặt bút lên bàn, chuông reo, giám thị bước vào lớp với xấp giấy kiểm tra.

Đầu óc Kaneki Ken trở nên tỉnh táo, bình tĩnh nhìn câu hỏi trên giấy, đọc nhanh như gió, kiến ​​thức học được trong quá khứ và hiện tại đều sinh động, hào hứng nói với hắn: những câu hỏi này không khó, chỉ cần đủ nghiêm túc, nhớ lại những kiến thức đã tiếp thu, hắn có thể làm được những câu mà cả kiếp trước hắn không làm nổi.

"Cách" một tiếng, hắn mở bút ra, viết đáp án một cách gọn gàng nhất.

Trong lớp học toàn tiếng viết sột soạt và thi thoảng có tiếng lật bài, mỗi học sinh đều làm kiểm tra rất chăm chú, không có hiện tượng gian lận.

Nơi này là Đại học Tokyo.

Hội tụ những học sinh năm đầu ưu tú nhất Nhật Bản.

Sau khi kiểm tra xong, tâm thái Kaneki Ken vững vàng, trên bài thi thậm chí không có đến một nét gạch xóa hay sửa lỗi chính tả. Thái độ nghiêm túc của hắn khiến giáo viên phải tán dương, cố ý nhìn vào bài thi của hắn vài lần, xác định đáp án không sai, vị đã từng đứng đầu toàn khối đã quay trở lại.

Không còn không khí căng thẳng của kì kiểm tra, Satsugawa Nyoko lần nữa ngồi vào ghế đối diện Kaneki Ken, cùng hắn trao đổi đáp án.

Lần này Kaneki Ken không còn mơ hồ nữa, đối đáp trôi chảy, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Satsugawa Nyoko, nàng nói: "Kaneki, cậu mà soái hơn, phỏng chừng có thể làm tớ rung động."

Sắc mặt Kaneki Ken đỏ hồng, "Không cần trêu chọc tớ như vậy."

Satsugawa Nyoko thẳng thắn nói: "Khi ngươi nghiêm túc đặc biệt rất có mị lực (sức hút), đôi mắt siêu cấp xinh đẹp."

Đôi con ngươi màu xám không như thiếu niên khác ngây ngô cùng ngây thơ, mà thanh triệt như nước, phảng phất như ẩn giấu vực sâu vạn trượng, tĩnh lặng mà thâm thúy.

#Đốm (Editor): Dịch đoạn này mệt bỏ mịa.#

Kaneki Ken chưa bao giờ được khen ngợi như vậy, hơi xấu hổ quay mặt đi.

Không ở cạnh hắn quá lâu, Satsugawa Nyoko đứng lên, vỗ vỗ chiếc váy, trở về trạng thái ưu nhã, "Tớ tin cậu sẽ đánh bại tớ."

Nàng đối hắn giơ ngón tay cái.

Kaneki Ken được đến nàng công nhận, bỗng nở nụ cười như gió xuân, ôn nhu đến cực điểm, thắng qua vô số hoa anh đào trên thế gian.

Đó là sự rạng rỡ của một tâm hồn được hồi sinh.

Bỉ ngạn hoa đã từng bị máu tươi nhiễm hồng dần dần ở đáy lòng hắn khô héo.

Satsugawa Nyoko vì vẻ đẹp của hắn mà ngẩn người, sâu sắc hiểu được một điều, ôn nhu cũng là một loại mị lực. Nàng chạy thật nhanh về chỗ ngồi, không được a, người trong lòng nàng là Uta-san trưởng thành quyến rũ, không phải một cậu bạn cùng tuổi!

Kaneki Ken không hiểu được tính tình thay đổi của nữ sinh, nghĩ lầm nàng không thích nụ cười của mình, không nhịn được vuốt mặt, "Tớ trông thực sự bình thường mà --"

Thở dài một hơi, hắn đi qua lớp bên cạnh tìm bạn thân của mình, "Hide, cậu kiểm tra có ổn không!"

Nagachika Hideyoshi mang vẻ mặt nhìn thấu nhân sinh tang thương, "....."

Kaneki Ken hiểu rõ, "Cậu đụng trúng câu không biết, kiểm tra rớt."

Nagachika Hideyoshi bi phẫn trừng mắt, "Cậu không cần thiết nói thẳng, trước kia Kaneki có phần mềm mại nhưng manh (???), vì cái gì bây giờ cậu lại độc miệng!"

Kaneki Ken uyển chuyển nói: "Tớ độc miệng a."

Hơn nữa, hắn là nam sinh, nam sinh thì không thể dùng từ dễ thương để miêu tả! Không cần dùng loại từ đó, Hide!

Sau khi cãi nhau, Nagachika Hideyoshi quan sát thần sắc (vẻ mặt) của hắn, "Xem ra cậu kiểm tra cũng không tồi, mặt mày hớn hở........ Hừ."

Kaneki Ken nhún vai, "Chờ kết quả đi."

Dựa vào tự tin cũng vô dụng, kết quả kiểm tra không có nhanh như vậy, vẫn chưa biết được gì.

Tuy nhiên khi tan học, Kaneki Ken trên đường đến câu lạc bộ mỹ thực, hắn gặp phải một vị giáo viên mỉm cười với mình, đột nhiên hiểu kết quả kiểm tra của chính mình.

Tự trấn an trong lòng, hắn ngẩng cao đầu đi đến câu lạc bộ mỹ thực mà hắn đã đến vài lần với tinh thần phấn chấn.

Bất quá --

Khi một lần nữa thấy vị đại gia Tsukiyama Shuu đang nói về món ăn mới cho mọi người, tinh thần phấn chấn vừa nãy của hắn đã đi xuống với tốc độ mà mắt thường có thể thấy.

Lại là Kẻ Sành Ăn hoa hòe lộng lẫy này.

Tsukiyama Shuu, quả thực y rảnh đến không có việc để làm! Luôn chạy tới câu lạc bộ mỹ thực làm cái gì!

Sau khi Kaneki Ken điểm danh, hắn cố gắng không phát ra tiếng động đi tới một góc khuất, muốn thu người lại, nhưng chủ tịch câu lạc bộ mỹ thực lại kỳ vọng quá nhiều, còn đặc biệt chú ý đến hắn, vừa nhìn thấy hắn tới tham gia hoạt động câu lạc bộ mỹ thực liền vui sướng nói: "Kaneki-kun, tôi rất mong cậu đến đấy."

Ngay khi nói ra, một lời nói của chủ tịch câu lạc bộ mỹ thực đã khiến nhiều người chú ý.

Kaneki Ken căng thẳng bước ra, "Chủ tịch, khoảng thời gian trước em bận ôn tập công khóa, xin lỗi...."

Fujita Kazuo mở ra quạt của mình, thiện giải nhân ý (*) mà nói: "Không cần xin lỗi, tôi biết chuyện của cậu, đệ nhất công khóa, tôi sẽ không trách cậu dành thời gian cho việc học."

(*) Thiện giải nhân ý: Đây là một câu thành ngữ/ tục ngữ của Trung Quốc. Hiện tại tôi chưa tìm được nghĩa của câu này nên để nguyên.

Kaneki Ken vừa mới thở phào nhẹ nhõm chưa được vài giây, Fujita Kazuo lại treo ngược trái tim của hắn lên.

"Kaneki-kun, món ăn hôm nay bao gồm cả cà phê, tôi mời cậu cùng pha cà phê với Tsukiyama-senpai."

"......."

"Không cần lo lắng, Tsukiyama-senpai cũng am hiểu về phương diện này, hai người có thể giao lưu với nhau."

"......."

"Kaneki-kun?"

Fujita Kazuo khó hiểu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Kaneki Ken, sau lời nói của hắn, không chỉ có các thành viên bình thường phản ứng lại, còn có Tsukiyama Shuu bị mời đến kéo nhân khí.

Kaneki Ken cảm thấy áp lực ngột ngạt trên khuôn mặt tươi cười của Tsukiyama Shuu.

Hắn biết thanh niên tóc tím ưu tú trước mắt này không phải là một vị tiền bối hiền lành ôn hòa gì, mà là người thành lập Nhà hàng Quỷ ăn thịt - "Kẻ Sành Ăn" cấp S.

Kiếp trước -- đối phương vẫn luôn muốn ăn hắn.

Hắn cũng biết, đoản kiếm giấu dưới gối chung quy sẽ có một ngày đâm xuyên qua trái tim hắn.

Cường giả là vua.

"Được ạ." Kaneki Ken vượt qua chống cự trong nội tâm, biểu tình bình đạm đứng trước mọi người ở câu lạc bộ mỹ thực. Không ai biết hắn thu hết bao nhiêu dũng khí, dưới ánh mắt của nhiều người có thể cầm được tách cà phê, pha cà phê nhuần nhuyễn như đang làm kiểm tra.

Đối với hắn, nhân sinh là kì kiểm tra lớn nhất.

Hắn chỉ cần một lần bị trượt là đủ, hiện tại hắn muốn được thành tích ưu tú, hoặc là -- mãn phân (???)

Hàng mi của Tsukiyama Shuu rũ xuống, thích thú nhìn đôi bàn tay đang xay cà phê, cậu học sinh này có những ngón tay cân xứng hiếm có, móng tay màu phấn, trông rất khỏe mạnh. Y không biết tại sao Fujita Kazuo lại coi trọng đối phương, nhưng y hiểu "mỹ vị" là tiêu chí chung của bọn họ, nhất định thiếu niên này phải có tài nghệ.

Tsukiyama Shuu dừng động tác đang làm, mong đợi mà quan sát quá trình Kaneki Ken pha cà phê.

Fujita Kazuo nghiêng người, khe khẽ nói: "Tsukiyama-senpai, cà phê cậu ấy pha rất ngon."

Tsukiyama Shuu không tỏ ý kiến với lời nói của hắn.

Mỗi Ghoul chỉ có hương vị "bình thường" đối với hai loại thức ăn suốt cuộc đời, một là thịt người, hai là cà phê.

Nói cách khác Ghoul rất kén cà phê, uống nhiều cà phê tầm thường cũng chưa lắp đầy được bụng, khát vọng của bọn họ chính là thưởng thức được mỹ vị của cà phê.

Cái nhìn nửa tin nửa ngờ đối với Kaneki Ken thay đổi sau năm phút, ánh mắt Tsukiyama Shuu sáng lên, y nhìn được cảm tình của thiếu niên này đối với cà phê, đó là ôn nhu cùng tràn ngập hoài niệm và thiện ý, phảng phất như cà phê không phải mang theo vị đắng, mà là một thức uống ẩn chứa vị ngọt.

Y nghĩ dù tách cà phê này chất lượng dưới trung bình, chỉ dựa vào cảnh đẹp ý vui, y cũng nguyện ý uống tách cà phê này.

Tsukiyama Shuu suy nghĩ miên man, ánh mắt từ cà phê nâng lên, nhìn chăm chú vào thiếu niên tóc đen.

Hừ --

Y thất vọng, thầm nghĩ: "Có điểm bình thường a."

Dưới phần tóc mái đen xỉn màu, cằm Kaneki Ken không đủ sắc nét, ngũ quan quá mức mềm mại, không có góc cạnh.

Giọng Fujita Kazuo cắt ngang bình luận về ngoại hình của y, "Kaneki-kun! Tách cà phê này nhất định phải đưa cho tôi!"

Gương mặt tươi cười của Tsukiyama Shuu cứng lại.

"Fujita, cậu mời tôi tới chỉ vì muốn tôi xem cậu uống cà phê à?" Y du dương nói, làm lơ biểu tình kinh ngạc của Fujita Kazuo, "Tách cà phê đầu tiên thuộc về tôi."

Vẻ mặt Fujita Kazuo buồn bực, "Theo ý anh, Tsukiyama-senpai."

Kaneki Ken: "....."

Lúc các anh thảo luận có hay không được tôi đồng ý a!

#Đốm (Editor): Toi sẽ cố gắng ra chap nhiều để bù vào tuần toi ôn thi!#


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro