14| Thay đổi bản thân
Đốm (Editor): Chúc các cô các bác có kì nghỉ zui zẻ nha °√°
.
.
.
Vào một ngày mùa xuân đầy nắng, kết quả kiểm tra của sinh viên năm nhất được công bố.
Ánh mắt Kaneki Ken u buồn, thật ra hắn không muốn trực tiếp đối mặt với thành tích của mình, nhưng hôm nay Hide quá kích động nên đã kéo hắn vào trong đám đông.
Bên tai hắn toàn là thanh âm ríu rít của đám bạn, "Oa, thành tich của tớ lọt vào top 20 rồi, quả thật may mắn." "Tokugawa lại xếp phía trước tớ, giận quá." "Kaneki, để tớ tìm giúp cậu..... cậu ở đâu...... Cậu nhớ mời tớ đi ăn đấy!"
Kaneki Ken nhìn bầu trời quang đãng trong đám đông, và những màu sắc thuần khiết phản chiếu trong đồng tử của hắn, giống như bầu trời xanh được vẽ bởi những đứa trẻ. Sự cáu kỉnh đó biến mất, hắn nghĩ, để có thể hòa bình như vậy giữa đám đông, đây là điều mà hắn không thể làm trong quá khứ.
Hắn đã đủ may mắn rồi.
Trên bảng xếp hạng thành tích, Nagachika Hideyoshi rất bất ngờ khi biết vị trí đầu tiên không phải là Kaneki Ken!
Vị trí thứ hai, không!
Vị trí thứ ba, không!
Vị trí thứ tư ... cũng không phải!
Nagachika Hideyoshi sắp phát điên, hắn tiếp tục nhìn xuống không tin vào điều này, nói: "Có phải xếp hạng bị lỗi không?"
Nagachika Hideyoshi nôn nóng nhìn về phía Kaneki Ken, hy vọng sự tình không phải như suy đoán của mình. Đáng tiếc hắn chỉ nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Kaneki Ken, kiểu đứng một mình giữa nơi sôi động và ồn ào, yên bình và tĩnh lặng, như thể chẳng liên quan gì đến vai học sinh.
"Kaneki?" Tim Nagachika Hideyoshi chùng xuống.
Khóe miệng Kaneki Ken cong lên, đưa tay chỉ vị trí đứng thứ hai mươi hai trong lớp.
Nagachika Hideyoshi dại ra.
Kaneki Ken xếp sau chính mình hai hạng!
Hắn tức khắc ôm đầu ngồi xổm xuống, "A a a —— cậu đừng nói là tớ phải mời cậu ăn thịt thăn một tháng a a a —— tớ sẽ nghèo chết, nghèo chết!"
Các bạn học xung quanh Nagachika Hideyoshi đều cười trộm, nhưng khi nhìn thấy vị trí đầu tiên trước đó trong bản xếp hạng của Kaneki Ken đã bị tụt xuống hạng hai mươi hai trong lớp, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Đã từng chứng kiến những người bứt phá cùng một lúc và thăng tiến lên hàng chục người, nhưng chưa bao giờ thấy người nào mới vừa khai giảng có thể giảm xuống dưới hàng chục người!
Không nghi ngờ gì nữa, Kaneki Ken sắp được người trong trường đến để nói chuyện.
Trường Đại học tuy không tập trung vào điểm số nhiều như cấp ba nhưng với tư cách là một học sinh đứng đầu, điểm số của hắn ảnh hưởng trực tiếp đến nhận thức của lớp học sinh này đối với thế giới bên ngoài. Kaneki Ken nhận thức rõ những điều này, sau khi Nagachika Hideyoshi rời đi, hắn đã chủ động đến gặp cố vấn để nói chuyện.
Nội dung cuộc trò chuyện xoay quanh quan điểm "Về sau tôi sẽ nỗ lực ", khuôn mặt Kaneki Ken đầy hối hận, như thể hắn đã sa đọa trong ngày nghỉ.
Trên thực tế, có thể làm bài kiểm tra được xếp hạng thứ hai mươi hai đã là kết quả học tập tốt nhất của hắn trong khoảng thời gian này.
Cá nhân hắn rất hài lòng.
Người cố vấn nhìn hắn rời đi với ánh mắt thất vọng, hắn còn phải giải thích cho các giáo viên khác khi hắn quay trở lại.
Bước ra khỏi phòng làm việc đầy áp lực, Ken Kaneki thở dài thườn thượt, không chỉ về phía trường học, hắn còn phải nói với Hide về "tụt hậu về điểm số" của mình. Nhưng.... Vẫn còn sớm, Hide đã trở lại lớp học của mình, và là một sinh viên, tốt hơn hết là hắn nên thành thành thật thật mà đến lớp.
Lớp A năm nhất.
Trong buổi học, Kaneki Ken bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt hình viên đạn của vị đại tiểu thư nào đó.
Thẳng đến chuông tan học vang lên, lão sư mang theo tập sách rời khỏi bục giảng, ánh mắt vẫn không liếc nhìn Kaneki Ken một cái, đối xử với hắn cực kỳ lạnh nhạt. Nhật Bản là quốc gia quan tâm đến thực lực mạnh yếu, kẻ mạnh được tôn trọng và ưu tiên, kẻ yếu sẽ bị chèn ép cùng khinh thường, thật không may, Kaneki Ken đã "vô tình" thay đổi từ người trước thành người sau.
Satsugawa Nyoko đẩy ghế ra, hùng hổ mà đi đến bàn của Kaneki Ken, đập mạnh sách lên bàn, "Kaneki!"
Kaneki Ken ôn hòa nói: "Xin lỗi, tớ đã lừa cậu."
Nghe được lời xin lỗi, khí thế của Satsugawa Nyoko trầm xuống, trước nay đối phương chưa bao giờ nói đáp án của chính mình là đúng, là nàng cho rằng đối phương làm đúng.
Nhưng điều này chưa đủ!
Satsugawa Nyoko bực bội nhìn hắn, "Thành tích của cậu sao có thể lùi xuống nhiều như vậy?"
Kaneki Ken cười khổ, "Tớ bị bệnh một thời gian, có một số việc không nhớ lắm."
"Nghiêm trọng đến vậy? Mất trí nhớ?" Lực chú ý của Satsugawa Nyoko từ chuyện điểm số sang vấn đề thể chất, "Cậu có cần đến nhà tớ để bác sĩ gia đình kiểm tra cho cậu một lần không?"
Thấy Satsugawa Nyoko thực sự lo lắng, Kaneki Ken hiểu rằng đây là một người bạn thực sự và sẽ không thay đổi vì điểm số.
Nụ cười của hắn trở nên ấm áp hơn, "Không cần lo lắng đâu."
Satsugawa Nyoko: "A?"
Ngoài cửa sổ là hoa anh đào đầu mùa xuân, từng lớp từng lớp, như tuyết như chuông, ánh nắng dịu dàng tràn vào lớp học, làm cuộc đối thoại của nam sinh và nữ sinh được bao phủ trong một lớp ánh sáng.
Kaneki Ken dùng một tay sắp xếp những cuốn sách giáo khoa dày cộp trên bàn và trả lời từng chữ: "Lần kiểm tra tiếp theo tớ sẽ lại lần nữa đứng xếp hạng nhất."
Hắn không cho phép mình thất bại về vấn đề này.
Một lần là đủ, lần thứ hai, hắn nhất định sẽ gánh vác thân phận của chính mình trên thế giới này.
Sau giờ học, Kaneki không đến câu lạc bộ mỹ thực mà nhắn tin mời Nagachika Hideyoshi đến quán cà phê trong trường. Nagachika Hideyoshi đến sớm hơn hắn, tức giận ngồi ở trên ghế, trong miệng ngậm một ống hút nối với cốc cà phê, hiển nhiên hắn không có ý định để Kaneki Ken đãi ngộ bồi thường cho mình.
Kaneki Ken đi gọi một vài đĩa thức ăn nhẹ, ngồi đối diện với hắn và nghiêm nghị nói: "Món thịt thăn của tháng này làm phiền cậu rồi."
Nagachika Hideyoshi thiếu chút nữa phun ra cà phê từ mũi.
Chết tiệt, đây có còn là Kaneki yếu đuối mà hắn từng biết không!
Kaneki Ken tấn công trước, nhìn thấy hiệu quả, và mỉm cười: "Lần này tớ thi trượt, tớ sẽ không phủ nhận nó, kì thơ tới sẽ không như vậy.
Nagachika Hideyoshi khôi phục lại sự bối rối, "Cậu có chắc chắn không? "
Để trở về vị trí thứ nhất của lớp không phải dễ dàng như vậy. Lần này, bài kiểm tra của Đại học Tokyo đã tạo ra rất nhiều hắc mã. (*)
(*) Hắc mã: Con ngựa đen, toi thấy để Hán - Việt thì hay hơn.
Kaneki Ken nửa đứng dậy, cúi xuống nhìn Nagachika Hideyoshi, lúc này, đôi mắt hắn gần như đen tuyền, ẩn ý thần sắc cùng tự tin lộ ra một chút.
"Tin tưởng tớ, Hide."
Chỉ cần nỗ lực, không gì là không thể, giống như "số phận" này, hắn đã thay đổi từ đầu.
Kỳ thi tiếp theo, hắn sẽ toàn lực ứng phó!
Khi kết thúc cuộc trò chuyện này, Nagachika Hideyoshi đã làm mới lại sự hiểu biết của mình về Kaneki Ken, thanh mai trúc mã luôn được hắn bảo vệ cuối cùng đã thay đổi, với sự cứng cỏi và cứng đầu của chính mình. Trên đường ra khỏi trường, Nagachika Hideyoshi nhìn hắn với ánh mắt như người mẹ đang nhìn đứa con đang lớn của mình, nói với vẻ nhẹ nhõm: "Kaneki, cậu đã bước ra khỏi thế giới của riêng mình."
Kaneki Ken phun tào nói: "Đừng nói tớ như giống một người sống ở ngoài không gian khác."
Nagachika Hideyoshi xoa xoa mái tóc vàng của mình, hơi xấu hổ nói: "Kaneki Ken trước kia rất ưu tú, nhưng rất ít bộc lộ chính mình, thiếu một phần tự tin, ở cao trung còn được gọi là mọt sách, tớ như thế nào muốn kéo cậu, cậu đều không muốn đi ra bầu không khí của mình."
Bỗng nhiên, đôi mắt màu nâu thẫm của Nagachika Hideyoshi nổi lên buồn bã, yên lặng nhìn chăm chú vào Kaneki Ken.
"Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thay đổi như vậy..... Nhất định là tốt, Kaneki Ken nhất định đang hướng phương hướng tốt chuyển biến, đúng không?"
"Ừ."
Kaneki dưới sự dò hỏi của hắn, không chút dao động mà đáp.
Hắn không có khả năng vượt qua giới hạn "người" đi đến thế giới Ghoul!
Nagachika Hideyoshi nhận được câu trả lời từ hắn, như trút được gánh nặng, hắn biết Kaneki luôn giữ lời, dịu dàng đến nỗi thà bị người khác tổn thương còn hơn làm tổn thương người khác. Người như vậy muốn thay đổi cũng không thể thay đổi bản chất, Nagachika Hideyoshi bắt đầu chờ mong ngày Kaneki Ken hoàn toàn lột xác, muốn xem một ngày người kia thực sự thoát ra khỏi ánh sáng của chính mình.
Đến lúc đó —— nhất định siêu cấp soái khí đi!
Nagachika Hideyoshi cười tủm tỉm nhìn người thiếu niên bên cạnh, Kaneki Ken ở giai đoạn trưởng thành có vẻ ngoài rất ưa nhìn, từ lông mày đến mũi, cả môi và nụ cười.
Kaneki Ken bị hắn nhìn đến mức cảm thấy mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, "Hide."
Nagachika Hideyoshi: "Chuyện gì?"
"Màu tóc vàng của cậu ——" Kaneki Ken thành khẩn nói, "Chân tóc đã bạc đi, nó đen rồi."
Nagachika Hideyoshi bị sốc, nhanh chóng che đi đỉnh đầu màu vàng rối bời, "Chuyện này không bị phát hiện được, từ cao trung tôi đã nói mình bị hỗn huyết (**), là tóc vàng, mới lừa gạt giáo viên cùng thành viên Ủy ban kiểm tra Kỷ luật không được phép nhuộm tóc đó!"
(**) Hỗn huyết: Con lai (cha mẹ không cùng huyết thống chủng tộc).
Kaneki Ken không nói nên lời trước người bạn yêu cái đẹp từ nhỏ.
"Kaneki, Kaneki, tớ đi nhuộm tóc đây, tạm biệt!" Nagachika Hideyoshi không có lương tâm bỏ lại hắn, vừa che đầu vừa chạy.
"Tạm biệt....." Kaneki Ken đờ đẫn đưa tay chào.
Nhìn theo bóng dáng không đáng tin cậy của bạn tốt, kéo dây đeo cặp lên vai, chiếc cặp rất nặng và chứa rất nhiều sách hướng dẫn mà hắn đã mượn từ thư viện. Hắn cảm thấy sức nặng, giống như sức nặng của sinh mệnh, cười sảng khoái, đi bộ về nơi ở, và bắt đầu làm việc chăm chỉ từ hôm nay!
Trong một cửa hàng mỹ phẩm cách một con phố, một cô gái có mái tóc dài màu tím đang loay hoay chỉnh sửa bộ móng xinh đẹp của mình, mỉm cười và nói với người phục vụ: "Có sơn móng tay màu tím không?"
Người phục vụ nói với vẻ hỗi lỗi: "Cái cuối cùng đã bán hết, thưa cô."
Cô gái hừ nhẹ tỏ vẻ không hài lòng, thanh toán tiền rồi cất bộ sản phẩm dưỡng da vừa mua vào túi xách.
Bước ra khỏi cửa hàng đầy mỹ phẩm, nàng vô thức ngước nhìn về một hướng nào đó, đôi môi tô son bóng hơi bĩu ra, vừa ngây thơ lại vừa gợi cảm.
"Lại là cảm giác này ——"
Hương vị của hạnh phúc thật mãnh liệt, giống như nếm miếng bánh ngọt trong miệng người thường, miếng nào cũng mềm xốp.
Kamishiro Rize cho ngón tay vào miệng, răng cắn chặt móng tay được cắt tỉa cẩn thận, nước bọt trong suốt gần như trào ra khỏi miệng. Nàng cũng đã mạo hiểm khi di chuyển từ khu vực nàng hoạt động đến những nơi khác, nhưng hôm nay, nàng có thể chắc chắn rằng người truyền cảm xúc cho nàng đang rất gần quận hai mươi tư!
Ở địa bàn Tử Thần, kẻ nằm trong danh sách trục xuất số một của CCG, bật ra một tiếng cười ngọt ngào.
Quỷ Bạo Thực đói bụng.
Nàng khao khát được ăn kẻ đã mang lại sự thỏa mãn cho nàng! Nước miếng đều không khống chế được!
Hương vị tươi ngon....... Xuyên không gian hấp dẫn nàng.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro