Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trái cây vườn địa đàng

Tên truyện: 《伊甸的果实》
Tác giả: zzoel
Link: https://archiveofourown.org/works/35849233/chapters/89390560
• Phần tiếp theo của "Rắn khát"

-═══════-

Thiếu gia không thích nói chuyện. Y ngồi ở chỗ này giống như bà vú già nhất chốn thâm cung, như du đãng u linh.

Thiếu gia thích đi chân trần, núp ở cạnh cửa nhìn lén, y dùng cặp mắt mèo xinh đẹp như vậy, giám thị các ngóc ngách trong nhà.

Thiếu gia không thích loài người. Người hầu bên cạnh y luôn thay đổi hết người này đến người khác.

Thiếu gia mặc bộ đồ ngủ bằng tơ lụa mềm mềm, nhón chân xích lại gần lỗ nhỏ trên vách tường. Hành lang rất tối, chỉ có một ngọn đèn dầu hỏa yếu ớt. Thiếu gia nhắm lại một mắt, lông mi phủ lên gò má thành một cái bóng mờ, con mắt còn lại tròn xoe mở to, dán sát vào lỗ nhỏ kia. Người hầu mới của y, có khung xương lớn và vóc người thon dài, mái tóc ẩm ướt vẫn còn đang nhỏ nước tí tách, da thịt trắng nõn.

Thiếu gia nghĩ: Lông mi của cậu còn dài hơn mình.

Người hầu mới của y, lông mi dày rậm và sống mũi cao thẳng, theo ánh đèn lúc sáng lúc tối phác hoạ ra một khung hình sắc bén. Thiếu gia không thích những đồ vật sắc bén. Y đang rình coi ở bên trong, không tự giác nhíu mày.

Cửa kéo nhẹ nhàng bị đẩy ra. Người hầu mới của y, mang chăn nệm hơi mỏng trải ra, lúc cúi người trên sống lưng hiện ra đường cong cơ bắp rõ ràng, tay dài chân dài, động tác vụng về cuộn mình vào ổ chăn nho nhỏ. Thiếu gia không thích vụng về.

Y cũng chẳng sung sướng, đứng chân trần dưới sàn nhà đầu ngón chân cũng lạnh buốt. Người hầu mới của y, thân thể trần trụi cầm cái đèn dầu hỏa. Thiếu gia nhìn lén qua cái lỗ nhỏ này, thấy rõ mặt của cậu.

Thiếu gia nghĩ: Cậu là nai con.

Nắp bằng kim loại của đèn dầu hỏa két một tiếng bị đè xuống, hành lang lập tức rơi vào một mảnh tối om. Thiếu gia nhẹ nhàng bỏ chạy, vòng qua bốn phía chập chờn ánh nến, nhảy vào giường của y. Thiếu gia trùm kín cả người, trốn ở trong chăn cười. Thiếu gia ở trên giường lăn qua lộn lại, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng như tuyết ở bên ngoài chăn, ngón chân nhẹ nhàng cọ xuống giường.

Thiếu gia nghĩ: cậu là nai con xinh đẹp.

Giờ phút này, người hầu mới của y, người hầu nhỏ mà y bất mãn năm mười bảy tuổi, người hầu giống như chú nai con, không mảnh vải che thân bị y đè xuống giường cưỡi lên.

Người hầu nhỏ của y da mặt mỏng đã xấu hổ tới đỏ bừng hai má, cánh tay gầy gò rắn chắc nổi lên rất nhiều gân xanh, nhìn ra được cậu đang cố gắng nhẫn nhịn, hai cánh tay chỉ dám nhẹ nhàng đỡ trên eo của y.

Người hầu nhỏ khó khăn thở dốc, huyệt của thiếu gia vừa mềm vừa ướt, chăm chú quấn chặt lấy cậu, bờ mông đàn hồi vỗ vào bụng dưới căng chặt của cậu, trong đêm khuya tĩnh mịch, bên tai cậu tràn ngập tiếng giao hợp đẫm nước, tiếng thân thể va chạm, còn có tiếng hít thở vừa mềm mại vừa gấp gáp của thiếu gia.

Cậu bị xoắn đến thoải mái không nói ra lời, chỉ biết há miệng chật vật hô hấp, thiếu gia được nuông chiều của cậu giờ phút này quần áo mở rộng, cặp đùi đầy đặn căng ra, đè ở hai bên người cậu, dùng cái miệng nhỏ nhắn ướt át trốn giữa khe mông để thao cậu.

Người hầu nhỏ của thiếu gia cái gì cũng không biết, cái gì cũng không dám làm, cậu sợ không mình cẩn thận đụng vào, thiếu gia sẽ vỡ tan mất, nhưng là cậu kiềm chế thật khổ sở.

Thiếu gia dần thả chậm tốc độ xê dịch cái mông, mỗi lần ngồi xuống một tấc, đều tinh tế dùng huyệt thịt cắn chặt cậu, từ từ, thật sâu ăn cậu nuốt vào đến tận trong cùng. Sau đó mượn dâm dịch ẩm ướt, dán vào mao mao của cậu, ngậm chặt lấy cậu cọ xát vòng quanh hết lần này tới lần khác. Quy đầu của cậu bị khối thịt mềm nhất trong tâm huyệt giữ lấy, làm cho cậu giật mình hừ ra một tiếng. Cậu biết thiếu gia cũng rất dễ chịu, bởi vì khối thịt mềm mại quấn lấy cậu đang run rẩy co rút, trên người thiếu gia ướt đẫm mồ hôi sáng lấp lánh phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, từ bắp đùi nở nang tới cặp mông đầy đặn đều đang run rẩy.

Mà hồn phách của cậu đã bị thiếu gia bắt đi.

Thiếu gia ngẩng đầu chịu đựng qua trận cao triều sướng đến muốn mạng này, thân thể mềm nhũn, đổ rạp xuống lồng ngực nóng bỏng của người dưới thân, y chỉ mở có một con mắt, ẩm ướt lấp lánh, mượn ánh nến của căn phòng để nhìn người hầu nhỏ của y, thấy mồ hôi dính trên trán cậu, thấy gò má cậu hồng hồng, thấy hai cánh môi cậu hé ra như sắp khóc lên, thấy đôi mắt cậu giống như chú nai con.

"Tuấn Tuấn..." thiếu gia dính dính nhão nhão gọi tên cậu, người hầu nhỏ của y bởi vì vui sướng tột độ mà tựa như mất hồn, nhưng là vừa nghe thiếu gia gọi tên mình, ánh mắt mờ sương kia liền có thể theo bản năng tìm thấy y ngay lập tức.

Nhìn thấy người hầu nhỏ bị ái dục làm cho xấu hổ quẫn bách, y khó khăn nhấc người lên hướng về phía cậu, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cúi xuống, nghênh đón một cái hôn ngây ngô ướt át.

Thiếu gia ôm chặt chú nai con này, nghiêng đầu ngậm lấy đầu lưỡi cậu đồng thời hai cánh mông cũng ép xuống ngấu nghiến nuốt vào, nơi giao hợp ẩm ướt dính nhớp hòa vào làm một. Y đuổi theo tính khí vừa cứng rắn lại nóng bỏng kia vội vàng ăn vào, khoái cảm tầng tầng tích lũy, trên miệng không chịu buông ra, phía dưới cũng nuốt vào càng lúc càng nhanh, huyệt của y lại muốn cao trào, vách thịt dần dần co thắt run rẩy, miệng lưỡi của người hầu nhỏ bị y tham lam mút lấy, không khí cũng chẳng kịp hít vào, bị y bức ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, hai bàn tay to dùng sức ghì chặt lấy eo của y.

Thiếu gia nghĩ: cậu yêu mình.

Y không được rồi, y bị cái ý nghĩ này làm cho hôn mê, hoàn toàn tê liệt chìm đắm vào trong ái dục, muốn hừ mũi một cái lại vừa run vừa vội, hốt hoảng vịn vào bả vai căng cứng của Cung Tuấn, huyệt thịt mãnh liệt co rút, eo nhỏ mới vừa rồi vẫn còn đưa đẩy trước sau bỗng nhiên cong lên, treo ở giữa không trung, sau đó toàn bộ thịt mềm đều điên cuồng co thắt, tâm huyệt còn đang run rẩy không kịp đề phòng bị một dòng tinh dịch đậm đặc rót vào.

Thiếu gia nằm ở trên người Cung Tuấn thở dốc, còn không ngừng hôn cậu, liếm láp đôi môi của cậu, gò má của cậu, hôn mí mắt hơi mỏng và hàng mi run rẩy, hôn chóp mũi và lỗ tai của cậu, ngậm lấy cằm của cậu nhẹ nhàng gặm cắn.

Thiếu gia buồn ngủ rồi, thân thể vừa mới trải qua ân ái kịch liệt được dịu dàng lau chùi, sống lưng bóng loáng của y hơi nhột, là nụ hôn, đầu vai của y, mắt cá chân của y cũng ngứa ngáy. Sau đó y bị một thân thể ấm áp quấn lấy, y ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.

Thiếu gia không phân biệt được đây là mùi hương gì, y quá mệt mỏi, một giây trước khi chìm vào mộng đẹp, thiếu gia nghĩ: đây là nai con của mình.

Sáng sớm thiếu gia tỉnh dậy, vừa mở mắt đã không thấy nai con của mình đâu. Y giật chăn ra ném xuống nền nhà, gối đầu cũng dùng sức ném đi, sau đó giẫm chân trần đi ra vén rèm cửa sổ sẫm màu, chỉ hé ra một khe nhỏ.

Ngày mai có khách tới thăm.

Y thấy Cung Tuấn cùng với những người hầu khác đứng thành một hàng ngoài cửa lớn, quản gia đang phân phó công việc cho bọn họ. Ánh mắt của thiếu gia chỉ muốn dừng lại trên người nai con của y, nhìn chằm chằm sau gáy và mắt cá chân trắng nõn, trang phục vừa mới đặt làm mấy tháng trước lại chật rồi.

Thiếu gia nghĩ: nai con của mình đang lớn lên.

Y lại vui vẻ, chạy như bay về xỏ dép, nhặt chăn gối bị ném dưới đất rồi ôm lên giường, nai con của y sẽ khen y.

Y không quan tâm chăn có bẩn hay không, cuộn mình thành một quả bóng, ở trên giường lăn qua lăn lại, bên cạnh giường có một khay đồ ăn, là táo xanh ngâm qua với nước chanh để không bị thâm, cắt thành từng miếng mỏng, phía trên còn rắc đường nghiền nhỏ.

Thiếu gia rút một cái tay từ trong chăn ra, cầm lấy một miếng ngậm vào, chua ngọt dịu nhẹ, chính là mùi thơm của táo. Thiếu gia cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, ánh mắt đảo quanh một hồi, lại không nhớ nổi đã từng ngửi thấy ở đâu.

Hôm nay Cung Tuấn bận rộn nhiều việc, chỉ có thể vội vàng giúp thiếu gia rửa mặt thay quần áo đã lại bị gọi đi làm việc, thiếu gia chỉ hôn được hai cái, trốn ở trong phòng phụng phịu.

Thiếu gia nghẹn đến chạng vạng tối, rất muốn ăn nai con của y, lại tùy hứng đá bay dép lê, chân trần bước ra cửa, đi lại mà không hề gây ra tiếng động. Thiếu gia dạo quanh một vòng khắp hai tầng lầu vẫn chưa tìm thấy nai con của y, lại chạy ra hành lang bên ngoài, lần lượt bỏ qua những người hầu hướng y hành lễ, cuối cùng thấy được Cung Tuấn.

Cậu đang dựa vào cây cột trên hành lang đứng ngủ gà ngủ gật, quản gia để cậu quét dọn phòng ốc ở hậu viện, cậu ra sức làm cho xong việc không dám ngồi xuống nghỉ ngơi, chỉ dám dựa vào cột nhắm mắt một hồi.

Đôi chân trần của thiếu gia đã chạy tới đỏ ửng, lúc này bước chân lại càng nhẹ hơn, lặng lẽ đến trước mặt Cung Tuấn.

Thiếu niên vẫn còn đang thời kỳ trổ mã vốn ham ngủ, tối hôm qua trải qua vận động kịch liệt, sáng nay lại phải ra ngoài làm việc từ sớm, nghỉ ngơi không đủ, dưới mắt xuất hiện quầng màu xanh nhàn nhạt, nghiêng đầu dựa vào cây cột, thân thể lại vẫn đứng nghiêm.

Thiếu gia dùng chóp mũi của y cọ nhẹ lên chóp mũi cậu, không khiến người thức dậy, lại rón rén đi vòng qua sau lưng cậu, nhón chân ngửi phần gáy lộ ra ngoài, nơi đó có chân tóc ngắn ngủn, nhẹ nhàng gãi lên gò má của thiếu gia. Y nhớ lại, đây là mùi hương đêm qua y ngửi thấy trước khi chìm vào giấc ngủ, cũng là mùi vị y đã ăn, chua ngọt dịu nhẹ, là mùi thơm của trái táo xanh. Mùi hương này khiến trong lòng y tê dại, thiếu gia không nhịn được chu môi hôn lên gáy cậu.

Thiếu gia nghĩ: nai con của mình là trái táo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro