Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7: Suối Ma Nữ


Thấy người điều khiển xe mất kiểm soát sắp bổ nhào vào người mình, "người áo ngủ" mới hoàn hồn.

Hắn vội vàng giơ tay bắn ra một luồng tơ nhện, nhanh chóng quấn chặt đối phương như một cái kén, ngăn không cho đám học sinh vị thành niên trên xe buýt phải chứng kiến cảnh tượng không mấy lành mạnh này.

Dù vậy, vẫn có vài học sinh đã lấy lại tinh thần sau cơn hoảng loạn, phát ra tiếng "ugh" đầy ghét bỏ.

"Mọi người không sao chứ? Ai có bị thương không? Ừm? Không, không tính tổn thương tâm lý! Còn ngài thì sao, tiên sinh? Cảm thấy thế nào?"

"Gì cơ? Không, không! Tôi không làm gì xe của ông cả! Ông cũng thấy rồi đấy, tôi thậm chí còn chưa chạm vào nó, thế mà nó đã tự biến mất... Ờm, xin lỗi, tôi cũng không có tiền đền cho ông đâu..."

"Dù sao đi nữa, cảm ơn anh nhé, Spider-Man!"

Một học sinh to gan đột nhiên bật cười, lớn tiếng reo lên.

"Spider-Man?"

"Người áo ngủ" sững sờ, ngẫm nghĩ một chút, rồi gật gù:

"Ồ, cái tên này cũng không tệ. Được rồi, cảm ơn! Vậy từ nay cứ gọi tôi như vậy đi."

Mặc dù nỗ lực làm anh hùng của cậu nhóc này không hoàn toàn thuận lợi, nhưng trong tiếng hoan hô của đám học sinh, hắn vẫn luống cuống chạy đến bên cạnh Lania, đưa tay ra kéo cô dậy:

"Này, cậu không sao chứ—"

Vừa nói được nửa câu, hắn bỗng khựng lại.

"Ủa? Là cậu?"

Hắn lập tức nhận ra cô gái này chính là người từng gặp lúc trước—cô gái cơm hộp.

"Tôi không sao."

Lania lắc đầu, không nhận lấy tay hắn.

"À ừm..."

Có vẻ không ngờ mình lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, Spider-Man có chút xấu hổ, lúng túng thu tay về.

Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng chỉ cần nghe giọng cũng đủ nhận ra hắn chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành. Giọng nói của hắn thậm chí còn hơi cao, thoáng có chút nữ tính, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng... hắn thật sự là một cô gái.

Lúc này, hắn—hoặc cô ấy—đứng đó, bối rối, không biết vì sao vẫn chưa rời đi ngay, mà lại vội vàng thanh minh:

"Tôi không có khả năng làm xe biến mất đâu! Đó không phải tôi làm! Tôi cũng không biết là ai, nhưng dù sao thì tôi không có khả năng làm người khác bốc hơi... Chắc vậy?"

Vừa nói, Spider-Man vừa cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình, như thể chính hắn cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.

Lania đoán rằng bên dưới chiếc mặt nạ kia, khuôn mặt của hắn chắc chắn đang đầy lo lắng và hoang mang.

"... Tôi biết."

Spider-Man ngẩn người.

"... À... Cảm ơn cậu."

Hắn gãi đầu, có vẻ tâm trạng tốt lên, giọng nói cũng đầy sức sống hơn:

"Vậy tôi đi trước đây... À, giao cơm hộp suôn sẻ nhé?"

Lúc này, tâm trạng của hắn dường như đã khá hơn, giọng điệu tràn đầy năng lượng, giống như ánh nắng mùa hè rọi qua tán cây, tươi mát như ly nước chanh mát lạnh.

—— Hoàn toàn không biết rằng "hắc ám" mà hắn vừa hứng phải thực chất đến từ cô gái trước mặt.

Lania: "...... Cảm ơn, tạm biệt."

Cô nhìn theo bóng Spider-Man bay vút đi, sau đó lại đưa mắt nhìn người tài xế vẫn còn đang sững sờ.

Cô hơi há miệng, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Spider-Man đã dùng năng lực đặc biệt để khiến chiếc xe biến mất, chỉ để lại người lái xe.

Nhưng Lania biết, hoàn toàn không phải vậy.

Bởi vì... Chiếc xe vừa rồi, từng bộ phận của nó—đều đã hòa vào cơ thể cô.

Cô không nhận tay Spider-Man không phải vì lạnh lùng.

Mà là vì sau khi "dung hợp" một chiếc xe, trọng lượng của cô chắc chắn đã vượt quá một tấn.

Dù Spider-Man có tự tin rằng mình có thể nâng được một chiếc xe hơi, nhưng cô thực sự không có cách nào giải thích chuyện bản thân còn nặng hơn cả xe.

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy điên rồ.

Nhưng chuyện điên rồ hơn vẫn chưa dừng lại.

Dưới cùng một tổng áp lực, diện tích tiếp xúc càng nhỏ, áp lực càng lớn.

Mà so với bốn bánh xe, bàn chân của cô nhỏ hơn rất nhiều.

Dưới chân Lania bỗng vang lên một tiếng rạn nứt khe khẽ.

Ngay sau đó, mặt đường bắt đầu sụp xuống.

Jarvis phản ứng ngay lập tức:

"Tiểu thư, có cần đăng ký một nghề nghiệp có mức thuế suất cao hơn để đóng góp vào việc sửa chữa đường sá không?"

Lania: "......"

Cô cảm thấy đầu gối mình bắt đầu mềm nhũn.

Thực sự rất muốn quỳ xuống ngay lập tức... để tăng diện tích tiếp xúc và giảm áp lực.

"Ngoài ra," Jarvis tiếp tục, "Vừa rồi, mức năng lượng của cô đã tăng thêm 11%. Chúng ta tạm thời không cần lo lắng về việc hết điện nữa."

—— Vừa rồi?

Điều này có nghĩa là...

A.

Lania bỗng nhiên hiểu ra.

Ngay từ đầu, khi nhìn thấy lượng điện ở mức 81%, cô cứ nghĩ đó là trạng thái đầy pin sau khi sống lại. Nhưng thực chất, đó là vì cô vừa dung hợp một đống kim loại, bao gồm cả... máy giặt.

Nói cách khác, chỉ cần không ngừng dung hợp, không ngừng tăng trọng lượng, thì dù không ăn uống, cô vẫn có thể sống sót...?

...

"Hiểu rồi." Lania mặt không cảm xúc.

Không, cô không hề muốn mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới theo kiểu này.

Trọng lượng một tấn là cảm giác thế nào?

Lania không muốn trả lời.

Thực tế, thể trọng không ảnh hưởng quá nhiều đến bản thân cô. Ví dụ, trâu rừng cũng nặng một tấn, nhưng vẫn có thể chạy với tốc độ 60 km/h. Tuy nhiên, nếu tiếp tục tăng trọng lượng... thì có lẽ cô nên chuyển ra đại dương sống. Trái đất không tự nhiên sinh ra những quái vật cấp độ Godzilla không phải là không có lý do.

Dù là máy giặt hay ô tô, thành phần chính của chúng đều là kim loại. Có lẽ đó là lý do Lania vẫn chưa bị chính cân nặng của mình nghiền nát.

Chiếc xe bị cô "nuốt" tất nhiên không thể hoàn trả cho chủ nhân. Toàn bộ sự việc diễn ra quá đột ngột—cô không hề chạm vào chiếc xe ấy, chỉ là khi lượng điện giảm xuống còn một nửa, sau đó...

...Cô cảm thấy như ý thức của mình mở rộng, cắn nuốt thứ gần nhất.

Lania không nhớ rõ khoảnh khắc đó. Không có ánh sáng lóa mắt, không có nhiệt độ tăng vọt, cũng không có dấu hiệu đặc biệt nào. Nó chỉ... xảy ra một cách tự nhiên. Quá nhanh để cô kịp phản ứng.

Nếu điều này có nghĩa là mỗi khi lượng điện xuống dưới 50%, cô sẽ tự động hấp thụ mọi thứ xung quanh...

...

Lania cảm thấy cô cần suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.

Điều duy nhất có thể coi là điểm sáng trong vụ việc vừa rồi là không ai bị thương. Ngay cả tài xế cũng chỉ chịu tổn thương tinh thần.

Nếu không có Spider-Man, hoặc nếu không có cô, vụ tai nạn đó chắc chắn sẽ dẫn đến thương vong nghiêm trọng.

Trên đường về nhà, để tránh làm hư hại đường phố quá nhiều, Lania quyết định thử nghiệm một công năng mới—dung hợp với một chiếc xe, về lý thuyết, cô có thể... lái chính mình?

"Trước tiên xác nhận đang ở chế độ đỗ xe, khởi động hệ thống, chờ kiểm tra hoàn tất, đạp phanh, sau đó vào số..." Jarvis hướng dẫn.

Sau một hồi loay hoay, Lania cuối cùng cũng khởi động được "động cơ" của chính mình.

Sau đó, cô ép chặt hai tay vào hai bên cơ thể, đứng thẳng và bắt đầu... lướt đi trên đường theo cách quái dị không tưởng.

Lania: "..."

Jarvis: "..."

Hình ảnh này quá kỳ quặc, đến mức chỉ đi được một đoạn ngắn, Lania lập tức quyết định lánh nạn bằng cách tìm một nơi có thể tránh sự chú ý.

"Hôm nay có đơn hàng dành cho Stark Tower. Tôi có cảm giác... Tony Stark rất yêu thích pizza của chúng ta."

Trở về nhà hàng, Mike nghiêm túc vỗ vai Lania.

Lania thất thần nghe anh nói.

Cô còn nhớ hôm đầu tiên đến đây, khi vừa bước ra khỏi Stark Tower, cô đã đặt một đơn pizza. Là một fan cuồng Iron Man, Mike lập tức kích động bưng hộp pizza lao qua đường, ôm ấp ảo mộng được gặp thần tượng. Kết quả? Anh bị bảo vệ chặn ngay từ cửa.

Cả ngày hôm đó, Mike chìm đắm trong cảm xúc lẫn lộn: vừa tiếc nuối, vừa sung sướng, vừa bất mãn, vừa mơ mộng. Và kể từ đó, anh không ngừng kể đi kể lại chuyện này, khiến Lania nghe đến phát chán.

Dù cũng là fan của Iron Man, nhưng cô luôn cố gắng che giấu sự tò mò của mình.

Cõng theo hộp giữ nhiệt bước ra khỏi cửa, Lania nghe Jarvis hỏi:

"Tôi có thể kết nối với WiFi miễn phí của Stark Tower. Có muốn kết nối không?"

Giọng điệu của Jarvis bình thản như thể đây chỉ là một câu hỏi thông thường, Lania cũng không suy nghĩ nhiều:

"Được thôi."

Cô tiếp tục bước đi, trong đầu suy ngẫm. Nếu nhiệt độ lạnh có thể làm cô hao điện đến mức "ăn" một chiếc ô tô... thì nếu bị bệnh, liệu cô có thể "ăn" cả một tòa nhà không?

Để tránh trở thành mối nguy hại cho xã hội, cô cần phải giữ gìn sức khỏe.

Nghĩ vậy, Lania nghiêm túc hỏi:

"Jarvis, có thể giúp tôi tra cứu cách duy trì một cơ thể khỏe mạnh không?"

Jarvis, người vừa âm thầm cố gắng liên hệ với Tony Stark thông qua mạng nội bộ: "..."

"... Được thôi, thưa tiểu thư."

Bên trong Stark Tower.

"Jarvis, truy dấu nguồn kết nối đó. Đừng để hắn chạy thoát."

Theo dõi một dấu vết đã lâu, cuối cùng manh mối cũng tự đưa đến cửa.

Tony Stark nheo mắt, không rời khỏi luồng dữ liệu màu xanh đang lướt qua trong màn hình.

Những ký tự mã hóa chảy tràn như dòng thác từ thiên hà, phản chiếu trong đôi mắt caramel sắc nét của anh.

"Rõ, thưa ngài."

Nếu ví những hacker thông thường như một đội quân mũi nhọn thực hiện tập kích chớp nhoáng, thì Jarvis—trí tuệ nhân tạo đang kiểm soát toàn bộ hệ thống của Stark Tower—chính là vị tướng chỉ huy một đạo quân hùng mạnh.

Ngay cả Ultron cũng chưa từng dễ dàng phá vỡ được lớp bảo mật này, dù cho hắn có sở hữu các thuật toán siêu cấp tinh vi đến mức nào.

Dưới sự điều khiển của Jarvis, hàng triệu luồng dữ liệu phân tách thành vô số tín hiệu như tia sáng, truy đuổi theo mục tiêu đang xâm nhập vào hệ thống. Một khi đã rơi vào lưới vây này, kẻ địch gần như không có đường thoát.

Tiếc là, đối thủ lần này... không hề bình thường.

"Lỗi."

"Lỗi."

"Lỗi."

Hàng loạt cảnh báo màu đỏ nhấp nháy liên tục trên màn hình, tạo thành một mảng sáng rực hắt lên khuôn mặt Tony, khiến biểu cảm của anh càng thêm khó lường.

Kẻ xâm nhập đã tự mình đưa tới cửa, vậy mà ngay cả Jarvis cũng không thể giải mã những chuỗi ký tự rối loạn mà đối phương gửi đến.

Nhìn chằm chằm vào màn hình đang hiển thị kết quả thất bại như mưa rơi, Tony trầm mặc một lúc lâu, rồi đột nhiên nhếch miệng cười, ánh mắt lóe lên tia hứng thú nguy hiểm:

"Vậy thì, hãy chơi một trò chơi tử tế đi nào."

Anh gõ nhẹ lên bàn điều khiển, giọng đầy ý vị sâu xa:

"Jarvis, ta muốn biết... hắn đang làm gì trên mạng của chúng ta?"

Ngay lập tức, màn hình bị tách ra, xuất hiện một cửa sổ mới. Một loạt trang web được kéo lên hiển thị ngay trước mặt Tony.

"Hãy để ta xem thử... tên này đang tra cứu cái gì."

Anh xoa tay, hưng phấn nhìn vào dữ liệu trước mặt.

Sau đó—

Anh nhìn thấy.

"Bạn chưa từng ăn mỹ thực thực thụ nếu chưa biết đến những công dụng bất ngờ này!"

"Nói ngay với người thân của bạn: Thức khuya có hại hơn hút thuốc lá!"

"Âm nhạc giúp tâm hồn thăng hoa—100 kiệt tác bồi đắp cảm xúc của các bậc thầy."

"Thiền định online—Lắng nghe nội tâm, nhập môn yoga dành cho người mới bắt đầu."

Tony: "...................................."

Tony: "??????????"

Cái phong cách này là thế quái nào???

"Hắn đang làm gì vậy? Có phải ta nhìn lầm không? Ngay cả Đội trưởng cũng không tra mấy thứ này đâu!" Tony khó tin hỏi, "Jarvis, ngươi chắc chắn mình không bị hack à?"

Jarvis vẫn giữ nguyên giọng điệu bình thản:

"Thưa ngài, mặc dù tôi chưa thể xác định mức độ nguy hiểm của đối phương, nhưng tôi tin rằng... chúng ta đang có cùng một suy nghĩ."

Tony nhướn mày: "Cùng suy nghĩ cái gì? Tự dưng muốn về hưu à?"

Jarvis đáp nghiêm túc:

"Tôi chỉ đang giúp ngài mở rộng chủ đề giao tiếp với giới trẻ. Hiện nay, 10% người Mỹ có thói quen tập yoga, và giới trẻ chính là nhóm đối tượng có tốc độ gia tăng nhanh nhất."

"......"

Tony ngẩn người.

Nghĩ đến những người trẻ mà anh quen biết, gần đây chỉ có Wanda và em trai cô. Wanda là một cô gái punk xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn bảo vệ, còn cậu em trai lại là một tên nhóc bốc đồng, thích chống đối.

Và giờ hãy tưởng tượng: Anh, Wanda, Pietro và Đội trưởng cùng nhau ngồi xếp bằng trong phòng huấn luyện, thiền định, hít thở sâu.

...

Tony lập tức rùng mình một cái.

Không, không đời nào.

Làm sao có người còn "cổ lỗ sĩ" hơn cả Đội trưởng chứ?

Tên này chắc chắn đang cố tình khiêu khích anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro