Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24:

Edit: Sayu

-----------------------------

Kim đồng hồ treo tường chỉ bảy giờ, và phòng phát sóng trực tiếp lặng lẽ mở ra.

Các fan hâm mộ đầu tiên nhìn thấy Kỳ Tà toàn thân ướt sũng bước vào từ cửa.

Ngay sau đó, họ nhìn thấy Thẩm Nghiêu cũng ướt sũng đi vào.

【Mới sáng sớm đã diễn cảnh ướt át, đây có phải là điều tôi có thể xem mà không phải trả tiền không?】

【Thật là gói lớn! Đây có phải là cái mà người ta gọi là 'cây to treo cà' không?】

【Cười chết mất, có lẽ các bạn không biết vì sao Thẩm Nghiêu được gọi là Đại Nghiêu, tất nhiên là vì cậu ấy "lớn" mà!】

【Hãy để tôi giải thích cho những chị em mới đến, trong lúc tham gia cuộc thi tuyển chọn, họ chơi một trò chơi phản ứng nhanh và hất nước vào nhau. Thẩm Nghiêu phản ứng chậm và mặc quần xám, cảnh tượng đó nếu phát bây giờ chắc chắn sẽ không qua kiểm duyệt!】

【Không phải đội trưởng cũng rất lớn sao, các bạn không nhìn thấy à.】

【Cái gì, trong nhóm này không có ai nhỏ cả à? Nghe nói trăng ở nước ngoài cũng tròn.】

【Trong nhóm này, ngoại trừ Tạ Văn Thời còn nhỏ tuổi, thì ai cũng đều lớn.】

Các fan hâm mộ phấn khích, màn hình đầy những lời bình phẩm táo bạo, đột nhiên họ thấy tất cả mọi người đi về phía bếp.

【Ơ kìa, tại sao tất cả đều đi vào bếp vậy?】

【Biên Mỹ Nhân đi xuống rồi! Khoan đã, sao cậu ấy cũng vào bếp luôn vậy?】

Trong khung hình, Biên Kiều từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm thứ gì đó, môi cười nhẹ, bước dài tiến vào bếp.

Chẳng bao lâu sau, người quản lý Trương Thiếu Lăng cũng đến, lượn một vòng trong phòng khách nhưng không tìm thấy ai, rồi cũng đi vào bếp và ở đó một lúc lâu.

Fan hâm mộ sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

【??? Không phải chứ, sao từng người từng người đều đi vào bếp thế này?】

【Họ làm gì trong bếp vậy? Sao lâu vậy mà vẫn chưa ra, quay phim đi chứ!】

【Có điều gì mà tôi là VIP không được xem sao? Quay phim nhanh lên!】

Người quay phim cũng gấp lắm chứ, nhưng trong bếp không có camera, họ cũng không đeo mic, chẳng ai biết họ đang nói gì, người quay phim chỉ muốn xông vào và đẩy cửa bếp ra ngay lập tức.

Trong bếp, bảy người nhìn nhau, không khí lặng lẽ đến kỳ lạ.

Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, bên ngoài trời càng tối, mưa càng nặng hạt, đập vào cửa sổ rào rào, và cũng đánh vào trái tim của từng người.

Đến cả một người chậm chạp như Tạ Văn Thời cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, cậu đứng sang một bên và không nói gì.

Cậu lén liếc nhìn, thấy đội trưởng mặt mày trầm ngâm, đôi mắt nửa khép, ánh mắt ẩn chứa một cảm xúc u ám, rõ ràng là đang khó chịu.

Thẩm Nghiêu tay nắm chặt cái túi, lưỡi chạm vào bên má, mím môi không nói gì, cả người ủ rũ như một quả cà tím héo.

Biên Kiều cầm bình xịt ho, dù vẫn cười nhẹ nhàng nhưng luôn nhìn vào Ứng Lê.

Còn Tống Tức Mặc, anh ta cười mà như không, như đang tính toán điều gì đó.

Có một từ mà Tạ Văn Thời chợt nhớ ra, "âm ỉ dậy sóng", cậu thật sự cảm nhận được từng cơn sóng đáng sợ trong căn bếp nhỏ này, và dường như tất cả đều bắt nguồn từ Ứng Lê.

Cậu quay đầu nhìn, Ứng Lê mặt tái nhợt, bệnh tật in hằn trên khuôn mặt, đứng giữa họ như một chú thỏ trắng bị bầy sói bao vây.

Ah, rõ ràng tất cả mọi người đều là một team thân thiết yêu thương nhau, tại sao cậu lại nghĩ thế này, chắc chắn là cậu nghĩ quá nhiều rồi.

"Sao không ai nói gì vậy?" Trương Thiếu Lăng đưa mắt nhìn từng người một, cuối cùng nhìn vào Kỳ Tà và Thẩm Nghiêu ướt đẫm như chuột lột, "Hai đứa bị sao thế này? Sáng sớm mà đã như vậy rồi?"

Tống Tức Mặc liếc nhìn túi ni-lông trong tay Thẩm Nghiêu, nhướn mày: "Thuốc cảm? Mua cho ai vậy?"

Thẩm Nghiêu: "Tất nhiên là..." Mua cho Ứng Lê.

Nhưng khi nói đến miệng thì không hiểu sao lại biến thành: "Tôi cảm mạo, mua cho tôi, không được sao?"

Nói xong, ngay cả hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Tạ Văn Thời nói: "Cảm rồi mà còn dầm mưa, không sợ mất mạng à?"

"Liên quan gì đến cậu." Thẩm Nghiêu đặt túi lên bàn, giọng trầm xuống, "Tôi đi tắm đây."

Nước lạnh dội lên người, Thẩm Nghiêu quệt tay lên mặt, hoàn toàn bình tĩnh lại. Vừa nãy khi ở bên ngoài bếp nghe thấy thuốc cảm đã hết hạn, đầu óc hắn như bị giật mạnh, vội vã chạy vào mưa mà không cầm dù.

Hắn chạy vừa nhanh vừa vội, suýt chút nữa ngã trên đường, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng để Ứng Lê uống thuốc, nhưng người ta chẳng cần gì đến hộp thuốc của hắn cả.

Càng nghĩ, hắn càng buồn bực.

Nước chảy ào ào, Thẩm Nghiêu đột nhiên tắt vòi nước, giống như một con chó lớn lắc lắc đầu để vẩy nước. Hình như thuốc trong tay Ứng Lê là do Kỳ Tà đưa, Kỳ Tà cũng ra ngoài mua thuốc cho cậu?

Còn cả Biên Kiều nữa, đồ của cậu ta chẳng bao giờ để ai chạm vào, huống chi là tự tay đưa cho người khác.

Có vẻ như nhiều người cũng quan tâm đến Ứng Lê...

Dưới lầu, Tạ Văn Thời lục lọi túi trên bàn, bên trong ngoài thuốc cảm còn có nhiều loại thuốc khác chữa cảm cúm, cậu nói: "Anh ấy định lấy thuốc này làm cơm ăn à?"

"Loại nào cũng có." Tống Tức Mặc cười, tay khoanh trước ngực, tay gõ nhịp lên cánh tay.

Kỳ Tà cũng liếc nhìn một cái, ánh mắt sắc bén như muốn xé toạc túi ni-lông, nhưng cuối cùng không nói gì, quay người lên lầu đi tắm.

Biên Kiều cũng nói: "Tôi đi ra ngoài trước."

Trong bếp chỉ còn lại Trương Thiếu Lăng và bốn người còn lại, Trương Thiếu Lăng nhìn Ứng Lê nói: "Hôm nay cậu đừng theo họ đi tập nữa, nghỉ một ngày, nghỉ ngơi cho tốt."

Ứng Lê giọng mũi khàn khàn đáp: "Cảm ơn anh."

Khi mọi người đều tản đi, Ứng Lê cảm thấy trong lòng ấm áp, mọi người đều quá tốt với cậu.

Sau khi làm xong bữa sáng, Ứng Lê còn tranh thủ thời gian nấu thêm một nồi nước gừng táo đỏ, ngay cả nhân viên làm việc cũng được phần.

Nhân viên làm việc nâng cốc lên, có chút bất ngờ: "Cho chúng tôi thật sao?"

"Mấy hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, dễ bị cảm, tôi nấu nhiều nước gừng táo đỏ, giúp xua tan cái lạnh, mọi người cũng uống một chút nhé." Ứng Lê đã đeo khẩu trang phòng dịch, "Nhà không đủ bát nên chỉ có thể dùng cốc giấy dùng một lần, hy vọng mọi người không phiền."

Nhân viên làm việc: "Cảm ơn nhiều."

Trong phòng khách đang phát sóng trực tiếp, sau khi đưa nước gừng táo đỏ xong, Ứng Lê trốn trong bếp, chờ họ uống gần hết mới ra dọn dẹp.

"Còn nữa không?"

Ứng Lê đang rửa bát, nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy Kỳ Tà cầm bát không đứng ở cửa.

"Còn, đủ cả."

Ứng Lê lau tay, lại múc cho anh một bát nữa. Kỳ Tà uống hết ngay trước mặt cậu, rồi đưa bát lại cho cậu, ý là muốn thêm nữa.

Anh ta uống liên tục ba bát, đến khi muốn uống bát thứ tư, Ứng Lê nói: "Uống nhiều như thế no rồi đấy."

Kỳ Tà: "Ngon mà."

Ứng Lê: "Ngon sao?"

Nước gừng táo đỏ được nấu từ gừng và táo đỏ tươi, mùi khá nồng, dù đã thêm đường đỏ để trung hòa nhưng vị vẫn không hẳn là dễ uống. Tạ Văn Thời chỉ mới uống hai ngụm đã bịt mũi rồi từ chối uống thêm.

Ứng Lê nấu khá nhiều, ban đầu nghĩ sẽ còn thừa nhiều lắm, nhưng cuối cùng lại được Kỳ Tà uống hết sạch.

Một ngày nghỉ hiếm hoi, Ứng Lê ban đầu định viết luận văn tốt nghiệp, nhưng vừa mở máy tính không lâu đã cảm thấy mắt díu lại, thuốc cũng bắt đầu phát huy tác dụng, cậu liền chui vào phòng ngủ cả ngày.

Khi tỉnh dậy, gối đã ướt đẫm mồ hôi, cả người như một con cá muối bị phơi khô, không còn chút sức lực nào để trở mình.

Cậu đưa tay lên sờ trán, cảm thấy hơi nóng, có lẽ là bị sốt, nhìn đồng hồ thì đã hơn mười một giờ, cậu lờ mờ bò dậy tìm nhiệt kế.

Trong phòng khách, camera đã tắt, chỉ có một ngọn đèn sáng, ánh sáng màu cam ấm áp phủ lên gương mặt tinh tế của thiếu niên, tạo nên một lớp hào quang mờ ảo, khiến cho hình ảnh trở nên mơ màng và mờ nhạt.

"Chưa ngủ à?"

Có lẽ vì đang bị bệnh, phản ứng của Ứng Lê chậm hơn bình thường một nhịp, mãi đến khi Thẩm Nghiêu bước đến trước mặt cậu, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi xuống nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Thẩm Nghiêu thấy cậu co rúm lại như một quả cầu, lông mày nhíu chặt: "Sao vậy? Không khỏe à?"

Ứng Lê ngồi trên ghế sofa, lưng cong lại, cơ thể mỏng manh như tờ giấy, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay.

Cậu bình thản nói: "Hình như bị sốt rồi."

Thẩm Nghiêu càng nhíu mày chặt hơn: "Sốt? Đo nhiệt độ chưa?"

"Đang đo." Thời gian cũng đủ rồi, Ứng Lê lấy nhiệt kế ra xem, nói: "38°3, cũng không tệ lắm."

Thẩm Nghiêu: "Cậu đã uống thuốc chưa? Tôi có mua thuốc hạ sốt."

"Đã uống rồi, lát nữa tôi sẽ uống thêm chút thuốc hạ sốt nữa." Ứng Lê gật đầu, "Cậu cũng chưa ngủ à?"

Thẩm Nghiêu gãi cổ nói: "Tôi không ngủ được, chỉ muốn ra ngoài đi dạo chút."

Hắn không nói dối, đã mất ngủ mấy đêm liên tiếp rồi, rõ ràng ban ngày cường độ luyện tập cao như vậy, theo lý thuyết thì vừa nằm xuống là có thể ngủ, nhưng mỗi khi đến tối, đầu óc hắn lại nghĩ ngợi lung tung, không thể ngủ được, thà đứng dậy ra ngoài hít thở không khí lạnh để bình tĩnh lại.

Trong ánh sáng mờ tối, đôi mắt của Thẩm Nghiêu sáng lấp lánh như được rửa sạch bằng nước.

"Nếu cậu ra ngoài thì nhớ mặc thêm áo vào nhé." Ứng Lê nói một cách yếu ớt, "Tôi đi ngủ trước đây."

Vừa đứng dậy, bụng cậu liền phát ra hai tiếng ọc ọc, trong không gian yên tĩnh của đêm khuya nghe rất rõ ràng.

Thẩm Nghiêu bật cười: "Đói à?"

Ứng Lê mím đôi môi tái nhợt, nhỏ giọng nói: "Có một chút."

Sau khi bị cảm, cậu ấy cảm thấy ăn không ngon miệng, bữa tối cũng chỉ ăn được vài miếng rồi bỏ đũa. Bây giờ, dạ dày cậu trống rỗng, cảm giác có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn ăn gì.

"Uống thuốc khi bụng đói cũng không tốt cho dạ dày, đợi một chút."

Ứng Lê ngẩn ngơ nhìn Thẩm Nghiêu đi vào bếp. Cậu cất hộp thuốc đi, rồi cũng đi theo vào bếp.

Thẩm Nghiêu nhanh nhẹn đeo tạp dề, lấy một cái nồi đất từ trong tủ ra rồi đặt lên bếp, sau đó vo gạo, lọc nước, bật lửa, một loạt động tác đều mượt mà, không chút do dự.

Sau đó hắn lấy từ tủ lạnh ra một thứ gì đó, rửa dao, Ứng Lê tiến lại gần và phát hiện hắn đang thái thịt.

Kỹ năng thái của Thẩm Nghiêu rất tốt, thịt được thái thành từng sợi nhỏ, mỏng và dài đều đặn, nhìn là biết hắn thường xuyên nấu ăn.

Nhìn thấy Ứng Lê bước vào, Thẩm Nghiêu quay đầu nhìn cậu một cái, rồi tiếp tục làm việc của mình, nói: "Ban đầu tôi định nấu cháo thịt nạc trứng bắc thảo, nhưng trong nhà không còn thịt nạc, chỉ có ức gà, nên tôi nấu cháo gà xé sợi, vừa hay tôi cũng đói rồi."

Ứng Lê ngạc nhiên nhìn hắn: "Cậu biết nấu ăn à?"

Thẩm Nghiêu quay lại nhìn đôi mắt kinh ngạc của cậu ấy, khẽ ho một tiếng: "Ừ, biết một chút."

Thẩm Nghiêu làm mọi thứ rất nhanh gọn, chỉ trong chốc lát đã thái xong thịt và xếp gọn gàng trên đĩa. Ứng Lê càng ngạc nhiên hơn: "Cậu khiêm tốn quá, thế này mà là biết một chút thôi à."

Lửa bùng lên mạnh, nước trong nồi đã sôi, hơi nóng làm nắp nồi bị bật ra, Thẩm Nghiêu mở nắp, dùng muỗng khuấy đều để tránh bị khê.

Ứng Lê nhìn hắn chằm chằm, rồi đột nhiên bật cười, đôi mắt cong lên như trăng non treo trên cành cây. Có lẽ vì sốt, gò má cậu đỏ ửng, làn da mỏng manh khiến mạch máu dường như có thể nhìn thấy rõ.

Hơi nóng phả lên, Thẩm Nghiêu cảm thấy mặt mình cũng hơi nóng lên. Hắn ngại ngùng mím môi hỏi: "Cậu cười gì vậy?"

Ứng Lê quay đầu nhìn nồi cháo trắng, rồi lại nói: "Không ngờ cậu lại biết nấu ăn."

Thẩm Nghiêu nhướn mày: "Lạ lắm sao?"

Ứng Lê mỉm cười nói: "Tôi tưởng mấy người như các cậu đều không biết nấu ăn, nên mới phải thuê người giúp việc."

Thẩm Nghiêu nói: "Thuê người giúp việc là để tiện lợi thôi, còn những người khác có biết nấu ăn không thì tôi không rõ."

Biên Kiều có tính sạch sẽ nghiêm trọng, bình thường cậu ta không hay vào bếp, chắc chắn sẽ không học nấu ăn, dầu mỡ nhiều thế, cậu ta còn ghét nữa là.

Kỳ Tà là thiếu gia nhà giàu, chắc chẳng phân biệt nổi hành và hẹ đâu.

Còn Tống Tức Mặc thì Thẩm Nghiêu không để ý lắm, nhưng chưa nghe nói anh ta biết nấu ăn.

Tạ Văn Thời thì khỏi phải nói, lớn lên ở nước ngoài, trước đây còn học nấu ăn với mẹ nuôi để về nấu cho ba mẹ bên đó, nhưng suýt nữa thì làm nổ cả bếp, nhìn là biết không có khiếu nấu nướng rồi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nghiêu có chút tự hào, cuối cùng hắn cũng có một kỹ năng mà người khác không có.

Giọng nói của Thẩm Nghiêu trở nên phấn chấn rõ rệt: "Tôi học từ nhỏ, không biết nấu ăn thì làm gì có cái ăn."

"Hả?"

Ứng Lê nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong veo. Tóc cậu ấy hơi dài, vừa ngủ dậy nên có chút rối, một sợi tóc bên tai vểnh lên, trông mềm mại. Thẩm Nghiêu đột nhiên muốn đưa tay vuốt ve, xem thử có mềm như tưởng tượng không.

Tống Tức Mặc còn sờ rồi, hắn sờ một chút chắc cũng không sao...

Trong đầu còn đang do dự, nhưng tay đã hành động trước, hắn đưa tay sờ đầu Ứng Lê, sợi tóc tinh nghịch trượt qua kẽ tay, mềm mại, cảm giác tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

Chỉ sờ một cái rồi Thẩm Nghiêu rụt tay lại ngay, giải thích: "Tóc cậu vểnh lên rồi."

"Ngủ nên hơi lộn xộn." Ứng Lê đưa tay ấn xuống, nhưng không những không ấn xuống được mà còn vểnh lên cao hơn, trông đáng yêu vô cùng.

Thẩm Nghiêu rời mắt, tập trung vào công việc: "Tôi chưa kể cho cậu nghe về thời thơ ấu của tôi, đúng không?"

"Tôi là một đứa trẻ ở nông thôn, bố tôi mất sớm, mẹ tôi thì bỏ đi theo người khác. Tôi thậm chí không nhớ nổi họ trông như thế nào, ông nội là người nuôi tôi lớn khôn. Ông đã già và sức khỏe không tốt, đi làm ở công trường thì bị từ chối, nên ông phải đi nhặt phế liệu, từng đồng một, tích cóp để nuôi tôi đến đại học, tôi là người đầu tiên trong làng đỗ đại học đấy."

Ứng Lê hỏi: "Là Đại học Bắc Kinh sao?"

Đôi mắt đen láy của Thẩm Nghiêu mở to: "Sao cậu biết?"

Ứng Lê nhướng đôi chân mày mệt mỏi: "Nghe fan của cậu nói."

Fan của Thẩm Nghiêu rất tài giỏi, đừng nói là trình độ học vấn, ngay cả màu quần lót của cậu ấy họ cũng có thể điều tra ra.

Một đứa trẻ từ nông thôn mà có thể thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh quả thực không dễ dàng gì. Ứng Lê đồng cảm sâu sắc, cậu cũng từ nông thôn mà ra. Trường tiểu học mà cậu học ở làng, điều kiện giáo dục không tốt, phải nỗ lực rất nhiều mới thi đỗ vào trường trung học cơ sở ở huyện. Lúc mới bắt đầu cậu không theo kịp chương trình học, thường thức khuya để ôn tập, thầy cô đều nói cậu học mà như không màng đến mạng sống, cuối cùng cậu đạt được nguyện vọng và được đặc cách vào trường trung học phổ thông hàng đầu của thành phố.

Kết quả thi đại học của Ứng Lê rất cao, đủ để vào Đại học Bắc Kinh, nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn Đại học Nam, vì gần nhà.

Thẩm Nghiêu nhếch miệng cười, thầm nghĩ thì ra Ứng Lê đã từng chú ý đến mình, thậm chí biết mình học ở Đại học Bắc Kinh. Trái tim vốn trống trải của hắn như được lấp đầy bởi cảm giác được quan tâm.

"Fan của tôi có nói xấu gì tôi không?"

Ứng Lê nghi ngờ: "Nói xấu gì?"

"Kiểu như trốn học, về ký túc xá muộn bị báo cáo hay gì đó. Tôi thời đi học là khách quen của phòng giáo vụ." Thẩm Nghiêu lấy hai ví dụ, rồi đột nhiên hỏi: "Cậu đã từng trốn học chưa?"

Ứng Lê lắc đầu: "Chưa."

Đôi mắt Thẩm Nghiêu sáng lên: "Nhìn cậu ngoan thế này, chắc chắn không phải người hay trốn học."

"Tôi lúc đó thường xuyên trốn học, môn nào cũng dám trốn, nhưng tôi trốn không phải để đi chơi mà để đi làm thêm. Tôi từng làm bồi bàn trong nhà hàng, quản lý mạng ở quán net, việc gì cũng từng làm, sau này lại làm bartender trong quán bar, kiểu bán rượu cho khách ấy, bán được một chai thì được hoa hồng hai trăm tệ."

Khả năng uống rượu của Thẩm Nghiêu cũng rèn luyện từ khi ấy. Những ông chủ lớn thích những người biết uống, làm họ vui thì không chỉ đơn hàng được chốt mà còn có thể kiếm thêm tiền boa.

Khi nói đến chuyện xưa, Thẩm Nghiêu không thể dừng lại: "Lương đầu tiên tôi kiếm được là mua một cây guitar cũ, sau đó cùng bạn lập một ban nhạc, cậu không biết lúc đó chúng tôi ngây thơ thế nào đâu, chỉ có một cây guitar, một bộ trống, còn là đồ cũ, thậm chí không có cả người chơi keyboard, chỉ có hai người chúng tôi, vậy mà cũng lập ban nhạc."

Hai người ôm ấp giấc mơ trẻ trung và ước mơ về tương lai, với một lòng nhiệt huyết, đã ra ngoài thử sức.

"Chính cái nhóm nhạc lộn xộn đó đã giúp chúng tôi có chút thành công, đã từng lên báo, được phỏng vấn bởi đài truyền hình địa phương, còn có nhà quản lý đến tìm chúng tôi ký hợp đồng, muốn đưa chúng tôi ra mắt."

Ứng Lê hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

Nói đến đây, Thẩm Nghiêu cười tự giễu: "Sau đó đương nhiên không thành công rồi. Người đó chỉ là kẻ lừa đảo, toàn bộ số tiền mà chúng tôi khó khăn lắm mới kiếm được đều bị lừa mất. Tôi đi đòi tiền nhưng người ta đã ăn rồi, đâu còn chuyện trả lại. Không chỉ không đòi được tiền, mà còn bị người ta dùng ống thép đánh."

Thẩm Nghiêu gạt tóc ra khỏi trán, chỉ vào vùng gần xương lông mày: "Chỗ này, lúc đó còn để lại một vết sẹo, giờ thì không rõ lắm nữa."

Ứng Lê lại gần xem, xương lông mày của Thẩm Nghiêu cao, lông mày rậm, da có màu nâu khỏe mạnh. Vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến xương lông mày, dài khoảng ba phân, màu sắc nhạt hơn so với da xung quanh, không nhìn kỹ thì thật sự khó thấy.

Ứng Lê không đeo kính, để nhìn rõ hơn, cậu đứng gần Thẩm Nghiêu.

Ánh sáng trong bếp rất sáng, hàng mi rõ nét của Ứng Lê rung động nhẹ, tạo ra một bóng mờ màu xanh nhạt dưới mắt cậu. Đôi môi của cậu mất màu, có vẻ yếu đuối hơn bình thường, mềm mại như một đóa hoa cần được chăm sóc kỹ lưỡng trong nhà kính.

Mùi hương quen thuộc từng chút một chiếm lĩnh khứu giác của Thẩm Nghiêu, đầu mũi hắn cảm thấy hơi tê tê.

Gương mặt của Ứng Lê ở rất gần, Thẩm Nghiêu không dám thở mạnh, Ứng Lê giờ nhẹ như một đám mây, hắn sợ một hơi thở có thể làm Ứng Lê bay đi.

Thẩm Nghiêu nói một cách thờ ơ, nhưng giọng của Ứng Lê lại có chút chua xót: "Bây giờ cậu nổi tiếng, rất nổi tiếng."

Khi nghĩ về quá khứ, Thẩm Nghiêu cảm thấy nhiều điều: "Ừ, nghĩ lại thấy hơi không thật, không có cảm giác thực tế."

Hắn đã nếm trải nỗi khổ của nghèo đói, không giống như những người như Kỳ Tà, sinh ra đã là người được trời cao ưu ái, dù có không thành công cũng không lo cơm áo. Hắn chỉ có thể nỗ lực gấp nhiều lần mới có thể đứng ngang hàng với họ. Tất cả những gì hắn có bây giờ đều là dùng máu và nước mắt đổi lấy, vì vậy hắn càng biết trân trọng hơn.

Ứng Lê cảm thấy Thẩm Nghiêu giống như một loại cỏ dại, dù bị một viên đá lớn đè lên, anh cũng sẽ tìm cách đẩy viên đá đó ra, biến những mảnh vụn thành dinh dưỡng, phát triển mạnh mẽ giữa mưa gió, trở nên cứng cáp hơn.

"Ông nội của cậu chắc hẳn rất vui."

"Chắc chắn rồi." Giọng Thẩm Nghiêu bỗng trở nên nặng nề, "Nhưng ông không thấy được, lúc tôi vừa vào đại học thì ông đã qua đời."

"Khi tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, báo cho ông rằng tôi sẽ đến Bắc Kinh học, ông không nỡ để tôi đi. Không lâu sau, bệnh viện gọi báo ông bị ung thư xương giai đoạn cuối, không chữa được nữa, ông không muốn làm gánh nặng cho tôi, tự uống thuốc trừ sâu mà chết, để lại cho tôi ba ngàn đồng dưới gối, đó là số tiền ông tích lũy cả đời. Ông chết rồi, tôi không còn ai nuôi nữa."

Vì vậy hắn mới phải đi làm thêm kiếm tiền, phải kiếm tiền, phải học, dù có trốn học thì hắn vẫn luôn đứng đầu, trường học cũng không làm gì được hắn.

Ứng Lê ngẩn người, cảm thấy có lỗi vì vô tình mở ra vết thương của người khác: "Xin lỗi."

"Có gì phải xin lỗi đâu, cậu đâu có biết."

Thẩm Nghiêu chưa bao giờ kể những chuyện này cho người khác, trong giới này có nhiều người còn khổ hơn hán, nhưng kể ra có ích gì? Tạo đề tài? Kêu gọi đồng cảm?

Hắn không làm được chuyện kêu gọi lòng thương hại.

Hắn ghét người khác thương hại hắn, thương xót hắn, ban ơn cho hắn, ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy mình thấp kém, phẩm giá phải tự mình kiếm được, chứ không phải dựa vào sự ban ơn.

Nhưng giờ đây, hắn lại sẵn sàng bộc lộ vết thương của mình trước mặt Ứng Lê, ngay cả bản thân hắn cũng không biết lý do tại sao.

Có lẽ là vì ánh mắt chân thành của Ứng Lê, chỉ đơn thuần là đau lòng vì hắn.

Một cảm xúc không rõ ràng đang cuộn trào trong lòng, ngực cảm thấy bị chèn ép. Khi quay lại, Ứng Lê đang đỏ mũi---

khi nhìn thấy Thẩm Nghiêu.

Ứng Lê thực sự rất nhạy cảm, trước đó mọi thứ vẫn ổn, nhưng khi nghe nói về cái chết của ông Thẩm Nghiêu, nước mắt đã không kìm nén được nữa, chỉ chực rơi ra.

"Ôi, đừng như vậy, đừng khóc mà..." Thẩm Nghiêu hoảng hốt, sợ rằng những giọt nước mắt quý giá của Ứng Lê sẽ rơi xuống, hắn chỉ có thể đưa tay áo cho cậu lau nước mắt, "Dùng tạm cái này đi nhé?"

Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Thẩm Nghiêu, Ứng Lê đột nhiên nở nụ cười.

Khi Ứng Lê khóc, cậu trông rất đẹp, Thẩm Nghiêu chưa từng thấy ai khóc đẹp hơn. Hắn vừa muốn nhìn thấy Ứng Lê khóc, vừa không muốn thấy cậu khóc, đúng là một mâu thuẫn.

Thẩm Ngiêuu thật sự sợ Ứng Lê sẽ khóc, vì vậy hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cậu đã bao giờ đến quán bar chưa?"

Ứng Lê lau nước mắt và lắc đầu: "Chưa bao giờ."

Thẩm Nghiêu nói: "Tôi đoán là cậu chưa từng, cậu không hợp với những nơi đó đâu."

Người như Ứng Lê nếu vào quán bar, chắc chắn giống như một con thỏ lạc vào ổ sói, chỉ sợ bị xé xác.

"Tại sao vậy?"

Ứng Lê từ nhỏ đã là học sinh gương mẫu, những nơi mà phụ huynh và giáo viên cấm không được đến cậu đều chưa từng đặt chân tới. Nhưng người ta thường nói, những người càng giữ quy tắc thì trong sâu thẳm lại càng khao khát sự phá cách. Đối với những điều chưa từng tiếp xúc, Ứng Lê luôn tràn đầy sự tò mò mạnh mẽ.

"Một mình đi không an toàn, nếu cậu muốn đi, sau này có thời gian tôi sẽ đưa cậu đi."

Cháo đã nấu gần xong, Thẩm Nghiêu cho những sợi gà đã được nêm nếm vào trong cháo, đun nhỏ lửa cho sôi lên rồi lại hầm thêm hai phút.

Khi mở nắp, một mùi thơm tỏa ra ngay lập tức, sau đó thêm vài nhánh hành lá để trang trí, làm dậy lên cơn đói trong bụng Ứng Lê.

Thẩm Nghiêu múc một bát cháo ra, đưa cho Ứng Lê: "Xong rồi, cậu nếm thử đi, thổi một chút, cẩn thận bị bỏng nhé."

Ứng Lê nhận lấy, dùng thìa múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi.

Đôi môi của cậu đầy đặn, ẩm ướt, lưỡi đỏ hồng, như những quả vải đã bóc vỏ, khiến người ta chỉ muốn hôn, tốt nhất là có thể vắt ra nước để giải khát cho mình.

Trong giấc mơ, Thẩm Nghiêu đã từng hôn đôi môi ấy, ấm áp và ẩm ướt, vừa thơm vừa mềm, ngọt ngào hơn tất cả những viên kẹo mà hắn đã từng ăn. Hắn không thể kìm nén được cảm xúc, liếm môi để thưởng thức lại, yết hầu ở cổ họng di chuyển, cảm thấy trong bếp hơi nóng hơn.

Khi cháo nguội đi, Ứng Lê đưa thìa vào miệng, đôi mắt ngay lập tức sáng lên, nói với giọng ấm áp: "Ngon lắm."

Hành động của cậu giống như một con mèo nhỏ khi ăn uống, thanh lịch, tiết chế. Thẩm Nghiêu lo lắng hỏi: "Có bị khô không?"

Sau khi nuốt cháo, Ứng Lê mỉm cười nói: "Không khô, vừa vặn."

"Cậu đừng khen tôi, tôi đã lâu không làm món này rồi, tôi thử một chút." Thẩm Nghiêu múc một ít cháo từ thìa của Ứng Lê, gật đầu nói, "Cũng không tệ, tay nghề không có giảm sút."

Ứng Lê hơi ngạc nhiên, trong ánh mắt ướt át có vẻ ngây ngô.

Thẩm Nghiêu nâng mắt nhìn cậu: "Sao vậy?"

Ứng Lê có chút ngượng ngùng: "Thìa này, tôi vừa mới dùng."

"Có sao đâu, hồi trước khi chúng tôi bị lừa mất hết tiền, một cái áo hai người thay phiên mặc, một thùng mì ăn liền cũng phải chia nhau ăn."

Cũng đều là đàn ông, chia sẻ nước bọt cũng không có gì to tát.

Nhưng nghĩ lại, nếu Ứng Lê cảm thấy không thoải mái thì sao, Thẩm Nghiêu đã đưa cho Ứng Lê một cái thìa mới, nói: "Cậu dùng cái này đi, tôi sẽ dùng cái kia."

Họ mỗi người cầm một bát, ngồi ăn trong bếp, ăn xong Ứng Lê không chịu để Thẩm Nghiêu rửa bát.

Sau khi nấu nướng xong đã gần mười hai giờ đêm, khi trở về phòng, Thẩm Nghiêu gọi cậu lại.

Thẩm Nghiêu hỏi một cách cẩn thận: "Ứng Lê, chúng ta giờ là bạn bè rồi đúng không?"

Sau khi hỏi xong, hắn mới nhận ra trái tim mình đập nhanh, trong lòng cảm thấy hồi hộp.

Hắn đã không còn mong ước trở thành bạn bè tốt nhất của Ứng Lê nữa, chỉ cần là bạn bè thôi, hắn đã rất mãn nguyện rồi.

Dù đang bị bệnh, Ứng Lê vẫn tốt bụng như thế, cậu nói: "Tất nhiên rồi, được làm bạn với cậu, tôi vui không hết."

Lông mày của Thẩm Nghiêuu cong lên, hắn nghĩ rằng hiện tại mối quan hệ của hắn với Ứng Lê có lẽ thân thiết hơn với bất kỳ ai khác.

Tối hôm đó, Thẩm Nghiêu cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau, Ứng Lê đo nhiệt độ cơ thể, 36 độ 7, sốt đã hạ, ngoài việc hơi khàn giọng, cậu cảm thấy khá tốt và cùng mọi người đến Trung tâm Thể dục thể thao để tập luyện.

Ngày mai là buổi biểu diễn, họ đã bắt đầu luyện tập với cường độ cao hơn, để đạt được hiệu quả biểu diễn tốt nhất, họ tập đi tập lại từng chi tiết trên sân khấu, mồ hôi ướt đẫm trán, Ứng Lê cũng bận rộn chạy tới chạy lui.

Khi đến giờ nghỉ, Tạ Văn Thời cầm một tờ poster quạt gió cho mình: "Họng tôi như sắp bốc lửa rồi."

Ứng Lê rót cho cậu ta một cốc nước: "Uống nước đi."

"Cảm ơn anh, Ứng Lê." Tạ Văn Thời uống một hơi hết nửa cốc.

Ứng Lê lại đi rót nước cho người khác.

Ban nhạc biểu diễn trong buổi concert rất nổi tiếng trong ngành, "Nhất Mộng Sơn Hà" là bài hát mở màn, đàn tỳ bà là điểm nhấn, vì vậy đã mời đại sư tỳ bà nổi tiếng, Cúc Phong, làm khách mời đặc biệt.

Ở một góc không xa, có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, bên cạnh có một cây đàn tỳ bà. Ứng Lê đi qua, đưa cho ông một cốc nước: "Thầy Cúc, vất vả rồi, uống nước đi."

Cúc Phong: "Ứng Lê?"

Ứng Lê ngạc nhiên: "Thầy nhớ tôi à?"

Cúc Phong: "Tất nhiên nhớ, cậu là sinh viên năm ba khoa âm nhạc của Đại học Nam, à không, giờ chắc là năm tư rồi đúng không?"

Ứng Lê gật đầu: "Vâng."

Năm ngoái, Cúc Phong đã đến Đại học Nam để tổ chức một buổi diễn thuyết, Ứng Lê, với tư cách là đại diện sinh viên ưu tú, đã giới thiệu lịch sử trường cho ông. Ứng Lê rất ngạc nhiên khi ông còn nhớ tên của mình.

Ứng Lê: "Thầy có khỏe không? Em vừa thấy thầy có vẻ không được tốt lắm."

Cúc Phong: "Cũng không sao, chỉ là dạ dày có chút không ổn, có thể là không hợp nước, không có vấn đề gì nghiêm trọng."

"Vậy thầy chú ý sức khỏe nhé."

Ứng Lê nói vài câu ngắn gọn với ông ấy rồi lại tiếp tục công việc.

Đây là buổi concert đầu tiên của nhóm Number kể từ khi họ ra mắt, không ai quan tâm nhiều như họ, ngay cả Tạ Văn Thời luôn than thở cũng kiên trì tập luyện.

Hai giờ sáng, đèn sân khấu tắt.

Khi kết thúc công việc, Trương Thiếu Lăng thông báo một tin tốt: "Số lượng người đặt trước livestream cho buổi concert ngày mai đã vượt qua mười triệu!"

"Mười triệu? Một, mười, trăm, nghìn, triệu... ôi không đếm nổi nữa rồi." Tạ Văn Thời suýt thì ngã khỏi ghế, "Nhiều người như vậy, chúng tôi đã nổi tiếng như vậy rồi sao?"

Ứng Lê không thể không nghĩ, các cậu thực sự nổi tiếng đấy, ngay cả diễn đàn của trường cậu cũng có người quảng bá, còn có người lập hẳn một câu lạc bộ fan.

Tạ Văn Thời ôm mặt: "Tôi thật sự hồi hộp, tối nay không biết có ngủ được không."

Thẩm Nghiêu cười nhạo: "Ngủ không được thì cứ ôn lại lời bài hát, đừng mỗi lần quên lời rồi tự làm mới, mà còn không đúng nhịp."

"Câm miệng đi!" Tạ Văn Thời giả vờ bóp cổ anh.

"Đừng đùa nữa, cãi nhau trên cao tốc rất nguy hiểm." Trương Thiếu Lăng vỗ tay nói, "Còn một tin tốt nữa, tôi đã xin cho các cậu hai ngày nghỉ, sau khi buổi concert kết thúc, muốn đi đâu thì đi."

Tạ Văn Thời: "Yay! Trương Thiếu Lăng muôn năm!"

Trương Thiếu Lăng: "Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức, ngày mai còn một trận chiến quan trọng!"

Tối hôm đó, hầu như không ai ngủ được, ngay cả Ứng Lê cũng bị sự kích động của họ lây lan. Cậu nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, và đã xem video của buổi biểu diễn của Number trên Trạm C cả đêm. Sáng hôm sau, cậu dậy với tinh thần vẫn hưng phấn.

Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu vào bảy giờ tối, và họ đã đến hậu trường để trang điểm sớm hai giờ.

Vì bài hát mở màn có phong cách cổ điển, và để phù hợp với nội dung của bài hát, các chuyên gia trang điểm đã thiết kế kiểu trang điểm chiến trường cho họ.

Tạ Văn Thời là người lai, chỉ có một phần tư là gốc Trung Quốc, nên các nét trên mặt cậu ta có vẻ phương Tây hơn. Ứng Lê nghĩ rằng trang điểm theo phong cách Trung Quốc có thể sẽ không hợp, nhưng chuyên gia trang điểm rất biết cách phát huy điểm mạnh và che giấu nhược yếu. Tạ Văn Thời với mái tóc vàng được buộc thành đuôi ngựa cao, đôi mắt xanh như sapphire lấp lánh, trông rất có phong cách phương Tây.

Thẩm Nghiêu có lông mày dày, đã vốn có vẻ ngoài dữ tợn, chuyên gia trang điểm còn tạo thêm một vết sẹo trên mặt hắn, làm tăng thêm khí chất hung dữ của hắn. Khi thay đồ xong, hắn như một vị tướng quân vừa trở về từ chiến trường, bước đi uy nghiêm, phong độ hiên ngang.

Tống Tức Mặc giống như một quân sư thông minh, eo được thắt chặt trong dây lưng, có vẻ lanh lợi và khôn ngoan. Biên Kiều trong bộ áo trắng, giống như một tiên nhân từ trên trời xuống cứu nhân độ thế.

Cuối cùng, ánh mắt của cậu dừng lại ở Kỳ Tà. Kỳ Tà rất ít khi trang điểm, khi nhìn người khác thường nửa mở mí mắt, tạo cảm giác lười biếng. Nhưng chuyên gia trang điểm đã chú trọng làm nổi bật các đường nét của anh, làm cho đôi mắt vốn đã sắc lạnh lại càng thêm lạnh lùng. Cộng với một vết máu bên miệng, anh giống như một ác quỷ từ địa ngục bò ra, không ngạc nhiên khi fan gọi anh là thần thánh hay quỷ dữ.

Mọi người đều rất lo lắng, hầu như không ai trò chuyện, mỗi người đều tập trung vào việc luyện tập phần của mình, mọi thứ đều diễn ra trật tự.

Đột nhiên, cửa phòng trang điểm bị đập mạnh vào tường với tiếng ầm ầm.

Trợ lý Vương vội vã bước vào, mặt trắng bệch: "Trương ca, không tốt rồi! Thầy Cúc bị viêm ruột thừa cấp tính phải nhập viện rồi."

Trương Thiếu Lăng nhíu mày: "Viêm ruột thừa?"

Trợ lý Vương nói với giọng run rẩy: "Đúng vậy, xe cấp cứu vừa mới đưa thầy ấyđi, giờ phải làm sao đây?"

Vừa rồi, khi chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho ban nhạc, Cúc Phong đột nhiên ngã xuống ghế, người co rúm lại, mặt tái mét. Mọi người đều hoảng hốt, nhân viên hậu cần lập tức gọi điện cấp cứu. Khi kiểm tra, phát hiện là viêm ruột thừa cấp tính, cần phẫu thuật ngay lập tức.

Cúc Phong là người Bắc, mỗi lần đến Nam đều không hợp nước, nhưng vài ngày sau thì sẽ thích nghi. Ông cũng không quá lo lắng, khi cảm thấy không khỏe thì chỉ dùng thuốc đơn giản, không ngờ lần này lại bị viêm ruột thừa.

Trương Thiếu Lăng chưa kịp phản ứng ngay lập tức, nhưng khi trợ lý Vương giải thích tình hình, anh mới nhận ra, sau khi luyện tập bao nhiêu ngày, chỉ còn thiếu bước cuối cùng mà giờ mới biết Cúc Phong bị bệnh?

Trương Thiếu Lăng, với hơn mười năm kinh nghiệm trong ngành, lần đầu tiên gặp phải tình huống khẩn cấp như vậy. Nhưng sự chuyên nghiệp giúp anh nhanh chóng chấp nhận tình huống và phản ứng nhanh chóng: "Cậu nhanh chóng liên hệ xem có nhạc công tỳ bà nào khác không, rồi cử hai người đến bệnh viện xem tình hình của thầy Cúc."

Trước khi lên sân khấu mà gặp phải sự cố như vậy, trong phòng trang điểm, không ai dám thở mạnh, mọi người đều tập trung vào công việc của mình.

Năm phút sau, trợ lý Vương trở lại, mặt mày vẫn trắng bệch: "Trương ca, không tìm được."

Trương Thiếu Lăng nhíu mày: "Không tìm được một người biết chơi tỳ bà sao?"

"Không có." Trợ lý Vương lắc đầu, buông xuôi: "Hay là để phát nhạc nền thôi."

Trương Thiếu Lăng nâng giọng: "Để phát nhạc nền? Thế thì làm sao giải thích với fan đây? Ban nhạc cũng không cần biểu diễn nữa sao?"

Tin tức Cúc Phong làm khách mời đặc biệt đã được công bố, biển quảng cáo khổng lồ còn treo bên ngoài, thông báo ngay trước giờ biểu diễn rằng không thể lên sân khấu, chuyển sang nhạc nền, thì cả ban nhạc cũng không cần lên sân khấu nữa, đây là một sự cố nghiêm trọng.

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ góc phòng: "Tôi biết chơi tỳ bà."

Giọng nói của cậu vẫn còn hơi khàn, nhưng trong môi trường ồn ào này lại rất rõ ràng.

Mọi người quay lại nhìn, Ứng Lê đang ngồi ở góc phòng, trên một cái ghế nhỏ không nổi bật, lưng đeo cặp sách, giống như một học sinh ngoan.

Đôi môi của cậu nhạt màu, khuôn mặt gầy gò vẫn còn vẻ ốm yếu, trông rất yếu đuối.

Trương Thiếu Lăng kinh ngạc nhìn cậu: "Cậu biết chơi pipa?"

Ứng Lê đứng dậy từ chỗ ngồi, gật đầu: "Ừ, tôi đã học qua ở đại học."

Trương Thiếu Lăng: "Trình độ của cậu thế nào?"

Câu hỏi này có phần thiếu lịch sự, nhưng giờ cũng không còn nhiều thời gian để quan tâm.

Ứng Lê khiêm tốn: "Cũng tạm được."

Cậu đã từng tham gia một cuộc thi cấp tỉnh đại diện cho trường và giành được giải nhất.

Trương Thiếu Lăng nhìn đồng hồ: "Bây giờ còn kịp, cậu chơi thử cho chúng tôi nghe một chút, Vương Húc, đem đàn tỳ bà lại đây."

Chẳng bao lâu, Vương Húc mang theo hộp đàn tỳ bà vào, mặt anh ta như đưa đám: "Dây đàn tỳ bà... bị đứt hết rồi."

Mọi người như bị sét đánh.

Trong hộp gỗ tinh xảo, bốn dây đàn tỳ bà của Cúc Phong đều đã đứt hết.

Qua một lúc lâu, Trương Thiếu Lăng mới hỏi: "Tại sao lại như vậy? Đàn tỳ bà bình thường sao lại đứt dây được?"

Ứng Lê lấy đàn ra, quan sát kỹ lưỡng rồi nhíu mày nói: "Có vẻ là do người khác cố ý."

Trương Thiếu Lăng ngơ ngác: "Cố ý? Làm thế nào mà cậu biết được?"

Ứng Lê gật đầu, chỉ vào các vết cắt trên dây đàn và giải thích: "Các vết cắt của bốn dây đàn này rất đều, rõ ràng là bị người ta cắt đứt cố ý."

Cậu biết điều này rõ ràng vì trước đây cậu cũng đã từng bị hành vi ác ý tương tự. Trước buổi biểu diễn, dây đàn bị cắt đứt, trang phục biểu diễn bị xé rách, rõ ràng là có người cố tình phá hoại, nhằm làm hỏng buổi biểu diễn của họ.

Lời cậu vừa dứt, cả hội trường đều xôn xao.

"Quả thật rất đều."

"Thì ra là bị cố ý cắt đứt..."

"Rốt cuộc là ai làm vậy, rõ ràng là không muốn buổi biểu diễn diễn ra mà?"

"Thật quá độc ác."

Trương Thiếu Lăng mặt tối sầm, quay sang nhìn mọi người: "Ai đã từng tiếp xúc với cây đàn tỳ bà này?"

Vì sự việc xảy ra đột ngột, hậu trường hỗn loạn bát nháo, không ai chú ý đến việc ai đã động vào cây đàn tỳ bà. Ngay cả những người có thể đã vô tình chạm vào cũng không dám lên tiếng. Mọi người trong phòng bỗng trở nên yên lặng.

Chỉ có một cô gái nhỏ nhắn, mặt tái mét, giọng nghẹn ngào nói: "Hôm qua tôi đã giữ cây đàn tỳ bà, nhưng sau khi tôi để nó vào hộp thì không động vào nữa, tôi còn kiểm tra kỹ lưỡng..."

"Hiện giờ không phải là lúc để điều tra chuyện này, chờ một chút rồi kiểm tra camera giám sát sẽ rõ." Tống Tức Mặc vẫn khá bình tĩnh, hỏi Ứng Lê, "Có thể sửa được không?"

Ứng Lê vuốt ve thân đàn rồi nói: "Nếu có dây đàn dự phòng thì chỉ cần thay thế là được."

"Nhưng thầy Cúc chỉ mang theo cây đàn này và không mang theo dây dự phòng..." Cô gái giọng càng lúc càng nhỏ.

Trương Thiếu Lăng cũng nói: "Bây giờ chỉ còn hai mươi phút, không kịp tìm cái mới đâu."

Ứng Lê cẩn thận đặt cây đàn tỳ bàtrở lại trong hộp và nói: "Thực ra không có đàn tỳ bà, đàn guitar cũng được."

Tống Tức Mặc nhíu mày: "Guitar?"

Ứng Lê gật đầu, giải thích một chút: "Đúng vậy, đàn guitar và đàn tỳ bà thực ra đều xuất phát từ hai loại nhạc cụ Trung Đông, đàn lute và đàn oud. Hai nhạc cụ này qua Con Đường Tơ Lụa* đến Trung Quốc đã phát triển thành đàn tỳ bà, còn ở châu Âu thì phát triển thành đàn guitar. Chúng có nhiều điểm tương đồng, qua chỉnh âm, một số âm thanh của đàn tỳ bà cũng có thể chơi được trên đàn guitar."

*Con Đường Tơ Lụa là một hệ thống các con đường buôn bán nổi tiếng đã từ hàng nghìn năm nối châu Á với châu Âu. *

Tống Tức Mặc có vẻ không tin, lại xác nhận một lần nữa: "Guitar có thể chơi âm thanh của đàn tỳ bà sao?"

"Có thể, tôi đã thử rồi." Ứng Lê thường xuyên lui tới phòng nhạc, các nhạc cụ ở đó đều được cậu mày mò rất kỹ, cậu cũng tình cờ phát hiện ra sự tương đồng giữa hai nhạc cụ này, mặc dù chúng có vẻ như không liên quan gì đến nhau.

Mọi người trong phòng thầm thì: "Chơi đàn tỳ bà bằng đàn guitar, chưa bao giờ nghe nói..."

"Có thực sự làm được không?"

Trương Thiếu Lăng thấy các nhân viên đứng yên không làm gì, có chút tức giận: "Mọi người đứng đực ra đó làm gì, đi tìm guitar đi!"

Guitar phổ biến hơn nhiều so với đàn tỳ bà, nhân viên nhanh chóng mang đến một cây đàn.

Ứng Lê thử một chút, cây guitar này có âm thanh trong trẻo, chất lượng tốt. Cậu bắt đầu chơi thử bản nhạc bằng đàn guitar.

Âm thanh của đàn tỳ bà thường ngắn và gấp, rất rõ ràng, trong khi âm thanh của đàn guitar có chất lượng mềm mại hơn, giống như dòng suối chảy mãi, không phù hợp để chơi những bản nhạc nghiêm trang, cao trào của đàn tỳ bà. Âm thanh khi lên cao không đủ mạnh mẽ, khiến phần cao trào nghe có vẻ kém, ngay cả những người không am hiểu âm nhạc cũng có thể nhận thấy sự khác biệt.

"Cảm giác không giống lắm, âm thanh của đàn tỳ bà không phải thế này..."

"Sự khác biệt khá lớn."

Tống Tức Mặc chú ý thấy Ứng Lê chơi đàn gần như không do dự, cả bài nhạc được thực hiện một cách liên tục. Hắn nhìn Ứng Lê với ánh mắt nghi ngờ hơn: "Cậu đã nhanh chóng chép được bản nhạc sao?"

Ứng Lê mới nhận ra mình đã chơi bản nhạc liên tục, nói: "Đã quen rồi."

Cậu có thói quen ghi chép bản nhạc ngay khi nghe bài hát, và bài này cậu đã nghe nhiều lần, bản nhạc gần như thuộc lòng.

Sau đó, cậu bắt đầu chỉnh âm cho guitar. Chỉ cần vài thao tác đơn giản, không biết từ đâu bắt đầu, âm thanh của guitar đã thay đổi, trở nên sắc sảo và uyển chuyển, thoạt nghe, đây chẳng phải là âm thanh của đàn tỳ bà sao?

Ứng Lê đã vô tình bị bao vây ở giữa. Cậu cúi đầu, ánh sáng từ trên đầu khắc họa một phần khuôn mặt thanh tú của cậu, đôi môi nhợt nhạt nhẹ nhàng mím lại, biểu cảm nghiêm túc và tập trung. Sau đó, những ngón tay dài và mảnh của cậu lướt trên dây đàn, một chuỗi nốt nhạc trôi chảy từ tay cậu tuôn ra.

"Đây thực sự là âm thanh mà guitar có thể phát ra sao? Tai tôi có vấn đề không?"

"Thực sự quá tuyệt vời..."

"Thật kỳ diệu."

Mới đầu có vài tiếng kinh ngạc, nhưng càng đến đoạn cao trào, đám đông càng im lặng hơn.

Khi kết thúc, tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu. Ứng Lê vuốt ve dây đàn, đầu ngón tay vẫn còn rung động dư âm.

Hai loại nhạc cụ khác nhau lại phát ra cùng một âm thanh, điều này thực sự không thể tin nổi.

Lúc này, các thành viên của ban nhạc chủ động yêu cầu phối hợp nhịp với Ứng Lê. Mặc dù là lần hợp tác đầu tiên, nhưng họ phối hợp nhịp nhàng như đã có nhiều năm kinh nghiệm, kéo và đẩy lẫn nhau, phối hợp với nhau, biểu diễn một màn trình diễn hoàn hảo trong phòng trang điểm chật hẹp.

Tạ Văn Thời mở to miệng, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Ánh mắt của Trương Thiếu Lăng cũng thay đổi: "Tôi thực sự đã xem thường cậu."

Không sai một nốt nào, thậm chí còn liên tục kiểm soát nhịp của toàn bộ bài hát, Thẩm Nghiêu ngạc nhiên. Hắn chỉ biết Ứng Lê học nhạc, nhưng không biết cậu lại tài giỏi đến thế.

Mọi người đều kinh ngạc trước kỹ thuật đàn điêu luyện của Ứng Lê. Tống Tức Mặc để ý đến đôi tay hơi run rẩy của cậu, ánh mắt đen láy nhìn cậu: "Cậu có ổn không? Trên sân khấu sẽ có nhiều camera lắm."

Hầu như tất cả mọi người đều biết cậu sợ máy quay, Ứng Lê có chút do dự: "Tôi..."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Thiếu Lăng cảm thấy lo lắng. Nếu Ứng Lê từ chối, anh thật sự không biết phải làm sao.

Ứng Lê ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo và đẹp của cậu chớp chớp: "Tôi ở trên sân khấu có thể nhắm mắt không? Như vậy sẽ không nhìn thấy camera."

Nghe được câu này, Trương Thiếu Lăng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ cần cậu có thể lên sân khấu, đừng nói nhắm mắt, ngay cả bịt mắt cũng được! Cậu chính là cứu tinh của chúng tôi!"

Tạ Văn Thời trực tiếp tiến lên ôm cậu một cái thật lớn: "Anh Lê, anh thật tuyệt vời!"

Ứng Lê bị ôm đến lắc lư, những ngón tay đang cầm guitar siết chặt, các khớp ngón tay bắt đầu trắng bệch. Cậu cảm giác như mình đang đẩy bản thân vào hố lửa.

Khi Trương Thiếu Lăng hỏi ai biết chơi đàn tỳ bà, cậu lập tức lên tiếng mà không suy nghĩ, giờ đây cảnh tượng này có lẽ cũng là kết quả mà cậu đã dự đoán.

Cậu cũng thừa nhận khi Tống Tức Mặc hỏi cậu có thể làm được không, cậu đã có ý định lùi bước.

Cậu không biết mình có thể chịu được nhiều máy quay và áp lực không.

Nếu cậu chơi không tốt, có thể làm hỏng buổi biểu diễn.

Nhưng nếu cậu không lên sân khấu, buổi biểu diễn cũng sẽ không hoàn hảo.

Có lẽ vì nhìn thấy sự cố gắng không ngừng của họ trên sân khấu, không muốn nỗ lực của họ bị đổ bể, cũng không muốn làm thất vọng những người hâm mộ đầy kỳ vọng dưới sân khấu, nên suy nghĩ lùi bước trong lòng cậu đã bị dẹp bỏ khi nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của mọi người.

Trương Thiếu Lăng chỉ huy: "Nhanh lên, còn mười lăm phút, mọi người làm những gì cần làm, đừng tụ tập ở đây."

Đám đông tản ra, Ứng Lê lại quay lại chỗ ngồi của mình, bên cạnh có thêm một cây guitar.

Cậu thở dài buồn bã, co người lại, nhìn chằm chằm xuống sàn.

Bề ngoài cậu có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra rất lo lắng. Sân khấu lớn nhất mà cậu từng đứng là sân khấu kỷ niệm của trường Nam Đại năm ngoái, dưới sân khấu có hơn hai mươi ngàn thầy cô và sinh viên, dù có thất bại thì cũng chỉ là chuyện gia đình không nên công khai. Nhưng hôm nay, dưới sân khấu có hơn bốn mươi ngàn người, ngoài người hâm mộ, còn có nhiều khách mời phụ diễn, không thể không cảm thấy lo lắng.

Hơn nữa, Number quá nổi tiếng, khi máy quay quét qua, tất cả mọi người sẽ biết cậu là bảo mẫu cho nhóm nhạc nổi tiếng, cảm giác bị lộ quá mức thật sự rất ngột ngạt.

Nghĩ đến đây, cậu lại bắt đầu hối tiếc, lẽ ra nên thảo luận với Trương Thiếu Lăng về việc lên sân khấu đeo khẩu trang.

Đang suy nghĩ, một cái bóng che phủ lên cậu. Khi cậu ngẩng đầu lên, đó là Tống Tức Mặc.

Tống Tức Mặc cúi nhìn cậu: "Tôi đã nói với anh Trương rồi, cậu có thể đeo khẩu trang lên sân khấu, lúc đó cũng sẽ không có nhiều máy quay hướng về cậu."

Ứng Lê ngạc nhiên: "Thật sao?"

Tống Tức Mặc nhẹ nhàng xoa đầu Ứng Lê, giọng nói ôn hòa: "Ừ, đừng miễn cưỡng bản thân."

Tống Tức Mặc thật sự rất chu đáo, Ứng Lê cảm thấy ấm lòng hơn. Cậu nở một nụ cười nhạt và nói: "Cảm ơn anh." Sau đó, cậu hơi lơ đãng nói: "Tôi đi vào nhà vệ sinh một chút."

Ứng Lê có một thói quen kỳ lạ: mỗi khi lo lắng, cậu luôn cảm thấy cần phải đi vệ sinh, và càng lo lắng, cảm giác này càng mãnh liệt.

Mặc dù trước đó đã đi vệ sinh một lần, nhưng Ứng Lê vẫn vội vã đi vào nhà vệ sinh, trên đường đi có người va phải cậu, cậu chỉ có thể vô cảm mà nói không sao.

Nhà vệ sinh ở đây không có vách ngăn, chỉ có một hàng các bồn tiểu, cấu trúc giống như các nhà vệ sinh nam thông thường.

Trong nhà vệ sinh không có ai, Ứng Lê kéo quần xuống, nhưng sau một thời gian dài vẫn không nghe thấy tiếng nước.

Cậu nhắm mắt, cau mày, hoàn toàn không nhận ra có người đứng bên cạnh mình.

Khi tiếng nước từ người bên cạnh vang lên, Ứng Lê vẫn không thể đi tiểu, cậu càng cau mày chặt hơn, mồ hôi nhỏ li ti bắt đầu xuất hiện trên trán.

Khi Kỳ Tà nhìn qua, hỏi cậu: "Không đi được sao?"

Ứng Lê quá tập trung, tự động bỏ qua mọi âm thanh xung quanh, hoàn toàn không nhận ra có người bên cạnh.

Cậu rất gấp, nhưng có vẻ như càng gấp thì càng không thể đi tiểu được, mặt cậu đỏ bừng.

Ngay sau đó, Ứng Lê cảm thấy tay mình bị người khác nhẹ nhàng nắm lấy, một cơ thể cao lớn và nóng hổi áp sát vào lưng cậu, khít sát, nắm tay cậu, giống như ôm toàn bộ cơ thể cậu vào lòng.

Ứng Lê cảm thấy toàn thân căng cứng.

Kỳ Tà có nhiệt độ cơ thể cao, nhiệt độ tay cũng cao, nắm tay Ứng Lê, làm cho Ứng Lê cũng cảm thấy ấm lên.

Ứng Lê ngơ ngẩn trong một giây, chưa kịp phản ứng hay giãy giụa, giọng nói trầm ấm và đầy sức mạnh của Kỳ Tà đã cất lên bên tai cậu.

"Đã lớn thế rồi, vẫn cần người khác giúp đi tiểu sao?"

Đôi môi lạnh lẽo như sương của Kỳ Tà lướt qua vành tai Ứng Lê, nhưng hơi thở lại nóng bỏng.

Ứng Lê đột nhiên rùng mình...

-------------Tác giả có điều muốn nói------------

Tôi đã tra cứu một số tài liệu, nếu có sai sót, các bạn hãy nhẹ nhàng chỉ ra cho tôi.

Chú thích

Đàn Lute và Đàn Oud

Cả hai nhạc cụ này đều có thân rỗng và dây đàn được gảy bằng tay. Đàn lute, với âm thanh ấm áp và sâu lắng, đã trở nên phổ biến ở châu Âu trong thời kỳ Trung Cổ và Phục Hưng, trong khi đàn oud là một phần không thể thiếu của âm nhạc Ả Rập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro