Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3, 4

Chương 3

Diệp Uẩn Ninh cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang khóc, cô vẫn còn nhớ sự ngỡ ngàng và sợ hãi sau khi tỉnh dậy trên bàn mổ ở kiếp trước, cũng như sự đau khổ và tuyệt vọng sau khi bị người yêu phản bội. Khi biết trái tim mình đã bị thay cho Diệp Uẩn Thanh, cô lập tức tức giận đến mức máu trong người chảy ngược, vết thương vỡ tung, máu chảy khắp mặt đất, cô kiệt sức mà chết, thật sự là chết không nhắm mắt!

Đó là trái tim của cô, một phần cơ thể của cô, bị cướp đi một cách vô thức và đặt vào cơ thể của người cô ghét nhất!

Đó là một nỗi xấu hổ sâu sắc, một sự ghê tởm không gì có thể sánh kịp và một mối hận thù mà dù có lên trời xuống đất cũng không thể xóa bỏ.

Cô cúi xuống, lạnh lùng mở miệng: "Nhưng anh đã sai một điều. Cho dù anh có dùng bao nhiêu lời bào chữa kinh tởm, có những suy nghĩ bẩn thỉu đến đâu thì đó vẫn là trái tim của tôi. Trái tim của tôi do tôi quyết định, không có sự đồng ý của tôi anh lấy cái quyền gì mà đụng vào nó? Anh muốn Diệp Uẩn Thanh khỏe mạnh là việc của anh, tại sao lại lấy mạng sống của tôi để tác thành cho tình yêu của anh? Dù anh có nói đường hoàng đến mức nào thì anh vẫn là một kẻ độc ác hèn hạ và vô liêm sỉ, một tên tội phạm giết người, anh đang mưu sát tôi."

Trần Diệp đau đớn kêu lên: "Không, không phải như vậy. Anh biết anh có lỗi với em, nhưng anh sẵn sàng dùng cả mạng sống của mình để đền bù. Anh sẽ cùng sống cùng chết với em và sẽ không bao giờ sống khi em đã đi xa."

"Anh cho rằng tôi sẽ quan tâm anh sao?" ngọn lửa lạnh lẽo bùng cháy trong con ngươi Diệp Uẩn Ninh, cô dùng mũi chân giẫm mạnh, "Nếu biết anh là cái loại này, tôi ước gì có thể tránh anh thật xa, không bao giờ để anh có thể làm bẩn tôi."

Trần Diệp cảm giác được xương ức sắp nổ tung, anh ta túm lấy quần bạn gái, khàn giọng nói: "Uẩn Ninh, Uẩn Ninh, làm ơn, không có trái tim của em Thanh Thanh sẽ chết!"

Anh ta không hiểu tại sao Diệp Uẩn Ninh vốn đã có nhiều như vậy, hơn 20 năm hưởng thụ cuộc sống bình yên không sầu lo, tại sao không thể chia sẻ cho em gái mình một ít? Chỉ cần hy sinh một chút sức khỏe và tuổi thọ, cô có thể cứu Diệp Uẩn Thanh khỏi vực sâu, nhưng chỉ có vậy mà Diệp Uẩn Ninh cũng không sẵn lòng, sao cô ấy có thể tàn nhẫn, vô tình đến thế?

"Anh nói rất nhiều đạo lý, nhưng lại làm những việc hèn hạ nhất, anh cho rằng anh rất thâm tình, rất vĩ đại sao?" Diệp Uẩn Ninh dường như nhìn thấu tâm tư của anh ta, lạnh lùng nhìn anh ta, "Anh nghĩ có nên công khai việc anh làm, để mọi người thấy anh đặt bạn gái lên bàn mổ và lấy trái tim ra để cứu lấy kẻ đáng thương trong miệng anh? Họ sẽ khen anh thâm tình hay khinh bỉ anh? "

"Không, em không thể làm như vậy." Đồng tử của Trần Diệp co rút, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Tại sao không?" Diệp Uẩn Ninh bĩu môi, lập tức lạnh lùng, nhỏ giọng nói: "Thì ra anh cũng biết việc anh làm đáng xấu hổ đến mức nào, khó chối cãi đến mức nào, sao còn vô liêm sỉ, mặt dày mày dạn yêu cầu tôi cống hiến, không, là bị anh làm cho bất tỉnh rồi bí mật đưa lên bàn mổ?"

Đôi mắt cô tối sầm, ngọn lửa tức giận trong tâm trí thiêu đốt hừng hực, Diệp Uẩn Ninh thực hiện 'Lời nguyền ăn mòn xương' lên Trần Diệp, tiếng hét của anh ta đột nhiên vang vọng khắp căn phòng.

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên dữ dội, có người cố gắng đá tung cửa nhưng đã bị một lực lượng vô hình chặn lại.

Trần Diệp đau đớn vặn vẹo lăn lộn trên mặt đất, trong mắt hiện lên sự sợ hãi vô tận: "Cô là ai? Cô không phải Uẩn Ninh, cô ấy sẽ không làm như vậy với tôi. Cô là người hay ma?"

Mọi thứ đã đi theo một hướng đi kỳ lạ kể từ khi Diệp Uẩn Ninh tỉnh lại, Uẩn Ninh luôn dịu dàng và hiểu lý lẽ, tốt bụng và biết điều, cô ấy không thể nào ra tay với chính mình, còn việc cô ấy tra tấn mình đau đớn đến mức muốn cắn lưỡi là chuyện như thế nào?

Diệp Uẩn Ninh không để ý đến anh ta, ý thức của cô quét xung quanh, cô thấy các bác sĩ và y tá đang lo lắng gõ cửa ở bên ngoài. Cách đó không xa là phòng mổ chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cô nhìn thấy gia đình họ Diệp đang đợi trước một cánh cửa, cùng với vị bạn trai là sếp lớn hống hách của Diệp Uẩn Thanh.

Trong cửa, Diệp Uẩn Thanh đang yên lặng nằm trên giường mổ, xung quanh là các bác sĩ đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Ở phòng mổ liền kề, bác sĩ đeo khẩu trang lo lắng nhìn đồng hồ rồi thúc giục phía bên ngoài.

Diệp Uẩn Ninh hiểu rõ rằng phòng phẫu thuật có lẽ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho cô, đồng thời cũng chỉ đợi đến thời điểm là bắt đầu ca phẫu thuật để thuận tiện cho việc ghép tim.

Các bác sĩ và y tá thực hiện ca mổ cho cô chắc chắn đã bị mua chuộc nên mới dám phẫu thuật mà không có chữ ký của cô, mà chỉ dựa vào một mình Trần Diệp thì không thể làm được việc này.

Ánh mắt cô rơi vào Hoắc Tranh, bệnh viện này do nhà họ Hoắc đứng tên, với sự hợp tác của anh ta, không khó để giải thích tại sao mọi việc lại diễn ra suôn sẻ như vậy.

Vậy còn ai, còn người nào khác đã tham gia và đóng vai kẻ hành quyết? Đó là cha ruột của cô, hay mọi người đều tham gia vào đó?

Diệp Uẩn Ninh cụp mắt xuống, thân thể vặn vẹo đầy mồ hôi của Trần Diệp lơ lửng cho đến khi anh ta nhìn cô: "Nói cho tôi biết, ai muốn trái tim của tôi?"

Trần Diệp nhìn cô như đang nhìn một con quái vật đáng sợ nào đó, đau đớn đến mức hai mắt gần như chảy máu, miệng không thể khống chế mà mở ra: "Anh và Hoắc Tranh đã hợp tác, chuyện này giấu những người khác, bố em không biết, Thanh Thanh càng vô tội. Họ chỉ nghĩ rằng thực sự đã tìm được trái tim phù hợp với Thanh Thanh. Xin em đừng làm tổn thương cô ấy!" Anh ta cầu xin.

"Cô ta đương nhiên không cần biết bởi vì tất cả lo lắng của cô ta đều được người khác giải tỏa giúp." Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng nhếch môi, "Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không giết cô ta, ngược lại tôi sẽ giúp anh đạt được mục đích. Không phải anh muốn cứu cô ta sao? Vậy thì hãy dùng chính trái tim của anh đi!"

Trần Diệp run cầm cập, một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể, như thể anh ta nhìn thấy điều gì đó đáng sợ hơn đang xảy ra với mình.

Chương 4

Diệp Uẩn Ninh đã vô số lần muốn dùng kiếm đâm thẳng vào trái tim Trần Diệp, chặt đầu rồi băm thành vạn đoạn, sau đó ném xương cốt vào vực thẳm vô tận và sẽ bị con quỷ háu ăn nuốt chửng.

Nhưng hiện tại cô không muốn Trần Diệp đơn giản chết đi, dù sao cũng chỉ chết một lần, ký ức dù có khốn khổ đến đâu cũng chỉ kết thúc vào khoảnh khắc anh ta nhắm mắt lại, sự trả thù ngắn ngủi như vậy làm sao có thể bù đắp được sự căm ghét tột độ trong lòng cô.

Có lẽ để anh ta sống lâu, mỗi ngày chịu tra tấn, không thể chết chính là cách trả thù tốt nhất.

"Tôi rất tò mò, nếu anh muốn cứu Diệp Uẩn Thanh, tại sao không dùng trái tim của chính mình thay thế?" Trần Diệp lơ lửng giữa không trung, Diệp Uẩn Ninh duỗi ra một ngón tay trắng ngọc hoàn mỹ, nhẹ nhàng cởi áo anh ta, lập tức bộ ngực lộ ra giữa không trung.

Một lượng lớn mồ hôi chảy ra từ trán Trần Diệp, rõ ràng đó chỉ là ngón tay của con người, nhưng trong mắt anh ta, nó còn đáng sợ hơn cả một chiếc kéo sắc bén, như thể trong giây lát anh ta sẽ bị rạch da và mổ bụng.

Trần Diệp khó khăn mở miệng: "Em và Thanh Thanh là người thân, tính tương thích vừa vặn nhất, cơ thể cô ấy sẽ không từ chối."

"Chỉ là lấy cớ mà thôi." Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng ngắt lời anh ta, đầu ngón tay cô cử động, một dòng máu mỏng manh từ giữa xuất hiện trên ngực Trần Diệp, trái tim dưới lồng ngực co rút lại thành một khối sợ hãi.

Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh đầy xa cách: "Nhóm máu của anh và Hoắc Tranh giống với Diệp Uẩn Thanh, anh đã so sánh nhóm máu chưa, hay là Hoắc Tranh đã làm? Tôi đoán là không. Trừ khi anh tự dùng dao cắt mình thì mới biết đau. Từ đầu đến cuối, tôi e rằng các anh chưa bao giờ nghĩ đến việc hy sinh bản thân. Dù sao, có người vô tội chịu đựng thay anh và anh cũng nhận được danh tiếng tốt đẹp là thâm tình, có gì mà không làm chứ, phải không? Đạo đức giả."

Không, không phải vậy.

Trần Diệp lắc đầu, muốn nói nếu trái tim của anh ta và Diệp Uẩn Thanh tương thích thì anh ta nhất định sẽ nguyện ý, nhưng trước vết máu đột ngột trên ngực, anh ta lại không thể mở miệng.

Diệp Uẩn Ninh nhìn chằm chằm vào anh ta, đột nhiên mỉm cười: "Nhưng xin chúc mừng, tôi đảm bảo rằng trái tim hiện tại của anh phù hợp 100% với Diệp Uẩn Thanh. Chỉ cần được cấy ghép, sẽ không có dù chỉ một chút phản ứng từ chối. Ngạc nhiên không? Mừng rỡ không? Cuối cùng thì anh cũng có thể cống hiến hết mình cho tình yêu của anh với Diệp Uẩn Thanh. Anh có nóng lòng trao trái tim mình cho người mình yêu ngay lập tức không? Nghĩ mà xem, trái tim anh ở trong cô ta và trái tim cô ta ở trong anh. Từ giờ trở đi, trong anh có em, trong em có anh, thật là một 'tình yêu' vĩ đại và lãng mạn!"

"Cô không phải Uẩn Ninh, cô là ai? Cô đưa Uẩn Ninh đi đâu?" Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Trần Diệp, anh ta vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, trong lòng càng thêm trống trải. Người con gái luôn mỉm cười xinh đẹp, dịu dàng và tốt bụng kia đang ở nơi đâu?

Diệp Uẩn Ninh không cười nữa, tát anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Anh không biết sao? Cô ấy đã bị anh giết chết."

"Không, cô lừa tôi, tôi không muốn cô ấy chết, cô đã ăn thịt cô ấy, chiếm đoạt thân thể của cô ấy? Chính cô giết cô ấy."

"Lừa dối chính mình có vui không?" Diệp Uẩn Ninh nghi hoặc nghiêng đầu nói: "Được rồi, bên ngoài người không thể chờ được nữa, đã đến lúc anh phải qua rồi."

Một chút ánh sáng từ đầu ngón tay của Diệp Uẩn Ninh tràn ra, xuyên vào lồng ngực của Trần Diệp, anh ta cảm thấy một sự kiềm chế vô hình bao trùm trái tim mình.

"Hãy lấy tôi làm nhân quả, biến lời nói thành lời nguyền rủa. Ai làm tổn thương tôi hoặc làm hại tôi sẽ gặp phải bất hạnh, và hậu quả sẽ khó loại bỏ cho đến khi mối hận thù được giải quyết." một chuỗi ký hiệu bí ẩn được vẽ trên tay và ánh sáng vàng lan tỏa ra mọi hướng, rơi vào mọi loại người.

Lấy ơn báo oán thì lấy gì trả ơn đây? Trần Diệp không phải là người duy nhất có lỗi với cô. Hoắc Tranh, người cùng anh ta âm mưu cướp đi trái tim của cô, bệnh viện phớt lờ sự vô tội bị đưa lên bàn mổ của cô, và các bác sĩ, y tá coi thường y đức nhận hối lộ, đều là đồng phạm.

Đã làm thì phải trả giá, nợ cô thì phải trả, có nhân phải có quả, thiện ác có báo ứng!

Trần Diệp không biết cô đã làm gì, sau đó anh ta được đặt lên giường, cánh cửa tưởng chừng như bị khóa cuối cùng cũng được mở ra.

Anh ta còn chưa kịp kinh ngạc thì đã thấy bọn họ vội vã lao tới, như không nhìn thấy sự hiện diện của Diệp Uẩn Ninh, liền hướng thẳng về phía anh.

Anh ta mở miệng nhưng kinh hoàng nhận ra mình không thể nói được.

Y tá nói: "Nhanh lên, bên kia thời gian phẫu thuật sắp đến rồi, chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa, đẩy nó qua ngay."

Họ dường như không nhận thấy có điều gì không ổn, nhầm Trần Diệp với Diệp Uẩn Ninh và vội vàng đẩy anh ta về phía phòng phẫu thuật.

Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn người biến mất, sau khi bọn họ rời đi, cô liền rời khỏi phòng bệnh.

Bước ra khỏi phòng mổ, người người ra vào ở tầng dưới, ồn ào và náo nhiệt.

Diệp Uẩn Ninh đi giữa họ và không ai nhận thấy sự hiện diện của cô.

Khi đi ngang qua một y tá, cô cử động ngón tay và một chiếc điện thoại di động lọt vào tay cô.

Nhấn số 110, cô gọi cảnh sát và báo cáo rằng Bệnh viện Hoắc thị đang tiến hành cấy ghép nội tạng chui bất chấp mong muốn của người khác.

Ca phẫu thuật của Diệp Uẩn Thanh đã bắt đầu, nếu không có trái tim được cấy ghép, cô ta chắc chắn sẽ chết.

Về việc cảnh sát có thể đến kịp thời và cứu Trần Diệp hay không, còn phải xem trong hai người ai may mắn hơn.

Sau khi gọi điện, điện thoại lại được trả lại cho y tá mà không ai để ý.

Bên kia, Hoắc Tranh cau mày đi cùng cha mẹ Diệp ra ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng đột nhiên cảm thấy hồi hộp, bất giác nhíu mày. Anh ta giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã quá thời gian đã thỏa thuận ban đầu, anh ta hy vọng Trần Diệp sẽ không hối hận. Nhưng cho dù có hối hận thì cũng đã muộn, anh ta đã ra chỉ thị, bất kể ai ngăn cản, đến giờ Diệp Uẩn Ninh sẽ bị đưa lên bàn mổ.

Anh ta chỉ muốn cứu vợ sắp cưới của mình còn sự sống chết của người khác anh ta mặc kệ!

Cuối cùng, đèn đỏ bên ngoài phòng mổ bật sáng, báo hiệu mọi việc vẫn ổn và ca phẫu thuật bắt đầu.

Hoắc Tranh không khỏi mỉm cười.

Trong phòng phẫu thuật, Trần Diệp điên cuồng nhìn người khác như người mù, chuẩn bị tỉ mỉ cho ca phẫu thuật.

Con dao mổ sáng loáng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo được bác sĩ cầm trong tay, đôi mắt trên mặt khẩu trang như đang nhìn một người đã chết, cúi xuống rạch một đường trên ngực anh ta.

Điều đáng sợ hơn nữa là anh ta hoàn toàn không được gây mê và hoàn toàn tỉnh táo, có ai có thể trơ mắt nhìn lồng ngực của mình bị mổ và trái tim đẫm máu bị lấy ra? Sau đó, một trái tim khác không thuộc về anh ta được thay thế, lồng ngực được khâu lại, để lại những vết hằn xấu xí.

Trần Diệp đau đến mức muốn chết, giường bệnh ướt đẫm mồ hôi nhưng không ai nhận ra có điều gì không ổn.

Cho đến giờ phút này, Trần Diệp cuối cùng cũng thừa nhận mình ích kỷ: anh ta không muốn đổi trái tim của mình cho Diệp Uẩn Thanh, cũng không muốn trái tim khỏe mạnh của mình trở nên tàn tạ.

Trần Diệp sửng sốt, đây là quả báo dành cho anh ta sao?

Anh ta tự ý quyết định trái tim của Diệp Uẩn Ninh ở lại hay ra đi bất chấp ý muốn của cô nên giờ anh ta bị động nằm trên giường bệnh, mặc cho người xâu xé?

Uẩn Ninh, Uẩn Ninh, tha thứ cho anh, cứu anh với, trả lại trái tim cho anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro