Chương 22: Đồi phong bại tục
Giang Hoa Đình cẩn thận nhìn vào phòng Doãn Thu, tia máu như có như không giờ này vô cùng nồng đậm.
Suy nghĩ quyết định ấn chuông cửa.
Leng keng ~
Doãn Thu ở trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy tiếng chuông, mày hơi nhíu nhưng rất nhanh liền thả lỏng, cũng không đứng dậy mở cửa, mắt vẫn nhắm tịt.
Khay trà trước mặt còn đặt một tờ giấy, chính là thư tay Giang Hoa Đình kẹp ở khe cửa.
Trên đó viết: Nếu như anh gặp vấn đề không thể giải quyết có thể tới tìm tôi, tôi là hàng xóm, phòng 404 Giang Hoa Đình.
Doãn Thu nhìn qua không nhịn được cong khóe môi, chuyện anh ta không thể giải quyết chẳng lẽ cái mặt con nít kia có thể? Doãn Thu không tin.
Giang Hoa Đình... Ngược lại cùng tên tiểu khu này rất giống nhau.
Ung Hoa Đình, Giang Hoa Đình.
Đợi mãi cũng không thấy động tĩnh, Giang Hoa Đình nghiêng đầu, chẳng lẽ không ở nhà?
Nhưng... sinh khí vẫn còn mà, kim quang công đức đã lâu không thấy hôm nay cũng dày đặc, chứng minh Doãn Thu vẫn ở bên trong.
Nhìn thấy tầng kim quang, Giang Hoa Đình không nhịn được tò mò những ngày qua Doãn Thu làm cái gì mà công đức tăng khiếp như vậy.
Công đức tăng càng nhiều chứng minh anh ta làm việc tốt.. càng nhiều, thế nhưng thời gian ngắn như vậy có thể tăng đến trình độ này, khẳng định không phải làm nhiều việc mà là làm việc có chất lượng cao, đối với nhân loại ảnh hưởng rất lớn.
Nghĩ đến nghề nghiệp Doãn Thu... Giang Hoa Đình lắc lắc đầu.
Đây gọi là phục vụ quên mình hưởng về công đức!
Giang Hoa Đình suy nghĩ, lại tiếp tục ấn chuông cửa lần nữa, bên trong không phản ứng, tiếp tục ấn, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, tại lúc cậu nghi ngờ Doãn Thu gặp chuyện, cửa... mở ra.
Doãn Thu mặt rét lạnh xuất hiện trước mắt Giang Hoa Đình.
Người đẹp chính là người đẹp, dù mặt có lạnh cũng không khiến người khó chịu, chỉ cảm thấy ngươi là trăng trên cao phàm phu tục tử như ta chỉ có thể nhìn từ xa.
"Còn tưởng anh bên trong xảy ra chuyện gì." Giang Hoa Đình cười hì hì nói.
Doãn Thu, "..."
"Anh có thấy tờ giấy tôi để lại không?"
Doãn Thu, "... Có thấy."
"Vậy có cần giúp gì không?" Giang Hoa Đình nhiệt tình hỏi.
Doãn Thu, "... Không có."
Giang Hoa Đình từ trên người Doãn Thu thăm dò, "Hình như tôi... ngửi thấy mùi gì rất thơm."
Doãn Thu, "..."
Nhìn Giang Hoa Đình bộ dạng như quen thân lắm, Doãn Thu hoài nghi từ lúc nào mình với thiếu niên con nít... à thanh niên này thân nhau vậy?
Hình như mấy phút trước mới biết tên nhỉ?
Doãn Thu lạnh lùng nhìn Giang Hoa Đình vài lần, đột nhiên cảm thấy đi ra mở cửa là quyết định ngu ngốc nhất đời này! Trực tiếp cho tên này phá chuông cửa đi cho xong!
Doãn Thu lùi về sau một bước, không nói gì đóng cửa mặc kệ Giang Hoa Đình, không ngờ Giang Hoa Đình một lần nữa ở trước mặt anh ta biểu hiện mình không bình thường! So với Doãn Thu còn nhanh tay hơn tóm lấy cửa.
Thân thủ này!
Doãn Thu đồng tử hơi co lại, phút chốc liền nheo mắt mặt không cảm xúc bắt đầu âm thầm dùng sức.
Giang Hoa Đình cũng cười híp mắt lực tay một chút cũng không thả lỏng!
Hai người một người mặt không cảm xúc, một người lại cười híp cả mắt, ánh mắt vẫn luôn nhìn đối phương, một cái lạnh lùng, một cái nhiệt tình, tầm mắt đồng thời quấn chặt không rời...
Tại lúc này cửa thang máy mở ra, cư dân ở lầu bốn đi đến cũng không khiến Doãn Thu cùng Giang Hoa Đình dừng lại.
Về phía người kia nhìn thấy hai đại nam nhân đang nhìn nhau đắm đuối "quấn lấy triền miên", cái gì cũng không nói, bầu không khí nhất thời vô cùng quỷ dị.
Người kia run lên một cái, một trận phát tởm, "Bị điên à! Chim chuột thì đừng có ra bên ngoài! Đồi phong bại tục! Cũng không sợ làm bẩn mắt người khác!"
Doãn Thu, Giang Hoa Đình, "..."
Đợi người kia về phòng, áp suất quanh người Doãn Thu đã thấp tới cực điểm, thanh âm lạnh như băng cơ hồ muốn đem người trước mắt đưa về kỷ băng hà.
"Buông tay."
Không biết chứ Giang Hoa Đình da cũng tương đối dày, bách độc bất xâm! Huống chi mấy con gà mới nở như áp suất thấp này thì…
"Không buông, tôi muốn xem này là mùi gì." Giang Hoa Đình như trước cười híp mắt.
Doãn Thu âm thầm thán phục tên này khí lực so với mình còn lớn hơn, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Hít một hơi thật sâu, nói: "Vào đi."
Ngay tại lúc Doãn Thu dời sức lực, Giang Hoa Đình đồng thời cũng buông lỏng tay khiến anh ta không khỏi hoài nghi đến thân phận của Giang Hoa Đình.
Giang Hoa Đình căn bản không biết khách khí là cái gì, lướt qua Doãn Thu trực tiếp vào phòng.
Thời gian ở núi Thái Đà cũng như vậy, người người nhà nhà hầu như mở rộng cửa, chỉ cần đứng trước cửa hô lớn một tiếng liền có thể vào trong.
Chẳng qua Doãn Thu cũng không nhắc nhở như vậy là không lễ phép.
Bởi vì anh ta cảm thấy sẽ không có lần sau.
Chuyện ngu xuẩn làm một lần là đủ rồi.
Giang Hoa Đình một mạch đi thẳng, cuối cùng cũng tìm thấy nơi tỏa ra mùi vị hấp dẫn kia.
"Đây là..."
Giang Hoa Đình ánh mắt rơi xuống thùng rác bên cạnh, thấy bên trong có túi đóng gói, "Mì tôm?"
Ánh mắt kinh ngạc hướng về Doãn Thu, một mặt không thể tin nổi.
Doãn Thu, "..." Anh ta ăn mì tôm bộ kỳ lắm hả?
"Không nghĩ ra thế mà anh ăn thứ này, không hợp hình tượng chút nào."
Doãn Thu ánh mắt trở lạnh, chẳng qua không đợi anh ta lên tiếng, Giang Hoa Đình đã bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Cứ nghĩ người như anh sẽ ăn mấy loại như bánh quy dinh dưỡng chứ, coi như bình thường không ăn cũng sẽ đặt đồ ăn ngoài, thế mà lại ăn mì tôm?"
"Mì tôm ăn ngon nhưng không tốt cho tiêu hóa, cũng không dinh dưỡng, ăn nhiều rất hại cho cơ thể, còn dễ nóng trong."
Doãn Thu, "..."
"Nấu mấy vắt mì gạo ăn cũng không khác gì mì ăn liền, tại sao không ăn mì gạo chứ?"
Doãn Thu, "..."
Vì vậy dưới bà mẹ “già” chuyên lo nghĩ linh tinh - Giang Hoa Đình, Doãn Thu chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đem bữa tối đổ đi, thuận tiện còn đem nồi rửa sạch.
"Chờ chút nha chỗ tôi có nguyên liệu nấu ăn, anh đừng có đóng cửa đó! Nhìn anh xem... ài, cơm bình thường thì không ăn... Nhắc lại không cho đóng cửa đâu đó! !" Vấn đề quan trọng phải nhấn mạnh nhiều lần, nói xong Giang Hoa Đình cấp tốc chạy về phòng, đem một vài nguyên liệu còn mới mang sang.
May là tại lúc Doãn Thu phục hồi tinh thần lại muốn đóng cửa cậu đúng lúc đuổi đến.
"Tránh ra."
Giang Hoa Đình lộ ra nụ cười, "Đổ bữa tối của anh bộ không cần bồi thường gì sao?"
Doãn Thu trầm mặc một hồi, nói: "Tôi tự gọi đồ ngoài."
Giang Hoa Đình không chút nể mặt chọc thủng, "Anh gọi được thì đã sớm gọi, nào nào để tôi đi vào nấu cơm."
Doãn Thu, "..."
——
Giang Hoa Đình cũng không làm món gì phức tạp, chỉ xào thịt xào rau, khoai tây thái sợi chua cay, còn thêm canh trứng cà chua, lại nấu thêm bốn cái đùi gà lớn,đúng chuẩn có thịt có rau có canh, đủ cho hai người đàn ông trưởng thành.
Một bàn đủ vị được dọn ra, người đẹp cao lãnh Doãn Thu mặt không cảm xúc ngồi ở một bên, con mắt... lẳng lặng nhìn mấy món ăn trên bàn.
Giang Hoa Đình cong cong khóe môi, nói: "Ăn cơm đi."
Doãn Thu ngước mắt nhìn Giang Hoa Đình, cầm lấy đũa gắp miếng rau ăn thử, con ngươi đen nhánh sáng một cái, lập tức tiếp tục chuyển sang món khác.
Giang Hoa Đình múc cơm, một chút cũng không coi mình là người ngoài, thậm chí còn một mặt sục sôi cùng Doãn Thu cướp đồ ăn!
Cuối cùng hai người ăn no căng.
Doãn Thu khẽ cau mày, đây là lần đầu tiên anh ta ăn nhiều như vậy, có chút khó tiêu.
Giang Hoa Đình sờ sờ cái bụng tròn vo, đời người có bốn chuyện lớn, chuyện ăn uống đã thỏa mãn, hạnh phúc quá đi ~
"Đi được chưa." Doãn Thu không hiểu sao không vừa mắt bộ dạng lười biếng này của Giang Hoa Đình, bắt đầu hạ lệnh đuổi người.
Giang Hoa Đình oan ức, "Vừa mới ăn no mà."
Doãn Thu khóe mắt giật giật, "Trở về phòng của cậu đi, cũng không xa."
Đâu chỉ không xa, là ra cửa mà thôi! Phòng 403 cùng 404 hai cửa ngay cạnh nhau, còn chưa vượt quá hai mét!
"Cho tôi nghỉ ngơi chút đi..."
Doãn Thu, "..." Muốn đem người ném ra ngoài.
Mười phút sau, Doãn Thu nheo mắt, thời điểm chuẩn bị động thủ xách cái tên không mời mà tới này vứt đi, Giang Hoa Đình đột nhiên ngồi ngay ngắn lại.
"Lần trước đề cập chuyện kia anh không nói cho người nhà biết à?" Ăn uống no đủ, nên làm chuyện chính.
Doãn Thu ánh mắt tối sầm một chút, nói: "Không liên lạc được."
Giang Hoa Đình cau mày, "Vậy thì phiền toái."
Cậu phát hiện tia máu ở cung huynh đệ của Doãn Thu càng ngày càng đậm, không ngừng quấn chặt, hơn nữa còn bắt đầu từ từ phát sinh biến hóa, chỉ có thể nói nếu không kịp thời ngăn cản người anh em kia rất có thể phải bỏ mạng.
Cho dù may mắn còn sống, thân thể cũng tàn.
Vòng ánh sáng công đức trên người Doãn Thu dày như vậy anh em khẳng định cũng là người tốt, Giang Hoa Đình cảm thấy mình cần giúp một tay!
Doãn Thu không nói gì, trên người tản ra khí tức càng ngày càng ngột ngạt, càng ngày càng lạnh.
Lúc này, Giang Hoa Đình nhìn về tờ giấy mình để lại, đột nhiên cái khó ló cái khôn.
"Chúng ta có thể dùng hạc giấy!"
Doãn Thu, "..."
Giang Hoa Đình cũng không có tâm tư cùng Doãn Thu giải thích, trực tiếp đem tờ giấy kia lấy tới, chỉ chốc lát một con hạc giấy tinh xảo đã ra lò!
Suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy thiếu thiếu.
A! Đúng rồi!
Ngày hôm nay không phải vừa vặn mang một xấp bùa về sao? Đúng lúc có tác dụng!
Doãn Thu thấy Giang Hoa Đình chạy về phòng, sau đó liền ôm một đống rác thải mang sang, bộ dạng tự nhiên như ở nhà khiến lông mày không tự chủ giật giật.
Đang muốn đuổi tên dở hơi này đi, Giang Hoa Đình bỗng nhiên gỡ hạc giấy ra, sau đó để hai tấm hình thoi có hoa văn kỳ lạ vào trong, một lần nữa gấp lại hạc giấy. Doãn Thu nhìn hoa văn kia không hiểu sao có chút quen mắt, động tác chuẩn bị xách cổ Giang Hoa Đình cũng ngừng lại một chút.
Giang Hoa Đình không biết mình suýt chút nữa bị ném ra ngoài, gấp xong hạc giấy liền đưa tới trước mặt Doãn Thu, mỉm cười nói: "Lại đây nói cho nó biết vị anh em mà anh muốn tìm là ai nào."
Dù Doãn Thu có bình tĩnh đến đâu cũng không nhịn được xúc động giật giật khóe miệng.
Nói chuyện với một con hạc giấy, ổn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro