Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Dị Ứng

Hai tuần sau.

Đã là giữa hè, ve kêu từng đợt, sóng nhiệt lan tỏa trong không khí.

Đúng lúc gặp cuối tuần. Higurashi Nanali cùng Mitsui Kazusa tới rạp chiếu phim xem phim hài mới.

“Thật đáng tiếc, cậu cuối tháng 9 mới tốt nghiệp.” Bạn tốt cảm thấy việc này rất là tiếc nuối, “Tớ còn tưởng cùng cậu cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp đâu, cậu mặc cảnh phục, thật là ngầu nha.”

Còn một tuần nữa, Mitsui Kazusa liền tốt nghiệp đại học. Nanali cũng tốt nghiệp cuối tháng 6, nhưng sau khi thông qua kỳ thi công chức, từ tháng 4 đến cuối tháng 9, là thời gian cô huấn luyện tại trường cảnh sát.

“Ừm...” Nanali nghiêm túc suy nghĩ, “Kỳ thật nếu cậu giữ lại áo cử nhân, đến lúc đó, đến trường tớ cùng nhau chụp ảnh chẳng phải là được rồi sao.”

Mitsui ủy khuất gật đầu, “Cũng đúng đi.”

Phòng chiếu phim dần có người đến, một nửa số ghế đã có người ngồi.

Mitsui Kazusa dựa vào vai Nanali, hạ giọng, “Cậu với anh ấy có đi xem phim cùng nhau chưa?”

“Chưa từng.” Nanali đã thừa nhận chuyện này qua tin nhắn trước đó với bạn tốt.

“Công viên giải trí thì sao?” Giọng cô ấy rất mong chờ, “Vòng đu quay gì đó, lãng mạn biết bao.”

Nanali bất đắc dĩ đỡ trán, “Mitsui đại nhân, cậu có phải đã quên một chuyện không? Tớ với anh ấy còn chưa có ở bên nhau đâu!”

“Ôi trời, vậy đi tỏ tình đi chứ!”

Trong chuyện này, phong cách hành xử của hai cô bạn thân hoàn toàn khác nhau. Mitsui thích tự mình đi tỏ tình, hơn nữa nói làm là làm, không chút do dự, cho nên cô ấy hiện tại còn sốt ruột hơn cả người trong cuộc.

Quả nhiên, Nanali ung dung nói: “Đợi công việc ổn định rồi tính.”

Mitsui thầm nghĩ tớ thua cậu rồi.

“Vậy anh ấy thì sao? Anh ấy nghe chừng cũng không có kế hoạch gì? Hai cậu đây tuyệt đối là song phương thầm mến rồi! Chỉ còn thiếu lớp giấy cửa sổ kia thôi!” Chuyên gia (lý thuyết) tình yêu Mitsui Kazusa nhận định.

Nanali quả thật đã nghĩ đến vấn đề này, “Anh ấy hình như, đang đợi một thời cơ thích hợp, quan trọng nào đó?”

Đáng nhắc tới là, tối hôm đó, Nanali hoàn toàn, rõ ràng cảm nhận được, đối phương cũng thích cô.

Nguyên nhân rất đơn giản. Kể cả người chậm chạp như Nanali cũng biết, xếp hàng gần một giờ, giữa đêm khuya trèo tường đến cửa sổ ký túc xá nữ để đưa đồ ăn, còn lừa người ta nói có sao băng —— mặc dù điểm này có thể là do khiếu hài hước kiểu Matsuda chứ không phải lãng mạn, nhưng, dù sao cũng vượt qua phạm trù bạn bè.

Đặc biệt là sau khi giúp cô vén tóc ra sau tai, ánh mắt kia, thực sự... ôn nhu nhưng khắc chế.

Giống như, những đợt sóng ngầm cuồn cuộn dâng trào dưới mặt hồ rộng lớn tĩnh lặng.

“Á! Cái này còn cần thời cơ nào, mỗi ngày đều là thời cơ tốt mà! Anh ấy gặp cậu nhiều lần như vậy làm sao nhịn xuống không nói!”

“Cũng không nhiều lần lắm, vài tuần mới gặp một lần mà.”

“Haizz...” Mitsui hoàn toàn bỏ cuộc, nằm sấp lên người Nanali, “Hai cậu vui là được.”

Bộ phim bắt đầu, không khí nhẹ nhàng hài hước bao trùm cả rạp, thỉnh thoảng có một hai tiếng cười khẽ, thỉnh thoảng có tiếng cười vang.

Phim sắp kết thúc, trong một đoạn im lặng nào đó, có ai đó làm đổ đồ uống, kèm theo tiếng thở dồn dập và tiếng hô hấp khó khăn “Hô hô”.

Là cô gái ở hàng ghế sau cùng, cách họ hai hàng ghế, đã không nói nên lời.

Hai người bạn đồng hành, một nam một nữ, bên cạnh cô gái đang hoảng loạn không biết phải làm sao.

Nanali vừa chạy về phía sau vừa bảo bạn gọi 115, người đàn ông bên cạnh cô gái kia như vừa tỉnh mộng.

Mitsui Kazusa cảm thấy sâu sắc rằng, đi cùng Nanali ra ngoài, cô ấy càng ngày càng quen với “trường hợp lớn”.

Cô gái tóc dài đã mất ý thức, bên cổ và trên mặt có nốt ban đỏ hình tổ ong.

“Có thuốc chống dị ứng không?”

Hai người kia lại ngây ra một lúc, cô gái tóc ngắn đi cùng lục lọi túi của cô gái ngất xỉu, lo lắng nói: “Không có.”

Trong lúc nói chuyện, thấy hai người này thực sự không đáng tin cậy, Nanali đã bế cô gái hôn mê lên, chuyển ra chỗ thoáng gió bên ngoài phòng chiếu.

Lúc rời vị trí, cô liếc mắt một cái.

Cô gái tóc ngắn cầm lấy ly đồ uống rồi lại đặt xuống. Người được cho là bạn trai của cô gái hôn mê ánh mắt mơ hồ, sau đó mới đi theo cô ra ngoài.

Rất tốt, màu sắc hào quang xung quanh hai người như cô đã đoán.

Cô căn bản không tính dùng linh lực để suy luận, chỉ đơn thuần mắt thấy mà thôi. Ngay cả chỉ từ logic mà nói, hai người kia cũng rất kỳ lạ.

Higurashi Nanali đặt cô gái ở tư thế nằm sốc, cởi cúc cổ áo, nghiêng đầu cô sang một bên để tránh khó thở, làm sạch chất dịch tiết ra từ khoang miệng rồi lót đồ dưới đầu và chi dưới cô.

Tiếng ồn ào ở rạp chiếu phim, một phần nhỏ người thờ ơ tiếp tục xem phim, phần khác vẫn đang thảo luận chuyện vừa rồi.

Mitsui Kazusa đi cùng Nanali ra ngoài: “Xe cấp cứu lát nữa sẽ đến.”

“Sốc phản vệ do dị ứng.” Nanali đứng lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía hai người bạn đồng hành của cô gái, phỏng chừng một người là bạn thân, một người là bạn trai của cô ấy.

“Cô ấy đã tiếp xúc với đồ vật nào gây dị ứng?”

Bạn trai cô gái ngơ ngác lắc đầu.

Cô gái tóc ngắn phẫn hận nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng không giống giả vờ, “Cậu ấy dị ứng với óc chó (hạch đào), nhưng không thấy cậu ấy ăn mà.”

“Không nhất định phải là óc chó, sản phẩm chế biến từ óc chó thì sao?”

Như nhớ ra điều gì, cô gái nhìn bạn trai của bạn thân, “Sữa anh mua có óc chó bên trong đúng không?!”

Người đàn ông rất nóng nảy: “Cái này tôi làm sao mà biết được! Cô uống mà nếm không ra sao! Tất cả đồ uống là tôi mua chung ở quầy trước cửa rạp chiếu phim.”

Đó không phải loại đóng gói sẵn, mà là đồ uống đựng trong ly trà sữa.

“Đồ anh mua không giống nhau, tôi làm sao biết được?!”

“Được rồi. Đừng cãi nhau.” Nanali bằng khí thế dễ dàng trấn áp họ, “Hai người ở đây chăm sóc cô ấy, đừng đụng vào cô ấy nữa. Tôi đi hỏi.”

Cô ra hiệu cho Mitsui Kazusa, người sau ngồi ở ghế nghỉ chân nhìn chằm chằm hai người kia.

Nanali đến quầy đồ uống ở cửa, “Ở đây có sữa bò có óc chó không ạ?”

Cậu nhân viên cửa hàng gật đầu, “Chỉ có một loại, gọi là sữa đặc óc chó, nhưng cơ bản không có mùi óc chó.”

Cậu ta khá thật thà.

“Vừa rồi có hai nam một nữ đến đây, một cô tóc dài một cô tóc ngắn, nam trả tiền, trong số đồ uống có thể có một ly sữa óc chó. Anh còn nhớ không?”

“À! Tôi nhớ rồi.” Ánh mắt cậu ta sáng lên, “Lúc đó cô gái tóc dài kia còn đang cãi nhau với bạn trai.”

“Cãi nhau về chuyện gì anh có biết không?”

Cậu ta chống cằm suy tư một lát, “Cô gái tóc dài nói, ‘Anh sao lại như vậy?’, người đàn ông ban đầu dỗ dành cô ấy, sau đó bắt đầu mất kiên nhẫn.”

“Cảm ơn. Đồ uống là ai gọi vậy?”

“Hình như đều là người đàn ông kia gọi, cụ thể gọi món gì tôi không nhớ rõ.”

“Anh cảm thấy lúc đó hai cô gái kia có thể nghe được hắn ta gọi món gì không?”

Lúc này không có khách hàng, cậu nhân viên cửa hàng rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Nanali: “Cái này... Tôi thật sự không xác định, họ lúc đó đang cãi nhau, đứng cách không gần.”

“Được rồi, cảm ơn anh.”

Nanali quay lại đại sảnh rạp chiếu phim, cô lại hỏi hai người kia một câu, “Hai người lúc đó có xác nhận đồ uống trên tay không? Ai đưa cho ai?”

Vì Nanali đã sơ cứu cho cô gái, mặc dù cảm thấy cô hỏi rất nhiều câu hỏi, cô gái tóc ngắn vẫn trả lời.

“Đồ uống là hắn ta đưa cho tôi. Lúc đó không có xem qua cẩn thânn.” Cô gái oán hận nhìn về phía nam sinh: “Cậu ấy rõ ràng đã nói với anh là cậu ấy dị ứng với óc chó!”

“Cô ấy nói lúc nào chứ?!”

Nhân viên cấp cứu đã khiêng cáng chạy vào từ cửa lớn. Hai người bạn đồng hành đang định đi theo, bị Nanali ngăn lại.

Ánh mắt cô sắc bén, “Cảnh sát lập tức sẽ đến, hai người vẫn là gặp cảnh sát trước đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro