Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Nghề Nghiệp

“Những kịch bản này em nghĩ ra từ đâu vậy?”

Sau khi áp giải tội phạm xuống dưới, Matsuda Jinpei đứng cạnh Nanali, vừa nhớ lại những "sân khấu diễn xuất" mà cô đã tạo ra từ khi quen nhau đến giờ, vừa dở khóc dở cười.

Mắt anh ánh lên ý cười trêu chọc, tóm gọn những màn thể hiện tiêu biểu của Nanali: “Giả thần giả quỷ, tự sát tập thể, giả vờ bảo vệ thủ lĩnh tập đoàn tội phạm, lần này là cô nàng bướng bỉnh, tùy hứng, thô lỗ.”

“Dứt khoát đừng làm ngành máy tính nữa, đi làm diễn viên đi thôi.” Lời này thốt ra từ miệng Matsuda Jinpei, nghe thì có vẻ trêu chọc, nhưng thực chất là lời khen.

“Hữu dụng là được rồi mà.”

Tôi nghĩ ra từ đâu? Tôi tự học đấy.

Cô gái mỉm cười nhìn lại anh, trêu chọc nói: “Tôi đã thiết kế kịch bản này đặc biệt cho anh đấy. Anh không phải diễn rất vui vẻ sao?”

Lúc diễn thì cười cô, diễn xong rồi vẫn cười, hừ.

“Hả?” Matsuda bất mãn, “Tôi đâu có giống loại đàn ông đó.”

Kịch bản của cô đã thiết lập anh là một gã keo kiệt và thiếu kiên nhẫn.

“Cái cảnh nóng nảy đẩy cửa là bản sắc diễn xuất của anh mà.” Nanali nhướng mày, trong mắt cô rực rỡ viết rõ 'tự anh nghĩ xem có phải không'.

Matsuda Jinpei nhớ lại cánh cửa của Đội Cơ động đã bị anh hùng hổ đẩy không biết bao nhiêu lần, trong lòng phải thừa nhận lời cô nói quả thực có chút lý lẽ.

Nhưng ngoài miệng thì sẽ không thừa nhận.

Trung tâm thương mại này đóng cửa để sửa chữa, ba người Hagiwara dẫn hai đứa trẻ đi đến một trung tâm thương mại gần đó.

Để cảm ơn Kudo Shinichi đã kịp thời suy luận ra chân tướng, cứu người bạn thân của mình khỏi nguy hiểm, Hagiwara Kenji đặc biệt mời hai đứa trẻ đi ăn cơm.

Cậu thám tử nhí vốn định từ chối vì phép lịch sự, nhưng trước Hagiwara, người có kỹ năng xã giao ở cấp trần nhà, cậu không có khả năng thành công.

Hagiwara Kenji, không phân biệt thời gian, không kể địa điểm, đối với cả nam, nữ, già, trẻ đều thu hút, không ai có thể tránh được sự tấn công chân thành của Kenji-chan.

Mặc dù hai đứa trẻ này đều trưởng thành hơn bạn bè cùng lứa.

Vì Ran nói muốn ăn kem và đồ ngọt, nên cậu nói muốn ăn cà ri và đồ ngọt, bởi vì Ran thích — đương nhiên, cậu không nói ra nguyên nhân này.

Đi trên đường, Hagiwara kể lại cảnh tượng dưới lầu cho Nanali và Matsuda, đối với Kudo Shinichi, thanh niên tóc xoăn kiêu ngạo hiếm khi đưa ra lời khen ngợi.

Anh vỗ vỗ đầu Shinichi, nhếch môi, tự nhiên mà chân thành, “Giỏi quá, ngài Holmes tương lai?”

“Cảnh sát Matsuda cũng rất giỏi.” Shinichi không nhìn thẳng vào anh, thiếu niên 13 tuổi nghe được lời khen từ viên cảnh sát ưu tú, còn có chút ngạo kiều đáng yêu.

Cậu hỏi Matsuda: “Anh thực ra đã suy luận ra rồi đúng không? Ông chủ là kẻ chủ mưu đứng sau.”

Bằng không anh tuyệt đối không thể nhanh chóng trói bọn cướp rồi xuống dưới nhanh như vậy.

Cảnh sát Hagiwara bắt giữ ông chủ chưa đầy ba phút, Matsuda Jinpei đã dẫn theo tội phạm xuất hiện trước mặt họ.

Cảnh sát Megure kinh hãi, “Quả bom trên lầu đâu?”

Viên cảnh sát tóc xoăn vừa hoạt động gân cốt với bọn cướp xong, nóng đến mức cởi áo vest, vắt một tay lên vai, tùy tiện mà sảng khoái nói: “Loại bom đơn giản đó, hai phút rưỡi là tháo xong.”

Kết quả là bị Nanali châm chọc: “Trời nóng như thế này, rõ ràng đang nghỉ phép tại sao anh vẫn mặc vest vậy?”

“Ai bảo cứ hễ tôi ra cửa với em là lại gặp sự cố chứ, phản xạ có điều kiện rồi.”

Matsuda Jinpei từ chối thừa nhận là vì chính anh biết mặc vest trông đẹp trai hơn. Dù sao ở võ quán cũng phải thay quần áo, mặc gì khi ra ngoài cũng không quan trọng.

Hiện tại đối mặt với câu hỏi của cậu thám tử nhí, anh vẫn phong độ và tùy tính như vậy: “Tên cướp nào có súng mà không dùng để ép con tin, cứ khăng khăng phải dùng dao chứ? Bom của hắn ta là loại dễ bị va chạm mà nổ, tên bắt cóc lại còn nghênh ngang đi lại bên cạnh.”

Shinichi gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Tổ hợp kỳ lạ xuất hiện tại một nhà hàng gia đình ở Tokyo, bàn ăn là kiểu ghế dài, năm người ngồi đối diện nhau, một bên là Matsuda và Hagiwara, bên kia là Nanali, Ran, và Shinichi.

Bàn về khả năng dỗ dành trẻ con, Hagiwara Kenji trong số những người cùng thế hệ muốn xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.

Mặc dù hai đứa trẻ này trưởng thành vượt xa bạn cùng lứa.

Trò chuyện với Kudo Shinichi về tiểu thuyết trinh thám mới nhất, xen kẽ chia sẻ cảm nhận về trận đấu Karate với Ran, Hagiwara tiên sinh bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ.

Trong lúc chờ đồ ăn, Matsuda Jinpei rời khỏi chỗ, tuyên bố đi vệ sinh.

Chỉ lát sau, viên cảnh sát tóc xoăn mặc vest đen cầm một chiếc túi giấy có hình mèo dễ thương, hoàn toàn không hợp với khí chất của anh, xuất hiện trước mặt mọi người.

Anh vẻ mặt bình tĩnh, miệng lưỡi tự nhiên: “Taiyaki.”

Lấy ra xong, anh lần lượt đưa cho Ran, Shinichi, Nanali, và Hagiwara.

Bốn đôi mắt tròn ngơ ngác chớp chớp, không thể tiếp nhận được việc Matsuda Jinpei cố ý đi mua đồ ngọt trong chiếc túi giấy có hình mèo.

“Sao lại ngạc nhiên vậy?” Giọng viên cảnh sát tóc xoăn lười biếng, có chút vẻ trêu chọc, “Chị Nanali của các em hôm nay không ăn được nó thì sẽ không ngủ yên đâu.”

Nanali đang định cầm lấy taiyaki lạnh nhạt đáp trả: “Ai đó muốn mời tôi ăn taiyaki, hình như là vì nói lời không lễ phép nên muốn xin lỗi thì phải?”

Matsuda đã ngồi xuống, khi hai người đối diện nhau dường như có tia lửa lóe lên, anh lại nhìn về phía Shinichi, “Thám tử một chút đi, chị Nanali của cậu đã nói lời kỳ lạ gì?”

Matsuda Jinpei trước nay luôn gọi Nanali bằng họ, nhưng khi nghe bọn trẻ gọi cô là "chị Nanali," anh liền tự nhiên trích dẫn lại trong cuộc đối thoại, chính bản thân anh và người trong cuộc đều không nhận ra điều gì bất thường, nhưng xét về hiệu quả, cảm giác càng thêm thân thiết.

Kudo Shinichi nheo nửa mắt nhìn anh, “Này này, hoàn toàn không có tiền căn hậu quả làm sao em trinh thám được?”

Ý định ban đầu của Matsuda không phải là để Shinichi đoán được, mà là muốn có một cơ hội nói chuyện, anh hỏi Kudo và Ran: “Các em có tin rằng con người có thể nhìn ra người tốt hay kẻ xấu chỉ bằng màu sắc 'aura' xung quanh người khác không?”

Khuỷu tay Hagiwara chống trên bàn vô lực đỡ trán, Jinpei-chan à, taiyaki của cậu xem như mua vô ích rồi.

Kudo Shinichi: “Không thể nào. Cũng iống như trên đời không thể có ma vậy.”

Thanh niên ngồi đối diện Nanali lúc này không giống một cảnh sát trầm ổn nghiêm túc, mà lộ ra vẻ thoải mái, trẻ con.

Anh lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, trong mắt còn mang theo vài phần đắc ý, “Thấy chưa, trẻ con 13 tuổi còn biết điều này là phi khoa học.”

Bạn bè thân thiết đều biết Matsuda Jinpei thu phóng tự nhiên trong biểu hiện tính cách: khi đối mặt với vụ án, anh bình tĩnh đáng tin cậy, nghiêm túc lên rất có khí thế của một lão đại; nhưng trước mặt bạn bè, anh thực ra không có khác biệt quá lớn so với thời kỳ ở trường cảnh sát.

Mori Ran là một cô bé thấu hiểu lòng người, nghe xong cuộc đối thoại này liền biết hai người họ chắc chắn đã cãi nhau, xuất phát từ sự đồng cảm của con gái đối với con gái, hơn nữa cô bé cũng không phải là người theo chủ nghĩa duy vật hoàn toàn, cô bé mở lời trước Nanali.

“Nhưng trực giác của con gái thực sự rất chuẩn mà.”

Thấy Ran tiếp lời, Higurashi Nanali không hề giận Matsuda Jinpei, cô vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, đuôi tóc xoăn nhẹ nhàng đung đưa theo, “Cũng đúng, quả thật có cảnh sát ngu ngốc 25 tuổi không biết đến sự tồn tại của thuyết đa nguyên thế giới.”

Anh bình tĩnh gật đầu, “Ừm, tôi còn biết sự đa dạng tính của các giống loài nữa cơ.”

Ngụ ý chính là Nanali là biểu hiện của tính đa dạng giống loài (ý ổng nói bả khác người á).

Kudo Shinichi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cậu quen chị Nanali được hai năm, tuy không gặp nhiều, nhưng có thể coi là hiểu biết, trong ấn tượng cô là một người chị ấm áp và dũng cảm.

Vài lần gặp gỡ với Matsuda thì không có hiểu biết chi tiết, cảm giác anh là người kiêu ngạo khó thuần khi vội vàng gặp mặt ở buổi ký tặng của nhà xuất bản Iwamori, hôm nay gặp lại mới biết năng lực chuyên môn của anh cực mạnh, là một cảnh sát siêu đáng tin cậy.

Không ngờ hai người này gặp nhau lại có hình thức ở chung như thế này.

Nói sao nhỉ, cố ý kiếm chuyện gây gổ lẫn nhau nhưng vẫn chừa lại chút lịch sự, dường như đều biết đối phương sẽ không vì thế mà giận, rất có cảm giác bao dung lẫn nhau, đấu qua đấu lại rất thú vị.

Nanali không đáp lại anh.

Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó tiện tay lấy taiyaki cắn một miếng, là vị đậu đỏ, nhân mịn màng, không có vỏ đậu, ngọt thanh không ngấy, hương vị rất ngon.

“Ngon đặc biệt,” cô gái hài lòng gật đầu, thái độ bình thản nói: “Tha thứ cho anh.”

Khi cô cúi đầu ăn cơm, Matsuda nhìn đỉnh đầu cô, vô thức nở một nụ cười.

Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, khi ở bên Nanali, anh hoàn toàn thoải mái tự tại, không cần cố kỵ, không cần ngụy trang.

Matsuda Jinpei, con người này, thẳng thắn nhưng không hề ngay thẳng.

Đối với người và việc khiến anh không vui, anh không che giấu sự bất mãn của mình; đối với người anh công nhận, trong nhiều trường hợp, anh lại không giỏi nói thẳng sự quan tâm và lời khen ngợi.

Điều này dẫn đến việc nhiều người không thân thiết cho rằng Matsuda Jinpei rất khó hòa hợp, không thích giao tiếp, không nói lời dễ nghe, làm theo ý mình.

Mà Higurashi Nanali luôn có thể nhận được thiện ý của anh một cách chính xác từ những lời nói ngại ngùng, không thẳng thắn của anh, và không bận tâm đến những lời nói có phần mạo phạm đối với người khác của anh.

Đương nhiên, phần lớn thời gian, kỹ năng độc miệng của Matsuda phải chịu sự phản công "lấy nhu khắc cương" trước Nanali, sau đó là những lần "chiết kích" liên tiếp.

Đồng thời, cũng có một vấn đề, đó là nhiều lúc cô trong mắt Matsuda chỉ là 'bạn bè', chứ không phải 'con gái'.

————

Bữa trưa kết thúc, Kudo Shinichi tiếp tục đi chọn quà cho mẹ, ba người họ đi dạo trên đường.

“Higurashi-chan học kỳ sau không có tiết học nữa phải không?”

“Đúng vậy, tôi nên đi thực tập.”

“Chà, sắp bước vào giai đoạn mới của cuộc đời rồi đấy.” Viên cảnh sát tóc nửa dài hỏi về dự định của cô, “Sau này em định làm công việc thiết kế chương trình hay gì đó sao?”

“Không,” cô gái nhìn họ, ánh mắt hơi sáng lên, “Tôi định làm hình cảnh đấy.”

Hai người sững sờ hai giây.

Matsuda Jinpei đánh giá cô, cười trêu chọc: “Quả thật rất hợp.”

“Này!” Nanali đương nhiên hiểu ánh mắt của anh, “Anh lại đang nghĩ chuyện thất lễ gì đấy?”

“Không, cái khí thế bất chấp tất cả của em rất giống cảnh sát.”

Và chắc chắn sẽ là một cảnh sát giỏi.

“Higurashi-chan tại sao lại muốn làm cảnh sát vậy?” Trong giọng Hagiwara có chút ý vị khó hiểu, “Hình như không liên quan đến chuyên ngành lắm?”

“Ai...” Cô ra vẻ phiền muộn, oán trách nhìn chằm chằm Matsuda Jinpei, “Vấn đề này tôi không trả lời được, bởi vì lại liên lụy đến cái chuyện một người nào đó hoàn, toàn, không, tin kia.”

Ánh mắt Matsuda hơi né tránh, khí thế vẫn cứng rắn cố tỏ ra hợp tình hợp lý.

“Vậy thì sao? Cái gã kiêu ngạo khó thuần, trông giống đại lão Yakuza như anh tại sao lại muốn làm cảnh sát?”

Anh hiếm khi im lặng.

“Ha ha ha ha ha,” Hagiwara Kenji vô tình nói thẳng chỗ yếu, “Vì cậu ấy muốn đánh một trận với Tổng giám thị Sở Cảnh sát.”

“Hả??” Nanali thầm nghĩ tôi chưa từng nghe thấy lý do nào thái quá như vậy, “Tại sao?”

Matsuda Jinpei đột ngột chuyển đề tài, “Tháng sau nghỉ bù, gọi lớp trưởng và cô Kuruma, năm người tự lái xe đi du lịch nhé, em có đi không?”

Tháng sau, sinh nhật Matsuda sắp đến rồi.

Nanali không truy hỏi nữa, “Đi.”

Chỉ mong chuyến đi được bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro