Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Bạn Cũ

Ngoài cửa sổ gió tuyết lớn.

Trong phòng lạnh như một hầm băng.

Người đàn ông bị thương cởi áo ngoài để xử lý vết thương, cái lạnh và cơn đau khiến tay hắn hơi run rẩy.

Matsuda có chút nhìn không được.

“Để tôi làm cho.” Anh sải bước tiến lên, tự nhiên nhận lấy thuốc bột cầm máu và cồn y tế từ tay Furuya. Thần sắc hơi nghiêm túc, anh bắt đầu làm sạch vết thương.

“Anh vẫn nên đi bệnh viện.” Người đàn ông tóc xoăn nghiêm túc nhìn vết thương của hắn, “Vị tiên sinh này?”

“Amuro, Amuro Tooru.”

Cậu cứ diễn đi.

Viên cảnh sát đang đứng ở nơi sáng biết tình cảnh khó khăn của cậu ta. Nếu cậu ta không muốn bại lộ thân phận, anh sẽ phối hợp.

Tuy nhiên, vị trí phòng an toàn này hẻo lánh như vậy, lại có thể cho phép cậu ta đi vào, phỏng chừng cũng không có người khác giám thị, chỉ là bận tâm có Nanali là người không liên quan ở đây nên mới dùng tên giả.

Matsuda đối mặt với Furuya, cười khẽ một chút, vì quay lưng lại với cô nên Nanali không nhìn thấy.

Nhưng cô phát hiện, ánh mắt người đàn ông tóc vàng nhìn Matsuda rất không giống với khi nhìn cô.

Ngữ khí xa cách, ánh mắt lại nhu hòa, thậm chí có chút thân thiết.

Matsuda biểu hiện cũng không thích hợp.

Nếu nói cảm xúc của Amuro Tooru cô khó mà xác định, thì Matsuda Jinpei cô lại hiểu rõ.

Vị cảnh sát kiệt ngạo khó thuần này đối với người xa lạ thật sự sẽ càng thêm xa cách lạnh nhạt. Cho dù có khả năng giúp xử lý vết thương, nhưng động tác tuyệt đối sẽ không tự nhiên như vậy. Khí chất là không lừa được người.

Quan trọng nhất là, viên cảnh sát ghét cái ác như kẻ thù lại nhìn thấy vết thương mà không hỏi một tiếng, điều này ngày thường căn bản không thể xảy ra.

Kỳ thật, không phải kỹ thuật diễn của họ không tốt, chỉ là Furuya Rei xác nhận Nanali không có uy hiếp, cho nên không cần căng thẳng tinh thần để tránh mọi sơ hở.

Huống chi, trong cơn đau đớn vì bị thương, khi lẻ loi độc hành trong bóng đêm, nhìn thấy người bạn có thể tin tưởng giao cả tính mạng, anh thật sự rất vui.

Hai năm không gặp. Sau khi tốt nghiệp, anh một mình bước vào nơi nguy hiểm, sắp sửa nằm vùng đến không biết năm nào.

Higurashi Nanali ở bên cạnh an an tĩnh tĩnh nhìn, ngẫu nhiên đưa cho Matsuda một chút băng gạc.

Cô đã suy đoán quá nhiều về thân phận và trải nghiệm của vị tiên sinh tóc vàng này, không khí này cô xem đến chua xót. Nếu đã có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của cảnh sát, còn có thể cùng cô nói ra những lời mang tính giáo dục như vậy, liền đại biểu bên người hẳn là không có theo dõi. Cô tính toán thử xem.

Cô gái đội mũ gấu con có giọng nói trầm ổn, hoàn toàn khác với lúc “uy hiếp” Furuya trước đó.

“Tôi đoán được thân phận của anh. Nếu tiện, ở trước mặt bạn bè không cần ngụy trang.”

Matsuda ngừng động tác đang làm, Furuya cùng anh nhìn nhau, rồi nhìn về phía Nanali.

Vị công an tiên sinh thông minh tháo vát hôm nay dùng hết tất cả sự kinh ngạc trong tháng này.

Phản ứng như vậy, hiển nhiên cô đoán đúng rồi.

'Đại tỷ' cũng mặc kệ phản ứng của họ thế nào, để tránh hắn tiếp tục rối rắm, cô vẫy vẫy ống tay áo, tự mình đi ra ngoài đóng lại cửa bí mật: “Hai anh nói chuyện đi.”

Furuya Rei đại khái biết cô vì cái gì có thể đoán được, hắn quay sang Matsuda: “Hai người rất quen thuộc?”

“Đúng vậy,” Anh lập tức dỡ xuống ngụy trang, tức giận đáp trả: “Quen hơn so với cậu, cái tên vừa tốt nghiệp liền biến mất này.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Cô ấy cứu tôi.”

“Trách không được.” Furuya hoàn toàn an tâm, thân thể chậm rãi thả lỏng.

“Này! Đừng ngủ.” Matsuda lay lay vai không bị thương của hắn: “Tên tóc vàng chết tiệt, sao cậu lại làm mình ra nông nỗi này. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Đi bệnh viện nào? Hay là người của công an đến đón cậu?”

Trên mặt Furuya Rei treo một nụ cười nhẹ nhàng mà đã lâu chưa từng có. Hắn nửa phần không khách khí: “Cậu lái xe tới sao? Đưa tôi đi Bệnh viện Cảnh sát Sapporo đi.”

“Cậu không nói sớm.” Nếu không phải Nanali nói ra, cậu ta còn định căng bao lâu?

May mắn là khi đến đón Nanali, anh vội vàng thuê một chiếc xe. Furuya Rei hẳn là nên cảm ơn trước cửa Đại học Hokkaido có chỗ thuê xe.

Vốn tưởng rằng họ sẽ trò chuyện thêm một lát, không ngờ lại đi ra rất nhanh.

Viên cảnh sát tóc xoăn đỡ người đồng kỳ tóc vàng ra cửa, nhét hắn vào ghế sau xe.

Nanali tự giác nên chăm sóc người bệnh, cùng Furuya ngồi vào phía sau.

Câu nói đầu tiên của vị tiên sinh lái xe là: “Phí vệ sinh cậu phải trả cho tôi.” Tuy rằng máu tạm thời đã ngừng, nhưng trên quần áo Furuya vẫn còn vết máu khô.

“Đội cơ động cắt lương của cậu sao?” Hắn phản xạ có điều kiện mà trêu chọc, nhưng thật sự không còn sức lực gì: “Yên tâm.”

Hắn lại muốn nhắm mắt lại.

Trong gió tuyết, Matsuda Jinpei ở tình huống an toàn cho phép lái xe với tốc độ nhanh nhất, nhưng người trong xe vẫn cảm thấy rất vững chắc.

Anh từ gương chiếu hậu trong xe quan sát tình hình của người đồng kỳ xui xẻo kia. Thấy hắn trạng thái không tốt, Matsuda khơi mào đề tài.

“Người kia thế nào? Có ở cùng chỗ với cậu không?”

“Gặp qua một lần. Vẫn chưa dám liên lạc.”

Nhắc đến một cách mập mờ, chính là Morofushi Hiromitsu, bạn thân từ nhỏ của Furuya Rei, thuộc bộ phận công an của Sở Cảnh sát Đô thị, cũng được phái đi nằm vùng điều tra.

Không lâu trước đây Furuya mới biết được, Sở Cảnh sát Đô thị và Sở Cảnh sát Quốc gia thế nhưng đều phái người nằm vùng vào cùng một tổ chức.

Con đường phía trước còn nhiều gian khó.

“Tôi vẫn luôn không rõ,” Matsuda nói một cách khó hiểu nhưng có chút trêu chọc, “Vì cái gì lại để cậu đi? Cái đầu vàng này của cậu quá có tính tiêu chí.”

Ban đầu chỉ cho rằng hắn đi làm công an, nhưng sau lại phát hiện hắn bốc hơi khỏi nhân gian, còn có tên giả, tất nhiên là nằm vùng không thể nghi ngờ.

Furuya bất đắc dĩ mỉm cười: “Thì có biện pháp nào đâu.”

“Nói như vậy, đi bệnh viện có phải là nên ngụy trang một chút không?” Nanali liếc mắt nhìn tóc của Furuya, rồi sau đó mượn từ gương chiếu hậu đối diện Matsuda.

Thấy ánh mắt Nanali giảo hoạt sáng lên, anh cười khẽ: “Có ý kiến hay gì? Nói nghe thử.”

Cô gái tháo chiếc mũ gấu con trên đầu xuống, vẻ mặt chân thành nhìn viên cảnh sát tóc vàng: “Đem nó đội lên thế nào?”

Mũ rất lớn, có thể che khuất tất cả tóc, lại còn có tác dụng giữ ấm.

“Ha ha ha ha ha!” Chỉ là tưởng tượng thôi, Matsuda đã cười đến không được: “Mau đội lên cho cậu ta.”

“Tên tóc xoăn chết tiệt!” Furuya Rei rốt cuộc tỉnh táo tinh thần hơn một chút, mặc dù là vì bị chọc tức.

Cô gái đưa ra ý kiến đương nhiên sẽ không thật sự thất lễ như vậy: “Trước khi xuống xe đội lên là được.”

Nanali không nói lời nào còn tốt, vừa nói Furuya liền nhớ tới vấn đề ý thức an toàn của cô.

“Higurashi-san, vô cùng cảm ơn. Nhưng nếu lần sau gặp được loại tình huống này, vẫn là nên báo nguy từ xa tương đối tốt. Xin đừng nói những lời như ‘kể cả đối phương là Yakuza cũng không sao’ như vậy nữa, phải chú ý an toàn.”

Furuya Rei không hiểu biết tính tình và năng lực của Nanali, một người không nghĩ nhiều, một người lại giả vờ rất giống, dẫn tới hắn không biết cô gái là cố ý.

Cảm giác được đối phương là chân thành đang suy nghĩ cho mình, hơn nữa từ ngữ rất ôn hòa, Higurashi Nanali nói không nên lời phản bác: “Ừm, lần sau tôi sẽ. Nhà chúng tôi là mở Đền Thần, trực giác xem người của tôi rất linh.”

“Đúng vậy.” Người ở ghế lái phụ họa theo đuôi: “Cô ấy là một kẻ thần côn tài cao gan cũng lớn.”

Nanali trợn mắt giận nhìn.

“Bất quá tên tóc vàng chết tiệt, nếu cô ấy báo nguy, cậu đã có thể gặp phiền toái.”

“Đúng vậy, cho nên cảm ơn Higurashi-san, vậy mà còn đưa cậu tới.” Furuya ra vẻ ghét bỏ.

“Này, tôi nghe ra rồi. Là tôi đến cậu không hài lòng sao?” Phảng phất trở về thời kỳ họ cùng học ở trường cảnh sát, Matsuda nói chuyện không còn là bộ dáng bình tĩnh trầm ổn: “Hokkaido chỉ có tôi và lớp trưởng, người ta cùng bạn gái đi hẹn hò rồi.”

Ha, cậu không phải cũng vậy sao. Nhìn ra giữa hai người họ chỉ là bạn bè trên mức bình thường, Furuya không chọc phá.

Vị tiên sinh nằm vùng mệt mỏi mỉm cười, nói thẳng ra: “Tôi thật cao hứng, có thể nhìn thấy cậu.”

Cái này Matsuda nói không ra lời.

Anh nắm lấy tay lái, khẽ thở dài: “Nếu lần sau là đưa cậu quang minh chính đại về Cục Cảnh sát, tôi sẽ càng cao hứng.”

Không cần lại bị thương.

Gió tuyết như cũ.

Nhưng bạn cũ lâu ngày gặp lại trong xe, tựa hồ có thể xua tan khói mù, trở thành động lực để hắn tiếp tục đi xuống.

***

Cổng Bệnh viện Cảnh sát Hokkaido, đã gần chạng vạng 7 giờ. Dân cư thưa thớt, Matsuda đậu xe ở một góc trong sân.

Anh mở cửa từ ghế lái vòng đến ghế sau, rốt cuộc vẫn là đem mũ của Nanali đội lên đầu Furuya Rei, với mỹ danh: “Quá lạnh, đừng để bị lạnh.”

Trên thực tế ý cười căn bản che giấu không được, vững vàng đỡ lấy hắn đồng thời, còn muốn nói một câu: “Thật là tiếc nuối, không có máy quay. Mấy tên kia nhất định cũng muốn xem.”

Ba người cùng nhau đi về phía trước, Furuya Rei hung hăng trừng anh một cái, ngựa quen đường cũ mà phản kích: “Có muốn tôi đem tấm ảnh cậu bị cảnh khuyển đuổi theo cho Higurashi-san xem không?”

Thời kỳ trường cảnh sát, Matsuda trộm nghiên cứu mô hình bom, trốn tuần tra của huấn luyện viên Onizuka đến sân huấn luyện cảnh khuyển. Huấn luyện viên thì đi rồi, anh ta bị cảnh khuyển đuổi theo chạy nửa cái trường cảnh sát.

Gặp được người anh em tốt mới được giải cứu, đồng thời cống hiến N tấm ảnh xấu.

Furuya Rei đến nay còn nghi ngờ cậu ta vì cái gì có thể chạy trốn khỏi cảnh khuyển.

Có lẽ bởi vì cảnh khuyển là một con lông vàng.

Không chờ Matsuda thẹn quá thành giận, Nanali trịnh trọng thỉnh cầu: “Xin anh cho tôi xem với.”

“Này! Tôi cố ý tới đón hai người, hai người không cần lấy oán trả ơn.”

“Cứ phải như vậy đó.” Cả hai.

Đưa viên cảnh sát bị thương đến phòng khám chuyên môn, họ phát hiện nơi này đã có người của công an chờ.

“Vất vả, Kazami.” Đội mũ gấu con vẫn như cũ không có ảnh hưởng khí chất đáng tin cậy của Furuya, nhưng ánh mắt kinh ngạc của cấp dưới liền không dễ dàng ngừng lại.

Không xong, quên mất.

Matsuda từ trên đầu hắn kéo mũ xuống, lại đội trở về đầu Nanali. Phảng phất cái gì cũng không có phát sinh.

Chia tay như vậy, không biết lần gặp lại là khi nào, Nanali cùng Matsuda nhìn về phía đôi mắt màu tím của vị điều tra viên đang nằm vùng, cô gái ôn hòa mà trịnh trọng nói: “Chúng tôi chờ anh bình an trở về.”

Hai vị cảnh sát vươn nắm tay, nhẹ nhàng chạm nhẹ, tất cả đều nằm trong sự im lặng.

Ra khỏi bệnh viện, về chuyện vừa rồi, hai người đều ăn ý không nhắc lại.

“Tuyết lớn như vậy, ngày mai lại về đi.” Cô nhớ rõ Matsuda ngày mai nghỉ phép: “Để tôi làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.”

Higurashi Nanali, người sinh trưởng ở Tokyo.

Viên cảnh sát tóc xoăn cong môi cười khẽ: “Được thôi, chủ nhà sống ở Tokyo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro