Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Lễ Vật

Thời gian thấm thoát, thoáng cái đã là ngày 7 tháng 11.

Hôm nay là sinh nhật tuổi 20 của Higurashi Nanali. Thứ Sáu của năm ba đại học vừa lúc không có tiết học, cô đã về đến nhà từ Hokkaido.

Cả nhà đã chuẩn bị một bữa trưa phong phú để chúc mừng sinh nhật cô.

Bàn cơm nhà Higurashi luôn có những câu chuyện không bao giờ dứt, dù Nanali không đi học xa cũng vậy.

“Nanali ở trường có thích cậu con trai nào không nha?” Mẹ cô cười tủm tỉm đặt câu hỏi.

“Không có. Bạn học của con toàn tra nam, ấu trĩ, quá tự đại—chỉ có vài loại này thôi.” Cô rũ mắt gắp thức ăn, trên mặt không chút gợn sóng.

Souta chợt hỏi một câu: “Chị, vậy anh cảnh sát Matsuda thì sao?”

“Hả? Sao em lại lôi anh ấy vào đây?” Higurashi Nanali chưa bao giờ nghĩ đến hướng này.

Thiếu niên 17 tuổi đã rất thành thục, nói về chuyện tình cảm thì rõ ràng rành mạch. Cậu bẻ ngón tay đếm: “Chính trực, thành thục, khiêm tốn đáng tin cậy. Nhá, phù hợp tiêu chuẩn của chị mà.”

“Tiêu chuẩn của chị chỉ có bấy nhiêu đó sao? Hơn nữa, anh ấy không hề thành thục chút nào.” Hai ngày trước cô chia sẻ với Matsuda về chuyến đi trượt tuyết ở Hokkaido, Matsuda còn dọa cô đừng để bị Yuki-onna (bà chúa tuyết) bắt đi ăn thịt, nên cô đương nhiên phải phản công.

『Anh không phải tôn trọng khoa học sao?』

Xong rồi, quên mất.

『Anh tin mấy cái đó à.』

『Đầu tiên, Yuki-onna sẽ không ăn miko (vu nữ); tiếp theo, Yuki-onna không ăn người.』

Matsuda Jinpei thầm nghĩ mình đáng đời, sao lại chủ động đưa ra chủ đề này cho cô ấy chứ. Higurashi Nanali rõ ràng là một cô gái tốt, vậy mà cứ thích tin vào những thứ lung tung rối loạn này.

『Tôi nhớ là em sắp 20 rồi nhỉ? Vẫn chưa qua cái tuổi tin vào truyện cổ tích của mẹ sao?』

『Được thôi, ngày nào đó anh tin thì sao?』

Anh bắt chước giọng điệu của cô: 『Đầu tiên, tôi mà thật sự tin thì sẽ nghe theo sự sắp xếp của em; tiếp theo, tôi sẽ không tin.』

『Được đó, tôi yêu cầu không cao, ngày nào đó anh tin thì, hãy đi đến văn phòng hô to ba lần: Nanali thần minh đại nhân, Matsuda Jinpei là đại ngu ngốc. Anh Hagiwara sẽ giúp tôi quay phim lại.』

『... Em ấu trĩ thật đấy.』

『Cũng thế thôi.』

Năm tuổi, cả hai đều năm tuổi, không hơn không kém.

Đấy, trong tình huống như vậy, làm sao cô nghĩ đến việc có thích Matsuda Jinpei hay không.

Higurashi Souta dường như nhìn ra điều gì đó từ thái độ của chị gái, ngược lại hỏi: “Vậy còn cảnh sát Hagiwara thì sao? Hôm đó mẹ có nói với em, anh ấy ôn nhu thân sĩ, đặc biệt kiên nhẫn, đối với con gái nhất định cũng rất tốt.”

“Đừng đừng đừng, em đừng nhắc đến chị nữa, chị không có hứng thú yêu đương.” Higurashi Nanali tiến hành áp chế huyết mạch đặc trưng của chị gái, dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại.

Cô đối với họ rõ ràng là không giống nhau, ai, chỉ là bản thân cô không hề phát hiện ra thôi.

Trưởng nữ và con trai út nhà Higurashi đều rất có hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng con gái thứ hai chưa từng yêu ai. Một là do tính cách trời sinh, hồi tiểu học có thể đánh nhau với con trai, nửa lớp con trai hận không thể tránh xa ba mét; hai là do bị ảnh hưởng bởi những câu chuyện mạo hiểm của chị gái, đam mê tìm kiếm sự kinh tâm động phách thuộc về riêng mình.

Hơn nữa, đối với chuyện tình cảm của chị gái, một, điểm, cũng, không, hài, lòng.

Cũng không phải vì bạn trai chị gái không tốt, ngược lại, Inuyasha có thể trả giá tất cả vì Kagome.

Nhưng làm em gái đối với người c.ướp đi chị gái mình luôn có chút không vừa mắt, đặc biệt là, chị ấy còn lưu lại ở một thế giới khác.

Thế nên, để Higurashi Nanali thông suốt cần thời gian, và sẽ không hề ngắn đâu.

Ăn xong bữa trưa, cô định đi dạo thăm lại chốn cũ.

Cô đi bộ đến số 12, khu 6 phố Beika, nơi xảy ra vụ án nổ bom của Hagiwara trước kia.

Nghe nói thủ phạm đến nay vẫn chưa bị bắt, cô có cảm giác định mệnh rằng đó chính là một quả bom hẹn giờ, vẫn đang đe dọa sinh mạng của mọi người.

Nhớ lại những gì đã trải qua ngày hôm đó, cô vẫn thấy thần kỳ.

Bước vào cổng lớn của khu chung cư, cô gặp một người khiến cô không ngờ tới.

Viên cảnh sát tóc xoăn hôm nay ăn mặc khá tùy ý, không phải bộ vest đen hay đồng phục đội cơ động thường thấy, mà là áo khoác xanh và quần túi hộp màu đen. Anh không đeo kính râm, rất có cảm giác thiếu niên.

“Này, tới ôn lại chiến tích huy hoàng của em à?” Anh ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, hai tay đút túi, toát ra vẻ tiêu sái không gò bó.

Vừa định khen anh ăn mặc không tệ, anh vừa mở miệng đã khiến người ta tức giận.

Vì thế Nanali bắt chước giọng điệu của anh: “Này, anh là thiếu niên bất lương tập tành học hút thuốc à? Thời kỳ phản nghịch của anh đến hơi muộn đấy.”

Trước mặt cô, Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji đều không hút thuốc lá.

Cô biết Hagiwara có hút, nhưng Matsuda hẳn là không có thói quen này.

Matsuda Jinpei đương nhiên không đến mức phản nghịch đến mức châm thuốc lên. Anh lấy điếu thuốc ra ném vào thùng rác.

“Gần đây em không cần đến khu này.” Anh thu lại vẻ bĩ bôi vừa rồi, nói với giọng khá nghiêm túc.

“Sao vậy? Có án à?”

Xét thấy cô cũng được coi là người có liên quan, anh tiết lộ tình hình: “Năm trước là 3, năm nay là 2. Sở Cảnh sát Đô thị liên tục hai năm nhận được bản vẽ truyền thần nặc danh vào đúng hôm nay.”

Hai người nhìn nhau. “Nghi ngờ là kẻ đặt bom hồi đó,” Nanali dùng câu khẳng định.

Matsuda Jinpei gật đầu.

Không khí hơi ngừng lại.

“Vậy anh đã điều tra được gì chưa?”

Viên cảnh sát lắc đầu xua tay: “Trong đội cảm thấy nếu là 2, nguy hiểm không lớn. Vừa lúc tôi đang nghỉ phép, nên qua đây xem thử.”

Matsuda đã kiểm tra không có, điều đó có nghĩa ít nhất không bị gài bom.

Anh tạm thời gác chuyện này sang một bên, tùy ý hỏi Nanali: “Lát nữa em có kế hoạch gì không?”

“Không.”

“Vừa lúc. Đi cùng tôi về lấy một thứ.” Mặc dù không hỏi ý kiến, dù sao trong mắt anh, câu hỏi vừa rồi đã coi như hỏi rồi, nhưng giọng nói vẫn rất ôn hòa.

Nanali nghiêng đầu chỉ trạm giao thông công cộng phía trước: “Đi.” Nếu là về ký túc xá, dù sao Sở Cảnh sát Đô thị và ký túc xá cảnh sát cũng đi chung một tuyến xe điện.

Kết quả, Matsuda phải đuổi theo bước chân cô để quay về: “Em không hỏi xem là cái gì sao?”

“Đoán được rồi.”

Matsuda nhướng mày: “Nói tôi nghe xem.”

“À,” cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại là ý cười tinh quái: “Theo thói quen của anh, đoán A hay B đều sẽ sai.”

Nếu cô nói là lấy đồ dùng công việc, anh sẽ nói sai rồi; nếu cô đoán là quà sinh nhật, anh chắc chắn sẽ nói là cô tự mình đa tình—còn việc sau đó anh tự vả mặt, điều đó không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Matsuda Jinpei hiện tại.

Trên xe điện chỉ còn một chỗ trống. Nanali không muốn ngồi. Lúc này hai người đều đứng ở khoảng trống bên cửa sổ xe, vừa lúc có thể nhìn thấy các cửa hàng trên mặt đường.

Cô gái vịn vào lan can dọc, thanh niên thì giơ tay nắm thanh ngang, độ cao đó đối với anh ta mà nói dễ như trở bàn tay.

Khoảng cách giữa họ còn đủ chỗ cho một người đứng nữa, là khoảng cách không quá thân mật giữa bạn bè khác giới, nhưng nhìn đối diện nhau lại vừa lúc thích hợp.

Matsuda cũng cười nhạt một tiếng, nhìn vào mắt cô gái, giọng nói kéo chậm nửa nhịp: “Vậy vẫn là không biết rồi.”

Đối phó với Matsuda ở chế độ "quỷ ấu trĩ", Nanali có một chiêu luôn hiệu nghiệm: lờ đi.

Cô dời tầm mắt đi xem phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm trạng không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn nhẹ nhàng ngân nga hát.

“Này, em có thể đổi chiêu mới không?”

Số lần gặp mặt không nhiều lắm, không cần lần nào cũng dùng chiêu này đi.

Nanali đang suy nghĩ làm thế nào để trả lời, nhưng tình huống khẩn cấp ven đường khiến cô không thể nghĩ tiếp được nữa.

“Bác tài xế! Chúng tôi muốn xuống xe!!!” Cô chạy đến cửa sau nhấn mạnh chuông dừng xe.

Matsuda Jinpei càng liều lĩnh hơn. Nhân lúc xe dừng chờ đèn đỏ, anh trực tiếp kéo cửa sổ nhảy ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Giao cho em!”

—Ngay lúc đó, một chiếc mô tô phóng nhanh đã đụng ngã một bà lão trên vỉa hè, không hề giảm tốc độ, nhanh như chớp chạy đi.

Biết có tình huống khẩn cấp, tài xế cho Nanali xuống xe. Cô lập tức kiểm tra vết thương của bà lão, gọi điện thoại cấp cứu.

May mắn là cô không nhìn thấy bất kỳ làn sương màu nào quanh bà lão, nhưng bà ngã ngửa mặt lên trời, có thể đã va vào đầu. Nanali chỉ có thể ngăn những người khác đụng vào bà, chờ trung tâm cấp cứu tới xử lý chuyên nghiệp.

Cô nhìn về hướng chiếc mô tô rời đi.

Matsuda Jinpei, người đã lao đi với tốc độ của nhà vô địch 100 mét, vừa vặn gặp một cảnh sát giao thông đang đi mô tô tuần tra từ một con phố khác đến. Anh đưa thẻ cảnh sát của mình vào tay đối phương, kéo anh ta xuống rồi tự mình leo lên xe: “Truy đuổi tội phạm! Cảm ơn!”

Viên cảnh sát giao thông còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã bị gã trông còn giống tội phạm hơn lái đi mất.

Chiếc xe tuần tra với tốc độ hoàn toàn không thua kém chiếc mô tô đua đường trường vừa rồi, biến mất khỏi tầm mắt Higurashi Nanali.

Bà lão được xe cấp cứu đưa đi. Nanali liên hệ được người nhà của bà và cùng họ đi theo.

Nanali chờ tại chỗ chưa đầy hai mươi phút, Matsuda Jinpei đã quay về trả xe.

Trên trán anh có thêm một vết bầm tím.

“Người bắt được chưa?”

“Ừ, đã liên hệ Điều tra số Một đưa đi rồi. Là thành viên Yakuza đang lẩn trốn vì đã giết một người.”

Nanali mở to mắt, kéo tay áo anh nhìn khắp nơi: “Anh còn bị thương ở đâu nữa không?”

Viên cảnh sát tóc xoăn cười rất kiêu ngạo: “Kĩ năng khống chế tội phạm của tôi cũng rất chuyên nghiệp.”

Dù sao cha anh là võ sĩ quyền Anh. Vừa rồi nếu để viên cảnh sát giao thông đi, có thể sẽ không đuổi kịp tội phạm, hoặc có thể đuổi kịp nhưng người lại lành ít dữ nhiều.

Tình huống lúc đó vô cùng mạo hiểm. Anh dựa vào sự quen thuộc địa hình và dấu bánh xe để đi đường tắt, lái xe từ cầu vượt xuống chặn đứng tên tội phạm. Sau khi buộc hắn dừng xe, đã trình diễn một màn tay không đoạt dao sắc. Tên đó cũng rất biết đánh, phải qua vài chiêu thì tên đó mới bị bắt.

Matsuda Jinpei quả thật không phải là người quá tự đại hay thích khoe khoang. Anh "khoe" với Nanali, đơn giản chỉ là một câu "Tôi rất chuyên nghiệp" mà thôi.

Đang định nói tiếp theo là về ký túc xá, điện thoại Matsuda vang lên.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng quát rung trời: “Matsuda! Nghỉ phép còn không yên, cậu là cảnh sát tháo bom, lại đi đoạt xe tuần tra của cảnh sát giao thông, quấy nhiễu người ta chấp hành công vụ à! Cậu có biết như vậy là vi phạm điều lệ không! Cậu không có di động sao?! Không biết gọi điện thoại cho tổ Điều tra số Một sao?!”

Anh kéo điện thoại ra xa, cũng không biện giải, rất trẻ con dùng ngón út tượng trưng ngoáy ngoáy tai: “Biết rồi biết rồi, Trưởng quan Aoki.”

Aoki mắng thêm hai phút nữa, đầu dây bên kia xuất hiện giọng can ngăn của một cảnh sát khác: “Được rồi, xin ngài bớt giận, nếu không có Matsuda, cũng không thể nhanh như vậy bắt được tội phạm mà.”

Cuối cùng cúp điện thoại, Matsuda “Xì” một tiếng: “Chờ người của Điều tra số Một đến, 'nấm kim châm nguội mất rồi'.”

Bộ dạng anh ta thở phì phì khiến Nanali thấy rất thú vị, nhưng vẫn muốn an ủi một chút: “Sao, phỏng chừng là vì sau khi Trưởng quan mắng xong, những lãnh đạo khác sẽ không mắng nữa.”

“Cũng phải. Lớp trưởng hồi học trường cảnh sát thường dùng chiêu này.”

“Đi, về lấy đồ vật.” Lấy xong còn phải đi làm biên bản cho Điều tra số Một.

Nanali chờ ở dưới khu chung cư cảnh sát. Chung cư nhìn bề ngoài đã rất hợp quy tắc, điển hình với tông màu đen trắng của cảnh sát. Nếu cô làm cảnh sát, hẳn là cũng sẽ dọn đến đây.

Matsuda đi xuống rất nhanh, trong tay cầm một thứ, còn giấu ra sau lưng.

Ánh mặt trời buổi chiều không chói mắt, nhưng lại như phủ lên người trước mặt một tầng ánh sáng nhu hòa.

Nanali cười đối với anh vẫy tay: “Đừng giấu nữa, tôi thấy rồi.”

Anh tin là thật, một tay đưa cây trường cung đến trước mặt cô gái.

“Ban đầu định tối đi Đền Thần đưa cho em.” Biểu cảm anh thong dong và tự nhiên, chỉ là đưa một món quà cho bạn thân: “Vừa vặn đụng phải em.”

Nanali hai tay tiếp nhận tinh tế ngắm nghía, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Anh cũng giỏi quá đi, cái này anh cũng làm được sao?!”

Cô rất quen thuộc với cung tên, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là tự làm.

Cô gái nóng lòng kéo căng dây cung: “Có thể sánh ngang với đồ chuyên nghiệp đấy! Cảm ơn anh! Tôi siêu thích!”

Mắt cô rất sáng, nóng bỏng và chân thành nhìn anh. Matsuda cảm thấy nụ cười rạng rỡ này hơi chói mắt, dời tầm mắt tiếp tục giải thích, để che giấu cảm giác kỳ lạ trong lòng.

“Khẳng định không bằng đồ chị em làm, nên tôi đổi sang một loại khác, cầm chơi đi.”

Kagome làm là cung phản khúc ghép, còn anh làm là cung đơn thể giống trường cung Anh.

Nanali vẫn nhìn anh như vậy. Không chịu nổi ánh mắt đó, anh lại lảng tránh mà bổ sung một câu: “Máy xúc đất lắp xong, rất thú vị.”

Tôi cũng rất thích.

Sinh nhật Matsuda Jinpei vào cuối tháng 9. Quà sinh nhật của anh được gửi qua bưu điện, là mô hình máy xúc đất Lego có thể hoạt động được khi lắp động cơ vào.

Không khí quá mức không quen thuộc, Matsuda Jinpei nhắc đến chuyện hôm nay: “Tôi nói này, sao mỗi lần chúng ta gặp mặt đều sẽ gặp chuyện vậy?”

Giọng điệu anh ta thoải mái đùa cợt: “Chẳng lẽ em không phải miko, mà là Thần Xui Xẻo à?”

“Anh đừng nói bừa,” ánh mắt Nanali cuối cùng cũng thay đổi, thành trừng mắt nhìn anh: “Tôi học ở Hokkaido vẫn ổn mà, là Tokyo có vấn đề đi.”

“Có lẽ vậy.” Gió thu quét qua, không còn cái lạnh thấu xương của hai năm trước. Hai người họ nhìn nhau cười dưới ánh mặt trời, cái bóng kéo dài của họ in xuống một chỗ.

“Chúc mừng sinh nhật em.”

————

Lần sau gặp mặt thật sự khiến cô cảm thấy, là phong thủy Tokyo không tốt.

Nếu không, người vẫn là những người này, sao đến nơi khác lại trở nên nhẹ nhàng thú vị lên được chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro