7 - Phá Thân
Chu Giang lắc đầu, lảo đảo đứng lên, sau đó lắc lư nhào vào trên người Trương Uẩn Ngọc, Trương Uẩn Ngọc vươn tay đỡ lấy eo Chu Giang, chợt thấy hắn tiến tới gần mình, chờ khoảng cách ước chừng còn một nắm tay liền dừng lại, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào y: "Cảnh Chi..."
Ở dị thế này, ai cũng đều đồng thời có một tên và tự để xưng hô, chỉ người thân hoặc bạn đời có mối quan hệ vô cùng tốt mới có thể dùng tên tự xưng này để gọi nhau. Mà Trương Uẩn Ngọc gọi là Cảnh Chi.
Nghe Chu Giang gọi y là Cảnh Chi, Trương Uẩn Ngọc không thể không nói có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, không phải là chưa từng có ai gọi hai từ này trước đây, nhưng mà không ai gọi chúng một cách... triền miên cùng thâm tình như thế.
"Cảnh Chi..." Chu Giang không nghe lời hồi đáp từ đối phương lại khẽ gọi một tiếng, hắn vùi đầu dụi dụi vào cổ của Trương Uẩn Ngọc.
Trương Uẩn Ngọc đột nhiên cảm thấy cổ mình có chút ươn ướt, khóc rồi sao? Trương Uẩn Ngọc duỗi tay nâng đầu hắn lên, quả nhiên nhìn thấy được đôi mắt đen đựng đầy nước mắt, thứ này khiến cho sườn mặt kiên nghị của hắn cũng trở nên nhu hòa đi, khiến cho người xem cảm giác đang nhìn một con cún nhỏ tủi thân khóc thút thít.
Trương Uẩn Ngọc ôm gương mặt của hắn, dùng ngón cái lau vệt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt, y nhẹ nhàng hỏi: "Ngày đại hỉ sao lại khóc nhè rồi?"
"Ngày... đại hỉ?" Cặp mắt ửng hồng vì khóc của Chu Giang lộ vẻ khó hiểu nhìn y.
"Đúng vậy, hôm nay là ngày ta và ngươi thành thân."
"Ta... cưới ngươi sao?"
"Không đúng, là ta cưới ngươi." Trương Uẩn Ngọc lau sạch sẽ gương mặt của Chu Giang, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của hắn.
"Tại sao... ngươi lại cưới ta chứ?" Hai tay Chu Giang vịn vào người Trương Uẩn Ngọc, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê người xinh đẹp của đối phương.
"Ngày đó ngươi bị thương nặng, là ta đã cứu ngươi, sau đó có tiếp xúc không phù hợp với ngươi."
"Lúc đó ta không biết ngươi là ca nhi, nên vô tình vấy bẩn trong sạch của ngươi. Cho nên ta phải chịu trách nhiệm với ngươi."
"?"
Đầu óc Chu Giang hiện tại hoàn toàn không đủ tỉnh táo để nghe hiểu nữa, những lời Trương Uẩn Ngọc vừa nói hắn cái hiểu cái không. Ánh mắt hắn lướt từ đôi mắt của Trương Uẩn Ngọc dần di chuyển đến khuôn miệng đang mấp máy của y, hắn bất giác hôn lên nó.
Đôi môi nóng bỏng của Chu Giang dán lên đôi môi hơi lạnh lẽo của Trương Uẩn Ngọc, dù hắn dùng đầu lưỡi liếm láp môi y như thế nào y cũng không có mở miệng đáp lại, Chu Giang nôn nóng mà siết chặt quần áo của Trương Uẩn Ngọc, mở to hai mắt tủi thân mà nhìn người cao hơn mình trước mặt.
Một tiếng thở dài khe khẽ truyền tới, Trương Uẩn Ngọc hé miệng, vươn lưỡi câu lấy Chu Giang cùng nhau hôn sâu, y vô cùng cường thế xâm lấn bên trong khoang miệng của Chu Giang, bàn tay ở eo chuyển qua sau gáy hắn, không cho hắn có đường rút lui. Chu Giang mờ mịt bị hôn đến không kịp nuốt nước bọt, từ kẽ hở giữa đôi môi đang giao triền của hai người chảy ra, từ từ thấm ướt vạt áo của Chu Giang.
Chu Giang bị hôn thở không nổi nữa, thân thể hoàn toàn mềm nhũn ra, Trương Uẩn Ngọc cúi người ôm lấy khuỷa chân của hắn, dùng sức mà mang ca nhi cường tráng này từ từ ôm tới trên giường.
Trương Uẩn Ngọc nhẹ nhàng đặt Chu Giang xuống giường, toan muốn đứng dậy cởi quần áo cho hắn, sau đó lập tức đã bị Chu Giang níu chặt lấy cổ áo, y thả người trên thân thể của Chu Giang lần nữa, cặp môi sưng đỏ của hắn lại dán tới, tay chân của hắn nôn nóng mà duỗi vào bên trong quần áo của Trương Uẩn Ngọc sờ soạng.
Tấm màn bằng lụa màu đỏ từ từ buông xuống, quần áo hai người rơi ra từ bên trong. Bởi vì lo lắng đến vết thương trên lưng của Chu Giang, Trương Uẩn Ngọc để Chu Giang nằm sấp xuống, đôi môi mát lạnh của y từ từ rải xuống từng nụ hôn trên bờ vai rộng của Chu Giang, dần dần hôn xuống eo hắn.
Eo là vị trí nhạy cảm của Chu Giang, bị Trương Uẩn Ngọc mân mê như thế làm hắn khẽ run lên, lầm bầm nói: "Ngứa..."
Nghe được người nói, Trương Uẩn Ngọc lại hôn lên sau gáy của Chu Giang trấn an, một bàn tay khác lặng lẽ di chuyển tới hậu huyệt của Chu Giang sờ soạng, lập tức đã cảm nhận được một mảnh ẩm ướt.
Trương Uẩn Ngọc khẽ nhếch khóe miệng, môi dán tới lỗ tai đỏ bừng của Chu Giang, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã ướt đẫm rồi... Chu Giang."
Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của Trương Uẩn Ngọc lập tức tiến vào cơ thể của Chu Giang, hai ngón tay đồng thời tiến vào vô cùng thuận lợi. Chu Giang cảm nhận được trong cơ thể có vật lạ xâm nhập, cả cơ thể đều căng chặt lại, sau đó được Trương Uẩn Ngọc trấn an lại dần dần thả lỏng, có tiếng nước khẽ phát ra từ hậu huyệt của Chu Giang, Trương Uẩn Ngọc lại đưa thêm một lóng tay tiến vào, y hôn lên tấm lưng khẽ cong lên của hắn, chỉ nghe thấy Chu Giang lại nhỏ giọng nỉ non: "Ngứa..."
"Ngứa ở đâu?"
Chu giang không có trả lời, hắn chỉ khẽ lắc lắc cặp mông cong vút đầy đặn của mình như đáp lại. Trương Uẩn Ngọc lập tức hiểu ra thê tử của y động tình rồi, vợ y đang chờ đợi để y giải tỏa cơn khát vọng của hắn.
Trương Uẩn Ngọc không hề do dự, lập tức rút ngón tay ra, sau đó đỡ côn thịt thô to sạch sẽ đâm thẳng vào hậu huyệt hơi hé mở của Chu Giang.
"Ưm! Trướng quá!" Chu Giang nức nở một tiếng, hắn níu chặt lấy tấm khăn trải giường bên dưới.
Trương Uẩn Ngọc không có động, y đang chờ cho Chu Giang có thể thích ứng với kích cỡ của y, cũng để ham muốn xuất tinh trong thân thể dần vơi bớt, sau khi đi vào bên trong hậu huyệt của Chu Giang lập tức dường như có vô số lớp thịt mềm vây tới mút lấy côn thịt y, trong nháy mắt khoái cảm đó khiến Trương Uẩn Ngọc có cảm giác muốn bắn tinh, nhưng vì liên quan tới tôn nghiêm của đàn ông, Trương Uẩn Ngọc lập tức nhịn xuống.
Sau khi bình tĩnh lại, Chu Giang cũng được y trấn an mà dần thả lỏng cơ bắp, tiếp đó Trương Uẩn Ngọc không thể nhịn nữa liền bắt đầu di chuyển.
Y nhấp không nhanh không chậm, sau đó đột nhiên dùng lực nhấp sâu vào, y cảm nhận được hậu huyệt của người bên dưới mút chặt lấy y, đây có phải là chạm vào điểm nhạy cảm rồi đúng không? Tiếp đó Trương Uẩn Ngọc bằng cảm giác mà liên tục va chạm vào nơi mà bản thân vừa tìm được.
"Ha... đừng mà! Sâu... quá... Cảnh... Cảnh Chi... Ha!" Chu Giang chịu không nổi từng đợt khoái cảm mãnh liệt từ bên trong thân thể truyền đến, hắn nức nở xin tha với Trương Uẩn Ngọc.
Trương Uẩn Ngọc không có dừng lại, y nâng đầu hắn quay về phía mình, nhìn thoáng qua cặp mắt đẫm nước mờ mịt của thê tử mà không đáp lời nào, y chỉ ôn nhu hôn lên đôi môi hé mở của Chu Giang, khiến cho tất cả những âm thanh phát ra từ nơi này đều nuốt vào bụng.
Khác với tư thế ôn nhu triền miên ngoài miệng, phần eo Trương Uẩn Ngọc đột nhiên dùng sức, liên tục mà hung ác xỏ xuyên qua hậu huyệt đáng thương của Chu Giang.
"A ha! Ha... ưm..."
Chu Giang bị lấp kín miệng chỉ có thể nỉ non rên rỉ không thành tiếng, eo hắn dần sụp xuống vì sự đâm chọc mãnh liệt từ Trương Uẩn Ngọc, tư thế này càng khiến cặp mông to tròn vểnh cao dâng tới côn thịt của y, sau đó bị y ngày càng xâm nhập sâu hơn.
Tinh hoàn của Trương Uẩn Ngọc đập vào cánh mông sáng màu của Chu Giang tạo ra từng đợt thịt sóng. Trương Uẩn Ngọc tha cho cặp môi sưng tấy của Chu Giang, thay vào đó di chuyển mục tiêu tới bả vai của hắn, để lại một dấu răng thật sâu.
Tiếng nước giao hợp giữa hai người càng lúc càng vang dội, dòng nước chảy dọc từ cặp đùi màu mật của Chu Giang chảy xuống giường, tạo ra vệt nước lớn càng ngày càng loang.
Chu Giang dù sao cũng là xử nữ, bị đè xuống giao hợp mãnh liệt như thế khiến cho côn thịt phía trước không người an ủi cũng đã bắn ra tinh dịch trắng đục. Khoái cảm bắn tinh khiến cho đôi mắt Chu Giang hơi trợn trắng, hoàn toàn vô lực nằm liệt xuống giường.
Trương Uẩn Ngọc cũng đã sắp lên đỉnh, hắn cong eo, dùng tay siết chặt lấy eo hông của Chu Giang, hung hăng nhấp vài cái sau đó đâm sâu côn thịt vào bên trong, bắn ra dòng tinh đặc sệt của mình vào sâu bên trong hậu huyệt của hắn.
Từ thời khắc này trở đi, mới gọi là chân chính kết thúc nghi thức thành thân.
Ngọn lửa từ cây nến đỏ khẽ lập lòe tỏa sáng, cây nến bị ngọn lửa thiêu đốt mà dần dần bị nuốt trọn. Tiếng rung lắc của chiếc giường từ từ ngừng lại, hai người ở bên trong tấm màn, trên chiếc giường mang theo ngập tràn xuân tình sau cơn mưa chậm rãi lâm vào giấc ngủ.
=============
Lời tác giả:
Tóm tắt đại khác diễn biến tâm lý của Trương Uẩn Ngọc: Người này là ca nhi sao?! → gặp nhau ở Chu gia hơi hơi nhất kiến chung tình → Chu Giang kêu tên của ta sao mà trìu mến đến thế, có phải đã yêu thầm ta lâu rồi không? Vậy thì vất vả cho hắn rồi.
Trương Uẩn Ngọc tuy có hơi "phong kiến" (nghĩa tích cực) nhưng mà y cũng hơi thích suy diễn nữa 🥹
Tự công lược bản thân-ing
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro