
Chương 88
Editor: Lũy Niên | Beta: Bluerious
Sáng hôm sau, khi mở mắt ra, theo bản năng Úc Thanh Hoan cử động cơ thể. Nháy mắt, một cơn đau không tài nào tả nổi lan truyền trên mỗi vị trí trên thân thể.
Thật sự giống như bị xe bò cán qua! Không một chỗ nào là không đau!
Khi ở trên giường, Hoắc Cừ dường như có một sở thích, đó là khi làm thì rất thích nhìn cậu. Cũng chính vì điểm này nên cái thắt lưng của Úc Thanh Hoan suýt chút nữa thì gãy làm đôi hôm qua.
Cậu tức giận quay đầu lại, nhìn Hoắc Cừ vẫn đang ngủ say.
Người đàn ông này dù là lúc ngủ cũng rất anh tuấn. Khuôn mặt sắc bén, góc cạnh, hoàn toàn không vì nằm nghiêng mà biến dạng. Lông mi của anh vừa dày vừa dài, khi cúi thấp xuống nhìn giống như cây quạt. Ở giữa không khí tạo lên một độ cong hoàn hảo.
Úc Thanh Hoan càng ngày càng tức giận. Cuối cùng thật sự chẳng thể nào nhịn được nữa, giơ chân nghiêm túc đá cho anh một cước!
Ngày hôm qua là lần đầu tiên Hoắc Cừ kết thúc nhanh nhất, nhanh đến nỗi... khiến cho cậu trở tay không kịp.
Mãi đến khi phát hiện động tác tiến vào của anh ngừng lại, lúc này Úc Thanh Hoan mới bất giác phản ứng lại.
Cậu xin thề, cậu thực sự chỉ nở một nụ cười thôi. Dù sao lúc bình thường khi cả hai giúp đỡ nhau Hoắc Cừ vẫn rất bền bỉ. Bất thình lình thấy anh như vậy, Úc Thanh Hoan có chút... hả hê mà cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng cậu không nghĩ đến việc, Hoắc Cừ trông như một đứa trẻ đáng yêu mềm mại ấy cũng có lúc giống như những người đàn ông khác! Đó chính là không nhịn được mà nghi ngờ năng lực trên giường của chính mình.
Cũng chính vì tiếng cười này mà kế tiếp Hoắc Cừ giống như mô-tô, dùng thực lực chân chính chứng minh cho cậu thấy cái gì gọi là đau thắt lưng...
Thật ra thì ngay từ đầu, Úc Thanh Hoan rất khó chịu, thậm chí là rất đau. Nhưng cũng may là Hoắc Cừ không phải là kiểu làm bừa làm ẩu. Mặc dù anh không có kỹ xảo gì cả, nhưng kỳ lạ một điều là anh vẫn thấy được cảm giác của Úc Thanh Hoan.
Sau đó hai người cùng nhau rơi vào tiên cảnh, rốt cuộc Úc Thanh Hoan cũng cảm nhận được cái gì mà vui sướng đến mất hồn, còn thưởng cho Hoắc Cừ một nụ hôn.
Ai nói thể lực của đàn ông hai mươi tuổi là tốt nhất? Cậu nhỏ hơn Hoắc Cừ của cậu rất nhiều, nhưng thể lực lại kém anh đến mấy năm.
Úc Thanh Hoan càng nghĩ càng giận, nhấc chân muốn đá thêm một cú nữa. Ai biết hành động này dùng lực quá lớn, nhất thời làm ảnh hưởng đến bộ phận ngày hôm qua bị sử dụng quá đáng. Cậu đau điếng người, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh.
Tính tình của Hoắc Cừ rất tốt, trong lúc ngủ bị gọi tỉnh cũng không tức giận, khuôn mặt vui vẻ nhìn Úc Thanh Hoan. Anh lại tiến về phía cậu, thừa lúc cậu không phản ứng líu lo một tiếng, hôn lên đôi môi sưng đỏ của cậu.
Đêm qua, anh đã làm chuyện tuyệt nhất thế gian với người ấy.
Ánh mắt Hoắc Cừ sáng quắc nhìn về phía Úc Thanh Hoan. nhiệt độ trong mắt dần dần nóng lên.
Tính cách Úc Thanh Hoan vừa lạnh nhạt lại hướng nội, cho dù không thoải mái đến cực điểm rồi nhưng cũng rất khó làm nó hiện lên khuôn mặt của cậu. Cậu chỉ biết ôm chặt lấy anh, đè nén hơi thở của mình. Thỉnh thoảng thật sự không kiềm chế được, cậu mới trầm giọng kêu một tiếng.
Hoắc Cừ không tự chủ được mà nhớ đến đêm qua, em ấy bị chính bản thân mình đè dưới thân, nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, vô lực bắt lấy cánh tay anh, theo từng hành động của anh mà lắc lư, còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh, xin... xin anh... Em chịu không nổi, chịu không nổi..."
Trên mặt người kia bình thường luôn là biểu cảm lạnh nhạt, lúc ấy lại trở nên yếu đuối, bất lực. Anh nhịn không được... càng muốn mạnh mẽ ức hiếp người ta.
Hầu kết Hoắc Cừ giật giật, anh kéo Úc Thanh Hoan vào lòng, hơi thở bắt đầu bất ổn.
Cảm nhận được cơ thể của anh có phản ứng, Úc Thanh Hoan hết hồn.
Mới sáng ra đã muốn, nếu Hoắc Cừ lại cho cậu thêm một hiệp chào buổi sáng nữa thì cậu đoán rằng bản thân mình có thể chết ngay trên giường rồi đấy.
"Anh một vừa hai phải cho em." Giọng của Úc Thanh Hoan hơi khàn, cậu nhíu mày nhìn chằm chằm đầu gối của Hoắc Cừ, cảnh cáo anh: "Mau rời giường nhanh lên. Không phải hôm nay phải về sao?"
Úc Thanh Hoan còn phải ở chỗ này một ngày mà Hoắc Cừ chỉ có hai ngày nghỉ, ngày hôm nay không về thì thôi khỏi về.
Nói đến chuyện chia ly, sự nhiệt tình trong mắt Hoắc Cừ lập tức bị hòa tan. Anh nắm thật chặt lấy tay của Úc Thanh Hoan, không di chuyển.
"Em nói là em khó chịu, đừng bắt em phải nói nhiều." Úc Thanh Hoan đẩy anh một cái, nhíu mày nói.
Nghe vậy, nửa người trên của Hoắc Cừ lập tức thẳng lên, anh săn sóc nhìn cậu: "Thanh Hoan, em sao vậy? Để anh xem thử."
"Xem cái gì? Không sao cả." Mặt Úc Thanh Hoan đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu: "Hôm nay em không đi tiễn anh được. Đợi một lát nữa anh Hâm đến rồi anh với anh ấy đi tìm anh hai, được không?"
Hoắc Cừ gật đầu, xem như đồng ý rồi, nhưng vẫn nhìn theo cậu.
Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn mà mở miệng nói: "Không sao thật, ngày mai sẽ tốt thôi. Anh rời giường nhanh lên."
Vừa dứt lời, Hoắc Cừ cúi đầu hôn cậu một cái.
Sáng sớm, Úc Thanh Hoan không muốn phải cãi nhau. Lúc đầu cậu còn muốn đẩy anh ra, nhưng Hoắc Cừ càng hôn càng dịu dàng. Anh hôn đến nỗi Úc Thanh Hoan nhũn cả tim ra. Hai tay anh đặt bên trên chuyển hướng xoa đầu cậu.
"Thanh Hoan, anh rất vui." Vừa hôn xong, Hoắc Cừ đã rúc vào cổ của Úc Thanh Hoan lẩm bẩm.
"Vâng." Cơn tức từ khi tỉnh lại đã sớm tan thành mây khói, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của anh, Úc Thanh Hoan nhìn lên.
Nói không tiễn anh, nhưng Úc Thanh Hoan vẫn rời giường với Hoắc Cừ.
Mặc dù cơ thể vừa đau vừa nhức, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, làm bộ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thế cho nên khi Vu Hâm đến, gần như hắn không nhận ra được có chuyện gì bất thường ở đây hết.
"Đi thôi. Nếu không... lát nữa muộn giờ bay." Úc Thanh Hoan đứng ở trước cửa phất phất tay với Hoắc Cừ, nói.
Hoắc Cừ không đáp lại, Vu Hâm thì lại chờ không nổi nữa, kéo anh muốn đi: "Được rồi, mai là được gặp nhau rồi. Đừng như thế chứ, anh của cậu đã gọi cho anh mấy cú rồi đấy."
Hoắc Cừ không nhúc nhích, qua mấy giây bỗng nhiên lại buông vali hành lý trong tay xuống, dang tay ôm lấy Úc Thanh Hoan, như một chú chó sói dính người mà dụi dụi cổ cậu.
"Thanh Hoan, anh đi đây."
"Vâng." Úc Thanh Hoan vỗ vỗ phía sau lưng anh, dặn dò: "Chờ một lát nữa thì đi theo anh hai anh, không được rời khỏi anh ấy."
Hoắc Cừ gật đầu, qua một lúc lâu đột nhiên gọi cậu: "Thanh Hoan."
"Vâng?"
"Anh ở nhà đợi em."
"Được."
Vu Hâm với Hoắc Cừ vừa đi, hình tượng của Úc Thanh Hoan lập tức sụp đổ. Cậu không kịp chờ đến khi lết được lên giường, mãi đến khi lưng hoàn toàn nằm xuống đất mới thở dài một hơi.
Lần này ở giải thưởng Kim Ngưu, Úc Thanh Hoan và Triệu Khanh Uyên là người thắng lớn nhất.
Quan hệ của hai người vẫn luôn tốt. Mặc dù không cùng đi với nhau nhưng giới truyền thông đều suy đoán rằng lần này có thể hai người sẽ cùng đến, vậy nên bọn họ ngồi thủ sẵn bên ngoài khách sạn, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cửa.
Quả nhiên, ngày thứ ba diễn ra giải thưởng Kim Ngưu, rốt cuộc cũng chờ được sự xuất hiện của hai người.
Cánh truyền thông nhất thời như ong vỡ tổ bu lại --
"Thanh Hoan, có thể tiết lộ thông tin về người yêu của cậu không?"
"Khanh Uyên, lần này nhận được danh hiệu ảnh đế thì có cảm nhận gì? Công việc tiếp theo sắp xếp như thế nào?"
"Thanh Hoan, cậu và người yêu của cậu là đóng phim biết nhau sau? Tại sao lại nghĩ đến việc công khai ở buổi lễ?"
..............
Hết câu này đến câu khác, những câu hỏi ồ ạt kéo đến, nhiều đến nỗi khiến cho Úc Thanh Hoan và Triệu Khanh Uyên ứng phó không kịp.
Cũng may, người đại diện của Triệu Khanh Uyên rất giỏi trong việc ứng phó với cánh truyền thông. Bảo tiêu khai thông một con đường khác giữa đám người, mạnh mẽ nhưng không được trơn tru lắm chắn hết đám truyền thông ngoài xe.
Với Vu Hâm nhìn vậy thôi cũng đủ rồi. Trong lòng hắn nhanh chóng ghi nhớ một loạt hành động của y lại, dự định quay về sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Đoạn video này rất nhanh được đăng tải lên mạng, đám cư dân mạng nhìn thấy cách ăn mặc của Úc Thanh Hoan thì bắt đầu bàn luận --
"Có phải Thanh Hoan bị cảm không vậy? Còn mặc áo lông cổ cao, đeo khẩu trang với kính kín mít. Trước giờ hình như chưa thấy cậu ấy như vậy bao giờ."
"Chắc là cá chép nhỏ xúc động quá. Vất vả lắm mới giành được danh hiệu ảnh đế nên lập tức ngã bệnh."
"Hôm đó, sau khi Thanh Hoan bày tỏ, sắc mặt Hoắc Cừ cùng anh bạn gay tốt Đại Uyên đều thúi. Nhưng hôm nay xem ra, Thanh Hoan đã lừa được anh Đại Uyên rồi? Đậu má, cũng chẳng có chí tiến thủ nào luôn! Giận có hai ngày!"
"Thanh Hoan chắc chắn là bị bệnh! Tôi thấy lúc cúi người lên xe cậu ấy còn vô thức đỡ thắt lưng. Chắc là sốt vi-rút rồi, dính một ngày thôi toàn thân sẽ đau nhức."
"Quá đau lòng QAQ..."
..............
Sau buổi lễ trao giải, Úc Thanh Hoan không có công việc gì khác. Ngược lại thì Hoắc Cừ lại vô cùng bận rộn, thậm chí ngay cả luật chín giờ đi ngủ cũng phá vỡ.
Viện nghiên cứu thông báo hôm nay lại tiếp tục tăng ca, khuôn mặt Hoắc Cừ nặng nề. Không khí quanh thân trong nháy mắt lạnh như băng không gì so được. Những người khác trong phòng thí nghiệm đến thở mạnh cũng không dám, thi nhau nơm nớp lo sợ cúi đầu, kiểm tra xem công việc trong tay mình có sai cái gì không.
Cho đến khi Hoắc Cừ được trợ lý dắt ra cửa, lúc này một đám người mới dám thở ra một hơi.
"Khi nãy giáo sư Hoắc làm sao vậy?" Thành viên nghiên cứu Giáp quay đầu nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Có phải không muốn tăng ca không?"
"Đoán mò cái gì!" Thành viên nghiên cứu Ất nhanh chóng dùng tốc độ cực kỳ nhanh đè nút máy móc xuống, quay đầu nói: "Người nào mà chẳng biết thầy Hoắc là người cuồng công việc. Sau khi vào sở nghiên cứu cũng không nghỉ được bao nhiêu ngày, sao lại có thể tức giận vì tăng ca."
"Cũng đúng." Thành viên nghiên cứu Giáp ngượng ngùng đẩy mắt kính, phụ họa một câu.
Thành viên nghiên cứu Ất nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai mới đến nói bên tai thành viên nghiên cứu Giáp: "Tôi nghe nói có một tin đồn... giáo sư Hoắc có thể cái kia..."
Trong phút chốc thành viên nghiên cứu Giáp mở to hai mắt, trong lòng nhất thời nổi lên một cảm giác tự hào rất đậm: "Ý cậu là..."
"Không sai." Thành viên nghiên cứu Ất gật đầu: "Cho nên, đại khái chắc là áp lực quá lớn. Đêm nay chúng ta tăng ca nhiều thêm một chút! Nhanh chóng viết số liệu của quá trình nghiên cứu này ra đi."
"Được." Thành viên nghiên cứu Giáp vỗ ngực: "Cùng nhau chia sẻ áp lực với giáo sư Hoắc. Ngày hôm nay ở lại đến hừng đông cũng không về."
Vì vậy, ban đêm, những thành viên nghiên cứu đáng lẽ nên về nhà cũng không về, cho rằng giáo sư Hoắc muốn làm thêm giờ.
Bỏ lỡ thời gian ngủ đã đành, lại còn chèn ép thời gian của anh, khiến anh làm việc liên tiếp hơn mười ngày, ngay cả cơ hội gần gũi với Úc Thanh Hoan cũng không có. Có phải quá đáng lắm rồi không?
Hết chương 88
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro