Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70

Editor: Lũy Niên | Beta: Bluerious

Do giai đoạn trước ra sức quảng bá, hơn nữa chất lượng của bộ phim quả thật rất vượt trội, phòng bán vé của "Một đường sinh tử" cứ như ngồi tên lửa bay lên, hôm nào cũng vọt lên mấy trăm triệu. Đây là kỳ tích mà từ trước đến giờ giới điện ảnh chưa bao giờ xuất hiện.

Không chỉ đoàn phim "Một đường sinh tử", ngay cả những quần chúng ăn dưa thôi nhìn vào cũng thấy nhiệt huyết sôi trào. Thậm chí họ còn tự đăng bài trên diễn đàn lớn, đủ thể loại bài viết thống kê vé bán của "Một đường sinh tử". Mỗi ngày họ đều đăng bài trên đó, đăng không biết mệt là gì.

Những kẻ nói Lưu Gia An đã hết thời trước đây giờ đã biến mất tăm. Hiện tại nhóm antifan nằm vùng ở những chỗ tối tăm cũng không dám ló đầu ra nữa.

Nhưng "Một đường sinh tử" chỉ mới công chiếu ba tháng, vé bán ra đã vượt qua con số bốn tỷ. Con số này đừng nói là những người khác, ngay cả bản thân đã trải qua ở đời trước, dù Úc Thanh Hoan đã sớm chuẩn bị tâm lý trước sự bùng nổ của phòng vé nhưng cũng vẫn phải giật mình.

Phải biết rằng, đời trước phòng vé của "Một đường sinh tử" cũng chỉ đạt được con số 550 triệu. Nhưng bây giờ, số vé vẫn còn đang tăng mạnh, vượt lên trên mấy con số nữa cũng không là vấn đề.

"Thế nào, anh giỏi không?" Sự nghiệp của Triệu Khanh Uyên dựa vào cơn gió lớn này mà lên như diều gặp gió. Giá trị con người cũng tăng thẳng lên gần Tần Tranh. Lời mời làm việc từ các tổ chế tác lớn giống như tuyết rơi xuống, nhưng hắn không đồng ý ngay.

Ngược lại, tuyên truyền vừa kết thúc, hắn đã chạy đến nhà của Úc Thanh Hoan, vừa mở tủ lạnh vừa đắc ý nói với cậu: "Năm đó khi tôi vào giới giải trí, ba tôi đã suýt chút nữa cầm roi da quất chết tôi! Hiện tại thì sao, cứ gặp ai là người ta nói nói "Một đường sinh tử" là do con trai của ông diễn, ha ha ha!"

Úc Thanh Hoan không đáp lời, cứ để cho cái đuôi của hắn vểnh lên trời. Cậu lật kịch bản của "Yêu anh nói thế nào", giống như không nghe thấy hắn nói gì.

Triệu Khanh Uyên đã quen với thái độ như này của cậu từ lâu, cũng không thèm để ý. Hắn lấy từ trong tủ lạnh ra hai viên xíu mại nhét vào miệng, lúc này mới hài lòng ngồi xuống bên cạnh Úc Thanh Hoan, chạm cùi chỏ vào cậu: "Đừng xem nữa, tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu đây. Hai hôm trước tôi mua siêu xe của Kenn rồi, cái mà cậu làm gương mặt đại diện ấy."

"Anh lại mua xe?" Úc Thanh Hoan ngẩng đầu từ kịch bản, không trả lời mà hỏi lại.

Triệu Khanh Uyên là người cuồng mua xe, xe trong nhà để hai hàng, tất cả đều là những dòng xe sang. Hết lần này đến lần khác người này cứ mua, mua xe cũng không đi, chỉ thỉnh thoảng ngắm, có thể nói là kiểu có tiền thì tùy hứng.

"Chung quy lại tôi chỉ muốn cho cậu chút mặt mũi thôi mà." Triệu Khanh Uyên cười cười, nhìn thấy Úc Thanh Hoan nhíu mày thì vội vã nói: "Hơn nữa xe kia cũng rất đẹp, trong vòng bạn bè của tôi đã có ít nhất mười đơn đặt hàng rồi."

Triệu Khanh Uyên thật sự không nói dối. Từ sau khi Úc Thanh Hoan nhận đại ngôn series Passion của Kenn, không chỉ lượng tiêu thụ xe thể thao của Kenn tăng mạnh, không chỉ riêng series Passion, thậm chí còn kéo theo các loại xe thể thao khác!

Duyên của Úc Thanh Hoan với người đi đường hình như rất tốt, có không ít người đều nói: Tại sao trong nhiều dòng xe thể thao, bọn họ lại chọn Kenn? Phần lớn là do Úc Thanh Hoan làm người đại diện.

Mấy người bạn của Triệu Khanh Uyên cũng vậy, cả ngày công việc thì không làm, hôm nào cũng mở blog của Úc Thanh Hoan lên gào thét giống như nữ sinh, thúc giục cậu quay vlog, chụp ảnh bản thân. Úc Thanh Hoan nhận đại ngôn đồng hồ đeo tay họ cũng mua đồng hồ đeo tay, đại ngôn xe họ lập tức mua xe. Ai cũng điên cuồng theo đuổi thần tượng mà bản thân hâm mộ.

Thậm chí có người còn uy hiếp đe dọa Triệu Khanh Uyên, muốn hắn đưa qua gặp Úc Thanh Hoan.

Nghĩ đến đây, Triệu Khanh Uyên sờ sờ bình nhỏ trong túi, nói với Úc Thanh Hoan: "Thật sự kỳ lạ, làm sao một tên như cậu lại hợp mặt bọn trai thẳng thế!"

Hắn móc bình nhỏ ra, cười thô bỉ nhét vào trong tay Úc Thanh Hoan: "Dầu thần Ấn Độ! Bạn thân chí cốt của tôi!! Nói mang cho cậu là mang cho cậu!!

Úc Thanh Hoan: "..."

Vì sao người nghĩa khí như Triệu Uyên Khanh lại thể hiện ở phương diện này vậy!

"Khanh Uyên." Cậu hít sâu một hơi, cố nén lại kích động muốn đánh người, đặt cái bình dầu thần Ấn Độ qua một bên, mắt nhìn chằm chằm về phía Triệu Khanh Uyên chừng một phút đồng hồ, nhìn mãi đến khi hắn nổi hết da gà lên, lúc này cậu mới thờ ơ mở miệng: "Anh không cảm thấy anh quan tâm quá mức tới đồng tính luyến ái sao?"

Triệu Khanh Uyên nghe cậu nói mà lơ ngơ, đần độn thốt ra một âm tiết: "Hả?"

"Cái này." Úc Thanh Hoan chỉ vào cái bình nhỏ: "Sao anh lại biết cái thứ này? Còn cả những video bậy bạ kia nữa, tôi cũng không tìm kiếm, anh lấy từ đâu ra?"

Triệu Khanh Uyên nuốt nước bọt, "Cái này, không phải rất đơn giản sao..."

Úc Thanh Hoan tặc lưỡi, nói một câu thôi mà suýt chút nữa khiến Triệu Khanh Uyên sợ đến tiểu cả ra quần.

"Hai người chúng ta, ai không biết còn tưởng anh mới là gay."

Triệu Khanh Uyên: "!!!"

"Tôi không có! Đừng có nói nhảm! Tôi chỉ thích phụ nữ!" Hắn nhanh nhẹn biện giải, vì muốn kiểm chứng sự trong sạch nên muốn cho Úc Thanh Hoan xem hình ảnh mỹ nữ trong điện thoại của hắn. Bỗng nhiên cánh cửa vang lên tiếng mở khóa.

Tất nhiên là Hoắc Cừ về.

"Sao hôm nay anh về sớm thế?" Úc Thanh Hoan nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ mới có bốn giờ chiều, cậu nghi ngờ hỏi một câu.

"Nghỉ ngơi." Hoắc Cừ trả lời cậu rồi gật đầu với Triệu Khanh Uyên, sau đó khom lưng đổi giày.

"Gì?" Như thể bị Hoắc Cừ đả kích, Triệu Khanh Uyên nhất thời hoảng sợ. Hắn kinh ngạc nhìn Úc Thanh Hoan, khỏi: "Mắt anh có phải bị mù không? Hoắc Cừ nhà cậu vậy mà lại chủ động chào hỏi với anh này?!"

Phải biết rằng, từ trước đây trừ Úc Thanh Hoan ra, ngay cả anh trai Hoắc Cừ cũng chỉ lạnh nhạt. Vậy mà ngày hôm nay anh lại gật đầu với hắn! Quả nhiên hắn là người đàn ông được cá chép bảo kê đúng không?

Triệu Khanh Uyên được sủng mà sợ nhìn Hoắc Cừ phất phất tay: "Giáo sư Hoắc, chào cậu."

"Chào anh." Hoắc Cừ đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh Úc Thanh Hoan, nhìn Triệu Khanh Uyên nghiêm túc nói: "Anh không bị mù đâu."

Triệu Khanh Uyên: "..."

Đậu con mẹ nó cảm động! Quả nhiên hắn với Hoắc Cừ vẫn chẳng hợp nhau!

Mượn cớ phải đi về thử xe mới, ngay cả một phút Triệu Khanh Uyên cũng chẳng ở lại lâu. Hắn chạy nhanh như một làn khói, để lại thế giới hai người cho Úc Thanh Hoan và Hoắc Cừ.

"Sao lại đột nhiên nghỉ ngơi dài vậy?" Úc Thanh Hoan vừa cầm áo khoác của Hoắc Cừ treo lên giá, vừa hỏi anh.

Mấy ngày trước, Hoắc Cừ có nhắc đến chuyện này nhưng lúc đó là buổi tối. Úc Thanh Hoan mơ mơ màng màng, cũng không hỏi nhiều. Lúc này nhớ đến, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lẽ nào Hoắc Cừ muốn nhân lúc cậu chưa vào đoàn phim, dành nhiều thời gian ở cùng cậu?

Úc Thanh Hoan suy nghĩ trong chốc lát, lại không nghe được Hoắc Cừ trả lời thì quay đầu lại, vừa định hỏi thêm một lần nữa thì nhìn thấy đồ trên tay anh, suýt chút nữa hoảng sợ nhảy dựng lên.

Hoắc Cừ đột nhiên về nhà, cậu còn chưa kịp giấu cái bình dầu thần Ấn Độ kia đi, thế nên cứ như vậy bị anh thấy được.

May mắn là những chữ bên trên đều là chữ Ấn Độ, không phải chữ Hán.

Úc Thanh Hoan thở phào một hơi, không dám để lâu vội vàng chạy đến muốn lấy đồ đi, ai biết được Hoắc Cừ lại tránh.

"Đừng lộn xộn, đưa cho em." Úc Thanh Hoan ho khan một tiếng, chột dạ nói: "Đây là thuốc, tung nắp sẽ không tốt." Ỷ vào chữ bên trên không ai đọc hiểu, cậu nghiêm trang nói dối.

Hoắc Cừ nhìn chằm chằm cái bình nhỏ gần một phút đồng hồ, lúc này mới kinh ngạc ngẩng đầu: "Thanh Hoan, cái này em dùng à?"

"Không phải." Úc Thanh Hoan có hơi hoảng nên cũng không chú ý đến biểu cảm của anh. Sợ Hoắc Cừ lo lắng, cậu không dám nhìn, vắt hết cả óc lấy tròn đổi méo: "Cái này... là, là Triệu Khanh Uyên."

"Không có khả năng." Hoắc Cừ như đinh đóng cột phản bác lại cậu, đường nét trên khuôn mặt căng chặt. Hình như anh hơi tức giận.

"Thật đấy." Úc Thanh Hoan không ngừng cố gắng, nỗ lực đổ tội lên người Triệu Khanh Uyên: "Chính là anh ấy..."

Lời còn chưa nói hết đã bị giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cừ cắt đứt --

"Sản phẩm có hiệu quả kéo dài thời gian yêu đương, tăng độ cứng, chiều dài, trợ giúp phái nam tìm về tự tôn..."

Anh khó tin nhìn về phía Úc Thanh Hoan, tiếp tục đọc những chữ bên trên: "Thoa lên mười phút rồi rửa sạch, không ảnh hưởng đến miệng, bú liếm? Cái này nghĩa là sao?"

Tuy là có nhiều chỗ đọc không hiểu, nhưng Hoắc Cừ vẫn biết sơ sơ về công dụng của thứ này. Loại đồ này Triệu Khanh Uyên sao có thể mang trên người!

Nếu không phải Triệu Khanh Uyên, cũng không phải Úc Thanh Hoan dùng, như vậy chỉ còn lại mình--

Hoắc Cừ nhìn Úc Thanh Hoan bằng vẻ mặt buồn bã, không thể tin được, chẳng những Úc Thanh Hoan len lén ghét bỏ anh mà còn mua thứ này về cho anh dùng.

"Tại sao anh lại biết chữ Ấn Độ?" Úc Thanh Hoan trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Cừ, hoàn toàn không nghĩ đến anh có thể đọc hiểu những chữ phía trên, cứ như vậy trong thời gian ngắn có thể nói ra trọng điểm.

"Trước đây biết." Hoắc Cừ mím mím môi, không muốn nói đến chuyện này, ánh mắt anh nhìn Úc Thanh Hoan: "Thanh Hoan, em cảm thấy anh không được lâu sao?"

"Không phải." Cuối cùng Úc Thanh Hoan cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, bỗng nhiên run lên nhớ lại những khi bị Hoắc Cừ nghiền áp sợ hãi ở trên giường, vội vàng giải thích: "Anh đừng đoán mò, thật sự không phải."

"Anh không tin." Trước ánh mắt hoảng sợ của Úc Thanh Hoan, anh ném bình dầu thần Ấn Độ kia ra phía sau, trực tiếp nhào đến.

"Hoắc Cừ, anh bình tĩnh lại." Úc Thanh Hoan vô lực nằm giãy giụa dưới anh, trong lòng mắng chết Triệu Khanh Uyên.

Tới thì tới đi! Lại còn mang cái gì mà dầu thần Ấn Độ! Đúng là hại người mà! Cậu sẽ bị Hoắc Cừ giết chết ở trên giường đấy!!

"Thật, thật sự là Triệu Khanh Uyên mà."

Đáp lại cậu, Hoắc Cừ chỉ thô bạo hôn.

Buổi tối hôm đấy, Hoắc Cừ điên từ đầu đến chân. Úc Thanh Hoan cảm thấy hàng dự trữ hai mươi năm của cậu bị anh ép khô chỉ sau một đêm. Sáng hôm sau thức dậy, ngay cả bước đi cùng như bay.

Trái lại Hoắc Cừ chẳng những không sao, thậm chí còn có sức trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Cừ giận Úc Thanh Hoan, anh mím môi, khí thế toát ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Úc Thanh Hoan, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến nuốt cậu vào bụng.

Khiến cho Úc Thanh Hoan kinh hồn bạt vía, vội vã ăn xong bữa, lập tức lăn một vòng ra cửa, dự định chạy đến studio để đảm bảo bình an. Ai biết vừa quay đầu lại đã phát hiện Hoắc Cừ đi theo cậu.

"Anh cũng muốn đi à?" Úc Thanh Hoan ngượng ngùng hỏi một câu.

"Ừm." Hoắc Cừ nắm chặt tay cậu, mặt lạnh như cũ, giọng nói cũng trở nên chua loét.

"Sẽ không để em ở cùng một chỗ với Tần Tranh."

Úc Thanh Hoan: "..."

Tám trăm bình giấm chua rồi mà vẫn còn ăn tiếp được đến bây giờ sao? Giáo sư Hoắc, anh thật sự không cảm thấy vấn đề gì ư?

Hết chương 70.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro