Chương 19: Tôi sẽ biến cậu thành một con cá koi trên Weibo!
Editor: Dưa | Beta: Chan
Thật ra, vị trí của Hoắc Cừ là ở hàng ghế đầu trong khoang máy bay, rất dễ thấy, nhưng anh không tìm được. Nhìn thấy tiếp viên đã bắt đầu kiểm tra giá hành lý, Hoắc Cừ vẫn chưa quay về vị trí của mình.
Không may là trong nhóm nhà khoa học đi cùng anh chẳng mấy người Hoắc Cừ quen. Họ thấy Hoắc Cừ đi tới đi lui trong khoang máy bay mà tưởng bộ não thiên tài anh này lại đang suy nghĩ vấn đề nào rồi.
Trong lòng thầm khen một câu thiên tài đúng là khác người thường bọn họ mà, rồi rối rít chào hỏi anh.
"Giáo sư Hoắc, chào ngài!"
"Giáo sư Hoắc, có thể nhìn thấy ngài thật quá vinh hạnh!"
"Giáo sư Hoắc, nếu... nếu có thời gian, ngài có thể thảo luận về vật lý thiên văn[1] với tôi được không?"
...
Hoắc Cừ là một thanh niên tốt và lịch sự, khi có người nói chuyện với anh, anh sẽ lập tức dừng lại và gật đầu tỏ ý.
Gương mặt ấy của anh rất có tính lừa gạt, cực kỳ đẹp trai. Lúc nghiêm túc cực kỳ có tác phong ưu tú. Bởi vậy, mọi người đi tới đi lui qua ngang người anh, nhưng không ai để ý đến sự bối rối của Hoắc Cừ.
Cuối cùng, bố của Trình Nhã phát hiện ra điều gì đó không ổn, vội vàng đến đưa anh về chỗ ngồi.
Vừa vặn khi con gái nói chuyện với Hoắc Cừ, ông Trình cũng nhìn thấy, vốn dĩ ông không định để con gái yêu sớm như vậy, nhưng nếu người đó là Hoắc Cừ thì lại khác.
Nhà vật lý trẻ tuổi tài năng xuất chúng, tương lai xán lạn, có trái tim trong sáng, đây thật sự là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí con rể! Không chỉ như thế, gen của Hoắc Cừ quả thật là trăm năm khó gặp, sau này nó và con gái sinh con đẻ cái nói không chừng sẽ giống Hoắc Cừ, là một thiên tài có một không hai!
Thầm đè nén nguyện vọng của mình, ông Trình không ngăn cản con gái mình tiếp xúc với Hoắc Cừ. Nhưng ông không ngờ Hoắc Cừ lại chẳng hề có hứng thú với con gái mình!
Trộm liếc gò má khôi ngô của Hoắc Cừ, tròng mắt của ông Trình xoay chuyển, quyết định phải tận dụng tốt những ưu điểm bẩm sinh của mình, gần quan được ban lộc, rước hạt giống tốt này về nhà!
Con gái không cho lực, không sao! Ông đích thân ra tay!
"Khụ khụ" Ông Trình ho khan hai tiếng, muốn hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Cừ, nhưng toàn bộ tâm tư của Hoắc Cừ đều tập trung hết ở trên di động, căn bản không hề để ý đến ông!
Trước khi rời khỏi nhà, Hoắc Cừ đã nhiều lần học cách gửi tin nhắn với Hoắc Vanh, lúc này đang dựa theo chỉ dẫn trên sổ nhỏ, có chút vụng về gõ chữ.
Sợ không đủ thời gian, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, kết quả là anh càng lo lắng thì càng mắc nhiều lỗi. Không cẩn thận gửi đi một vài tin, tất cả đều loạn tùng phèo.
"Giáo sư Hoắc, ngài đang nhắn tin đấy à?" Ông Trình đợi mãi, cuối cùng cũng không kìm được mà rướn người về phía trước.
"Ừ." Hoắc Cừ lên tiếng, vẫn không ngẩng đầu, lòng bàn tay đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Quá khó khăn, gửi tin nhắn thật quá khó khăn mà!
"Để tôi giúp ngài." Ông Trình thử thăm dò nói, dừng một chút, lại mặt dày nói thêm một câu: "Tôi gửi tin nhắn rất nhanh đó."
Những lời này thành công hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Cừ, anh lập tức quay đầu, trịnh trọng đặt điện thoại di động vào tay ông Trình: "Làm phiền ông."
"Không phiền, không phiền!" Ông Trình cảm thấy mình đã ghi được dấu ấn trong lòng Hoắc Cừ, vui sướng cầm lấy di động, vỗ ngực bảo đảm: "Ngài muốn gửi cái gì, nói cho tôi là được, tốc độ gõ chữ của tôi rất nhanh!"
Hoắc Cừ nhấp nhấp môi, vui vẻ lộ ra lúm đồng tiền nên má trái: "Được."
"Giáo sư Hoắc." Ông Trình vừa gửi tin nhắn, vừa lôi kéo làm quen với Hoắc Cừ: "Ngài cảm thấy tiểu Nhã nhà chúng tôi thế nào?"
Hoắc Cừ mờ mịt cúi đầu nhìn ông, hoàn toàn không hiểu ông đang nói cái gì.
Trước đây ông Trình cũng đã từng nghe nói một vài chuyện về Hoắc Cừ, biết câu hỏi của mình có chút không thích hợp, bèn nhanh chóng thay đổi một cách nói khác: "Vừa nói chuyện với ngài là con gái của tôi, ngài cảm thấy con bé thế nào?"
Hoắc Cừ: "?"
Anh vẫn không hiểu câu hỏi của ông Trình là có ý gì.
Có chút khó xử cắn cắn môi, Hoắc Cừ vắt hết óc, cuối cùng nhớ ra, anh hai đã từng nói với anh, khi người khác nhắc tới con cái của mình ấy là khi họ muốn người ta khen ngợi con cái nhà mình.
Nghĩ đến đây, Hoắc Cừ trịnh trọng vỗ bả vai ông Trình một cái "Chúc mừng ông."
Ông Trình: "..."
Bị ba chữ này bóp nghẹn hồi lâu, ông Trình suýt chút nữa gửi nhầm tin nhắn, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hoắc Cừ lập tức nhanh chóng sửa lại.
Ông Trình cảm thấy lòng mình khổ quá.
Chẳng phải chỉ muốn có một đứa con rể thông minh thôi sao? Sao lại bấp bênh như vậy! Dưới xúc động phẫn nộ, ông quyết định không che giấu ý đồ của mình, nói thẳng!
"Giáo sư Hoắc, con gái của tôi đang học vật lý ở Đại học Thanh Hoa, ngài có bạn gái chưa? Tôi giới thiệu con bé cho ngài, ngài thấy thế nào?" Dừng một chút, ngữ điệu mang theo dụ dỗ trăm phần trăm: "Đến lúc đó, hai người có thể cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau làm thí nghiệm, rất nhiều người hâm mộ."
"Vì sao phải nghiên cứu cùng nhau?" Hoắc Cừ mờ mịt khó hiểu nhìn ông Trình, "Tôi có thể tự mình làm mà."
Ông Trình: "..."
Ông cố gắng tẩy não Hoắc Cừ: "Nam nữ kết hợp, làm việc không mệt."
"Nhưng tôi tự làm thí nghiệm một mình cũng có mệt đâu." Vẻ mặt Hoắc Cừ hồn nhiên.
Ông Trình "..."
Rồi!! Đứa con rể này ông từ bỏ được chưa?!
Có một đứa con rể là thiên tài rất có mặt mũi! Nhưng điều kiện tiên quyết là trước đó ông không bị anh ta cho làm tức chết!
Ông cụ che ngực ngã lại chỗ ngồi, bỗng nhiên không thầy dạy cũng hiểu rõ hàm nghĩa của ba chữ "Sống một mình." này.
Mà ở studio, Úc Thanh Hoan vừa quay xong phân cảnh.
Vài đứa trẻ trong làng gần chiến trường vô tình xông vào bãi mìn, khiến phần lớn ngôi làng bị phá hủy. Triệu Khanh Uyên đóng vai Bành Trình và Vương Trình Trình đóng vai Nhạc Thần, họ vừa xuống máy bay, thậm chí không kịp thu dọn hành lý đã lập tức mang theo nhóm bác sĩ bắt đầu cứu viện.
Trong một đám bác sĩ sắc mặt nghiêm túc, lòng nóng như lửa đốt, mặt Diệp Thịnh đầy vẻ không tình nguyện trông hết sức nổi bật.
Điều Úc Thanh Hoan phải làm, chính là diễn xuất cái kiểu "Không hợp nhau." này.
Lưu Gia An am hiểu cảnh trọn màn, điện ảnh của ông từ trước đến nay nổi tiếng với cảnh trọn màn hoàn mỹ lại không lộn xộn, bởi vậy, yêu cầu của ông đối với phân cảnh rất cao.
Lúc đánh nhịp cuối cùng thông qua, mấy người Úc Thanh Hoan đã NG bốn lần, cuối cùng khi Lưu Gia An nói ok, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm.
Triệu Khanh Uyên và Vương Trình Trình là vai chính trong phân cảnh này, vì biểu hiện giành giật từng giây từng phút để cứu người, bọn họ liên tục phải lao về phía trước, rất hao phí thể lực, Triệu Khanh Uyên khá một chút, còn Vương Trình Trình thiếu chút nữa nằm liệt trên mặt đất.
May có Úc Thanh Hoan đỡ cô, lúc này cô mới không đến mức mất mặt ngã ngồi trên mặt đất.
"Cảm ơn tiểu Úc." Vương Trình Trình đỡ cây cột đứng vài giây, lại khôi phục vẻ ưu nhã xinh đẹp như bình thường, quay đầu nhoẻn miệng cười với Úc Thanh Hoan: "Cậu lại giúp chị một lần nữa."
Khi đối mặt với Úc Thanh Hoan, cô không hề có sự vênh váo tự đắc của tiền bối với người mình, mà bộ dáng rất dễ ở chung.
Úc Thanh Hoan lắc đầu: "Chị Trình Trình đừng nói như vậy, em cũng chỉ nhấc một tay mà thôi."
"Nào có đâu." Ánh mắt đung đưa Vương Trình Trình xoay tròn, cái tay được chăm sóc trắng nõn bóng loáng khoác lên vai Úc Thanh Hoan: "Lần trước bị đạo diễn mắng, cũng là cậu giúp chị giải vây."
Ánh mắt Úc Thanh Hoan dừng lại, lập tức đọc được ý tứ sâu xa trong lời nói của Vương Trình Trình
Khi cô ta bị Lưu Gia An mắng té tát, không thể không dừng lại, trở về điều chỉnh trạng thái, còn mình lại được Lưu Gia An khích lệ, hơn nữa không chỉ một lần.
Nếu cậu là diễn viên kinh nghiệm lâu năm thì không nói, nhưng cậu lại là một người mới chẳng chút tiếng tăm.
Điều này quả thực không khác gì đánh bôm bốp vào mặt Vương Trình Trình
"Tiểu Úc?" Vương Trình Trình thấy cậu mãi không nói lời nào, bèn duỗi tay quơ quơ trước mắt cậu, giọng nói mềm mại: "Này, chị đây chính là nói nghĩa khí, ai từng giúp chị, chị sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."
Ngừng một chút, mỉm cười nhìn vào đôi mắt của Úc Thanh Hoan: "Về sau có chuyện gì, đều có thể tới tìm chị tâm sự."
Nói xong, cố gắng vỗ vỗ bả vai Úc Thanh Hoan, tao nhã bước chân rời đi.
Úc Thanh Hoan nhìn bóng người duyên dáng thướt tha của cô ta, trong lòng thở dài một tiếng, e rằng mình đã đắc tội Vương Trình Trình mất rồi.
Cậu cũng không phải người ngốc mới vào giới, nếu thật sự coi Vương Trình Trình là chị em tốt chỉ sợ bị bán từ khi nào cũng không biết.
Đang cân nhắc nên ứng phó như thế nào thì phía sau bỗng vang lên giọng nói cực có lực xuyên thủng màng tai của Vu Hâm: "Thanh —— Hoan! Thanh Hoan ới——"
Y chang cái âm điệu khi cậu trúng vé số hồi trước.
Mình cũng có mua vé số nữa đâu! Úc Thanh Hoan đang buồn bực, Vu Hâm đã chạy như điên tới trước mặt cậu, thịt mỡ trên mặt vung vung, rung động vô cùng cân đối.
"Thanh Hoan!" Vu Hâm gắt gao nắm tay cậu, ngẩng đầu ánh mắt sáng rực nhìn cậu: "Cẩu phú quý vô tương vong*!"
*Cẩu phú quý, vô tương vong (苟富贵, 无相忘) : câu này rất dễ hiểu, chữ cẩu ở đây mang hàm nghĩa giả sử, nếu, cả câu tức là : nếu phú quý, sẽ không quên, nghĩa là muốn nói nếu như (ta) trở nên giàu có, sẽ không quên (tất cả)
Úc Thanh Hoan: "... Nói tiếng người."
Vu Hâm: "Ờ."
Vu Hâm: "Cậu biết không!? Người phụ trách Chicly khu vực Châu Á vừa mới liên hệ với anh! Muốn mời cậu làm người phát ngôn cho áo gió của bọn họ!"
Chicly là thương hiệu cao cấp của Pháp, mới gia nhập thị trường Trung Quốc vài năm gần đây, đối tượng tiêu dùng là lãnh đạo trong doanh nghiệp, tuy không thể so sánh với những tên tuổi lớn hàng đầu nhưng vẫn rất có phong cách.
Mà hiện tại, chicly ấy mà chủ động tìm tới Úc Thanh Hoan!
Vu Hâm kích động quả thực quên hết tất cả.
"Anh đã đồng ý rồi! Ngày mai cậu không phải không diễn sao? Sáng chúng ta lập tức đi thử kính!"
"Bọn họ... sao biết em?" Úc Thanh Hoan không thể hiểu nổi, cậu một diễn viên nhỏ bé ngay cả mặt cũng chưa từng lộ vài lần, thế mà được chicly coi trọng! Tuy trọng sinh tới nay gặp được quá nhiều chuyện tốt nhưng lúc này Úc Thanh Hoan vẫn vô pháp bình tĩnh.
"À, cái này." Vu Hâm vỗ tay một cái: "Cho nên mới nói vận may của cậu tốt! Người phụ trách Chicly khu vực Châu Á ngẫu nhiên lướt Weibo một chút, vừa lúc thấy được Weibo official《 Một đường sinh tử 》 đăng ảnh tạo hình, cảm thấy cậu mặc đồng phục rất hợp nên lập tức muốn cho cậu đi thử áo gió của bọn họ."
Cái này cũng đúng!
Úc Thanh Hoan im lặng thật lâu, ngay sau đó nhìn Vu Hâm: "Anh biết gần khu vực này có ngôi miếu nào tương đối linh nghiệm không? Em muốn đi lễ." Sau đó cầu trời cao mau chóng thu hồi vận may quỷ dị này của cậu!
Thật sự một chút dã tâm đối với giới giải trí cậu cũng không có, cậu chỉ muốn làm người thường, sao có thể khó như vậy chứ!
"Không phải đâu, Thanh Hoan." Vu Hâm kêu lên một tiếng. "Vận may của cậu thế này mà còn đi lễ, thử hỏi những người như bọn anh phải làm sao đây?"
Ngừng một chút, làm mặt quỷ nhìn về phía Úc Thanh Hoan, tự cho là hiểu rõ nói: "Có phải cậu còn muốn mua vé số không, lần này mua hộ anh một cái luôn nhé?"
Úc Thanh Hoan đỡ trán: "Anh, em không mua vé số, anh đừng hi vọng nữa."
"Được rồi." Vu Hâm thất vọng đáp một câu, đang định hỏi chuyện, bỗng như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên dừng lại, quay đầu giơ điện thoại lên với Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan, tới, tạo dáng đi!"
Úc Thanh Hoan gần như theo bản năng điều chỉnh tư thế của mình, để Vu Hâm chụp một đống ảnh, lúc này mới hỏi: "Sao bỗng dưng lại chụp ảnh em, bên chicly yêu cầu?"
"Đương nhiên không phải." Vu Hâm cười hê hê với Úc Thanh Hoan, hợp tình hợp lý nói: "Anh phải sử dụng ảnh của cậu để biến cậu thành một con cá koi[2] trên Weibo!"
Úc Thanh Hoan: "..."
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn địa lôi của các tiểu tiên nữ ~(^∇^*)
Tôi sẽ thay đổi cái tên "Cao Vân Tường" xuất hiện lúc đầu, không ngờ lại là tên của một ngôi sao _ (: з "∠) _
Để nghĩ ra cái tên này, tế bào não của tôi đã chết rất nhiều... Cao Vân Sơn, Cao Vân Hải, Cao Vân Hà... Ngay cả Cao Vân Quỳ tôi cũng có thể nghĩ tới, tôi thật là... Tình nguyện lựa chọn cái chết...
---------------------------------------------
[1] Vật lý thiên văn là một phần của ngành thiên văn học có quan hệ với vật lý ở trong vũ trụ, bao gồm các tính chất vật lý (cường độ ánh sáng, tỉ trọng, nhiệt độ, và các thành phần hóa học) của các thiên thể chẳng hạn như ngôi sao, thiên hà, và không gian liên sao, cũng như các ảnh hưởng qua lại của chúng. Công việc nghiên cứu Vật lý vũ trụ học là vật lý thiên văn mang tính lý thuyết trong phạm vi rộng nhất.
[2] Cá Koi (cá chép) có một lịch sử rất lâu đời trong văn hóa Trung Quốc và Nhật Bản. Ban đầu chúng là cá chép thường, sau đó được thuần hóa, chọn lọc và nuôi để tạo ra những màu sắc khác nhau. Hiện cá Koi có hơn 100 loại màu sắc khác nhau.
Theo thần thoại Trung Quốc và Nhật Bản kể rằng: Có một lần, hàng ngàn con cá Koi bơi ngược sông Hoàng Hà ở Trung Quốc. Khi bơi, chúng đã tạo nên sức mạnh bằng cách đẩy ngược dòng nước. Tuy nhiên, trên sông Hoàng Hà, có một thác nước. Khi cá đến thác, hầu hết các chú cá quay trở lại vì hiện tại đã trở nên quá khó khăn. Có một số con tiếp tục cố gắng để đạt đến đỉnh của thác nước. Cuối cùng, một chú koi đã thành công vượt qua thác nước. Để thưởng cho chú cá kiên trì này này, các vị Thần đã biến nó thành một con rồng vàng rất đẹp.
Thác nước đó gọi là Vũ Môn. Huyền thoại kể rằng cho đến ngày nay, bất kỳ chú cá Koi nào có sức mạnh để hoàn thành cuộc hành trình vượt qua cổng Vũ Môn sẽ trở thành một con rồng bay lên trời.
Cá Koi tượng trưng cho: Sự kiên cường bền chí, ước mơ hoài bão lớn, sự can đảm đối mặt mọi thách thức, mang lại sự may mắn, sự thành công và giàu sang, trường thọ mãi mãi.
Beta Chan có lời muốn nói: Mỗi lần tra mấy cái kiểu như [1] [2] là mị muốn chàm kảm nha tác giả T^T.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro