Chương 4
Trời vào giữa hè, thời tiết cũng oi bức một đoạn thời gian thật dài rồi, ông trời rốt cuộc chịu tốt bụng một chút, cho xuống một cơn mưa giông, xua đi cái nóng bức của mùa hè, mang lại một chút mát mẻ.
Đồng thời, trận mưa bão này xảy ra quá đột ngột, khiến Thẩm Thính buộc phải ở lại.
Khúc Kim Tích mở cửa sổ ra một chút cho gió thổi vào.
“Mưa lớn như vậy, trời lại tối, lái xe xuống núi quá nguy hiểm, anh ngồi chờ một chút, đợi mưa nhỏ lại rồi đi cũng không muộn.” Khúc Kim Tích cách Thẩm Thính rất xa, mất công anh lại cho rằng cô có ý đồ gì, đồng thời trên mặt nỗ lực biểu hiện ra chân thành lo lắng.
Sau khi Thẩm Thính ngồi xuống một lần nữa, trong phòng khách bỗng trở nên cực kỳ an tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh của mưa gió ở bên ngoài, cùng với tiếng sấm thường thường vang lên.
Khúc Kim Tích có nghĩ đến việc lên lầu, cô cảm thấy Thẩm Thính hẳn là không muốn ở cùng một chỗ với cô, nhưng còn chuyện ly hôn, mặc kệ đối phương tin hay không, cô sẽ nói đến khi anh tin mới thôi.
Bởi vậy cô liền đứng yên tại chỗ, sắp xếp lại từ ngữ, chuẩn bị mở miệng một lần nữa.
Không ngờ Thẩm Thính lại mở lời trước, anh nhìn Khúc Kim Tích sau khi mở cửa sổ ra liền đứng bên cửa sổ không nhúc nhích: “ Cô thực sự muốn ly hôn?”
“Đúng!” Cô gật đầu, chắc chắn như đinh đóng cột.
Thẩm Thính mặt không cảm xúc: “Cô muốn cái gì?”
“Cái gì tôi cũng không cần.” Khúc Kim Tích vội vàng nói, “Chỉ cần ly hôn là được.”
Vừa dứt lời liền thấy trên mặt Thẩm Thính hiện lên trào phúng, cô bỗng chợt nhận ra, cô biểu hiện quá khác so với nguyên chủ, có lẽ là như vậy nên càng làm cho Thẩm Thính nghi ngờ cô đang có ý đồ xấu.
Được rồi, đầu năm nay nói thật lại không ai tin, cứ một hai bắt cô phải biến thành nữ phụ độc ác.
Khúc Kim Tích hít một hơi thật sâu, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, cô nhìn Thẩm Thính, biểu tình trở nên ẩn nhẫn, sau đó dưới ánh mắt của Thẩm Thính, làm như bị vạch trần bộ mặt thật. Cúi đầu, cả người run nhè nhẹ, tại chỗ đi hai bước, đến khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã có căm giận.
“Anh không tin đúng không…… Được, vậy tôi nói thẳng,” Cô nói, “Tôi muốn mượn danh tiếng của anh, giúp tôi ở trong giới đỡ phải đi đường vòng, anh cho không?”
“Không thể.” Nhàn nhạt hai chữ.
Khúc Kim Tích lập tức lộ ra vẻ mặt không cam lòng.
“Tôi biết anh không thích tôi nên anh cũng muốn ly hôn, tôi biết anh đang đắn đo cái gì, anh sợ ông nội bị kích thích đúng không. Thế này đi, chúng ta ly hôn, chỉ cần anh cấp cho tôi một bộ phim, phía ông nội tôi sẽ đi nói.”
“Lấy địa vị của anh, muốn tìm một bộ phim cho tôi rất đơn giản, còn nữa, tôi muốn diễn nữ nhất.” Cô nắm chặt bàn tay, “Tôi cảm thấy yêu cầu của tôi cũng không quá đáng.”
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Thính, phỏng đoán cảm xúc của anh, thế nhưng khả năng kiềm chế cảm xúc của người này quá lợi hại, đến choáng váng cô cũng nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì.
Sau khi đắn đo suy nghĩ một lúc, Khúc Kim Tích quyết định thêm một liều thuốc mạnh nữa: “Tôi với anh có giấy đăng kí kết hôn, theo pháp luật tôi phải được chia một nửa tài sản, nhưng bây giờ tôi không cần tài sản nữa, chỉ cần một bộ phim là được, lần mua bán này đối với anh mà nói là không có thiệt.”
Nói xong, nhanh trí động não, cố tình tiến lên hai bước, liếc mắt đưa tình, điềm đạm đáng thương mà nhìn anh: “Nếu những cái này anh đều không đồng ý, tôi cũng có thể đổi ý, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ……”
Cô nháy mắt quyến rũ với Thẩm Thính.
“Khúc Kim Tích!” Biểu cảm bình tĩnh của Thẩm Thính rốt cuộc bị đánh vỡ, mi tâm co rút, hiển nhiên là đang nỗ lực kiềm chế.
Anh biết Khúc Kim Tích thích mình, nếu cô an phận thủ thường một chút, một tờ giấy kết hôn mà thôi, anh cũng không để ý như vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác, người phụ nữ này liên tiếp chọc vào điểm mấu chốt của anh, nếu không phải vì ông nội, anh đã ly hôn từ lâu rồi.
Nếu hiện tại cô chủ động đề nghị ly hôn……
Thẩm Thính ánh mắt lạnh lẽo: “Như cô mong muốn, để bồi thường, tôi sẽ giới thiệu cho cô một cơ hội thử kính, có thể nhận được vai diễn nào hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của cô.”
“Giấy thỏa thuận ly hôn tôi sẽ cho luật sư mang đến.” Anh đứng dậy, một khắc cũng không muốn chờ, cầm lấy áo khoác rời đi.
Khúc Kim Tích đưa mắt nhìn bên ngoài, lúc này mưa đã nhỏ hơn, sét cũng không đánh nữa, thấy vậy cô cũng không cản anh.
Tưởng tượng đến rất nhanh liền có thể ly hôn với Thẩm Thính, từ nay về sau sẽ không có nguy cơ bị lãnh cơm hộp nữa, tảng đá lớn trong lòng Khúc Kim Tích rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Hoàn mỹ!”
Đêm đó Khúc Kim Tích ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh dậy vì đói mới nhớ ra mình chỉ còn lại có 13 tệ, trong tủ lạnh còn có hai gói mì, ngoài ra không còn gì khác.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải nấu nước pha mì một lần nữa, trong lúc chờ mì chín, nàng trực tiếp bấm số của Mạnh Thiên Hạo, gọi qua.
Không ngờ tiểu bạch kiểm này vậy mà dám cúp máy.
Khúc Kim Tích click mở WeChat, gửi tin nhắn cho Mạnh Thiên Hạo ——
Khúc xưa nay: 【 Trả tiền! 】
Khúc Kim Tích: 【 Không trả tiền, tôi liền công bố ảnh chụp cùng với lịch sử trò chuyện của hai ta, dù sao tôi toàn thân hắc liêu, không sợ. 】
Điện thoại có không ít ảnh nguyên chủ và Mạnh Thiên Hạo ôm nhau, cũng may lịch sử trò chuyện có thể chứng minh, còn chưa có đội nón xanh cho Thẩm Thính..
Tin nhắn vừa gửi đi, Mạnh Thiên Hạo liền gọi đến.
Khúc Kim Tích đợi hơn hai mươi giây mới kết nối được, nghe được Mạnh Thiên Hạo tức muốn hộc máu nói: “Khúc Kim Tích cô điên rồi à? Có phải cô đã thay lòng đổi dạ rồi không, cô……”
“Không không không, sửa lại cho anh một chút, tôi chưa từng rung động vì anh, ở đâu ra thay lòng đổi dạ. Chơi đùa mà thôi, thật sự cho rằng tôi không biết ngoài tôi ra anh còn bám lấy những ai sao?”
Mạnh Thiên Hạo cứng lại, chợt có chút chột dạ, lại có chút thẹn quá hóa giận vì bị vạch trần, người phụ nữ này trở nên khôn khéo như vậy từ bao giờ? Rõ ràng trước kia ngu xuẩn như vậy.
Biết Khúc Kim Tích quyết tâm bắt mình trả tiền, hắn liền tức giận uy hiếp: “ Cô không sợ tôi nói ra quan hệ của cô với Thẩm Thính sao?”
“Anh nói đi, xem ai sẽ tin anh.” Khúc Kim Tích ung dung nói, “Cho anh một phút suy nghĩ, tôi nói được thì sẽ làm được.”
Phanh một cái cúp điện thoại.
Một phút sau, Khúc Kim Tích liền nhận được chuyển khoản 3 vạn qua Wechat của Mạnh Thiên Hạo【 Tích Tích, nếu em thiếu tiền, lúc nào cũng có thể tìm anh, vừa rồi là anh không đúng, anh không nên nói em như vậy. Mặc kệ em có quan hệ gì với Thẩm Thính, anh vẫn sẽ yêu em nhất, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ em không tin anh sao? 】
Cánh tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nổi da gà.
Khúc Kim Tích:【 Lúc trước tôi chỉ bắt anh trả lại mười vạn, nhưng cơ hội cọ thảm đỏ của anh cũng do tôi mua, 8 vạn, tổng cộng 18 vạn. 】
Khúc Kim Tích:【 Hạn cho anh trong vòng ba ngày phải trả xong, đây là lần cuối tôi nhân từ với anh. 】
Đầu trọc liền không sợ bị nắm tóc.
Tuy hiện tại cô đang hư hư thực thực mà tẩy trắng, nhưng mà rất nhiều fans không chịu lép vế, ngoại trừ hot search bên ngoài đã biến mất, thì người mắng Khúc Kim Tích vẫn còn rất nhiều.
Mạnh Thiên Hạo muốn chen vào giới giải trí, tất nhiên sẽ yêu quý bản thân, 18 vạn này, hắn nhất định sẽ trả.
Qua một hồi lâu, Mạnh Thiên Hạo đáp lại một câu:【 Khúc Kim Tích, cô thật tàn nhẫn. 】
Khúc Kim Tích: “……”
Có tiền trong tay, Khúc Kim Tích thấy kiên định hơn rất nhiều, chờ trong biệt thự hai ngày, đói thì gọi cơm hộp.
Đồng thời cô phát hiện trong gara ngầm của biệt thự có một chiếc xe.
Có nhà, có xe, còn có tiền tiết kiệm, cuộc sống cũng không cần sướng quá như vậy.
Nhớ tới ông nội Thẩm, Khúc Kim Tích thu dọn và thay quần áo, rồi đến bệnh viện thăm ông.
Ông nội Thẩm thấy cố đến liền rất vui vẻ.
“Kim Tích, con có gì uất ức thì nói với ông, ông còn ở đây, ông sẽ làm chủ cho con.” Ông lão vỗ lên tay Khúc Kim Tích, bàn tay ông ấm áp, ánh mắt lộ ra từ ái cùng quan tâm.
Trong lòng Khúc Kim Tích hung hăng chửi bới nguyên chủ, một người yêu thương cô như cháu gái ruột, toàn tâm toàn ý mà nghĩ cho cô, chắc đầu óc cô thiếu sợi gân hay thiếu sợi dây nào nên mới có thể liên tục kích thích cho ông phát bệnh.
“Con không bị uất ức, hiện tại con rất tốt.” Khúc Kim Tích tiện thể che đậy lương tâm mình mà khen Thẩm Thính, cười đến mi mắt cong lên, “Ông đấy, phải mau khoẻ lại.”
Ông nội Thẩm được cô dỗ đến vui vẻ, vui mừng gật đầu: “Đúng vậy, ông phải nhanh khoẻ lại, như vậy mới có thể ôm chắt trai chứ!”
Nụ cười trên mặt Khúc Kim Tích cứng đờ.
Nhớ tới bộ dạng Thẩm Thính tránh cô như tránh rắn rết, cô liền rất mệt tâm.
Khúc Kim Tích bồi ông nội Thẩm cả ngày, chờ sau khi ông ngủ rồi mới đi.
Ngồi trên xe, di động bỗng rung lên, là Mạnh Thiên Hạo chuyển khoản.
Trong vòng ba ngày, tiểu bạch kiểm này liền liên tiếp chuyển hết tiền cho cô, đây là lần chuyển cuối cùng, cô định gửi một tin nhắn kích thích đối phương một chút, không ngờ sau khi gửi đi, một dấu chấm than màu đỏ hiện ra we.
Khúc Kim Tích: “……”
Sách, thật không phong độ.
Đang định khởi động xe thì chuông điện thoại lại vang lên, trên màn hình hiện ra hai chữ “Thẩm Thính”.
Khúc Kim Tích: “???”
Ý gì đây?
Dãy số này không phải không gọi được à?
Cô ôm tâm trạng hoài nghi kết nối điện thoại, bên tai là một giọng nói hờ hững xa cách nhưng lại rất dễ nghe của Thẩm Thính: “ Cô đang ở đâu?”
Thật sự là Thẩm Thính!
Vậy lúc trước vì sao gọi không được?
Chẳng lẽ lúc trước anh kéo số của cô vào danh sách đen?
Khúc Kim Tích cảm thấy mình có khả năng đã tìm ra chân tướng, cố gắng kéo lại chút hình tượng cho mình: “Không phải anh bảo tôi có thời gian thì đến thăm ông nội sao, tôi mới từ bệnh viện ra đây.”
Như không nghĩ tới sẽ nghe thấy kết quả như vậy, Thẩm Thính đốn dừng lại một lúc mới nói: “Đơn ly hôn tôi đã để luật sư mang đến Thịnh Cẩm Loan, anh ta đang chờ cô ở ngoài cửa.”
“Được, tôi về ngay đây.” Khúc Kim Tích nói xong, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu, “Anh không đến sao?”
“Tôi ký rồi.” Ý là chỉ cần cô ký nữa thôi.
“À.” Khúc Kim Tích, “ Vậy cơ hội thử kính của tôi……”
“Tôi sẽ không nuốt lời.”
Đối mặt với âm thanh “Đô đô đô”, Khúc Kim Tích “Thiết” một tiếng, cô cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, theo sát tính cách của nguyên chủ thôi mà.
Dù sao cũng có 18 vạn tiền tiết kiệm, còn có một cơ hội thử kính, lấy địa vị của Thẩm Thính, cơ hội thử kính này chắc chắn sẽ không kém.
Cuộc sống tươi đẹp, ta tới đây!
Sau khi buông điện thoại xuống, Khúc Kim Tích vui vẻ vào số, thân xe đi vào con đường phía trước.
Bởi vì vui vẻ, cô liền mở nhạc lên, chờ đến khi đèn đỏ liền kéo gương xuống thưởng thức vẻ đẹp của bản thân, thấy môi có hơi khô, cô lấy son dưỡng ra thoa một vòng.
Mọi thứ đều rất bình thường, cho đến khi xe đi từ đường chính vào con đường bên cạnh, đường này đi đến sườn núi, xe cũng ít dần.
Sau khi êm đẹp đi qua một cột đèn giao thông, một con mèo hoang từ vành đai xanh phía trước đột nhiên nhảy ra, đồng tử Khúc Kim Tích co rụt lại, muốn tránh đi đã không kịp nữa rồi, theo bản năng đánh tay lái về phía bên phải.
Oanh một tiếng, xe đâm thủng hàng rào bảo vệ, lao thẳng về phía vành đai xanh, trượt vài mét mới dừng lại, Khúc Kim Tích chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt không ngừng biến hoá, ngay sau đó bị cái gì va vào ngực, đau đớn ập đến, trước mắt tối sầm, sau đó không biết gì nữa.
Con mèo hoang vừa nhảy ra kia đứng lại, quay đầu lại đưa mắt nhìn kính cửa sổ bị vỡ vụn của chiếc xe, con ngươi xanh biếc lóe lóe, lông toàn thân đột nhiên dựng lên, meo meo vài cái rồi chột dạ bốn chân chạy mất.
Không biết qua bao lâu Khúc Kim Tích mới tỉnh lại, ngay lúc vừa mở mắt ra, cô liền cảm thấy không thích hợp.
Khi cúi đầu nhìn đến một thân lông xù của mình, cùng với tay đã biến thành móng vuốt nhỏ phấn nộn, cô hoàn toàn sững sờ.
Cô biến thành một con mèo con màu trắng!!!
Khúc Kim Tích: “......……………”
“Có bị thương không, cần giúp đỡ không?” Chiếc xe đi ngang qua phát hiện nơi này xảy ra tai nạn giao thông, tài xế dừng xe lại, vội vàng chạy tới, cửa sổ ở ghế lái vỡ nát, vừa nhìn vào trong liền thấy túi hơi bảo vệ đã nổ tung, bên trong không có ai.
Nghe thấy tiếng động, theo bản năng Khúc Kim Tích liền muốn trốn, tài xế thấy chỗ túi hơi phát ra động tĩnh, duỗi tay vào kéo ra, liền nhìn thấy một con mèo con bằng bàn tay đang đứng trên ghế, bốn chân ngắn nhỏ run rẩy, bị kẹt dưới ghế.
Ngày càng nhiều người dừng lại xem xét chiếc xe này, có người báo cảnh.
“Kỳ lạ, bên trong không có ai, lại có một con mèo con.”
“Xe đâm thành như vậy, nếu là có người, chắc sẽ bị thương nặng lắm.”
“Không phải là bị bắt cóc đấy chứ.” Có người mở rộng khả năng suy nghĩ.
“Mèo con thật đáng thương, trên người hình như còn dính máu.”
“Đem nó bắt ra đây đi, trong đó có rất nhiều mảnh kính vỡ.”
Vì thế có người khom lưng duỗi tay, muốn bắt Khúc Kim Tích từ dưới ghế ra.
Giờ phút này trong đầu Khúc Kim Tích hoàn toàn trống rỗng, theo bản năng không để bọn họ kéo mình ra ngoài, ai biết được bọn họ sẽ làm gì cô chứ, cô với tay vào, cào cào một chút rồi nhảy xuống gầm ghế sau.
Mãi đến khi cảnh sát đuổi tới, vừa nghe thấy trong xe không có ai nhưng lại có một con mèo con, tính cảnh giác còn rất cao, người nào muốn bắt nó, nó liền cào người đó.
Một cảnh sát trẻ nhanh trí —— hắn lấy từ xe cảnh sát ra một cuộn len, nhặt một nhánh cây làm một cái gậy đồ chơi cho mèo!
Hắn đưa gậy đồ chơi ra sau ghế lắc lắc.
Khúc Kim Tích muốn phát điên rồi, bởi vì cô phát hiện, lực chú ý của cô bị cây gậy mèo này hấp dẫn, không chịu khống chế mà đi ra ngoài.
Đừng lại đây!
Cô không ngừng lùi về phía sau.
Đáng tiếc không như mong muốn ——
Ngay khi hai cái móng vuốt của cô không chịu khống chế mà bắt gậy cho mèo, liền thành công bị cảnh sát bế lên, cô vẫn không nhúc nhích, đôi mắt to xinh đẹp thẳng lăng lăng mà nhìn cảnh sát.
“Tiểu gia hỏa, mi an toàn.” Cảnh sát cho rằng cô bị dọa, ôn nhu nói.
Khúc Kim Tích nâng lên hai chân trước nho nhỏ, sống không còn gì luyến tiếc mà bưng kín hai mắt.
Không, anh không hiểu bi thương của tôi.
Tựa như ban ngày không hiểu đêm đen.
*Góc tâm sự nhỏ:
Dạo này ta đang thi giữa kỳ nên có khả năng không ra chương cho các nàng được, chứ không drop đâu nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro