Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Chân run

Trans: Hen
Fixes: Chuang

---------------------

Tô Chiêm thử động động chân, cảm thấy không còn bủn rủn như vừa nãy, cậu đứng thẳng lên, phát hiện cơ thể của cậu không biết tại sao bình thường trở lại rồi.

Cảm giác run rẩy từ thắt lưng chạy dọc xuống chân đã hoàn toàn biến mất, toàn thân cậu giờ tràn đầy sức mạnh, cảm giác mình có thể quay lại sân thể dục cùng bạn học đánh mấy ván cầu lông.

Chuyện gì thế này?

Thuốc ức chế có hiệu quả?

Nhất định là như vậy, hoặc chính là khi cậu nhìn thấy kẻ thù cũ liền cảm thấy tức giận khiến dòng máu trong người cậu chảy nhanh hơn, liền có thể lấy lại khí lực.

Tô Chiêm đem nguyên nhân tóm gọn lại là như vậy, cậu liền cất thuốc ức chế vào túi, hời hợt bâng quơ nói: "Việc này không liên quan tới cậu."

"Thật sao?" Văn Mặc hơi cúi người, không biết có phải là thuốc ngăn mùi phun chưa đủ hay không, Tô Chiêm mơ hồ có thể ngửi thấy được mùi hương gỗ thơm ngát, từng luồng từng luồng nhẹ nhàng quanh quẩn nơi chóp mũi cậu.

Cậu nghe được thanh âm lạnh lùng của Văn Mặc nói: "Làm sao lại không liên quan, cậu bây giờ đang dùng thuốc ức chế, chứng minh tôi để lại tin tức tố trên người cậu chỉ có một tuần liền tan mất, đương nhiên có liên quan với tôi rồi."

Văn Mặc dựa gần vào cậu, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Chiêm cảm giác được tuyến thể sau gáy của cậu hơi ngứa, cũng như nhận thấy mùi hương của Văn Mặc tỏa ra, thúc giục cậu đến gần Văn Mặc hơn.

Sắc mặt cậu tối sầm lại, nhanh chóng lùi về phía sau dựa vào ghế tựa, khẽ xì một tiếng: "Như này đã chứng minh được rằng tin tức tố của cậu rất không được, mới chỉ một tuần đã không còn nữa."

"Ừ." Văn Mặc khẽ đáp lời cậu, mơ hồ mang theo chút giọng mũi, làm cho giọng của hắn trầm thấp hơn mấy phần ngày thường, cảm giác giống như có một dòng điện lướt qua: "Tôi không chấp nhận cách nói này của cậu, tôi muốn thử một lần nữa để cho cậu nhìn xem tin tức tố của tôi có thể kéo dài được hay không."

Người Văn Mặc hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sâu thẳm dường như không thấy đáy.

Tô Chiêm chỉ cảm thấy tóc gáy cậu đều muốn dựng đứng hết cả lên, tư thế của Văn Mặc lúc này rất có sức công kích, thật sự rất đáng ghét giống như những gì cậu đã tra trong tư liệu nói rằng——

Chiếm đoạt cùng giữ lấy là bản năng của alpha.

Văn Mặc rất có thể là do bị ảnh hưởng bởi bản năng, hoặc là bởi vì bản chất thật của Văn Mặc chính là một tên cầm thú đội lốt nhã nhặn, lúc này Văn Mặc đối với cậu tràn đầy dục vọng cướp đoạt và chiếm giữ.

Tô Chiêm cảm giác cả người đều không thoải mái, xù lông liền muốn đứng lên, cau mày nói: "Cậu cách xa tôi một chút."

Văn Mặc đứng thẳng người lên, liền đứng tại chỗ nhìn Tô Chiêm.

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nl mong manh)

Tô Chiêm vừa vận động mạnh, trên mặt mang theo vài phần phiếm hồng, tóc bị mồ hôi làm ướt rũ xuống, làm cả người cậu ít đi mấy phần góc cạnh, nhiều hơn là mất phần nhu hòa.

Trạng thái của cậu nhìn qua rất tốt, tinh thần cũng không tệ.

Văn Mặc cảm thấy thân thể của cậu không giống không như Văn Sam Vũ nói, không nghiêm trọng đến như vậy.

Tô Chiêm lại có sức lực, không muốn dây dưa quá lâu cùng Văn Mặc nữa, cậu cầm lấy vợt cầu lông bên cạnh lên chạy trở lại trong sân.

Văn Mặc cũng không ngăn cản, chỉ là đứng ở phía sau, ánh mắt không thể miêu tả được nhìn theo Tô Chiêm, vẻ mặt đó của hắn vừa vặn bị Tưởng An Hành vừa mới đi nhìn thấy, run lập cập.

Đạ mấu????

Vẻ mặt này của Văn Mặc tại sao lại...đáng sợ như thế?

Tưởng An Hành không nhịn được liền hỏi: "Cậu nhìn theo ai mà mặt đáng sợ vậy?"

Vẻ mặt của hắn vừa cợt nhả lại vừa nguy hiểm.

"Không ai." Văn Mặc không tập trung tùy ý nói: "Tôi chỉ là đang cảm thấy, cậu ta càng ngày càng đáng yêu."

Tưởng An Hành: . . . . . . ? ? ?

Còn nói là không ai hả???

Rốt cuộc là người nào xui xẻo. . . . . . không đúng, người nào may mắn được tên Văn Mặc tràn đầy cợt nhã này để ý?

Làm một đứa bạn tốt hiểu rõ bản tính của tên alpha Văn Mặc, Tưởng An Hành thừa biết tận sâu trong tâm can Văn Mặc là loại đồ chơi gì, nếu như Văn Mặc hắn cảm thấy hứng thú với người nào đó, còn không phải sẽ đem đối phương ăn tươi nuốt sống, ăn sạch sành sanh vào bụng, đem đối phương giam lại bên người cả đời?

Trong lòng Tưởng An Hành chân thành mà tha thiết đồng cảm với người kia.

Tô Chiêm lại đánh cầu lông một chút nữa, xem ra cậu không còn bị làm sao nữa rồi, nhưng cũng chẳng được bao lâu cậu lại liền cảm thấy cảm giác run rẩy từ thắt lưng chạy dọc xuống chân, một bên đánh cầu một bên thở dốc, Phương Thập Thu thấy vậy liền trực tiếp hỏi cậu: "Tô ca, mày làm sao vậy, sao mà lại giống như một nữ omega đáng thương yếu đuối như vậy?"

Tô Chiêm tức giận lườm hắn một cái: "Mày đừng nói linh tinh, mày mau tới đây."

Cậu gắng gượng đem vợt đánh cầu đưa cho Phương Thập Thu, thấy cách thời gian tan học chỉ còn lại mấy phút, dứt khoát đi đến phòng thay đồ rửa mặt.

Trong phòng thay đồ, cậu dùng nước lạnh rửa mặt xong, triệu chứng không chỉ không giảm bớt, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Cậu dựa vào bức tường cạnh bồn rửa tay, thậm chí còn có cảm giác chính mình đứng không vững.

Cậu nghi ngờ không thôi, không phải lúc nãy cậu vừa uống thuốc ức chế để đè nén triệu chứng lại sao, sao bây giờ tái phát rồi?

Thuốc ức chế mất hiệu lực, hay là do kỳ phát tình của cậu vô cùng hung mãnh, chỉ mới có một ngày mà lại tới nhiều lần?

Cậu cau mày, vươn tay hướng tới túi sách lấy túi thuốc ức chế dự định lại uống thêm một viên.

Cậu vừa lấy viên thuốc ra, đang muốn đưa lên miệng nuốt xuống, có một bàn tay nào đó vươn đến nắm lấy cổ tay cậu, cậu nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Omega trong một ngày không được dùng nhiều thuốc ức chế, như vậy sẽ không tốt đối với thân thể cậu."

Cổ tay của Tô Chiêm bị Văn Mặc nắm chặt, cổ tay cậu nguyên bản không tính là nhỏ, nhưng khi bị bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của Văn Mặc cầm lấy thì đột nhiên có vẻ thật tinh tế, ngón tay Văn Mặc hoàn toàn bao lấy cổ tay cậu, không để lại một chút kẽ hở.

Cậu rụt tay lại hai lần, phát hiện Văn Mặc nắm rất chặt, căn bản không giãy dụa ra được.

Cậu liền dùng lực rụt tay lại: "Thả ra."

Văn Mặc buông tay cậu ra.

Thời điểm Tô Chiêm hất tay ra dùng lực rất lớn, sau khi cậu vung tay ra nhất thời không đứng thẳng được, hai chân cậu loạng choạng đổ người về phía Văn Mặc.

Văn Mặc đỡ lấy cậu, cúi đầu hỏi: "Sao vậy, vừa nhìn thấy tôi liền đứng không vững?"

Tô Chiêm đứng thẳng lại một lần nữa, vừa xấu hổ vừa tức giận hất tay Văn Mặc ra: "Không phải, vừa nãy là do bất ngờ, bất ngờ!"

Có trời mới biết cơ thể của cậu bây giờ là như thế nào, hai chân không hiểu sao run rẩy giống y như lúc kỳ động dục của câu đến vậy, nhưng cố tình sau khi được Văn Mặc đỡ lấy thì cậu lại trở lại bình thường.

Cơ thể của cậu giống như là đang cố ý đối nghịch lại với cậu vậy, để cậu mất mặt trước kẻ thù cũ Văn Mặc, không đứng vững mà ngã vào người đối phương.

Không chỉ có như vậy cậu cảm giác sau khi nhìn thấy Văn Mặc, tuyến thể sau gáy của cậu có cảm giác hơi hơi ngứa ngáy, mơ hồ giống như chờ đợi gì đó.

Loại cảm giác đó không đơn giản chỉ là gãi một cái là có thể hết ngứa, tuyến thể của cậu giống như đang mong chờ một thứ bén nhọn hơn cắm vào.

Ý nghĩ này khiến cậu không rét mà run.

Đây tuyệt đối là ảo giác, chỉ là ảo giác!

Nhất định là do cậu với Văn Mặc không hợp nhau nên mới có thể sản sinh ra nhiều loại ảo giác kỳ quái đến như vậy.

Văn Mặc nhìn cậu đứng thẳng dậy, chậm rãi nói: "Thật bất ngờ nha ——"

Lúc Văn Mặc nói chuyện hắn cố ý kéo dài chữ cuối mang theo điểm câu nhân, nhưng nghe qua tai Tô Chiêm lại chính là hắn muốn bị đánh.

Tô Chiêm hít sâu một hơi, thuốc ức chế cậu vừa cầm trong tay đã bị rơi lúc cậu ngã vào người Văn Mặc, cậu nhặt lên ném về phía thùng rác cạnh bồn rửa tay, cậu cảm thấy thân thể cậu lại ổn định trở lại rồi, bây giờ cậu cũng phản ứng với tên Văn Mặc này.

Mỗi lần cậu với Văn Mặc có tranh chấp một việc gì đó thì cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là cậu, cậu quyết định tiếp thu sự dạy dỗ của thầy cô kính mếm, làm một mỹ nam an tĩnh mà rời khỏi phòng thay đồ.

Không biết có phải do có người muốn vào phòng thay đồ hay không mà Văn Mặc không ngăn cản cậu, chỉ là hạ thấp giọng ghé vào tai cậu nói: "Omega không được uống nhiều thuốc ức chế, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, bây giờ tôi đang là alpha tạm thời của cậu, tôi tình nguyện ra sức cống hiến vì cậu."

Tô Chiêm cho hắn một cái nhìn xem thường, trực tiếp vòng qua người hắn đi ra ngoài.

Nhắc tới cũng cảm thấy kỳ quái, khi cậu tách khỏi Văn Mặc hướng tới cửa phòng thể dục, hai chân cậu lại mơ hồ muốn nhũn ra, cậu cau mày, cậu suy nghĩ một hồi rốt cuộc cũng ý thức được một chuyện.

Hình như là khi Văn Mặc đến gần cậu thì cậu liền có khí lực trở lại, khi cậu đi xa khỏi Văn Mặc cơ thể cậu sẽ lập tức lại xuất hiện trạng thái giống y như đến kỳ động dục.

Cậu bị suy nghĩ của bản thân dọa đến sợ rồi, nếu thực sự là như những gì cậu nghĩ vậy tại sao tuần trước lại không xuất hiện loại tình huống như thế này?

Nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ đến tuần trước Văn Mặc vừa mới ký hiệu tạm thời cho cậu, hắn để lại rất nhiều tin tức tố nơi tuyến thể cậu. . . . . .

Tô Chiêm: ". . . . . ."

Nếu như những gì cậu suy đoán là thật, cậu bây giờ quả thực đang rất muốn mắng người.

Cậu quyết định tìm biện pháp nghiệm chứng lại chuyện này.

Cậu đứng ở trước cửa phòng thể dục chờ giây lát, suy nghĩ làm sao có thể tiếp cận Văn Mặc được, thì liền nhìn thấy Văn Mặc và Tưởng An Hành cùng nhau hướng về phía cửa bên này đi tới.

Tô Chiêm liền tùy tiện tìm một cái cớ nào đó chạy lại phía Văn Mặc.

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nl mong manh)

Cậu chịu đựng cảm giác mất sức hai chân , trịnh trọng đàng hoàng bước đến chỗ Văn Mặc, thật lòng nói: "Lần trước lúc ở bệnh viện tôi còn chưa trả cho cậu tiền thuốc, hết bao nhiêu vậy, tôi chuyển lại cho cậu."

Những điều cậu nói ngoài miệng đặc biệt đoan trang, nhưng trên thực tế nội tâm cậu quả thực muốn điên lên rồi.

Trời ạ, điều cậu nghĩ là hoàn toàn đúng!

Khi cậu đến gần Văn Mặc cả người lại tràn trề khí lực, nhất là sau khi cậu có thể ngửi được mùi gỗ thơm ngát, cậu cảm thấy được khí lực của cậu dường như đã được hồi phục lại rồi.

Tô Chiêm: . . . . . . Muốn điên lên mất thôi.

Tại sao cậu lại có loại bệnh thế này chứ.

Văn Mặc thấy cậu nói đến chuyện tiền thuốc men, liền lấy điện thoại mở ra hai cái mã hướng Tô Chiêm nói: "Cậu quét cái này."

Trong lòng Tô Chiêm rối tung thành một đoàn, không chú ý Văn Mặc mở ra cái gì, liền trực tiếp lấy điện thoại quét qua, sau khi quét xong cậu mới phát hiện cái mà Văn Mặc đưa cho cậu quét chính là wechat của hắn.

Hắn thuần thục thêm bạn bè với cậu.

Ngón tay Văn Mặc xoẹt qua màn hình di động cậu, thay cậu ấn xác nhận.

Văn Mặc liền nhận được lời mời kết bạn.

Cậu trơ mắt nhìn đối thủ cũ của cậu thao tác nhanh chóng, thêm bạn tốt với cậu.

Ngay thời điểm cậu muốn xù lông, Văn Mặc liền bỗng nhiên nói: "So với trực tiếp chuyển khoản, thêm bạn bè sẽ tiện chuyển khoản hơn."

Tô Chiêm: ". . . . . . "

Cmn chứ tiện hơn, sao cậu không biết quét mã thanh toán rắc rối hơn so với thêm bạn bè để chuyển tiền.

Nhưng sự việc đã đến nước này, vừa rồi cậu lại phải nhận thêm một đả kích lớn nên không có tâm tình mà quản nhiều việc như vậy, cậu chuyển tiền cho Văn Mặc xong liền trực tiếp xin nghỉ đi gọi taxi đến bệnh viện.

Trong bệnh viện, cậu vào phòng bác sĩ lúc trước, ấp úng đem tình trạng của mình nói cho bác sĩ nghe qua một lần.

Bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi trả lời: "Tình huống của cậu lúc trước kiểm tra tôi đã nói rõ ràng, kỳ phân hóa của cậu bị thuốc ức chế kìm hãm lại, khiến các đặc tính AO của cậu kém phát triển, tuyến thể và cơ quan khác cũng chưa hoàn toàn hoàn thiện, có thể sẽ xuất hiện các triệu chứng bất ổn như kì phát tình không ổn định, loại tình huống này cũng rất bình thường, nếu trị liệu, cần phối hợp sử dụng các loại thuốc kích thích, hơn nữa cũng cần sự đồng ý của người lớn trong nhà."

Tô Chiêm: ". . . . . ."

Đây chính là muốn cậu nói cho ba cậu Tô Bằng Sính.

Cậu theo bản năng muốn phản đối, thân thể của cậu biến thành tình trạng bây giờ là do Tô Bằng Sính, nếu như cậu nói cho Tô Bằng Sính biết, không biết chuyện này sẽ trở nên như thế nào.

Cậu hỏi bác sĩ: "Không còn biện pháp nào khác sao? Cháu có thể tự đồng ý lựa chọn cuộc trị liệu này được không?"

Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: "Rất xin lỗi cậu, cậu là một omega vị thành niên cho nên cần sự đồng ý của người giám hộ. Trị liệu dùng thuốc kích thích này sẽ có rất nhiều điểm không chắc chắn, đồng thời đại đa số thuốc kích thích cũng sẽ sản sinh ra một ít tác dụng phụ, chúng tôi cần phải có sự đồng ý của người giám hộ của cậu."

"Là tác dụng phụ gì?"

"Bởi vì là dùng thuốc kích thích để thúc đẩy tuyến thể và các cơ quan khác của omega phát triển, có thể sẽ gây ra các vấn đề như kì động dục bất ổn hoặc làm cho thuốc ức chế mất tác dụng, tình huống phức tạp, cần có sự đồng ý của cha mẹ, dù sao nếu omega vị thành niên nếu gặp phải kì động dục không thể ức chế, sẽ rất phiền phức."

Tô Chiêm trả lời một cách máy móc: ". . . . . . Tôi biết rồi."

Bác sĩ nhìn vẻ mặt cậu không tốt lắm, cảm thấy được cậu đang kháng cự việc trị liệu bằng thuốc kích thích, lại chân thành đưa ra đề nghị: "Cậu vừa mới nói, khi cậu tới gần một bạn học là alpha, thì bệnh trạng của cậu sẽ giảm bớt đi, người bạn kia đã có kí hiệu tạm thời qua cho cậu. Nếu như cậu không muốn sử dụng thuốc kích thích để trị liệu, cậu có thể nhờ bạn học kia cùng phối hợp trị liệu với cậu, không cần dùng đến thuốc kích thích, chỉ cần cậu tiếp xúc với tin tức tố của cậu ta trong một thời gian dài là được."


Tác giả có lời muốn nói: haha, các loại ký hiệu nhất định sẽ có ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro