Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Bệnh Viện

Trans: Hen
Fixes: Chuang

---------

Phương Thập Thu nhắn tiếp 'Vừa nãy học ủy (ủy viên học tập) Liễu Ngọc Dao còn có thái độ khó hiểu tới đây hỏi tao, Văn Mặc có phải là rất thích giúp đỡ mọi người hay không, Tô ca hẳn là mày cũng hiểu mà, trường chúng ta 90% trở lên omega với beta nữ đều có hứng thú đối với Văn Mặc, nữ omega cả lớp mình và hoa khôi lớp Liễu Ngọc Dao đó cũng không phải là ngoại lệ, tao thấy có chút không tin nổi khi mà cả nam beta và nam alpha cũng đều. . . . '

Tô Chiêm: ......

Cậu cắn răng nửa ngày, cuối cùng lộ ra một nụ cười méo sệch, nói với Phương Thập Thu: 'Văn Mặc vô cùng nhiệt tình, thích giúp đỡ mọi người, lấy đó làm niềm vui, cho nên bạn học nào có gặp phiền toái, thì không cần do dự mà cứ tìm Văn Mặc xin giúp đỡ ha. '

Phương Thập Thu nhìn hàng chữ Tô Chiêm gửi đến, cảm giác thấy có vẻ không đúng lắm, chuyện này sao lại giống như đang nói mát cho Văn Mặc vậy.

Hắn đang do dự không biết có nên đem chuyện này nói ra hay không, thì Liễu Ngọc Dao liền đi tới bên cạnh bàn học của hắn, vừa văn thấy được tin nhắn tán ngẫu trên di động của hắn.

Phương Thập Thu: ". . . . . . "

Thế thì hay rồi, không cần phải xoắn lên làm gì cả.

Liễu Ngọc Dao không biết nghĩ đến cái gì, xấu hổ đi ra chỗ khác.

Tô Chiêm cất điện thoại đi, Văn Mặc từ bên kia hành lang bệnh viện đi tới, tay trái cầm theo một cốc nước ấm, tay phải cầm theo thuốc.

Hắn ngồi cạnh Tô Chiêm trên hàng ghế dài trong bệnh viện, đem nước ấm cùng mấy viên thuốc đưa cho cậu, nói: "Bác sĩ nói cậu bị sốt nhẹ, nên đưa cho tôi thuốc hạ sốt để cậu uống."

Cậu sửng sốt một chút, hạ thấp mí mắt nhìn nước ấm cùng thuốc ở trước mặt mình, tâm tình trong phút chốc liền trở nên phức tạp.

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nl mong manh)

Văn Mặc hạ mi mắt, không thể nhìn rõ được tâm tình của hắn như nào, chỉ có thể nhìn thấy ngũ quan góc cạnh rõ ràng cùng ngón tay thon dài với móng tay được cắt tỉa chỉnh tề, mang theo sự tao nhã như một quý tộc trẻ tuổi, đem nước ấm cùng thuốc đưa trước mặt cậu.

Tô Chiêm sau khi tới bệnh viện tâm trạng vẫn còn rất hỗn loạn, bị Văn Mặc kéo tới kéo lui để làm mấy cái kiểm tra, mãi đến khi cậu đặt mông ngồi xuống hàng ghế dài mới tỉnh táo được một chút.

Cậu không biết Văn Mặc vừa mới đi tới đi lui làm gì, giờ nhìn lại hắn thì thấy tình huống này.

Văn Mặc cầm trong tay cốc nước ấm và thuốc đưa cho cậu uống.

Thẳng thắn mà nói, tuy rằng Văn Mặc trước đây nói chuyện rất khó chịu, nhưng một đường hắn đưa cậu đến bệnh viện không hề qua loa, còn giúp cậu lấy nước với thuốc, đây thật sự là đang giúp đỡ cậu, cậu uống thuốc xong, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Nên nói cảm ơn thì cậu vẫn sẽ nói, điều này cũng không gây trở ngại việc cậu tiếp tục chán ghét Văn Mặc, đối với con sói đuôi to Văn Mặc này, cậu kiên quyết không thể để xảy ra sơ suất.

Cậu nói tiếp: "Vừa nãy có phải cậu đã giúp tôi trả tiền thuốc không? Hết bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cậu."

"Không cần." Văn Mặc ngồi trên ghế dài cạnh cậu, hai chân thon dài thẳng tắp duỗi ra một chút, thái độ tự nhiên nói: "Dù sao việc cậu bị sốt như thế này cũng có một phần là tại tôi, tôi cũng có trách nhiệm."

Tô Chiêm: ". . . . . . Cậu có ý gì?"

"Tiết sinh lý trên lớp đã nói qua." Văn Mặc xoay đầu nhìn cậu, vẻ mặt mang theo một tia ý tứ sâu xa: "Lần đầu omega bị đánh dấu tạm thời, cơ thể sẽ trở nên không ổn định dẫn đến tình trạng sốt nhẹ."

Tô Chiêm xù lông: "Văn Mặc, cậu có thể đừng đế cập đến chuyện đánh dấu tạm thời nữa được không?"

"Có thể." Văn Mặc nghe lời cậu liền sửa lại: "Là alpha đầu tiên đánh dấu tạm thời cho cậu, tôi sẽ có phong độ của một alpha tiêu chuẩn, đối với chuyện xảy ra lần này tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng."

Tô Chiêm cười giận dữ, nghiến răng nói: "Cậu chịu trách nhiệm tới cùng thật sao? Cơ thể tôi không khỏe, thiếu một người giúp tôi bưng trà rót nước, không biết bạn học Văn Mặc có phong độ của một alpha tiêu chuẩn có thể làm được không."

Văn Mặc bình tĩnh nhìn cậu một chút, trên khuôn mặt tuấn tú của Tô Chiêm hiện rõ nét cười lạnh cùng tức giận, đôi mắt màu hổ phách mở to tròn, so với dáng vẻ bệnh tật thần trí mơ hồ, có vẻ đã có sức sống hơn nhiều.

Hắn chậm rãi nói: "Nếu như cậu kiên trì như vậy, tôi đều có thể làm được, nhưng tôi chỉ sợ cậu sẽ bị mọi người làm phiền."

Tô Chiêm không tin nói: "Tôi có thể bị làm phiền cái gì chứ?"

"Nói ví dụ như ——" Văn Mặc dùng âm thanh chậm rãi nêu ví dụ: "Bản thân tôi được rất nhiều người hoan nghênh, nếu như tôi chỉ cùng một mình cậu thân cận, cậu có lẽ sẽ bị các thầy cô cùng bạn học hỏi rất nhiều chuyện. . . . . ."

Tô Chiêm vừa nghĩ tới sự việc Phương Thập Thu nói với cậu, lập tức buông tha ý nghĩ này.

Cậu thật sự không dám tưởng tượng thời điểm Văn Mặc bưng trà rót nước cho cậu, những bạn học cùng thầy cô giáo khác sẽ hỏi cậu về những vấn đề kỳ quặc, cậu tức giận lườm hắn một cái, phẫn nộ nói: "Vậy coi như xong rồi."

"Có thể, tôi có thể chăm sóc vị trí khác của cậu." Văn Mặc nói với giọng điệu thoải mái: "Ví dụ như, dìu cậu đi vào phòng vệ sinh, rồi lại đỡ cái kia kia cho cậu?"

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nl mong manh)

Tô Chiêm không nhịn được đưa chân lên đạp Văn Mặc: "Cậu đừng có tỏ ra văn nhã bại hoại*, cứ nói ra mấy lời tục tĩu bậy bạ như vậy không?"

(Văn nhã bại hoại: kiểu người bên ngoài lịch thiệp, bên trong hư hỏng:>)

Văn Mặc phản ứng cực nhanh nắm chặt lấy chân Tô Chiêm, rũ mi mắt dùng thanh âm không rõ thật giả nói: "Tôi chỉ đùa cậu một chút."

Tô Chiêm nhịn một chút, rốt cuộc vẫn là không chịu đựng được oán giận : "Cậu lần đầu tiên thấy tôi liền nói loại chuyện cười tẻ nhạt này, cậu có thể vô liêm sỉ tới mức độ này sao?!"

Văn Mặc hơi nhíu mày, thả chân cậu xuống, không trả lời câu hỏi của cậu, một tay sờ lên trán cậu, đến khi cậu vươn tay lên gạt xuống mới thu tay về, nhàn nhạt nói: "Cơn sốt của cậu hình như đã giảm đi rồi đấy."

Tô Chiêm bỗng nhớ ra trong tay còn cầm cốc nước ấm Văn Mặc đưa, tức giận đem cốc nước nhét vào trong tay hắn, châm chọc nói: "Đó là chuyện đương nhiên, không dám làm phiền bạn học Văn Mặc hao công tốn sức chăm sóc."

Âm thanh của bác sĩ bỗng nhiên chen vào: "Bệnh nhân Tô Chiêm? Tới đây một chút, kết quả kiểm tra của cậu có rồi đây."

Tô Chiêm chống vào vách tường muốn đứng lên, nhưng bệnh tình của cậu còn chưa đỡ cho lắm, bắp chân như nhũn ra, mới vừa đứng lên liền run run.

Văn Mặc ở bên cạnh đứng lên đỡ lấy cậu, đối với loại hành động từ chối của Tô Chiêm liền ngoảnh mặt làm ngơ, thanh âm dịu dàng, có chút giống như đang dỗ đứa nhỏ: "Đừng bướng nữa, tôi đỡ cậu đến chỗ bác sĩ, đừng đẩy tôi ra không cậu lại bị ngã giờ."

Rốt cuộc vẫn là đang ở bệnh viện nên Tô Chiêm cũng không muốn gây chuyện với Văn Mặc, cậu thẳng thắn quay đầu không để ý tới người bên cạnh.

Văn Mặc đỡ Tô Chiêm đến văn phòng của bác sĩ, rồi tự giác đi ra khỏi văn phòng, cũng đóng cửa lại luôn.

Bác sĩ lấy tờ giấy báo cáo kiểm tra ra đưa cho Tô Chiêm: "Tô Chiêm, căn cứ theo phân tích, vốn là cậu vào năm mười sáu tuổi nên phân hóa thành omega, nhưng bởi vì cậu đã dùng thuốc ức chế dài hạn mà làm chậm trễ thời kỳ phân hóa, hiện tại thuốc ức chế dài hạn hết tác dụng, cậu lại một lần nữa lại phân hóa thành omega. Nhưng bởi vì kỳ phân hóa của cậu bị ngưng lại trong một khoảng thời gian dài, dẫn đến việc tin tức tố của cậu không ổn định, có thể sẽ dẫn đến một chuỗi phản ứng rối loạn như phát tình đột ngột, đề nghị cậu luôn mang theo thuốc ức chế cùng thuốc giấu mùi bên người, có vấn đề gì xảy ra cậu phải ngay lập tức đến bệnh viện."

Tô Chiêm nghe xong, bình tĩnh nói: "Cháu hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ lại kê cho cậu một đơn thuốc: "Đây là thuốc điều trị tin tức tố của cậu, nhớ uống theo hướng dẫn. Nếu như không tiếp tục dùng thuốc ức chế dài hạn thì tin tức tố rối loạn của cậu sau ba tháng sẽ khỏi hẳn, cậu nhớ kỹ mỗi tháng đến khám lại."

Tô Chiêm nhìn tờ đơn thuốc mà bác sĩ kê cho cậu, gật đầu nói: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Tô Chiêm nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ, hít sâu một hơi, cảm giác sức lực của mình đang dần khôi phục, cậu chống tay vào ghế tựa đứng lên, từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra.

Cậu trầm mặc đi thanh toán, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cậu biết rõ thuốc ức chế dài hạn là ai cho cậu uống.

Năm ngoái, vào khoảng tháng tám, cậu cảm thấy thân thể mình đột nhiên trở nên kỳ lạ, giống hệt với triệu chứng của ngày hôm qua, có thể ngửi thấy được nhiều mùi hương kỳ lạ, vô lực mà bủn rủn, nhưng Tô Bằng Sính – cha cậu cho cậu uống vài viên thuốc, sau đó cậu không còn gặp phải những triệu chứng đó nữa.

Bây giờ nghĩ lại, đại khái Tô Bằng Sính biết cậu sẽ phân hóa thành omega, nên sớm cho cậu uống thuốc ức chế dài hạn.

Dường như cũng không hề quan tâm thuốc ức chế dài hạn có thể làm hại gì đến thân thể của cậu hay không.

Cậu mất tập trung đi đến cửa nộp viện phí, cậu không chú ý phía dưới chân có bậc thang, bước chân liền lảo đảo, suýt nữa ngã chổng vó.

Không biết từ lúc nào Văn Mặc đã đứng ở bên cạnh cậu đỡ lấy cậu, cậu đưa mắt nhìn Văn Mặc một cái, vào thời điểm như này cậu thật sự không có tâm tình nói chuyện với đối phương, mơ mơ hồ hồ nói cảm ơn, rồi đi thẳng đến chỗ nộp viện phí.

Nộp viện phí xong, cậu gọi một chiếc taxi, Văn Mặc thấy tâm tình của cậu không được tốt, cả một đường đi cũng không hề cất lời, hai người khi đến trước cổng trường học liền tách ra.

Tô Chiêm ngay đến cả cơm trưa cũng không thèm ăn mà cầm theo túi thuốc về ký túc xá, dựa theo tờ giấy hướng dẫn dùng thuốc, uống xong liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

**

Văn Mặc nhìn theo bóng dáng Tô Chiêm rời đi, đứng im lặng tại chỗ một lúc, sau liền lấy điện thoại ra gọi: "Cha, con có chút việc cần người giúp."

Văn Sam Vũ ở đầu bên kia điện thoại cười cười trêu: "Hiếm khi nào thấy được Văn Mặc đại thiếu gia tìm hỗ trợ từ ta, nói đi, có chuyện gì?"

"Con có một người bạn, tên là Tô Chiêm. . . . . ." Văn Mặc không hề để ý đến từ ngữ trêu chọc của Văn Sam Vũ, nhàn nhạt nói: "Hôm nay đến bệnh viện khám, lúc ra khỏi bệnh viện cảm xúc cậu ấy có điểm không đúng, con sợ là cậu ấy bị bệnh gì đó khó mà nói ra được, cha có thể giúp con hỏi viện trưởng một chút được không?"

"Con trai của ta từ lúc nào lại biết quan tâm đến bạn học như vậy?" Văn Sam Vũ không tin lý do mà Văn Mặc nói: "Lại nói, ở bệnh viện thông tin của bệnh nhân luôn luôn được bảo mật chặt chẽ, có hỏi thì cũng không thể hỏi ra được nội dung cụ thể."

"Con vẫn luôn quan tâm đến bạn học." Văn Mặc mặt không biến sắc nói: "Cha không cần hỏi quá cụ thể, chỉ cần hỏi cậu ấy có bị gì nghiêm trọng không là được."

"Được rồi." Văn Sam Vũ gật đầu đáp ứng: "Có thông tin gì cha liền báo với con."

"Cảm ơn cha." Văn Mặc nho nhã lễ phép ấn kết thúc cuộc gọi.

**

Sau khi ngủ dậy ở ký túc xá Tô Chiêm cảm thấy tinh thần cậu tốt hơn rất nhiều, cậu liền tùy ý tìm chút món gì đó để nhét vào bụng sau đó liền dậy đi học, cậu đến sớm, trong lớp không có nhiều người, chỉ có Cố Tuân cùng vài bạn học bình thường khác.

Lại nhìn tới Cố Tuân, tâm tình Tô Chiêm lại trở nên phức tạp, lúc bọn cậu lên 11 lớp liền được phân khối tự nhiên-xã hội*, cậu với Cố Tuân mới vào cùng một lớp, cậu vừa coi trọng Cố Tuân còn chưa được mấy ngày đã phải hứng lấy đả kích từ B biến thành O, cậu nhìn về phía Cố Tuân cậu cảm thấy vô cùng phức tạp.(*QT là phân văn lý khoa, tớ nghĩ nó giống như phân khối TN-XH bên VN mình)

Cậu tuy rằng không hiểu nhiều về mối quan hệ giữa AO nhưng cậu cũng biết hai O đến với nhau thật sự không có tương lai, khi đến kỳ động dục cũng không thể thỏa mãn lẫn nhau, sự yêu thích mông lung của cậu đối với Cố Tuân cứ như thế mà tan theo mây gió, cậu đứng tại chỗ đau lòng một chút, kỷ niệm một đoạn tình mờ mịt đơn phương yêu mến không bệnh mà chết của cậu.

Cô Tuân đứng lên ra khỏi chỗ ngồi sải bước về phía cửa lớp, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt, chỉ là khi đi ngang qua Tô Chiêm đột nhiên dừng lại hỏi: "Văn Mặc đưa cậu đến bệnh viện?"

Tô Chiêm gật đầu.

Cố Tuân trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: "Cậu cẩn thận một chút, cái tên Văn Mặc lẳng lơ cợt nhã kia không có ý tốt gì đâu."

Tô Chiêm trợn mắt lên, kinh ngạc nhìn Cố Tuân.

Cậu ngàn vạn lần không nghĩ tới trong trường học này ngoài cậu ra, vẫn còn có người nhìn thấu được bản chất cầm thú của Văn Mặc, trong lòng cậu lập tức có cảm giác tìm được tri âm.

Mọi người nếu không thành một đôi thì cũng có thể trở thành tri kỷ, có thể cùng nhau mắng chửi Văn Mặc thật vui vẻ.

Tô Chiêm bỗng nhiên nghĩ thông ra.

**

Hết tiết đầu, Phương Thập Thu nhớ tới chuyện xảy ra vào buổi sáng, hỏi Tô Chiêm: "Tô ca, sau khi được hotboy trường đưa đến bệnh viện, cảm giác của mày như thế nào?"

"Chả có cảm giác gì." Tô Chiêm lười biếng trả lời.

Phương Thập Thu cau mày, tự hỏi trong lòng nghi hoặc nhìn Tô Chiên nói: "Tô ca, thực ra tao cũng không hiểu được, Văn Mặc ở trường mình là nam thần lạnh nhạt nhất đó, tại sao mày lại chán ghét nó?"

Tại sao lại chán ghét Văn Mặc?

Tô Chiêm rũ mi mắt, nhớ lại việc xảy ra lần đâu tiên khi gặp Văn Mặc.

Tác giả có lời muốn nói:

Flag hôm nay của Tô Chiêm: Văn Mặc cậu không thể bớt cầm thú đi một chút được sao?

Văn Mặc: Có thể, nhưng cậu phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.

**

Mọi người tuyệt đối không nên hiểu nhầm nha, Cố Tuân là trợ công

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro