Chương 4: Bị bệnh
Trans: Hen
Fixes: Chuang
-------------------
Văn Mặc cùng ba sao đỏ khác sải bước đến trước cửa lớp 11.7, trong phòng học trống không, chỉ có một mình Tô Chiêm đang nhằm nhoài tại chỗ.
Tưởng An Hành nhìn Văn Mặc đứng trước cửa lớp mang vẻ mặt hận như không thể nói gì đó, lại nhìn sang thái độ không tập trung của Tô Chiêm, có một loại cảm giác kì lạ nào đó chợt xông đến.
Hắn nói thầm trong lòng 'xong rồi, hai con người này tám phần mười chắc chắn là đang hận nhau.'
Đúng như dự đoán, Văn Mặc sải bước chân dài đi tới phía trước bàn học của Tô Chiêm, hạ mí mắt, không nhìn ra được là có tâm tình gì: "Tại sao cậu không đi tập thể dục giữa giờ?"
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nl mong manh)
Tô Chiêm nằm nhoài trên bàn, thái độ vô cùng lười nhác, toàn thân bày ra một dáng diệu không muốn hợp tác, cậu lười biếng nói: "Bị bệnh, không được à?"
"Có thể." Văn Mặc mở cuốn sổ trong tay ra: "Nghỉ ốm thì cần phải được giáo viên chủ nhiệm phê chuẩn đồng ý, nếu không cậu sẽ bị trừ điểm chuyên cần."
Tô Chiêm cau mày từ tư thế đang nằm nhoài trên bàn học ngồi thẳng dậy, cực kỳ khó chịu nhìn Văn Mặc.
Từ hôm qua tới hôm nay, thế giới nhỏ của cậu đã xảy ra biến cố long trời lở đất, cậu đây từ một beta lại biến thành một omega sẽ bị kì phát tình chi phối.
Cậu từ một người bình thường đột nhiên lại phải nhập vào vai trò của một người khác, điều này trong một thời gian ngắn thật khó mà chấp nhận được.
Hơn nữa, ngày hôm quan cậu còn bị Văn Mặc đánh dấu.
Điều này có thể nói trắng ra là cậu bị kẻ thù của mình đánh dấu, nên không thể trả thù lại hắn ta chuyện lần trước, cậu là một omega còn hắn là một alpha, đây không phải là mỡ dâng miệng mèo sao.
Tuy rằng cậu không có tham dự vào tiết sinh lý, nhưng kiến thức là vẫn phải có.
Ở tình huống kia của ngày hôm qua, cậu đột nhiên từ một B biến thành một O cộng thêm kì động dục, lại đụng phải Văn Mặc, cậu chỉ có thể tự trách bản thân mình xui xẻo, khổ không ai nói cho hết. Dựa trên lý trí cậu biết tình huống của ngày hôm qua chỉ là trùng hợp, nhưng về mặt tình cảm cậu lại không thể nào tiếp thu được, luôn thấy cái nồi này phải là Văn Mặc đội.( đại ý là Tô Chiêm thấy lỗi do Văn Mặc chứ hong phải ẻm)
Tại sao Văn Mặc lại vừa hay xuất hiện vào lúc đó tại chỗ đó được chứ?
Sao không đổi lại là một người nào đó tốt hơn đi.
Huống hồ, khi cậu tỉnh táo hồi tưởng lại, Văn Mặc nói không đủ thời gian đi lấy thuốc ức chế, đây chính là một con sói đuôi to muốn nhân cơ hội mà chiếm món hời của cậu nên mới nói không kịp.
Từ lúc cậu bắt đầu biết đến Văn Mặc, nói chuyện với hắn còn không quá ba lần, hắn tuyệt đối không thể tốt như thế được.
Cậu cười lạnh: "Không có giấy phép xin nghỉ, thì làm sao, còn không cho phép người bị bệnh đột xuất chưa kịp tìm giáo viên chủ nhiệm nộp giấy xin phép nghỉ?"
Mọi người nhìn hai người mà đổ mồ hôi, luôn cảm thấy đây là khúc nhạc dạo đầu của Tu La Tràng.
Tưởng An Hành thấy tình hình không ổn, vội vã chạy lại chỗ hai người giảng hòa: "Cái kia, coi như lần ngày chúng ta xong chuyện đi, tôi tin tưởng Tô Chiêm, cậu ấy hẳn là thật sự bị bệnh, ở lại phòng học nghỉ ngơi một chút sẽ không có việc gì, chỉ một lần này thôi, lần sau không được tiếp tục tái phạm như lần này nữa."
Tô Chiêm nghe xong, đối với Tưởng An Hành khách sáo nói: "Cảm ơn."
Tô Chiêm tuy rằng đôi lúc trốn học, tính tình cũng mang chút nổi loạn tuổi thiếu niên, nhưng cậu vẫn rất quan tâm đến vinh dự của tập thể lớp, tuyệt đối không thể chủ động làm ra việc khiến cho lớp bị trừ điểm được, cậu mỗi ngày đều mặc đồng phục, thể dục giữa giờ cũng đều đúng hạn đi tập.
Nhưng hôm nay thật sự là cậu rất không thoải mái.
Có lẽ là do ngày hôm qua vừa mới bị biến thành omega, tin tức tố có chút hỗn loạn, hơn nữa ngày hôm qua cậu còn cận kề với trạng thái của kỳ phát tình, hiện tại cũng giống lúc sau đó cả người cậu đều không có một chút sức lực nào, chỉ động tay động chân thôi cũng lười, hai gò má cậu ửng hồng, có dấu hiệu phát sốt.
Sau khi chuông reo báo hiệu tiết hai đã hết cậu thực sự không nhúc nhích được, muốn xin nghỉ với chủ nhiệm lớp nhưng còn chưa thấy chủ nhiệm về đã thấy Văn Mặc đi vào lớp các cậu.
Văn Mặc cúi đầu nhìn Tô Chiêm, trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của thiếu niên dường như mang theo một chút ửng đỏ khác thường, hẳn là thật sự đang phát sốt.
Hắn không kìm lòng được liền cau mày.
Tưởng An Hành nhìn Văn Mặc nãy giờ vẫn không nói gì, suy nghĩ một chút, khuyên: "Văn Mặc, chúng ta đi sang lớp 8, chuyện của Tô Chiêm tạm thời cứ dừng lại như vậy đi. . . . . ."
"Ừ." Văn Mặc nhẹ nhàng đáp một tiếng, nói với Tưởng An Hành: "Cậu đi trước đi."
Tưởng An Hành khó hiểu nhìn hắn: "Cậu muốn làm gì?"
"Muốn quan tâm đến bạn học đang bị ốm một chút." Văn Mặc tùy ý vung tay: "Cậu không cần lo lắng."
Hình tượng ngày thường của Văn Mặc rất tốt, tuy rằng có chút lạnh lùng, nhưng cũng không phải là loại người cố ý gây khó dễ cho bạn học, lúc Văn Mặc và Tô Chiêm tranh chấp thì người đứng vây xem ở ngoài cũng biết hơn phân nửa là Tô Chiêm gây sự trước.
Những người khác nghe Văn Mặc nói vậy đều thấy rất yên tâm, liền cùng Tưởng An Hành đi trước.
Tô Chiêm nhìn những người khác đều đã đi hết rồi, tức giận hỏi: "Tại sao cậu không biến đi luôn đi?"
"Nhìn cậu." Văn Mặc hơi cúi người, thanh âm không nhanh không chậm, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra mấy vẻ hung hăng của alpha: "Có phải là do kì động dục với cái đánh dấu của ngày hôm qua làm cậu khó chịu không."
Tô Chiêm trừng lớn mắt, thẳng thắn dứt khoát nói: "Cút đi, ông đây không cần cậu quan tâm."
Văn Mặc ung dung thong thả nói: "Tin tức tố của tôi bám trên người cậu vẫn chưa có phân tán, từ góc độ sinh lý mà nói hiện tại cậu là omega của tôi, là một alpha đạt tiêu chuẩn, tôi quan tâm cậu là điều nên làm."
"Dẹp, biến đi." Tô Chiêm cả người chính là không còn chút khí lực, nếu bây giờ cậu mà còn sức cậu đã sớm đẩy Văn Mặc ra rồi: "Có rất nhiều người của chính phủ giúp đỡ đánh dấu tạm thời cho omega, sao cậu lại không thể giống như những người đó mà cậu lại xem omega đã bị cậu đánh dấu thì là của cậu, cậu. . . . . ."
Lời nói của Tô Chiêm còn chưa dứt, phía cửa lớp liền truyền đến giọng nói của giáo viên chủ nhiệm Lữ.
Thầy Lữ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đầu có chút hói, tính cách cũng có đôi chút nóng nảy, tuy rằng rất yêu quý Tô Chiêm vì kết quả học tập của cậu rất tốt, nhưng cũng rất đau đầu vì cá tính của cậu.
Thầy Lữ vừa bước vào phòng học liền cau mày hỏi: "Em làm sao lại bị bệnh, không đi tập thể dục giữa giờ?"
Thân thể của Tô Chiêm từ trước đến giờ đều rất tốt, chưa từng đổ bệnh, bởi vậy thầy Lữ không cảm thấy Tô Chiêm thật sự bị ốm, ông thấy chẳng qua là Tô Chiêm muốn trốn tiết thể dục giữa giờ.
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nl mong manh)
Vì lẽ đó lúc thầy Lữ nói lời này giọng nói không quá lễ độ.
Tô Chiêm bất mãn, đang muốn phản bác lại, nhưng Văn Mặc đứng bên cạnh cậu lại mở miệng nói trước: "Thầy Lữ, bạn học Tô Chiêm đang sốt rất cao, em muốn dẫn cậu ấy đi bệnh viện."
Lúc Văn Mặc nói chuyện từng lời toát ra đều là nho nhã lễ phép, khí chất nhã nhặn thanh cao, ngữ khí không nhanh không chậm, làm cho người khác vô cùng tin tưởng.
Tô Chiêm không thể nào tin được là thầy Lữ sau khi nghe Văn Mặc nói xong liền lập tức tin ngay, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu, khi thấy mặt cậu đỏ lên không như những ngày bình thường, lập tức nói: "A, vậy nhờ em dẫn bạn đến bệnh viện giúp tôi."
Tô Chiêm: ". . . . . ."
Nói đến cùng thì ai mới là học trò của thầy vậy ????
Văn Mặc là một tên cầm thú, bề ngoài từ trên xuống dưới đều như nhau có thể lừa người, đối với người trước là một mặt khác người sau là một mặt khác, thực sự rất chó luôn.
"Không có chuyện gì, tự tôi có thể đến bệnh viện, không nhất thiết phải làm phiền đến bạn học Văn đây." Tô chiêm miễn cưỡng mới nhịn xuống sự kích động với Văn Mặc trước mặt thầy Lữ.
Thầy Lữ cau mày, cảm thấy sự tình có chút khó giải quyết.
Văn Mặc giống như không hề nghe lời Tô Chiêm nói, hắn lại nói tiếp cùng thầy Lữ: "Thầy Lữ, bệnh tình của bạn học Tô Chiêm có chút nghiêm trọng, hi vọng thầy có thể phê vào giấy xin nghỉ ốm để em có thể dẫn bạn ấy đến viện khám, giúp đỡ bạn học bị ốm là trách nhiệm của em."
Ngữ khí của hắn ôn hòa, âm thanh phát ra vô cùng chân thành, thầy Lữ đương nhiên là sẽ tin, còn đặc biệt thoải mái nói: "Vậy làm phiền bạn học Văn Mặc rồi, để thầy ký vào giấy xin phép nghỉ cho em."
Khóe miệng Tô Chiêm giật giật, cố gắng dồn lại hết sức lực của bản thân để phản bác: "Thầy Lữ, chuyện phiền phức như vậy không cần phải làm phiền đến bạn học Văn Mặc đâu ạ, không thể làm trễ giờ lên lớp của bạn học Văn Mặc được. . . . . ."
Nhưng thầy Lữ không hề để ý đến cậu mà lại đi thẳng một mạch về phía cửa lớp học.
Cậu trừng mắt nhìn Văn Mặc, tức giận nói: "Tôi không cần cậu đưa đi."
Văn Mặc không ý kiến gì hết, nhìn dõi theo cậu phút chốc, bỗng nhiên nói: "Cậu trừng mắt như vậy lại càng đáng yêu."
"Cậu ——" Tô Chiêm xù lông, suýt nữa nhảy dựng lên phản bác lại Văn Mặc, nhưng Văn Mặc đã quay người rời đi.
Vài phút sau, Văn Mặc lại đến bên cạnh cậu, không nói một lời nào liền vươn tay nắm chặt hai vai cậu, đỡ cậu đứng lên.
Thể dục giữa giờ còn chưa kết thúc, các phòng học phía hành lang không có một bóng người, Tô Chiêm cau mày muốn phản kháng lại, nhưng lại không có sức lực để giãy dụa.
Mí mắt Văn Mặc hạ xuống, ngón tay thon dài mạnh mẽ đỡ lấy vai Tô Chiêm, dẫn cậu đi ra khỏi lớp học.
"Buông ra." Tô Chiêm tức giận nói, bị kẻ thù cũ đỡ đi đến bệnh viện là cái dạng gì, quả thực không có gì mất mặt hơn nên cậu càng xù lông.
Văn Mặc chậm rãi nói: "Cậu không xem lại sức lực của chính mình đi."
Tô Chiêm không chịu khuất phục tự lập flag* cho bản thân: "Không được, tôi làm sao lại phải để cậu đỡ đi chứ."
(Lập flag: ngôn ngữ mạng TQ, tương tự nói trước bước không qua bên VN)
Văn Mặc từ chối cho ý kiến, trực tiếp buông tay.
Một giây sau, Tô Chiêm liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, chỉ một lát nữa thôi có lẽ cậu đã đáp bàn tọa* của mình lên nền đá hoa cương rồi. (*bé mông :>)
Trong thời khắc nguy cấp, một đôi tay rắn chắc bỗng đưa ra đỡ lấy cậu, trên người chủ nhân của đôi tay đó phảng phất mang theo mùi gỗ thơm ngát, đó là mùi hương đã xuyên thấu vào thuốc giấu mùi của cậu - mùi hương thuộc về alpha kia.
Văn Mặc không nói nhiều lời, đỡ cậu xuống lầu.
Tô Chiêm: ". . . . . ."
Sự ngầu lòi cậu vừa dựng lên 1 giây trước, 1giây sau đã vỡ tan tành, vã mặt tới nhanh y như cuồn phong gió lốc thổi qua, cậu bây giờ cái gì cũng không muốn nói nữa, ngay cả việc kẻ thù cũ đỡ bả vai của mình cậu cũng không còn sức lực mà để ý tới.
Cậu hiện giờ chỉ muốn yên tĩnh, đừng hỏi cậu yên tĩnh là đứa nào.
**
Văn Mặc không đưa cậu đến phòng y tế của trường mà trực tiếp cầm tờ giấy xin phép nghỉ đã được thầy Lữ kí dẫn cậu tí tới một bệnh viện hạng ba cạnh trường, tìm bác sĩ kiểm tra cho cậu.
Tô Chiêm xù lông đấu tranh hơn nửa ngày thật sự không còn một chút sức lực nào, hiện tại tâm cậu nguội lạnh như tro tàn, giống như một con rối mà nghe theo sự sắp đặt của bác sĩ.
Thời điểm chờ kết quả, cậu liền nhận được một tin nhắn: 'Tô Chiêm mày đi đâu vậy, tại sao không lên lớp?'
Tô Chiêm trong lòng phức tạp nhắn lại: 'Đi bệnh viện'
Phương Thập Thu: 'A, Tô Chiêm mày bị sao thế, ổn không, có ai đi cùng mày không, có muốn tao xin nghỉ hộ mày không?"
Tô Chiêm: ' . . . . . . . Không có chuyện gì, chỉ là bị cảm vặt thôi, mày không cần xin nghỉ giúp tao đâu.'
Cậu đối với vấn đề có ai đi cùng không lảng tránh, lựa chọn không trả lời.
Nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, mấy phút trôi qua, Phương Thập Thu lại gửi cho cậu một tin nhắn ' Tô Chiêm, lớp bên cạnh có người nhìn thấy hotboy Văn Mặc đỡ mày, có đứa nói hai người còn có dáng vẻ thân mật, thật hay giả vậy a, có phải là Văn Mặc đưa mày đến bệnh viện không?'
Khóe miệng Tô Chiêm giật giật, đấu tranh tâm lý nửa ngày, cuối cùng vẫn là thành thật, ăn ngay nói thẳng "Là thật, tao bị cảm, cậu ta giúp đỡ tao vì cậu ta phát huy tình hữu nghị giữa các bạn học,nên cậu ta đưa tao bến bệnh viện ."
Phương Thập Thu xúc động: "Tô Chiêm, kỳ thực mày nên cảm thấy rất hạnh phúc đấy mày có biết không. Hiện tại rất nhiều nữ sinh thậm chí còn có cả nam sinh trong lớp, từ beta đến omega đều ước ao được giống như mày, bây giờ bọn nó thậm chí còn nghĩ nếu như mình bị bệnh, liệu Văn Mặc có tự mình đưa mấy đứa nó đến bệnh viện hay không."
Tô Chiêm '" . . . . . . mày cmn lại trêu tao?"
Phương Thập Thu 'Không có, tao nói thật mà, cả nam sinh lẫn nữ sinh trường mình đều chết mê chết mệt với Văn Mặc đó."
---------------
Tác giả có lời muốn nói: Tôi sẽ sửa lại tên truyện ha, từ 《 Tôi bị kẻ thù giáo thảo cũ kí hiệu rồi 》 chuyển thành《 Tôi bị kẻ thù cũ kí hiệu rồi 》
Tôi cảm thấy sau khi viết xong chương này là có thể biểu đạt được hết nội dung của những chương sau dồi, khà khà ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro