Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Gọi là ba nhỏ

Trans: Hen
Fixes: Chuang

-------------------------------------

 Tô Chiêm giống như khiêu khích, hất hàm hướng về phía Đặng Ngân Lượng cười một cái.

Tóc Tô Chiêm hơi ướt, từng sợi mềm mại dán trên trán cậu, trong nụ cười cố tình lộ ra tùy ý và kiêu ngạo, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn của sân thể dục như có thêm vài phần rực rỡ.

Ở trong mắt Văn Mặc, dáng vẻ lúc này của Tô Chiêm hệt như một động vật nhỏ nào đó đang giương móng vuốt nhỏ xinh của mình ra muốn cào người, chậc, đáng yêu dữ dội.

Sắc mặt Đặng Ngân Lượng ngay lập tức trầm xuống, độc địa nhìn chằm nhằm vào Tô Chiêm, mấy ngón tay siết chặt lại, ý tứ đe dọa hết sức rõ ràng.

Tô Chiêm không phản ứng với Đặng Ngân Lượng, trực tiếp ném phạt.

Quả bóng vút lên thành một vòng cung xinh đẹp, rơi qua lưới.

Lớp 7 ghi bàn.

Tưởng An Hành vừa điều khiển bảng cộng điểm, vừa nói với Văn Mặc: "Tô Chiêm lợi hại thật."

Văn Mặc mí mắt cũng không động trả lời hắn: "Đương nhiên, người nhà tôi, chắc chắn phải lợi hại."

Tưởng An Hành: ". . ."

Ngài cũng không chịu che giấu một chút, như vậy ổn thật chứ hả?

Chẳng qua Tưởng An Hành vẫn thức thời không nói nhiều lời.

Nhưng sau đó, trận đấu dường như trở nên đẫm máu.

Đặng Ngân Lượng không thèm che giấu mục đích muốn làm khó Tô Chiêm của bản thân nữa, gã cứ luôn va chạm vào cậu, lần nào cũng bơi bên bờ của phạm quy, nhưng gã lại không thật sự chạm vào bờ.

Đặng Ngân Lượng là học sinh chuyên thể dục, hắn nắm rất chắc các quy tắc trên sân bóng rổ, khiến cho Tưởng An Hành không có cơ hội tuýp còi phạm quy.

Tưởng An Hành có chút khẩn trương nhìn thần sắc càng ngày càng lạnh như băng của Văn Mặc, cuối cùng cảm thấy đại sự không ổn rồi.

Đặng Ngân Lượng này, hôm nay còn có thể đứng thẳng mà đi ra khỏi cổng trường được không đây?

Tô Chiêm bị Đặng Ngân Lượng huých phải nhiều lần, dần dần thể lực chống đỡ không nổi nữa, sức chịu đựng của cậu kém đi một chút, hôm qua còn vừa mới từ bệnh viện trở về.

Mặc dù những triệu chứng phát tình tối hôm qua của cậu đã biến mất, nhưng dù sao cũng đã hao tổn không ít khí lực, hôm nay so với thường ngày càng dễ mệt mỏi hơn.

Huống chi, các cầu thủ trong sân bóng hơn phân nửa đều là alpha, vận động mạnh khi chơi bóng làm thuốc ngăn mùi trên người bọn họ tiêu biến nhanh hơn, Tô Chiêm dần dần có thể ngửi thấy được một ít khí tức của alpha.

Đủ loại mùi hương của alpha hợp thành một thứ mùi vị kỳ quái, giống như vào giờ cao điểm trên tàu điện ngầm người người chen chen lấn lấn, mùi mồ hôi trộn lẫn, hợp thành thành một thứ mùi vị khiến cậu buồn nôn.

Trong lòng cậu nôn khan, nhưng cơ thể lại bị tin tức tố của alpha làm ảnh hưởng dần dần không còn sức lực, từ eo đến chân mềm nhũn.

Tỷ số giữa lớp cậu với lớp 3 suýt soát nhau, người đánh bóng tốt nhất của lớp 3 là Đặng Ngân Lượng, nhưng trừ Đặng Ngân Lượng ra, bọn họ cũng không được mấy người đánh tốt, mà tổng thể lớp 7 bên này thực lực lại khá ổn, cho nên điểm số xấp xỉ nhau.

Tô Chiêm thở dốc, cậu cảm thấy thể lực của bản thân không còn nhiều, nhiều nhất cũng chỉ còn có thể chống đỡ được thêm mấy phút, có khả năng sẽ không còn sức để hoạt động.

Bao Vượng chuyền bóng cho cậu, Triệu Tất Côn đang chờ trong vạch ba điểm, mà Đặng Ngân Lượng lại đang hướng về phía cậu mà chạy tới.

Tô Chiêm tính điểm một chút, khóe môi cậu câu lên một nụ cười.

[Truyện chỉ đăng tại wattpad @-hen24, xin hãy đọc tại wattpad chính chủ]

Tô Chiêm đứng bên ngoài vạch ba điểm, nhảy lấy đà ngay tại chỗ, thân thể phóng khoáng linh hoạt, mơ hồ lộ ra đường cong của cơ bụng, là một phong cảnh tuyệt đẹp thuộc về thiếu niên mảnh dẻ.

Bóng rổ vẽ ra đường parabol xinh đẹp.

Đặng Ngân Lượng hung hãn huých vào người cậu, hai chân Tô Chiêm như nhũn ra, bước chân loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Gần như cùng lúc đó, bóng cũng đã lọt vào lưới.

Cú ném bóng từ ngoài vạch ba điểm, thành công!

Triệu Tất Côn vui vẻ hô lên, đảo mắt liền thấy Tô Chiêm bị Đặng Ngân Lượng huých ngã xuống đất.

Tưởng An Hành thổi còi phạm quy, Triệu Tất Côn vọt tới phía Đặng Ngân Lượng, trực tiếp mắng: "Đ!t mẹ mày, đầu óc mày có bệnh à? ! Làm khó Tô Chiêm suốt cả trận bóng rổ?"

Tô Chiêm từ dưới đất đứng lên, kinh ngạc nhìn Triệu Tất Côn ra mặt thay cậu.

Cận Minh Lỗi cũng cùng lúc đi tới, cau mày nhìn Đặng Ngân Lượng: "Mày quá đáng lắm rồi đấy, đến nỗi này sao, chỉ vì chút ân oán cá nhân. . ."

Bao Vượng cũng có nghe qua chuyện của Tiêu Hạnh với Đặng Ngân Lượng, nghe xong lời Cận Minh Lỗi, tức giận nói: "Mày như này, tốt nhất là nên đổi người vào sân nhanh đi, mày cũng vĩnh viễn đừng vào sân nữa, chơi bời gì cái kiểu này, chỉ vì chuyện của Tiêu Hạnh mà đến tìm Tô Chiêm gây phiền phức, chuyện của Tiêu Hạnh thì liên quan gì đến Tô Chiêm, nếu muốn gây rối thì đi tìm Văn Mặc đi, tìm đến Tô Chiêm thì làm được quái gì."

Triệu Tất Côn cùng Bao Vượng một xướng một họa sỉ vả Đặng Ngân Lượng: "Đáng tiếc là nó không dám á, chỉ dám đến khi dễ bé beta đáng thương nhu nhược vô tội Tô Chiêm của lớp chúng mình, nhắm vào quả hồng mềm mà bóp, hay cho một pha hảo tính toán ha."

Beta đáng thương nhu nhược vô tội Tô Chiêm: ". . ."

Cậu dở khóc dở cười nhìn Triệu Tất Côn và Bao Vượng thi nhau vả vào mặt Đặng Ngân Lương, trực tiếp quay đầu hỏi Tưởng An Hành: "Lớp chúng tôi thắng rồi phải không?"

Tưởng An Hành tính thêm ba điểm vừa rồi của Tô Chiêm, gật đầu nói: "Không sai, các cậu nhiều hơn hai điểm so với lớp 3, bất kể có tính phần ném phạt kế tiếp hay không, lớp các cậu vẫn thắng."

Tô Chiêm cười cười, lười biếng giáng cho Đặng Ngân Lượng một kích trí mạng: "Đáng tiếc quá ha, người nào đó bày mưu tính kế, đến cuối cùng vẫn thành công dã tràng, tao bỗng nhiên cảm thấy mắt nhìn người của Tiêu Hạnh cũng còn tốt chán đấy chứ, ít nhất không có nhìn trúng mày."

Tô Chiêm giễu cợt vô cùng khoa trương, Đặng Ngân Lượng liền không nén được lửa giận, tin tức tố alpha không khống chế được mà tản ra, tay nắm thành quyền muốn đánh về phía Tô Chiêm.

Một người từ phía sau chặn Đặng Ngăn Lượng lại, nhắm ngay vào bắp chân Đặng Ngân Lượng mà đạp một phát.

Đặng Ngân Lượng đứng không vững, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, đầu gối đập mạnh xuống mặt sàn cứng rắn của sân bóng, phát ra tiếng vang thật to.

Nghe thôi cũng đã thấy đau.

Văn Mặc cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Đặng Ngân Lượng, dùng ngữ khí thong thả, giễu cợt nói: "Có chuyện gì, thì tìm tao đây này."

Giờ phút này, trong sân bóng cực kì yên tĩnh, hầu như tất cả mọi người đều nhìn về Văn Mặc đang mang dáng vẻ cao lãnh với bộ mặt không chút cảm xúc, nghe được thanh âm thanh lãnh của Văn Mặc nói: "Trời cho mày một cơ thể alpha cường tráng, không phải là để cho mày dùng cơ thể cường tráng đó đến tùy ý khi dễ người khác, mà là muốn mày gánh vác được trách nhiệm của một alpha. Alpha có ân oán gì, đến tìm alpha mà giải quyết."

Văn Mặc nói tới đây thì dừng lại một chút, trong giọng nói bình tĩnh còn mang theo một loại áp bức mạnh mẽ: "Chuyện của Tiêu Hạnh, là tao làm đấy, có cái gì không phục, tìm tao này."

Thiếu niên alpha cao lớn tuấn tú mạnh mẽ hữu lực nói ra từng chữ từng chữ, mím môi không có biểu cảm nào khác, nhưng từ trong ra ngoài đều lộ ra kiên định và lãnh ý.

Quả thật là, A muốn chớt luôn!

[Gốc: A (A bạo rồi) viết tắt của alpha, từ lưu hành trên mxh TQ, ý chỉ một người rất đẹp trai, rất soái khí, cực kì men lì, có thể dùng cho cả nam và nữ. (nguồn:jikidepia.com)]

Một alpha A như vậy nói ra ý thức trách nhiệm của alpha, thật là không thể nào đẹp trai hơn nữa.

Nam sinh có ý thức trách nhiệm còn biết chịu trách nhiệm vĩnh viễn là đẹp trai nhất!

Văn Mặc vừa dứt lời, trong sân thể dục vang lên vô số tiếng hét chói tai.

Triệu Tất Côn kích động lắc lắc bả vai Tô Chiêm: "A a a! Cậu nghe thấy gì chưa, đó mới là những chuyện alpha nên làm, Đặng Ngân Lượng mà đem ra so sánh với Văn Mặc, thì chỉ là một con gà rù mà thôi!"

Tô Chiêm bị hắn lắc đến hoa mắt chóng mặt, cậu tức giận hất tay Triệu Tất Côn ra: "Chẳng lẽ cậu quên rằng bản thân cũng là alpha à? !"

"Bớt nói nhảm, đương nhiên là tôi nhớ rồi!" Triệu Tất Côn trợn mắt nhìn Tô Chiêm một cái: "Tôi chỉ là thấy Văn Mặc như vậy đẹp trai đến hút hồn, tôi quyết chí phải trở thành một alpha giống như Văn Mặc!"

Tô Chiêm: ". . ."

Cảm thấy cái người đang đứng bên cạnh cậu đây thật là khó hiểu, không biết thật sự là fanboy của Văn Mặc, hay là muốn chơi AA đây.

Chẳng qua......

Cậu yên lặng nhìn về phía Văn Mặc ở bên kia.

Cậu đã nhìn quen dáng vẻ văn nhã bại hoại, bất thình lình lại thấy được bộ dạng này của Văn Mặc, cảm thấy đối phương, thật ra cũng...ừm, cũng không tệ lắm.

Tô Chiêm không muốn thừa nhận dáng vẻ này của Văn Mặc ở trong lòng cậu cũng có một xíu xiu đẹp trai đâu.

Đặng Ngân Lượng thấy bản thân khuất nhục bị Văn Mặc ấn quỳ trên mặt đất, tức giận đến cả người phát run, liều mạng muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện chân của gã muốn động cũng không động được, xương cốt trên người còn cứ luôn kêu vang, đau muốn chết, đau đến mức gã chỉ muốn nằm lăn lộn trên mặt đất, thế nhưng đến lăn lộn cũng không làm được.

Từ lúc bị Văn Mặc đè đầu quỳ xuống, mỗi phút mỗi giây đối với Đặng Ngân Lượng mà nói, đều là dằn vặt.

Cận Minh Lỗi ở bên cạnh lau lau mồ hôi, bỗng cảm thấy Văn Mặc đối xử với hắn vẫn coi như còn lễ độ, ít nhất, lúc Văn Mặc áp chế hắn so với bây giờ Văn Mặc đang áp chế Đặng Ngân Lượng, thủ đoạn ôn hòa hơn nhiều.

Tô Chiêm đi đến bên cạnh Đặng Ngân Lượng, không khách khí mà buông lời trào phúng dành cho kẻ thua cuộc: "Sao vậy, không phải mày rất trâu bò sao, còn cố ý huých người sao? Kết quả thi đấu không thắng cũng không nói đi, chính mày còn đang quỳ gối trên mặt đất, có phải nên quỳ gọi một tiếng baba không?"

Văn Mặc nhướn mi nhìn Tô Chiêm một lát, cúi đầu nói với Đặng Ngân Lượng: "Gọi là ba nhỏ."

Tô Chiêm: ". . . ! ! !"

Đệt!

Văn Mặc này sao lại có thể phát tao vào lúc này chứ, ba nhỏ là ý gì Tô Chiêm rõ ràng hơn ai hết, đây không phải chính là. . .baba là nam omega hay sao?

Xương cốt toàn thân của Đặng Ngân Lượng kêu lên "kẽo kẹt", đau đến mắt nổ đom đóm, vẫn cố chấp chống đỡ không muốn hé răng nói ra một chữ nào.

Nhưng áp chế giữa alpha với nhau vĩnh viễn luôn là đẫm máu, bạo lực và sòng phẳng.

Tin tức tố của Văn Mặc đè nặng trên người Đặng Ngân Lượng, ngay cả sống lưng của gã cũng bị ép cong.

Văn Mặc lạnh lùng nói: "Không muốn cả mặt đầy máu nằm bò trên đất, thì gọi một tiếng ba nhỏ."

Tô Chiêm: ". . ."

Đột nhiên cảm thấy bản thân có chút không muốn nghe nữa.

Đặng Ngân Lượng đau đến ý thức lẫn lộn, cuối cùng chịu không nổi nữa, cũng kêu lên một tiếng: "Ba nhỏ."

Tô Chiêm tức giận đi qua đạp Đặng Ngân Lượng một phát, cái đồ con tôm không có xương này, kêu gọi ba nhỏ thì gọi ngay, thế thì còn đòi làm alpha cái gì nữa, dứt khoát đi làm thái giám luôn đi.

Văn Mặc ném Đặng Ngân Lượng qua một bên, khẽ cau mày nhìn Tô Chiêm.

Trên người Tô Chiêm, dính phải tin tức tố của người khác.

Giống như bảo vật chính mình trông coi cất giữ bấy lâu nay dính phải hơi thở của người khác, hắn trông thấy rất khó chịu.

Hắn trực tiếp lấy ra một cái khăn lông đã được chuẩn bị từ trước trùm lên người Tô Chiêm, thản nhiên nói: "Đừng để bị cảm lạnh."

Tin tức tố mùi gỗ thanh mát lập tức vây lấy cậu, Tô Chiêm cảm nhận được mấy thứ mùi hương kỳ quái trên người dần dần biến mất.

Cậu do dự một chút, cuối cùng cúi đầu, gượng gạo nói với Văn Mặc: "Cảm ơn."

Văn Mặc cố ý hỏi: "Cảm ơn cái gì?"

"Cái đó, thì là. . ." Tô Chiêm không được tự nhiên nhìn về phía khác: "Băng cổ tay và khăn lông hôm nay, còn có. . ."

Tô Chiêm còn chưa nói xong, Triệu Tất Côn liền từ trong sân bóng chạy tới, vẻ mặt si mê nhìn Văn Mặc, ngắt lời Tô Chiêm: "Văn Mặc, tôi, tôi. . ."

Triệu Tất Côn kích động đến mức líu cả lưỡi, không nói nên lời.

Văn Mặc nheo mắt lại, lạnh mặt nhìn Triệu Tất Côn, chỉ muốn làm cho đối phương biến mất ngay tại chỗ.

Đối với Tô Chiêm mà nói, sự xuất hiện Triệu Tất Côn quả thực là cứu vớt cậu khỏi cơn lúng túng xấu hổ, cậu lập tức không nhìn Văn Mặc, cười nói với Triệu Tất Côn: "Hôm nay cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi nha."

"Không có chi hết, dù sao cậu cũng ở cùng một phòng ký túc xá với nam thần Văn Mặc của tôi, bảo vệ cậu chính là bảo vệ cậu ấy, hai người. . . xét từ phương diện ở chung phòng mà nói, chính là một thể."

Mặc dù Triệu Tất Côn trả lời vấn đề của Tô Chiêm, nhưng hai mắt hắn vẫn si ngốc nhìn Văn Mặc, dù cho Văn Mặc có lạnh mặt, Triệu Tất Côn cũng vẫn cảm thấy trên cuộc đời này không một ai có thể đẹp zai bằng Văn Mặc.

Tô Chiêm: ". . ."

Vậy thì thật là cảm ơn ngài ha, hóa ra Tô Chiêm cậu chỉ là hàng tặng kèm mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Tất Côn: Tôi chính là fan cứng ó, cứng kiểu đào hố chôn thần tượng mà không đền mạng đóa, hehe~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro