Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Nước hoa

Trans: Hen
Fixes: Chuang

--------------------

Tô Chiêm bực bội, bực bội hết cả người luôn.

Văn Mặc, Văn Mặc cái con sói đuôi lớn kia, cư nhiên dám ở trên vòng bạn bè công khai nói thích tin tức tố của cậu, này là muốn phi thẳng lên trời sánh vai với ông mặt trời đó hả? !

Tô Chiêm có cảm giác kiếp này coi như bỏ.

Cậu vẫn xem Văn Mặc là kẻ thù cũ, kết quả Văn Mặc không chỉ đánh dấu tạm thời cậu, còn mỗi ngày đều nói mấy lời cợt nhả cậu, quá đáng hơn nữa là còn công khai trên vòng bạn bè nói thích mùi hương của cậu.

Văn Mặc rốt cuộc coi cậu là cái gì?

Cậu nhớ Văn Mặc đã từng nói giữa hai bọn họ có độ xứng đôi rất cao. . . . . .

Nếu cậu không chán ghét Văn Mặc đến thế, bỏ qua ấn tượng văn nhã bại hoại ban đầu của Văn Mặc mà nói, thì Văn Mặc tựa hồ thật sự không coi cậu là kẻ thù.

Bọn họ trước đây cơ bản là như vậy, chạm mặt nhau - Văn Mặc cợt nhả - cậu xù lông – tan rã trong không vui.

Hiện tại, dường như cũng là như vậy, có điều lại thêm mấy bước, chạm mặt nhau - nói chuyện - cợt nhả - cậu xù lông - cậu nhẫn nhịn - nói chuyện - cợt nhả - xù lông - nhẫn nhịn. . . . . .

Nói thêm câu nữa là khóc luôn á.

(truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nl mong manh)

Cậu đột nhiên nghĩ đến, từ khi cậu bị Văn Mặc đánh dấu tạm thời, khả năng nhẫn nại của cậu liền trở nên mạnh mẽ, khi cậu biết Văn Mặc giúp đỡ cậu không ít lần, sự nhẫn nại của cậu càng mạnh hơn.

Hết cách rồi, cậu mắc chứng ỷ lại tin tức tố, còn nợ ân tình. . . . . .

Nhưng Văn Mặc xem cậu là gì chứ, kẻ để trêu cợt, hay là xem cậu thành omega mà hắn đã đánh dấu, bởi do bản năng chiếm giữ chết tiệt gì đó của alpha?

Tô Chiêm càng nghĩ càng khó chịu, không nhịn được rùng mình một phát, không, không được, không thể tiếp tục nghĩ về chuyện này nữa, nếu nghĩ thêm nữa, cậu cảm thấy toàn thân đều bất ổn.

Vẫn là, đừng nghĩ nữa. . . . . .

Giữa người với người nhiều hơn chút giản đơn và chân thành không được sao, đừng có suốt ngày muốn phức tạp hóa sự việc lên.

Cậu mua quà sinh nhật tặng cho Văn Mặc, trả lại ân tình của đối phương, hai bên phân chia rõ ràng chút thì vẫn tốt hơn.

Cậu cầm bình nước hoa Jo Malone một hồi lâu, nhân viên bán hàng không nhịn được hỏi: "Bình nước hoa này ngài có muốn lấy không ạ?"

Đôi mắt của nhân viên bán hàng ánh lên sự chờ mong, chung quy có thể chào hàng bán ra được một bình là sẽ có được một thành tích.

Tô Chiêm nhìn ánh mắt mong đợi của nhân viên bán hàng, nghĩ đến chính mình vừa cầm chai nước hoa này ngơ ngẩn nửa ngày, nói không chừng đã ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ của bọn họ, đã thế thì, cứ mua vậy.

Ừm, dù sao cũng là mùi hương của chính cậu, coi như tự luyến một chút.

Cậu mua một bình nước hoa Jo Malone hương linh lan xanh mà trước đây cậu tuyệt đối sẽ không mua, rời khỏi quầy bán hàng, trong lòng ngũ vị tạp trần mà đi lên tầng trên, chọn một món quà cho Văn Mặc.

Mua quà tặng cho Văn Mặc là một chuyện phi thường khó khăn, Văn Mặc cái gì cũng không thiếu, tặng cái gì thì cũng đều là dệt hoa trên gấm[1].

[1]: gốc là 锦上添花, nghĩa là làm cho sự vật, sự việc càng đẹp hơn.

Tô Chiêm ngẫm lại một tủ giày chơi bóng phiên bản giới hạn kia của Văn Mặc, cảm thấy nếu cậu lấy chút tiền tiêu vặt của mình mua cho Văn Mặc cái gì đó, Văn Mặc có lẽ cũng không quý trọng, ngược lại chính cậu có khả năng sẽ đau lòng đến chết mất.

Bỗng nhiên chẳng muốn tặng quà cho tên kia nữa.

Ngay thời điểm cậu đang xoắn xuýt, Văn Mặc không biết có phải là có tâm linh tương thông hay không, gọi điện thoại cho cậu.

"Đang ở đâu vậy?" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm lười nhác mang theo chút từ tính của Văn Mặc.

Tô Chiêm cảm thấy âm thanh này quả thực có thể khiến lỗ tai người ta nứng nừng nưng, cậu trầm mặc, nghĩ tới thái độ của Văn Mặc đối với cậu, cảm thấy cả người khó chịu: "À thì, ở bên ngoài, cậu có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là muốn tìm cậu chơi." Văn Mặc chậm rãi nói.

Tô Chiêm "xía" một tiếng: "Hai thằng con trai thì chơi được cái gì?"

Văn Mặc: "Alpha mà không tìm omega chơi, chẳng lẽ còn muốn đi tìm alpha chơi hay sao."

Tô Chiêm: ". . . . . ."

Hôm nay không có cách nào nói chuyện với nhau được cả.

Cậu lúng túng bực bội muốn cáu lên rồi, tên Văn Mặc lẳng lơ này vẫn đáng ghét như vậy, cứ há miệng ra là nói bậy nói bạ ngay.

Quả nhiên cậu không nên nghĩ ngợi đến việc gì khác, cứ một lòng chán ghét Văn Mặc là được rồi.

Coi như là Văn Mặc đã giúp cậu, cũng không thể nào thay đổi được bản chất của sự việc.

Cậu không phản ứng lời của Văn Mặc, mặt không cảm xúc nói: "Có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì cúp máy đây."

"Có việc." Văn Mặc lập tức nói: "Người nào đó đã đồng ý tới nhà tôi hỗ trợ, tôi có lòng gọi điện vào buổi sáng xem cậu đang ở nơi nào để tới đón cậu."

Tô Chiêm: ". . . . . ."

Biết được hàm ý sâu xa trong bài đăng trên vòng bạn bè của Văn Mặc, cậu lại càng không muốn đến nhà Văn Mặc, dù sao vẫn có cảm giác là lạ, quan hệ giữa hai người không phải đơn thuần là bạn học or kẻ thù cũ. (là tác giả để or chứ không phải tui tự ghi nhaaa)

"Không đi." Tô chiêm nhanh chóng trả lời lại: "Tôi không đến nhà cậu được, omega vị thành niên tốt nhất không nên ở cùng một phòng với alpha."

Cậu vào lúc này tràn đầy tự giác của một omega: "Vì thế nên tôi không đi, việc dọn dẹp nhà kia, thực sự làm không xuể thì tôi giúp cậu gọi giúp việc đến."

"Vậy sao?" Giọng Văn Mặc hơi nâng lên: "Nhưng mà, chúng ta đều đã ở cùng một phòng ký túc xá, cũng không thấy có gì không tốt."

Mặt Tô Chiêm đỏ hồng, vừa thẹn vừa giận, không phản bác được, nhưng lại vẫn cứ cảm thấy hiện tại nói cái gì cũng không đúng, bỗng nhiên trong điện thoại truyền đến âm thanh "bru bru ——", cậu như được đại xá: "Bên tôi đang có người khác gọi tới, không nghe cậu nói nữa đâu."

Cậu lập tức ngắt điện thoại của Văn Mặc, lại nghe một cuộc gọi khác.

Nhưng khi mở ra cậu mới phát hiện đây là cuộc gọi từ Tô Bằng Sính.

Sắc mặt cậu lập tức lạnh đi.

Tô Bằng Sính ở đầu kia điện thoại hời hợt nói với cậu vài câu, sau đó lại nói: "Con đang ở tuổi ăn tuổi lớn, phải chú ý đến bản thân mình nhiều hơn, ta tìm cho con một bác sĩ rồi, con tới đây kiểm tra cơ thể đi."

Tô Chiêm như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, đứng trong khu trung tâm thương mại nhộn nhịp, kẻ đến người đi, nhưng cậu lại có cảm giác cô đơn lạ thường.

Tô Bằng Sính cho cậu đi kiểm tra cơ thể, là kiểm tra cái gì?

Cậu đã quá rõ ràng, còn không phải là, kiểm tra cậu có phân hóa hay không, có uống thuốc kia hay không sao.

Cậu rũ mi mắt, im lặng không lên tiếng.

Tô Bằng Sính nói một hồi lâu, phát hiện Tô Chiêm trả lời, bất mãn hỏi cậu: "Sao con không nói gì?"

Trong lòng Tô Chiêm lạnh phát run, đầu như muốn nổ tung, cậu thật sự rất tức giận.

Đối xử với cậu như vậy, tại sao còn muốn nuôi lớn cậu. . . . . .

"Con không đi." Cậu thấp giọng nói.

"Không đi?" Tô Bằng Sính cau mày, trong thanh âm mang theo sự chất vấn dầy đặc: "Không đi thế thì con muốn đi đâu?"

Cậu kích động thốt lên: "Tuần này con có việc, cần đến nhà bạn học."

"Bạn học nào?" Tô Bằng Sính cau mày: "Để sau đi, con đến chỗ ta đi kiểm tra cơ thể trước."

Thật đúng lúc, cậu lại có một cuộc gọi đến.

Tô Chiêm cúp điện thoại của Tô Bằng Sính với lý do rất chi là chính đáng: "Con còn cuộc gọi cần nghe, cúp trước đây."

Cậu lưu loát cúp máy Tô Bằng Sính, nhận cuộc gọi vừa đến, chờ đến lúc Tô Bằng Sính gọi lại đầu dây bên kia đã báo tín hiệu máy bận.

"Ây, sao lại cúp máy vậy?" Bên kia điện thoại, Văn Mặc chậm rì rì hỏi cậu: "Nếu như cậu không muốn giúp tôi dọn dẹp, vậy thì tới nhà tôi chơi một chút cũng được, nhà tôi có một bộ máy chiếu, có thể để cậu nhìn màn hình lớn mà ăn gà." (ăn gà này là win trong PUBG nha)

Nguyên bản vẫn còn đang đau đầu về lời nói lúc kích động nhất thời vừa nãy, nhưng khi cậu nghe được ăn gà trên màn hình lớn, trong nháy mắt cậu cảm nhận được khóe miệng mình nhảy nhót, khụ khụ, hình như cũng không tồi.

Trận này cậu đánh được.

Tô Chiêm hoạt bát hiếu động, có không ít sở thích, ngoại trừ thích các hoạt động thể thao, còn thích chơi game, thiên về ăn gà, vẫn luôn tiếc nuối chỉ có thể ăn gà trên màn hình điện thoại nhỏ bé, không thể chiếu lên TV để chơi.

Bởi vì mẹ cậu thích yên tĩnh, cậu không thể tùy ý chơi game trong nhà.

Lời đề nghị này của Văn Mặc đối với cậu mà nói quá sức mê hoặc, bắn trúng tim đen luôn đó được chưa.

Nhưng suy xét đến đối tượng đề nghị là Văn Mặc, lại suy nghĩ đến bài viết của Văn Mặc trên vòng bạn bè, cậu không quá dễ chịu hỏi một câu: "Nhà cậu chỉ có một mình cậu sao?"

"Đúng thế." Văn Mặc ngồi một mình trong phòng khách trống vắng, bật TV lớn lên bắt đầu chạy thử, chút bụi mịn trong không khí bay nhảy dưới ánh mặt trời, căn biệt thự to lớn như vậy mà chỉ có một mình hắn, thật cô tịch.

Tối qua hắn gọi được Cố Sanh Nghiệp về nhà, cùng người cha già Văn Sam Vũ trao đổi ánh mắt chỉ có alpha mới hiểu được, ý tứ chính là: Người đã gọi về cho cha rồi, giờ làm thế nào thì phải xem cha đó.

Quả nhiên Văn Sam Vũ không phụ lòng mong đợi của hắn, ngay tối hôm đó liền mang Cố Sanh Nghiệp tới sơn trang ở vùng ngoại thành nghỉ phép, trải qua thế giới hai người ngọt ngào.

Văn Mặc ở một mình trong nhà, muốn để omega nhỏ của hắn đến nhà cùng nhau chơi đùa.

Tay hắn giúp Tô Chiêm điều chỉnh lại TV, miệng thì nghiền ngẫm hỏi: "Sao nào, còn muốn cùng tôi gặp người lớn trong nhà sao?"

Tô Chiêm: "Tuyệt đối không phải!"

Đây là đâu, tôi là ai, cái gì mà gặp người lớn trong nhà, nói. . . nói như thể giữa bọn họ có quan hệ không bình thường vậy.

"Cũng không phải là không được. . . . . . " Văn Mặc kéo dài âm cuối, giống như thật sự đã cân nhắc đến chuyện này ở trong lòng: "Bất quá tôi cảm thấy hai baba của tôi đại khái cũng phải thứ hai tuần sau mới về, tuần này không thể gặp được rồi."

"Tôi không nghĩ muốn gặp người nhà cậu!" Tô Chiêm tức đến suýt nữa giậm chân giữa trung tâm thương mại, cậu cầm điện thoại, cắn răng nói với Văn Mặc: "Tôi chỉ là, chỉ là, sợ có người lớn ở nhà thì không tiện. . . . . ."

Một đám bạn học chơi cùng với nhau thì thấy không có gì, nhưng nếu có người nhà đứng ở một bên, có khoảng cách thế hệ, vẫn luôn là không được tự nhiên.

"Tôi hiểu rồi." Văn Mặc gật đầu, chạy thử TV xong, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài: "Thì ra cậu nghĩ muốn làm một chút việc khác với tôi, cảm thấy có người nhà thì không tiện. . . . . ."

Tô Chiêm: ". . . . . . ! ! !"

"Tôi, tôi. . . . . ." Tô Chiêm xù lông, cậu có chút tức giận nói không nên lời.

Văn Mặc mím môi, khẽ cười hai tiếng, không dám trêu chọc tiếp, sợ người ta bị ghẹo quá mức thì thật sự không đến nữa.

Hắn hỏi thẳng: "Cậu đang ở đâu, tôi đi tìm cậu."

Đang lúc Tô Chiêm muốn nói không cần, trong khu mua sắm vừa vặn phát loa thông báo, câu cuối cùng nói là: ". . . . . . Toàn thể nhân viên của trung tâm thương mại XX chúc quý khách mua sắm vui vẻ."

Tô Chiêm: ". . . . . ."

Lần này không cần cậu nói rồi.

Hiển nhiên Văn Mặc nghe được tiếng từ loa phát thanh: "Cậu ở trung tâm đợi tôi một lát, tôi sẽ đến nhanh thôi, buổi trưa dắt cậu đi ăn, nếu cậu thấy mệt, cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi."

Văn Mặc vào thời điểm không cợt nhả mà nói chuyện bình thường, thanh âm thanh lãnh, tựa như tiếng nước chảy róc rách trong khe núi, như một dòng suối chảy len lỏi lướt qua con tim, vô cùng dễ nghe êm tai.

Tô Chiêm nghe xong, không hiểu sao tim đập có chút nhanh, cậu thuộc loại ăn mềm không ăn cứng, Văn Mặc không bắt ép, cậu cũng không tiện cứng rắn, cậu lúng túng trả lời lại: "Cậu không cần đến đây, cũng không cần bận tâm đến tôi bên này, cứ gửi địa chỉ qua cho tôi, tôi tự bắt taxi được."

Văn Mặc chỉ nói: "Nửa tiếng sẽ đến nơi."

(truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nl mong manh)

Trong vòng nửa tiếng. . . . . .

Tô Chiêm cúp điện thoại, cau mày, cảm thấy tính huống này càng lúc càng tiến triển theo một cách kỳ lạ, cậu chẳng qua chỉ là phiền muộn nên mới ra ngoài đi dạo, dần dần lại biến thành cậu đi chọn quà sinh nhật cho Văn Mặc, sau đó cậu lại phát hiện ra bí mật nhỏ trong vòng bạn bè của Văn Mặc, sau cùng lại biến thành cậu mua nước hoa giống mùi tin tức tố của chính mình.

Nếu như cậu thật sự đã mua quà, thì chỉ cần đợi lát sau Văn Mặc đến, trực tiếp đưa cho hắn là được, nhưng vấn đề là bây giờ cậu chưa có mua, trong tay còn cầm một chai nước hoa mà Văn Mặc đã công khai nói rất thích.

Có vẻ, sẽ có thể gây ra chút hiểu lầm không đáng có.

Tô Chiêm nhìn chai nước hoa trong tay như nhìn củ khoai lang nóng phỏng tay, chỉ muốn đem cái đồ chơi xử lý nhanh cho xong.

Nhưng xử lý như thế nào thì lại là một vấn đề khác, đem về nhà cất chắc chắn sẽ không đủ thời gian, vứt đi cũng không được, dù sao cũng đã tốn rất nhiều tiền để mua nó. . . . . .

Cậu xách theo nước hoa, thật sự không biết phải làm thế nào bây giờ.

Không đợi cậu kịp nghĩ ra biện pháp, Văn Mặc đã đến.

Văn Mặc đứng phía trước cách cậu vài bước, mặc một bộ quần áo hưu nhàn cao cấp của Givenchy*, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng, giống như một nguồn sáng, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Tô Chiêm vừa nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, qua mấy giây cậu mới phản ứng lại, không đầu không đuôi hỏi: "Sao cậu lại tới nhanh như vậy?"

Vừa mới nói nửa tiếng nữa, mà bây giờ mới trôi qua mười mấy phút đã đến rồi?

Cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân đã sững sờ khi nhìn thấy Văn Mặc, từ sau khi cậu cảm thấy kẻ thù cũ cũng không đáng ghét đến như thế, cậu bỗng nhiên thấy được kẻ thù cũ thật ra rất tuấn tú, là một alpha rất có mị lực, trừ cái miệng toàn nói những câu cợt nhả ra, thì không còn một khuyết điểm nào khác.

Như này thì bảo cậu chán ghét hắn kiểu gì nữa!

"Nhà tôi ở gần đây." Ánh mắt Văn Mặc dừng ở chiếc túi trên tay Tô Chiêm, vẻ mặt hắn có thêm vài phần nghiền ngẫm: "Cậu mua nước hoa của Jo Malone?"

Tô Chiêm sửng sốt một chút, sau đó dường như giật mình lập tức đem túi đồ giấu ra sau lưng, ánh mắt né tránh: "Không. . . không có gì, cậu không nên hiểu lầm, không có gì hết."

Ánh mắt của Văn Mặc đảo qua đảo lại trên nét mặt trốn tránh của cậu, hứng thú nói: "Tôi căn bàn không hiểu lầm cái gì, nhưng cậu nói như thế tôi mới nhớ ra. . . . . ."

Trái tim của Tô Chiêm tưởng chừng như sắp nhảy lên cổ họng, sợ Văn Mặc nói ra câu gì đó gây sốc não.

Cậu sợ Văn Mặc nhắc lại chuyện trên vòng bạn bè, nhưng điều Văn Mặc nói cũng không khác gì bài đăng kia: "Sinh nhật của tôi cũng sắp tới rồi, cậu không phải là mua quà cho tôi đấy chứ?"

Tô Chiêm trợn tròn hai mắt, cậu hoài nghi Văn Mặc có thể đọc được suy nghĩ của cậu.

Cậu thật sự muốn mua quà sinh nhật cho Văn Mặc, tuy rằng còn chưa có mua được, nhưng cậu thật sự đã có suy nghĩ này.

Vào giờ phút này, cậu, làm sao cậu có thể phủ nhận nước hoa này không phải mua cho Văn Mặc, mà là. . . . . não cậu bị úng nước nên mới mua?

Cậu nuốt ngụm nước miếng, mất tự nhiên nói: "À ừm, cái này không phải mua cho cậu."

"Hửm?" Văn Mặc nhíu mày: "Thế cậu mua cho ai?"

Tô Chiêm nghĩ qua một vòng những người xung quanh cậu, cũng không nghĩ ra được cái thứ này là mua cho ai.

Nếu là trước đây, cậu còn có thể nói là mua cho Nhiếp Uyển Như, nhưng quan hệ hiện tại của cậu với người nhà, cậu quả thật nói không ra lời được là cậu mua cho Nhiếp Uyển Như.

"Tôi mua cho. . . . . ." Cậu chần chừ cả nửa ngày, thực sự không thể nghĩ ra được người nào khác, dứt khoát cam chịu nói: "Tôi mua cho tôi dùng."

Văn Mặc cười như không cười nhìn cậu, trong đồng tử đen nhánh lóe lên vài tia sáng: "Ra vậy, cậu thế mà lại thích mùi hương của chính mình à . . . . ."

Tô Chiêm hậm hực sắp xù lông rồi.

Văn Mặc chậm rãi nói thêm: "Hoặc là nói, cậu chính là thích những cái mà tôi thích?"

Tô Chiêm thật là chưa đánh đã khai: "Cậu làm sao, làm sao mà biết trong túi này là nước hoa gì?"

Văn Mặc hất cằm chỉ chỉ cái túi đựng nước hoa: "Một phần hóa đơn thanh toán của cậu bị lộ ra bên ngoài, tôi vô tình thấy được."

Tô Chiêm lập tức nhấc túi lên, quả nhiên phiếu thanh toán của cậu không biết từ lúc nào đã lòi ra ngoài rồi.

Tô Chiêm: ". . . . . ."

Bây giờ có cách nào làm chai nước hoa chết tiệt này nổ tung tại chỗ được không?

Văn Mặc đảo mắt một vòng trên mặt cậu, cũng may hắn không nói gì nữa: "Tầng năm, sáu, bảy của trung tâm thương mại này có quán ăn, đi lên xem thử xem có món cậu thích không."

Tô Chiêm mừng thầm khi Văn Mặc không nói thêm gì nữa, nhưng một lúc sau cậu liền biết suy nghĩ của cậu quá đơn giản rồi.

Văn Mặc chọn quán buffet, thời điểm Tô Chiêm lựa xong đồ ăn quay lại, thấy Văn Mặc đầy hứng thú nhìn chai nước hoa cậu mua, hình như còn muốn chạm vào.

Tô Chiêm đặt dĩa lên bàn, đem túi nước hoa đặt trên ghế cạnh cậu, khó chịu nói: "Nếu mà cậu thích thì tự đi mua một chai đi."

"Tôi thích chứ." Văn Mặc ung dung nói: "Nhưng nhưng tôi càng thích cậu tự tay cầm lọ nước hoa này tặng cho tôi."

Như vậy giống như bảo Tô Chiêm tự tay đem chính mình giao cho hắn vậy.

Tô Chiêm không care đến cái tâm tư nhỏ Văn Mặc nữa, khẽ hừ một tiếng nói: "Thích thì tự đi mà mua đi, đại thiếu gia Văn Mặc cậu không thiếu chút tiền này."

"Cậu cũng biết, sinh nhật của tôi sắp tới rồi." Văn Mặc nhìn vào Tô Chiêm, từ tốn nói: "Tôi hi vọng cậu có thể đem lọ nước hoa này tặng cho tôi coi như quà sinh nhật, tự mình mua so với người khác tặng, cảm giác không giống nhau."

"Tôi. . . tôi có nói sẽ mua quà sinh nhật cho cậu sao?" Tô Chiêm trừng hắn.

"Không có." Văn Mặc lắc đầu: "Nhưng tôi cho rằng với quan hệ của chúng ta thì hẳn là phải nên tặng quà sinh nhật cho nhau."

"Tại sao chứ?" Tô Chiêm ngây ngốc nhảy xuống hố, hỏi câu không nên hỏi.

"Bởi vì. . . . . ." Văn Mặc nhìn chằm chằm vào cổ của cậu , ánh mắt giống như muốn đâm xuyên qua cổ để nhìn thấy tuyến thể đằng sau gáy cậu: "Chúng ta là một đôi bạn cùng phòng thân thiết, tôi đã cực khổ trấn an cậu, thỏa mãn cậu, còn cùng nhau làm sáng tỏ chuyện của Tiêu Hạnh, đồng cam cộng khổ. . . . . ."

Tô Chiêm không nghe nổi nữa.

Cậu cảm giác tuyến thể của bản thân đang bất an mà giật giật lên.

Dựa theo kinh nghiệm từ mấy lần trước, một lần Văn Mặc đánh dấu tạm thời, đại khái cũng chỉ có thể trụ được tầm hơn một tuần, đến cuối tuần chứng ỷ lại tin tức tố của cậu lại phát tác.

Đến lúc đó thì cậu phải làm sao bây giờ?

Lẽ nào lại giống như lời nói hùng hồn mà cậu phát ra lúc trước, hút khô Văn Mặc?

Không không. . . . . .

Tô Chiêm nhớ tới mấy lần đánh dấu tạm thời trước đó, không tự chủ được đỏ mặt.

Văn Mặc nhíu mày: "Nghĩ cái gì thế?"

"Không. . . . . ." Tô Chiêm tuyệt đối không dám thừa nhận cậu đang nghĩ tới chuyện đánh dấu tạm thời, gượng gạo nói: "Không có gì, cậu đi lấy thức ăn đi."

Lúc ăn, Văn Mặc cũng không nói thêm gì khác.

Dây thần kinh đang căng như dây đàn của Tô Chiêm được thả lỏng, lúc chuẩn bị rời đi muốn giành trả tiền để coi như trả nợ hắn, đầu vừa nảy số, cậu liền trực tiếp đứng dậy nhanh chóng đến quầy thanh toán quét mã QR tính tiền.

Chờ đến khi trả tiền xong cậu mới phát hiện bản thân hình như để quên mất cái gì đó.

Tô Chiêm: ". . . . . . "

Cậu quên nước hoa mà cậu mua.

Một lát sau, cậu liền thấy Văn Mặc cầm theo túi giấy đựng nước hoa đi về phía cậu, cố ý huơ huơ trước mặt cậu: "Cảm ơn cậu đã để lọ nước hoa này lại cho tôi."

Tô Chiêm: ". . . . . . ! ! !"

Văn Mặc lại nói tiếp: "Cảm ơn cậu đã mời tôi ăn cơm, tôi coi như là cậu giúp tôi tổ chức sinh nhật sớm, đến lúc sinh nhật cậu sẽ đổi lại thành tôi mời cậu ăn cơm, tổ chức sinh nhật cho cậu."

"Không cần." Tô Chiêm sốt ruột nói, muốn đoạt lại nước hoa trong tay Văn Mặc.

Nhưng Văn Mặc ỷ vào thân hình hắn cao, cố ý đem nước hoa đưa lên thật cao khiến Tô Chiêm phải nhảy lên mới có thể lấy lại được.

Tô Chiêm rất sĩ diện, trước mặt nhiều người cậu sẽ không làm ra chuyện nhảy nhót lên để giành lại đồ, mấu chốt ở đây là cậu chưa chắc có thể lấy lại được, vì vậy lọ nước hoa kia liền. . . . . .

Tô Chiêm xù lông, cậu xấu hổ nhìn Văn Mặc: "Cậu, cậu. . . . . ."

Văn Mặc thấy Tô Chiêm xù lông, suy nghĩ một chút, vẫn là chủ động trả lại nước hoa cho Tô Chiêm: "Quên đi, trả lại cho cậu."

Tô Chiêm nhận được túi nước hoa Văn Mặc đưa, trong khoảng thời gian ngắn có chút không phản ứng kịp.

Văn Mặc nhún vai: "Nếu cậu thật sự không muốn thì thôi vậy."

Thái độ của Văn Mặc tốt hơn, ngược lại làm Tô Chiêm có chút ngượng ngùng, chỉ một lọ nước hoa, cậu lại sống chết muốn lấy lại, có cảm giác giống như cậu là con quỷ hẹp hòi vong ân bội nghĩa.

Văn Mặc đã giúp cậu không ít chuyện, còn cậu thì ngay cả một lọ nước hoa cũng không nỡ cho hắn, nhưng chủ yếu là chai nước hoa này. . . . . có ý nghĩa rất đặc biệt.

Tô Chiêm: ". . . . . ."

Mãi cho đến khi ra khỏi trung tâm thương mại, Văn Mặc cũng không nói thêm gì nữa.

Điều này làm cho Tô Chiêm vô cùng áy náy, cậu cảm thấy bản thân giống một thằng nhóc con không hiểu chuyện gây náo loạn với Văn Mặc, nhưng kẻ thù cũ Văn Mặc hết lần này tới lần khác bao dung cho cậu.

Rốt cuộc thì Tô Chiêm vẫn là một bé ngoan, nhìn thấy dáng vẻ mất mát của Văn Mặc thì có chút không đành lòng.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Văn Mặc chủ động nói với cậu: "Đến nhà cậu lấy cặp sách trước, ở lại nhà tôi ngày mai về trường cùng tôi là được."

Tô Chiêm yên lặng không lên tiếng, hiện tại cậu không phản đối chuyện đến nhà Văn Mặc, so với căn nhà lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy ngột ngạt kia của mình, thì thực sự cậu càng muốn đến nhà Văn Mặc hơn.

Kẻ thù cũ rộng lượng giúp đỡ cậu như vậy, làm cho cậu cảm thấy rất cảm kích.

Văn Mặc và cậu bắt taxi tới nhà cậu, Tô Chiêm do dự một hồi, cuối cùng vẫn là trước khi lên lầu nhét túi nước hoa vào tay Văn Mặc, vẻ mặt gượng gạo mất tự nhiên, nói nhanh như gió: "Cậu thích, thì cho cậu đó."

Không phải chỉ là một lọ nước hoa thôi sao, có gì đâu, có mùi giống với tin tức tố của cậu gì đó, đừng có nghĩ sâu thêm là được, không nghĩ sâu thì sẽ không có hàm ý gì khác.

Nhưng đến khi Tô Chiêm đeo cặp sách từ trên lầu đi xuống, cậu liền cảm thấy hối hận vì đã đem nước hoa dúi cho Văn Mặc rồi.

Bởi vì cái tên Văn Mặc lẳng lơ này tranh thủ vài phút ngắn ngủi cậu lên lầu lấy cặp sách, liền đem nước hoa xịt ra, xịt khắp người, thật giống như là. . . . . . tin tức tố của vây bao quanh ám đầy trên cơ thể Văn Mặc.

Tô Chiêm: ". . . . . ."

Bây giờ cậu thật sự rất muốn không có tố chất mà đòi lọ nước hoa về a.

Nhưng mà rốt cuộc cậu cũng không đòi lại thứ đó, làm bộ như không biết chuyện gì xảy ra, tựa như không có việc gì, cực kì bình tĩnh đi theo Văn Mặc, ngoại trừ gương mặt có chút hồng của cậu.

Văn Mặc nhìn cậu đeo cặp sách trên lưng đi xuống, không hỏi nhiều, hai người ra khỏi tiểu khu bắt một chiếc xe taxi, rất nhanh đã đến nhà của Văn Mặc.

Nhà của Văn Mặc nằm trong một khu biệt thự yên tĩnh gần trung tâm thành phố, nhà ở trong khu biệt thự này rất đắt đỏ, xe sang ra ra vào vào, Tô Chiêm còn nghe nói có rất nhiều người nổi tiếng cũng ở đây.

Văn Mặc lấy ra chứng minh thư, sau đó đưa Tô Chiêm vào trong, đi được một lúc thì đến nhà Văn Mặc.

Nhà của Văn Mặc nằm ở vị trí đắc địa, bên cạnh là một con suối, dòng nước suối chảy quanh biệt thự màu trắng ngà, trông rất đẹp.

Văn Mặc dùng vân tay để mở của, dẫn Tô Chiêm vào nhà.

Tô Chiêm đứng ở cửa, mất tự nhiên hỏi: "Cái kia, có phải đổi giày hay không. . . . . ."

Cậu còn chưa nói hết câu, Văn Mặc bỗng nhiên kéo cậu một cái, cậu lập tức đụng vào lồng ngực Văn Mặc.

Văn Mặc dứt khoát nhanh nhẹn kéo lấy cặp cậu đang đeo ra để lên kệ đồ ở bên cạnh, cúi đầu cố ý đưa cổ dí sát vào mũi cậu, thấp giọng hỏi: "Dễ ngửi không?"

Tô Chiêm: ". . . . . . ! ! !"

Văn Mặc ngẩng đầu lên, cười như không cười hỏi lại một lần nữa: "Dễ ngửi không?"

Tô Chiêm ấp úng: "Cậu, tôi. . . . . ."

Tô Chiêm hoàn toàn không biết phải trả lời lại như thế nào.

Nếu nói khó ngửi, thì khác nào là tự vả vào mặt của chính mình, nếu nói dễ ngửi, thì có cảm giác như lại thỏa mãn ý đồ của Văn Mặc.

Cậu, cậu thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Văn Mặc thấy cậu cả buổi vẫn không nói được lời nào, trên khuôn mặt trắng nõn chậm rãi bị nhuộm một tầng mây đỏ, tựa như khối bạch ngọc thanh khiết tuyệt mỹ bị nhuộm màu đỏ tươi rực rỡ, biết được tên nhóc đặc biệt thích xù lông đỏ mặt này lại sắp bực bội rồi.

Nhưng tên Văn Mặc lẳng lơ cợt nhả này chính là muốn nhìn thấy bộ dạng bực bội của Tô Chiêm.

"Tôi cảm thấy rất dễ ngửi, tôi rất thích mùi hương của cậu, nhưng cậu giống như. . . . . . không thích mùi hương của tôi."

Văn Mặc tới gần áp sát cậu, thân ảnh cao lớn hoàn toàn chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của Tô Chiêm, thiếu niên tuấn mỹ thấp thoáng mang theo hơi thở alpha cách cậu càng lúc càng gần.

Trái tim của Tô Chiêm bất giác đập càng lúc càng nhanh, cậu nghe được Văn Mặc nói: "Lần trước khi tôi đánh dấu cậu, cậu nói tin tức tố của tôi giống mùi gỗ mục. Nhưng tin tức tố của tôi không phục cái hình dung đó của cậu, nó nói là nó không phải là mùi gỗ mục, muốn triển lãm lại mùi hương của nó một chút."

Tô Chiêm mặt đỏ bừng lên.


Tác giả có lời muốn nói:

Tô Chiêm: ngạo kiều nhất định là phải ngạo kiều lên, cho dù là nói chuyện yêu đương cũng phải thật ngạo kiều, Tô ca là ngạo kiều bằng thực lực á ~

Văn Mặc: Dáng vẻ ngạo kiều của Tô Chiêm nhìn thiệt là vui mắt, chính là thích xem nhất bộ dạng cậu ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể cậu lại rất thành thực, tục xưng là đã nghiện còn ngại.(đại khái chương sau sẽ có)

**

Nơi này nhân vật phản diện có lời muốn nói:

Tô Bằng Sính: Tại sao tôi lại diễn vai trợ công? !

Tôi là vai phản diện đó biết chưa, là nhân vật phản diện duy nhất trong truyện này. . . . . .

**

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tới tới chap này, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.

*Givenchy: ban đầu là một hãng thời trang cao cấp được tạo ra bởi nhà thiết kế vĩ đại người Pháp Hubert de Givenchy vào năm 1952, đã trở thành một thương hiệu xa xỉ: thời trang cao cấp, đồ may sẵn, đồ da, đồ trang sức, v.v.

Thuộc sở hữu của tập đoàn LVMH từ năm 1988, thương hiệu được tạo thành từ hai thực thể, dành cho thời trang và mỹ phẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro