Chương 25: Độ xứng đôi rất cao
Trans: Hen
Fixes: Chuang
---------------------------
Tô Chiêm bước nhanh vài bước đến cạnh Văn Mặc, mất tự nhiên nói: "Đi vào thôi."
Văn Mặc đứng lại phía sau cậu vài bước, ánh mắt hắn dạo một vòng quanh tuyến thể của cậu, chậm rãi nói: "Xem ra thuốc chăm sóc dùng rất tốt."
Tô Chiêm: . . . . . ! ! !"
Cậu nhớ tới cảm giác thoải mái lành lạnh lúc dùng thuốc chăm sóc tuyến thể, không khống chế được đỏ rần mặt, hơn nữa khi nghĩ đến vật kia là do Văn Mặc mua, càng thấy không thoải mái, cậu quay đầu lại hung dữ nói: "Không phải, là do khả năng hồi phục của tôi quá tốt."
Văn Mặc cười như không cười nhìn cậu, chậm rãi nói: "Mặc kệ là như thế nào, thấy cậu hồi phục tốt, lòng tôi rất vui."
Văn Mặc nói xong, cố ý dựa sát vào Tô Chiêm, thấp giọng nói: "Thuận tiện cho tôi tiếp tục dùng."
Thanh âm kia có chút trầm thấp, mang theo từ tính, Tô Chiêm kìm lòng không đậu tim đập nhanh hơn gấp mấy lần.
Một giây sau, Tô Chiêm dùng hết sức lùi về sau vài bước, không chút khí thế trừng mắt nhìn Văn Mặc: "Dùng cái gì chứ, cậu đừng nghĩ đến."
Văn Mặc cười như không cười nhìn cậu: "Thật không? Tôi thấy cậu có vẻ thật sự rất yêu thích tin tức tố của tôi."
Tô Chiêm lắp ba lắp bắp phản bác: "Ai. . . ai nói. . . tôi. . . . . . "
Cậu không quá biết nói dối, cũng không thể nói ra những lời quá cay nghiệt.
Văn Mặc cười cười, lại nói: "Tôi cũng rất yêu thích tin tức tố của cậu, mùi rất dễ chịu, trong veo, mang theo hơi nước, sạch sẽ mềm mại. . . . . . "
Tin tức tố của Tô Chiêm bị Văn Mặc hình dung rõ ràng từng chút từng chút một, thiếu niên cao lãnh tuấn mỹ hơi động môi mỏng, nói ra một chữ lại một chữ đầy ái muội, khuôn mặt trắng nõn của Tô Chiêm đỏ bừng, gắng gượng một chút khí thế cuối cùng phản bác lại: "Nói bậy!"
Cậu vừa nói xong, bỗng nhiên phản ứng lại, từ lúc nào mà cậu lại trở nên nói năng vụng về đến như vậy, làm sao mà nói qua nói lại cũng chỉ có mấy chữ thế này.
Văn Mặc dường như không để ý loại phản kháng vô dụng này của cậu, hắn men theo suy nghĩ của mình nói tiếp: "Chúng ta đều yêu thích tin tức tố của đối phương, điều này thể hiện cho. . . . . ."
Tô Chiêm thật muốn bịt kín miệng Văn Mặc.
Nhưng rất nhanh Văn Mặc đã nói tiếp: "Thể hiện cho việc độ xứng đôi của hai chúng ta rất cao."
"Tô ca!" Phương Thập Thu cùng mấy đồng bọn khác hướng về phía nhà ăn 2 đi tới.
Hai nhóm người ngẫu nhiên chạm mặt, ngơ ngác nhìn nhau.
Vẻ mặt Phương Thập Thu phức tạp nhìn Tô Chiêm: "Tô ca, mày. . . . . . hà cớ gì lại như vậy chứ?"
Không phải chỉ là cùng ăn một bữa cơm với Văn Mặc sao, còn phải giấu giấu diếm diếm như vậy?
Tô Chiêm nhìn thấy Phương Thập Thu bày ra vẻ mặt đó, bỗng dưng có loại cảm giác hổ thẹn như bị bắt gian, cậu gượng gạo nói: "Cái kia. . . mày. . . mày nghe tao giải thích. . . . . ."
"Không có gì để giải thích cả." Phương Thập Thu bày ra bộ dạng mày đã phản bội tình anh em: "Tô ca, nếu như mày nói sớm, tiền đặt cược kia. . . . . . tao nhất định đã đặt vào người một nhà tương thân tương ái rồi."
Phương Thập Thu chính là đã đặt vào mấy trăm tệ đấy!
Đã nói là anh em tốt tình nghĩa bền lâu, mãi bên nhau bạn nhé, kết quả là đến cả một cái đáp án cá cược chính xác cũng không chịu nói cho mình biết.
Tô Chiêm: ". . . . . ."
Phương Thập Thu thở dài ai oán nhìn Tô Chiêm, một lúc sau liền đi cùng những bạn học khác.
Sắc mặt Tô Chiêm đen lại, cậu có cảm giác bản thân có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch cái oan này.
Cố tình tên đầu sỏ Văn Mặc này còn hứng trí bừng bừng hỏi cậu: "Tiền đặt cược gì vậy?"
"Không có chuyện gì." Hiện tại cậu chỉ muốn yên lặng, đừng có mà hỏi cậu yên lặng là đứa nào.
Văn Mặc không tiếp tục truy hỏi nữa: " Vậy chúng ta đi ăn cơm?"
"Tôi muốn đổi sang nhà ăn khác!" Tô Chiêm vừa thẹn vừa giận nói, trông giống như một đứa nhỏ đang cáu kỉnh.
Vừa nãy Phương Thập Thu vừa mới vào nhà ăn này, giờ cậu lại vào, hai bên lại tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, hết sức xấu hổ.
"Được." Văn Mặc tốt tính nói: "Vậy bây giờ chúng ta đến nhà ăn 1."
Tô Chiêm phẫn nộ cùng Văn Mặc đến nhà ăn 1.
Văn Mặc bình tĩnh tự nhiên đi theo cậu, không mảy may có chút cảm giác khó chịu nào khi lần đầu đến nhà ăn 1.
Bọn họ tới muộn, những đồ ăn ngon của nhà ăn 1 cũng đã sớm không còn, Văn Mặc tùy tiện chọn một bát mì sợi.
Hắn mang mì trở lại chỗ ngồi, ăn vào một miếng, nhịn không được nhíu mày.
Quá nhiều mì chính, sợi mì quá cứng, thực sự không tính là ngon được, dạ dày cùng với đầu lưỡi của hắn được nuôi đến kén chọn, nếm một miếng đã có thể nêu ra được khuyết điểm của đồ ăn.
Tô Chiêm thấy thế, hỏi một câu: "Sao vậy, cậu thấy khó ăn sao?"
"Là không quá ngon." Văn Mặc ăn ngay nói thật, nhưng lại bồi thêm một câu: "Có điều đi cùng với cậu, ăn cái gì cũng ngon."
Tô Chiêm: ". . . . . ."
Lần này Văn Mặc không nói ra mấy lời bậy bạ, nhưng những lời này so với mấy lời bậy bạ trước đây càng khiến người ta khó chịu hơn.
"Cái kia." Tô Chiêm bới bới đĩa cơm hỏi: "Cậu tìm tôi cuối cùng là có chuyện gì?"
"Cuối tuần này, tới nhà tôi chơi."
Tô Chiểm sửng sốt một chút, theo bản năng từ chối: "Không hợp nhỉ, chúng ta cũng không quá thân, đến nhà cậu không hợp."
"Không quá thân?" Văn Mặc ung dung hỏi ngược lại cậu: "Ở chung một phòng ký túc, dùng chung một nhà tắm, còn đã đánh dấu tạm thời hai lần, biết rõ mùi hương của nhau, còn không thân sao?"
Tô Chiêm: ". . . . . . "
Nói có lý quá, không cách nào cãi lại được.
"Cho nên, cuối tuần này mời cậu đến nhà tôi chơi." Văn Mặc tổng kết: "Đương nhiên, nếu cậu muốn coi đó là một sự giúp đỡ, cũng được thôi."
Tô Chiêm không quá bằng lòng: "Trong nhà cậu thì có cái gì cần tôi giúp hả?"
"Đương nhiên là có." Văn Mặc đặt đũa xuống, tao nhã lịch sự lấy khăn giấy lau miệng: "Ví dụ như, cuối tuần này chỉ có một mình tôi ở nhà, cha tôi lại muốn tôi tổng vệ sinh nhà cửa, một mình tôi làm không hết, mới muốn có người đến giúp."
Tô Chiêm sa mạc lời: "Loại đại thiếu gia trong nhà có tiền như mấy người, không phải là từ nhỏ đã có kẻ hầu người hạ sao, tại sao lại muốn tự mình dọn dẹp?"
Văn Mặc: "Tôi cho rằng cậu có lẽ có sự hiểu lầm đối với chuyện đại thiếu gia trong nhà có tiền rồi. Từ nhỏ, trong nhà tôi đã không có người hầu, ba nhỏ của tôi rất chú trọng vấn đề riêng tư, không thích có người hầu quấy rầy không gian riêng tư của ông ấy với cha. Việc trong nhà hầu như là dùng máy móc, không dùng máy móc được thì tự thân vận động, trung bình nửa năm họ mới gọi nhân viên làm theo giờ đến tổng vệ sinh nhà cửa một lần. Khi tôi lên 3 tuổi, có thể mở được robot hút bụi, liền bị cha tôi cưỡng chế làm việc nhà, mỹ danh là để rèn luyện khả năng tự lập cho tôi."
Tô Chiêm không chút khách khí bật cười: "Không nghĩ tới cậu đã phải trải qua những ngày tháng như vậy."
"Đúng." Văn Mặc một chút khó chịu cũng không có, thừa nhận bản thân ở trong nhà chính là đứa trẻ bị áp bức, là lao động giá rẻ: "Lần này cha tôi với ba nhỏ đến nước N tận hưởng tuần trăng mật, dặn dò tôi phải thu dọn nhà cửa gọn gàng, một mình tôi khó mà làm xong, muốn mời cậu đến giúp đỡ."
Ừm, kỳ thực thì chuyện đi đến nước N hưởng tuần trăng mật vẫn chưa được quyết định, nhưng mà căn cứ vào sự hiểu biết của hắn đối với Văn Sam Vũ, nếu đứa con trai này đã lừa gạt được Cố Sanh Nghiệp từ đoàn phim trở về, Văn Sam Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, chắc chắn sẽ muốn bắt cóc Cố Sanh Nghiệp, nếu không phải như vậy thì không còn là Văn Sam Vũ mà hắn biết.
Về phần vì sao không có người hầu, việc này đều bởi vì Cố Sanh Nghiệp.
Văn Sam Vũ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà được sinh ra, đối với việc trong nhà có người hầu đã thích ứng từ sớm, ông hoàn toàn không cảm thấy khó chịu khi để người khác dọn dẹp căn nhà của mình. Nhưng Cố Sanh Nghiệp xuất thân nghèo khó, không chịu được cảm giác bị người khác nhìn thấy việc riêng tư của mình, nhất là trong tình huống cả ngôi nhà này tràn đầy 'bãi chiến trường' của bọn họ, càng nghĩ thì lại càng không muốn thuê người hầu đến.
Văn Sam Vũ vì Cố Sanh Nghiệp mà bỏ tật xấu được nuông chiều từ bé, bắt đầu khổ cực trải qua cuộc sống tự thân vận động cơm no áo ấm, mãi đến tận khi hắn được ba tuổi. . . . . .
Liền toàn bộ thành cuộc sống của hắn.
Còn nói nữa hắn sẽ khóc lên luôn.
Bất quá lần này thật sự là không có gì phải dọn, vì cuối tuần trước hắn vừa mới thu dọn xong, quá lắm cũng chỉ là hơi bụi do một tuần này chưa ai về, quét tước đơn giản là xong.
Cái gì mà quét dọn nhà cửa, chỉ là cái cớ mà thôi, trọng điểm chính là đem bé đáng yêu lừa đến nhà hắn, trải qua "Thế giới hai người."
Tô Chiêm nghe chuyện Văn Mặc nói, đúng là hắn cần giúp đỡ, nhưng chung quy luôn có cảm giác kì quái không nói ra được: "Không hay lắm đâu, dù sao cũng là nhà cậu, người lớn trong nhà cậu vẫn còn ở. . . . . . "
"Không có." Văn Mặc mặt không biến sắc phản bác: "Hai người họ đi nước N hưởng tuần trăng mật, cuối tuần này sẽ không trở về."
(truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nl mong manh)
Tô Chiêm thì thào nói nhỏ: "Tình cảm của hai người họ nhất định là rất tốt nhỉ."
Cậu rất hâm mộ, bởi vì cha mẹ cậu tình cảm không tốt. Hơn nữa hiện tại cũng không phải là vấn đề tình cảm không tốt, mà mẹ của cậu, có lẽ không phải là người sinh ra cậu.
Bởi vì beta không thể sinh ra được omega, chỉ có alpha với omega cùng nhau mới có thể sinh ra omega.
Trong ký ức của cậu, mẹ beta Nhiếp Uyển Như của cậu rất lạnh nhạt với cậu, ngay cả đối với cha alpha Tô Bằng Sính của cậu cũng rất lạnh nhạt, cậu cảm nhận được rất ít tình thương của mẹ.
Bây giờ nghĩ lại, đại khái là bởi vì không phải con ruột, cho nên mới không yêu thương đi.
Văn Mặc thấy vẻ mặt Tô Chiêm ảm đạm, trầm mặc, hắn nói: "Đúng, tình cảm của hai người họ luôn rất tốt, thế nên tôi cứ có cảm giác mình là con chồng trước, là cước phí tính thêm*."(*Có giải thích ở chương nào đó phía trước)
Tô Chiêm nghe đến đó, không nhịn được nhoẻn miệng cười: "Trăm triệu lần không nghĩ tới, nam thần Văn Mặc cao lãnh của trường chúng ta, cư nhiên vẫn bị coi thành cước phí tính thêm."
"Ừ." Văn Mặc không chút xấu hổ thừa nhận: "Bất quá cái cước phí tính thêm tôi đây, so với chi phí tiêu hoang của bọn họ còn tiết kiệm hơn."
Tô Chiêm không nhịn được bật cười.
Văn Mặc vào thời điểm không đùa cợt, muốn nói chuyện đàng hoàng với người ta, còn thật sự giống người bình thường, cũng sẽ tán ngẫu, cũng sẽ dỗ người ta vui vẻ.
"Vì thế nên, cuối tuần đến nhà tôi chơi." Văn Mặc nói câu cuối cùng: "Vừa vặn cậu cũng không về nhà, không phải sao?"
Mí mắt Tô Chiêm run rẩy, cậu không nghĩ tới Văn Mặc lại để ý đến việc này, đã nghĩ đến biện pháp cho cậu, đây là. . . . . . có ý định đến khuyên giải cậu sao?
Trong lòng Tô Chiêm ngũ vị tạp trần, rất cảm động, không nghĩ tới kẻ thù cũ của cậu - Văn Mặc có thể vì cậu mà cân nhắc những chuyện này, nhưng cậu cũng không thoải mái, có cảm giác lại nợ ân tình của kẻ thù rồi.
"Để. . . để nói sau đi." Cậu ấp úng nói, sắc mặt có chút hồng.
Văn Mặc nhíu mày, không tiếp tục khuyên nữa.
Chỉ cần Tô Chiêm không lập tức cự tuyệt, vậy thì 90% cậu sẽ đáp ứng.
Tô Chiêm cũng đã ăn xong, đặt đũa xuống chuẩn bị rời đi, Văn Mặc nói: "Chờ một chút."
Hăn đứng lên, chưa qua mấy phút đã cầm hai chai nước khoáng quay lại.
Hắn chậm rì rì nói: "Tôi thấy mặt cậu rất đỏ, hẳn là cảm thấy nóng quá, cho cậu một chai nước này."
Mặt Tô Chiêm không khống chế được ngày càng đỏ hơn, có chút muốn xù lông, nhận lấy chai nước khoáng, hung dữ nói: "Không, là bị cậu làm cho tức đó."
Văn Mặc cười như không cười nhìn cậu, thấy được Tô Chiêm vô cùng khó chịu quay đầu đi trước.
**
Buổi chiều thứ sáu, Tô Chiêm tâm tình phức tạp sắp xếp lại đồ đạc.
Lúc cậu đang sắp xếp, bỗng thấy bình thuốc mà Tô Bằng Sính đã đưa cho cậu.
Bình thuốc này hại cậu bị ức chế trong thời gian dài, chính là thủ phạm làm cho cậu mắc chứng ỷ lại tin tức tố.
Hại cậu bị Văn Mặc đánh dấu tạm thời hai lần, đến nay vẫn còn phải trốn tránh, không dám để cho Văn Mặc biết về chứng ỷ lại tin tức tố của cậu.
Thời điểm Văn Mặc về đến phòng, thấy Tô Chiêm ngồi trên giường rầu rĩ không vui, rũ mắt nhìn vào một bình thuốc nhỏ, nét mặt ảm đạm.
Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gò má của Tô Chiêm, gương mặt thiếu niên ánh lên một chút sắc cam u ám, có hơi nhìn không rõ.
Trong lòng Văn Mặc căng thẳng, đi tới cúi đầu nhìn qua bình thuốc cậu cầm trên tay, như tùy ý mà hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
Tô Chiêm giật mình vội vàng cất bình thuốc đi, giải thích khô khan: "Không có gì. . . tôi. . . tôi chuẩn bị đi rồi."
Cậu nói xong, đeo cặp sách lên lưng chuẩn bị ra khỏi phòng.
Văn Mặc nắm tay cậu kéo lại, nhiệt độ nóng rực trong lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp áo mỏng manh truyền đến cánh tay Tô Chiêm, Tô Chiêm giống như bị bỏng, khó chịu lắc lắc cánh tay: "Kéo. . . kéo tôi làm cái gì?"
"Cùng đi đi, cha tôi bảo lái xe của ông ấy đến đón tôi." Thưởng cho hắn vì lừa được ba nhỏ Cố Sanh Nghiệp về nhà, đặc biệt cho đứa con được 'cùng dưỡng'[1] từ nhỏ hưởng đãi ngộ có xe riêng đưa đón.
[1]: gốc là 穷养 tức là nuôi con theo kiểu nghèo khó, bần cùng, hạn chế về mặt vật chất để con biết được sự quý giá của đồng tiền và rèn luyện khả năng tự lập cho con từ bé (khác với bỏ đói nha). Toi không biết cái này trong tiếng Việt gọi là gì nên để giống qt luôn, ai biết thì cmt góp ý nhaaa
"Không cần." Tô Chiêm lắc đầu: "Tôi bắt taxi về là được."
Tuy rằng gia cảnh Tô Chiêm tốt hơn so với các bạn học khác, nhưng không đến mức có xe riêng đưa đón, bình thường đều là tự mình gọi taxi.
Văn Mặc nhìn cậu chằm chằm, bỗng nhiên kéo cánh tay Tô Chiêm, đem đối phương kéo vào trong lòng mình.
Bước chân Tô Chiêm lảo đảo, trực tiếp đụng vào lồng ngực Văn Mặc.
Văn Mặc cúi đầu nhìn cậu, trong con ngươi đen láy của hắn phản chiếu rõ nét bóng dáng của Tô Chiêm, từng chút từng chút một sát lại gần cậu hơn.
Tô Chiêm giật mình, khó chịu đẩy Văn Mặc ra: "Kéo tôi làm gì?"
Văn Mặc nhìn cậu trong chốc lát, buông cậu ra, chậm rãi nói: "Ở chung với cậu hai ngày, giờ bỗng nhiên lại tách ra, cảm giác rất nhớ cậu."
Tô Chiêm: ". . . . . ."
Cậu cảm giác Văn Mặc lại bắt đầu cợt nhả với cậu.
Cậu đeo cặp sách, hừ nhẹ một tiếng: "Đàn ông con trai lớn tướng cả rồi còn nói nhớ nhung cái gì chứ, lằng nhà lằng nhằng."
"Ừ, vậy không nói nhớ nhung." Văn Mặc nghe lời sửa lại, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, nhưng lời nói ra lại hết sức ghẹo người: "Tuyến thể của tôi thích tin tức tố của cậu, mấy ngày không có nó, sẽ bồn chồn bất an."
Tô Chiêm: . . . . . . ! ! !
Cái này móa nó so với nhớ nhung còn quá đáng hơn nhiều, Tô Chiêm không chịu được, đỏ mặt ném ra một câu: "Trong đầu cậu còn có thể nghĩ ra được chuyện gì khác không hả." nói xong liền chạy
Ừm, Tô Chiêm hình như vẫn chưa phát hiện quan hệ giữa cậu và Văn Mặc còn không phải là người yêu, việc Văn Mặc nhớ thương tin tức tố của cậu có phải là sai hay không.
Tô Chiêm chạy ra cổng trường, gọi một chiếc xe taxi, trên đường về nhà cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại.
Nhà của Tô Chiêm nằm ở một tiểu khu xa hoa trong trung tâm thành phố, ở vùng ngoại thành còn có một biệt thự nhỏ, bình thường Tô Bằng Sính vì để thuận tiện cho việc đi làm, hầu như đều ở lại tiểu khu trong trung tâm thành phố, Tô Chiêm ngồi xe một tiếng mới về đến nhà.
Cậu thanh toán tiền xe, đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên tòa kiến trúc cao lớn với ánh đèn sáng trưng, bỗng nhiên cảm thấy thật xa lạ.
Ngôi nhà mà cậu đã sống mười mấy năm, chính cậu cũng không nhận ra rồi.
Cậu hít một hơi thật sâu, kiến thiết lại tâm lí vài lần, sau đó mới bước vào thang máy đi lên lầu.
Cậu dùng chìa khóa mở cửa nhà ra, trong nhà rất yên tĩnh, dường như ngay cả một người cũng không có.
Rõ ràng là cuối tháng chín tiết trời còn chưa trở lạnh, nhưng khi đứng ở trong căn nhà này cậu lại cảm thấy như lạnh đến thấu xương.
Cậu không còn nhận ra nhà của mình nữa.
Nghe thấy tiếng cửa mở, mẹ của cậu Nhiếp Uyển Như đi ra từ phòng ngủ chính, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cậu, nói: "Con về rồi à? Ta đi làm cơm."
Tướng mạo của Nhiếp Uyển Như thực ra vẫn còn rất được, ngũ quan cân đối, có loại đoan trang được lắng đọng theo tháng năm, nhưng vẻ mặt bà rất lạnh, dáng vẻ nhìn vào Tô Chiêm không có một chút tình cảm yêu mến của người mẹ dành cho con trẻ.
Dường như, đứa con của mình không khác gì một người xa lạ.
Tô Chiêm trong miệng đầy chua xót, cậu khó khăn gọi: "Mẹ."
Nhiếp Uyển Như không mặn không nhạt gật đầu: "Phòng của con đã được thu dọn sạch sẽ rồi, vào trong nghỉ ngơi đi."
Nhiếp Uyển Như vẫn luôn như vậy, từ khi còn nhỏ đã rất ít nói chuyện với cậu, rất ít quan tâm, cứ như làm mẹ chỉ là một cái trách nhiệm, như một gông xiềng ràng buộc bà.
Tô Chiêm đeo cặp sách đi đến phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ của cậu được lau dọn sạch sẽ giống như trước đây, mấy việc vặt vãnh thế này Nhiếp Uyển Như xưa nay đều làm đến trôi chảy, có lẽ cậu không nên mong cầu quá nhiều, dù sao cậu cùng Nhiếp Uyển Như căn bản cũng không có quan hệ huyết thống.
Nhưng. . . . . . cậu cũng là người, cậu cũng mưu cầu tình thân, cậu thậm chí đã từng nghĩ, cho dù là nuôi một con thú cưng, nuôi đến tận mười mấy năm thì hẳn cũng sẽ có yêu thích chứ, cậu tự thấy mình không thua kém, là một thiếu niên ấm áp như mặt trời, nhưng Nhiếp Uyển Như tựa như chưa từng yêu thích cậu.
Cậu nhắm mắt lại, thả cặp sách xuống, đi ra khỏi phòng, nhìn Nhiếp Uyển Như bận rộn trong bếp, rũ mí mắt, thấp giọng nói: "Mẹ, con muốn dùng nhờ phòng vệ sinh của cha mẹ một lát, cái ở bên ngoài có chút vấn đề."
Nhiếp Uyển Như cau mày, một lúc sau vẫn nói: "Đi đi."
Tô Chiêm vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, lấy ra đồ vật cậu đã sớm chuẩn bị, phân biệt tìm lấy mấy sợi tóc dài ngắn cho vào trong túi.
Tóc rụng bình thường đều có dính da đầu, có thể dùng để xét nghiệm DNA.
Cậu muốn biết, cậu rốt cuộc có phải là máu mủ của Nhiếp Uyển Như và Tô Bằng Sính hay không.
Tô Bằng Sính rất nhanh đã trở về, thấy Tô Chiêm đang ở trong phòng mình, đi vào trách cứ cậu: "Tại sao mấy tuần như vậy mới về nhà một lần, con đã uống thuốc ta đưa chưa?"
Yết hầu Tô Chiêm giật giật, cậu cảm thấy trong miệng đắng ngắt, tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời: "Con luôn luôn nghe lời của người."
Câu nói này vừa tai Tô Bằng Sính, Tô Bằng Sính thở phào nhẹ nhõm một hơi, bảo cậu ra ngoài ăn cơm.
Trên bàn cơm rất yên tĩnh, không có người nào quan tâm cuộc sống học tập những tuần qua của Tô Chiêm như thế nào, Tô Chiêm yên lặng ăn xong, đến nhà bếp rửa sạch bát của mình, sau đó trở về phòng.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nl mong manh)
Cậu cảm thấy trong lòng cậu ngột ngạt đến cùng cực, thật sự không muốn ngơ ngẩn ở trong căn nhà này thêm một khắc nào, cậu hiện tại thậm chí còn hoài niệm về lúc cậu và Văn Mặc ở cùng kí túc xá.
Mặc dù là ký túc xá, nhưng đã được Văn Mặc cải tạo thành đặc biệt thoải mái, hơn nữa Văn Mặc người bạn cùng phòng này tuy rằng ngoài miệng luôn thích đùa cợt, nhưng trên thực tế ngoại trừ cái mồm toàn phun ra mấy thứ không hợp cho trẻ em nghe thì nếp sống của Văn Mặc rất tốt, đồ đạc sắp xếp rất chỉnh tề, để ý sẽ thấy căn phòng luôn ngăn nắp gọn gàng. Nếu bỏ qua những lúc Văn Mặc làm cậu đỏ mắt tức giận đến xù lông, thì kỳ thực làm bạn cùng phòng với Văn Mặc thật sự rất tốt.
So với người trong nhà cậu còn tốt hơn.
Cậu mang tâm tình buồn bực làm xong bài tập, nằm lên giường, cảm thấy ở trong đêm dài đặc biệt vắng lặng cô đơn đến lạ, cậu lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, lấy điện thoại ra, lướt xem tin nhắn wechat ở acc chính, sau khi thấy không có gì mới thì thoát ra đăng nhập vào acc clone, vào trong nhóm Lọ Mực xem qua một chút.
Cái này không nhìn đến thì không biết được, vừa vào nhóm Lọ Mực liền thấy được bên trong nhóm đang thảo luận một chuyện cực lớn.
Sắp đến sinh nhật của Văn Mặc rồi.
Cuối tháng chín là sinh nhật của Văn Mặc, tính ra thì không còn bao lâu nữa là đến, các Lọ Mực đều đang thương lượng xem nên tặng quà gì cho hắn.
Sinh nhật của Văn Mặc. . . . . .
Trong lòng Tô Chiêm yên lặng ghi nhớ kỹ, sau một hồi mới nghĩ đến, mắc mớ gì cậu phải quan tâm đến chuyện của hắn.
Thế nhưng, Văn Mặc dường như đã giúp đỡ cậu rất nhiều, tuy rằng Văn Mặc nói là nhờ cậu đến nhà phụ giúp hắn dọn dẹp, nhưng cậu cũng không đáp ứng, chung quy vẫn có cảm giác đến giúp Văn Mặc làm việc nhà rất kỳ quái, loại hành vi này quá thân mật, vượt qua giới hạn bạn học với nhau.
Nếu không thì, hay là tặng cho Văn Mặc một món quà sinh nhật đi.
Tô Chiêm nghĩ như vậy, lại lướt xem tin nhắn nhóm một lúc lâu, rồi cùng bạn ăn gà* vài ván, sau đó mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
(ăn gà: để chỉ thuật ngữ trong game PUBG :> tớ không chơi game nên không biết nhiều lắm :>)
Sáng thứ bảy, cậu dậy sớm ăn sáng xong, không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt trong nhà, chủ động nói muốn ra ngoài đi dạo rồi rời đi.
Cậu ở trên đường lang thang không có mục đích, không biết bản thân muốn đi đến đâu làm cái gì, có lòng muốn mời bạn học chơi game, nhưng bạn học cùng chơi với cậu phần lớn vẫn chưa rời giường, giống như cậu sáng sớm mười giờ ra khỏi cửa như vậy đã được xem là một học sinh rất chăm chỉ rồi.
Cậu chán như con gián, chợt nhớ tới chuyện mua quà sinh nhật cho Văn Mặc, tự cho bản thân một lý do để đi dạo phố, hướng đến trung tâm thương mại.
Tầng một của trung tâm thương mại là các quầy chuyên bán các loại đồ dưỡng da, đồ trang điểm và nước hoa. Cậu mặt lạnh như tiền đi qua các quầy đồ trang điểm, đến khi đi ngang qua quầy nước hoa, cậu bỗng nhiên dừng bước chân.
Cậu ngửi thấy được một mùi hương rất quen thuộc, một mùi hương rất giống với mùi tin tức tố của cậu.
Cậu cẩn thận ngửi, đi tới quầy bên cạnh, trên biển có ghi vài chữ tiếng anh: JO MALONE*
Cậu nghi hoặc một lúc, hình như cậu đã từng nhìn thấy nhãn hiệu này ở đâu đó, nhưng rõ ràng là cậu không hề có hứng thú đối với mấy thứ nước hoa của con gái.
Nhân viên nhìn thấy một thiếu niên dung mạo tuấn tú đến gần, lập tức tươi cười chào đón: "Xin chào, xin hỏi là bạn đang muốn xem nước hoa sao, có phải là mua tặng bạn gái không?"
Tô Chiêm mơ hồ "Ừm" một tiếng, cậu xem tới xem lui một hồi lâu mới tìm được một chai nước hoa, cậu lập tức đưa cho nhân viên cửa hàng: "Phiền cậu cho tôi ngửi thử mùi hương của nước hoa này một chút."
Nhân viên đưa cho cậu một tờ giấy thử mùi nước hoa, cậu cầm giấy lên cẩn thận ngửi, trong lòng cả kinh.
Mùi hương này rất giống với mùi tin tức tố của cậu, chỉ khác ở chỗ nước hoa có sự thay đổi các lớp hương trước sau. (ừ thì ai chơi nước hoa sẽ biết có mấy dòng nước hoa sẽ có sự thay đổi mùi hương theo thời gian, thường chia thành 3 lớp hương là hương đầu, hương giữa và hương cuối)
Cậu cúi đầu nhìn trên thân chai nước hoa, trên đó viết: WILD BLUEBELL COLOGNE*
Cậu bỗng nhiên nhớ ra đã nhìn thấy nhãn hiệu này ở đâu, chính là ở trên vòng bạn bè của Văn Mặc.
Lúc cậu vừa mới thêm bạn bè với Văn Mặc, bài viết mới nhất mà cậu nhìn thấy trên vòng bạn bè của hắn là hình ảnh bình nước hoa này, phía trên còn có caption: yêu thích.
Hóa ra Văn Mặc từ sớm đã thích mùi hương tin tức tố của cậu.
Tô Chiêm đỏ mặt.
Alpha yêu thích tin tức tố của omega, có thể nói đây là tán tỉnh trắng trợn.
*JO MALONE: Jo Malone London là một thương hiệu nước hoa và nến thơm của Anh, được thành lập bởi Jo Malone vào năm 1990. Nó được sở hữu từ năm 1999 bởi Estée Lauder . Thương hiệu này được biết đến với nước hoa, nến, sản phẩm tắm và hương thơm phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro