Chương 12: Ngột ngạt quá lâu
Trans: Hen
Fixes: Chuang
------------------------------
Tô Chiêm: ". . . . . ."
Nói đến có thể mọi người không tin, nhưng cậu thật sự không muốn Văn Mặc đến phụ đạo cho cậu.
Lúc cậu ghi tên đại não thế mà đã quên mất học bá như Văn Mặc cũng sẽ báo danh thi đua, nói không chừng bọn họ lại còn có cơ hội đụng mặt, oan gia ngõ hẹp?
Bên cạnh có một bạn học vừa rút thăm xong đang than thở với bạn mình : "Tôi rút phải Cố Tuân, hình như là cùng lớp với Tô Chiêm các cậu, cậu ta là người như thế nào nhỉ, bình thường nhìn cậu ta có vẻ khó giao tiếp, là một omega rất lạnh lùng."
Cố Tuân?
Tô Chiêm hiện tại cho dù cùng Cố Tuân – nam omega cậu từng đơn phương thích thầm cùng nhau học tập, cũng không muốn cùng Văn Mặc học toán học.
Tên Văn Mặc kia đích thực là một con sói đuôi to, mở miệng là tin tức tố cùng dấu hiệu ngậm miệng là giới tính AO, làm cho cậu xấu hổ không ngừng nhưng lại không biết phải làm sao, cậu không trêu vào được chẳng lẽ còn không thể trốn sao.
Cậu không có chút do dự nào nói: "Bạn học, chúng ta đổi đi."
Cạu vừa dứt lời, sau lưng bỗng dưng truyền đến một âm thanh hết sức quen thuộc.
Không biết Văn Mặc đã đứng trong phòng rút thăm từ lúc nào, hắn hỏi Cố Tuân: "Câu muốn đổi sao?"
Cố Tuân mặt không biểu cảm nhìn Tô Chiêm, ánh mắt vô cùng phức tạp, nếu Tô Chiêm không nhìn lầm, thì ánh mắt kia hình như là. . . . . . đồng tình.
Sau đó, Tô Chiêm thấy Cố Tuân lắc đầu rõ ràng, dùng âm thanh lạnh như băng không chút độ ấm nói: "Không, không đồng ý."
Tô Chiêm: ". . . . . ."
Thua người không thể thua khí thế, Tô Chiêm tuyệt đối không thể rụt rè trước mặt kẻ thù, cậu kiêu ngạo hất cằm nhỏ, tùy ý nói với Văn Mặc: "Vậy thì coi như, tôi cùng cậu vậy."
Xung quanh một đám người mê mẩn Văn Mặc đều ném cho Tô Chiêm ánh mắt oán hận ——
Làm sao cậu lại có thể dùng thái độ xấc xược như vậy mà đối xử với nam thần lạnh lùng của bọn họ!!!!!
Văn Mặc thật ra đối với thái độ của Tô Chiêm không để tâm, trước mắt bao nhiêu người bước tới bên cạnh Tô Chiêm, khi các bạn học đều lo lắng hai người sẽ tức giận lên mà cãi nhau đánh nhau, Văn Mặc lại dùng loại ngữ khí thương lượng hỏi cậu: "Tối nay chúng ta bắt đầu, có được không?"
Tô Chiêm không muốn để cho Văn Mặc dạy cho mình, đương nhiên trì hoãn được bao nhiêu thì trì hoãn, trực tiếp lấy vấn đề hôm trước cậu cùng Phương Thập Thu bàn bạc làm cái cớ: "Thật xin lỗi, tối hôm nay tôi cùng bạn học phải luyện tập hạng mục đã đăng kí trong hội thao, lại qua mấy ngày nữa đi."
Các bạn học đứng xung quanh đều trưng ra ánh mắt cậu thật vô ơn nhìn Tô Chiêm, nam thần số một của trường kiêm học thần bằng lòng dạy cho cậu học, cậu còn ra sức khước từ, nếu không muốn thì buông nam thần ra, để bọn tôi tự mình tới a!!
Quả nhiên đều là do Tô Chiêm quá tùy hứng, mới có thể thường xuyên cùng Văn Mặc oán giận.
Quần chúng ăn dưa xung quanh đều nghĩ như vậy.
Nhưng Văn Mặc cũng sẽ không để bọn họ có cơ hội chen vào, hắn kiên trì dùng thanh âm lành lạnh trong trẻo hỏi: "Vậy ngày mai thì sao?"
Thái độ của Văn Mặc không tồi, rất phối hợp, Tô Chiêm lại là người thích mềm không thích cứng, thái độ này của đối phương trước mắt bao nhiêu người như vậy, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà trực tiếp từ chối, chỉ có thể hàm hồ nói: "Còn phải xem thời gian và tình huống nữa."
Quần chúng vây xem xung quanh đều nắn cổ tay mà thở dài.
Tô Chiêm sao mà cứ tùy hứng như vậy, không biết nắm chắc cơ hội tốt.
**
Vào tiết tự học tối hôm đó, Tô Chiêm kêu Phương Thập Thu chờ thêm vài người nữa cùng đến sân thể dục để luyện tập hạng mục.
Trường cấp ba Dục Trạch vẫn là tuân theo quan điểm phát triển toàn diện đức trí thể mĩ*, vô cùng coi trọng tố chất thân thể của học sinh, hội thao hằng năm đều tổ chức rất lớn, phần thưởng cũng vô cùng phong phú, bởi vậy đã không ít người quyết tâm lấy giải thưởng, không chỉ làm vẻ vang lớp, mà càng là vì những chồng phần thưởng chất đầy.
(* mục tiêu của giáo dục: đạo đức, trí tuệ, thể lực, thẩm mĩ)
Hàng năm cứ tới gần thời điểm hội thao, trên bãi tập lại có không ít người.
Trên sân tập, mấy người Tô Chiêm đứng ở nơi huấn luyện hạng mục nhảy xa.
Nguyên nhân bởi vì tố chất cơ thể của Tô Chiêm, cho nên cậu không đăng kí chạy cự li dài, chạy nước rút hay mấy hoạt động tiêu hao nhiều thể lực, cậu bật nhảy tốt, thân thể dẻo dai linh hoạt cho nên lựa chọn nhảy cao và nhảy xa.
Bạn cùng phòng của cậu Cận Minh Lỗi cũng đăng kí nhảy xa, Tô Chiêm chạm mặt cậu ta, hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, cậu ta còn vỗ vai Tô Chiêm một hồi.
Văn Mặc cùng Tưởng An Hành cũng đi đến sân tập.
Tưởng An Hành cảm thấy Văn Mặc rất kỳ quái, bỗng dưng lại muốn đến sân thể dục tập luyện, dù sao trước giờ Văn Mặc luôn không thích đến sân thể dục, quá nhiều người, không chừng còn bị người có tâm muốn làm thiêu thân vây lại làm phiền.
Nhưng học xong tiết tự học tối nay, Văn Mặc lại phá lệ muốn đến sân thể dục, lý do cũng không nói rõ ràng.
Tưởng An Hành thật sự không hiểu: "Cậu về nhà cậu luyện tập không phải thuận tiện hơn sao còn không bị người khác quấy rối, nhà cậu to lớn như vậy, quay cái video tham quan còn phải dùng đến ván trượt, luyện tập cái gì mà không được. . . . ." (Nhà gì to vậy ba)
Hắn nói đi nói lại rồi lại nhớ đến một chuyện: "Học kì này sao cậu lại đột nhiên muốn ở lại trường, trước kia cậu nói không thích ở lại ký túc xá trường, cảm thấy ký túc xá không bằng ở nhà, còn cố ý xin trường học không ở lại, tại sao đến học kỳ này lại đổi ý rồi hả?"
Văn Mặc nheo mắt lại tìm vị trí của Tô Chiêm, lại vừa vặn thấy một màn Cận Minh Lỗi vỗ vai Tô Chiêm, hai tròng mắt hắn liền đen kịt lại, mặt lạnh như tiền, nhanh chân đi về phía khu tập nhảy xa, vừa đi vừa nói: " Có một ngày đột nhiên thấy rất hứng thú với một bạn nhỏ, cảm thấy ở lại ký túc xá thú vị hơn ở nhà nhiều."
Có thể thường xuyên nhìn thấy đối phương, đùa giỡn đối phương.
Tưởng An Hành thấy Văn Mặc bước đi nhanh, vội vàng đuổi theo, hắn chạy theo Văn Mặc được nửa đường, lúc này hắn mới để ý là Văn Mặc đang đến gần sân luyện tập nhảy xa.
Phương Thập Thu không thích vẫn động, hắn báo danh với hội thao đơn thuần chỉ là để góp cho đủ số lượng, dứt khoát chọn hạng mục giống với Tô Chiêm.
Phương Thập Thu thực sự không thể nhảy xa được, mỗi lần cậu ta chạy lấy đà xong nhảy lên, suýt nữa thì vùi mặt vào bên trong hố cát, suýt nữa bị sái chân.
Cận Minh Lỗi đứng ở bên cạnh, không chút khách khí cười nhạo đối thủ: "Phương Thập Thu cậu như này là không được đâu, nhìn xem cái lực eo kém cỏi này đi, tương lai thật sự không tán gái được đâu."
Phương Thập Thu thở hồng hộc từ trong hố cát ngoi lên, lườm hắn một cái: "Cậu giỏi, cậu làm đi."
Cận Minh Lỗi thẳng thắn tiêu sái đi tới vị trí nhảy xa, chạy lấy đà nhảy, nhảy ra một khoảng cách rất xa, sau đó nhìn về phía Phương Thập Thu đầy đắc ý.
Phương Thập Thu mười phần tức giận chỉ vào Cận Minh Lỗi: "Tô ca, hắn bắt nạt tớ."
Tô Chiêm nhàn nhã tùy ý bước đến vị trí nhảy xa, cậu hơi hơi cúi người, chạy lấy đà nhảy lên.
Gió đêm thổi bay quần áo thể thao trên người cậu, mờ ảo lộ ra đường nét cơ bụng mềm mại.
Cậu đáp xuống hố cát, vị trí lại vừa vặn xa hơn vị trí của Cận Minh Lỗi một chút.
Cận Minh Lỗi bật cười, chờ Tô Chiêm vỗ cát trên người đứng dậy, liền đi tới đấm lên vai cậu một cái: "Cậu cần gì nhất quyết phải phân cao thấp với tôi a."
"Phải thế chứ." Tô Chiêm lười biếng nói: "Cậu ấy là người của lớp tôi, sao có thể để cho cậu bắt nạt được."
Cận Minh Lỗi còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, hắn đột nhiên cảm thấy một loại nguy hiểm, chính là bản năng cảm ứng nguy hiểm của alpha, hắn dường như bị alpha vô cùng cường đại nào đó nhìn chằm chằm.
Loại cảm giác đó rất khó chịu, rõ ràng đối phương chưa làm cái gì cả, nhưng hắn vẫn bị đối phương áp chế đến không thể cử động.
Văn Mặc từ một phía khác của sân tập đi tới, ánh mắt mang theo vài phần xa cách nhìn bọn họ, nhàn nhạt hỏi: "Thế nào, các cậu đang tập nhảy xa?"
Tưởng An Hành thấy Văn Mặc đứng bên cạnh sân luyện nhảy xa, ánh mắt hắn nhìn trái nhìn phải, dường như giác ngộ được chút gì đó.
Cận Minh Lỗi cảm giác cỗ địch ý khó hiểu kia đã biến mất, liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Đúng rồi, Văn Mặc cậu cũng muốn tập luyện?"
Văn Mặc không biết là vô tình hay cố ý mà đi đến bên cạnh Tô Chiêm.
Hắn thoáng đứng sát cậu, không ngửi thấy mùi tin tức tố khác trên người Tô Chiêm, tâm tình hắn liền tốt lên một chút, không mặn không nhạt đáp lại: "Đúng."
Cận Minh Lỗi thấy Văn Mặc đứng bên cạnh Tô Chiêm, sợ hai người này lại sinh sự với nhau, liền vội vàng nói: "Vừa nãy bọn tôi đều đã nhảy qua rồi, cậu cũng tới thử xem?"
Tưởng An Hành trong lòng nói thầm đã trễ thế như vậy cái tên tao hóa* Văn Mặc này sẽ không ở trên sân thể dục đầy gió lạnh này tập luyện đâu.
(*chỉ tác phong cử chỉ cợt nhã, không đứng đắn)
Thế nhưng Văn Mặc cũng không có từ chối, đi tới vạch chạy lấy đà ở phía trước.
Tưởng An Hành kinh ngạc đến rớt cằm.
Văn Mặc bắt đầu chạy, hắn chạy rất nhanh, sức bật rất mạnh, nhảy lấy đà trong nháy mắt, gió đêm cũng nhẹ thổi bay áo phông rộng rãi trên người hắn, làm lộ ra cơ bụng hoàn mĩ.
Tuyệt đối là, tuyến nhân ngư*, eo chó đực**.
(* là hai đường chéo ở hai bên xương chậu do cơ bụng tạo thành hình chữ V, tuyến nhân ngư tượng trưng cho sự gợi cảm ở nam giới.)
(**thiên hạ đồn rằng đàn ông có eo chó đực thì rất giỏi chuyện giường chiếu, đóng cọc cực tốt =))))
Từ góc độ của Tô Chiêm đang đứng, vừa hay có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhìn thấy được eo của Văn Mặc.
Chẳng biết vì sao, cậu lại có chút không dám nhìn.
Vào lúc này cậu bỗng có tự giác của một omega, một omega như cậu, nhìn chằm chằm vào cơ bụng của một alpha là không tốt.
Ánh mắt cậu mơ hồ nghĩ.
Bỗng nhiên một loại cảm giác quen thuộc từ trong cơ thể mạnh mẽ xông lên, trong lòng cậu liền hốt hoảng, hội chứng ỷ lại tin tức tố của cậu lại phát tác rồi.
Mấy ngày nay cậu vẫn dựa vào đồng phục của Văn Mặc để sống qua ngày, cậu cẩn thận từng li từng tí che giấu chứng ỷ lại tin tức tố của mình, cậu xem trọng thể diện, sợ chuyện này mà bị Văn Mặc biết, sẽ bị tên kẻ thù cũ này cười nhạo không thương tiếc.
Nhưng cậu không hề nghĩ tới, vào lúc này, chứng ỷ lại tin tức tố của cậu thế mà lại phát tác.
Cậu hạ thấp giọng thở hổn hển, không phải là loại thở dốc kịch liệt, mà là thở dốc rất nhẹ, rất nhẹ, giống như là đang cố gắng nhẫn nại cái gì, không hiểu sao mà mang theo chút quyến rũ.
Hai chân cậu như nhũn ra, tuy rằng đã miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng căn bản không thể khép lại.
Tuyến thể phía sau gáy ngứa, phảng phất như đang khát vọng cái gì, như là khát vọng về tin tức tố ở ngay gần bên, càng ngứa nhiều hơn.
Không biết có phải hay không do ngột ngạt quá lâu, lần này chứng ỷ lại tin tức tố của cậu lại còn đáng sợ hơn, chân cậu rất nhanh đã mềm nhũn đứng không được, sắc mặt ửng hồng, tin tức tố cũng có xu thế phát tán.
Một đôi bàn tay thon dài hữu lực đỡ lấy cậu, đối phương một tay đỡ eo của cậu, tay còn lại vòngra sau lưng cậu, chống đỡ thân thể của cậu.
Tô Chiêm mơ mơ hồ hồ cảm nhận được tin tức tố quen thuộc, tuyến thể sau gáy cậu càng ngứa kịch liệt hơn.
Bởi vì còn đang ở bên ngoài, trên người Văn Mặc có phun thuốc ngăn mùi của alpha, Tô Chiêm không cảm nhận được bao nhiêu tin tức tố, vẫn chưa thỏa mãn.
Cậu không kìm lòng được, tới gần ngực đối phương, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt màu hổ phách rưng rưng ánh nước, cậu mông lung mà cọ xát Văn Mặc, trong cổ họng lẩm bẩm hàm hồ.
Văn Mặc hơi híp mắt, lập tức cởi áo khoác đồng phục ra che cậu lại, cứ như bản năng của hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ khác của cậu.
Không biết có phải do được tin tức tố của Văn Mặc động viên hay không, rất nhanh tin tức tố omega của Tô Chiêm đã bình tĩnh lại, không có lan ra, trên sân thể dục cũng không có người nào ngửi được mùi hương của Tô Chiêm.
Cận Minh Lỗi kinh ngạc không ngậm được miệng: "Này, đây là thế nào. . . . . ."
Hắn nhìn bộ dáng vừa rồi của bạn cùng phòng tới gần Văn Mặc có chút giống phát tình?
"Ừm, đại khái là cậu ấy muốn mượn đồng phục của tôi." Văn Mặc tùy ý giải thích.
Trên sân thể dục có không ít bạn học đến luyện tập, mấy người ở ngoài nghe được lời này, kinh ngạc đến suýt rớt cằm.
Văn Mặc nói tiếp: "Hai ngày trước cậu ấy cũng mượn quần áo của tôi, đại khái là có cảm tình đi."
Lý trí của Tô Chiêm chậm rãi quay lại, nghe được lời Văn Mặc nói, hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn Văn Mặc khẽ động môi, sợ hắn nói ra chuyện đặc biệt xấu hổ của cậu, nói cậu giống một kẻ biến thái thích đồ vật.
Tác giả nói suy nghĩ của mình:T_T cảm giác mọi người gần đây cũng không nhiệt tình tương tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro