Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

editor: _chizrs

***

Sau khi trải qua phần giới thiệu đơn giản, sáu nhóm khách quý đã bắt đầu hiểu biết lẫn nhau.

Thấy thời gian đã hơi trễ, MC liền đóng vai trò gia trưởng, dẫn các bạn nhỏ chuẩn bị xuất phát.

Ban tổ chức đã chuẩn bị sẵn phương tiện giao thông là một chiếc xe buýt, các bậc phụ huynh bận rộn xếp hành lý, tạm thời không thể quan tâm đến con cái.

La Chu Chu đã đợi không kịp, giống như một chiếc hỏa tiễn nhỏ, cô bé lao nhanh đến cửa xe và leo lên ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Sau đó, cô bé vui mừng vẫy tay với Mục Mộc: "Mục Mộc ơi! Ngồi ở đây nè!"

Mục Mộc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hạ Tùng Khâu nắm tay kéo lại.

Hạ Tùng Khâu với khuôn mặt nhỏ lạnh lùng không nói gì, nhưng Mục Mộc có thể nhận ra rằng Hạ Tùng Khâu muốn ngồi cùng với mình.

Nghĩ lại cũng thấy hơi kỳ lạ, đây là ngày đầu tiên Hạ Tùng Khâu gặp Mục Mộc, nhưng không hiểu vì sao cậu bé luôn muốn ở bên cạnh Mục Mộc.

Khi các bạn nhỏ khác tự giới thiệu, Hạ Tùng Khâu không hề nghiêm túc nhìn ai, ngược lại chỉ nhìn chằm chằm Mục Mộc.

Mục Mộc cảm thấy điều này không giống như trước đây, có chút không chắc chắn mà nghĩ lại.

Trí nhớ của bé không tốt lắm, những việc khi còn nhỏ bé đã gần như quên hết, từ khi biết ghi nhớ bé chỉ luôn nỗ lực để theo kịp các anh chị, không còn thời gian và tinh lực để quan tâm đến chuyện khác.

Bé chỉ mơ hồ nhớ rằng, lên trung học, bé và Hạ Tùng Khâu đã bắt đầu bận rộn với việc riêng của mình, sau đó cũng rất lâu mới có cơ hội gặp lại nhau.

Lần đó cùng nhau đi xem phim ở rạp chiếu, bộ phim [Truy vết rừng mưa], là Hạ Tùng Khâu cố tình dành thời gian, ngồi mười mấy giờ trên máy bay để bay qua tìm Mục Mộc. Ban đầu, hai người đã hẹn xem xong phim sẽ cùng nhau đi ăn, nhưng kết quả là công ty của Hạ Tùng Khâu đột nhiên có việc gấp, anh chỉ có thể vội vàng trở về để xử lý công việc.

Mục Mộc nhận ra muộn màng rằng, đó là lần cuối cùng họ gặp nhau ở đời trước.

La Chu Chu vẫn đang gọi tên Mục Mộc trên xe, cô bé không chỉ hoạt bát mà giọng còn rất lớn, khiến mấy bạn nhỏ khác cũng quay lại nhìn.

Mục Mộc lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt không vui của Hạ Tùng Khâu, liền quay lại nói với Đào Thi Nam ở phía sau: "Chị Nam Nam ơi, chị có muốn ngồi cùng với chị Chu Chu không ạ?"

Đào Thi Nam có vẻ bất ngờ khi Mục Mộc chủ động nói chuyện với mình, cô bé đỏ mặt và ngượng ngùng gật đầu. Mục Mộc liền cười và nói với La Chu Chu: "Chị Chu Chu, chị Nam Nam nói muốn ngồi cùng chị á."

La Chu Chu rõ ràng có chút ngạc nhiên, tuy cô bé không từ chối việc ngồi cùng với Đào Thi Nam, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Mục Mộc, rõ ràng là vẫn muốn ngồi cùng với Mục Mộc hơn.

Trẻ con thường không giỏi che giấu cảm xúc, Đào Thi Nam có lẽ đã nhận ra ý định của La Chu Chu, cô bé buồn bã cúi đầu, cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, trông như muốn tìm một chỗ nào đó để trốn đi. Chẳng mấy chốc, cô bé không kìm được mà bắt đầu rơi nước mắt.

Các bậc phụ huynh vừa mới xếp xong hành lý thấy vậy đều có chút bối rối, Lưu Tâm Mi và Hạ Vân thậm chí còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Đào Diệp Huy, không quen với việc dỗ dành con gái, bắt đầu vụng về an ủi Đào Thi Nam. Thường ngày, anh ta bận rộn với công việc, thời gian ở bên con gái rất ít, vì vậy mối quan hệ giữa hai cha con không thân thiết. Anh ta luống cuống dỗ dành mãi mà Đào Thi Nam vẫn cứ khóc thút thít không ngừng.

La Nghị Thần xụ mặt, thấp giọng giáo huấn La Chu Chu: "Chu Chu, con không được như vậy, không lễ phép. Con làm như thế sẽ khiến em Nam Nam buồn."

La Chu Chu thường ngày ở nhà được mẹ và ông bà chiều chuộng, giờ đột nhiên bị papa mắng, lại còn trước mặt nhiều người, cô bé ngay lập tức cảm thấy rất ấm ức và xấu hổ, liền òa khóc. Vừa khóc, cô bé vừa nói: "Nhưng con chỉ muốn ngồi cùng với Mục Mộc thôi mà."

Đào Thi Nam, đang được Đào Diệp Huy ôm vào lòng, nghe La Chu Chu nói vậy, cô bé giơ tay lau nước mắt, thút thít nhỏ giọng: "Con... con cũng muốn ngồi cùng với Mục Mộc."

Hạ Tùng Khâu nghe hai cô bé nói vậy, ánh mắt lập tức tràn ngập sự cảnh giác, lo sợ Mục Mộc sẽ bị người khác giành mất.

Nhóc nắm chặt tay Mục Mộc, rõ ràng không có ý định buông ra.

Mục Mộc có chút bối rối, không hiểu tại sao hai cô bé này lại muốn ngồi cùng mình.

Tiết Hoài Viễn thì nhìn mọi người với vẻ mơ hồ, không biết mình nên làm gì trong tình huống này.

Từ Tử Kỳ đứng giữa đám đông, dường như sự náo nhiệt xung quanh chẳng liên quan gì đến cậu bé.

[Mặc dù vậy, tình huống này thực sự buồn cười quá ha ha ha ha ha]

[Tiết Hoài Viễn chắc là đang choáng váng, không hiểu nổi mọi người đang làm trò gì]

[ha ha ha, tui còn tưởng Đào Thi Nam thực sự muốn ngồi cùng La Chu Chu, hóa ra là vì Mục Mộc.]

[Không ngờ luôn, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh vậy. Tu La tràng plus, bé Mộc quá nổi bật rồi, phải làm sao đây, bà mẹ này lo quá]

[Khâu Khâu nhà chúng ta, mới là người thắng cuối cùng, bé Mộc còn từ chối La Chu Chu vì nhóc đó]

[Xem ra bé Mộc nhỏ có EQ rất cao nha, lúc đầu tui cũng không nhận ra bé đang từ chối La Chu Chu.]

[Cảm giác La Chu Chu rất đáng ghét, khóc đến mức rất phiền.]

[Cũng không thích La Chu Chu, giống như công chúa vậy, cho rằng cả thế giới đều phải xoay quanh mình.]

[Mọi người ơi, không cần phải quá nghiêm trọng, bé La Chu Chu cũng chỉ có phản ứng bình thường của một đứa trẻ thôi mà]

[Nói thật, nhiều đứa trẻ còn không bằng La Chu Chu đâu, ít nhất La Chu Chu không nói thẳng rằng mình không muốn ngồi cùng Đào Thi Nam.]

[Trẻ con chưa học được cách quan tâm đến cảm xúc của người khác, điều này rất bình thường mà]

[Người khác tui không biết, nhưng bé Mộc Bảo của chúng ta đúng là một tiểu thiên sứ!]

Ban tổ chức cũng không ngờ rằng họ chưa bắt đầu làm gì, mà các bé đã tranh giành bạn chơi cùng nhau trước rồi.

Cuối cùng vẫn là MC phải can thiệp, để phụ huynh ngồi cùng con em mình. Không gian xe buýt cũng đủ rộng, tạm thời để các bé tách ra, như vậy là công bằng nhất.

Mộc Mộc ngồi cạnh Mục Bội Chi, cả người vẫn còn ngây ngốc, bé vẫn không hiểu tại sao nhiều người lại muốn ngồi cùng bé đến vậy.

Mục Bội Chi cười, nhéo nhéo đôi má tròn trịa của con trai nhỏ, hạ giọng hỏi: "Cục cưng bị dọa sợ rồi sao?"

Mục Mộc vội lắc đầu, "hông có ạ."

Sau đó, hắn lại không nhịn được mà hỏi: "Mẹ ơi, sao mấy bạn......"

Mục Bội Chi giả vờ thở dài, "Ai bảo bé Mộc của chúng ta được nhiều người yêu thích quá chứ."

Mục Mộc ngay lập tức trở nên ngơ ngác hơn, rõ ràng là bé không có sở trường đặc biệt gì, mà những đứa trẻ khác thì lại rất ưu tú.

La Chu Chu và Đào Thi Nam sao lại không thích Hạ Tùng Khâu, mà chỉ thích mình thôi?

[Nhìn Mộc Bảo mơ màng, chắc chắn bé không biết mình đáng yêu đến mức nào á!]

[Có phải là bọn trẻ con đều thích chơi với người có ngoại hình đẹp không nhỉ?]

[Đúng thật, hồi nhỏ mình cũng thích ở bên những bạn xinh đẹp hehe]

[Không chỉ trẻ con đâu, người lớn cũng vậy, cho nên mới nói đây là thế giới coi trọng ngoại hình]

[Xong rồi, xong rồi, tui có thể tưởng tượng được cảnh bé Mộc lớn lên bị bao quanh bởi ong bướm, ôi ôi, cục cưng của mẹ thật đáng thương]

Chiếc xe buýt từ từ rời khỏi nội thành, khung cảnh ngoài cửa sổ dần dần chuyển từ những tòa nhà cao tầng bằng xi măng sang bầu trời xanh, mây trắng và những dãy núi nhấp nhô chạy dài.

Cảm xúc của trẻ nhỏ đến nhanh mà đi cũng nhanh, Đào Thi Nam và La Chu Chu sau khi được người lớn khuyên bảo đã ngừng khóc. La Chu Chu còn xin lỗi Đào Thi Nam, và Đào Thi Nam cũng đã tha thứ cho cô bé.

Cuối cùng, hai cô bé lại ngồi cùng nhau, cùng nhau chia sẻ sự phấn khích khi nhìn thấy những cảnh vật mới lạ ngoài cửa sổ xe.

Mục Mộc thấy hai cô bé đã làm hòa, cuối cùng cũng yên tâm, bé bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, bất giác dựa vào lòng mẹ và ngủ một giấc. Khi đến nơi, Mục Bội Chi phải bế bé xuống xe.

Không chỉ mình bé, La Chu Chu và Đào Thi Nam sau đó cũng ngủ trên xe, chỉ có ba cậu nhóc khác vẫn thức suốt cả chuyến đi.

Khi Mục Mộc bị đánh thức, phát hiện mình đang được mẹ bế, lập tức trở nên ngượng ngùng, che mặt bằng đôi tay nhỏ nhắn và nói: "Mẹ ơi mẹ ơi, đặt con xuống đi."

Mục Bội Chi đặt bé xuống, cười hỏi: "Cục cưng có muốn đi vệ sinh không?"

Mục Mộc ban đầu không nghĩ đến chuyện đó, nhưng sau khi mẹ hỏi, bé đột nhiên cảm thấy rất muốn đi vệ sinh. Sáng nay bé đã uống một bát sữa đậu nành lớn và có vẻ như nó đã tiêu hóa hết rồi.

Bé ngại ngùng gật đầu, rồi nhỏ giọng nói: "Đợi một lát nữa cũng được ạ."

Mục Bội Chi sợ con nhỏ sẽ tè dầm trước mặt nhiều người, lúc đó không chỉ mất mặt mình mà còn làm Mục Mộc, vốn rất để ý hình tượng, khổ sở lâu dài.

Vì vậy, Mục Bội Chi trực tiếp dắt con đi hỏi nhân viên vị trí nhà vệ sinh, nhân viên chỉ đường cho họ và nhắc nhở các phụ huynh khác dẫn con đi trước để tránh đông đúc.

Mục Bội Chi dẫn bé đến trước cửa nhà vệ sinh nam, cúi xuống hỏi: "Cục cưng tự đi được không nè?"

Mục Mộc gật đầu: "Được ạ."

Mục Bội Chi đã nghe Tôn Thanh Lan nói rằng gần đây bé Mộc đều tự mình đi vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, tắm rửa và thay quần áo cũng tự làm, không muốn ai giúp đỡ.

Nhưng bà vẫn cảm thấy con trai còn quá nhỏ để tự lo liệu, hơn nữa bây giờ họ đang ở ngoài, không phải ở trong nhà với nhà vệ sinh dành riêng cho trẻ em. Nhà vệ sinh này không được thiết kế đặc biệt cho trẻ nhỏ, nên bà vẫn hơi lo lắng.

Vì vậy, Mục Bội Chi vẫy tay gọi Hạ Tùng Khâu, nói: "Anh trai Tùng Khâu, con đi cùng bé Mộc nhé."

Hạ Tùng Khâu lập tức chạy lại, nắm tay Mục Mộc nói: "Cùng nhau đi."

Mục Mộc đành phải cùng Hạ Tùng Khâu đi vào nhà vệ sinh, nhưng ở đây chỉ có một bồn tiểu dành cho trẻ em.

Mục Mộc hơi ngại ngùng, nên đứng ở cửa và nói: "Anh Tùng Khâu, anh đi trước đi ạ."

Hạ Tùng Khâu không đồng ý: "Dì Mục bảo anh đi cùng em."

Mục Mộc khó xử nói: "Nhưng chỗ đó chỉ có một vị trí thôi á."

Hạ Tùng Khâu kiên quyết: "Hai người có thể cùng nhau."

Trẻ con không thể nhịn được lâu, Mục Mộc thật sự sợ mình không thể kiểm soát và tè dầm, nên cuối cùng không cãi với Hạ Tùng Khâu nữa.

Hạ Tùng Khâu dắt Mục Mộc đến chỗ bồn tiểu dành cho trẻ em, buông tay bé ra và hỏi: "Em có cần anh giúp cởi quần không?"

Mục Mộc lập tức đỏ mặt và nói: "Hông cần!"

Hạ Tùng Khâu vẫn lo lắng nhìn bé, Mục Mộc căng thẳng đến mức không chịu nổi, cuối cùng phải đỏ mặt cởi quần và bắt đầu đi tiểu dưới ánh mắt chăm chú của Hạ Tùng Khâu.

Mà Hạ Tùng Khâu không hề ngại ngùng chút nào, thực sự cùng bé đi tiểu chung.

Mục Mộc lớn đến vậy rồi mà lần đầu tiên trong hai đời trải qua một tình huống xấu hổ như thế.

Hồi nhỏ bé từng nghe nói rằng những cậu bạn chơi thân với nhau sẽ thi đấu xem ai đi tiểu xa hơn, nhưng bé chưa bao giờ làm điều đó với ai.

Thật sự quá xấu hổ!

Đều tại Hạ Tùng Khâu hết!

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro