Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Vợ

Editor: Moonliz

Trần Vi Kỳ không ngờ lại xảy ra tình huống này. Cô miễn cưỡng cười trong vòng tay Trang Thiếu Châu, nhưng cơ thể như muốn tan chảy vì hơi ấm từ anh.

Những lời chúc mừng liên tiếp khiến cô thấy ngột ngạt, thậm chí có hơi khó chịu. Cô kéo Trang Thiếu Châu đến một góc khuất không người khi mượn cớ đi vệ sinh.

"Anh nói chúng ta sẽ kết hôn trong năm nay là sao? Anh Trang, chúng ta chưa từng bàn bạc về chuyện này." Trần Vi Kỳ khoanh tay, bực bội nói, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ bàn tay anh còn lưu lại trên eo mình, như những con kiến nhỏ bò qua bò lại.

Trang Thiếu Châu chỉ mỉm cười, thản nhiên lấy từ túi áo ra một hộp đựng thuốc lá bằng kim loại màu bạc. Anh nhìn cô như hỏi ý xem có thể hút được không.

Thực ra cô không quan tâm, nhưng vẫn nói: "Không được."

Anh im lặng cất hộp thuốc lá lại, điềm tĩnh đáp: "Dù sao cũng phải kết hôn mà, không phải sao?"

"Ý anh là năm nay. Năm nay."

"Giờ mới là tháng Bảy, còn nửa năm nữa, vẫn kịp."

Sự bình tĩnh của anh càng khiến Trần Vi Kỳ thêm nóng nảy: "Không cần biết năm nay hay năm sau, vấn đề là anh không bàn bạc với tôi. Vừa rồi suýt chút nữa là bị lộ rồi! Trang Thiếu Châu, dựa vào đâu mà anh tự ý quyết định? Tôi ghét nhất là có người không hỏi ý kiến mà tự làm chủ cuộc đời tôi!"

Trang Thiếu Châu hơi nheo mắt, ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt cô vài giây. Giọng nói của anh không mang nhiều cảm xúc: "Ngày cưới định vào năm nay là do anh trai em nói. Tanya, tôi tưởng hai người đã bàn bạc với nhau rồi."

Trần Vi Kỳ sững sờ.

Hóa ra Trần Bắc Đàn dám tự ý quyết định ngày cưới mà không thèm hỏi ý kiến của cô!

Cảm giác có một con sóng lớn ập đến, cuốn cô vào lòng nước, bịt kín hơi thở. Sự ngột ngạt mạnh mẽ đến mức cô phải đưa tay ôm lấy ngực.

Thấy cô bỗng dưng như vậy, Trang Thiếu Châu có hơi bối rối, cơn thèm thuốc lập tức tan biến. Anh vội hỏi: "Em làm sao thế?"

Trần Vi Kỳ gạt tay anh ra, quay người bước thẳng vào nhà vệ sinh nữ.

Cô mở vòi nước, đặt tay dưới dòng nước lạnh, để cơ thể dần hạ nhiệt. Khi từng tấc da thịt đều bình tĩnh lại, cô ngẩng lên nhìn chính mình trong gương.

Một gương mặt tinh tế nhưng lạnh lùng, làn da trắng như sứ, chỉ có nơi đuôi mắt hơi ửng đỏ, ướt át, khiến cô trông như một con người sống động, nhưng cũng giống một thi thể mỹ lệ.

Bỗng dưng, cô mỉm cười với chính mình trong gương.

Trang Thiếu Châu đứng ngoài hành lang, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay nhưng không hút. Cả người anh như bao trùm bởi sự trầm lắng. Nghe thấy động tĩnh, anh nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn.

Trần Vi Kỳ bước ra với vẻ mặt điềm tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng với anh: "Xin lỗi, vừa rồi là tôi hơi kích động."

Trang Thiếu Châu thực sự không thích nhìn dáng vẻ cố gắng giữ vẻ cao quý nhưng lại trống rỗng của cô. Trông rất gượng gạo: "Trần Vi Kỳ, nếu em không muốn quá sớm, chúng ta có thể—"

"Có thể." Trần Vi Kỳ ngắt lời anh, chiếc cằm xinh đẹp khẽ gật nhẹ: "Năm nay có thể."

Trang Thiếu Châu im lặng, chỉ có ánh mắt phức tạp dừng lại trên nụ cười giả tạo của cô.

Thực ra anh muốn nói, nếu có điều gì không hài lòng, cô hoàn toàn có thể nói ra. Họ kết hôn, chứ không phải làm ăn, chẳng cần phải cố gắng tranh hơn thua ngay cả chuyện này.

Nhưng với Trần Vi Kỳ, kết hôn và làm ăn thì có gì khác nhau? Thậm chí không bằng một thương vụ, bởi mỗi lần đàm phán, cô đều rất tận tâm.

Ngón tay Trang Thiếu Châu khẽ động, cuối cùng anh vẫn chìa tay ra với cô, lòng bàn tay hướng lên: "Còn cần nữa không?"

Ý anh là, cô có còn cần anh đóng vai một công cụ cho cô nữa không.

Trần Vi Kỳ không ngờ anh lại phối hợp đến vậy, phối hợp đến mức như đang nhượng bộ cô.

Cô cúi mắt nhìn bàn tay dài và cân đối của anh. Đôi tay mang sức mạnh đầy nam tính, tựa như tác phẩm nghệ thuật được Michelangelo tạc nên từng đường nét.

Nhưng đây không phải đá cẩm thạch lạnh lẽo. Đó là một bàn tay có nhiệt độ, nóng bỏng, sẵn sàng siết chặt tay cô trong lòng bàn tay ấy.

Bàn tay của Chu Tễ Trì không bao giờ nóng rực như vậy, không mạnh mẽ, cũng không vô lý. Nó giống như buổi sáng trong lành ở núi rừng, dịu dàng và mát lạnh.

Chỉ duy nhất một lần, lòng bàn tay của Chu Tễ Trì hơi ấm lên. Đó là lần đầu tiên anh ấy nắm tay cô trước mặt công chúng. Người đàn ông khiêm tốn và kín đáo ấy đã cười rạng rỡ, đối mặt với vô số ống kính và micro, tự hào tuyên bố: "Đúng vậy, cô Trần Vi Kỳ là bạn gái của tôi. Chúng tôi đang yêu nhau."

Trần Vi Kỳ không biết mình đang làm gì. Thậm chí cô không hiểu vì sao lại đến dự buổi tiệc này. Tất cả đều thật vô nghĩa. Cô không còn đủ sức để tranh cãi với Trần Bắc Đàn, dường như mọi thứ đã mất hết ý nghĩa.

Giống như cô đang đứng giữa tâm bão nhiệt đới, nơi mọi sức gió bị triệt tiêu. Mưa gió, sấm chớp dữ dội xảy ra khắp nơi, nhưng nơi cô đứng lại hoàn toàn yên tĩnh. Sự yên tĩnh đến mơ hồ, khiến cô cảm thấy như mình đã mất đi mục tiêu sống.

Cô cần một lực đẩy để kéo mình ra khỏi sự im lặng chết chóc này. Nếu không, cô sẽ chết chìm trong đó.

"Trần Vi Kỳ, tôi phát hiện ra em rất thích thất thần."

"...Hửm?"

Đôi mắt mơ màng của Trần Vi Kỳ tập trung lại nhờ giọng nói trầm ấm đó. Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, gương mặt mềm mại như một chú chó nhỏ lạc lối, phát ra âm thanh yếu ớt mà chính cô cũng không nhận ra.

Trang Thiếu Châu nhìn thấy nơi đuôi mắt cô có một giọt nước lấp lánh, nhưng anh rộng lượng không vạch trần. Anh cũng không chờ cô quyết định xem có cần anh hay không, mà trực tiếp kéo cô vào lòng.

Bàn tay lớn áp lên đôi xương bướm tuyệt đẹp của cô. Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh đầy gợi cảm, hành động ôm chặt cô chứa đựng sự khát khao và chiếm hữu mãnh liệt.

Như một cơn bão nhiệt đới, anh ôm lấy cô, cuồng nhiệt xâm chiếm cơ thể cô.

Đây là một lần hiếm hoi, Trần Vi Kỳ không kháng cự. Tiềm thức của cô nói rằng, cô cần nhiệt độ mạnh mẽ này để kéo mình ra khỏi sự mơ hồ và bất lực ấy.

Trang Thiếu Châu dùng ngón tay lau nhẹ nơi khóe mắt cô, giọng nói bình thản nhưng mang theo mệnh lệnh không thể chối cãi, như đè nén một cơn mưa giông: "Thỉnh thoảng thất thần thì được, nhưng đừng suy nghĩ linh tinh quá nhiều. Trần Vi Kỳ, em không phải kiểu người có thể lãng phí thời gian bừa bãi. Em còn nhiều việc quan trọng phải làm, đừng đứng yên quá lâu."

Anh biết cô đang nghĩ về người yêu cũ của mình.

Nhưng giờ đây, người có tư cách ôm cô là anh. Mỗi khi cô lạc lối, anh sẽ kéo cô ra khỏi đó mà không chút do dự.

Buổi tiệc kéo dài đến tận chiều, tiếp nối là một buổi hội thảo rượu vang. Trần Vi Kỳ không nán lại lâu, chỉ uống hai ly rồi tạm biệt.

Dịch Tư Linh không còn để ý đến cô nữa, thậm chí không thèm ngẩng đầu khi thấy cô rời đi. Trần Vi Kỳ biết hôm nay mình chiếm hết spotlight, có phần hơi quá đáng. Cô bất lực xoa thái dương, bảo Trang Thiếu Châu chờ vài phút, sau đó đi về phía Dịch Tư Linh.

Trang Thiếu Châu đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát hai cô bạn thân plastic này, tay xoay nhẹ đồng hồ đeo tay vì buồn chán. Anh không nghe được họ nói gì, chỉ thấy vẻ mặt khó chịu của Dịch Tư Linh nhanh chóng dịu lại, thậm chí còn nở nụ cười.

Anh nhướn mày, cảm thấy khá thú vị.

Tin đồn về mối bất hòa giữa Trần Vi Kỳ và Dịch Tư Linh thậm chí còn lan đến cả nhóm bạn toàn nam của anh. Chuyện Trần Vi Kỳ bỏ ra một nghìn vạn chỉ để phá rối buổi tiệc của Dịch Tư Linh chẳng làm anh thấy ngạc nhiên. Vì đó đúng là kiểu chuyện mà Trần Vi Kỳ sẽ làm. Nhưng việc cô đích thân đến làm hòa thì lại rất bất ngờ, giống như... đang dỗ dành người ta.

Quả thực rất mới mẻ. Trang Thiếu Châu nhận ra mình hiểu về Trần Vi Kỳ ít hơn anh tưởng.

Trần Vi Kỳ quay lại, tự nhiên khoác tay Trang Thiếu Châu. Diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, ngay cả khi rời đi cũng phải làm ra dáng một cặp đôi yêu thương gắn bó.

"Vừa rồi em nói gì mà trông cô Dịch có vẻ rất vui thế?"

Trần Vi Kỳ không ngờ Trang Thiếu Châu lại hứng thú với chuyện này, liếc nhìn anh, nói: "Không có gì, chỉ là hứa với cô ấy rằng trong buổi trình diễn lớn của thương hiệu Nhuy Bạc tại Thượng Hải vào tháng sau, cô ấy sẽ được ngồi ở trung tâm của hàng ghế đầu thôi."

Sàn diễn của những thương hiệu cao cấp luôn là nơi đầy tính phân biệt, đẳng cấp rõ rệt. Các hàng ghế tuy sát nhau nhưng lại có sự cách biệt như nước với lửa. Người ngồi ghế trung tâm hàng đầu không phải là những ông lớn có quyền lực tuyệt đối trong ngành thời trang, thì cũng là CEO của thương hiệu, hoặc đại diện toàn cầu mà thương hiệu đặc biệt coi trọng.

Việc Trần Vi Kỳ dành vị trí này cho Dịch Tư Linh mang chút hương vị chiều chuộng quá mức. Không khó hiểu vì sao Dịch Tư Linh lại vui mừng đến vậy, không thèm để ý việc buổi tiệc của mình bị phá hỏng nữa.

Giọng Trang Thiếu Châu đầy ẩn ý: "Tôi tưởng em rất ghét cô ấy."

Trần Vi Kỳ không liếc nhìn anh, chỉ nghĩ rằng khi đến sảnh thang máy là có thể buông tay anh ra: "Anh Trang, mối quan hệ giữa phụ nữ không phải thứ mà đàn ông có thể đoán được."

Trang Thiếu Châu cong môi cười nhạt: "Đúng vậy, đúng là tâm tư của phụ nữ khó đoán nhất."

Trần Vi Kỳ khẽ cười: "Anh Trang còn cần đoán tâm tư phụ nữ à? Đáng lẽ phải là họ tự dâng trái tim mình ra, đọc cho anh nghe chứ?"

Chuyện tai tiếng của anh đúng là không thể giải thích được. Trang Thiếu Châu cũng chẳng muốn giải thích nữa, để mặc cô nghĩ anh là kiểu đàn ông không đứng đắn đi.

"Cô Trần nói sao thì là vậy. Chỉ tiếc là tôi không hứng thú với mấy điều em vừa nói."

Khách sạn này quá lớn, đi đến sảnh thang máy cũng mất một lúc. Trần Vi Kỳ thuận miệng hỏi: "Vậy anh Trang hứng thú với điều gì?"

Vừa hỏi xong, cô đã thấy câu hỏi của mình không phù hợp. Dường như cô và Trang Thiếu Châu chưa thân đến mức hỏi chuyện đời tư của nhau. Cô khẽ chớp mắt, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước như không có gì.

Bầu không khí yên tĩnh vài giây. Trần Vi Kỳ cảm thấy có ánh mắt chăm chú nhìn mình. Cái nhìn ấy rất sâu và nặng, nhưng khi cô quay đầu lại, sự nóng bỏng đó đã biến mất, chỉ còn lại gương mặt nghiêng bình thản của anh.

"Kiếm tiền." Anh nói với vẻ thản nhiên.

"...Anh đã rất giàu rồi mà, anh Trang. Tôi nhớ trong danh sách những người thừa kế giàu nhất Hồng Kông năm ngoái, anh đứng đầu với giá trị tài sản cá nhân 50 tỷ."

Con số này không phải con số chính xác, cũng không bao gồm toàn bộ tài sản hàng ngàn tỷ của gia tộc Trang. Năm nay Trang Thiếu Châu chỉ mới 28 tuổi, chưa hoàn toàn thừa kế tài sản từ ba mẹ. Giá trị hiện tại của anh, một phần đến từ việc anh tiếp quản ngân hàng Thịnh Huy, phần còn lại nhờ việc thành lập tập đoàn đầu tư Nhất Châu khi mới 23 tuổi.

"Sao ngay cả tài sản cá nhân của tôi mà em cũng nắm rõ thế?" Trang Thiếu Châu mỉm cười nhìn cô, vẻ điển trai pha chút bất cần đời: "Đám truyền thông đó chẳng thèm điều tra đàng hoàng mà bịa ra một con số. Nếu tôi chỉ có ngần ấy, làm sao dám cưới em?"

Câu cuối cùng anh nói rất nhỏ, chất giọng trầm thấp như ẩn chứa một sự quyến rũ mờ ám. Tai Trần Vi Kỳ đỏ lên vì giọng điệu đó. Sự mờ ám này khiến cô muốn né tránh, may mà vừa đúng lúc rẽ đến sảnh thang máy. Cô vội rút tay ra: "Anh..."

Chưa kịp nói gì, trong tầm mắt cô xuất hiện một bóng người khác. Là Trần Tâm Đường, người mà cô không thấy ở sảnh tiệc ban nãy, giờ lại bất ngờ chạm mặt tại đây.

Phản ứng của Trần Vi Kỳ có thể nói là nhanh chóng và hoàn hảo. Cô tựa vào vai Trang Thiếu Châu một cách tự nhiên, nở nụ cười ngọt ngào.

Cô nhẹ nhàng chỉnh lại kẹp cà vạt của anh, dịu dàng như một người vợ chuẩn bị bữa sáng cho chồng: "Anh yêu, kẹp cà vạt bị lệch rồi, để em chỉnh lại cho anh."

"..."

Trang Thiếu Châu hơi cứng người, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên tóc cô, giống như cánh bướm lúc bay xa lúc đến gần. Anh không động đậy, để mặc cô chỉnh kẹp cà vạt vốn không hề lệch của mình.

Những ngón tay mềm mại của cô khẽ lướt qua, làm anh cảm thấy ngứa ngáy nơi ngực.

"Tanya." Trần Tâm Đường nhìn cảnh trước mặt với vẻ ngượng ngập, không thể nở nụ cười thật lòng, nhưng vì phép lịch sự, cô ta vẫn phải gượng cười.

Dường như Trần Vi Kỳ không nhìn thấy Trần Tâm Đường, chỉ chăm chú chỉnh lại kẹp cà vạt, sau đó phủi nhẹ vai áo vest được may đo cẩn thận của người đàn ông. Cô nói: "Đúng lúc Nhuy Bạc vừa ra một mẫu kẹp cà vạt mới, bằng hồng ngọc, rất hợp với anh. Hai ngày nữa em sẽ lấy về cho anh."

Trang Thiếu Châu vui vẻ nhận lời: "Cảm ơn em, bảo bối."

Trần Vi Kỳ: "..."

Cô vội liếc sang chỗ khác, nhưng bên tai vẫn vang lên một tiếng cười nhẹ đầy ung dung từ người đàn ông. Cô ghét cảm giác bị Trang Thiếu Châu vừa phối hợp diễn trò, vừa nhìn thấu sự ngây ngô của mình. Cô miễn cưỡng khoác tay anh, quay mặt về phía Trần Tâm Đường.

Cô ngạc nhiên, hoàn toàn không giấu giếm biểu cảm trên khuôn mặt: "Emily, sao cô lại ở đây? Không tham gia buổi hội thảo của chị Dịch nữa à?"

"Đồ giả tạo!" Trần Tâm Đường như phải nuốt một con ruồi sống, nhưng vẫn phải gượng gạo nở nụ cười: "Chiều nay tôi còn việc nên rời đi sớm."

"Vậy à." Trần Vi Kỳ cười nhạt: "Nhưng tính tình Mia hơi khó chịu, không thích người khác rời trước. Tôi khuyên cô nếu còn muốn làm em gái cô ấy thì tốt nhất nên quay lại đi."

Trần Tâm Đường cố cười: "Tôi đã có chị ruột rồi mà, gọi cô ấy là chị thì được gì. Dù sao anh rể cũng đang ở đây, chị gái..."

"Im ngay." Trần Vi Kỳ lập tức thu lại nụ cười. Khuôn mặt không cười của cô như ánh trăng chiếu lên lớp sương lạnh, chỉ còn lại vẻ sắc bén đầy lạnh lùng.

Trần Tâm Đường là người khá biết co duỗi và cũng có năng lực, nếu không cô ta đã chẳng thể đứng vững trong gia đình nhà họ Trần giữa sự kìm kẹp của Trần Bắc Đàn và Trần Vi Kỳ.

Cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười, tiến lên một bước, dịu dàng đổi chủ đề: "Tanya, sáng nay mẹ tôi có làm một ít bánh Madeleine, đặc biệt làm vị cam mà chị thích, còn cả vị muối biển mà anh cả thích nữa. Chị có thời gian không? Mẹ nhờ tôi mang đến cho chị và anh cả."

Trần Vi Kỳ không trả lời, hàng mi khẽ rung. Trang Thiếu Châu cảm nhận được bàn tay đang khoác lên cánh tay anh trở nên cứng đờ một cách không tự nhiên.

Cô nói: "Không cần đâu, cô cứ cảm ơn dì Tĩnh thay tôi. Nói với bà ấy sau này không cần làm phần của tôi nữa."

Trần Tâm Đường mỉm cười, cúi đầu: "Chuyện đó sao có thể được. Chị cũng biết mẹ tôi rồi mà, bà ấy nhớ rất rõ tất cả những gì mà chị thích, thậm chí còn quên cả những gì tôi thích. Xưa nay vẫn vậy mà."

Giọng điệu nhẹ nhàng đến mức không rõ là đang diễn hay thực sự tự thương hại bản thân, khiến bầu không khí trở nên khó xử.

Trang Thiếu Châu từng nghe vài bí mật liên quan đến nhà họ Trần. Người ta nói rằng ông Trần Huyên Trung, chủ tịch nhà họ Trần, từng yêu sâu đậm một người bạn gái thời trẻ, nhưng mối tình đó bị gia đình ông ta ngăn cấm vì không môn đăng hộ đối. Nhà họ Trần đã sắp xếp cho ông ta một cuộc hôn nhân với cô tiểu thư nhà họ Tăng, chia rẽ đôi uyên ương, thậm chí dùng thủ đoạn bẩn thỉu, suýt chút nữa gây ra thảm kịch.

Sau khi kết hôn vài năm, ông Trần vẫn không quên được mối tình đầu và tiếp tục qua lại với người ấy trong thời gian ngắn, nhưng không biết vì lý do gì lại chia tay. Mãi đến hơn mười năm sau, bất ngờ xảy ra scandal hai người có một đứa con chung, gây náo động khắp nơi.

Đây là một trong những câu chuyện tai tiếng nhất của giới thượng lưu thời bấy giờ.

Trang Thiếu Châu liếc nhìn Trần Vi Kỳ, ánh mắt phức tạp, mang theo một chút thương cảm.

Nhưng Trần Vi Kỳ không hề để ý đến ánh nhìn của anh. Cô chỉ siết chặt tay áo anh, vẻ mệt mỏi xen lẫn khó chịu. Dường như mọi kiên nhẫn đã chạm đến giới hạn, cô cất giọng lạnh lùng: "Emily, đừng lúc nào cô cũng lấy dì Tĩnh ra làm lá chắn. Bà ấy không phải tấm khiên của cô."

Trần Tâm Đường nhún vai: "Tôi biết, tôi là tôi, bà ấy là bà ấy. Chị ghét tôi thì vẫn cứ ghét, nhưng những điều tốt bà ấy dành cho chị là thật lòng..."

"Phiền chết đi được, rốt cuộc cô muốn nói gì?" Trần Vi Kỳ chợt thấy mất kiên nhẫn, cao giọng lên.

Trần Tâm Đường hít sâu một hơi, nhìn Trần Vi Kỳ, sau đó lại dè dặt nhìn sang Trang Thiếu Châu: "Tanya, chuyện hôm nay là lỗi của tôi, tôi không nên nói những lời đó. Chị giận tôi thì cứ giận tôi, nhưng đừng liên lụy đến Hoành Khải, được không?"

Trần Vi Kỳ bật cười lạnh: "Sao? Cô sợ tôi sẽ nói gì với vị hôn phu của cô à? Tôi đâu rảnh đến mức phải gặp Trịnh Hoành Khải."

Trịnh Hoành Khải cũng là bạn học cùng khóa cấp ba với Trần Vi Kỳ. Dù quan hệ chỉ dừng ở mức bạn cùng trường, nhưng vẫn gần gũi hơn mối quan hệ xã giao thông thường, là người mà cô có thể nói chuyện thoải mái.

"Dạo này Hoành Khải làm việc dưới trướng anh cả..." Trần Tâm Đường nhìn Trang Thiếu Châu, dường như có điều muốn giấu trong lời nói.

Tâm trạng của Trần Vi Kỳ vốn đã không tốt, cô bỗng không hiểu ý cô ta trong thoáng chốc. Ngược lại, Trang Thiếu Châu bật cười, ngón tay mân mê ngón tay thon mềm của cô: "Bảo bối, A Tuấn là bạn thân từ nhỏ của tôi. Nếu em cần gì từ cậu ấy, tôi có thể chuyển lời giúp."

Tiếng "bảo bối" được thốt ra vừa dịu dàng, vừa đầy lưu luyến, đủ khiến người khác run rẩy.

Trần Vi Kỳ nghĩ thầm, không biết có phải Trang Thiếu Châu diễn đến nghiện rồi không. Đồng thời, cô cảm thấy người đàn ông này thật quá mức trêu chọc. Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra lý do tại sao Trần Tâm Đường cố tình chờ cô ở đây.

Trang Thiếu Châu và Trịnh Khải Tuấn đều là những người thừa kế của các gia tộc hào môn, có xuất thân và tuổi tác tương đồng, lại lớn lên cùng nhau, thậm chí mối quan hệ còn thân thiết hơn anh em ruột. Chỉ cần Trang Thiếu Châu lên tiếng, Trịnh Hoành Khải đừng mong có bất kỳ bước tiến nào trong gia tộc họ Trịnh. Vì lẽ đó, Trần Tâm Đường mới lo sợ đến phát sốt, sợ rằng Trần Vi Kỳ sẽ thù dai mà trả đũa.

Trần Vi Kỳ đúng là kiểu người thù dai, hơn nữa cô còn là một người kinh doanh thực thụ.

Có vẻ như Trang Thiếu Châu đang đứng ra bảo vệ cô, nhưng nếu cô thật sự nhờ anh giúp việc gì, chưa chắc anh đã dễ nói chuyện. Tuy nhiên, cô đã bỏ ra một triệu, nhất định phải tận dụng số tiền này đến cùng.

"Vậy cảm ơn anh yêu nhé, biết đâu em thật sự có chuyện cần anh giúp." Trần Vi Kỳ giả bộ vui mừng, cố tình làm giọng nói vốn đã ngọt ngào của mình trở nên nũng nịu hơn, nghe dịu dàng đến mức phát ngấy.

Ánh mắt Trang Thiếu Châu chợt sâu thẳm, bị sự nũng nịu ấy làm cho rung động hoàn toàn.

Sắc mặt của Trần Tâm Đường lại càng tái nhợt hơn.

Trần Vi Kỳ lướt qua vai Trần Tâm Đường, ấn nút thang máy, như ngầm ra hiệu cuộc trò chuyện kết thúc. Khi rút tay lại, cô hờ hững nói: "Emily, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Quản tốt cái miệng của cô, tránh xa Dịch Tư Linh ra. Khi tôi trở về nhà họ Trần, tôi không muốn thấy cô ở đó. Chỉ cần vi phạm bất kỳ điều nào trong số này—"

"Đinh!" Một tiếng vang lên, cửa thang máy bằng đồng đắt giá mở ra, ánh sáng phản chiếu từ bên trong lấp lánh như ngọc.

Thang máy của khách sạn Tinh Đỉnh nổi tiếng là rất nhanh, có đến mười chiếc hoạt động cùng lúc, không bao giờ khiến khách phải chờ lâu.

"Thì tôi chỉ còn cách nhờ chồng tôi giúp thôi."

Chồng...

Trang Thiếu Châu từ tốn bước vào thang máy cùng Trần Vi Kỳ, cánh tay tự nhiên vòng qua eo cô, những ngón tay thon dài nắm lấy đường cong mảnh mai ấy:
"Chuyện nhỏ thôi mà, vợ à. Em cứ việc tuỳ tiện sai bảo bạn bè của tôi."

Cửa thang máy khép lại chậm rãi.

Mãi đến khi khe cửa hoàn toàn biến mất, khuôn mặt của Trần Vi Kỳ đỏ bừng, cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Trang Thiếu Châu, kiêu ngạo ngẩng cao cằm.

Cánh tay của Trang Thiếu Châu còn lơ lửng giữa không trung, ngón tay như tiếc nuối xoa nhẹ vài cái rồi tự nhiên đút vào túi quần. Anh mỉm cười nhìn dáng vẻ kiêu kỳ của cô, thấp giọng nói: "Vợ định qua cầu rút ván à?"

"!!"

Ai cho phép anh tiếp tục gọi cô là vợ! Chẳng phải đã diễn xong rồi sao!

Trần Vi Kỳ chỉ muốn giết chết anh, chặt tay "heo" của anh ra thành tám khúc, thậm chí tám mươi khúc!

Cô nghiến răng từng chữ một: "Anh Trang, trong một giờ qua anh đã sàm sỡ tôi đủ sướng chưa!?"

Rõ ràng cô là người thuê thời gian của anh, cô là khách hàng, cô là người bỏ tiền ra. Nhưng giờ đây, toàn thân cô lại mang mùi của anh, khắp người đều như bị một con thú hoang đánh dấu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro