Chương 6: Một chiếc đồng hồ
Editor: Moonliz
Buổi trưa có thời gian rảnh là điều hiếm hoi, nhất là với những người làm công việc bận rộn, thường xuyên đảo lộn thời gian. Đôi khi, ngay cả ăn uống cũng phải vội vã. Có thể tranh thủ chút thời gian vào buổi trưa đã là điều không dễ dàng gì.
Trần Vi Kỳ cũng không muốn làm phiền người khác, chỉ nói: [Phiền quá, buổi trưa tôi sẽ tham dự buổi tiệc ở khách sạn Tinh Đỉnh. Khi thư ký Bạch đến, nhờ anh ấy gọi điện cho trợ lý của tôi.]
Trang Thiếu Châu nhìn vào điện thoại, trầm ngâm một lúc, chợt nhớ rằng trưa nay khách sạn Tinh Đỉnh có tổ chức một buổi tiệc. Trợ lý của anh đã gửi thư mời, nhưng anh thấy bận quá, không có thời gian tham dự, nên cũng không định đi.
Vừa định trả lời, đối phương lại gửi thêm một email.
Trần Vi Kỳ: [Cora, cô không cần phải báo cáo chuyện này với sếp của các cô đâu, cũng bảo với thư ký Bạch đừng nói với anh ấy. Cảm ơn nhiều. Khi nào cô rảnh, tôi sẽ mời cô uống trà chiều.]
Trang Thiếu Châu ánh mắt thâm trầm, nho nhã mà lịch sự đáp lại: [Cảm ơn cô Trần.]
Buổi tiệc trưa nay là sự kiện chào mừng khai trương "Không gian Nghệ thuật Mạn Chân" do khách sạn Tinh Đỉnh tổ chức. Tinh Đỉnh là thương hiệu khách sạn cao cấp thuộc tập đoàn nhà họ Dịch. Từ khi được giao cho con gái lớn Dịch Tư Linh điều hành cách đây hai năm, phong cách của khách sạn đã chuyển hướng sang phân khúc cao cấp, xa xỉ bậc nhất.
"Không gian Nghệ thuật Mạn Chân" là điểm nhấn mới của khách sạn năm nay. Không chỉ thuê đội ngũ thiết kế chuyên làm cho các cửa hàng xa xỉ phẩm để trang trí, họ còn đầu tư mạnh tay mua sắm hàng loạt tác phẩm nghệ thuật trị giá hàng chục triệu. Hôm nay là ngày khai trương, mời đông đảo giới quyền quý, nghệ sĩ danh tiếng đến tham dự.
Ai ai cũng phải nể mặt thể diện của cô cả nhà họ Dịch.
Trần Vi Kỳ cũng nể mặt, thậm chí còn dời công việc buổi chiều sang hôm khác. Tuy nhiên, lý do cô đến buổi tiệc này không chỉ là để ủng hộ Dịch Tư Linh, mà còn vì cô cần xuất hiện trong các sự kiện xã giao.
Kể từ khi tuyên bố chia tay với Chu Tễ Trì, cô đã cắt đứt mọi hoạt động xã giao. Các buổi tiệc, party, salon, trà chiều, du thuyền, mua sắm, spa, chơi mạt chược, cô đều không tham gia. Thậm chí, cô cũng không xuất hiện trong các cuộc trò chuyện nhóm. Cô có thể tưởng tượng những cô chiêu kia đang bàn tán về mình sau lưng ra sao.
Giới hào môn ở Hồng Kông tuy phức tạp nhưng không lớn. Các cô gái cùng đẳng cấp gia thế ít nhiều đều quen mặt nhau. Tuy nhiên, việc chơi chung không đồng nghĩa với việc tâm giao. Có không ít người bên ngoài tỏ ra thân thiết nhưng bên trong lại không ưa nhau. Càng đông người, càng nhiều toan tính, đấu đá nhau từng li từng tí. Trong chốn danh lợi, không ai muốn bị lép vế, ai cũng mong mình là người nổi bật nhất.
Trần Vi Kỳ luôn là tâm điểm được mọi người tung hô, ngưỡng mộ, nhưng cũng không ít kẻ mong cô ngã ngựa.
Cô thừa hiểu sự tàn nhẫn của cái vòng luẩn quẩn này. Nhưng điều tàn nhẫn nhất có lẽ là— dù nhìn thấu tất cả, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Trần Vi Kỳ lặng lẽ ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe nối liền thành một dải, trong đầu hiện lên vài mảnh ký ức đứt đoạn của những đêm khuya.
"Trên thế giới này, chỉ có hai loại người mới có thể đạt được tình yêu. Một là những kẻ may mắn, yêu đúng người phù hợp và cần mình. Hai là những người dũng cảm, như nàng tiên cá nhỏ sẵn sàng đánh đổi giọng nói để có đôi chân bước đến tình yêu. Vi Vi, em không phải loại đầu tiên, vậy em phải đánh đổi một thứ gì đó. Vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia, cuối cùng sẽ chẳng có được gì cả. Anh hai không thông minh, không thể thay em quyết định. Em phải tự chọn."
"Anh hai... nhất định phải từ bỏ gì đó sao..."
Trong bóng tối, giọng nói nghẹn ngào và khàn khàn của Trần Vi Kỳ tựa như một bông hoa sắp tàn úa.
"Phải từ bỏ." Trần Nam Anh vốn luôn đùa cợt, lần này lại nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Anh hai từ bỏ mọi thứ của nhà họ Trần để đổi lấy tự do. Vi Vi, em có dám từ bỏ tất cả không?"
"Em... Anh hai dám, tại sao em không dám. Cùng lắm, em và anh ấy sẽ đến nơi khác định cư. Trong nước, Úc, Anh, ở đâu cũng được. Không có nhà họ Trần, tiền tiết kiệm của em cũng đủ để hai đứa sống cả đời. Huống hồ mấy năm nay anh ấy cũng kiếm được rất nhiều tiền. Chúng em có thể sống rất dư dả."
Cô nhấn mạnh hai chữ "dư dả".
Vậy thì "dư dả" là gì?
Một vạn được gọi là dư dả, mười vạn cũng là dư dả, thậm chí một trăm vạn cũng là dư dả. Nhưng đối với cô ba nhà họ Trần, người được nuôi dưỡng trong sự giàu sang trị giá hàng trăm đến hàng ngàn tỷ – tiền tài, quyền thế, và vinh quang là những thứ không thể thiếu. Thiếu đi một thứ thôi thì tất cả sẽ lụi tàn.
Trần Nam Anh cười khẽ, dường như nhìn thấu sự bất an và sự mạnh mẽ giả tạo của cô: "Em muốn thế, nhưng liệu cậu ta có muốn em làm vậy không? Được rồi, cứ cho là cậu ta chấp nhận đi. Nhưng nàng tiên cá nhỏ mất đi biển cả cuối cùng chỉ có thể hóa thành bọt sóng trên biển. Vi Vi, em đã từng nghĩ đến chưa, cuối cùng em sẽ trở thành người như thế nào?"
"Anh vẫn nhớ điều ước sinh nhật năm mười tám tuổi của em."
Cô đã ước gì? Đến mức Trần Bắc Đàn, Trần Nam Anh, và tất cả mọi người đều nhớ mãi.
Cô đã ước rằng, cả đời mình sẽ thật rực rỡ. Cô muốn trở thành người phụ nữ thành công nhất, giỏi giang nhất của nhà họ Trần.
Trần Vi Kỳ cười, lau đi nước mắt: "Là em bốc đồng rồi, anh hai. Anh cứ xem như chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi. Nếu không, em xấu hổ chết mất."
Trần Nam Anh xoa nhẹ đầu cô, giọng nói mang theo chút cay đắng: "Vi Vi, thật ra là anh hai có lỗi với em. Nếu không phải vì anh có tiền lệ trước, ba sẽ không phản đối hai người dữ dội như vậy."
Trần Vi Kỳ lắc đầu, không nói gì.
Sau khi bước chân vào làng giải trí chưa đầy một năm, Trần Nam Anh công khai come-out, khiến cả Hồng Kông chấn động. Trần Huyên Trung biết tin suýt đột quỵ vì tức giận. Ông ta tin rằng những tệ nạn trong giới giải trí đã làm hư con trai mình và từ đó căm ghét mọi thứ liên quan đến ngành này.
Trần Vi Kỳ không nhớ đêm đó cô và anh hai đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nhớ rằng cô đã mở két sắt, lấy ra toàn bộ trang sức và tiền mặt bên trong, chất thành một ngọn núi nhỏ: kim cương trắng, kim cương vàng, kim cương hồng, ngọc lục bảo, đá sapphire, ruby máu bồ câu, ngọc trai, ngọc phỉ thúy, vàng, cùng với những xấp tiền mặt dày cộp như những cơn sóng tràn lên.
Cô trông giống như một con rồng đang nằm trong hang đầy châu báu, mái tóc dài rối tung xõa ra, toát lên một vẻ đẹp u ám, mê đắm của sự xa hoa.
Chính trong đêm đó, cô đã đưa ra quyết định. Quyết định ấy đến một cách tự nhiên, hiển nhiên, thậm chí không kịp để cô lau đi nước mắt.
Cái tên Trần Vi Kỳ vốn dĩ sinh ra để đứng ở nơi rực rỡ, cao quý nhất, bất kể phải đánh đổi những gì.
Có lẽ cô sẽ cô độc cả đời, cũng không còn ai yêu cô một cách thuần khiết và vô điều kiện. Nhưng cô cam lòng chấp nhận cái giá ấy.
................
Hôm nay, an ninh ở khách sạn được kiểm soát rất nghiêm ngặt. Một chiếc xe Lexus sang trọng với phong cách khiêm tốn được sắp xếp đi vào từ lối VIP, chầm chậm lướt qua đài phun nước trong vườn rồi dừng trước cửa chính khách sạn. Cửa xe tự động mở ra, một nhân viên gác cửa với vóc dáng chuẩn nhanh chóng tiến đến, đứng nghiêng người, tay phải đỡ lấy nóc xe.
Một bàn chân thanh tú mang giày cao gót màu bạc bước ra khỏi cửa xe, lộ ra một phần bắp chân trắng nõn, thon dài qua lớp váy dạ hội. Khi chủ nhân của bàn chân ấy nhẹ nhàng bước xuống, làn váy óng ánh trượt xuống, che đi cảnh đẹp. Nhưng mỗi bước chân của cô, đôi chân dài lại thấp thoáng lộ ra qua đường xẻ cao của váy.
Vừa bước xuống xe, Trần Vi Kỳ đã bị vô số ánh đèn flash chĩa thẳng vào. Mắt cánh phóng viên tinh như diều hâu, liên tục gọi cô bằng cái tên "Tanya."
Vài vệ sĩ nhanh chóng vây kín Trần Vi Kỳ, che chắn kỹ lưỡng. Nhưng camera có thể bị chặn, còn giọng nói thì không. Chỉ vài bước ngắn ngủi, những phóng viên giải trí ưa kiếm chuyện đã không ngừng hét lên những câu hỏi đầy giật gân, hòng giật được tiêu đề: "Tanya! Cô cắt tóc là vì Trì Tử đúng không?"
"Cô Trần, cô đã xem bộ phim mới ra mắt [Ba Căn Phòng] chưa? Trì Tử trong đó đẹp trai lắm!"
"Đây là lần đầu tiên Trì Tử đóng cảnh nóng táo bạo. Có phải vì chuyện này mà hai người chia tay không?"
"Tháng sau Trì Tử cũng sẽ tham gia show lớn của Nhuy Bạc ở Thượng Hải phải không?"
Trần Vi Kỳ bước đi không chút chậm lại, đôi giày cao gót vững chãi gõ xuống sàn, cặp mày khẽ nhíu nhanh chóng giãn ra. Nụ cười của cô hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được, nhưng trong đáy mắt lại dần hiện lên một vẻ lạnh lẽo, cô độc.
Nhân viên lễ tân phụ trách đón tiếp cô không giấu được vẻ căng thẳng, liên tục xin lỗi vì sự việc vừa rồi, đồng thời cam đoan sẽ cảnh báo cánh phóng viên không viết bậy. Trần Vi Kỳ chỉ nói một câu "Không sao" rồi bước qua sảnh lớn lộng lẫy, sau đó đi thẳng vào thang máy.
Trợ lý Mỹ Du nhìn bóng lưng của đại tiểu thư, không hiểu sao lại thấy xót xa trong lòng. Cô ấy đã ở bên Trần Vi Kỳ nhiều năm, lo liệu mọi việc vụn vặt trong cuộc sống của cô, cũng chính là người chứng kiến toàn bộ quá trình từ khi Trần Vi Kỳ và Chu Tễ Trì bên nhau đến lúc chia tay.
Mỹ Du khẽ hỏi bằng giọng đủ nhỏ để chỉ hai người nghe thấy: "Cô ổn chứ?"
Trần Vi Kỳ quay sang, dịu dàng nhìn cô ấy một cái: "Một lát nữa sẽ có người mang chìa khóa xe đến, nhớ nghe điện thoại nhé."
Mỹ Du gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Cô bất giác hít một hơi sâu, không khí trong khách sạn cao cấp vừa thơm ngát lại vừa trong lành.
Không gian Nghệ thuật Mạn Chân nằm ở tầng cao của khách sạn, nơi mà ngồi bên cửa sổ thưởng thức trà chiều, người ta có thể dễ dàng chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp của cảng Victoria.
Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh như ngọc, nước biển cũng xanh ngắt, mà ngay cả nội thất của phòng trưng bày cũng sử dụng tông xanh lạnh. Mọi thứ như hòa quyện thành một giấc mơ về đại dương.
Hôm nay, chiếc váy dạ hội của Trần Vi Kỳ cũng là màu xanh. Vì vậy, khi cánh cửa bọc lụa mềm mại mở ra, ánh nhìn của các vị khách đồng loạt hướng về phía cô, như thể họ vừa nhìn thấy thần Venus bước lên từ lòng biển.
Trần Vi Kỳ bình tĩnh bước vào, giữa những ánh mắt khác nhau, cô khẽ đưa tay vuốt lại mái tóc ngắn được chăm chút tỉ mỉ, nở một nụ cười nhẹ chào hỏi những người quen.
"Tanya... Lâu quá không gặp cô rồi."
"Thế có nhớ tôi không?"
"Nhớ chứ! Nhớ muốn chết luôn!"
"Tanya! Váy xuân hè năm nay của GW nhà cô khó săn quá! Nhất là cái váy mà Tống Nguyệt đã mặc ấy, trợ lý tôi bảo cả Hong Kong không còn cái nào cả. Tôi mặc kệ, cô phải tìm cho tôi một cái đấy!"
................
Dịch Tư Linh, chủ nhân của buổi tiệc, đang trò chuyện với vài cô gái trong nhóm bạn thân. Những cô gái xinh đẹp rực rỡ đứng tụm lại với nhau, ngay cả không khí cũng thoảng hương ngọt ngào đầy mê hoặc.
"Anh chàng họa sĩ kia thật tài năng, tranh anh ấy vẽ rất đẹp. Tôi bảo muốn mua tranh của anh ấy, hỏi giá thì anh ấy lại hỏi nếu bán năm trăm euro có đắt quá không. Thật buồn cười! Tôi liền đưa ngay mười ngàn tiền mặt, suýt làm anh ấy sợ chết khiếp!" Dịch Tư Linh ngọt ngào kể lại một cuộc gặp gỡ trong chuyến đi Milan mua tranh tháng trước.
"Cô ngủ với anh ta rồi à?" Một giọng nói tò mò vang lên.
Dịch Tư Linh lập tức trừng mắt, mặt đỏ bừng. "Cô... nói bậy bạ cái gì vậy! Cô tưởng tôi là cô à? Tôi chưa bao giờ ngủ với đám đàn ông thối ấy cả——"
Một cô gái trong nhóm tinh ý phát hiện ra Trần Vi Kỳ, đẩy nhẹ cánh tay của Dịch Tư Linh, thì thầm: "Nhìn kìa, Tanya đến rồi!"
"Đẩy cái gì mà đẩy..." Dịch Tư Linh bực bội vì bị ngắt lời, làm nũng trách móc.
"Nhanh lên, Tanya kìa!"
"Tanya? Con nhỏ chết tiệt ấy đến rồi à?"
Dịch Tư Linh giật mình, quay phắt đầu lại. Ánh mắt cô ấy như một bộ lọc tự động, những thứ quê mùa, kém sang hay giả tạo đều không lọt vào mắt cô ấy. Thế nên không cần tìm kiếm, cô ấy thấy Trần Vi Kỳ ngay lập tức.
Người phụ nữ cao 1m7, thêm đôi giày cao gót lại càng nổi bật, dáng vóc mảnh mai và thon thả. Chiếc váy dài xanh lấp lánh ôm sát cơ thể, với thiết kế xẻ cao, cổ sâu chữ V, eo thon, tôn lên đường cong gợi cảm như một chiếc đồng hồ cát. Kết hợp cùng các món trang sức đắt tiền, cô tỏa sáng như thể...
Đến để giành hết sự chú ý.
Dịch Tư Linh nghịch nghịch chiếc vòng tay đính kim cương, bật cười lạnh. Cô ấy đứng bật dậy, sải bước thẳng đến chỗ Trần Vi Kỳ. Những cô gái bị cô ấy bỏ lại nhìn nhau, hiểu rõ hai người này lại sắp công khai hoặc ngầm đấu đá nhau, chẳng ai muốn bỏ lỡ cảnh hay, nên lũ lượt kéo theo.
Dường như Trần Vi Kỳ đã đoán trước được, mỉm cười quay đầu lại, giữa không gian ngập tràn tiếng cười nói, ánh mắt cô chạm phải một gương mặt kiêu kỳ xinh đẹp. Cô nâng ly rượu vang trắng trong tay, khẽ giơ lên từ xa.
Dịch Tư Linh bước đến, nhã nhặn xin lỗi những vị khách xung quanh: "Xin lỗi, cho tôi mượn Tanya một chút." Nói rồi, cô ấy kéo tay Trần Vi Kỳ đi về phía góc khuất.
"Ê này, cô kéo đau tay tôi rồi." Trần Vi Kỳ lười biếng lên tiếng.
Dịch Tư Linh thẳng tay véo một cái, khiến Trần Vi Kỳ đau đến bật thành tiếng, cô ấy mới thả lỏng, cười nhạt: "Đừng để bụng, chỉ là tôi vui quá khi thấy cô thôi, bảo bối ạ."
Trần Vi Kỳ chẳng buồn so đo, như bị mèo cắn một cái, vừa xoa tay vừa lười nhác hỏi lại: "Cô phát điên gì vậy?"
Dịch Tư Linh trừng mắt: "Cô mới là người phát điên! Hôm nay là tiệc của tôi, cô ăn mặc lộng lẫy thế này làm gì? Nếu muốn cướp hết sự chú ý thì cứ nói thẳng, đừng dùng mấy chiêu nhỏ nhen thế này. Tôi thấy khinh thường cô rồi đấy!"
Trần Vi Kỳ bật cười, hỏi cô ấy làm sao mà cướp sự chú ý. Dịch Tư Linh hừ lạnh một tiếng qua mũi: "Tiệc nhỏ thế này, trong thư mời tôi đã ghi rõ dress code là váy cocktail. Cô lại mặc nguyên bộ cao cấp dành cho thảm đỏ, cả người lấp lánh châu báu, chẳng phải muốn giành hết sự chú ý sao?"
Cô ấy chỉ vào chiếc nhẫn hình đuôi cá trên ngón tay Trần Vi Kỳ, một món trang sức cao cấp của thương hiệu Nhuy Bạc, thậm chí còn chưa được công bố ra mắt, rồi chê bai: "Thật phô trương."
Trần Vi Kỳ tháo nhẫn xuống, nắm lấy tay Dịch Tư Linh rồi nhét nó vào: "Được rồi, được rồi, cho cô chơi đấy, mèo nhỏ."
Dịch Tư Linh nhướng mày, ngắm nghía chiếc nhẫn mà Trần Vi Kỳ vừa "cống nạp", cuối cùng vẻ mặt mới dịu lại: "Nhìn tôi đeo vẫn hợp hơn cô."
"Thật ra tôi tưởng hôm nay cô không đến." Dịch Tư Linh thu tay lại, ánh mắt cuối cùng lướt qua mái tóc ngắn vừa chạm cổ của Trần Vi Kỳ. Thực ra cũng không ngắn lắm, chỉ là tin đồn bị truyền từ người này sang người khác, đến mức nghe như cô cạo trọc đầu luôn rồi vậy.
"Chẳng qua hôm đó tâm trạng của tôi không tốt, cô đến cũng chỉ để bị mắng thôi." Trần Vi Kỳ nhàn nhạt đáp.
Hôm đó cô vừa cãi nhau kịch liệt với anh trai mình, Trần Bắc Đàn, tự nhốt mình trong nhà cả buổi chiều, không muốn gặp bất cứ ai.
Dịch Tư Linh lườm cô: "Cô đừng tưởng chia tay rồi thì tôi sẽ nhường nhịn cô. Cô và Trì Tử sao lại thành ra thế này? Mấy hôm trước tôi gặp anh ta ở Macau, gầy đi trông thấy, nhìn mà phát sợ. Rốt cuộc là cô đá anh ta hay anh ta đá cô? Hai người có vấn đề gì mà đang yên đang lành lại chia tay?"
Họ từng học cùng một trường cấp ba, lại còn chung một lớp. Nếu không phải vì mối quan hệ với Trần Vi Kỳ, Dịch Tư Linh cũng coi như là bạn thân Chu Tễ Trì.
Tin hai người chia tay vừa lan ra, Dịch Tư Linh vừa kinh ngạc vừa lo lắng, gọi điện cho cả hai nhưng chẳng ai nghe máy. Cuối cùng, chỉ có Chu Tễ Trì nhắn lại cho cô một câu: "Đừng lo, Mia. Sau này chỉ mong cô chăm sóc Tanya giúp tôi. Cảm ơn, có việc gì cần thì cứ nói với tôi."
Ánh mắt Trần Vi Kỳ thoáng lướt qua ô cửa sổ, ánh nắng ngoài trời chói mắt khiến đồng tử cô như co lại: "Cô nói nhiều quá rồi, Mia."
Bị Trần Vi Kỳ chê là nói nhiều, mặt Dịch Tư Linh đỏ bừng vì tức giận xen lẫn ấm ức. Từ trước đến nay, cô ấy là công chúa được nâng niu chiều chuộng, ai cũng nịnh bợ, làm gì có ai dám bảo cô ấy lắm lời?
"Tôi rảnh mới quan tâm chuyện của cô! Nếu không phải vì Trì Tử là bạn tôi, tôi còn chẳng thèm hỏi!"
Giọng cô ấy hơi lớn, khiến không ít khách mời xung quanh quay lại nhìn. Đám bạn của Dịch Tư Linh vội vàng chạy đến để hòa giải.
Giới nhà giàu ở Hồng Kông đông đúc, nhưng những gia tộc đứng trên đỉnh cao chỉ đếm trên đầu ngón tay – Trang, Dịch, Trần, Trịnh, Lục, được mệnh danh là Ngũ Đại Gia Tộc, quyền lực trải rộng khắp các lĩnh vực. Thời kỳ hoàng kim, họ gần như có thể chi phối cả nền kinh tế Hương Cảng.
Trần Vi Kỳ và Dịch Tư Linh có gia thế ngang ngửa, được xem là hai viên minh châu sáng chói nhất xứ cảng thơm. Hai người lại vừa công khai vừa ngấm ngầm đối đầu, không ưa gì nhau, đến mức đám cô chiêu nhà giàu xung quanh cũng chia thành hai phe ngầm ủng hộ mỗi người.
"Tanya, hôm nay là sân khấu của Mia, cô không biết khiêm tốn thì thôi, lại còn gây chuyện với cô ấy, có phải hơi quá rồi không?"
"Dù vì lý do gì mà không vui, cũng đừng trút giận lên Mia chứ."
Trần Vi Kỳ chẳng hứng thú đôi co giữa chốn đông người, cảm thấy làm vậy chỉ tổ mất mặt. Cô lướt ánh mắt lạnh nhạt qua Dịch Tư Linh, ý tứ rõ ràng: quản lý đám người của cô cho tốt.
Dịch Tư Linh ấm ức cắn môi, cô đâu có bắt nạt ai, vừa định nói gì đó thì một giọng nói dịu dàng vang lên: "Chị Dịch, thay mặt chị tôi, tôi xin lỗi. Gần đây tâm trạng chị ấy không tốt, nói chuyện có hơi gắt gỏng, mong cô đừng để bụng."
Trần Vi Kỳ cau mày, lạnh lùng nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Trần Tâm Đường hôm nay tham dự buổi tiệc của Dịch Tư Linh, đã cất công chọn váy và trang sức thuộc các thương hiệu mà Dịch Tư Linh từng đăng trên mạng xã hội, cố ý chiều theo sở thích của cô ấy. Cô ta mỉm cười nhìn Trần Vi Kỳ: "Tanya, tâm trạng chị không tốt cũng không nên nổi nóng với chị Dịch chứ."
Trần Vi Kỳ không ngờ lại gặp Trần Tâm Đường ở đây. Theo cô biết, Dịch Tư Linh và Trần Tâm Đường không hề thân thiết.
Nhưng Trần Tâm Đường thì biết rõ điều đó chẳng quan trọng. Chỉ cần khen ngợi và làm hài lòng Dịch Tư Linh, thì dù không quen, cũng có thể trở nên thân thiết. Cô ta bước đến gần Dịch Tư Linh, thân mật khoác lấy tay cô ấy, tán thưởng: "Chị Dịch, chiếc nhẫn của chị đẹp quá, là thương hiệu nào vậy?"
Dịch Tư Linh ghét bị người khác tùy tiện động chạm, bèn kín đáo rút tay ra.
Nhìn thấy cảnh đó, Trần Vi Kỳ bật cười khẽ, hờ hững lên tiếng: "Nếu tôi nhớ không lầm, em gái cô ấy đáng lẽ đang học môn Văn ở trường Thánh Đức. Emily, cô đã một câu chị Dịch, hai câu chị Dịch như thế rồi, sao không hỏi thử cô ấy xem có nhận thêm em gái không? Dù gì cô ấy cũng nhiều em gái, thêm cô nữa cũng chẳng sao. Đổi họ sang họ Dịch rồi về khu Vịnh Thiển Thuỷ sống cùng cô ấy đi."
"Cô bị điên à, Trần Vi Kỳ?" Dịch Tư Linh tỏ rõ sự khó chịu. Dù cô có nhiều em gái thật, nhưng không có nghĩa ai cũng có thể nhận làm em gái.
Sắc mặt Trần Tâm Đường cứng lại, cô ta khẽ vén tóc, nhưng vẫn quyết tâm lấy lòng Dịch Tư Linh.
Để tham dự được buổi tiệc hôm nay, Trần Tâm Đường đã phải tốn không ít công sức, nhờ vả quan hệ để được mời đến một buổi salon do Dịch Tư Linh tổ chức, sau đó mới có được thiệp mời. Cô ta nghe nói nhà họ Dịch có ý định liên hôn với nhà họ Trịnh. Một khi Dịch Tư Linh lấy chồng vào nhà họ Trịnh, chắc chắn sẽ trở thành mợ chủ tương lai. Vì vậy, chỉ cần lấy lòng được Dịch Tư Linh, vị trí của cô ta trong nhà họ Trịnh sau này cũng sẽ được nâng cao.
Cô ta không hy vọng gì nữa ở nhà họ Trần. Dưới tay Trần Bắc Đàn, cô ta chẳng có chút quyền lợi nào. Ba cô ta còn mơ tưởng đối xử công bằng, nhưng làm sao có thể công bằng được? Cô ta chỉ mong tìm được chỗ đứng vững chắc ở nhà chồng tương lai.
Quan hệ giữa Dịch Tư Linh và Trần Vi Kỳ không tốt là điều ai cũng biết. Vì thế, muốn lấy lòng Dịch Tư Linh, nhất định phải đạp lên Trần Vi Kỳ. Hơn nữa, Trần Tâm Đường vốn đã ghét cay ghét đắng người chị cùng cha khác mẹ này, người luôn đè bẹp mình.
Trần Tâm Đường cười gượng: "Cô Dịch, đừng nghe chị Tanya nói linh tinh. Gần đây tâm trí chị ấy đều đặt vào chuyện của anh Trang, nên có hơi xao nhãng. Mong cô bỏ qua."
Lời vừa dứt, sắc mặt Trần Vi Kỳ lập tức lạnh lại. Những cô gái xung quanh nhìn nhau, như thể vừa nghe được tin sốt dẻo.
Dịch Tư Linh tò mò hỏi: "Anh Trang? Trang nào? Trang Thiếu Diễn à? Không đúng, Trang Thiếu Diễn đã có vợ rồi... Là Trang Thiếu Châu à?"
Trang Thiếu Diễn là con trai cả nhà họ Trang, không mấy mặn mà với gia tộc, hiện đang làm việc tại Đại học Hồng Kông.
Trần Tâm Đường cười đầy ẩn ý: "Tất nhiên là cậu hai nhà họ Trang rồi. Nhưng tôi nghe nói anh ấy nổi tiếng kén chọn. Chị à, chuyện hôn nhân này chắc chị phải khéo léo lấy lòng anh Trang nhiều hơn, chỉ sợ đến lúc đó..." Cô ta ngừng lại nửa chừng, để lại sự ngập ngừng đầy ẩn ý.
Dịch Tư Linh cảm thấy buồn cười mà cũng thật nực cười. Cô ấy nhìn Trần Vi Kỳ, chất vấn: "Thời gian gần đây không thèm để ý đến tôi là vì bận đi lấy lòng đàn ông à? Trang Thiếu Châu? Cô—! Cô thực sự đi lấy lòng anh ta? Cô muốn kết hôn với anh ta sao?"
Giọng điệu của Trần Vi Kỳ lạnh lùng: "Miệng chó không bao giờ mọc được ngà voi, lời của Trần Tâm Đường mà cô cũng tin? Đến cô tôi còn không thèm lấy lòng, huống chi là đàn ông. Tôi đâu có điên."
Dịch Tư Linh mở miệng định nói, nhưng cảm thấy lời này kỳ lạ quá.
Lập tức, có một cô gái khác xen vào, giọng điệu đầy vẻ cười cợt, nhưng không giấu nổi chút ghen tị mơ hồ: "Tanya, bảo sao dạo này cô không tụ tập với chúng tôi, thì ra là bận việc lớn. Thật là phúc khí mà chúng tôi không sánh được. Anh Trang là người đàn ông tốt có tiếng trong giới, phụ nữ thích anh ta thì đếm không xuể. Đúng là một ngôi sao nam sao có thể sánh được với một thái tử gia nhà họ Trang rồi."
Trong lòng Trần Vi Kỳ trào lên cảm giác bực bội, ánh mắt sắc lạnh quét qua người phụ nữ kia, nói từng chữ một cách rõ ràng: "Câm miệng."
Người phụ nữ bị khí thế mạnh mẽ ấy ép đến mức run lên, câu nói định buông ra bị nuốt ngược trở lại.
Không khí trong phòng đột nhiên ngột ngạt. Mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến khó xử, chỉ có hương nước hoa ngào ngạt như một thứ tiếng ồn trắng, cuộn trào trong không gian.
Sự xuất hiện của Mỹ Du vô cùng bất ngờ. Cô ấy thật sự không muốn chen vào tình cảnh này chút nào, bởi đây là nơi tụ họp của những cô chiêu quyền quý, chỉ cần một ánh mắt của họ cũng đủ đè bẹp vô ấy.
Nhưng, cuộc gọi đến từ anh Trang, nên cô ấy không dám không báo.
"Đại tiểu thư... chìa khóa xe đã được đưa tới..." Mỹ Du nhón chân, ghé sát tai Trần Vi Kỳ thì thầm: "Anh Trang đích thân mang đến."
Trần Vi Kỳ ngạc nhiên nhìn cô, Mỹ Du gật đầu, cẩn thận đưa chiếc điện thoại vẫn còn trong cuộc gọi cho cô.
Trần Vi Kỳ nhận lấy điện thoại, giữa ánh mắt dò xét kín đáo của mọi người xung quanh, cô khẽ đặt ống nghe lên tai. Dường như dây bên kia cảm nhận được hơi nóng từ vành tai cô, một giọng nói trầm thấp, từ tính, đầy mê hoặc vang lên.
"Cô Trần, tôi đã mang chìa khoá xe đến rồi."
Tim Trần Vi Kỳ khẽ thắt lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Anh đang ở đâu?"
"Sảnh tầng 17."
"Phiền anh đợi một chút, tôi sẽ xuống ngay." Giọng nói của Trần Vi Kỳ không để lộ sơ hở, cô cúp máy, trả điện thoại lại cho Mỹ Du.
Ánh mắt cô chậm rãi quét qua những người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên Dịch Tư Linh, môi nở nụ cười nhàn nhạt nhưng không thiếu sự đe dọa: "Giờ cô ghê gớm lắm rồi đấy, Dịch Tư Linh."
Nói xong, cô quay người rời đi, bước đi tao nhã, vạt áo thiết kế kiểu áo choàng bay nhẹ, để lại một bóng xanh thoáng qua.
Sau khi Trần Vi Kỳ đi, mấy cô gái trong phòng thở phào nhẹ nhõm. Dù có hơi sợ hãi cô, họ vẫn không chịu mất mặt, buông vài câu để gỡ gạc tình hình.
Dịch Tư Linh vốn đã bực, nghe những lời này lại càng khó chịu: "Ai cho phép các cô nói những lời đó với Trần Vi Kỳ?"
"Mia... Chúng tôi chỉ muốn giúp cô xả giận thôi mà."
"Đúng vậy, chúng tôi đang giúp cô."
"Ai bảo các cô giúp?" Dịch Tư Linh sa sầm mặt: "Tôi bắt nạt Trần Vi Kỳ là việc của tôi, đến lượt các cô nhảy vào à?"
Rồi cô ấy quay sang nhìn Trần Tâm Đường, mặt đầy sự bực tức: "Cô là em gái ở đâu ra của tôi? Bảo sao Trần Vi Kỳ không thích cô. Tôi cũng chẳng ưa gì cô!"
Nói xong, Dịch Tư Linh bực bội rời khỏi phòng. Cô ấy cảm thấy ấm ức, rõ ràng không phải cô ấy bắt nạt Trần Vi Kỳ, vậy mà lại bị cô nói như tát nước vào mặt vậy.
...............
Bên ngoài phòng tiệc, Trần Vi Kỳ cũng không vui. Vừa bước ra, nét mặt cô lập tức trầm xuống. Chỉ mới một tháng không xuất hiện trong các buổi tiệc, đám bạn plastic của Dịch Tư Linh đã dám cười cợt cô, chưa kể đến Trần Tâm Đường, người đó đã chắc chắn rằng Trang Thiếu Châu không đoái hoài đến cô nên mới dám giẫm đạp cô một cách trắng trợn như vậy.
Sự bực tức nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Cái vòng tròn này thật ghê tởm, nhưng dù ghê tởm thì sao? Cô vẫn phải đối mặt với nó.
Cô không hề thấy nản lòng hay cảm thấy khó chịu, ngược lại ý chí chiến thắng trong cô càng thêm mạnh mẽ. Trần Bắc Đàn từng nói rằng, cô sinh ra đã phù hợp với những cuộc chiến trong giới này.
Trong thang máy, Trần Vi Kỳ hít thở sâu. Chỉ đến khi cánh cửa thang máy bằng đồng thau rộng lớn mở ra, cô mới lần nữa đeo lên nụ cười nhẹ nhàng, bước ra ngoài với dáng vẻ ung dung.
Khách sạn có hai sảnh lớn, tầng 17 được thiết kế riêng để tiếp đón các khách VIP, không gian yên tĩnh và xa hoa.
Trang Thiếu Châu đang ngồi thoải mái trên sofa, lật giở một cuốn tạp chí. Sau lưng anh là một bức tường ốp gỗ trang trí treo bức tranh sơn dầu trừu tượng với những mảng màu đậm rực rỡ, làm nổi bật bộ vest đen lịch lãm anh đang mặc.
Bộ vest được cắt may tinh xảo ôm lấy vóc dáng rắn rỏi của anh. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, mang đến cảm giác thanh tao và nhã nhặn, nhưng đồng thời vẫn đầy quyến rũ. Khí chất của anh luôn dao động giữa vẻ chính trực và nét tà mị.
Trần Vi Kỳ luôn cảnh giác với sự quyến rũ quá mức này, nhưng cô cũng phải thừa nhận, người đàn ông này sở hữu vẻ ngoài quá đỗi hoàn hảo.
Cô không vội bước ra mà dừng lại ở góc khuất của hành lang thang máy, cố gắng suy đoán lý do vì sao Trang Thiếu Châu lại tự mình đến đây.
Là Cora mật báo, hay thư ký Bạch? Cô chưa bao giờ hy vọng họ sẽ giữ lời hứa, nhưng cũng không nghĩ rằng Trang Thiếu Châu sẽ đích thân tới. Chỉ là đưa chìa khóa xe thôi mà, việc này đâu cần anh phải nhọc công.
Cô không hiểu, tạm thời chưa nhìn thấu được người đàn ông này. Nhưng anh xuất hiện ở đây lại rất đúng lúc.
Trần Vi Kỳ điều chỉnh lại biểu cảm, hít thở đều đặn, rồi mỉm cười bước ra từ góc khuất, phong thái khéo léo, tinh tế.
"Chỉ là đưa chìa khóa xe thôi, sao lại phải làm phiền anh Trang đích thân đến thế?"
Đôi chân thon dài của cô đã lọt vào tầm nhìn của anh. Nghe thấy giọng nói dịu dàng đầy mê hoặc ấy, Trang Thiếu Châu mới chậm rãi ngước lên, "bụp" một tiếng, anh khép cuốn tạp chí dày lại.
Hôm nay cô vẫn mặc màu xanh, nhưng so với lần trước gặp anh thì trau chuốt hơn rất nhiều. Cô đẹp tựa một nàng tiên cá bước ra từ đáy biển sâu, nhảy lên mặt nước, và ướt đẫm ánh trăng.
Trang Thiếu Châu thoáng khựng lại trong giây lát, dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng chính anh cũng cảm nhận được điều đó.
Anh đứng dậy một cách ung dung, ánh mắt chạm vào nụ cười của cô, giải thích:
"Do nhân viẻn của tôi bất cẩn, quên mất việc này, làm chậm trễ thời gian của cô Trần. Vì thế tôi đích thân đến để thể hiện sự thành ý."
Trần Vi Kỳ không thích đứng đối diện với Trang Thiếu Châu. Anh quá cao, khiến cô như bị áp đảo. Hôm nay cô đã mang giày cao gót 10cm, vậy mà vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh khách sáo quá, anh Trang."
Trang Thiếu Châu rút chiếc chìa khóa từ túi áo trong của bộ vest. Móc chìa khóa hình chú chó nhỏ bằng da dường như mang theo hơi ấm và mùi hương của anh. Đôi tay thon dài, khớp ngón tay rõ ràng, anh đưa chìa khóa cho cô: "Đây là điều nên làm, cô Trần. Xe của cô đang đỗ ngay trước cửa khách sạn."
Trần Vi Kỳ do dự vài giây rồi mới nhận lấy, ngón tay chạm vào móc chìa khóa và cảm nhận được hơi ấm lan tỏa. Không hiểu sao, một cảm giác lạ lẫm khiến cô thấy khó xử, đến mức đầu ngón tay cũng như nóng lên.
Cô cụp mắt, siết chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, suy nghĩ vài giây rồi ngẩng đầu, một lần nữa đối diện với ánh mắt của anh.
Trần Vi Kỳ nở nụ cười rạng rỡ: "Tôi muốn hỏi một chút, anh Trang, anh tính giá bao nhiêu một giờ?"
Câu hỏi quá táo bạo.
Trang Thiếu Châu nhướng mày, trầm ngâm vài giây, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm hơn.
"Cô Trần muốn mua tôi sao?" Giọng nói của anh trầm ổn, không phải câu hỏi mà là lời khẳng định.
Một người phụ nữ muốn "mua" anh.
Đây có lẽ là điều kỳ lạ nhất trong hai mươi tám năm cuộc đời của anh.
Trần Vi Kỳ đối diện ánh nhìn dò xét của anh, từ đôi môi đỏ mọng buông ra giọng nói ngọt ngào: "Đúng vậy, anh Trang."
"Tôi muốn mua anh một giờ. Anh hãy đi cùng tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro