Chương 5: Giọt lệ Rupert
Editor: Moonliz
Trần Vi Kỳ vẫn đang nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra, không mấy hào hứng với bữa ăn. Tuy nhiên, điều khiến cô bất ngờ là các món ăn đều rất hợp khẩu vị của mình. Ngay cả khi Trần Bắc Đàn gọi món cũng không thể làm được điều này, luôn có một hai món cô không thích ăn.
Cô là người rất kén chọn, những món không vừa ý, cô sẽ không động đũa.
Trong căn phòng bao trống trải, chỉ có chú chó nhỏ làm bạn với cô.
Ngồi trước chiếc bàn ăn dài rộng, Trần Vi Kỳ yên tĩnh dùng dao nĩa cắt miếng thịt đùi vịt. Tấm lưng mảnh mai của cô vẫn giữ thẳng dù chẳng có ai trông thấy, trông như một con thiên nga cô đơn và kiêu hãnh.
Cửa phòng bao vang lên hai tiếng gõ. Trần Vi Kỳ nghĩ đó là nhân viên phục vụ mang món ăn vào, liền nói: "Vào đi."
Cửa mở, tiếng bước chân đều đặn tiến lại gần. Một mùi hương bergamot thoang thoảng lại tràn ngập trong không khí, như một làn gió dịu dàng thổi qua thung lũng.
Động tác của Trần Vi Kỳ thoáng dừng lại.
Người đàn ông vừa rời đi lại xuất hiện trước mặt cô, trên cánh tay dài là một bó hoa hồng tím đang nở rộ rực rỡ. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, khí chất lạnh lùng bao phủ toàn thân, hoàn toàn không giống người đến để tặng hoa.
Ánh mắt Trần Vi Kỳ lướt qua bó hoa, đôi mày khẽ nhướng lên. Cô không nói gì, chỉ nhìn cậu công tử Trang Thiếu Châu.
Ánh mắt cô làm Trang Thiếu Châu hơi không thoải mái. Anh thầm trách bản thân quá bốc đồng— đáng lẽ nên để thư ký Bạch mang hoa đến, cần gì phải quay lại đây, lại tự khiến mình trở thành trò cười.
Hoa và quà, nhất định phải do anh tự mình tặng sao? Trần Vi Kỳ không thiếu anh, nhưng anh lại không thể thiếu cô à? Chẳng qua đây chỉ là một cuộc hôn nhân được sắp đặt bởi gia đình, trông có vẻ đường hoàng mà thôi.
Anh đồng ý kết hôn, chỉ vì cô ngoan ngoãn và có dáng vẻ xinh đẹp. Nhưng người phụ nữ như vậy đâu chỉ có mình Trần Vi Kỳ?
Đáng lý anh nên làm theo ý cô: sau khi kết hôn thì nuôi vài ba nhân tình, ngày ngày hưởng lạc, và mắt nhắm mắt mở cho cô với minh tinh nhỏ đồng thời là người yêu cũ kia của cô.
Hầu kết Trang Thiếu Châu lăn lộn, lạnh lùng đặt bó hoa và chiếc túi nhỏ đang vắt trên ngón tay xuống bàn: "Đây là quà mẹ tôi bảo tôi mang cho cô, thích thì dùng."
Trần Vi Kỳ không tiện từ chối quà từ người lớn, chỉ hơi gật đầu: "Nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến bà Lê giúp tôi."
Cô vẫn ngồi đó, kiêu hãnh, không nói bất kỳ lời nào để giữ chân anh lại.
Trang Thiếu Châu không trông mong cô dịu dàng hơn. Nếu cô thật sự thay đổi, cô đã không còn là Trần Vi Kỳ. Nhưng sự cứng đầu của cô khiến anh không vui.
"Cứ ăn từ từ."
Anh lạnh nhạt để lại một câu rồi rời đi.
Sau khi anh đi, Trần Vi Kỳ mới thả lỏng, cô bình tĩnh lại, chuyển ánh nhìn về bó hoa.
Cô là người yêu thích hoa hồng, biết rõ đủ loại hoa. Loài hoa hồng tím trước mặt có lẽ là giống Mightnight Blue. Hoa có kích thước lớn, cánh hoa xếp tầng như những góc cạnh kim cương, được bọc trong một lớp lụa đen đơn giản, trông như một đoạn đèn neon rực rỡ trong đêm.
Nói bó hoa này cũng là do mẹ anh tặng thì thật gượng ép.
Vậy Trang Thiếu Châu tặng hoa cho cô là vì lý do gì? Là muốn hòa giải, dỗ dành, hay đang ám chỉ xin lỗi vì sự mỉa mai trước đó? Tát cô một cái rồi lại cho cô một viên kẹo sao?
"Cậu công tử nhà họ Trang này nghĩ ai cũng dễ dãi thế sao?"
Trần Vi Kỳ cười nhạt, ngón tay mềm mại đẩy bó hoa ra xa, sau đó ném món quà kia vào túi xách, như thể vứt một hộp kẹo bạc hà mua vội từ cửa hàng tiện lợi.
Khi rời đi, bó hoa bị bỏ lại trong căn phòng bao, không mang theo.
................
Chiếc Bentley chở Trang Thiếu Châu chạy thẳng tới câu lạc bộ Hương Sơn. Câu lạc bộ tọa lạc trong khu vườn tư nhân nằm giữa núi và biển. Chiếc xe men theo con đường ngoằn ngoèo phủ đầy cây xanh. Hoa tử vi và hoa sứ bị mưa làm rụng lả tả, phủ kín lối đi.
Một cánh hoa bị gió biển thổi dính lên kính xe. Trang Thiếu Châu liếc mắt nhìn, trên kính phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của anh.
Liệu cô có vứt bó hoa đó đi không?
Anh chợt nghĩ.
Khi nhân viên an ninh nhìn thấy biển số quen thuộc từ phía xa, họ lập tức mở cổng, cúi đầu chào chiếc xe. Xe chạy thẳng xuống bãi đỗ ngầm, tài xế lau sạch nước mưa trên cửa xe, sau đó mở cửa cho người đàn ông ngồi sau.
Dường như trận bão này chẳng ảnh hưởng gì đến những cậu ấm giàu có kia. Họ vẫn chơi bời, ăn uống, đôi giày da sáng bóng thậm chí còn không chạm đến nước mưa.
Câu lạc bộ này áp dụng chế độ thành viên nghiêm ngặt, những vị khách đến đây đều là nhân vật tầm cỡ. Trịnh Khải Quân thích môi trường ở đây, thường xuyên mời khách đến chơi bài, dần dần, đám cậu ấm coi nơi này là điểm tụ tập thường xuyên.
Trong phòng bao, tiếng chơi mạt chược ồn ào náo nhiệt.
Khi Trang Thiếu Châu bước vào, mấy người đang ngồi quanh bàn bài đều bất giác ngẩn ra, liếc mắt trao đổi ánh nhìn.
Mười phút trước, Trịnh Khải Quân còn bảo rằng tối nay Trang Thiếu Châu đi hẹn hò với cô ba nhà họ Trần nên không thể đến. Vậy mà giờ không chỉ đến, anh còn gọi thêm một phần đồ ăn nhẹ.
"Cậu bị làm sao vậy? Chẳng phải tối nay đi ăn với Trần Vi Kỳ à?" Trịnh Khải Quân luôn thích xem náo nhiệt, nhanh chóng bỏ dở ván bài, ngồi qua chỗ Trang Thiếu Châu, nhìn anh từ trên xuống dưới.
Trang Thiệu Châu dựa lưng vào ghế sofa, hờ hững nghịch dây đeo đồng hồ da trên cổ tay, lạnh nhạt nói: "Tâm trạng tôi không tốt, cậu ít nói lại đi."
Trịnh Khải Quân bật cười, tất nhiên anh ấy không mù, nhìn qua cũng biết tâm trạng của người này kém thế nào. Anh ấy cố tình châm thêm dầu vào lửa, ngồi sát lại, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đồng hồ của Trang Thiếu Châu: "Mới có bảy rưỡi thôi. Là Trần Vi Kỳ cho cậu leo cây à?"
Trang Thiệu Châu nhếch môi, lạnh lùng thốt ra một chữ: "Biến."
Trịnh Khải Quân cười ngả ngớn, ném cho anh một điếu xì gà: "Thử đi, vị cậu thích đó."
Thật ra Trang Thiếu Châu không có ý định hút thuốc, anh chỉ đến để giết thời gian thôi. Sau khi châm lửa, anh yên lặng nhìn làn khói xám trắng từ từ bay lên, rồi tan biến vào không khí.
Một lúc sau, anh lên tiếng: "A Quân, cậu nói xem, trông tôi giống người có đời tư bừa bãi lắm sao?"
"???"
Trịnh Khải Quân sững sờ vài giây, sau đó bật cười đến mức vai rung bần bật, điếu xì gà suýt rơi vào chân: "Ai bảo cậu có đời tư bừa bãi thế? Là Trần Vi Kỳ à? Tôi đã bảo rồi mà, sao hai người lại ăn tối sớm thế được."
Trang Thiếu Châu lạnh lùng nhìn bạn thân cười đến co giật, biết rõ không nên hỏi, cuối cùng chuyện không có cũng hỏi thành có: "Không phải cô ấy nói."
Câu giải thích dư thừa của anh nghe nhạt nhẽo vô cùng.
Những lời bóng gió của Trần Vi Kỳ chẳng khác gì mắng anh đời tư bừa bãi. Lòng Trang Thiếu Châu như bị đè nặng, anh hít một hơi xì gà sâu, mùi quế cay nồng cùng hương tuyết tùng lan tỏa trên đầu lưỡi. Vị đắng ngắt, nhưng nếu tập trung cảm nhận, có thể thoáng nhận ra chút ngọt ngào mong manh.
Giống hệt cảm giác Trần Vi Kỳ mang đến— vừa đắng vừa cay, còn vị ngọt chỉ là ảo giác.
"Cậu nên giải thích với Trần Vi Kỳ, cậu thuộc kiểu ngắm hoa nhưng không dính lá." Nói thẳng ra là, nhìn nhiều người đẹp, nhưng chẳng chạm vào ai.
"Nếu cậu có chuyện nam nữ bừa bãi, thì chính cậu sẽ tự thấy ghê tởm với bản thân trước rồi. Với cái tính sạch sẽ này của cậu... đúng là hại người."
Thực tế, chứng sạch sẽ của Trang Thiếu Châu chủ yếu nhắm vào con người, không phải đồ vật. Người khác chạm vào anh một chút cũng khiến anh khó chịu, chứ đừng nói đến việc quan hệ bừa bãi.
Trịnh Khải Quân cười đủ rồi, duỗi lưng một cái, đôi giày da sáng bóng vắt vẻo trên bàn trà: "Theo tôi thấy, tại trông cậu quá thu hút, nhìn vào đã giống kiểu tra nam. Cậu không mời người khác, người ta lại tìm đến cậu. Đừng nói là cậu không biết mấy cô gái đó bàn tán về cậu thế nào."
"Cô gái nào bàn tán về tôi?" Trang Thiệu Châu chẳng mấy hứng thú với việc ai đó nói gì về mình, chỉ thuận miệng hỏi theo câu chuyện của bạn. Nhưng tiếng cười nói, tiếng mạt chược trong phòng bao làm anh cảm thấy phiền não vô cùng.
Bình thường anh rất ít khi tiếp xúc với những cô chiêu nhà giàu trong giới, thậm chí khi cần một bạn đồng hành để dự sự kiện, anh chỉ tìm nhân viên bộ phận PR của tập đoàn, hoặc các người mẫu dưới trướng dì mình— những người có gia thế trong sạch, hiểu chuyện và biết giữ chừng mực.
"Chứ còn ai nữa, bạn thân của Trần Vi Kỳ đó. Bọn họ bàn tán gì à? Tất nhiên là trải nghiệm với cậu thế nào, thậm chí còn muốn cởi quần cậu ra để đo kích thước."
"..."
Động tác hút thuốc của Trang Thiệu Châu chững lại. Anh im lặng một lát mới hoàn hồn. Trần Vi Kỳ chơi bời với những người bạn kiểu gì thế này? Thảo nào trong mắt cô, danh tiếng của anh lại tệ đến vậy.
"Toàn những câu linh tinh gì thế." Giọng anh không hẳn là lạnh lùng, thậm chí còn phảng phất một chút sự bất lực, như thể đang dung túng điều gì đó.
Trịnh Khải Quân đùa cợt: "Đừng chơi trò tiêu chuẩn kép— đàn ông tưởng tượng về phụ nữ thì quá bình thường, phụ nữ tưởng tượng về đàn ông cũng chẳng có gì sai cả."
Trang Thiếu Châu bật cười: "Thế à? Họ tưởng tượng là vì họ không có được. Tôi thì không cần."
Anh cúi mắt, thở ra một làn khói mờ ảo, giọng nói chậm rãi trầm xuống, mang theo một chút kiêu ngạo khó nhận ra: "Tôi không cần phải tưởng tượng."
Hai mươi tám năm sống thuận buồm xuôi gió, bất kỳ người nào, việc gì hay vật gì đều dễ dàng trong tầm tay anh. Anh không cần phải tưởng tượng, kể cả Trần Vi Kỳ. Nếu muốn cô, anh sẽ thực sự có được cô, không phải nhờ vào sự tưởng tượng.
Trịnh Khải Quân không bình luận, chỉ đáp lại bằng thái độ mơ hồ: "Tôi còn lạ gì cậu."
"Ngạo mạn." Anh ấy nhả ra hai chữ.
Dù không thể nói là hiểu rõ Trang Thiếu Châu, nhưng có một điều Trịnh Khải Quân chắc chắn— Trang Thiếu Châu tuyệt đối không phải là người dễ tiếp cận. Trong bản chất của anh có sự kiêu ngạo, mạnh mẽ và áp đặt cực kỳ rõ nét, chỉ là nó được ngụy trang một cách hoàn hảo.
Khuôn mặt điển trai phong nhã cùng phong thái lịch thiệp của anh là sự đánh lừa hoàn hảo, khiến vô số phụ nữ nghĩ mình có cơ hội, rồi cuối cùng nhận lại chỉ là thất bại ê chề.
Trịnh Khải Quân nghĩ đến Trần Vi Kỳ, cô gái ấy cũng không phải dạng vừa. Anh ấy bất giác mang tâm thế chờ xem kịch vui, nụ cười trên môi trở nên tinh quái: "Cứ để xem cậu và em gái của Trần Bắc Đàn, ai sẽ thắng ai. Nhưng nhìn tình hình này, tôi thấy cậu sắp mất sạch rồi đấy."
Trang Thiếu Châu tiện tay nhặt một quả măng cụt trong đĩa trái cây ném qua: "Câm miệng."
Bữa ăn nhẹ được phục vụ nhanh chóng: một phần bánh sandwich bò Wagyu, một phần salad Caesar, cùng một ly nước ép cà rốt và cam tươi. Đầu bếp của câu lạc bộ luôn nhớ khẩu vị của từng khách, mỗi lần Trang Thiệu Châu đến đều chuẩn bị một ly nước ép có cà rốt.
Sau khi ăn uống từ tốn, anh ra lệnh cho bếp rằng từ nay không cần thêm cà rốt vào thực đơn của mình nữa.
Trong phòng bao, có người nhận ra tâm trạng của Trang Thiếu Châu không tốt, nên dẫn bạn gái của mình đến để xoa dịu anh.
Cô gái đó rụt rè tiến lại gần anh. Không ai bảo cô ta ngồi xuống, mà cô ta cũng không thấy ngượng, chỉ đứng ngoan ngoãn một bên. Khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết, dáng người uyển chuyển, trông giống một sinh viên học múa. Mái tóc dài uốn lượn ngang lưng, óng mượt dưới ánh đèn sáng.
"Anh Trang... Em pha chế cũng khá tốt, anh thử một ly nhé?" Giọng cô gái đó mềm mại, mang theo vẻ quyến rũ như cố tình luyện qua, đặt một ly cocktail màu xanh tím lên khay cạnh anh.
"Ly này tên là Giọt lệ Rupert."
Đây là một ly cocktail rất đẹp.
Trang Thiếu Châu nheo mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy phần thân ly, khẽ lắc, viên đá hình giọt nước trong ly lay động nhẹ, chất lỏng màu xanh thẫm và tím lấp lánh hòa quyện vào nhau, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, kiêu sa.
Trần Vi Kỳ. Trần Vi Kỳ.
Trong đầu anh vô thức hiện lên nụ cười trống rỗng nhưng xinh đẹp của cô một lần nữa.
Trước đây, trong các sự kiện xã giao, anh từng gặp cô. Khi ấy, cô cũng cười rất cuốn hút, nhưng không hề trống rỗng.
Mỗi lần cô xuất hiện, cô luôn là tâm điểm nổi bật nhất— một người phụ nữ rực rỡ, sang trọng, khéo léo trong chốn phù hoa, mang tham vọng không làm người khác chán ghét. Cô cũng khơi dậy tham vọng của đàn ông.
Ai lại không muốn thứ tốt nhất, đẹp nhất, đắt giá nhất chứ?
"Giọt lệ Rupert." Trang Thiếu Châu khẽ nhắc lại cái tên của ly cocktail.
Những giọt thủy tinh nóng chảy rơi xuống nước có thể hình thành vật thể giống như giọt nước mắt, cứng rắn không thể phá vỡ, thậm chí đạn cũng không xuyên thủng được. Nhưng vật thể cứng cáp này lại có điểm yếu chí mạng, chỉ cần bóp nhẹ vào đuôi là sẽ lập tức vỡ tan thành bụi.
Đó chính là giọt lệ Rupert— vừa cứng cáp vừa mong manh.
"Anh thử đi, ngon lắm đó." Cô gái đó nũng nịu thúc giục.
Trang Thiệu Châu buông tay, ánh mắt mệt mỏi nhìn cô gái trước mặt, chính xác hơn là mái tóc dài của cô ta.
Để tóc dài thế này, mất bao lâu? Một năm, hai năm, hay nhiều năm hơn? Vậy cắt đi mái tóc dài này cần bao lâu? Nửa tiếng, mười phút, hay chỉ là quyết định chỉ trong một khoảnh khắc?
Cô phải yêu nam diễn viên kia đến mức nào, cô mới sẵn sàng cắt đi mái tóc dài như thế vì anh ta?
Cô gái đó thấy Trang Thiệu Châu cứ nhìn mình mãi, ánh mắt sâu thẳm, ngượng ngùng cúi đầu.
Người đàn ông trước mắt quá mức tuấn tú, đôi mắt kia vừa lạnh lẽo vừa như mang theo tình ý, trên người anh toát ra một khí chất vừa cấm dục vừa phóng túng. Sự mâu thuẫn này thật sự khiến người ta mê hoặc.
Cô gái đó không muốn bỏ lỡ cơ hội "một bước lên trời" lần này, định tiến sát lại gần Trang Thiếu Châu, thì nghe thấy một tiếng cười nhạt đầy chế giễu từ anh.
Dù người đàn ông trước mặt trông rất phong độ, thoải mái ngồi đó, nhưng khí thế mạnh mẽ của anh khiến ai nấy đều phải chú ý. Không nghi ngờ gì, trong căn phòng này, anh là người tôn quý nhất, cũng là người kiêu ngạo nhất.
"Anh Trang..." Cô gái đó vừa e dè vừa lo lắng, không dám nhúc nhích thêm.
Trang Thiếu Châu cầm ly cocktail lên, nhấp một ngụm. Hóa ra vị lại ngọt nhẹ và nhạt nhẽo, hoàn toàn không giống như anh tưởng tượng. Anh đẩy ly rượu ra xa, đứng dậy với vẻ thản nhiên, bình luận không chút cảm xúc: "Ly rượu này không xứng với cái tên của nó."
Sắc mặt cô gái đó nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Quay sang Trịnh Khải Quân, anh lên tiếng: "Đi đây, A Quân, mai còn phải họp sớm."
Sau khi lên xe không lâu, thư ký Bạch gọi điện đến, báo cáo tình hình buổi tối: "Thưa sếp, chúng tôi đã đưa cô Trần về nhà an toàn theo như sự chỉ đạo của anh."
"Cô ấy chịu lên xe của tôi à?" Trang Thiếu Châu khẽ nhắm mắt, tựa lưng vào ghế.
"Ban đầu cô ấy không chịu, nhưng trời mưa quá lớn. Vừa ra khỏi cửa đã gặp một vụ tai nạn giao thông. Cô Trần biết xe thể thao không an toàn nên mới đồng ý lên xe của chúng ta."
Trang Thiếu Châu khẽ ừ một tiếng. Đầu dây bên kia tiếp tục báo cáo: "Chìa khóa xe hiện đang ở chỗ tôi. Tôi nói với cô Trần là chờ vài hôm nữa bão tan sẽ gửi trả lại xe."
Trang Thiệu Châu cười nhạt: "Cô ấy đối xử với cậu chu đáo thật đấy."
Thư ký Bạch: "............"
Không phải chứ, thưa sếp, tôi đã đủ khổ rồi mà!
"Mai đưa chìa khóa xe cho tôi."
"Ồ vâng, được ạ!" Thư ký Bạch vội vã đáp lời, chợt nhớ ra điều gì, lắp bắp nói: "À đúng rồi, thưa sếp, còn một chuyện nữa... nhưng... tôi không chắc có nên nói hay không..."
Trang Thiếu Châu bật cười, gương mặt điển trai chìm trong bóng tối của màn đêm: "Neil, cậu nói xem, có phải tôi nên sa thải cậu không?"
Thư ký Bạch nhắm mắt, vội vàng nói nhanh: "Cô Trần không mang bó hoa anh tặng đi. Cô ấy nói bó hoa đẹp như vậy, cứ để lại phòng bao để vị khách tiếp theo thưởng thức!"
"..............."
Trang Thiếu Châu bị nghẹn một cách không thương tiếc.
Không ngờ lần đầu tiên tặng hoa của mình lại thất bại. Thậm chí cô còn không chịu giả vờ mang về nhà rồi vứt đi.
Hầu kết nổi bật trên cổ anh chậm rãi chuyển động, khó mà đoán được cảm xúc trong lòng, giống như đang hút một điếu xì gà vừa cay vừa đắng mà chẳng tìm thấy chút ngọt ngào nào.
Sau một lúc im lặng, khiến thư ký Bạch suýt nghẹt thở, anh chỉ thốt lên một câu "Biết rồi" rồi cúp máy.
Hôm sau, thư ký Bạch mang chìa khóa chiếc Aston Martin đến với tâm trạng lo lắng, hai tay cung kính dâng lên. Trang Thiếu Châu không thèm nhìn, trực tiếp ném chìa khóa vào ngăn kéo.
.................
Mấy ngày tiếp theo, cơn bão mang tên "Hắc Báo" lặng lẽ đi qua. Thời tiết dần quáng đãng hơn, mây mù và sương mưa trên cảng Victoria tan gần hết, các tòa cao ốc san sát nhau cũng dần lộ diện.
Trong những ngày bão, Trần Vi Kỳ lái một chiếc G-Class đến công ty. Xe cao quá, nên mỗi lần mặc váy ngắn lên xuống xe đều rất bất tiện, cứ như đang leo núi. Đợi khi bão đi qua, cô lại đổi sang lái xe thể thao nhưng cảm thấy có gì đó không đúng.
Tiếng động cơ của chiếc Lamborghini không được chỉnh sửa nghe như tiếng máy kéo, ồn ào hơn cả giọng của Dịch Tư Linh. Ngay khi vừa khởi động, cô đã tắt máy.
Ngồi trong khoang lái chật chội và không thoải mái, cô nhìn quanh gara với bảy tám chiếc xe, cuối cùng nhớ ra chiếc Aston Martin của mình vẫn còn ở chỗ thư ký của Trang Thiếu Châu. Đó là chiếc xe cô thường lái nhất, được tùy chỉnh toàn bộ theo sở thích của cô, từ khả năng cách âm đến tính năng điều khiển đều hoàn hảo, tất nhiên, giá cả cũng "đẹp" đến mức kinh ngạc.
Chẳng phải đã nói đợi thời tiết tốt sẽ trả lại hay sao? Bây giờ bão đã qua hai ngày rồi.
"Thư ký Bạch này... còn không giữ lời hơn cả Dịch Tư Linh."
Cô lẩm bẩm một câu, nhưng nếu đối phương quên thì cô cũng chẳng làm gì được. Lúc đưa chìa khóa, cô chỉ để lại số của trợ lý mình. Bây giờ không thể liên lạc trực tiếp, cách duy nhất là đích thân đến chỗ Trang Thiếu Châu tìm người.
Mấy ngày nay Trang Thiếu Châu không liên lạc với cô, khả năng cao là đang giận.
Cô công khai để bó hoa lại trong phòng bao, chẳng khác nào đánh vào mặt anh. Với kiểu đàn ông này, làm gì có chuyện tặng hoa mà bị từ chối cơ chứ?
Thật ra cô không cố ý muốn chọc giận Trang Thiếu Châu. Làm thế không có lợi gì cho cô cả. Tối hôm đó để lại bó hoa, chỉ là vì bản tính bướng bỉnh trỗi dậy.
Xét từ góc độ thương nhân, hành động đó của cô thật sự rất ngu ngốc. Nếu Trần Bắc Đàn biết, chắc chắn anh ta sẽ nói cô không biết suy tính.
Trần Vi Kỳ gõ nhẹ lên vô lăng, bất giác cầm điện thoại, mở email tìm đến địa chỉ của trợ lý tên Cora.
Cô suy nghĩ một lúc rồi soạn tin nhắn: [Chào Cora, chìa khóa xe của tôi đang ở chỗ thư ký Bạch của anh Trang. Có thể nhờ cô nhắn lại anh ấy giúp tôi được không? Nếu hôm nay anh ấy rảnh, nhờ trả xe lại cho tôi, hoặc để trợ lý của tôi đến lấy cũng được. Cảm ơn cô.]
Gara rất tối, khuôn mặt trang điểm tinh tế của cô ánh lên dưới màn hình điện thoại. Khi màn hình tắt, chút ánh sáng còn lại cũng biến mất theo, để lại đôi mắt trầm lặng.
Rất nhanh, chưa đầy một phút sau khi gửi mail, điện thoại của cô lại sáng lên.
Một email mới chưa đọc xuất hiện trong hộp thư.
Tim Trần Vi Kỳ bất giác đập mạnh một nhịp. Mới sáng sớm mà phản hồi nhanh thế này sao?
..............
Chiếc Bentley màu xanh sẫm phiên bản kéo dài chậm rãi rời khỏi dinh thự của nhà họ Trang, nằm gần vịnh. Biệt thự này nằm riêng lẻ trên một ngọn núi, được bao quanh bởi cây cối và sát bên vịnh. Rời khỏi cổng chính vẫn là địa phận của nhà họ Trang, con đường núi riêng dài đến ba cây số, chìm trong màu xanh bất tận, đi qua một sân golf tư nhân và ba trạm gác bảo vệ.
Cửa sổ xe hạ xuống, chỉ còn lại tiếng chim hót và làn gió nhẹ vang vọng.
Trang Thiếu Châu thả lỏng tựa vào ghế, ngón tay thon dài xoay xoay chiếc chìa khóa Aston Martin. Móc khóa rất đáng yêu, đúng kiểu con gái thích, có một chú chó nhỏ bằng da màu xanh treo trên đó.
Khi nhận được email của Trần Vi Kỳ, anh không hề ngạc nhiên, dường như anh đã đoán trước cô sẽ chủ động tìm đến. Một cảm giác chắc chắn không thể sai. Không hôm nay thì cũng ngày mai.
Anh nắm chặt chú chó nhỏ trong lòng bàn tay, ngón tay mơn trớn một lúc, sau đó cẩn thận cất chìa khóa vào túi.
Anh nhanh chóng trả lời, không để cô đợi lâu: [Trưa nay tôi rảnh, có thể đưa xe qua. Cô Trần, cô đang ở đâu?]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro