Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Vòng Xoáy Xâm Lấn

Editor: Moonliz

Một người bạn trai cũ mà ai ai cũng biết.

Trang Thiếu Châu vẫn giữ nụ cười trên môi, lấy từ túi ra một hộp thuốc lá kim loại. Anh châm thuốc mà không hề hỏi ý kiến của Trần Vi Kỳ, một hành động có phần cố ý.

Một quý ông không nên cư xử như vậy.

"Chuyện này khá ầm ĩ đấy." Anh hút thuốc với dáng vẻ đầy mê hoặc, hờ hững gẩy tàn thuốc vào ly rượu, giọng nói trầm thấp, chậm rãi mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ: "Chuyện tình cảm của cô Trần, chẳng ai ở Hương Cảng không biết cả."

Đã là chuyện ai cũng biết, vậy hà tất phải nhắc lại? Hay là anh sợ mình chưa biết đủ chi tiết?

Trần Vi Kỳ mím môi. Cô cố ý nói những lời không mấy dễ nghe, muốn thử phản ứng của anh, nhưng quả nhiên cô chỉ nhận lại sự lạnh nhạt.

Tin tức cô chia tay Chu Tễ Trì rầm rộ khắp nơi. Trong thời điểm nhạy cảm này, đáng lý việc đồng ý bàn chuyện hôn nhân với anh sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng không giữ được bình tĩnh. Nhưng không hiểu dao sự bình thản của anh lại khiến cô có cảm thấy bất an. Không khí xung quanh như đang bị bao phủ bởi một áp lực vô hình khó tả.

Có lẽ là bởi bầu trời ngoài cửa sổ ngày càng tối sầm lại. Mưa lớn như từng viên đá rơi lộp bộp xuống mặt đất. Cảnh tượng ấy đáng sợ đến mức như thể toàn bộ Hương Cảng sắp chìm trong cơn bão.

Trần Vi Kỳ nhìn ly rượu đã cạn: "Đúng là khá ầm ĩ. Anh Trang đã biết thì thôi, tôi chủ động nói ra chỉ để thể hiện thành ý. Tôi không có ý gây chuyện, mong anh đừng nghĩ nhiều."

Cô ngẩng mặt lên, mỉm cười dịu dàng:
"Anh Trang, cả hai chúng ta đều biết rõ tại sao lại dùng bữa vào buổi tối nay, đúng không?"

Trang Thiếu Châu nheo mắt: "Đương nhiên."

"Tôi chỉ muốn anh không phải băn khoăn hay nghi ngại về chuyện này. Ừm... Hoặc nói đúng hơn là không canh cánh trong lòng. Dù gì tôi cũng đã chia tay với anh ấy rồi. Chuyện đó đã là quá khứ rồi, sau này cũng sẽ không..."

Giọng nói dịu dàng bất chợt dừng lại, như thể bị một cú đánh nặng nề buộc cô phải dừng.

Cô không ngờ chỉ một câu nói đơn giản lại khó thốt ra đến thế.

——— Sau này cũng sẽ không còn bất cứ liên hệ nào với anh ấy nữa.

Như thể vừa thốt ra câu ấy, tất cả những ký ức yêu đương đã qua sẽ tan biến thành làn sương trắng mịt mờ trước mắt. Trần Vi Kỳ bỗng cảm thấy một cơn đau âm ỉ trong lòng, bàn tay cô siết chặt tấm khăn trải bàn.

"Không còn gì nữa?" Trang Thiếu Châu không để cô có thời gian lưỡng lự, lên tiếng hỏi tiếp.

Trần Vi Kỳ hoàn hồn, nhận ra người đàn ông trước mặt đang nhìn cô chăm chú, đôi mắt anh chiếm trọn tầm nhìn của cô, khiến cô không còn tâm trí nghĩ đến bất cứ điều gì khác.

Mắt của Trang Thiếu Châu rất đẹp, đúng chuẩn mắt đào hoa, với nếp mí sâu. Dưới ánh đèn, đồng tử của anh có sắc nâu nhạt, giống như hạt cà phê được rang kỹ. Đôi mắt ấy, khi nhìn chằm chằm vào người khác mà không biểu lộ cảm xúc, mang lại áp lực vô cùng lớn.

——Trang Thiếu Châu không dễ đối phó.

Trần Vi Kỳ rút ra kết luận lần nữa. Cô chỉ còn hai lựa chọn: hoặc nói thẳng, hoặc lập tức rời khỏi bữa tiệc.

"Không còn gì nữa sao?" Anh kiên nhẫn hỏi lại lần thứ hai.

"Sẽ không còn bất cứ liên hệ nào nữa, và cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh và gia đình anh hoàn toàn có thể yên tâm, không cần lo lắng về điều này. Đây là cam kết của tôi." Trần Vi Kỳ bình tĩnh nói xong. Chiếc khuyên tai hình chim ruồi trên tai cô lắc nhẹ trong không khí, muốn bay lên nhưng lại rơi xuống.

Trang Thiếu Châu im lặng vài giây trước khi cất lời: "Tất nhiên là tôi không hề để ý."

Anh dập tắt điếu thuốc trong ly rượu, bấm chuông gọi phục vụ mang một chiếc ly mới đến. Người phục vụ nhanh chóng thay ly, sau đó rót đầy ly champagne cho Trần Vi Kỳ.

Anh nhướng mày, nụ cười mờ nhạt, khó đoán cảm xúc: "Cô Trần sẵn lòng nói với tôi những điều này làm tôi rất ngạc nhiên đấy. Có lẽ cô đã có dự tính gì đó rồi, cứ nói thẳng ra đi. Nếu tôi đồng ý được, tôi sẽ đồng ý."

Cô ba nhà họ Trần không phải loại người dễ chịu thiệt. Cô nhất định sẽ tìm cách lấy lại những gì đã mất từ nơi khác. Việc cô chủ động đề nghị kết hôn chắc chắn là đã tính toán lợi ích rất rõ ràng.

Trần Vi Kỳ đưa ngón tay lướt nhẹ lên tấm khăn trải bàn nhung mềm mại. Dưới ánh mắt thẳng thắn của anh, cô không còn quanh co, nói với phong thái của một người từng trải trên thương trường: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ cần anh đóng vai một người chồng tốt trước mặt người ngoài. Còn về chuyện sau lưng..."

Cô mỉm cười rạng rỡ, nhưng đáy mắt trống rỗng, giống như một doanh nhân xuất sắc đã quen giao dịch, sẵn sàng mang cả bản thân ra để trao đổi.

Phần lớn những cuộc hôn nhân trong giới thượng lưu đều như thế. Chẳng phải ba mẹ cô cũng vậy sao?

Bề ngoài thì hòa thuận, nhưng bên trong lạnh lùng.

"Sau lưng, chúng ta có thể sống cuộc sống riêng của mình. Tôi sẽ không can thiệp vào anh, chỉ cần... anh đừng làm gì quá đáng."

Trang Thiếu Châu mỉm cười, thuận tay mở chai Hennessy trong xô đá, rót cho mình nửa ly. Anh nhẹ nhàng hỏi: "Thế nào là quá đáng?"

Trần Vi Kỳ mỉm cười đáp: "Chỉ cần anh Trang không dẫn bạn gái đến trước mặt tôi, không để bạn bè và gia đình tôi biết, giải quyết ổn thỏa với truyền thông. Còn lại, tôi sẽ không can thiệp. Tôi chỉ cần một cuộc hôn nhân trông có vẻ đủ thể diện và hào nhoáng."

Ý của cô là, cô ngầm đồng ý việc anh có thể thoải mái ở bên ngoài.

Trang Thiếu Châu ngỡ ngàng trong giây lát, không thốt ra nổi nửa lời, chỉ có thể trầm mặc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Hóa ra, cô còn cứng rắn hơn anh tưởng, tựa như một bông hồng đầy gai. Anh thực sự không thích kiểu phụ nữ như thế này, không dễ thương, không mềm mỏng, khó lòng lay động. Anh không biết nên đối xử tốt với cô hay dứt khoát tránh xa.

Trang Thiếu Châu uống một ngụm rượu lớn, cảm giác như băng lửa đang tràn qua cổ họng. Anh nhếch môi: "Được thôi, cô Trần."

Anh đồng ý quá dễ dàng, thậm chí có hơi bất cần.

"Vậy nghĩa là anh đồng ý rồi?" Trần Vi Kỳ nhìn anh, lúc này nụ cười mới thực sự rạng rỡ và thoải mái.

"Tại sao lại không đồng ý?"

Trang Thiếu Châu nhìn cô, nụ cười nửa miệng, giọng nói như bị rượu đốt cháy, khàn khàn: "Có một người vợ rộng lượng như cô Trần là phúc của tôi. Tôi nên cảm kích mới phải. Chấp nhận chia sẻ chồng mình với người khác, đúng là cô Trần khiến tôi mở mang tầm mắt."

Giọng điệu quá mức mỉa mai khiến đầu óc Trần Vi Kỳ ong lên. Nụ cười trên môi cô cứng đờ, sắc mặt lập tức trở nên tệ hại.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám chế nhạo trước mặt cô. Vốn dĩ việc ngồi xuống thực hiện một giao dịch trắng trợn với một người đàn ông xa lạ đã rất khó chịu, đối phương lại không những không cảm kích mà còn dùng lời lẽ cay nghiệt chỉ trích đạo đức của cô. Với Trần Vi Kỳ, đây chẳng khác nào một nỗi nhục nhã lớn lao.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Anh Trang không thích thì thôi, nhưng anh đừng quá đáng. Tôi không phải là..."

Cô siết chặt đầu ngón tay, tự nhủ không được hành động bốc đồng. Nếu không thể đạt được thỏa thuận, cũng không nên đắc tội với anh. Làm mất lòng nhà họ Trang ở Hương Cảng này sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy nhục nhã, ấm ức, thậm chí là đau lòng.

Cô cũng khao khát một cuộc hôn nhân viên mãn. Nếu không vì bất đắc dĩ, ai lại muốn nói ra những lời khó nghe và thực hiện một giao dịch xấu xí như vậy?

"Không phải là gì?" Giọng của Trang Thiếu Châu lạnh như băng, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn.

Trần Vi Kỳ quay phắt mặt đi, cười lạnh:
"Không phải là không có anh thì không được. Người để chọn đầy ra, nếu anh Trang đã thế này, vậy thì thôi đi."

Nói xong, cô gọi con chó nhỏ đang nằm cạnh bể cá. Chú chó vẫy đuôi nhưng không nỡ rời đi.

"Về nhà nào." Cô cau mày.

"Gâuuuuu..."

Cô nghiến răng, gọi thêm một lần nữa nhưng không được. Đành tự mình bước qua, định bế nó đi. Cô vừa cầm lấy túi, vừa vòng qua bàn thì Trang Thiếu Châu cũng chậm rãi đứng dậy. Chỉ với vài bước chân dài, anh đã chắn trước mặt cô, không cho cô rời đi.

Thân hình cao lớn của anh giống như một bức tường, hoàn toàn bao phủ cô. Tuy dáng người cô không gầy yếu nhưng đứng trước anh lại trông mảnh mai hơn rất nhiều.

"Tránh ra ———"

Cô nhấn từng chữ, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, dáng vẻ kiêu sa toát lên sự kiêu hãnh khó xâm phạm.

Trang Thiếu Châu cúi đầu nhìn cô, thấy hàng mi cô khẽ run. Anh chậm rãi nói, giọng bình thản nhưng sắc lạnh: "Thật ngạc nhiên khi cô Trần kiêu ngạo như thế này lại chịu được việc chồng mình có nhân tình bên ngoài."

Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Đừng bóp méo ý tôi!"

Trang Thiếu Châu nhếch môi, giọng điệu ung dung nhưng từng từ lại sắc bén: "Không phải cô Trần có ý đó hay sao? Cưới xong để tôi thoải mái nuôi tình nhân, còn sẵn sàng che giấu giúp tôi. Hay cô nghĩ tôi có thể làm vậy thì cô cũng có thể à? Tính toán của cô quả là rất tốt."

Ánh mắt anh lóe lên một tia khó chịu, giọng nói trầm thấp như tiếng vọng từ một vực thẳm sâu thẳm: "Nói thử xem, sau khi kết hôn, cô Trần định tìm ai làm tình nhân?"

Lời anh chỉ thiếu chút nữa là gọi thẳng tên người đó ra.

Đồng tử Trần Vi Kỳ co lại. Trái tim cô như chìm trong băng giá, nhưng lại bị hơi thở nóng bỏng của Trang Thiếu Châu thiêu đốt.

Thời tiết bên ngoài ngày càng tồi tệ hơn, cơn bão kèm gió lớn khiến cả người đi đường và xe cộ đều loạng choạng. Cảnh báo từ đài khí tượng cho biết cơn bão mang tên "Hắc Báo" sẽ đổ bộ mạnh vào Hương Cảng trong đêm nay.

Cô nhìn những vệt nước méo mó trên tấm kính, trong đầu bỗng lóe lên ý nghĩ: Chẳng lẽ sau khi kết hôn, mình còn đi tìm Chu Tễ Trì?

[A Trì, em nghĩ kỹ rồi, chúng ta chia tay đi.]

[Em đã quyết định rồi sao?]

[Đúng vậy.]

[Ừ, anh tôn trọng quyết định của em. Vi Vi, chúc em mọi điều tốt lành, mãi mãi rực rỡ.]

Kết thúc thật rồi.

Cô kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể làm ra những chuyện không đứng đắn, tự hạ thấp bản thân mình, cũng như làm tổn thương Chu Tễ Trì đây chứ?

Bên trong phòng bao bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ, như thể tất cả rơi vào trong bể cá, ánh sáng xanh thẫm mờ ảo từ nước phản chiếu lên không gian xung quanh hai người. Bên ngoài, bếp trưởng đã đứng chờ từ lâu, nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong mà không biết có nên vào hay không.

Hai người cứ lặng lẽ đối diện nhau như vậy, bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt. Cuối cùng, Trần Vi Kỳ nghe thấy tiếng thở dài từ trên đỉnh đầu mình.

Trang Thiếu Châu cúi người sát lại gần. Hơi thở nóng bỏng đặc trưng của đàn ông bao trùm cô trong chớp mắt. Cơ thể cô lập tức căng cứng, trong hơi thở thoảng qua mùi thuốc lá đắng, hòa quyện với một mùi hương phức tạp, vừa sạch sẽ lại vừa dịu dàng. Trong thoáng chốc, cô chỉ nhận ra trong đó có hương cam Bergamot.

Giây tiếp theo, anh dịu dàng gỡ từng ngón tay đang siết chặt của cô, nhẹ nhàng lấy chiếc túi xách từ tay cô: "Tôi biết cô Trần không muốn nhìn thấy tôi. Bữa tối được chuẩn bị cho cô, nếu muốn đi thì cũng là tôi đi."

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Anh Trang, cần phục vụ bữa tối không ạ?"

"Vào đi." Trang Thiếu Châu đặt túi xách của cô lên ghế sofa.

Trần Vi Kỳ khẽ nhíu mày, nhanh chóng thu lại mọi cảm xúc, thay vào đó là nụ cười lịch sự, đúng mực. Trang Thiếu Châu nhìn toàn bộ quá trình cô thay đổi biểu cảm một cách thành thục mà không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Bếp trưởng đích thân mang món chính vào. Đó là một người Pháp, nói tiếng Trung rất lưu loát, thậm chí còn bập bẹ vài câu tiếng Quảng Đông không chuẩn.

"Thưa cô Trần, món chính tối nay dành cho cô là tôm hùm xanh nướng thảo mộc, kết hợp với sốt kem chanh tươi mát. Hy vọng cô sẽ thích."

Trần Vi Kỳ tao nhã nói lời cảm ơn.

Bếp trưởng vui vẻ giới thiệu thêm các món chính khác: ức vịt sốt quả mọng, mỳ Ý mang hương vị pha trộn kiểu Việt Nam, súp trong hầm với ốc và thảo mộc, và một phần dưa lưới Shizuoka tráng miệng. Ngay cả chú chó nhỏ cũng có một khay riêng gồm thịt và rau củ quả, nổi bật là phần thịt tôm hùm xanh luộc béo ngậy. Chú chó nhỏ chẳng quan tâm nhiều, có đồ ăn thì cứ ăn thôi, nó cúi đầu ăn lấy ăn để, không chừa lại chút nào.

Sau khi mọi người ra ngoài, bầu không khí im lặng lại bao trùm. Chỉ còn tiếng chú chó đang liếm khay đồ ăn.

Trang Thiếu Châu cầm lấy chiếc áo vest đặt trên lưng ghế sofa, bước đến cạnh bàn ăn, nhấc hộp thuốc và bật lửa lên. Khi lướt qua bên cạnh cô, anh dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô: "Cô Trần, tôi sẽ cho cô một cuộc hôn nhân đủ thể diện và hoàn mỹ, cũng như sẽ tuyệt đối trung thành với cuộc hôn nhân của chúng ta."

"?"

Trần Vi Kỳ ngẩng lên, ánh mắt đầy thắc mắc, không hiểu anh bỗng dưng nói những lời này là có ý gì.

Trang Thiếu Châu không nhìn cô, nghiêng người, ngón tay dài gõ nhẹ vào chiếc bật lửa, giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn: "Nhưng tôi không thể chịu đựng một người vợ hai lòng. Cô Trần, tốt nhất đừng ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa."

Cánh cửa phòng đóng lại, thế giới một lần nữa chìm vào yên tĩnh. Chỉ còn tiếng mưa bão rền rĩ bên ngoài làm nền. Những áp lực nặng nề cũng theo anh mà biến mất, chỉ còn lại hương cam Bergamot dịu dàng thoảng trong không khí. Mùi hương của anh hoàn toàn trái ngược với con người anh.

Bữa ăn trên bàn tinh tế, đắt đỏ, nhưng Trần Vi Kỳ lại không có chút cảm giác thèm ăn nào. Dù vậy, cô vẫn ép mình ngồi xuống, cầm dao nĩa lên. Trong đầu cô hỗn loạn, những lời của anh vẫn vang vọng bên tai——

"Tôi sẽ trung thành với cuộc hôn nhân."

Nghe như một lời hứa.

Nhưng tại sao anh lại phải hứa với cô?

Trang Thiếu Châu bước ra khỏi phòng bao, đưa tay nới lỏng cà vạt, tâm trạng hỗn loạn, anh châm một điếu thuốc.

Bếp trưởng Aimon đi tới, kính cẩn hỏi ý kiến anh về các món ăn. Tối nay là lần đầu tiên ông chủ lớn tự mình mời một cô gái dùng bữa tối riêng tư, cả nhà hàng đều đang căng thẳng chuẩn bị chu đáo.

Rất ít người biết rằng, thực ra nhà hàng Monblue thuộc sở hữu của Trang Thiếu Châu.

Dù không động đến món nào, Trang Thiếu Châu vẫn trả lời qua loa: "Không tệ."

Aimon nhận ra tâm trạng của ông chủ không tốt, ông ta nhún vai, giơ ngón cái lên và dùng tiếng Quảng Đông lơ lớ của mình nói: "Cô gái đó giống như thần Venus, không không, giống nữ thần Athena. Hai người thật sự rất xứng đôi!"

Trang Thiếu Châu khẽ nhếch môi, búng tàn thuốc một cách hờ hững, tự giễu:
"Thật sao? Có lẽ cô ấy nghĩ tôi không xứng với cô ấy."

Anh quay người rời đi: "Tôi đi đây, Aimon. Chăm sóc cô ấy giúp tôi, nghĩ cách làm sao để cô ấy ăn hết bữa tối." Anh vỗ nhẹ lên ngực Aimon, rồi bước đi.

Thư ký Bạch từ nhà vệ sinh bước ra, phát hiện ông chủ đã chuẩn bị rời đi, liền chạy đuổi theo: "Ông chủ!"

Trang Thiếu Châu cắn điếu thuốc, khi đi ngang quầy lễ tân thì thò tay lấy vài viên sô-cô-la đen từ khay đồng bỏ vào túi. Tối nay anh không ăn gì, sợ không kịp về đến nhà đã đói lả.

"Đi bảo tài xế lấy xe. Tôi đã uống rượu."

Thư ký Bạch nhìn anh với vẻ mặt sốt ruột, muốn nói lại thôi: "Anh cứ đi vậy sao?"

Trang Thiếu Châu liếc mắt nhìn anh ta.

"Vậy còn hoa và quà mà bà chủ dặn phải mang theo..."

Anh chợt nhớ ra việc này. Dự định ban đầu là đợi khi đưa Trần Vi Kỳ về nhà sẽ đưa hoa và quà cho cô. Anh nhíu mày, giọng nói lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: "Cậu không biết tự mang đi sao?"

Thư ký Bạch thầm nghĩ, việc này chẳng khác nào đẩy tôi vào chỗ chết. Với tính cách của bà chủ, nếu biết tôi tự tiện làm thay, chắc chắn sẽ mắng tôi đến không còn mặt mũi nào.

"Tôi không muốn..." Thư ký Bạch yếu ớt phản đối.

Trang Thiếu Châu: "..."

"Thế thì vứt đi." Anh ném điếu thuốc vào thùng rác, bóc một viên sô-cô-la đen, vị đắng nồng nàn tan dần trên đầu lưỡi.

Thư ký Bạch đứng nhìn ông chủ bước đi, không còn cách nào khác, đành cắn răng lấy hoa và quà từ ngăn tủ ở quầy lễ tân ra.

Bó hoa được bảo quản trong tủ lạnh, khi mang ra, hương thơm thoang thoảng dường như còn đọng lại chút sương mát.

Thư ký Bạch cảm thấy rất tiếc. Hoa là do ông chủ tự tay chọn tại cửa hàng, phải tự mình tặng mới có hiệu quả. Việc gì lại để một trợ lý như anh ta đến làm thay chứ.

Khi đang mải nghĩ xem lát nữa gặp mợ chủ tương lai nên nói gì để làm cô vui lòng, cửa thang máy vừa đóng lại đã mở ra lần nữa. Người đàn ông cao lớn bước nhanh trở lại, tiện tay khoác áo vest lên người.

"Sao thế?" Thư ký Bạch ngạc nhiên.

"Cậu ở lại đây, lát nữa đưa cô ấy về nhà." Trang Thiếu Châu lạnh lùng dặn dò, đồng thời lấy lại hoa và quà.

Trong ánh đèn mờ ảo và yên tĩnh, những bông hồng tím rực rỡ được anh ôm vào lòng. Anh cúi đầu, liếc nhìn một cái, rồi siết chặt vòng tay hơn.

Chỉ đến khi ông chủ bước vào phòng bao, thư ký Bạch mới thở dài một hơi. Thực ra, anh ta rất muốn nhắc sếp một điều: Đi tặng hoa mà mặt lạnh thế kia, thì hiệu quả chắc chẳng ra gì, có khi còn không tặng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro