Chương 1: Tín hiệu bão số ba
Editor: Moonliz
Kể từ khi Đài thiên văn Hương Cảng phát tín hiệu bão số ba, nhiệt độ không ngừng giảm, bầu trời u ám, những đám mây đen dày đặc bao trùm cả bầu trời của thành phố. Trong thời tiết tồi tệ này, dường như không có sự khác biệt lớn giữa ban ngày và ban đêm.
Những hạt mưa nhỏ như pha lê rơi xuống che kín cửa kính. Khi không bật đèn, căn phòng tối đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trên bàn trà bừa bộn chất đầy chai rượu, trang sức và một vài món điểm tâm ăn dở. Chiếc laptop gần như sắp tắt, màn hình bảo vệ là một bức ảnh của một cặp đôi.
Trên thảm, một tạp chí giải trí trông rẻ tiền bị vứt xuống. Trang bìa cũng là một bức ảnh của một cặp đôi, nhưng bức ảnh đã bị chỉnh sửa với hiệu ứng rách nát ác ý, kèm theo dòng tiêu đề lớn màu vàng chói mắt thu hút sự chú ý:
[Truyện cổ tích tan vỡ! Chuyện tình cảm của Vi Kỳ đổ vỡ sau chỉ một năm! Hai lần đạt ảnh đế cũng không bước nổi vào hào môn trăm tỷ!]
Người phụ nữ nằm trên ghế sofa đã ngủ quên. Cô trở mình, chiếc chăn cashmere đắp trên bụng trượt xuống, cùng với một chai whiskey. Rượu đổ hết lên cuốn tạp chí.
Bên ngoài, mưa ngày càng dữ dội hơn, như những con sóng giận dữ cuốn trào. Khi chiếc laptop chuẩn bị bước vào chế độ ngủ, thì có một email được gửi đến, làm màn hình mờ mờ bỗng sáng lên.
[Cora: Kính gửi cô Trần, tôi là Cora, trợ lý của anh Trang. Anh Trang nhờ tôi hỏi cô có rảnh từ 6 giờ đến 8 giờ tối cuối tuần này không? Nếu cô rảnh, bữa tối sẽ được sắp xếp tại nhà hàng Monblue trên đường Jordan. Nếu cô có món nào không ăn được, xin cứ thông báo, tôi sẽ chờ phản hồi từ cô.]
Khi Trần Vi Kỳ tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ 3 giờ sáng. Một tia sét chói lòa xé toạc bầu trời, chiếu sáng toàn bộ sự hỗn độn trong căn phòng. Mùi rượu nồng nặc hòa quyện với không khí ẩm thấp.
Chú chó Greyhound màu xám nhỏ của cô, đang vẫy đuôi, lo lắng chạy quanh cô. Có lẽ vì cô nằm im quá lâu, nên nó sợ cô đã chết.
Đầu Trần Vi Kỳ đau như búa bổ, cố gắng bò dậy từ sofa. Không ngờ mình lại ngủ quên ở phòng khách nữa rồi. Dạo gần đây, cứ uống rượu xong là cô ngủ bừa bãi. Cô kéo Greyhound vào lòng ôm, tiện tay bật sáng chiếc laptop. Nhận diện khuôn mặt xong, máy tự động mở khóa.
"Yên nào, Bảo Bảo..."
Giọng cô khàn khàn vì đã khóc trước khi ngủ, nhẹ nhàng dỗ dành chú chó con đang liếm mặt cô liên tục.
Chỉ mới ngủ từ lúc chiều đến rạng sáng mà WhatsApp của cô đã đầy tin nhắn chưa đọc.
Bella: [Giám đốc Trần, kế hoạch hoạt động mới nhất đã được gửi vào email cá nhân của cô, xin kiểm tra.]
Linda: [Cô ba, cô có ở căn hộ không? Có cần tôi mang bữa tối qua không?]
Anh cả: [Ba cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Vài ngày nữa rảnh thì về nhà ăn cơm, mẹ nhớ em lắm.]
Anh cả: [Tanya, nghe máy đi. Anh lo cho em.]
Mommy: [Con ngoan, hay là dọn qua ở với mommy nhé? Căn hộ của con bé xíu, đến giày của con cũng không đủ chỗ chưa, mommy thương con lắm.]
Dì Tĩnh: [Vi Vi, dì làm một ít bánh Madeleine vị cam mà con thích, dì mang qua cho con nhé? Dù bận đến đâu cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ.]
Anh hai: [Chia tay thôi mà người đẹp, có gì ghê gớm đâu. Tuần sau anh dẫn em đi Las Vegas chơi lớn. Suỵt, đừng nói cho Trần Bắc Đàn biết nhé!]
Trần Vi Kỳ mím môi, không muốn trả lời những tin nhắn này.
Cô không muốn nhận được quá nhiều sự quan tâm và chú ý vì chuyện chia tay. Cô không thích để lộ sự yếu đuối của mình, dù với những người thân thiết nhất.
Mia: [Trần Vi Kỳ, cô cắt tóc rồi à? Định làm trò gì vậy? Đừng tưởng giả vờ đáng thương là tôi sẽ nhường vị trí danh viện số một Hương Cảng cho cô! /Tức giận/]
Cuối cùng cũng có một tin nhắn bình thường. Trần Vi Kỳ nhếch môi, ánh sáng yếu ớt từ màn hình hắt lên gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt của cô. Mái tóc ngắn ngang cằm được vén sau tai. Cô gửi lại một loạt biểu cảm linh tinh vô nghĩa, chẳng màng giờ đang là ba giờ sáng, đối phương có thể bị cô làm phiền mà bừng tỉnh, rồi nổi giận.
Càng nổi giận càng tốt, cô thầm nghĩ một cách đầy ác ý.
Thoát khỏi WhatsApp, cô mở hộp thư, thần kinh bất ổn giữa đêm khuya đi kiểm tra kế hoạch sự kiện mà trợ lý gửi.
Đầu tháng sau, thương hiệu trang sức cao cấp Reberi sẽ tổ chức một buổi tiệc kỷ niệm một trăm năm hoành tráng tại Thượng Hải, mời các nhân vật nổi tiếng và ngôi sao từ nhiều lĩnh vực tham dự.
Reberi là thương hiệu trang sức cao cấp đến từ Ý. Bảy năm trước, khi Reberi lâm vào cảnh suy thoái, tập đoàn xa xỉ phẩm CDR của nhà họ Trần đã mạnh tay thâu tóm thương hiệu này, đổi tên tiếng Trung thành "Nhuy Bạc" và tiến hành cải cách triệt để, giúp Reberi quay trở lại hàng ngũ những thương hiệu trang sức cao cấp hàng đầu.
Hiện nay, Reberi Group nằm dưới sự quản lý của Trần Vi Kỳ, và sự kiện kỷ niệm một trăm năm lần này cũng do cô trực tiếp lên kế hoạch.
Email của trợ lý đã chìm sâu dưới cùng hộp thư. Email mới nhất lại đến từ Cora, trợ lý của anh Trang, với nội dung là lời mời ăn tối.
Trần Vi Kỳ khựng lại, không hiểu lời mời kỳ lạ này từ đâu đến.
Anh Trang? Trang nào?
Đầu óc cô bị cồn làm tê liệt, phải mất một lúc lâu mới nhớ lại cuộc cãi vã tại nhà họ Trần vào tháng trước.
"Trần Vi Kỳ, con không muốn gả vào nhà họ Trang cũng được, muốn tiếp tục chơi trò gia đình với cậu minh tinh nhỏ đó cũng được. Nhưng con phải giao lại tất cả, bao gồm cả vị trí CEO của Reberi! Ba muốn xem con trắng tay rồi, thì liệu cậu ta còn ở bên con không."
"Nhà họ Trần chúng ta đã có một gã lập dị như anh hai con là đủ mất mặt. Con đừng mong lại đưa thêm một người từ giới giải trí về nhà. Cả đời này ba cũng sẽ không bao giờ đồng ý!"
"Sau này Reberi sẽ để cho Tâm Đường quản lý. Nó có tài nguyên từ Trịnh Hoằng Khải, ba thấy cũng chẳng kém ai."
Những lời này như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Trần Vi Kỳ. Sau đó, là tiếng đồ thủy tinh bị ném vỡ. Trong cơn giận dữ, cô dọn ra khỏi nhà họ Trần.
Không ngoài dự đoán, "anh Trang" này chính là Trang Thiếu Châu – cậu hai của tập đoàn Thịnh Huy, người thừa kế tương lai của nhà họ Trang. Đây cũng là "vị hôn phu lý tưởng" mà ba cô, Trần Huyên Trung, chọn cho cô.
Quả là một vị hôn phu tốt. Nhà họ Trang có nền tảng sâu dày, đã giàu có qua năm thế hệ. Tập đoàn Thịnh Huy sở hữu hệ thống ngân hàng phủ sóng toàn cầu, là một trong ba ngân hàng lớn nhất Hương Cảng. Họ còn có sự hậu thuẫn chính trị mạnh mẽ từ nội địa, tiền tài lẫn quyền thế đều không ai sánh bằng, đứng đầu giới hào môn.
Bên ngoài, cơn bão dữ dội khiến cửa kính rung lên, tiếng gió gào thét xé toang màn đêm. Trong căn phòng tối, Trần Vi Kỳ không cảm xúc nhìn chằm chằm vào email, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Khi cô không cười, gương mặt mang vẻ đẹp lạnh lùng, cao ngạo. Trông cô như một bức tượng thần Venus chìm sâu dưới đáy biển, không muốn để ai phát hiện.
Sau khi biết cô chia tay, gia đình đã tự ý đồng ý cuộc hôn nhân với nhà họ Trang mà không hỏi ý kiến cô dù chỉ một lần.
Vậy ai đã đưa địa chỉ email cá nhân của cô ra ngoài? Là cha, mẹ, hay... anh cả?
Sáng hôm sau, Trần Vi Kỳ dọn dẹp hết dấu vết của cơn say, đứng trước gương nhìn mái tóc ngắn của mình, vẫn chưa quen lắm.
Mái tóc dài uốn lọn chạm eo mà cô từng yêu quý nhất, không cho ai tùy tiện đụng vào, mỗi tháng chi hàng trăm triệu để dưỡng, nay đã bị cô cắt phăng. Khi cắt, Tony đau lòng như thể đang cắt đô la Hồng Kông.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại bốc đồng rồi đi cắt tóc. Cô vốn không phải kiểu người lãng mạn hay làm điều vô nghĩa. Cô thực tế đến mức đôi khi chính mình cũng sợ hãi. Nếu không, cô đã chẳng vì quyền lực và tiền tài mà từ bỏ người cô thầm yêu từ khi còn trẻ.
Và từ bỏ một cách dễ dàng đến mức không chút thèm giãy giụa dù chỉ một ít.
Tiếng cà phê nhỏ giọt từ máy pha, kết thúc bằng một tiếng "đinh" báo hiệu đã sẵn sàng.
Cầm ly cà phê trên tay, tay còn lại dắt chú chó Greyhound nhỏ vẫy đuôi, cô bước ra khỏi nhà.
...............
Chiếc Aston Martin màu bạc phóng qua màn mưa xám xịt, như một bóng ma hòa làm một với những đám mây đen. Sau một cú phanh gấp, chiếc xe dừng ngay ngắn trước cửa chính của trụ sở tập đoàn CDR.
Nhân viên bảo vệ nhận ra chiếc xe quen thuộc, lập tức bước tới cung kính mở cửa, nhận chìa khóa để đỗ xe.
Trong sảnh lớn, những ánh mắt tò mò dõi theo người phụ nữ cao ráo đeo kính râm. Khi thấy chú chó Greyhound màu xám, mọi người mới dám chắc đó là cô cả. Không ai khác ngoài cô dám dắt chó vào trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Trần.
Đại tiểu thư cắt tóc rồi sao?
Mọi người nhìn nhau, sự tò mò hiện rõ trên gương mặt.
Gần đây, chuyện Trần Vi Kỳ chia tay đã gây xôn xao dư luận. Chỉ cần mua đại một tạp chí giải trí, gần như chắc chắn trang bìa sẽ là: "Cô ba nhà họ Trần tuyên bố chia tay minh tinh Chu Tễ Trì. Tình yêu tan thành người dưng."
Sau khi chia tay, cô gần như biến mất khỏi công chúng. Hôm nay là lần đầu tiên cô xuất hiện.
Chú chó Greyhound nhỏ thích nơi đông đúc, đôi tai đã dựng đứng lên vì phấn khích. Trần Vi Kỳ suýt không giữ nổi dây xích, đành bất lực lên tiếng: "Bảo Bảo, đi chậm thôi. Lên tầng với mẹ trước, lát nữa xuống chơi."
Chú chó lè lưỡi, nhìn cô như muốn phản đối. Trần Vi Kỳ mỉm cười, cúi xuống xoa tai nó.
"...Tanya?"
"Ôi trời! Tôi suýt không nhận ra. Sao chị lại cắt tóc thế này?"
Tiếng gọi nhỏ nhẹ từ phía sau khiến nụ cười trên môi cô lập tức biến mất. Cô đứng thẳng lưng, xoay người lại. Trước mặt cô là một gương mặt rạng rỡ: Trần Tâm Đường, con gái của ba cô và người tình đầu tiên của ông ta, cũng là em gái cùng cha khác mẹ của cô.
"Có chuyện gì không?"
Dường như Trần Tâm Đường có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh băng từ sau kính râm, nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ thản nhiên, nhún vai, cười tươi: "Tôi thì có chuyện gì với chị chứ. Không phải là do chị cãi nhau với ba, làm cả nhà nháo nhào cả lên sao?"
Cô ta nhiệt tình đưa ra lời khuyên: "Chị cãi làm gì. Lại còn chuyển nhà, cắt tóc, tự làm khổ mình. Tôi phải nói trước, tôi hoàn toàn ủng hộ chị với Tễ Trì. Tanya, chị mềm mỏng lại, xin lỗi ba đi. Ông ấy thương chị nhất, rồi cũng sẽ nhượng bộ thôi. Đừng căng thẳng thế."
Trần Vi Kỳ nhếch môi, buông lời lãnh đạm: "Emily, tôi chia tay rồi. Có phải cô lo lắng lắm không?"
Trần Tâm Đường biến sắc: "Tôi lo lắng gì chứ..."
"Tất nhiên là phải lo rồi. Cô mong tôi vì chuyện tình cảm này mà cãi vã với ba. Dù sao thì... cô cũng rất thích nhặt lại đồ bỏ đi mà."
"Đừng có vu khống! Sao chị lúc nào cũng nghĩ xấu thế? Ba ép chị liên hôn với nhà họ Trang. Tôi chỉ thấy thương chị mất tình yêu lại phải sống cả đời với người chị không thích cũng không được hay sao?"
Trần Vi Kỳ nhướn mày, kéo kính râm xuống, để lộ đôi mắt sắc sảo ánh lên vẻ châm biếm: "Được, được. Là tôi nghĩ quá nhiều. Nhưng mà... cậu chủ nhà họ Trang đẹp trai, phong độ, lại là người thừa kế nhà họ Trang. Cả Hương Cảng đều muốn gả cho anh ta. Sao cô biết tôi sẽ không thích anh ta?"
Tâm Đường sững sờ, nhìn cô không thể tin nổi: "... Chị đồng ý rồi sao?"
Trần Vi Kỳ nâng ly cà phê, mỉm cười đầy ẩn ý: "Cô đoán thử xem."
Trần Tâm Đường cười lạnh: "Đừng nghĩ nhà họ Trang đơn giản như vậy. Cậu chủ nhà họ Trang không giống Chu Tễ Trì đâu, anh ta không phải hạng người dễ đối phó, cũng chẳng rộng lượng để chấp nhận chị và Chu Tễ Trì. Chị à, tôi khuyên chị đừng nhảy vào hố lửa."
Ly cà phê trong tay Trần Vi Kỳ vô tình nghiêng đi. Trần Tâm Đường hét lên khi thấy cà phê loang ra trên chiếc váy cao cấp của mình.
"Sorry, trượt tay."
Cô thản nhiên lấy điện thoại ra, chuyển khoản bồi thường: "Tiền bồi váy đây. Đỡ phiền cô đi mách ba và khóc lóc với chồng rằng tôi ức hiếp cô."
"Đi thôi, Bảo Bảo. Con đúng là thích những trò lố lăng này."
Cô dịu dàng ôm chú chó đang khoái chí xem náo nhiệt, xoay người bước vào thang máy.
Trần Tâm Đường không dám làm loạn trên địa bàn của Trần Bắc Đàn, nhưng chiếc váy dính bẩn khiến cô ta vô cùng nhục nhã. Nhân viên qua lại đều liếc nhìn cô ta, và cô ta chỉ muốn Trần Vi Kỳ chết quách đi cho xong.
"Chị nghĩ mình có thể kiêu ngạo được bao lâu? Gả hay không gả, chị cũng chẳng có ngày nào sống yên ổn đâu!"
Cánh cửa thang máy màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, chậm rãi khép lại. Qua khe hở hẹp, Trần Tâm Đường nhìn thấy Trần Vi Kỳ nở một nụ cười với cô ta.
Nụ cười đó khiến sống lưng cô ta lạnh toát.
Trần Vi Kỳ dắt chú chó Greyhound đến tầng mà Trần Bắc Đàn làm việc. Tầng này rất rộng, đủ để chú chó của cô chơi trò trốn tìm. Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, Bảo Bảo nhanh chóng im bặt, ngoan ngoãn nép sát vào chân cô, như thể cảm nhận được một luồng khí áp đáng sợ và mạnh mẽ.
"Bảo Bảo, phải mạnh mẽ lên chứ, đến đây bao nhiêu lần rồi mà còn thế. Hôm nay anh Khố nhỏ không có ở đây đâu." Cô chỉ biết bế chú chó vào trong ngực
Thực ra, không thể trách con chó nhỏ. Những con vật mà Trần Bắc Đàn nuôi, không có con nào không khiến người ta khiếp sợ.
Trần Bắc Đàn thích nuôi thú dữ: mèo hoang, báo săn, sư tử trắng... Nhưng con vật thường xuyên đi theo anh nhất là một chú chó Doberman Đức rất lớn, tên Trần Bắc Khố. Với vẻ ngoài lạnh lùng và mạnh mẽ, nó chỉ cần ngồi im đã đủ khiến người ta run rẩy, chẳng khác gì chủ nhân của nó.
Trong nhà họ Trần, không ai là không sợ Trần Bắc Đàn. Thậm chí, ba của họ, Trần Huyên Trung, cũng phải dè chừng người con trai cả xuất sắc và đầy tham vọng này.
Khi đến cửa văn phòng Trần Bắc Đàn, Trần Vi Kỳ không bấm chuông mà trực tiếp nhập khóa quét võng mạc. Sau đó, cô rất bình thản nhấc chân, đá cửa đi vào.
Hành động này lập tức khiến tất cả nhân viên ở tầng này tự động rút vào phòng làm việc, tránh xa chiến trường sắp diễn ra.
Anh em nhà họ Trần lại chuẩn bị cãi nhau.
Trần Bắc Đàn đang trong một cuộc họp trực tuyến quốc tế. Gương mặt uy nghiêm không chút cảm xúc của anh ta càng thêm lạnh lùng khi ẩn sau cặp kính. Anh ta chỉ khẽ giơ ngón tay, ra hiệu tạm dừng cuộc họp, sau đó tắt camera và ngẩng lên nhìn người đang đứng ở cửa – Trần Vi Kỳ.
Ánh mắt anh ta lóe lên chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chuyển thành vẻ không hài lòng một cách rõ rệt.
"Nếu vì thằng nhóc minh tinh kia mà em cắt tóc, thì anh không ngại tìm người cạo trọc nó đâu." Trần Bắc Đàn nói một cách lạnh nhạt.
Trần Vi Kỳ giận đến mức sống mũi cay xè, gương mặt trắng ngần cũng dần ửng đỏ, khiến cô trông như một món đồ sứ mong manh dễ vỡ. Cô nghiến răng, gằn từng chữ: "Trần Bắc Đàn, em cảnh cáo anh, đừng động vào anh ấy!"
Trần Bắc Đàn nhún vai bất lực, châm một điếu thuốc. Ánh lửa cam nhảy múa trên mặt kính của anh ta, khiến anh ta càng thêm lạnh lùng: "Cứ động một tí là nổi giận. Mãi không lớn được. Lại đây, để anh cả xem thử cái kiểu tóc lộn xộn của em nào."
Trần Vi Kỳ lau đi giọt nước mắt sắp rơi đó đi, cầm hộp đựng thuốc lá bằng gỗ ném thẳng vào anh ta: "Đồ khốn nạn! Đồ chó chết! Có phải anh đã cho Trang Thiếu Châu địa chỉ email cá nhân của em không?!"
Trần Bắc Đàn thản nhiên gạt tàn thuốc:
"Anh ta liên hệ với em nhanh vậy sao?"
Trần Vi Kỳ bật cười lạnh lẽo: "Quả nhiên là anh. Anh đã thỏa thuận gì với anh ta? Đủ giá trị để anh vội vàng bán em đi như thế. Em là quân bài tốt nhất trong tay anh, đúng không?"
Trần Bắc Đàn dập điếu thuốc chỉ mới hút vài hơi vào gạt tàn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Vi Kỳ. Áp lực từ anh ta tỏa ra một cách tự nhiên nhưng đầy mạnh mẽ: "Vi Vi, đừng nói những lời khiến anh khó chịu. Em rõ hơn ai hết việc gả cho Trang Thiếu Châu có ý nghĩa gì."
"Ly cà phê sáng nay, em hoàn toàn có thể hất thẳng vào mặt Trần Tâm Đường. Mà chồng cô ta, đảm bảo sẽ không dám hó hé một tiếng nào."
Những chuyện xảy ra dưới lầu không thoát khỏi tầm mắt anh ta.
Chồng sắp cưới của Trần Tâm Đường có địa vị không tầm thường ở Hồng Kông. Anh ta là con trai út của ông Trịnh và bà vợ hai. Mặc dù không thể thừa kế ngành kinh doanh cốt lõi của gia tộc họ Trịnh, nhưng chỉ cần dựa vào sự nuông chiều và tài sản thừa kế từ ông cụ Trịnh, hai vợ chồng bọn họ cũng đủ sức ngang dọc tại Hồng Kông.
Trần Vi Kỳ không đáp lời. Chú chó Greyhound quấn lấy cô, cọ cọ vào chân. Bất chợt, cô nở một nụ cười. Những giọt nước mắt còn vương trên má, đôi mắt ướt át, gương mặt lạnh lùng lại vô tình toát lên vẻ dịu dàng, ngây thơ khiến người khác động lòng: "Biết đâu cậu chủ nhà họ Trang sẽ hất cà phê vào mặt em thì sao? Trần Tâm Đường nói đúng một điều, Trang Thiếu Châu không phải là người dễ đối phó. Với tình trạng của em, chưa chắc anh ta đã chịu nhịn."
Người đàn ông quyền thế nào sẽ thực sự chấp nhận việc vợ mình từng có một mối tình oanh oanh liệt liệt, ai ai cũng biết chứ? Quá khứ không vui ấy chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ.
Nhưng Trần Vi Kỳ không sợ, cũng không muốn tự chuốc thêm phiền toái.
Trần Bắc Đàn chỉ cười nhạt, vẻ không bận tâm: "Em là em gái của anh. Ở Hương Cảng, không ai dám hất cà phê vào em."
Anh ta hiểu rõ Trần Vi Kỳ như hiểu chính mình, vài câu đã chạm đúng điểm yếu của cô: "Chẳng lẽ em muốn chọn bừa một cậu ấm không ra gì để làm gánh nặng của em? Nếu vậy, thà em ở bên cậu minh tinh đó, ít ra em còn cảm thấy vui."
Trần Vi Kỳ khẽ động mày, ánh mắt chìm vào vẻ trầm mặc.
"Em muốn sống huy hoàng cả đời, Vi Vi. Đây là lời em nói với anh khi em mười tám tuổi."
...........
Ở nửa bên kia Thái Bình Dương, nơi không chịu ảnh hưởng của những ngày bão, thời tiết vô cùng dễ chịu và thoải mái. Bờ biển California với màu xanh biếc của đại dương và sắc cam hồng rực rỡ của hoàng hôn hòa quyện ở cuối chân trời. Những hàng cọ cao vút đứng lặng lẽ trên bãi biển, như những kẻ cầu nguyện im lặng.
Trên đại dương bao la, một chiếc du thuyền siêu sang trị giá 400 triệu USD đang lướt đi. Những vị khách trên thuyền lần lượt ra boong để ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Boong tàu trên tầng thượng là khu vực riêng tư. Một người đàn ông cao lớn nằm trên ghế sofa ngoài trời, mắt khẽ nhắm như thể đang ngủ.
Chiếc áo sơ mi đen được cài cúc gọn gàng, vạt áo chỉnh tề sơ vin vào quần. Đôi tay khoanh hờ trước ngực, tư thế này khiến cơ bắp săn chắc ở ngực anh hơi nhô lên, từ xa trông anh như một con mãnh thú lớn đang ung dung nghỉ ngơi giữa rừng.
Đến khi chiếc điện thoại đặt trên bụng khẽ rung lên, anh mới từ từ mở mắt.
Là một email phản hồi:
Trần Vi Kỳ: [Cora, chào cô. Tối cuối tuần tôi rảnh, tôi không thích cà rốt. Làm phiền cô nhắn giúp anh Trang. Cảm ơn lời mời của anh ấy.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro