🌼 Chương 1: Bệnh thần kinh
" Anh nói cái gì?"
"Anh nói lại cho em nghe xem nào?"
Trên tầng cao nhất của công ty Hương Vũ truyền đến một giọng nữ sắc nhọn phá tan tận bầu trời.An Tâm mặc bộ quần áo màu đen kết hợp với đai đeo màu trắng,chân trần trụi đứng trên chiếc sofa bằng da thật rất mắc tiền được chuyển về từ nước ngoài, nổi giận đùng đùng trừng mắt đứng nhìn người đại diện Vương Tiểu Ngọc ở trước mặt.
Vương Tiểu Ngọc bị An Tâm lớn giọng dọa sợ tới mức run run một cái, hạ đùi nâng tay lên giơ cao, giọng run run nói, "Ai da, tiểu cô nương của tôi ơi,em nhỏ giọng chút đi được không? Này vạn nhất có người nghe thấy được làm sao bây giờ?"An Tâm nhìn Vương Tiểu Ngọc mắt trợn trắng nói, "Tầng lầu này trừ bỏ chúng ta ra thì làm gì có ai, ai có thể nghe thấy."
"Còn có Thái Tử."
Trợ lý Đinh Tiểu Tiểu của An Tâm nhỏ giọng nói.
Nghe được tên của mình, chó Shiba tên là Thái Tử "uông" một tiếng, vẫy đuôi với An Tâm.
An Tâm:......
"Tiểu phản bội." Cô cảnh cáo đối với Thái Tử đang nhe răng.
"Uông!"
Thái Tử không biết An Tâm đang mắng nó, còn tưởng rằng An Tâm đang chơi với nó. Nó nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt hơi hơi nhíu lại, nhìn một màn như vậy tâm can An Tâm mềm xuống, dùng sức xoa xoa nó một lúc mới buông tay.
Xoa xong chó rồi,cô ngồi xếp bằng trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc lại nói năng có khí phách nhìn Vương Tiểu Ngọc nói, "Tóm lại chuyện này không thương lượng, bọn họ cấp giá hoàn toàn chính là làm không công, em khẳng định sẽ không đi,anh bảo bọn họ tìm người khác đi."
"Tiểu cô nương ơi, lần này em nghe anh khuyên có được không?"
Vương Tiểu Ngọc ngồi vào bên cạnh An Tâm, chắp tay trước ngực, tận tình khuyên bảo An Tâm, "Anh bảo đảm với em, lần này qua đi em khẳng định có thể bay lên một cái vị trí nhất định, địa vị tăng lên, về sau sẽ có càng nhiều đoàn phim tìm em đóng phim,tiền không phải cuồn cuộn tới sao? Em nghĩ về lâu về dài chút đi."
An Tâm khinh thường "xùy" một tiếng, đi sang bên cạnh, "Anh cho rằng em ngốc sao, đóng một cái vai phụ là có thể bay lên thành sao, thế thì không phải sớm thành siêu sao quốc tế à?"
Vương Tiểu Ngọc đi theo An Tâm, "Này có thể nhiều người đóng vai phụ không được nổi tiếng lắm nhưng không phải Phó ảnh đế có thể nhận giải thưởng nhận đến mỏi tay đấy sao, nói không chừng em còn có thể dựa cái này vai phụ đi lấy cái thưởng đấy."
"Em không nghe em không nghe, dù sao không có tiền em không đi."
An Tâm nhìn Vương Tiểu Ngọc rống xong liền chơi xấu ghé vào trên sô pha, lấy gối che lại đầu, nói rõ không phối hợp, Vương Tiểu Ngọc tùy tiện tâng cô lên mây cô cũng không phối hợp.
Vương Tiểu Ngọc tức giận đến nghiến răng, hận không thể tiến tới An Tâm hung hăng cho mấy roi, nhưng là hắn luyến tiếc a.
Người trước mặt này là ân nhân của hắn cũng là cây rụng tiền của hắn, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
__________
An Tâm, nghệ sĩ của Thần Phong Giải Trí, 22 tuổi, trong giới giải trí là thế hệ tuổi trẻ, được mọi người phong là tiểu tiên nữ.
Nguyên nhân là bởi vì hai năm trước cô diễn một vai phụ tiểu tiên nữ,đẹp đến không có một tia tỳ vết làm người xem cả nước kinh ngạc thán phục, từ đây nhảy lên thành nữ nghệ sĩ tuyến hai.
Tuy rằng cô hai năm trước mới thật sự nổi, nhưng An Tâm kỳ thật đã xuất đạo bốn năm.
Cô vừa tới Kinh Thị đi học được một năm liền có cơ duyên hợp tác với đoàn phim, chỉ là lúc ấy cô còn nhỏ, không hoàn toàn nẩy nở, nét đẹp ngây ngô. 2 năm sau tầm hai mươi nhan sắc của cô mới thực sự nảy nở, chỉ dựa vào một khuôn mặt liền từ tuyến mười tám nhảy tới tuyến hai.
Nhưng mà sự thật chứng minh chỉ dựa vào mặt là vô dụng, hai năm qua đã đóng cùng rất nhiều nữ nghệ sĩ tuyến hai, có người thậm chí đã nhận được giải ảnh hậu một đường trở thành đệ nhất minh tinh.
Vương Tiểu Ngọc là người đại diện An Tâm mời về sau khi nổi tiếng, lúc ấy sự nghiệp của anh đang tụt dộc nên đối với lựa chọn của An Tâm anh vô cùng cảm kích, đối với An Tâm rất tận tâm tận lực, chịu thương chịu khó.Lần này kịch bản tên là 《 Đại Ung vương triều 》của đạo diễn Lý Thanh.
Lý Thanh là đạo diễn có tiếng ở cả trong và ngoài nước, chỉ cần là ông quay phim điện ảnh, liền nhận được rất nhiều giải thưởng, tạo ra vô số ảnh hậu ảnh đế.Bộ phim này không chỉ có Lý Thanh làm đạo diễn mà càng quan trọng hơn đó là có Phó Diệu- Trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất khi chỉ có 32 tuổi.Nói như vậy, có thể lấy nhiều giải thưởng là do tay nghề đạo diễn tốt, diễn viên cũng vô cùng tuyệt, nhưng vẫn có chút buồn tẻ, so ra thì vẫn kém phim thương mại hấp dẫn người, tự nhiên phòng bán vé cũng liền không thể so phim thương mại. Nhưng Phó Diệu lại là một cái thần kỳ, anh có thể đem doanh thu phòng bán vé vượt cả phim thương mại, có thể nói kỳ tích. Cái này là kỳ tích, giới giải trí vài thập niên trước cũng chỉ có anh làm được. Nhưng anh gần mấy năm nay không quay phim nhiều lắm, một năm nhiều nhất chỉ có một bộ điện ảnh, nhưng mỗi một bộ đều là kinh điển, vai phụ đóng cùng anh đều không ngoại lệ đều nổi tiếng.
Bởi vì coi trọng năng lực của Phó ảnh đế cùng Lý Thanh, Vương Tiểu Ngọc mới hao hết sức của chín trâu hai hổ bắt được nhân vật này.Thậm chí vì có được nhân vật này, hắn còn phải tự hạ thù lao đóng phim, nói với An Tâm là bên phía đầu tư yêu cầu. An Tâm cũng tin tưởng, liền nghĩ lần này là do phía đầu tư ra giá, đối với An Tâm quả là một cơ hội rất tốt.Nhìn An Tâm giả chết trên sô pha, Vương Tiểu Ngọc nặng nề thở dài, tâm tình hạ xuống, miệng cũng lười nói mà mở cửa đi ra ngoài.An Tâm nghe được tiếng bước chân vang lên, sau đó càng ngày càng xa, phịch một tiếng cửa bị đóng lại.Cô nhô đầu lên, nhỏ giọng hỏi, "Đi rồi?"
"Đi rồi." Mới vừa bị Vương Tiểu Ngọc không tiếng động giao cho trọng trách Đinh Tiểu Tiểu ngồi vào bên cạnh An Tâm, " Chị, chị thật sự không nhận bộ phim này sao, chị xem anh Tiểu Ngọc giống như thật sự rất muốn chị nhận bộ phim này đấy?" Biết Vương Tiểu Ngọc là thật sự đi rồi, An Tâm ngồi dậy, trong miệng hét lên, "Đương nhiên không cần nhận, chút tiền ấy, công ty một phần, lại nộp thuế, dư lại dùng mua mấy cái bao cũng mua không nổi, ai nhận thì ấy chính là đồ ngốc." An Tâm nhìn nhìn thời gian, khó được có cơ hội nhàn nhã như vậy,cô nhìn Đinh Tiểu Tiểu nói, "Được rồi em cũng trở về đi, chị bị sợ hãi,cần nghỉ ngơi một chút." Nhìn mặt mày hồng hào,không thấy nửa điểm sợ hãi của An Tâm, Đinh Tiểu Tiểu yên lặng than một tiếng, dặn dò An Tâm nhất định phải ăn cơm chiều sau liền rời đi. Chị An từ nhỏ đã tuỳ hứng, trừ bỏ mẹ An, không ai có thể quản được cô.
Đinh Tiểu Tiểu ánh mắt sáng lên, đúng vậy, còn có mẹ An.
Vừa ra thang máy, Đinh Tiểu Tiểu liền gọi điện thoại cho Vương Tiểu Ngọc. Vương Tiểu Ngọc ở bên An Tâm hai năm, lại có chút quen biết với ba mẹ cô, tự nhiên biết mẹ An là ai. Lúc trước là không nghĩ tới người này, hiện tại Đinh Tiểu Tiểu nhắc nhở, quả là một ý kiến hay. "Cảm ơn em, chuyện này mà thành công anh nhất định sẽ mời em ăn hải sản." Đinh Tiểu Tiểu le lưỡi, " Anh vẫn nên là mời chị An đó."
An Tâm thích hải sản như mạng, chỉ cần trên bàn có hải sản cô liền không nhìn tới đồ ăn khác. Đầu bên kia điện thoại Vương Tiểu Ngọc cũng không phủ nhận, “ha ha” hai tiếng sau đó cúp điện thoại, ngay lập tức gọi cho mẹ An. Không phải Tôn Ngộ Không lợi hại như vậy mà vẫn sợ Đường Tăng hay sao. An Tâm rất lợi hại, nhưng ở trước mặt mẹ An cô cũng chỉ có thể làm nũng làm nịu, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sau khi Đinh Tiểu Tiểu đi thì An Tâm ngủ một giấc, tỉnh lại đã sau sáu giờ, mặt trời vừa mới xuống núi.
___________________________
Mùa hè ở Kinh Thị, mặc dù ban ngày quả thật vô cùng nóng.Nhưng cô vẫn muốn dắt chó đi dạo. An Tâm rất thích chó, sau khi mua căn nhà này liền nhận nuôi Thái Tử. Ngày thường cô bận công tác,lúc không ở nhà sẽ đem Thái Tử đến cho cha mẹ Vương Tiểu Ngọc giúp cô chăm sóc. Khi không có công việc thì cô sẽ tự mình chăm sóc nó. Xoa xoa đôi mắt còn chưa muốn mở, cô đi đến tủ lạnh, cầm lon Coca lạnh ra uống, đồ lạnh giúp cho cô tỉnh táo một chút, lại một hơi uống hết nửa lon, sau đó...... Ợ một cái rõ to. Buông chai Coca còn lại một nửa xuống, cô đi đến bên chân Thái Tử nói đợi một chút rồi vào phòng thay quần áo.
Thay một bộ đơn giản bình thường áo ngắn tay kết hợp với quần đùi, mang mũ và khẩu trang lên,cô bây giờ mới dắt Thái Tử ra cửa. Trời đã tối đen, cô sợ mang kính râm sẽ bị cho rằng là bệnh tâm thần nên không có mang kính râm. Nếu gặp fans, cô chụp ảnh chung một chút là được, cô rất hào phóng a. Cuối cùng sự thật chứng minh fans của cô không sống trong tiểu khu xa hoa như vậy. Thái Tử một ngày không ra cửa, nghẹn đã lâu, vừa ra cửa liền vui vẻ mà chạy nhảy. An Tâm một chút không chú ý đã bị nó dắt đi một đoạn xa. Nửa giờ sau, cả người An Tâm một thân đầy mồ hôi, kéo Thái Tử đang không tình nguyện trở về vào thang máy. Kéo khẩu trang xuống, lau mồ hôi trên trán, An Tâm ngồi xổm xuống, nhìn Thái Tử đôi mắt thở dài, "Thái Tử, sao em không đau lòng cho chị vậy ." Giữa trời nóng này chạy nửa giờ, hiện tại cô vô cùng mệt. Thái Tử thấp thấp “ngô” một tiếng,nghiêng đầu nhìn An Tâm.
"......"
"Em đừng tưởng rằng em ngoan là có thể thể tra tấn chị, chị sẽ cắt bớt đồ ăn của em."
Trời nóng như vậy, sau khi chạy một vòng Thái Tử cũng thấy nóng, le lưỡi thở hồng hộc, sau đó...... Trên mặt còn hiện chút ý cười.
“Đinh” một tiếng,tới tầng cao nhất rồi. An Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, có thể làm sao bây giờ đây, chó làm thì chủ phải chịu.
An Tâm đang khóc than cho mình, đứng dậy ra khỏi thang máy thì gặp một người đứng trước cửa.Một người mang theo mũ, khẩu trang, cùng với...... Kính râm.
Bệnh tâm thần!
Trời tối như vậy còn mang kính râm.
Người đàn ông bị An Tâm coi là bệnh thần kinh đẩy đẩy kính râm, đưa mắt nhìn con chó trước mặt, rồi lại nhìn người con gái bên cạnh.Anh chần chờ phun ra hai chữ, "An Tâm?
Fans?
Cô liền thắc mắc , sao cô có thể có một người fans ngộ đến thế.
Nở một nụ cười tiêu chuẩn, An Tâm ôn nhu nói, " Thật ngại quá,anh nhận sai người rồi."
Vì duy trì hình tượng tiểu tiên nữ, dáng vẻ chật vật hiện tại chắc chắn fans không thể nhận ra cô.
Cô khẽ gật đầu, lễ phép mà khách khí nói, "Tôi xin phép đi trước."
Người đàn ông lịch sự lùi hai bước tạo khoảng không gian rất lớn, An Tâm kỳ quái liếc hắn một cái,không gian lớn như vậy, anh là cảm thấy cô rất béo sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro