[Edit] Quyển 1 - Chương 1
Phiên chợ sáng tan đi, một vài quán bán bánh bao sẽ đem những thứ còn thừa, để cố định một chỗ, chờ người tới dọn sạch. Bởi vị trí không đổi, cho nên mỗi lần tan chợ, chỗ đó như ong vỡ tổ, náo loạn tranh đoạt thức ăn.
Đại thẩm bán bánh bao lập tức lui lại vài bước, tránh để mấy kẻ ăn xin hành khất bẩn thỉu chạm vào người mình. Lúc này, mắt nàng bỗng nhiên nhìn đến bên cạnh, có một đứa trẻ. Tuổi không lớn, phỏng chừng 7, 8 tuổi, tuy rằng tóc cũng rối loạn, quần áo cũ nát nhưng so với những kẻ kia còn nhiều phần chỉnh tề. Đứa trẻ vốn dĩ cũng muốn cướp, nhưng mắt thấy mấy người lớn hơn mình nhào qua, xem ra tự biết lượng sức, yên lặng thối lui, quay đi đánh giá chỗ khác, kiếm tìm thứ có thể ăn được.
Khuôn mặt đứa trẻ có chút bẩn, nhưng vẫn nhìn ra mi thanh mục tú, đôi mắt vừa tròn vừa lớn, khiến người nhìn lập tức xót xa. Đại thẩm mềm lòng, đứa trẻ này không giống những tiểu vô lại xin cơm nàng thường gặp. Đứa trẻ biết chính mình bẩn, đều tự động tránh người trên đường, phát hiện nàng bên cạnh, liền cúi thấp đầu hành lễ, lui xa vài bước.
"Ai, hài tử!" Đại thẩm gọi hắn, giấu những kẻ hành khất kia, trộm cầm hai cái bánh bao còn sót lại đưa cho hắn.
Tuy để lâu đã sớm nguội, nhưng hai cái bánh đều hoàn chỉnh, sạch sẽ. Đứa trẻ sửng sốt một chút, vội cầm chắc, chắp tay đối với đại thẩm thi lễ, giọng nói giòn giòn đáng yêu: "Cảm ơn ngài"
Giang Trừng không nghĩ sẽ có người chủ động cho hắn đồ ăn.
Cũng bởi vì bị đánh bị mắng so ra còn nhiều hơn, xem ra trên đời này người tốt vẫn còn tồn tại.
Tìm đến góc khuất, Giang Trừng đem bánh bao ra ăn. Nhiều ngày nhịn đói, ăn vào dễ chịu hơn rất nhiều, thậm chí hồi lại chút sức lực.
Hắn trọng sinh được hai tháng, thói quen với đói khổ sớm đã thành hình.
Người nọ cũng không nói nhiều với hắn, mở mắt ra, phát hiện bản thân thu nhỏ không khỏi kinh ngạc; phát hiện mình một thân ăn mặc rách rưới tránh không nổi giật mình.
Nhưng, Giang Trừng cũng có kí ức của thân thể này. Hắn đã sống được nửa cuộc đời, còn là Tông chủ một phương, nhìn vào kí ức ấy liền hiểu rõ tình huống hiện tại vì sao một thân rách bẩn.
So với kiếp trước, hoàn toàn không giống.
Hắn hiện tại 8 tuổi, nhưng không phải ở Liên Hoa Ổ, mà là lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Năm đó Giang Phong Miên vợ chồng từng mang theo Giang Trừng chỉ mới 3 tuổi thăm Ngụy Trường Trạch vợ chồng. Vừa đúng lúc kẻ thù của Ngụy Trường Trạch tới trả thù, đối phương người nhiều, hai vợ chồng Ngụy cũng bỏ mình. Trong hỗn loạn, Giang Phong Miên chỉ kịp cứu Ngụy Anh. Nhưng Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên lại lạc mất Giang Trừng, kể từ đó hắn lưu lạc bên ngoài.
Giang Trừng hiểu rõ, đây chính là cùng Ngụy Anh đổi mệnh.
Nhưng chỉ mới hai tháng, có một việc phát sinh mà Giang Trừng không ngờ tới.
Hắn bắt đầu sợ chó.
Giang Trừng trước nay luôn yêu thích động vật, từ nhỏ tới lớn. Ngày ấy nhìn thấy một con chó còn cao hơn chính mình, tưởng sẽ không sợ, thế nhưng nó lại hướng chính mình cắn một phát. Giang Trừng kiếp trước luôn được động vật yêu thích, cả đời chưa từng bị chó cắn qua, kiếp này vừa mới tới liền bị chó điên đuổi cắn. Cho dù thân thể thành thục nhưng cũng chỉ là đứa trẻ không có tu vi, chỉ biết cố chống đỡ mà chạy đi, cuối cùng phải leo lên cây cao mới coi như thoát khỏi. Chó dữ có chủ nhưng hắn nhìn chính mình bị truy đến chật vật ngược lại bật cười ha ha, xung quanh cũng vây rất nhiều người xem. Có kẻ cười, có kẻ nói hắn đáng thương, nhưng tóm lại vẫn là cảm thụ con chó sủa như điên cả nửa ngày.
Thân thể trẻ con này từ ấy liền nhớ kĩ cảm giác đau đớn hôm ấy. Giang Trừng tự nhủ chính mình không cần sợ hãi, thậm chí ép bản thân nghĩ tới Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái, Tiên Tử. Song vẫn vô dụng. Chỉ cần gặp cẩu, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh mồm chó to lớn dính máu chính mình, mang theo răng nanh cùng nước dãi đáng sợ.
Giang Trừng đều ẩn nhẫn cam chịu. Nếu là nhà giàu ăn chơi trác táng mang theo chó dữ dạo phố, có thể trốn bao xa thì là bao xa. Nếu một mình gặp chó hoang, trốn không kịp thì đành tận lức nén xuống sợ hãi, đem chó đuổi đi.
Chỉ là cẩu đi rồi, chính hắn toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Nhất là hôm lập thu, thời tiết chuyển lạnh, Giang Trừng bị dọa một thân ướt át, nhưng kiếm đâu ra quần áo để thay? Buổi tối không chiếm được thức ăn, tùy tiện ở góc tường ngủ một đêm, ngày hôm sau tất nhiên phát sốt.
Giang Trừng sốt, cả người khó chịu, lại nghĩ tới bộ dáng chó dữ, lại run run. Trong lòng than nhẹ, Ngụy Anh thật sự thảm , không nên cười hắn.
Hắn tuy kiếp trước cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, nhưng lúc Liên Hoa Ổ diệt, hắn lưu lạc ngoài đường cũng đã 15, 16 tuổi, trước kia chưa từng nếm trải qua như vậy khắc khổ. Xem ra Ngụy Anh vẫn thảm hơn một ít, Thiên Đạo đối với người của mình cũng thật tàn nhẫn.
Vừa trọng sinh đã là một cái ăn mày, Giang Trừng không muốn là hành khất, càng không muốn nhập phường trộm cắp. Chỉ cần có khả năng, hắn sẽ làm. Hắn nhớ rõ, Giang Trừng 3 tuổi lưu lạc vì sống sót cái gì cũng trải qua.
Ở ngoài thành có Tiểu Lâm Tử, có lúc thủ vệ ngủ gật, canh gác nới lỏng, Giang Trừng liền chuồn êm ra ngoài, ở trong rừng hái trái cây ăn, còn tìm trứng chim, nếu may mắn liền có thể từ sông suối bắt được cá. Trong thành, hắn sẽ cố gắng hết sức đi làm công. Tám tuổi chỉ được trả một ít tiền, nhưng thật ra cũng có thể giúp hắn có được mấy bữa cơm no.
Thân thể này không tu luyện, mới 3 tuổi đã bị lạc, còn không trải qua lớp vỡ lòng. Giang Trừng tự nhiên là dựa vào Giang gia tâm pháp tự tu luyện. Ba tháng qua đi, thân thể tiến triển tốt hơn một ít. Nhãn lực cùng thân thủ kiếp trước vẫn còn, cho nên cho dù là người trưởng thành, một vài trường hợp hắn vẫn ứng phó được.
Nhưng chó thì không có bất kì biện pháp nào.
Giang Trừng từng đồng từng đồng một tích góp, muốn mình ăn mặc tốt một chút rồi hướng Vân Mộng đi.
Hắn chỉ nhớ rõ tình trạng Liên Hoa Ổ trước lúc 3 tuổi, về sau thì không rõ. Nhưng mặc kệ thế nào, hắn phải trở về nhà, nhìn xem cha mẹ cùng a tỷ.
Mà Ngụy Vô Tiện...
Thôi, hắn một kiếp này so với lúc trước đều tốt hơn nhiều,
Giang Trừng không muốn nhớ tới Ngụy Vô Tiện.
Hận sao? Tất nhiên. Nhưng rất nhanh liền không hận nữa.
Từ Quan Âm Miếu bắt đầu.
Không hề có tình cảm nữa.... Chứ đừng nói tới hận.
A tỷ sau khi vẫn thân, Giang Trừng có bao nhiêu để ý Ngụy Vô Tiện, có bao nhiêu hận hắn. Người thân mình hại chết một người thân, bảo hắn phải làm sao bây giờ? Không muốn hận, nhưng lại cũng không dám không hận hắn.
Nhưng kể cả như thế, Giang Trừng chưa từng nghĩ muốn Ngụy Anh chết.
Tận mắt nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đối với mình cười, táng thân ở vạn quỷ miệng, Giang Trừng xúc giác đều mơ hồ. Nguy Vô Tiện làm sao có thể chết? Hắm dám chết?
Hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Những kẻ học Ngụy Anh tu quỷ đạo, hắn dứt khoát vung Tử Điện hiểm ác, phảng phất muốn ép từ bọn họ ra một sợi hồn phách.
Hắn rốt cuôc vẫn không tìm được.
Cũng không chờ được.
Bởi Ngụy Vô Tiện thuộc về hắn, khoảng thời gian "cùng Giang Vãn Ngâm" ấy đã kết thúc.
Chỉ còn lại "cùng Lam Vong Cơ bên nhau"
Ngẫm lại như thế, không phải Ngụy Vô Tiện sai, rốt cuộc vẫn là thiên mệnh?
Giang Trừng ở suối rửa sạch trái cây mình mới hái được, cắn một ngụm.
Thật chát.
Chát đến mắt cũng thấy khó chịu.
Hôm nay, Giang Trừng vừa mới ở phường nhuộm đi làm trở về, đem tiền công cẩn thận cất trong ngực, cúi đầu xoa xoa ngón tay sớm đông cứng. Thời tiết ngày càng lạnh, đừng nói áo bông, đến quần áo bình thường hắn còn không có, mấy đồng tiền nhỏ nhoi này không biết có thể làm đủ một áo tang thô hay không. Đang cân nhắc làm thế nào để vượt qua mùa đông, bỗng dưng có người ôm hắn lên.
".... A Trừng!".
..... Cha?
Trong lòng Giang Trừng không biết nói thế nào, cái ôm này.... ấm áp nhưng cũng thực xa lạ. Hắn đời trước khát vọng mười mấy năm, cũng chưa bao giờ có được.
Trẻ nhỏ không khống chế được cảm xúc, dễ khóc dễ cười. Giang Trừng của trước kia chắc chắn sẽ nhẫn nhịn, nhưng thân thể này thì không, cánh tay nhỏ nhỏ vòng lên ôm Giang Phong Miên, khóc lớn.
Giang Phong Miên run lên, thanh âm có chút pha lẫn nức nở; "A Trừng, A Trừng của ta, cha rốt cuộc tìm được ngươi.... Nhiều năm như vậy, ngươi chịu khổ.... A Trừng, ngươi còn nhớ rõ cha sao?".
Giang Trừng đáng nhẽ phải không nhớ rõ, nhưng hắn hiện tại đâu có quản được nhiều đến vậy, dùng sức gật đầu, run run mở miệng kêu một tiếng: "A cha....".
Giang Phong Miên bị một tiếng kêu này tâm đều nhũn cả ra, vừa ấm áp, vừa đau đớn. Mấy năm nay, Tam Nương đều mắng hắn, hắn cũng tự mắng chính mình. Năm năm, dài như vậy, một đứa trẻ nhỏ liền bị mình ném ở bên ngoài suốt 5 năm. Năm năm này hắn đêm không ngủ được, ngày ngày lo lắng, thậm chí còn từng nghĩ tới nhỏ như vậy sống không nổi ở bên ngoài khắc nghiệt.
Hiện tại, cuối cùng cũng tìm được rồi, tuy rằng nhỏ gầy chật vật, nhưng vẫn sống còn tốt, còn như vậy tinh thần, vừa mới nãy đá chân mình xem ra rất có Giang gia phong thái. Giang Phong Miên hiện tại nhìn Giang Trừng đến vui vẻ, đôi mắt phiếm hồng cười cười, ôm con trai thân mật. Xoa xoa khuôn mặt con trai, phát hiện lạnh lẽo mới ý thức được thời tiết này lại mặc ít quần áo tới vậy. Nhất định không chịu nổi. Vội đem con trai bế lên, mặc kệ đang đứng giữa đường lớn, trực tiếp ngự kiếm về phía khách điếm.
Thực tế, Giang Trừng chính là lo được mất quá nhiều. Vân Mộng Giang gia là một gia tộc lớn, dân chúng có thể sẽ không biết, nhưng thương nhân hoặc người có kiến thức rộng rãi ắt sẽ rõ. Giang Trừng hoàn toàn có thể xưng danh tự của mình, nhờ người tới Vân Mộng Giang thị đòi tiền. Nhưng Giang Trừng không làm vậy, căn bản hắn không dám.
Hắn không biết tình huống của Giang gia như thế nào, việc thay đổi vận mệnh này ảnh hưởng ra sao. Liệu sự tồn tại của hắn dù thế nào đều bị phủ nhận? Hoặc là cha hắn yêu thích Ngụy Anh, sớm không tìm hắn nữa rồi? Nhỡ đâu hắn đột nhiên trở về... người thân không vừa lòng thì phải làm sao?
Nhưng bây giờ, cái ôm ấm áp của cha đã đánh tan những lo lắng vô cớ. Sống thêm một đời, có thể gặp lại cha mẹ, a tỷ đã là rất may, song lại được hưởng thêm cái ôm này, Giang Trừng liền nghĩ kẻ kia sai rồi, mệnh này của hắn so đời trước còn tốt hơn nhiều.
Một cái ôm của cha, Giang Trừng liền ném những tháng ngày cơ cực, lưu lạc đau khổ đó ra sau đầu.
Giang Phong Miên tới chỗ này chính là để tìm Giang Trừng, cũng như bao lần khác, bên người chỉ mang theo hai đệ tử. Phân phó đệ tử đi mua quần áo cùng thức ăn, Giang Phong Miên tự mình giúp Giang Trừng tẩy rửa.
Giang Trừng thật ra đã mấy tháng không đụng tới nước tắm ấm, thoải mái ngâm mình không động đậy. Thay ba lần nước mới cảm thấy chính mình sạch sẽ, hắn còn muốn tắm lần nữa, bị Giang Phong Miên dở khóc dở cười ngăn chặn: "Miệng vết thương ngâm nước đến hỏng rồi, không thể tắm tiếp. A Trừng ngoan, bôi thuốc trước, nếu không thoải mái, cha dùng khăn ẩm lau cho ngươi, được không?".
"Vâng" Giang Trừng ngoan ngoãn, lại làm Giang Phong Miên đau đớn lòng.
"A Trừng, trừ cha ra, ngươi còn nhớ rõ gì nữa không?" Giang Phong Miên giúp Giang Trừng bôi dược vào vết xanh tím nặng nhất sau lưng, hai ngày trước hắn bị thợ mộc đánh. Giang Phong Miên nhìn tới cắn chặt răng, sợ Giang Trừng đau, liền nói với hắn vài câu hòng phân tán sự chú ý.
Giang Trừng có thể nhịn đau, thật ra chẳng có cảm giác gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp: "Trong nhà còn có mẹ... cùng a tỷ"
"A Trừng thật giỏi" Giang Phong Miên than nhẹ "A cha ngần ấy năm không tìm ngươi.... Có phải cảm thấy cha rất quái gở?".
Giang Trừng lắc đầu.
Hắn thật sự không trách cứ.
Đã.... Nhưng bây giờ tốt rồi.
Giang Phong Miên cho hắn dùng dược liệu tốt nhất, áo trong cũng là nguyên liệu mềm mại nhất, như vậy sẽ không cọ vào người hắn gây khó chịu. Nhưng Giang Phong Miên quên rằng, Giang Trừng mấy năm nay có thể mặc vào mấy bộ quần áo thô ráp, đâu có thể bị làm đau nữa. Một bên giúp hắn mặc, một bên nói việc trong nhà: "Mẹ ngươi rất nhớ ngươi, suốt 5 năm, ngày nào cũng nhắc tới ngươi.... Nàng hiếu thắng, lo lắng cũng cùng ta bất đồng trong lời nói, mẹ ngươi nhớ ngươi đến khóc nhưng đều không để ai hay biết. Ngươi trở về, nàng sẽ an tâm vô cùng. Còn có a tỷ ngươi, mỗi năm đều làm cho ngươi quần áo, giày tất, chỉ vì sợ ngươi trở lại không mang vừa quần áo năm trước nàng làm".
Giang Trừng nghe, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
Mẹ, a tỷ.
Hắn thật sự rất nhớ hai người...
"A, còn có" Giang Phong Miên ôm Giang Trừng vào trong ngực, làm con trai mình nằm gọn trong lòng, ôn nhu nói: "Ngươi còn có một vị sư huynh. Năm năm trước ngươi cũng đã gặp qua hắn nhưng chắc là không nhớ rõ được. Hắn tên Ngụy Anh, ngươi chắc chắn thích hắn".
Tay Giang Trừng run nhẹ một chút.
Giang Phong Miên tưởng Giang Trừng nhớ không rõ Ngụy Anh, đối với người xa lạ sinh ra sợ hãi, vội vàng trấn an: "Đừng sợ, tuy rằng so với ngươi lớn hơn, nhưng đảm bảo hắn sẽ không ức hiếp ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là bảo bối lớn nhất của nhà ta, ai dám động ngươi? Về sau cha mẹ đều sẽ bảo hộ ngươi, nếu bọn ta không ở, sư huynh sẽ bồi bên, bảo vệ ngươi thật tốt".
Bảo vệ tốt?
Giang Trừng buồn cười một chút.
Thôi, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt.
Muốn thế nào cũng được.
Giang Trừng ôm lấy phụ thân, thân thể nhỏ bé tiến vào lòng ngực cha, Giang Phong Miên cánh tay này rất tốt, nơi cánh tay cùng ngực hoàn toàn khiến Giang Trừng nghĩ tới một nơi yên bình, an ổn trong cuộc đời.
Chỉ cần hắn bảo vệ tốt cha mẹ, a tỷ.... còn có Giang gia, về sau có thêm Kim Tử Hiên và Lim Lăng.
Tất cả đều không sao cả.
Giang Trừng nhận ra, kể từ lúc hắn trọng sinh, mỗi sự việc đều đem lại bát ngờ, cấp độ càng tăng tiến.
Ví dụ như hắn chưa từng nghĩ tới có thể gặp lại Phi Phi, Hoa Nhài, Tiểu Ái.
Càng không nghĩ đến, mẹ nó, là chó Ngụy Vô Tiện nuôi dưỡng.
Càng không nghĩ đến, chính mình bị chúng nó dọa tới chân mềm nhũn.
Giang Phong Miên đem Giang Trừng từ trong ngực đặt xuống đất, vui mừng hớn hở mà giới thiệu: "Hắn chính là Ngụy Anh, sư huynh của ngươi".
Ngụy Anh nhìn chằm chằm vị tiểu sư đệ xinh đẹp này thật lâu.
Hôm qua nhận được thư gửi đến, hắn ghé vào ngồi bên cạnh Ngu phu nhân, bị Ngu phu nhân không kiêng nể hình tượng, la lên một tiếng thất kinh. Sau nghe mọi người nói, hắn hiểu, con trai Giang thúc thúc tìm được rồi.
Mấy năm nay hắn nghe qua rất nhiều về vị tiểu sư đệ này, cũng nhìn thấy qua nhiều lần Ngu phu nhân cùng sư tỷ khóc, vậy nên hắn đối với nười chưa một lần gặp qua này vô cùng tưởng niệm, vô cùng áy náy, thường xuyên nhớ tới hắn. Thậm chí còn nghĩ, nếu chính mình không bị cứu, sư đệ sẽ không bị ném đi.
Ngụy Anh ở Liên Hoa Ổ rất tốt, tuy rằng hắn hại Giang thúc thúc lạc mất con trai, nhưng Giang thúc thúc vẫn đối xử với hắn ôn nhu, sư tỷ cũng vậy. Ngu phu nhân nghiêm khắc, nhưng thật sự chưa bao giờ tức giận lên người hắn. Có lúc nàng âm thầm làm mấy cái nam nhi áo trong, cuối cùng vẫn tới hết trên người Ngụy Anh. Ngu phu nhân không biết kích cỡ con trai mình, đành chiếu theo Ngụy Anh mà làm. Cho nên Ngụy Anh nhiều khi cảm giác được, Ngu phu nhân coi chính mình thành con trai thất lạc của mình. Ngụy Anh không hề có lấy một tia phản cảm, hắn chỉ mong mình có thể tận lực giúp Giang thúc thúc, Ngu phu nhân cùng sư tỷ bớt khổ sở được phần nào hay phần ấy.
Trung thu năm ngoái, sau khi uống rượu hoa quế xong, mọi người kéo nhau về phòng. Ngụy Anh tinh mắt nhìn thấy Ngu phu nhân hướng hậu viện đi, liền trộm theo sau, lại phát hiện nàng nhớ con trai, âm thầm rơi nước mắt. Ngụy Anh nhìn đến mắt cũng đỏ, bổ nhào vào lòng ngực Ngu phu nhân, nhỏ giọng kêu một tiếng mẹ.
Ngu phu nhân cũng sửng sốt, nhìn Ngụy Anh càng khóc nhiều hơn, đây cũng là lần đầu tiên nàng trước mặt Ngụy Anh khóc. Đem hắn ôm vào trong người, Ngu phu nhân vừa khóc vừa nói: "Ngươi không mẹ, ta cũng không có con trai, sau này ta làm mẹ ngươi được chứ?".
Ngụy Anh dùng sức gật đầu, hai người ôm nhau khóc đến nửa đêm, quan hệ giữa hai người cũng tốt hơn trước chút. Ngu phu nhân vẫn nghiêm khắc, nhưng chỉ cần Ngụy Anh gọi một tiếng "mẹ", nàng tức giận triệt để biến mất. Kết quả, Liên Hoa Ổ không có lấy một người trị được hắn, Vân Mộng xưng bá phong phạm từ nhỏ đã luyện thành.
Cho nên hiện tại nhìn thấy Giang Trừng, Ngụy Anh chỉ có vui vẻ. Hắn vui vì Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân, còn có sư tỷ cuối cùng không cần khổ sở, quần áo tích cóp nhiều năm như vậy đã có chủ nhân. Càng vui hơn chính là, hóa ra tiểu sư đệ của hắn lớn lên lại đẹp như vậy.
Ở cửa, Ngu phu nhân cùng sư tỷ đứng đằng trước, Ngụy Anh trong lòng cũng thấp thỏm, nhưng biết điều nhịn xuống chờ gia đình bọn họ đoàn tụ, rốt cuộc đợi được lúc Giang thúc thúc ôm tiểu sư đệ tiến vào, tiểu sư đệ vừa chạm chân xuống đất, hắn liền mang theo niềm hoan hỉ to lớn nhào qua: "Sư đệ! Ta tên Ngụy Anh! Là sư huynh của ngươi!".
Ngụy Anh cảm giác được sư đệ câu nệ, có thể là chưa thân, vội bế lên Phi Phi, cao hứng cầm tay sư đệ đặt lên đỉnh đầu Phi Phi: "Ngươi sờ thử! Có phải nó rất ngoan? Về sau chúng nó cũng là ngươi bạn bè, bạn bè của ta đều là của ngươi!".
Giang Trừng muốn giả bộ không sợ đã tiêu tốn toàn bộ sức lực, bị Ngụy Vô Tiện cầm tay cho sờ chó lúc ấy, thiếu chút nữa không nhịn được la lên. Da lông chó quả thật làm GIang Trừng sợ muốn ngất luôn đi.
Ngụy Vô Tiện, con mẹ nhà ngươi!!
========TBC=========
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro