Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiết tử

Thần trí Giang Trừng lúc này đã không còn rõ ràng, bàn tay run rẩy xám ngắt lại phát xanh, dù chỉ đơn giản là động ngón tay một chút thôi cũng gần như muốn hao phí hết toàn bộ sức lực. Đại đệ tử Giang Trục cầm tay sư phụ, chịu đựng bi thống thấp giọng nói: "Đệ tử đã biết, mọi chuyện đều sẽ làm theo như sư phụ an bài, xin người hãy an tâm."

Giang Trừng chỉ còn chút hơi tàn nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông xuôi, là do hắn đang nhớ thương cái gì, bọn họ ai cũng đều biết cả.

Viên kim đan này, hắn vẫn còn chưa trả lại cho Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng trăn trở việc hoàn đan đã từ nhiều năm trước, bắt đầu từ sau sự việc xảy ra tại Quan Âm miếu. Mấy năm nay hắn đều một mực chuẩn bị, lại không nghĩ đến có ngày đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị thương đến mức không còn cách nào có thể cứu chữa.

Sau khi kim đan rời khỏi cơ thể, cho dù dùng linh dược tốt nhất cũng chỉ khiến tốc độ tiêu tán của linh khí chậm lại. Giang Trừng dù gắng gượng chống đỡ được tới hiện tại, chỉ e cũng đã không còn kịp.

...

"Phàm nhân đều sợ chết, nhưng dù chỉ còn một chút hơi tàn cũng nhất quyết không chịu buông xuôi vì loại lý do này, bản tôn đúng là mới gặp lần đầu tiên."

Giang Trừng ý thức hỗn độn, nghe được âm thanh truyền tới nhưng nhất thời chưa hiểu rõ ý tứ của người nọ, đôi mày không khỏi nhíu nhíu lại.

"Mà ngươi đây cũng chẳng phải vì cái gì chân tâm thật ý cảm kích, chỉ là không nghĩ thiếu người ta một món nợ thôi."

"Đúng vậy." Giang Trừng đáp một câu.

Thanh âm kia tựa hồ như cười khẽ: "Chỉ vậy là đã đủ rồi? Một viên kim đan, ngươi nghĩ trả lại liền có thể cảm thấy thống khoái? Nếu như thật sự không muốn cùng hắn có bất cứ mối liên hệ nào nữa, còn không bằng làm triệt để hơn một chút, ngươi thấy sao?"

Giang Trừng tâm động.

Hắn xác thực cũng không muốn tiếp tục cùng Ngụy Vô Tiện có bất cứ mối liên hệ nào nữa.

Người này tại sinh mệnh của hắn dây dưa gần như toàn bộ thời gian. Giữa bọn họ từng có thăng trầm, có sướng vui, có giận buồn, toàn bộ cảm xúc của hắn đều là vì người kia mà tới. Hắn không thích người kia tính khí cậy mạnh suốt ngày gây chuyện, nhưng lại lo lắng hắn bị mẫu thân quở trách; hắn không thích người kia luôn luôn tìm đến rắc rối, nhưng lại sợ hắn không giải quyết được rước lấy họa làm mình bị thương; hắn hận không thể tự tay giết chết người kia, nhưng tại lúc người kia gặp nạn, việc đầu tiên làm chính là dù có lấy thân ngăn cản cũng phải đảm bảo người ấy không việc gì.

Nhưng mà người kia, đáp lại hắn cuối cùng chỉ có một câu "Ta nuốt lời".

Hắn nước mắt vẫn còn chưa ngừng, người kia đã nhào về phía ánh dương cứu rỗi của hắn thân mật quấn quýt hôn hôn thân thân, quay đầu nói với hắn: "Ngươi tránh xa ra kia một chút."

Bắt đầu từ thời khắc đó, tâm Giang Trừng rốt cuộc không thể ấm lại.

"Được." Giang Trừng đáp. "Chỉ cần có thể trả hết sạch sẽ không còn liên hệ, làm thế nào cũng đều có thể."

"Cái này... ngược lại có chút quá sức. Dù vậy, ở một mức độ tương đối, ta có thể cho ngươi thứ mà ngươi muốn." Thanh âm kia nhẹ nhàng lên tiếng, nghe rất tùy tiện, là ngữ điệu từ trước đến nay Giang Trừng không thích. Nhưng không đợi hắn có thời gian để suy nghĩ thêm, trước mắt bỗng chốc đã sáng bừng lên.

Giang Trừng kinh ngạc phát hiện mình xuất hiện trong một tiểu đình. Trong đình không gian không nhỏ, trên chiếc bàn bên cạnh bày biện một bộ ấm chén trà. Giang Trừng lại cúi đầu xem chính mình, vẫn một thân trang phục của Giang gia tông chủ, chỉ là thân thể đã không còn chút cảm giác suy yếu nào nữa.

Nhưng cả những cảm giác khác cũng đều không có.

"Nếu ngươi đã thấy hứng thú, vậy thì không ngại cùng bản tôn làm một cuộc giao dịch?" Người nọ ngồi đối diện Giang Trừng, nhưng kỳ lạ là hắn làm sao cũng không thể thấy rõ được khuôn mặt của y.

"Ngươi là ai? Đây là nơi nào?" Giang Trừng nhíu mày, bàn tay thử nắm chặt thành quyền, nhưng cảm xúc truyền đến từ ngón tay mười phần hư ảo, giống như là đang ở trong giấc mộng.

"Bản tôn là... Thật phiền phức, không muốn nói. Tóm lại bản tôn là người có thể bán cho ngươi thứ khiến ngươi hài lòng. Nơi đây xem như là huyễn cảnh đi. Ngươi bây giờ đã là hồn thể, chỉ còn cách này mới có thể cùng ngươi đối mặt nói chuyện." Người kia cười cười, tựa hồ là đang lắc lắc cây quạt.

Giang Trừng lại một lần nữa nhíu mày: "Hồn thể? Ta đã chết? Nếu vậy..."

"Ngươi lo cái gì?" Người kia không kiên nhẫn khoát khoát tay. "Lo ngươi có hay không trả lại được viên đan nho nhỏ kia à? Chỉ cần ngươi đáp ứng với ta cuộc mua bán này, ta có thể giúp ngươi làm còn sạch sẽ hơn."

Viên đan nho nhỏ?

Giang Trừng trong lòng có chút muốn cười.

Nói không sai, đúng là một viên đan nho nhỏ. Nhưng cũng bởi vì nói không sai nên lại càng cảm thấy đáng cười hơn, dù sao viên kim đan này của Ngụy Vô Tiện thực sự rất đáng tiền.

"Không cần nhiều lời nói nhảm, ta là người bán, bán chính là ngươi không cần tiếp tục nợ Ngụy Vô Tiện kia bất cứ thứ gì. Còn về cái giá phải trả... Đó là về chuyện của ta, lúc này không vội nói."

Người kia thu hồi quạt xếp, gõ gõ vào lòng bàn tay: "Ngươi là người tu đạo, đương nhiên hiểu bản thân cũng chỉ là một giọt nước nhỏ trong biển cả rộng lớn, 'thiên hạ' này bất quá là một khoảng không gian trôi nổi bên trong vạn vạn thế giới đang hiện hữu thôi. Mà thứ gọi là 'thiên mệnh' tại thế giới của ngươi vốn đã được viết xong rồi. Trong thế giới của ngươi, Ngụy Vô Tiện chính là người mang trong mình 'thiên mệnh'."

Giang Trừng nhíu nhíu mày. Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đã thiên phú xuất chúng, võ học lục nghệ không gì không giỏi, chẳng cần giống như hắn phải ngày ngày cần mẫn khổ luyện. Hắn là thiên chi kiêu tử, điểm ấy Giang Trừng đã sớm biết, nhưng nói hắn là người mang 'thiên mệnh'...

"Nói cách khác, hắn chính là con cưng của 'thiên đạo'." Người kia cười, nói. "Thậm chí có thể nói, các ngươi một ngọn cây cọng cỏ, mưa gió sương tuyết, thậm chí là núi sông biển hồ, kể cả... là sinh linh muôn màu, tất cả cũng đều chỉ vì hắn mà tồn tại."

Giang Trừng lập tức bị kinh ngạc.

"Cho nên không ai làm gì được hắn, cũng không ai có thể chân chính giết hắn. Ngươi cho rằng hắn đã chết, khổ sở đợi chờ mười ba năm, nhưng đối với hắn mà nói, từ lúc bị vạn quỷ phệ thân sau đó tỉnh lại ở Mạc gia trang, khoảng thời gian này cùng lắm cũng chỉ như một cái chớp mắt. Trên Loạn Táng Cương điên dại chính là ngươi, tại Bất Dạ Thiên thống khổ chính là Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không cảm nhận được một chút xíu nào cả. Không phải do hắn vô tình, mà là vì hắn 'không cần'."

Ngươi kia nhấn mạnh: "Cho nên cũng có thể nói hắn chính là thiên đạo. Hắn chỉ cần đi theo con đường thiên đạo muốn hắn đi, thế là được. Tuy nhiên, đâu có thiên mệnh nào là thuận buồm xuôi gió, trên con đường hắn đi không thể thiếu được long đong thống khổ. Có thể nói đó là mệnh số của hắn. Vì vậy hắn cửa nát nhà tan, kim đan không còn rồi bị chính đạo vứt bỏ, đây đều là số mệnh mà hắn phải tiếp nhận. Lam Vong Cơ là người thiên đạo đã bố trí ở bên cạnh hắn, mang lại cho hắn an ủi, xoa dịu những tổn thương đau khổ hắn từng phải chịu, cùng hắn nắm tay nhau một đời bước đi. Mà ngươi, ngươi là kẻ thiên đạo đã định sẵn phải quỳ gối xuống trước mặt hắn, đối với hắn khóc lóc nói lời xin lỗi."

Ngón tay Giang Trừng run lên bần bật. Giác quan của hắn trong huyễn cảnh vốn đã trở nên mờ mịt, lúc này lại bỗng chốc cảm nhận rõ ràng cơn lạnh thấu xương lan tràn tới từ tận đáy lòng, xâm chiếm toàn thân, khiến cho phế phủ như muốn đóng băng.

"Rốt cuộc nói đến vấn đề chính." Người kia cười tủm tỉm. "Đối với ngươi mà nói, thứ trọng yếu nhất đơn giản là người nhà, mà người nhà của ngươi sở dĩ sẽ chết, đều là vì thiên đạo muốn để cho Ngụy Vô Tiện rút ra bài học kinh nghiệm xương máu mà trưởng thành. Thế nên, ngươi có nguyện ý cùng Ngụy Vô Tiện đổi mệnh cách không?

Hắn là người mang trong mình thiên mệnh, điểm ấy sẽ không thay đổi. Điều bản tôn dự định làm chính là dùng tất cả những 'tốt đẹp' của ngươi toàn bộ đổi cho hắn, đồng thời để ngươi thay hắn gánh chịu toàn bộ 'đau khổ'. Về thù lao, ngoại trừ ngươi sẽ không nợ hắn cái gì, ngươi còn có thể bảo toàn cha mẹ cùng trưởng tỷ, họ sẽ không phải vì hắn mà chết, những người ngươi quan tâm đều sẽ sống tốt."

Giang Trừng nhắm mắt lại.

A...

Hắn Giang Vãn Ngâm một đời, quả nhiên thật là một trò cười.

Bản thân cả đời không thắng nổi Ngụy Vô Tiện, lại là do một câu "thiên mệnh" buồn cười. Hóa ra mình được sinh ra chính là vì để làm nền cho Ngụy Vô Tiện. Một Giang Trừng từ nhỏ bị đè ép làm nổi bật Ngụy Vô Tiện thiếu niên phong lưu, lại dùng số kiếp bi thảm của bản thân thêm vào vận mệnh của hắn một vết sẹo, cuối cùng người kia đạt được Lam Nhị chẳng khác nào linh dược trân quý, liền đem sự hiện diện của hắn trong cuộc đời này hời hợt xóa đi.

Nhưng nếu quả thật có thể thay đổi vận mệnh, để cha mẹ, a tỷ còn có Kim Tử Hiên... thậm chí là Ngụy Vô Tiện, bọn họ đều có thể bình an mạnh khỏe, thì dù có lấy bản thân ra đổi mệnh, kỳ thực cuộc mua bán này vẫn tính là hời.

Nghĩ lại, nếu như chỉ là chính mình mệnh khổ một chút liền có thể khiến những sự việc thảm khốc kia đều không phát sinh... Giang Trừng lại cảm thấy càng buồn cười hơn.

"Nếu có thể cứu trở về người nhà của ta," Giang Trừng mở miệng, "ta tiếp nhận."

"Hừ...," người kia xoay xoay quạt xếp, trong giọng nói dường như còn mang theo tia trào phúng, "liền vì sao ta muốn làm vậy cũng không buồn hỏi, xem ra tâm ngươi thật sự đã chết..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro