Chương 1
Chương 1 lái lơ~ _(:з)∠)_
Phiên chợ buổi sáng đã dần tán đi, một chút bánh bao cùng màn thầu còn thừa chưa bán hết đều được bọc lại bằng vải bố, sau đó mang tới một nơi vắng vẻ được định sẵn rồi để ở đó chờ người tìm tới thu thập sạch sẽ.
Vị trí này là được cố định, thế nên mỗi lần các tiểu thương mang đồ ăn còn thừa đến để lại đây, đám ăn mày đã sớm chầu trực gần đấy sẽ lập tức xông tới như ong vỡ tổ, tranh đoạt những thứ thức ăn thừa có thể cho vào miệng lấp đầy bụng kia.
Đại thẩm bán màn thầu sau khi thu lại tấm vải bố liền lập tức lui về phía sau vài bước, tránh bị mấy tên ăn mày bẩn thỉu lao tới tranh giành cái ăn này đụng phải, đúng lúc ngẩng lên thì chợt thấy bên cạnh là một tên ăn mày nho nhỏ đang đứng. Tiểu hài tử tuổi không lớn lắm, tầm bảy tám tuổi, mặc dù cũng là đầu tóc rối bời quần áo cũ nát nhưng nhìn bộ dáng vẫn coi như chỉnh tề. Tóc nó được tận lực thắt thành một cái búi nhỏ, quần áo cũng không hề bởi vì bị bẩn rách lung tung mà tùy tiện khoác lên, còn được buộc lại nhìn khá ngay ngắn. Tiểu hài tử vốn cũng muốn cướp màn thầu, nhưng trông thấy đã có mấy tên ăn mày lớn hơn nhào qua, đoán chừng biết mình đoạt không lại, liền yên lặng lui ra, đi dò xét những chỗ khác ít người để ý xem còn sót lại chút đồ vật nào có thể ăn được nữa hay không.
Tiểu hài tử trên mặt có chút bẩn, nhưng vẫn nhìn ra được là mi thanh mục tú, con mắt viên viên thật to, là một đôi mắt hạnh thực sự khiến người ta thương. Đại thẩm nhìn nó liền có chút mềm lòng, đứa nhỏ này không giống mấy tên xin ăn vô lễ mà bà vẫn thường thấy kia, biết mình một thân bẩn thỉu vì vậy đều sẽ trốn tránh hạn chế va vào người khác đang qua lại trên đường. Tiểu hài tử trông thấy đại thẩm đang đứng bên cạnh, ấy vậy mà còn cúi thấp đầu hành lễ với bà sau đó lùi ra phía xa một chút.
"Ai, hài tử!" Đại thẩm gọi đứa nhỏ ấy lại, tránh khỏi tầm mắt của mấy tên ăn mày rồi vụng trộm cầm hai cái màn thầu còn sót trong tấm vải kín đáo đưa cho nó.
Mặc dù màn thầu này đã lạnh đến vừa cứng vừa khô, thế nhưng đây là hai cái hoàn chỉnh lại sạch sẽ trắng trẻo. Hài tử thấy vậy cũng có chút sửng sốt, sau đấy nhanh chóng thu màn thầu vào trong ngực áo rồi chắp tay đối với đại thẩm thi lễ, mở miệng nói phát ra thanh âm trong trẻo rất đáng yêu: "Tạ ơn ngài."
...
Giang Trừng ngược lại thật không ngờ sẽ có người chủ động cho hắn đồ ăn.
Bất quá, mặc dù không thiếu thời điểm bị đánh bị mắng bị chửi, nhưng mà xem ra quả nhiên trên đời này vẫn còn có rất nhiều người tốt.
Giang Trừng tìm một góc không ai để ý, đem màn thầu từng miếng từng miếng ăn sạch sẽ. Bụng nhỏ trống rỗng có thêm hai chiếc màn thầu đã dễ chịu hơn nhiều lắm, cũng gom được đến một chút khí lực.
Thời gian hắn quay về đời này đã qua hai tháng, cũng đã quen thuộc hơn với tình trạng của bản thân hiện tại.
Người kia không cùng hắn nói nhiều, lúc Giang Trừng mở mắt, phát hiện cơ thể mình nhỏ đi thì không quá kinh ngạc, thế nhưng khi nhận ra mình đang mặc một thân quần áo rách nát lưu lạc đầu đường thì đúng là bị giật mình không nhẹ.
Dù vậy, Giang Trừng có ký ức của thân thể này. Tuy trẻ nhỏ non nớt không hiểu trước đây xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Trừng đã trưởng thành lại là tông chủ trọng trấn một phương, chỉ cần nhìn qua số ký ức còn được bảo lưu liền nắm rõ sự tình đến chín mười phần.
Đời này những gì hắn từng trải qua xem ra là hoàn toàn khác biệt so với đời trước.
Hiện tại hắn tám tuổi, thế nhưng năm tám tuổi đời này hắn không ở Liên Hoa Ổ mà là tại đầu đường xó chợ sống lang thang. Năm ấy vợ chồng Giang Phong Miên mang theo Giang Trừng ba tuổi đến thăm vợ chồng Ngụy Trường Trạch, đúng lúc gặp phải cừu nhân tới trả thù. Đối phương nhiều người lấy số lượng thắng thế, trong lúc hỗn loạn Giang Phong Miên chỉ kịp cứu Ngụy Anh, không thể cứu vợ chồng Ngụy thị. Thế nhưng khi vợ chồng Giang Phong Miên mang theo Ngụy Anh rời đi lại vô ý làm lạc mất Giang Trừng, vậy là từ ấy Giang Trừng ba tuổi lưu lạc đầu đường xó chợ trở thành một tên ăn mày nhỏ.
Giang Trừng hiểu rõ, đây là hắn cùng Ngụy Anh đổi mệnh.
Tuy vậy, trong hai tháng này còn phát sinh một việc mà Giang Trừng thực sự không nghĩ tới.
Hắn bắt đầu sợ chó.
Từ trước đến nay Giang Trừng rất yêu thích động vật, lớn hay nhỏ hắn đều thích hết. Thế mà hôm ấy nhìn thấy con chó to lớn còn cao hơn cả mình, hắn vốn không sợ, nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, con chó dữ kia cái mũi đột nhiên dựng thẳng, hung hăng nhào tới hắn muốn cắn. Giang Trừng vốn trời sinh được động vật yêu thích, cả một đời trước đều chưa từng bị chó cắn qua, ấy vậy mà đời này vừa mới tới liền bị một con chó điên truy đuổi nhe răng sủa ầm ĩ đòi cắn. Mặc kệ nội tâm thành thục thế nào, thân thể của một đứa trẻ không có chút tu vi chỉ có thể một đường lảo đảo chạy, cuối cùng phải liều mạng bò lên trên cây mới coi như thoát được khỏi miệng chó. Con chó dữ kia cũng là chó có chủ, chủ nó nhìn thấy Giang Trừng bị đuổi phải chật vật chạy trốn vậy mà còn đứng đó cười ha hả. Rất nhiều người xung quanh đến xem náo nhiệt, có người chạy theo cười, có người nhỏ giọng nói đứa nhỏ ăn xin kia thật đáng thương, nhưng cuối cùng cũng đều chỉ là vây quanh cái cây đứng cả nửa ngày nhìn con chó kia bay nhảy sủa loạn chẳng khác gì mua vui.
Bắt đầu từ đó, thân thể đứa trẻ này nhớ kỹ hôm ấy toàn thân toàn tâm đau. Giang Trừng coi như đã cố gắng tự an ủi mình không cần sợ hãi, thậm chí buộc mình nghĩ đến Phi Phi Hoa Nhài Tiểu Ái cùng Tiên Tử, thế nhưng vẫn vô dụng. Chỉ cần gặp lại chó, trong đầu hắn liền lập tức tới cái miệng lớn đỏ ngầu như cái chậu đầy máu mang theo nước dãi cùng răng nanh đáng sợ của con chó dữ ngày xưa rượt đuổi mình chạy qua khắp phố.
Giang Trừng vì vậy mà chỉ cần nhìn thấy công tử nhà ai dắt theo chó dữ dạo phố liền trước tiên chạy trốn thật xa, hoặc nếu lẻ loi một mình gặp phải chó hoang trốn không thoát thì chỉ còn cách cố gắng cắn răng nén sợ hãi dùng hết sức lực đem chó dọa đi.
Chỉ là mỗi lần dọa được chó chạy, chính hắn cũng sợ tới mức toàn thân ướt sũng bởi mồ hôi lạnh. Mất mặt nhất phải kể đến một ngày lập thu, tiết trời lúc ấy đã chuyển sang lạnh lẽo, Giang Trừng nén sợ hãi đuổi chó cũng đồng thời bị dọa cho cả người đều là mồ hôi lạnh, lại không có quần áo để thay, buổi tối ôm bụng đói co ro tránh vào một góc tường để ngủ qua đêm, sáng hôm sau thế là phát sốt.
Toàn thân Giang Trừng như bị lửa đốt nóng tới mức khó chịu, lại nghĩ tới hình ảnh con chó dữ hung ác nhe răng liền không nén được cơn run rẩy. Trong lòng than nhỏ, Ngụy Anh lúc trước đúng là thật thảm, mình không nên cười hắn nữa.
Hắn đời trước mặc dù trải qua cũng không được tốt lắm, nhưng ít nhất khi Liên Hoa Ổ bị hủy phải lang thang đầu đường hắn cũng đã mười sáu mười bảy tuổi, chưa từng phải nếm qua khổ sở dạng này. Xem ra vẫn là Ngụy Anh trải qua thảm hơn một chút, thiên đạo đối xử với con đẻ của mình cũng đủ hung ác.
Lúc đủ khả năng Giang Trừng đều sẽ tận lực chỉnh trang lại bản thân một chút cho ra dạng người. Coi như sống lại thành một đứa ăn mày, hắn vẫn không muốn làm kẻ hành khất hay một tên trộm cắp, dù trong trí nhớ hắn thấy rất rõ ràng, đứa nhỏ Giang Trừng này từ lúc lưu lạc năm ba tuổi để sống sót cái gì cũng đã từng làm qua.
Bên ngoài thành nơi hắn đang ở có một khu rừng nhỏ, những lúc ban ngày thủ vệ ngủ gà ngủ gật canh gác không nghiêm, Giang Trừng đều sẽ chuồn êm lẻn ra ngoài để vào rừng hái quả ăn, có khi móc được cả trứng chim, thời điểm vận khí tốt còn có thể mò được cá từ con suối nhỏ. Khi ở trong thành, hắn lại tận lực đem bản thân thu thập sạch sẽ một chút, đi kiếm chút việc nhỏ lặt vặt làm công lấy tiền. Tám tuổi tuy không còn nhỏ nhưng số tiền cần tiêu phí cũng chưa quá nhiều, ngược lại còn giúp hắn kiếm được thêm mấy bữa cơm no.
Thân thể này còn chưa tu luyện qua, thời điểm bị lạc mất chỉ mới ba tuổi, đến cả vỡ lòng cũng chưa có học. Giang Trừng tiếp nhận về sau cũng tự nhiên dựa theo Giang gia tâm pháp bắt đầu tu luyện, sau ba tháng thể cốt coi như khá hơn một chút, nhãn lực cùng thân thủ đều tốt hơn. Nhờ vậy mà bình thường lúc bị bắt nạt, cho dù đối phương là người trưởng thành thì với số lượng không nhiều hắn cũng có thể ứng phó thoát thân.
Dù vậy, đối diện với chó vẫn là thực sự không có biện pháp.
...
Giang Trừng tích lũy từng đồng từng đồng tiền công, nghĩ đến khi đủ tiền sẽ mua chút quần áo tử tế cùng với một đôi giày lành lặn, sau đó hướng Vân Mộng mà đi.
Hắn chỉ biết tình huống lúc ba tuổi, cũng không rõ hiện tại trong nhà ra sao. Nhưng mặc kệ thế nào, hắn vẫn đều muốn trở về nhà nhìn một chút, nhìn xem cha mẹ và a tỷ thế nào...
Còn có Ngụy Vô Tiện...
Thôi, Ngụy Vô Tiện hắn đời này, chí ít cho đến giờ so sánh với đời trước cái gì cũng đều tốt hơn.
...
Giang Trừng là không muốn nghĩ tới Ngụy Vô Tiện.
Hận hắn sao? Hận, nhưng từ rất sớm đã không còn hận.
Kể từ sau sự việc xảy ra tại miếu Quan Âm đã không còn hận.
Không còn ôm lấy bất cứ thứ tình cảm gì... thì tự nhiên cũng không còn hận.
Sau khi a tỷ chết, Giang Trừng có bao nhiêu quan tâm Ngụy Vô Tiện liền có bấy nhiêu hận. Nếu một vị chí thân của ngươi hại chết một vị chí thân khác, ngươi phải làm sao? Không nghĩ hận hắn, nhưng lại không dám không hận hắn.
Nhưng kể cả như vậy, Giang Trừng cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn hắn chết.
Tận mắt nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đối với mình cười một tiếng sau đó táng thân trong miệng vạn quỷ, lúc ấy Giang Trừng không cảm nhận được bất luận chút cảm giác gì. Nguy Vô Tiện sao có thể chết? Hắn làm sao dám chết?
Giang Trừng một mực đi tìm hắn.
Những kẻ tu quỷ đạo dùng thuật pháp của hắn, Giang Trừng dùng Tử Điện từng roi từng roi quất đến cả hai mắt đều đỏ, phảng phất như chỉ cần làm như vậy là sẽ có thể ép ra được từ thân thể họ hồn phách của hắn dù chỉ một sợi.
Thế nhưng hắn vẫn không tìm thấy người kia.
Kể cả chờ cũng không chờ được.
Bởi vì trong nhân sinh của Ngụy Vô Tiện, phần thuộc về Giang Trừng, phần thuộc về khoảng thời gian hai người họ có thể ở bên nhau ấy, đều đã kết thúc rồi.
Còn lại chỉ có hắn cùng với Lam Trạm ở chung một chỗ.
Dù sao thì giờ ngẫm kỹ, đây có lẽ cũng không phải lỗi của Ngụy Vô Tiện, tất cả đều là do thiên mệnh đã định.
Giang Trừng dùng nước suối rửa sạch số quả dại vừa mới hái được, sau đó cầm một quả đưa lên miệng cắn.
Thật chua.
Chua đến mức cả hai mắt đều cảm thấy khó chịu.
...
Ngày hôm ấy Giang Trừng vừa mới từ xưởng nhuộm làm công trở về. Hắn đem mấy đồng tiền mới kiếm được cất kỹ vào trong ngực áo, vừa hà hơi vừa cúi đầu xoa xoa mười ngón tay đã đông cứng vào nhau. Thời tiết đang ngày càng trở nên lạnh giá, đừng nói tới quần áo vải bông, đến cả quần áo lành lặn một chút hắn cũng đều không có, số tiền mới kiếm được này chẳng biết có đủ để hắn mua một bộ quần áo thô bằng vải đay hay không. Chính khi đang suy nghĩ làm thế nào để sống qua được mùa đông giá rét này, bỗng chốc hắn bị người ta ôm lấy bế lên.
Giang Trừng lập tức trở tay chế trụ cánh tay người kia, tay còn lại mượn lực dùng toàn bộ thân thể lộn người xoay một vòng vặn mình lại muốn đá người kia một cước. Ngay lúc tầm mắt quét ngang qua y phục màu tím cùng với chiếc chuông bạc quen thuộc đeo bên hông, Giang Trừng lập tức ngơ ngẩn, cú đá này cũng vì thế mà bị phá vỡ. Hắn còn không kịp nghĩ ra nên mình nói cái gì thì đã bị người kia xúc động ôm vào ngực.
"A Trừng!"
... Phụ thân?
Giang Trừng trong lòng ngũ vị tạp trần, cái ôm này... vừa ấm áp lại vừa xa lạ, là cái ôm mà hắn đã khát vọng suốt mấy chục năm, rồi cuối cùng lại triệt để làm mất.
Tiểu hài tử giác quan đều chưa thành thục, dễ khóc dễ cười. Nếu là Giang Trừng thực tế đã chững chạc trưởng thành thì có lẽ còn nhịn được, nhưng thân thể này thì không nhịn được, đôi tay nho nhỏ ôm lấy phụ thân, oa một tiếng liền khóc thật lớn.
Giang Phong Miên thanh âm phát run, giọng nói vậy mà lại có chút nghẹn ngào: "A Trừng, A Trừng của cha, cha rốt cuộc đã tìm được ngươi... Nhiều năm như vậy, ngươi chịu khổ rồi... A Trừng, còn nhớ rõ cha sao?"
Tiểu Giang Trừng nên không nhớ rõ, nhưng Giang Trừng hiện tại nỗi lòng khó ổn, dứt khoát không giấu diếm, dùng sức nhẹ gật đầu, âm thanh run run mở miệng kêu một tiếng: "Cha..."
Giang Phong Miên nghe hắn gọi tâm liền mềm nhũn, vừa thấy đau lại vừa thấy thương. Những năm nay Tam Nương mắng hắn không có câu nào là không phải chính hắn tự muốn dùng mắng bản thân mình. Năm năm rồi, con trai hắn còn nhỏ như vậy, lại bị hắn tự tay làm mất, lưu lạc bên ngoài ròng rã năm năm... Năm năm nay hắn đêm đêm không thể an giấc, ngày ngày lo lắng bất an, thậm chí sợ hãi đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy, một mình bên ngoài làm sao sống nổi...
Hiện tại rốt cuộc tìm được Giang Trừng, mặc dù con hắn nhìn nhỏ gầy chật vật, nhưng xem ra nó sống thật tốt, còn có thể có tinh thần như thế, vừa mới nãy đạp mình một cước cũng cực kỳ có khí phách Giang gia. Hiện tại Giang Phong Miên nhìn Giang Trừng thật sự là nhìn sao cũng thấy trong lòng vui vẻ, viền mắt đỏ lên rồi lại cười, ôm ấp con mình một hồi lâu không muốn buông tay. Xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con thì phát hiện hai má đứa nhỏ đều lạnh buốt, lúc này mới ý thức tới chuyện thời tiết lạnh giá mà Giang Trừng mặc ít như vậy nhất định không chịu nổi. Giang Phong Miên liền bận bịu ôm con mình, mặc kệ là đang trên đường cái, trực tiếp ngự kiếm nhanh chóng trở về khách điếm nơi mình đang ở.
Không thể nói Giang Trừng không hề cảm thấy lo lắng chút nào. Vân Mộng Giang gia là một trong tứ đại gia tộc tu tiên, phổ thông bách tích ở nơi xa xôi có lẽ không rõ, tuy nhiên thương khách hoặc tiêu cục lui tới nhiều nơi kiến thức rộng rãi nhất định sẽ biết. Giang Trừng hoàn toàn có thể báo ra danh hào của Vân Mộng Giang thị, nhờ người đưa đến Vân Mộng rồi sau đó để người kia nhận tiền thưởng từ Giang gia. Chắc chắn sẽ có người tiện đường không ngại mang theo một đứa bé đi thử vận may. Thế nhưng Giang Trừng không làm như vậy, là hắn không dám.
Hắn không biết hiện tại tình huống Giang gia như thế nào, có những gì đã biến hóa thay đổi, có phải sự tồn tại của hắn đã bị xóa bỏ rồi hay không, hoặc là phụ thân vốn yêu thích Nguy Anh sẽ không hề nguyện ý đi tìm hắn? Nếu như hắn tùy tiện trở về... người nhà nhìn thấy hắn sẽ vui vẻ sao?
Nhưng bây giờ, ôm ấp ấm áp của phụ thân đã đánh tan đi những buồn lo vô cớ kia của Giang Trừng. Sống lại một đời này, có thể gặp lại cha mẹ cùng a tỷ đã là đại hạnh, ấy vậy mà còn được thêm phụ thân ôm ấp, Giang Trừng còn đang suy nghĩ phải chăng người kia tính toán sai rồi, đây rõ ràng là mình trải qua so với trước đây tốt hơn nhiều lắm.
Mới được phụ thân ôm một cái như vậy, Giang Trừng trong tâm đều đã quên hết sạch khoảng thời gian mấy tháng trước đây hắn đã phải sống lang thang khổ sở như thế nào.
...
Lần này Giang Phong Miên ra ngoài chính là để đi tìm Giang Trừng, cũng giống như vô số lần hắn trằn trọc tìm kiếm khắp nơi trong những năm qua, thế nên hiện chỉ dẫn theo bên người hai đệ tử. Phân phó đệ tử đi mua quần áo cùng với đồ ăn thức uống xong, hắn tự mình cởi bộ đồ cũ nát Giang Trừng đang mặc rồi giúp hắn tắm rửa. Trên thân tiểu hài tử đầy rẫy những vết thương tổn cùng va đập lớn nhỏ, làm Giang Phong Miên nhìn mà đau lòng mãi.
Ngược lại Giang Trừng suốt mấy tháng qua đây là lần đầu tiên được tắm nước nóng, toàn thân đều dễ chịu đến mức không muốn động đậy, tắm hết ba thùng nước mới khiến hắn cảm thấy bản thân sạch sẽ hơn một chút. Thấy Giang Trừng vẫn muốn tắm tiếp, Giang Phong Miên đành phải dở khóc dở cứng rắn ôm hắn bế ra: "Vết thương đều ngâm nước sắp hỏng rồi, không thể tắm tiếp. A Trừng ngoan, trước tiên bôi thuốc đã, nếu vẫn thấy không thoải mái thì đợi chút nữa cha dùng khăn ướt lau sạch người cho ngươi được không?"
"Được ạ." Giang Trừng rất ngoan đáp lời, lại để cho Giang Phong Miên một trận đau lòng.
"A Trừng ngoại trừ cha thì còn nhớ được gì nữa không?" Giang Phong Miên vừa cẩn thận bôi thuốc lên vết thương nặng nhất màu tím xanh sau lưng Giang Trừng vừa hỏi. Vết thương đó là hai ngày trước hắn làm công trong xưởng mộc bị thợ mộc đánh, Giang Phong Miên nhìn mà cắn răng, sợ Giang Trừng đau liền hỏi chuyện để di dời lực chú ý của hắn.
Giang Trừng đã quen nhịn đau, ngược lại cảm thấy chút thương tích nhỏ này thật sự không việc gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời phụ thân: "Trong nhà còn có mẹ... cùng với a tỷ."
"A Trừng thật giỏi." Giang Phong Miên than nhẹ. "Cha nhiều năm như vậy không tìm được ngươi... ngươi có trách cha không?"
Giang Trừng lắc đầu.
Hắn thật sự không trách.
Như vậy... đã là đủ tốt rồi.
Giang Phong Miên dùng thuốc trị thương tốt nhất bôi cho Giang Trừng, dùng trung y bằng lụa Vân La mềm nhất mặc lên cho hắn còn lo lắng vải cọ sát lên vết thương sẽ làm hắn cảm thấy khó chịu. Giang Trừng ngược lại những năm nay đều là mặc quần áo thô làm từ vải đay, việc vết thương bị mài cho đau nhức đã sớm thành thói quen. Giang Phong Miên vừa mặc quần áo cho Giang Trừng vừa cùng hắn giảng giải chuyện trong nhà: "Mẹ ngươi nhớ ngươi nhất, những năm qua nàng ngày ngày đều nhắc tới ngươi... Nàng tính tình cậy mạnh, dù có lo lắng cũng không nói với ta, một mình rơi nước mắt cũng nhất định không chịu để cho người khác trông thấy... Ngươi trở về nàng mới có thể an tâm. Còn có a tỷ của ngươi, mỗi năm đều tự tay may cho ngươi quần áo mới cùng với giày và tất, sợ ngươi lúc trở về mặc đồ năm trước đã không còn vừa..."
Giang Trừng nghe cha nói, nước mắt lại không thể khống chế mà rơi xuống.
Mẹ, a tỷ.
Hắn thật quá nhớ hai người.
"A, còn một người nữa," Giang Phong Miên ôm Giang Trừng lên, để con trai nằm trong ngực mình rồi ôn hòa nói tiếp, "ngươi còn có một sư huynh. Năm năm trước ngươi cũng từng gặp qua hắn rồi nhưng có lẽ còn chưa nhớ rõ. Tên hắn là Ngụy Anh, chắc chắn ngươi sẽ thấy thích hắn đấy."
Tay Giang Trừng khe khẽ run lên.
Giang Phong Miên chỉ cho rằng hắn không nhớ rõ Ngụy Anh nên đối với người xa lạ cảm thấy sợ hãi, vì vậy liền trấn an: "Đừng sợ, mặc dù hắn lớn hơn ngươi nhưng ta cam đoan hắn sẽ không bắt nạt ngươi. Về sau ngươi chính là bảo bối lớn nhất trong nhà chúng ta, kẻ nào dám động đến ngươi? Từ giờ đã có cha mẹ cẩn thận bảo vệ ngươi, nếu như cha mẹ không ở bên cạnh cũng sẽ có sư huynh ngươi cẩn thận bảo vệ ngươi."
... Cẩn thận bảo vệ?
Giang Trừng nghe vậy thì có chút muốn cười.
Thôi, chuyện gì phải đến sớm muộn cũng sẽ đến.
Đều tùy theo ý hắn đi.
Giang Trừng ôm lấy Giang Phong Miên, thân thể nho nhỏ toàn bộ đều rúc vào trong lòng phụ thân. Giang Phong Miên cánh tay vững vàng, nơi giữa cánh tay cùng với lồng ngực của hắn mang tới cho Giang Trừng cả một vùng trời đầy an ổn.
Chỉ cần để cho ta bảo vệ được cha mẹ cùng a tỷ... còn có Giang gia và ngày sau Kim Tử Hiên cùng với Kim Lăng.
Dù là chuyện gì xảy ra cũng đều không đáng kể.
...
Giang Trừng đột nhiên phát hiện, sau khi sống lại, những sự tình hắn không nghĩ đến thực sự còn nhiều lắm, mà lần sau so với lần trước mang tới cho hắn kích thích càng lúc càng lớn.
Tỉ như hắn chưa từng nghĩ mình có thể gặp lại Phi Phi Hoa Nhài cùng với Tiểu Ái.
Lại càng không nghĩ tới mẹ nó chứ người nuôi bọn chúng cư nhiên là cái tên Ngụy Vô Tiện nổi danh sợ chó.
Lại càng càng không nghĩ tới bản thân bị bọn chúng hù tới mức hai chân mềm nhũn nhão ra hết cả.
Giang Phong Miên đem Giang Trừng từ trong ngực đặt xuống, vui tươi hớn hở giới thiệu với Giang Trừng: "Hắn chính là Ngụy Anh, là sư huynh của ngươi."
Ngụy Anh nhìn chằm chằm tiểu sư đệ xinh đẹp này của mình rất lâu.
Hôm qua khi thu được thư Giang thúc thúc gửi về là lúc hắn đang ngồi bên cạnh Ngu phu nhân đùa chó, bị Ngu phu nhân bỗng nhiên rất không có hình tượng thét lên một tiếng làm cho hốt đến giật nảy mình. Sau đấy hắn nghe chuyện liền hiểu, con trai nhỏ của Giang thúc thúc rốt cuộc tìm được rồi.
Những năm nay hắn từng nghe rất nhiều người nói về sự tình của tiểu sư đệ, cũng đã từng nhìn thấy Ngu phu nhân cùng với sư tỷ khóc qua thật nhiều lần. Đối với người sư đệ chưa từng gặp mặt này, hắn vừa tưởng niệm lại vừa xấu hổ còn có day dứt, thế nên cũng thường xuyên nghĩ về tiểu sư đệ. Có khi thậm chí còn nghĩ, nếu như mình không được cứu, có phải sư đệ liền sẽ không vì vậy mà bị thất lạc không.
Cuộc sống của Ngụy Anh tại Liên Hoa Ổ mấy năm qua rất tốt, mặc dù vì hắn mà Giang thúc thúc bị lạc mất con nhưng Giang thúc thúc vẫn luôn coi hắn như con ruột, sư tỷ đối với hắn rất tốt, Ngu phu nhân tuy rằng cực kỳ nghiêm khắc, nhưng xưa nay cũng sẽ không trút giận lên trên đầu Ngụy Anh. Có những khi Ngu phu nhân lặng lẽ làm một ít y phục nho nhỏ cho nam hài mặc, cuối cùng cũng đều là mặc trên người Ngụy Anh cả. Ngu phu nhân không biết kích thước của con trai mình nên đều là chiếu theo Ngụy Anh mà làm. Ngụy Anh đôi khi cảm giác được đây là Ngu phu nhân xem mình như nhi tử đã bị thất lạc mà gửi gắm thương yêu. Tuy vậy Ngụy Anh không hề cảm thấy khó chịu, hắn chỉ muốn tận lực giúp cảm giác khổ sở của Giang thúc thúc, Ngu phu nhân cùng với sư tỷ bớt một chút lại bớt một chút.
Trung thu năm ngoái, mọi người ai nấy đều trở về phòng sau khi uống rượu hoa quế đã có chút say, Ngụy Anh tinh mắt phát hiện Ngu phu nhân chưa về nghỉ ngơi mà hướng hậu viện rời đi liền vụng trộm đi theo, trông thấy nàng lại vì nhớ tới con mà âm thầm rơi lệ. Nhìn cảnh ấy đôi mắt Ngụy Anh cũng đỏ lên, hắn bổ nhào vào trong ngực Ngu phu nhân rồi nhỏ giọng kêu một tiếng "Mẹ".
Ngu phu nhân cũng là sửng sốt, nhìn thấy Ngụy Anh lại càng khiến nàng khóc lên lớn hơn. Đây là lần đầu tiên nàng khóc ngay trước mặt Ngụy Anh. Đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực, Ngu phu nhân đôi mắt ướt đẫm nói: "Ngươi không còn mẹ, ta cũng mất con, từ nay về sau ta liền làm mẹ của ngươi được không?"
Ngụy Anh dùng sức gật đầu, hai người ôm nhau khóc suốt nửa đêm, từ ấy quan hệ so với lúc trước tốt hơn một chút. Ngu phu nhân mặc dù đối với Ngụy Anh vẫn rất nghiêm khắc, nhưng chỉ cần Ngụy Anh khoe mẽ gọi một tiếng "Mẹ" là nàng lại tức giận ra sao cũng không thể nào nổi nóng nổi với hắn. Hậu quả là từ đây toàn bộ Liên Hoa Ổ người duy nhất có thể trị tên hỗn thế ma vương họ Ngụy đã không còn, mà hắn lại luyện được một thân phong phạm bá vương một phương Vân Mộng ngay từ thuở nhỏ.
Thế nên hiện tại khi nhìn thấy Giang Trừng Ngụy Anh chỉ cảm thấy vui vẻ. Hắn cao hứng vì Giang thúc thúc, Ngu phu nhân cùng với sư tỷ rốt cuộc đã không còn phải chịu khổ sở nữa; cao hứng vì y phục giày tất sư tỷ may suốt mấy năm qua cuối cùng đã có người mặc; và cao hứng nhất chính là phát hiện hóa ra dáng dấp tiểu sư đệ của hắn lại đẹp mắt đến vậy.
Tại cửa ra vào, Ngu phu nhân cùng với sư tỷ đứng đằng trước, Ngụy Anh dù trong lòng vội muốn chết nhưng vẫn ngoan ngoãn nhẫn nhịn đứng chờ cả nhà đoàn tụ xong, rốt cuộc đợi được đến lúc Giang thúc thúc bế tiểu sư đệ tiến về phía hắn. Mắt thấy tiểu sư đệ chân vừa chạm đất hắn liền mang theo mấy nhóc bạn thân vui đến nghiêng trời lệch đất bổ nhào qua: "Sư đệ! Ta ta gọi Ngụy Anh! Là sư huynh của ngươi đây!"
Ngụy Anh cảm giác sư đệ quá câu nệ, có thể là do chưa quen, liền vội vàng ôm Phi Phi bên cạnh lên, hưng chí bừng bừng nắm tay sư đệ kéo lại đè vào trên đầu Phi Phi xoa xoa: "Ngươi sờ nó đi! Nó rất ngoan mà phải không! Về sau bọn chúng đều sẽ là bạn tốt của ngươi, của ta cũng là của ngươi!"
Giang Trừng muốn làm bộ chân mình không có mềm đã là tiêu hao gần hết toàn bộ tâm lực, lúc này còn bị Ngụy Vô Tiện nắm tay kéo tới sờ đầu chó thì suýt nữa đã không nhịn được mà la ầm lên, xúc cảm dưới tay đều là lông chó khiến Giang Trừng quả thực chỉ muốn ngất xỉu.
Ngụy Vô Tiện ta thao cả nhà ngươi!!!
...
Lời tác giả:
*Cha ngốc Giang Phong Miên: Nhi tử của ta đạp ta quá khí phách!
* Liên quan tới việc Ngu phu nhân cùng Ngụy Anh ở chung, tuy rằng trong đồng nhân ta viết nhất định sẽ có OOC, nhưng về điểm này ta ngược lại không có cảm giác OOC. Lý giải một chút, những năm qua Giang Phong miên cùng Ngu phu nhân mặc dù vẫn luôn một mực tìm kiếm Giang Trừng, nhưng kỳ thật trong lòng đều khó tránh khỏi nghĩ rằng hắn đã chết. Ngu phu nhân dù cực độ thương tâm, nhưng Ngụy Anh khi ấy mới bốn tuổi lại mồ côi cha mẹ, nàng không nghĩ trút giận lên hắn, lâu dần còn đem yêu thương đối với con mình chuyển dời đến trên người hắn, đối với hắn cực kỳ chiếu cố. Nhất là thời điểm Ngụy Anh nũng nịu gọi một tiếng "Mẹ", Ngu phu nhân điển hình của người chỉ ăn mềm không ăn cứng liền trực tiếp mềm luôn thành bánh ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro