Chương 40: Cắn xé
Ngày đông hiếm lắm mới nhìn thấy rau tươi, cho nên những thứ được bán với giá cao ngất ngưởng vào thời điểm hiện tại ở Khuých đô chính là các món rau. Tiêu Trì Dã được Lý Kiến Hằng ban thưởng, trên bàn ăn tối nay liền có thêm một đĩa dưa chuột.
"Ăn cơm kèm đồ ngắm, giải sầu giải bực [1]." Tiêu Trì Dã múc một bát cánh nóng đưa cho Thẩm Trạch Xuyên, "Đứng ở ngoài đó lâu như vậy rồi, mau vào trong cho ấm người, ăn một bữa nhẹ nhàng thoải mái rồi còn nghỉ ngơi nữa."
"Tục ngữ nói thật đúng, " Thẩm Trạch Xuyên chà xát tay ngồi xuống, "Không có việc gì mà lại đột nhiên tỏ vẻ ân cần săn sóc, không phải gian thì cũng là trộm. Nhị công tử có dặn dò gì vậy?"
"Việc muốn dặn dò còn nhiều lắm, " Tiêu Trì Dã nói, "Vừa ăn vừa nói đi."
Hai người đồng thời động đũa.
Trong phòng không còn ai khác, hai bát cơm rất nhanh đã thấy đáy, đĩa dưa chuột kia cũng bị dọn dẹp sạch sẽ, món ăn mặn hai người đều không động đến.
"Sắp đến Tết, sư phụ ta cũng chuẩn bị vào đô rồi." Tiêu Trì Dã uống nước canh, "Kỷ Cương Sư phụ nếu rảnh rỗi, ngươi có thể để cho hai vị lão nhân gia gặp mặt một lần."
"Là tiệc đón giao thừa hay là Hồng Môn yến, cái này nhất định phải nói cho rõ ràng thì mới được." Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa, "Sư phụ ta sẽ không làm cờ trong tay người."
"Là tiệc đón giao thừa." Tiêu Trì Dã nói, "Kỷ gia đến thế hệ này chỉ còn hai người bọn họ, đã rất nhiều năm không gặp mặt rồi."
"Vậy thì dễ bàn, khi quay về ta sẽ đi chuẩn bị một phần hậu lễ, thỉnh sư phụ ra mặt." Thẩm Trạch Xuyên ăn no nói.
Tiêu Trì Dã thấy y đứng dậy, nói: "Đêm nay vẫn ngủ trong phòng ta đấy nhé."
Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, cười rộ lên, nói: "Ta đương nhiên sẽ không chạy. Chia nhau đi tắm rửa thôi, ngươi cứ từ từ mà ăn đi, ta đi trước."
Dứt lời liền vém rèm đi vào, tự đi rửa mặt.
Tiêu Trì Dã gọi người đến dọn dẹp bàn ăn, đứng cạnh cửa sổ nhìn tuyết rơi ngoài trời. Hắn nghiêng đầu, xuyên thấu qua tấm rèm mỏng kia, nhìn thấy cái bóng của Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên cởi áo ngoài, như vừa xé đi lớp vỏ ngoài thô ráp, lộ ra da thịt trắng nõn mềm mại bên trong. Thời điểm y cúi đầu cởi bỏ thắt lưng, đường cong sau gáy hiện ra những tia sáng màu cam, dường như muốn đem bộ vị trơn bóng kia lại lần nữa che đi chút cảm giác nhẵn nhụi.
Cách một lớp vải mành, liền như gãi không đúng chỗ ngứa, sự mê hoặc tràn ngập dục vọng kia bị khuếch đại lên rồi lại bị phân tán ra, hành tẩu khắp trên dưới thân thể không có mục đích, gãi đến mức khiến cả người đều thấy nóng, không nhịn được mà sinh ra ý nghĩ thô bạo. Người như ngọc không tính là gì cả, thứ Tiêu Trì Dã để ý nhất chính là dục vọng của Thẩm Trạch Xuyên.
Cặp mắt kia của y, điệu cười kia của y, y dường như luôn như có như không mà tản loại sắc dục này.
"Hãy đến ôm ta đi."
"Hãy đến chạm vào ta đi."
"Hãy đến chỗ ta mà mặc sức đổ mồ hôi như mưa đi."
Dục vọng này như mưa lâm thâm, không mang theo tính xâm lược, nhưng lại bất tri bất giác mà ngấm vào cơ thể. Thế nhưng bản thân Thẩm Trạch Xuyên dường như lại không hề hay biết, y để lại một loại lạnh lùng hoàn toàn tương phản với sắc dục, nhẹ nhàng ném đi sự quấy nhiễu đầy mâu thuẫn này, để cho người khác phải suy nghĩ.
Tiêu Trì Dã không muốn tiếp tục nghĩ nữa, hắn bén nhạy cảm thấy được chú "ưng" lần này không dễ thuần như mọi khi. Người duy nhất có thể làm chủ nhân của y là chính y, y không thể chịu đựng được việc bản thân dễ dàng bị kích động nhiều lần.
Tiêu Trì Dã quay đầu, đóng cửa sổ, đi vào phòng tắm.
* * *
Hai người lại nằm cách nhau, dựa lưng vào nhau, hô hấp đều đặn, thật giống như đang ngủ.
Tiêu Trì Dã sờ lên nhẫn ngọc, nhớ lại rất nhiều chuyện.
Chiếc nhẫn này thực ra cũng không phải đồ của hắn, ban đầu nó thuộc về Tỏa Thiên Quan Phùng Nhất Thánh. Phùng Nhất Thánh chết trận, đem nhẫn để lại cho Tả Thiên Thu. Tả Thiên Thu đeo chiếc nhẫn này, đánh một trận tại Thiên Phi Khuyết liền vang danh, bắn giết thê tử của chính mình.
Tả Thiên Thu bởi vậy mà trắng đầu, cũng bởi vậy mà thất bại hoàn toàn. Công danh đã thành, nhưng người lại đã chết. Tả Thiên Thu rốt cuộc không thể lên sa trường được nữa, đôi tay đã từng lập công lao to lớn tại Thiên Phi Khuyết ngày ấy, cũng không dám cầm cung thêm một lần nào nữa.
Tiêu Trì Dã khi còn bé ở cùng với Tả Thiên Thu, lúc ấy hắn đã từng hỏi : "Sư phụ tại sao lại bắn chết thê tử của mình vậy ?"
Tả Thiên Thu mài dây cung, nói: "Con có thật sự muốn làm tướng quân không?"
Tiêu Trì Dã gật đầu.
Tả Thiên Thu nói: "Vậy thì đừng có thành thân. Việc con có thể chết trong bất kỳ trận chiến nào thật ra không quá đáng sợ, đáng sợ nhất chính là người làm tướng tám chín phần mười đều phải đối mặt với sự lựa chọn. Thứ con muốn và thứ con phải gánh vác, là những thứ hoàn toàn khác nhau."
Tả Thiên Thu yên lặng nhìn cung, gió trên đồng cỏ thổi bay mái tọc bạc của ông, ông ngẩn người nói: "Ta hi vọng con vĩnh viễn sẽ không bao giờ rơi vào tuyệt cảnh như vậy. Người nếu bị đặt vào tình cảnh ấy, bất luận có lựa chọn ra sao, kết cục đều là chết."
"Sư phụ đã cứu sống được mấy vạn người ở Thiên Phi Khuyết, " Tiêu Trì Dã nằm nhoài trên hành lang, "Người tại sao lại không muốn được phong hào vậy ạ?"
Tả Thiên Thu khi ấy cười rộ lên, ông nói: "Bởi vì ta đã chết trong trận chiến đó rồi."
Sau này, mãi đến những năm mười mấy tuổi, Tiêu Trì Dã mới hiểu được những lời này của sư phụ hắn. Trong trận Thiên Phi Khuyết kia, ái thê của Tả Thiên Thu bị bắt làm tù binh, ông chỉ có thể lựa chọn mở cửa đầu hàng, hoặc đóng cửa tử chiến ở bên trong.
Tả Thiên Thu khi ấy đã không chọn bất kỳ cách nào trong hai cách trên, ông một mình một ngựa ra khỏi thành, giương cung bắn chết ái thê của chính mình.
Mọi người truyền tai nhau kể lại rằng, mũi tên kia là lần bắn vững vàng nhất trong cuộc đời của Tả Thiên Thu, giữa hàng vạn người, bắn thẳng vào chỗ hiểm. Đêm hôm đó mưa đổ như trút, không ai biết ông có thất thanh khóc rống hay không, cũng không ai biết tóc ông đã bạc trắng từ bao giờ. Đợi đến khi hừng đông binh lui, sư phụ hắn đứng trên đống xương trắng, nhặt xác của thê tử mình.
Danh xưng "Lôi trầm ngọc đài Tả Thiên Thu" từ đây vang danh khắp thiên hạ, có người kính trọng ông, nhưng cũng không ít người ở sau lưng mắc nhiếc ông. Một người tuyệt tình đến mức ấy, người thường chỉ cảm thấy ông là hồng thủy mãnh thú, dường như bọn họ làm tướng quân, trời sinh liền lãnh khốc vô tình như vậy.
Tiêu Trì Dã rất yêu quý chiếc nhẫn này, nhưng hắn cũng rất sợ hãi nó. Hắn sợ rồi chính mình cũng sẽ có một ngày rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cho nên hắn từ trước đến nay chưa từng dễ dàng yêu thích bất kỳ thứ gì.
Thần Dương theo hắn lâu như vậy, đến nay cũng vẫn không biết hắn thích gì. Hắn thích uống rượu gì, thích ăn món gì, thích mặc loại quần áo như thế nào, thật thật giả giả toàn bộ đều lẫn lộn với nhau, không ai có thể phân rõ được.
Ly Bắc, Ly Bắc!
Tựa như chỉ có hai chữ này mới là cửa sống mà hắn không có cách nào che giấu được, hắn đã nếm trải tư vị bởi vì dục vọng của bản thân mà bị người quản lý, hắn sao có thể lại tự chuốc phiền phức vào người được nữa đây.
Tiêu Trì Dã im hơi lặng tiếng ngồi dậy, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên. Hắn giơ tay lên, chỉ cần dùng thêm một chút sức lực là có thể bóp chết thứ dục vọng này rồi.
Thẩm Trạch Xuyên như rơi vào ác mộng, thời điểm y cau mày tóc mai hai bên đều là mồ hôi lạnh, trên lưng đã ướt đẫm một mảng.
Tiêu Trì Dã cúi người nhìn y, hắn thấy được một Thẩm Trạch Xuyên mà hắn chưa từng gặp qua trước đây.
Thẩm Trạch Xuyên bị vây hãm trong cơn thủy triều đẫm máu, cả người y ướt đẫm, y chạm vào nó, là máu. Giấc mộng này mỗi một ngày, mỗi một ngày đều lặp đi lặp lại, y cảm thấy bản thân mình sắp phát điên lên rồi.
Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên co rúm người lại, đôi môi mím chặt chậm rãi mở ra, theo mồ hôi lạnh chảy xuống nói mớ gì đó.
Y chính là bất lực như thế đấy.
Tiêu Trì Dã như vừa tỉnh giấc chiêm bao, từ trong sự sợ hãi kín đáo kia bắt được một thứ gì đó khác. Hắn ngắm nhìn Thẩm Trạch Xuyên, không khác gì một con mãnh thú đang quan sát con mồi của mình.
Thẩm Trạch Xuyên cũng không phải là hoàn toàn kín kẽ, không kẽ hở, bọn họ ngoài sự thăm dò cùng kiêng kỵ không thể nói rõ được kia, thì càng là đồng bệnh tương liên.
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy rất uể oải, y đã không còn khóc lớn trong mơ, cũng không ra sức bấu víu thi thể nữa. Y biết mình lại gặp ác mộng rồi, y biết Kỷ Mộ chết rồi.
Nhanh lên.
Thẩm Trạch Xuyên như một người thơ ơ đứng nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra.
Nhanh kết thúc đi.
Y hung ác, âm lệ mà thúc giục, y thậm chí muốn máu tươi bắn ra mạnh hơn, muốn tuyết trắng rơi càng nhiều hơn. Còn muốn bày ra cơn ác mộng này như thế nào nữa đây ? Y đã không còn chút sợ hãi nào nữa, da thịt và xương cốt trên thân thể này đều đã bị ngâm đến hư thôi cả rồi !Y là con chó hoang ăn thịt thối, nước bẩn và sự căm thù chỉ là bằng chứng cho sự tồn tại của y.
Thẩm Trạch Xuyên mở choàng mắt dậy, đưa tay chặn lại lồng ngực Tiêu Trì Dã, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, chảy mồ hôi lạnh bình tĩnh nói: "Ngủ không được à?"
Lồng ngực Tiêu Trì Dã rất nóng, cách một lớp vải vóc mỏng manh, có thể cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nói: "Ăn quá no rồi."
Thẩm Trạch Xuyên nói: "Đêm khuya mở mắt thấy người, suýt chút nữa thì bị hù chết rồi."
"Ta nghe thấy ngươi đang gọi ta, " Tiêu Trì Dã mặt không đổi sắc nói, "Ta quyết định thế nào cũng phải nghe cho rõ ràng xem có phải ngươi đang mắng ta không."
"Ta không mắng ngươi trong mơ đâu." Thẩm Trạch Xuyên bị nhiệt độ trên người hắn làm nóng đầu ngón tay, muốn thu tay về.
Nào ngờ Tiêu Trì Dã liền ấn tay y lại, nói: "Ngươi lạnh à?"
Hai bên móc mai của Thẩm Trạch Xuyên còn đang ướt đẫm mồ hôi, y khẽ mỉm cười, nói: "Đúng vậy, ta thấy rất lạnh."
Y lại biến trở về Thẩm Lan Chu tràn ngập cám dỗ kia rồi, y căn bản không quan tâm Tiêu Trì Dã có bị mình mê hoặc hay không, y trời sinh đã mang theo loại bản lĩnh này, là một người thật xấu xa.
Tiêu Trì Dã nắm chặt tay y, áp lên đầu giường, ngửi một chút mùi vị trên cơ thể y trong đêm tối, nói: "Ngươi ngủ trên giường của ta, trong lòng biết rõ ta mỗi đêm đều đang nghĩ gì. Ngươi nói ta lợi hại, Thẩm Lan Chu, người lợi hại là ngươi."
"A... Vậy phải làm sao bây giờ." Giọng Thẩm Trạch Xuyên có chút khàn khàn, y làm như không có chuyện gì mà tiếp lời, "Ta chẳng hề làm gì cả."
"Ta muốn làm, " Tiêu Trì Dã cúi đầu nhìn y, "Ta muốn làm."
"Ngươi giết ta bằng cách khác đi, " Thẩm Trạch Xuyên tùy ý để hắn siết chặt hai tay mình, "Chết ở trên giường thật không có chút tiền đồ gì cả."
"Ta đổi ý rồi." Tiêu Trì Dã dùng tay còn lại vuốt ve mái tóc thấm ướt mồ hôi lạnh của Thẩm Trạch Xuyên, như thể nhìn vào một món châu báu mà mình vừa mua được, "Ta không muốn ngươi chết."
Thẩm Trạch Xuyên nói: "Ta khuyên ngươi đừng nên cắn vào gáy ta chỉ vì nó đẹp."
"Lan Chu, " Tiêu Trì Dã như than thở mà gọi y, đùa giỡn nói, "Ta không cắn, ngươi liền sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn.
Tiêu Trì Dã nói: "Đùa bỡn ta có vui không?"
"Vui chứ, " Thẩm Trạch Xuyên cảm nhận được Tiêu Trì Dã đang từ từ áp sát lại, "Được chứng kiến dáng vẻ đáng thương của một con sói con bất lực không thể làm gì khác, ta thấy rất vui vẻ."
"Vậy chúng ta có thể khiến nó càng vui hơn đấy." Tiêu Trì Dã nói, "Thái hậu còn đang nín nhịn chịu đựng, bà ta đã đáp ứng cho ngươi cái gì? Ném nó xuống đi Lan Chu, ta cho ngươi càng nhiều hơn."
"Hừ..." Thẩm Trạch Xuyên cười rộ lên, "Ta đoán những thứ ngươi cho ta không bao gồm sự tự do đâu nhỉ. Tiêu Nhị, ngươi tại sao chưa bao giờ biết, thứ ngươi muốn đều viết trong đôi mắt ngươi kìa. Ngươi giờ khắc này, có phải là đang muốn đem ta nhốt lại không ?"
"Ta đang nghĩ đến việc đánh một chiếc xích vàng." Tiêu Trì Dã nói, "Chiếc cổ này không đeo gì thì quá đáng tiếc."
"Xích chó ban đầu đều là dùng để trói sói đấy." Hơi thở của Thẩm Trạch Xuyên như hòa làm một với hắn, nói, "Ta cũng muốn đánh một chiếc xích vàng, chụp vào cổ ngươi, nói một câu kéo một lần."
"Đừng có dại." Tiêu Trì Dã nhíu mày, "Chút bổng lộc đó của ngươi có lôi ra dùng hết cũng không đánh nổi một sợi đâu."
Chóp mũi hai người như muốn chạm vào nhau, chiếc nhẫn ngọc trên tay Tiêu Trì Dã áp sát vào cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, khiến cho nơi đó đỏ ửng lên.
Tiêu Trì Dã nói: "Nếu đã —— "
Thẩm Trạch Xuyên ngẩng cao đầu, hôn lên môi hắn. Cái chạm nhẹ này, còn mang theo sự chế giễu lạnh lùng.
"Ngươi có muốn điên lên không ?" Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên điên cuồng, y nỉ non, "Ngươi dám không ? Thử xé nát ta ra đi, Tiêu Nhị, ta thật sự không để tâm đâu."
Sợi dây căng chặt trong lòng Tiêu Trì Dã "phựt" một tiếng mà đứt toác, sóng lớn mãnh liệt đã ầm ầm tuôn ra. Dưới sự cười nhạo và kích động, hắn hung hăng ép người xuống, như cắt nuốt mà hôn lại Thẩm Trạch Xuyên.
Sắc dục pha tạp với sát tâm, cừu hận dây dưa với thương hại. Trong hai người bọn họ, đến cùng thì ai mới là người đáng hận hơn, ai mới là người đáng thương hơn đây ?
Môi lưỡi đan xen vào nhau trong cái hôn ẩm ướt, Tiêu Trì Dã hôn Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên dùng hết khả năng mà đáp lại hắn. Giữa răng môi có âm thanh liếm láp đầy ám muội, dục vọng đang đốt trụi hai con người không bình thường này.
Bàn tay nắm chặt cổ tay Thẩm Trạch Xuyên của Tiêu Trì Dã bỗng nhiên thả lỏng, nâng phần lưng của y lên, muốn sát gần lại nhau mà dây dưa.
Đây là sự căm ghét lẫn nhau của bọn họ.
Muốn làm vấy bẩn đối phương bằng những sự dơ bẩn thuộc về chính mình, khiến cừu hận cũng biến thành một sợi dây kéo dài không ngừng. Sống sót như vậy quá thống khổ, tiếng rít gào trong đêm tối chỉ có bản thân mình nghe được, vậy thì không bằng cùng nhau cắn xé đi, máu chảy đầm đìa mà trở thành một loại dựa dẫm.
Cái mạng này đã đủ thối nát rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro