Chương 38: Kỷ luật quân đội
Tuyết rơi liền ba bốn ngày, Tiêu Trì Dã càng trở nên lười biếng, thao trường cũng rất ít lui tới. Hắn gần đây kết giao với một vài thương nhân ở Long Du, đặt mua một chút đồ quý, tỷ như ngọc trai nhập khẩu từ cảng Vĩnh Tuyền, ngọc bích được làm ra tại Hà Châu, đây đó đều là chút đồ chơi nhỏ tinh xảo.
Lý Kiến Hằng bây giờ rất chăm chỉ, ngay cả khi trời trở lạnh cũng như thường lệ vào triều, ngày ngày đều muốn thỉnh Hải Lương Nghi giảng bài, thấy Tiêu Trì Dã thờ ơ với công việc cũng sẽ khuyên nhủ đôi lời, dường như là thật sự đã sửa lại tâm tính.
Tiêu Trì Dã vui như mở cờ, săn được hai con hươu từ Phong Sơn cũng đem dâng tiến vào trong cung. Lý Kiến Hằng bị món thịt lừa nướng lần trước dọa sợ, hiện tại cực kỳ bài xích với dã vật, quay đầu đem hươu thưởng cho Hải Lương Nghi.
Mắt thấy cửa ải cuối năm sắp tới, lễ cúng tế và tiệc tiếp đãi trăm quan đều là đại sự. Lục bộ và hai mươi bốn nha môn trong đại nội đều bận tối mày tối mặt, Ti lễ giám thiếu người, rất nhiều chuyện chần chừ không quyết được, còn phải hỏi ý kiến Lý Kiến Hằng. Lý Kiến Hằng đối với những việc này cũng mơ hồ không rõ, sau cùng tất cả đều phải làm phiền Hải Lương Nghi và bộ Lễ phán quyết.
Khuých đô bận rộn, Lý Kiến Hằng thấy Tiêu Trì Dã rảnh rồi liền giao trọng trách nặng nề, đem một số công việc trong danh sách phúc thẩm của tám đại doanh giao cho hắn. Cứ như vậy, tuần phòng Khuých đô liền triệt để rơi vào tay Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã thoái thác không xong, thành ra lại bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Thẩm Trạch Xuyên cùng Tiêu Trì Dã chạy đôn chạy đáo, không thể tránh được việc chạm mặt với Cấm quân.
Ngày hôm đó, Đạm Đài Hổ kết thúc việc tuần phòng, còn chưa kịp tháo đao, đang trên đường quay trở lại phòng ký tên liền nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên cũng đang đứng ở bên ngoài. Hắn chà xát khuôn mặt đầy sẹo đã bị lạnh đông cứng, nhanh chân đi tới.
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, nhìn Đạm Đài Hổ hùng hổ bước đến.
"Thẩm Bát ?" Đạm Đài Hổ dừng bước, lạnh giọng nói với Thẩm Trạch Xuyên, "Thẩm Vệ chắc hẳn là cha ngươi nhỉ."
Thẩm Trạch Xuyên nói: "Muốn tìm cha ta hay tìm ta ?"
"Đương nhiên là tìm ngươi, tên Thẩm Vệ khốn kiếp kia sớm đã bị đốt thành tro rồi còn gì." Đạm Đài Hổ đi vòng quanh Thẩm Trạch Xuyên, nói, "Những ngày sống tại Khuých đô vẫn thoải mái quá nhỉ, nhìn cái dáng vẻ này của ngươi đi, thật sự có thể so được với các chị em tỷ muội ở Phố lớn Đông Long đấy, đều là bộ dáng được nuông chiều cho ăn ngon mặc đẹp mà thành."
Thẩm Trạch Xuyên nghe giọng điệu này, liền biết người tới không có ý tốt. Thần Dương đứng bên cạnh không hé răng nửa lời, Cấm quân trong sân đều thò đầu xem trò vui.
Đạm Đài Hổ nói tiếp: "Mông vểnh thắt lưng mảnh mai, má hoa đào mắt hồ ly, đặt tại Hương Vân phường cũng nhất định là mỹ nhân tuyệt sắc đứng đầu bảng đấy. Nhưng sao đang sống những ngày tháng tốt đẹp, mà lại muốn đi theo Tổng đốc của chúng ta đội mưa đội tuyết bôn ba khắp nơi thế này."
Đạm Đài Hổ đứng lại, ánh mắt như đao, nói tiếp: "Năm năm trước Thẩm Vệ liếm móng ngựa của Thiết kỵ Ly Bắc, cho nên mới không khiến cho sáu châu Trung Bác trở thành hố phân ngựa của mười hai bộ Biên Sa. Bây giờ ngươi cũng học theo cha ngươi, muốn liếm chỗ nào của Tổng đốc chúng ta ? Các chị em tỷ muội trong thanh lâu treo mành bán rẻ tiếng cười kia, ai ai cũng đều là người tài giỏi có sở trường riêng.Còn ngươi có bản lãnh gì, hôm nay có xứng để đứng chung một chỗ với các hán tử đã ra trận đánh giặc hay không ?"
Thẩm Trạch Xuyên cười nói: "Ta không xứng, Đồng tri đại nhân muốn treo lệnh bài của ta, đuổi ta ra khỏi đây sao?"
"Phí nhiều công sức như vậy làm gì." Đạm Đài Hổ nói, "Ngươi chính là con chó giữ cửa trong Cấm quân của chúng ta, ta đá ngươi một cước cũng đã là coi trọng ngươi rồi. Hôm nay ta nói với ngươi vài lời, cũng đều là hướng về phía mặt mũi của Tổng đốc. Nếu như đã chấp nhận làm "đồ vật" của người, thì phải có chút giác ngộ mình không còn là con người nữa."
"Ta nhận mệnh thiên tử đeo lên mình lệnh bài của Cẩm y vệ, chính là vì quốc gia làm nhiệm vụ, chứ không phải là "Đồ vật" của bất kì ai." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Ta nếu là chó giữ cửa trong Cấm quân, quân gia cũng không kém là bao đâu, chúng ta đều là người nhận bổng lộc của triều đình đi lại trong Khuých đô, nếu có giác ngộ gì, mọi người cũng phải đồng tâm đồng lòng mà hiểu ra."
Đạm Đài Hổ đỡ song đao, trợn to hai mắt, cả giận nói: "Ngươi mà cũng được gọi là nam nhân sao ? Thẩm cẩu xấc xược ! Lão tử năm đó chính là Chánh Thiên Hộ của Thủ Bị Quân Đăng Châu Trung Bác." Hắn đột nhiên tới gần một bước, giọng đầy hận ý nói, "Năm đó sông Trà Thạch tan tác, các huynh đệ của lão tử đều chôn thân trong hố sụt Trà Thạch ! Ngươi có biết đó là tình cảnh như thế nào không ? Bọn họ cứ sống sờ sờ như vậy mà bị tiễn đâm vào, cả người như biến thành một con nhím ! Bốn vạn người táng chung trong một cái hố trời ! Bốn vạn người!"
Sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên không hề thay đổi.
Đạm Đài Hổ nói: "Mẫu thân ta cũng ở tại Đăng Châu, Kỵ Binh Biên Sa đánh tới, Thẩm tặc chạy mất dạng, đem toàn bộ người già và trẻ nhỏ như mẫu thân ta cũng ném hết cho Kỵ Binh Biên Sa! Bọn chúng một thành lại giết một thành, muội muội ta bị Kỵ Binh Biên Sa kéo hai dặm đường, cưỡng gian rồi giết chết ở cửa thành! Ngươi ngược lại sống đến ung dung tự tại, không lo ăn mặc ! Chỉ cần nâng mông để người làm, tội gì cũng đều có thể miễn !"
Gió lạnh thổi quét trong sân, Thần Dương thấy tình thế có chút không ổn, muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa.
Đạm Đài Hổ túm lấy cổ áo Thẩm Trạch Xuyên, đỏ mắt nói: "Hôm nay ta mới nói ngươi vài câu, ngươi sao dám cãi lời ta ? Các ngươi đều là lũ quý tử cơm ngon áo đẹp, làm sao biết được một trận chiến kia đến cùng đã chết mất bao nhiêu người, làm sao biết được Trung Bác đến giờ này ngày này còn có mấy vạn người đang chết đói! Những ngày sống tại Khuých đô có sung sướng không hả ? Ngươi ngủ ngon sống tốt, trước sau đều có người miễn tội cho ngươi, vậy những người đã chết trong trận Trung Bác kia thì tính sao đây ? Tính thế nào đây !".
Thẩm Trạch Xuyên nắm chặt cánh tay Đạm Đài Hổ, cứng rắn đem người quật ngã trên đất. Một quật này kinh thiên động địa, người đứng xung quanh đều đồng loạt lùi về sau.
Thẩm Trạch Xuyên vò hai nắm tuyết, nhìn Đạm Đài Hổ, nói: "Tính thế nào ấy à ? Tính với người của chính mình ấy. Kỵ Binh Biên Sa nhập cảnh, từ ven bờ sông Trà Thạch đến Đăng Châu tròn một tháng trời, Thẩm Vệ rụt rè không chiến, đám hán tử các ngươi đáng lẽ nên vặn gãy cổ họng ông ta, khởi binh cố phòng."
Thẩm Trạch Xuyên đứng lên.
"Nhục mạ ta, căm hận ta, ta cũng không rơi mất miếng thịt nào đâu. Thế gian này, nợ máu nhất định phải trả bằng máu, giết ta coi như thay trời hành đạo, dẹp yên tức giận trong lòng nhiều người." Hắn quay sang Đạm Đài Hổ khẽ nhổ một ngụm, tràn đầy ác ý mà cười rộ lên, "Thật là đồ vô dụng. Đồ thành chính là Kỵ Binh Biên Sa, chôn giết 40 ngàn quân sĩ cũng là Kỵ Binh Biên Sa, muốn xử Thẩm Trạch Xuyên ta, trước tiên hãy vác mông đi rửa sạch sẽ nước tiểu mà lũ Kỵ Binh Biên Sa tiểu trên đầu mình đi. Ta mệnh tiện, chết không hết tội. Nhưng ta chết rồi, khoản nợ kia của Kỵ Binh Biên Sa liền được xóa bỏ sao?"
Đạm Đài Hổ nói: "Tên khốn nạn ngươi đừng hòng thoát tội ! Để cho Kỵ Binh Biên Sa tiến vào Đại Chu không phải là thằng cha ngươi sao ? !"
"Vậy ngươi giết ta đi." Thẩm Trạch Xuyên nhấc tay chỉ vào cổ mình, "Van cầu ngươi, nhanh đến giết ta đi. Giết ta, Thẩm tặc liền biến mất."
Đạm Đài Hổ đột nhiên xông lên, lập tức rút ra song đao, đánh về phía Thẩm Trạch Xuyên.
Đinh Đào mới tỉnh ngủ, vừa vào cửa liền thấy một màn này, kinh hãi, hô lên: "Lão hổ, đừng tổn thương y! Ta còn phải trong coi y đấy!"
Đạm Đài Hổ nào còn có thể nghe lọt những lời này, song đao chém ra sinh gió phần phật. Đinh Đào nhảy cao ba thước, đang định lao vào, ai ngờ Cốt Tân liền xách cổ áo sau của hắn lên, không cho hắn đi nữa.
"Cả nhà Lão hổ đã chết trong trận chiến Trung Bác kia, " Cốt Tân nói, "Ngươi không thể bảo hắn buông tha Thẩm Trạch Xuyên được đâu."
Đinh Đào nói: "Nhưng tất cả những việc này không phải đều do Thẩm Vệ làm sao? Có can hệ gì tới y đâu!"
Cốt Tân do dự trong chốc lại, không tiếp tục nói nữa.
Đạm Đài Hổ bổ đao về phía mặt Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên xoay người đá vào tay cầm đao của hắn. Cánh tay Đạm Đài Hổ tê rần, đao kia bay ra ngoài.
Mành rèm của phòng sổ sách vừa vặn được người vén lên, Binh bộ Thị lang Dương Tôn Trí chỉ biết giương mắt nhìn đao kia bay tới.
Thần Dương ngay tức khắc nâng cánh tay muốn bắt được chuôi đao, nào ngờ Tiêu Trì Dã còn nhanh hơn hắn, vỏ kiếm xoay tròn một cái, thanh đao kia đã bị đánh rơi vào trong tuyết.
Đao sắt cắm xuống đất, lực đạo mạnh mẽ, chấn động đến mức tất cả Cấm quân trong việc đều đồng thời quỳ xuống, cùng hô lên: "Tổng đốc thứ tội!"
Tiêu Trì Dã không phản ứng lại bọn họ, treo lại đao, giơ tay vén rèm cho Dương Tôn Trí, cười hiền hòa nói : "Ta vô năng không biết quản người dưới trướng, làm Dương thị lang sợ hãi rồi."
Dương Tôn Trí nào dám nán lại thêm nữa, lúng túng phụ họa vài tiếng, sau đó bước nhanh ra khỏi sân, thời điểm lên xe ngựa cũng không cần người đỡ, rời đi cực kỳ gấp gáp.
Tiêu Trì Dã tiễn khách xong, xoay người lại nhìn những người đang quỳ trong sân.
Thần Dương tự biết có lỗi, vội vàng nói: "Tổng đốc, là thuộc hạ lơ là việc giám sát, không —— "
"Ngươi xem được không ít trò hay rồi đấy nhỉ." Thời điểm Tiêu Trì Dã nói chuyện Mãnh liền đáp xuống vai hắn, hắn lấy ra chút thịt luộc đút cho nó, chỉ nói, "Việc này Triều Huy không làm được đâu."
Sắc mặt Thần Dương ngay tức khắc trắng bệch.
Tiêu Trì Dã không quở trách Thần Dương trước mặt người khác , bởi vì Thần Dương là người dẫn đầu đội cận vệ của hắn, cũng là tâm phúc của hắn, hắn không thể đánh vào mặt Thần Dương dưới con mắt của nhiều người như vậy, khiến Thần Dương mất uy tín, sau này không thể ngóc đầu lên trước mặt các huynh đệ khác, nhưng câu nói này của hắn lại chính là sự trách phạt nặng nề nhất đối với Thần Dương.
Thần Dương và Triều Huy đều là những hạt giống tốt được Tiêu Phương Húc tự mình lựa chọn, Triều Huy trầm ổn, cùng Tiêu Kí Minh chiến công đầy rẫy, là một phó tướng mà không có mấy người dám hỗn xược khi hắn tới Khuých đô. Thần Dương vẫn luôn ở tại vương phủ Ly Bắc , năm năm trước rốt cục cũng đi theo Tiêu Trì Dã. Hắn làm việc cẩn thận, thứ sợ nhất chính là bị người nói hắn không bằng Triều Huy, đây là cuộc đọ sức riêng giữa huynh đệ bọn họ.
Câu nói ngày hôm này của Tiêu Trì Dã, không chỉ có ý cảnh cáo, mà còn làm cho hắn thấy xấu hổ vạn phần.
"Năm năm trước ta tiếp nhận chức Tổng đốc này, mọi người đều nói Cấm quân là một lũ lưu manh, không hiểu quân quy và kỷ luật quân đội nhất, không thèm để Tổng đốc vào trong mắt." Tiêu Trì Dã vuốt ve Mãnh, nói, "Loại binh này, ta không dùng được. Muốn lưu lại trong Cấm quân, hoặc là biến mình thành người quy củ, hoặc là cuốn gói cút ngay."
Lồng ngực Đạm Đài Hổ phập phồng, không cam lòng nói: "Tổng đốc nói đúng, trước đây chúng ta đều nghe theo ngài, nhưng y thì là cái gì? Y cũng được gọi là binh ư? Ta là Đồng tri chỉ huy, quan lớn mấy bậc, nói với y vài câu cũng là sai sao ? Lão tử kiếm cơm bằng công việc này, nhưng cũng không nâng mông ra vẻ đáng thương trước mặt người !"
"Thứ y đeo trên mình là lệnh bài của Cẩm y vệ, bây giờ nhận cũng chính là nhiệm vụ của đội cận vệ. Ngươi nếu ngồi vào vị trí này của ta rồi lại tát vào mặt y, vậy đó chính là bản lĩnh của ngươi." Tiêu Trì Dã cụp mắt nhìn hắn, "Ngươi vẫn cảm thấy mình không sai ?"
Đạm Đài Hổ mạnh miệng nói: "Không sai!"
"Vậy thì bực dọc cái gì, " Tiêu Trì Dã nói, "Đi đi."
Đạm Đài Hổ phút chốc ngẩng đầu, không thể tin tưởng: "Tổng đốc vì y, mà muốn cách chức ta ? !"
"Trong Cấm quân không có tư thù riêng, kể cả y có kéo dây tơ hồng cho ta, ai ta cũng không giúp." Tiêu Trì Dã trầm giọng, nói "Trong Cấm quân này, mệnh lệnh của ta là trên tất cả, ngươi nếu đã có thể tự mình làm chủ, vậy còn gọi ta hai tiếng "Tổng đốc" làm gì nữa ? Sau khi cởi bỏ thân áo giáp này, cởi bỏ song đao kia, có thâm cừu đại hận gì ngươi cứ việc đi đòi, chỉ cần người có thể bắt được y trong vòng ba chiêu, Tiêu Sách An ta lập tức dập đầu nhận sai với ngươi. Nhưng ngươi nếu mặc trên người thân áo giáo này, mang theo lệnh bài của Cấm quân, thì chỉ có thể nghe lệnh ta thôi. Hôm nay chư vị xem kịch vui quá, đứng ở trên mặt Tiêu Sách An ta nhảy đến sung sướng, có khí phách, đủ tâm huyết, như vậy còn gọi gì là kỷ luật quân đội nữa? Tất cả cút đi làm sơn tặc chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao !"
Mọi người cúi thấp đầu không dám nhiều lời. Mãnh ăn xong thịt luộc, ngẩng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm.
Tiêu Trì Dã nói: "Xưa nay không phải thường nói ta háo sắc hoa mắt ù tai sao ? Hôm nay ta chính là làm như thế đấy, thu hồi lệnh bài của Đạm Đài Hổ, đưa hắn xuất môn!"
Cấm quân cùng kêu lên: "Tổng đốc bớt giận!"
Đạm Đài Hổ không chịu nhận sai, tay hắn run run đem lệnh bài tháo xuống, nói: "Ta với Tổng đốc là một hồi huynh đệ, năm năm này nhận ân của Tổng đốc, tính mạng cũng để cho Tổng đốc dùng! Nhưng ta hôm nay sai ở đâu? Tổng đốc muốn vì sắc đẹp mà thương tổn ta, cách chức ta, được lắm! Đạm Đài Hổ ta nhận!"
Hắn dứt lời liền đem lệnh bài và mũ sắt đặt trên đất, đập đầu ba cái với Tiêu Trì Dã, đứng dậy cởi áo giáp và áo ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thẩm Trạch Xuyên.
"Dùng sắc hầu hạ người, ta xem ngươi có thể sống đến khi nào! Mối hận của lão tử, tương lai nhất định sẽ đòi với tên trọc Biên Sa, nhưng ngươi cũng không trốn được đâu !"
Đạm Đài Hổ lau hai mắt, ôm quyền hành lễ với bốn phía.
"Chư vị huynh đệ, tạm biệt !"
Hắn xoay người bước ra khỏi cửa, thật sự đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro