Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20 : Lựa chọn

"Ta thật sự bị oan." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Bây giờ chỉ cần xảy ra chuyện gì, liền nhất định là Thẩm Lan Chu ta làm."

"Từ sau khi ngươi đi ra ngoài, phong ba nổi lên không ngừng." Tiêu Trì Dã nói, "Tiểu Phúc Tử, Quốc tử giám, Phan Như Quý, tại sao mỗi một việc đều không thể tách rời quan hệ với ngươi ?"

Thẩm Trạch Xuyên tự giễu nói: "Đúng a, tại sao lại không thể tách rời quan hệ với ta nhỉ ? Nguyên do trong đó ngươi còn không rõ ràng sao? Tiêu thế tử năm đó nhặt được ta trong hố sụt Trà Thạch, nếu ngay lúc ấy một đao kết liễu ta, liền tuyệt đối sẽ không có những sự tình như ngày hôm nay."

Tiêu Trì Dã lấy lá cây xuống, nói: "Lúc trước ngươi một lòng muốn sống lay lắt cho qua ngày đoạn tháng, sống sót rốt cục có tư vị gì, ngươi ngày hôm nay mới biết sao."

Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên quá trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức khiến Tiêu Trì Dã nhận thấy có chút không chân thực.

Người này rất cổ quái.

Ngày ấy tại yến hội cũng vậy, phảng phất như nhất cử nhất động đều mang theo ý tứ "Những chuyện trước kia đều đã vất bỏ hết". Nhưng trong đêm tuyết năm năm về trước, Tiêu Trì Dã tinh tường nhớ kỹ ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên khi hắn cắn chặt hổ khẩu của mình.

Loại không chân thực này, thật giống như vực sâu mò không thấy đáy. Hận ý chảy xiết bắn tung tóe kia tựa hồ cũng đã bị san bằng, khiến người căn bản không thể biết được ranh giới cuối cùng của hắn rốt cuộc là ở đâu. Người ngồi kín phòng nhục nhã hắn, hắn lại cúi đầu nở nụ cười, Tiêu Trì Dã nói với hắn "Nhìn bằng cặp mắt khác xưa", thật sự là lời thật lòng.

Một người nếu đã nhẫn nhục chịu đựng đến mức này, sự trầm tĩnh dưới bóng tối đen kịt kia ngược lại càng khiến cho Tiêu Trì Dã cảm thấy chấn động.

"Sống sót rốt cục có tư vị gì." Thẩm Trạch Xuyên liền nở nụ cười, "Ta ở trong chùa Chiêu Tội, cả ngày lẫn đêm đều đang cảm thụ. Bây giờ đi ra ngoài, càng thấy sống sót không dễ dàng gì. Ta tiếc mệnh, sợ hãi cực kì. Nhưng tội danh này lại muốn ta phải gánh, mạng người này lại muốn ta phải trả. Thẩm Lan Chu ta đây chỉ có một cái mạng, nào có thể chia ra nhiều phần đến vậy ? Ta dùng mọi cách để nịnh hót lấy lòng, không phải là đang kỳ vọng Nhị công tử cùng chư vị quý nhân có thể giơ cao đánh khẽ, rộng lòng từ bi đó sao. Hôm nay muốn ta nói rõ mọi chuyện, Nhị công tử, tốt xấu gì cũng phải cho ta một cái nguyên do."

Tiêu Trì Dã nghe được lời này, trái lại liền thay đổi suy nghĩ. Hắn khứu giác nhạy cảm, thời điểm Thẩm Trạch Xuyên phục tùng phối hợp thường luôn cảm thấy có chút mơ hồ bất an. Nhưng tên này rượu mời không uống thích uống rượu phạt, bất luận hắn khoác lên mình vỏ bọc gì, đều hỏi không ra thật giả.

Lời Thẩm Trạch Xuyên nói hắn một câu cũng không tin, tựa như câu gặp dịp thì chơi chút thôi của Thẩm Trạch Xuyên đêm đó. Tất cả mọi người tại gặp dịp thì chơi, hà tất phải tính toán so đo nhau ?

Thế nhưng người có thể nói dối, còn dấu vết để lại trên đường thì không. *Hạ cửu lưu bên trong Khuých đô trộn lẫn vào nhau, tám chín phần mười đều có thể dụ ra một số thứ. Thẩm Trạch Xuyên xếp người vào bên cạnh Lý Kiến Hằng, tuyệt đối sẽ không phải dạng cao thủ gì. Bằng vào hắn bây giờ, cũng chỉ có thể thu mua tạp dịch hoặc người hầu hạ trong phủ.

*下九流 /Hạ cửu lưu : Hạ cửu lưu là một trong ba nhóm nghề của xã hội trung Trung Quốc. Gồm có : Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu và Hạ cửu lưu.

Hạ cửu lưu gồm có : Một là thầy pháp, thầy phù thủy, Hai là kỹ nữ, ba là thầy mo, thầy pháp (người giả thần giả quỷ đi chữa bệnh, gọi hồn), Năm là nghề cạo đầu, Sáu là thổi nhạc, Bảy là đào kép, Tám là ăn mày, chín là bán kẹo. Thượng, trung, hạ tính ra được 27 nghề, nhưng trên thực tế 27 nghề này lại chỉ là những nhóm từ dùng chung cho những nghề khác nhau. Ví dụ như trong nhóm cạo đầu, cạo đầu là cắt tóc nhưng ngay cả nghề cắt móng tay móng chân, kéo xe, mát xa cũng được xếp vào nhóm cạo đầu. Nhưng đặc điểm chung cũng nhóm Hạ cửu lưu này đều là những người tầng kém ở dưới đáy xã hội. (Đoạn giải thích này mình tham khảo trên baike.baidu và cả ở đây https://www.wattpad.com/633721296-edit-full-th%E1%BB%A9-n%E1%BB%AF-c%C3%B4ng-l%C6%B0%E1%BB%A3c-ch%C6%B0%C6%A1ng-600-610/page/2)

Việc liên quan đến Lý Kiến Hằng này trong ngoài đều có vấn đề, nếu không thể tra rõ, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng. Tiêu Trì Dã từ khi trèo lên thuyền của Sở vương, lúc nào cũng đều cảm thấy mất ngủ.

"Ta tìm ngươi chơi đùa một chút, làm sao lại biến thành thẩm vấn rồi." Tiêu Trì Dã chuyển đề tài, thổi lá trên cành, thở dài nói, "Gần đây nghe nói có người hỏi thăm ngươi, vì mặt mũi của Sở vương, ta đương nhiên phải đến hỏi một câu rồi."

"Ngài tìm ta chơi một hồi." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Ta liền cảm thấy mất ngủ một đêm."

"Không thể nói như vậy a." Tiêu Trì Dã nói, "Ngươi trải qua không dễ dàng gì, ta cũng cảm thấy rất khó chịu, chúng ta đem chuyện cũ lật sang trang mới, cũng có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước."

Thẩm Trạch Xuyên cười ha ha, nói: "Sáu châu Trung Bác mấy vạn mạng người, Nhị công tử lại muốn cùng ta tiêu tan hiềm khích lúc trước cơ đấy."

"Thời điểm không giống nhau mà." Tiêu Trì Dã rốt cục ném cành cây đi, đứng dậy nói, "Ngươi bây giờ nhận ân huệ của Hoa gia, thật đúng là người được thái hậu yêu mến, ta nào còn dám đắc tội. Gọi Nhị công tử nghe thật xa cách, chúng ta coi như cũng có chút quen biết mà, phải không Lan Chu?"

Thẩm Trạch Xuyên chỉ cười, nói: "Nhị công tử tạm biệt."

Tiêu Trì Dã lên ngựa, từ trên ngựa nhìn hắn, nói: "Nhẫn ngọc kia định khi nào thì trả lại cho ta đây Lan Chu? Một chiếc nhẫn cũ kĩ, không đáng giá là bao, giữ lại cũng khiến người ghét bỏ, không trả cho ta mà lại coi như bảo bối là cớ làm sao ?"

"Ta mang theo trên người." Thẩm Trạch Xuyên hướng Tiêu Trì Dã nói, "Liền dựa vào khí thế hung ác của Nhị công tử để trừ ma quỷ, sao mà cam lòng dễ dàng trả lại cho ngài được?"

Tiêu Trì Dã quất roi ngựa, nói: "Ngươi không biết sao? Nhị công tử ta đây chính là hung tà chi khí đấy."

Thẩm Trạch Xuyên đứng tại chỗ nhìn hắn nhanh chóng rời đi, ý cười tản ra, chỉ còn lại hỉ nộ yên tĩnh khó dò. Tà dương vắt ngang chân trời, nắng chiều màu đỏ cam chiếu vào dưới chân hắn, trải ra đến tận bóng lưng đang từ từ biến mất trong bóng tối của Tiêu Trì Dã.

Ban đêm trời đầy sao, Tề thái phó mở ra bản đồ mới, đưa cho Thẩm Trạch Xuyên xem.

"Đông cung lúc trước mặc dù không có quyền lực điều động binh mã biên thuỳ, nhưng từ trong Bộ binh lại có thể biết rõ cách bố trí của Thủ Bị Quân các nơi. Đây là của thủ thành Ly Bắc."

"Lưng dựa núi Hồng Nhạn, tây thông với Lạc Hà quan, đông sát ngay cạnh Mười hai bộ Biên Sa." Thẩm Trạch Xuyên chỉ vào phía đông dãy núi Hồng Nhạn, "Rất nhanh sẽ vào thu, đồng cỏ của Kỵ Binh Biên Sa không đủ để cung cấp, nhất định còn muốn cướp bóc tại đường biên giới giữa các thành. Tiêu Kí Minh muốn dùng binh, tại sao mấy ngày nay vẫn chưa đưa sổ con xin chỉ thị của Khuých đô?"

"Bởi vì hoàng thượng bệnh nặng." Tề thái phó suy nghĩ, "Xuân năm nay, Tiêu Kí Minh cũng chỉ mới truyền một sổ con. Hắn nhất định có cơ sở ngầm ở Khuých đô, nếu đến tận hôm nay vẫn chưa đưa sổ lên, vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện."

Thẩm Trạch Xuyên thấp giọng nói: "Hoàng thượng không còn sống được bao lâu nữa."

"Như vậy đến cùng ai có thể ngồi vững trên triều đình, mới là lý do Tiêu Kí Minh án binh bất động đến hiện tại." Tề thái phó rút ra bút, chấm mực, vẽ một vòng tròn xung quanh Ly Bắc, "Sở vương đăng cơ đối với Tiêu gia mà nói là trăm lợi không hại, bọn họ cùng Hoa gia đối lập quá lâu, lại bởi vì một án Trung Bác liền rơi vào thế hạ phong bị người quản lý, hiện tại cơ hội nghịch chuyển đang ở trước mắt. Tiêu Kí Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua nó."

"Nhưng tiên sinh ngày ấy cũng nói." Thẩm Trạch Xuyên chỉ vào Khuých đô, "Cửa lớn Khuých đô không mở, Tiêu Trì Dã chính là trái tim của Ly Bắc. Thái hậu có hắn trong tay, Tiêu Kí Minh làm sao dám động ?"

"Ngươi nếu đã đề cập tới chuyện này." Tề thái phó ném bút, "Ta liền muốn cùng ngươi nói một chuyện khác."

"Tiên sinh mời nói."

"Theo ngươi thấy, Tiêu Trì Dã này là hạng người thế nào?"

Thẩm Trạch Xuyên cụp mắt nhìn bản đồ, nói: "Nhạy bén, thông minh, không thích dựa theo trình tự hành động."

"Ta cảm thấy hắn là một người..." Tề thái phó sờ tóc xoa đầu, dường như trong lúc nhất thời không nghĩ ra từ thích hợp. Sau một phen vò đầu bứt tai, hắn nằm nhoài trên bàn nhỏ nhìn Thẩm Trạch Xuyên thần bí nói, "Ta cảm thấy hắn là thời cơ mà lão thiên gia trao cho Ly Bắc, là kỳ tài ngút trời."

Thẩm Trạch Xuyên quơ quơ bút, nói: "Tiên sinh sao lại nói những lời ấy?"

Tề thái phó lập tức chui xuống dưới bàn, lấy ra một quyển sổ viết tay của bản thân. Những năm này hắn tự cảm thấy tuổi già dễ quên, đem rất nhiều chuyện đều ghi vào trong sổ. Hắn "loạt xoạt" lật giở vài trang, sau đó lại nằm nhoài người lên bàn, đem sổ giao cho Thẩm Trạch Xuyên.

"Đây là tình hình cụ thể Cát Thanh Thanh moi được từ Bộ binh. Vĩnh Nghi năm thứ nhất, chính là tám năm trước, Tiêu Trì Dã khi ấy mười bốn tuổi, đi theo Tiêu Kí Minh xuất chiến Biên Sa. Vào một ngày giữa hè, Tiêu Kí Minh gặp phải ba bộ Biên Sa vây đánh ở phía đông núi Hồng Nhạn, bị cắt đứt đường lui, mắc kẹt ở trước sông Hồng Giang. Viện binh của Ly Bắc vương ba ngày không tới, Tiêu Kí Minh một trận huyết chiến đã vô cùng cam go, nhưng kỵ binh của ba bộ Biên Sa rất linh hoạt, ngươi biết rồi đấy, Ly Bắc nhiều Thiết kỵ, có thể ra sức đánh chính diện, hình dáng tựa như tấm thép, nhưng lại không thể nhanh nhẹn đối ứng qua lại kiểu chiến đấu truy đuổi. Càng kéo dài, bình mã của Tiêu Kí Minh sẽ càng mệt mỏi."

Tề thái phó nhấp vài ngụm rượu.

"Thế nhưng đêm ngày thứ ba, Biên Sa như nước thủy triều rút xuống. Bởi vì lương thảo được trọng binh canh gác của bọn họ bị thiêu hủy, thế lửa từ trung tâm tràn ra, nhiễu loạn trận hình phía sau. Tiêu Kí Minh dựa vào đó quyết chiến, một đêm phá tan vòng vây. Mà sự tình được Ly Bắc thuật lại đến đó liền đứt đoạn, tình hình cụ thể và tỉ mỉ ở phía sau đều khiến sư phụ ngươi phí hết công phu mới hỏi thăm ra được chút tiếng gió. Ngươi đoán lương thảo được trọng binh canh gác làm sao lại bị thiêu hủy? Nghe nói là ba bộ Biên Sa đào cung đạo ở sát bên cạnh sông, Tiêu Trì Dã im lặng không tiếng động từ Hồng Giang âm thầm bò vào cung đạo kia, bò trong rãnh mương hôi thôi đó cả đêm."

Tề thái phó nói tới chỗ này liền sờ cằm.

"Công lao vang dội như vậy, Ly Bắc lại đè xuống không báo. Không chỉ như vậy, Tiêu Trì Dã đến Khuých đô, liền trở thành một tên lưu manh chơi bời lêu lổng —— nhưng một tên lưu manh có thể nhẫn nại đến vậy sao? Ngươi thử nghĩ một chút, dưới loại tình hình như vậy, người chết chính là đại ca hắn. Thế nhưng hắn lại vẫn có thể chờ đợi đủ hai ngày, kiên quyết đến tận khi binh mã Biên Sa buông lỏng cảnh giác, mới thả ra lửa. Hai ngày này hắn có biết đại ca hắn bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng hay không ? Huống hồ lửa nếu đốt lên không chuẩn, hoặc là không đúng thời cơ, sớm một phút, Biên Sa mạnh mẽ, muộn một phút, binh sĩ Ly Bắc sẽ suy! Hắn thế nhưng vẫn một mực cố tình chờ đợi ở đó, nếu như không có lực quan sát vượt trội, hắn làm sao có thể làm được như vậy."

Thẩm Trạch Xuyên tựa như có chút kích động.

Tề thái phó cuối cùng nói: "Hơn nữa tiểu tử này hoang dã cực kì, hắn làm loại chuyện như vậy, lại chỉ dẫn theo có từng ấy người."

Tề thái phó duỗi ra hai ngón tay, ngừng lại trong chốc lát.

"Lan Chu, ta cứ tưởng rằng Phan Như Quý vì tránh đi gian nan khổ cực, đem hắn điều đến Cấm quân, hoàn toàn lại là nước cờ dở. Bọn họ cho rằng Cấm quân là đồ bỏ đi, nhưng Cấm quân có lai lịch gì chứ ? Kia đều là những quân hộ năm đó theo tiên đế xông vào tám thành, tám đại gia ghê tởm bọn họ, bọn họ liền toàn bộ đều nương nhờ vào một mình hoàng đế. Nhưng hôm nay hoàng đế không cần bọn họ nữa, hai vạn người này chính là đồ vô chủ, nếu thật sự rơi vào tay một tên công tử bột thì cũng không sao, nhưng rơi vào tay Tiêu Trì Dã... Tiêu Kí Minh còn có lý do gì mà không dám ra binh bảo vệ Sở vương!"

Thì ra là như vậy!

Vấn đề Thẩm Trạch Xuyên lúc trước vẫn luôn không hiểu được hiện tại đã sáng tỏ hơn rất nhiều.

Hắn cho rằng Tiêu Kí Minh nếu đã đem Tiêu Trì Dã lưu tại Khuých đô, liền cần phải rõ ràng đây là quân cờ bị người quản lý. Hoặc là bỏ đi, hoặc là phải thận trọng. Nếu như đã chọn thận trọng, liền không nên, và cũng không thể để Tiêu Trì Dã tới gần Sở vương như vậy, bằng không chính là tự tìm phiền phức, mọi chuyện đều phải lo lắng đề phòng mà đi thu xếp cho ổn thỏa !

"Khuých đô một trận mùa thu này thế tới hung hăng, chúng ta thế đơn lực bạc, tránh né sẽ tốt hơn." Tề thái phó miệng khô lưỡi khô, nói tiếp , "Thái hậu bởi vì chuyện Quốc tử giám đã cùng Hề Cố An sinh kẽ hở, cũng cùng hoàng thượng sinh kẽ hở, vì để đảm bảo quyền lực không rơi, hoàng tự đã là việc cực kì cấp bách. Sở vương gần đây nếu là xảy ra điều gì bất ngờ, như vậy Tiêu gia chính là dã tràng xe cát biển Đông. Như vậy xem ra, Tiêu Trì Dã hôm nay vội vàng tới gặp ngươi, ắt hẳn đã dấy lên lòng nghi ngờ. Thế nhưng thái hậu tính tình càng thêm cảnh giác, năm đó vì để Trữ vương đăng cơ, nàng đã không tiếc công đuổi cùng diệt tận đông cung, như vậy lúc này vì để ngừa vạn nhất, thái hậu chắc chắn cũng sẽ làm vậy với Sở vương. Tiêu Trì Dã nếu muốn bảo đảm cho an nguy của Sở vương, chỉ sợ sẽ không phải chuyện dễ dàng gì."

"Thái hậu nếu không dùng Hề Cố An, liền sẽ chỉ còn lại Kỷ Lôi." Thẩm Trạch Xuyên trong mắt bình tĩnh, "Cao thủ của Cẩm y vệ như mây, ra tay gọn gàng nhanh chóng."

"Long hổ đấu nhau rồi cũng xong thôi." Tề thái phó nói, "Đã đến lúc ngươi phải quyết định sẽ đứng về phía Sở vương, hay sẽ đi theo thái hậu rồi."

Thẩm Trạch Xuyên duỗi tay, chỉ vào bản đồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro