Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 : Thịt lừa nướng

Tiêu Trì Dã đợi nửa tháng, rốt cuộc cũng đợi được hồi âm của Kỷ Lôi, chuyện thao trường phía bên kia đã làm xong. Hắn lập tức ra khỏi thành, mang theo Thần Dương đi xem xét nơi đó.

Nơi này là một miếng đất hoang, ban đầu định làm mộ chôn thật thể, nhưng sau đó đã bị di chuyển sang nơi khác, nơi này liền bị bỏ trống.

"Tuy rằng chỉ cách trong thành một dãy Phong Sơn." Thần Dương xuống ngựa đánh giá, nói, "Nhưng như này cũng cách quá xa rồi."

"Trước hừng đông chạy nửa canh giờ là đến." Tiêu Trì Dã dùng roi ngựa chỉ về một đầu, "Mời mấy lão cáo già của Công bộ một bữa ra trò, trộn thêm một chút vật liệu, đem bên này lấp vào. Chỉnh đốn thu dọn một chút, cố gắng góp nhặt liền có thể dùng rồi. Đất nơi này hơi chếch, tám đại doanh cũng sẽ không tuần tra tới đây."

"Tổng đốc, tiền tiêu trên người bọn họ." Thần Dương nói, "Thật không dễ chịu chút nào."

"Không dễ chịu cũng phải kìm nén." Tiêu Trì Dã nói, "Bọn hắn chính là ngồi xổm trên đầu chúng ta mà đi tiểu, chỗ này cũng phải tìm cách lấy cho bằng được."

"Vâng." Thần Dương không dám nhiều lời nữa.

Tiêu Trì Dã đợi đến khi trời sẩm tối, mới cưỡi ngựa trở lại. Hắn vừa vào thành, liền thấy thị vệ của Lý Kiến Hằng chờ hắn ở cửa.

"Có chuyện gì." Tiêu Trì Dã ghìm ngựa hỏi.

Thị vệ hành lễ, nói: "Điện hạ đặt bàn tại Hủy hương lâu ở Phố lớn Đông Long, chờ Tổng đốc đại nhân qua đó dùng cơm."

Tiêu Trì Dã suy nghĩ một chút, giục ngựa đi thẳng tới đó.

Phố lớn Đông Long nằm sát cạnh sông Khai Linh, màn đêm vừa buông xuống, đèn đuốc đã được thắp sáng choang. Hai bên đường toàn bộ đều là tửu lâu hoa phường, trên sông cũng xuất hiện đủ mọi loại kiểu dáng thuyền hoa nhỏ.

Tiêu Trì Dã dừng ngựa trước Hủy Hương lầu, chưởng quỹ đi theo sau làm tùy tùng, tự mình đưa hắn lên lầu. Đợi đến khi hắn vén mành liếc mắt nhìn vào, mới biết bữa ăn này không hề đơn giản.

Những người đang ngồi trong phòng đều là người từng nghe qua tên, thậm chí còn có cả con trai nuôi của hoạn quan. Ngồi sát bên cạnh Sở Vương chính là một tên tiểu thái giám mặt trắng, bộ dáng trông rất thanh tú, chắc hẳn sau khi Phan Như Quý mất đi một Tiểu Phúc Tử, lại tìm được một tôn tử mới rồi.

"Sách An đến rồi !" Lý Kiến Hằng chào hỏi, "Mau vào chỗ, chờ ngươi nãy giờ đấy!"

Tiêu Trì Dã tùy ý chọn một ghế trống, cười nói: "Thế trận lớn đến vậy sao."

"Ta giới thiệu với ngươi một chút. Vị này chính là tôn tử của Phan công công, Phong Tuyền, Phong công công!" Lý Kiến Hằng hướng Phong Tuyền nói, "Vị này là huynh đệ tốt của ta, Nhị công tử của Tiêu gia Ly Bắc, Tổng đốc Cấm quân Tiêu Sách An."

Dung mạo Phong Tuyền có chút vừa mắt hơn so với Tiểu Phúc Tử, hắn hướng Tiêu Trì Dã lễ phép bái lạy, nói: "Đã ngưỡng mộ đại danh của Tổng đốc từ lâu."

Hề Hồng Hiên ngồi đối diện vắt chéo hai chân, một người chiếm hai ghế, trên khuôn mặt béo múp míp nóng đến chảy đầy mồ hôi. Hắn nói: "Mấy lời khách sáo này đều miễn cả đi, điện hạ, hôm nay còn vị khách quý nào chưa tới không ? Đến đủ rồi liền khai tiệc đi !"

Lý Kiến Hằng nhìn Tiêu Trì Dã nhíu nhíu mày, nói: "Ta còn mời một vị khách quý mà chư vị ở đây đều muốn gặp."

Tiêu Trì Dã bị hắn ngoài dự liệu khiến cho không hiểu gì, vừa vặn liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau mành trướng, khẽ gọi một tiếng: "Khách quý đến!"

Tiếng nói cười trong phòng toàn bộ đều im bặt.

Tiêu Trì Dã nhìn qua liền thấy Thẩm Trạch Xuyên thân mang áo choàng của Cẩm y vệ đang bước đến. Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn, đột nhiên có chút sững sờ. Nhưng dáng vẻ sững sờ này lại quá rõ ràng, ngược lại khiến cho Tiêu Trì Dã không tin.

Người đang ngồi trên bàn ăn đều biết giữa bọn họ bất hòa, trong lúc nhất thời bầu không khí quái lạ, người xem kịch vui nhìn nhau nháy mắt ra dấu.

Lý Kiến Hằng nhiệt tình nói: "Đây là Thẩm Lan Chu, mọi người đều nhận ra hắn chứ? Lan Chu, vào chỗ đi. Chưởng quỹ, khai tiệc!"

Tiêu Trì Dã cảm thấy Lý Kiến Hằng như bị ma xui quỷ khiến, còn thật sự hướng về phía khuôn mặt kia mời hắn tới đây.

Thẩm Trạch Xuyên cố tình chọn vị trí ngồi ngay bên cạnh Tiêu Trì Dã, thời điểm ngồi xuống hai người nhìn nhau một cái.

"Vị này chính là Thẩm Lan Chu danh chấn Khuých đô gần đây." Hề Hồng Hiên liếc Thẩm Trạch Xuyên vài lần, "Đúng thật là trăm nghe không bằng một thấy."

"Nghe nói Lan Chu này." Lý Kiến Hằng nói, "Mẫu thân hắn năm đó cũng là tuyệt sắc ở Đoan Châu, Thẩm Vệ phải bán đi nửa cái vương phủ, mới ôm được mỹ nhân về ! Hắn sinh ra có thể không đẹp được sao?"

Tiếng cười trong bữa tiệc rộ lên, đều đưa ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt Thẩm Trạch Xuyên, ngay cả Phong Tuyền cũng chậc lưỡi cảm thán: "Vị này nếu đầu thai là nữ nhân..."

"Vậy làm gì còn có Hoa gia nữ nhân nữa !"

Một đám công tử bột ngầm hiểu ý cười ha hả, dư quang Tiêu Trì Dã thấy Thẩm Trạch Xuyên hơi cúi đầu, không nhìn ra vui buồn.

Người này sau gáy được bao bọc bởi ánh sáng mờ ảo của đèn lưu ly ở bên cạnh, như chi ngọc kéo dài tới dưới cổ áo, phảng phất như vò một cái liền có thể thổi ra tư vị tiêu hồn, chính là loại mảy may không có lấy một chút chống cực mặc người chà đạp. Đường nét mặt nghiêng của hắn thanh tao đẹp đẽ, độ cong của sống mũi kia cũng thật hoàn hảo. Nhưng nơi khóe mắt mới là điểm trí mạng nhất, những thứ khiến lòng người ngứa ngáy toàn bộ đều đặt ở bên trong, ẩn khuất sau ý cười mơ hồ kia.

Tiêu Trì Dã lần thứ hai liếc mắt nhìn hắn.

Thẩm Trạch Xuyên còn thật đang cười.

"Nhận lầm người à." Thẩm Trạch Xuyên nghiêng con ngươi quay sang Tiêu Trì Dã.

"Nhìn với cặp mắt khác xưa." Tiêu Trì Dã thu hồi ánh mắt.

Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt, thuận theo mọi người trong bữa tiệc cũng cười cười, nói: "Chỉ là bộ dáng tầm thường thôi, chư vị nâng đỡ rồi."

Thấy hắn nghe lời như vậy, những người ban đầu còn hơi giữ kẽ đều thả lỏng, lời nói ra miệng ngày càng khó nghe.

Hề Hồng Hiên nói: "Gần đây trên phố đông không phải rất thịnh hành một trò vui mới sao ? Gọi là "Sá bôi tử". Dùng chén vàng múc rượu ngon, sau đó đặt vào trong giặt thơm của mỹ nhân, truyền vòng quanh rồi uống cạn. Điện hạ, có muốn thử chơi một chút không?"

*耍 杯 子 / Sá bôi tử. 耍 /Sá : đùa bỡn, chơi đùa. 杯 子 / bôi tử : cốc, chén, ly

Lý Kiến Hằng cười vài tiếng, nói: "Rượu ngon thì có, nhưng mỹ nhân lại tìm không ra."

Hề Hồng Hiên cợt nhả ra hiệu: "Ở đây không phải đang có một vị hay sao ?"

Thẩm Trạch Xuyên vẫn luôn tỏ ra không hề quen biết Hề Hồng Hiên, lúc này cũng chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Ta nào xứng với hai chữ "Mỹ nhân" chứ ? Chư vị nếu thật muốn chơi đùa, tối nay ta mời chư vị ở trong lầu chơi cho sảng khoái."

Thẩm Trạch Xuyên đến cùng vẫn có Hoa gia bảo vệ, những người khác thấy thế cũng không dám nói quá lời. Chỉ có Hề Hồng Hiên như là cùng hắn bát tự không hợp, huyên náo càng ngày càng khó coi. Gần đây nghe nói Hề Cố An thất sủng trước mặt thái hậu, cho nên hiện tại Hề Hồng Hiên là nhân cơ hội trút giận lên Thẩm Trạch Xuyên thay cho ca ca hắn.

Thẩm Trạch Xuyên đang muốn mở miệng, chợt nghe Tiêu Trì Dã ngồi cạnh hắn nói: "Mấy trò mua vui rẻ tiền người chơi khác đã từng chơi qua, sao có thể cũng để Sở vương chơi thử? Vả lạ uống rượu trong giày đã là trò vui từ tám trăm năm trước, ngay cả với kỹ nữ ở phía nam cũng không còn thịnh hành nữa. Không bằng đổi trò khác, Hề nhị thiếu, cởi giày ngươi ra, chúng ta lấy đi làm thuyền chơi đùa."

Tiếng cười nói bỗng chốc rộ lên, Hề Hồng Hiên mập mạp, chân cũng to hơn người bình thường rất nhiều, xưa nay không ai dám đề cập đến, không nghĩ tới lại bị Tiêu Trì Dã lấy ra để trêu đùa.

"Vậy cũng được a." Hề Hồng Hiên thuận thế hùa theo, phóng khoáng nhấc chân lên, kêu lớn, "Người đâu! Cởi giày cho Hề Nhị gia!"

Lý Kiến Hằng thấy không khí vui vẻ hẳn lên, nhỏ giọng mắng vài tiếng.

Thẩm Trạch Xuyên cũng không nghĩ tới Tiêu Trì Dã sẽ giải vây cho hắn, hắn và Hề Hồng Hiên vốn đã định diễn một vở kịch, lúc này lại nhìn phía Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã không để ý tới hắn, dùng đũa gắp thức ăn vào bát mình.

Tiểu thái giám Phong Tuyền kia ngồi một lúc, nhìn đồ ăn trên bàn gần hết, mới nói: "Chơi đùa là chuyện của nam nhân các vị, tối nay ta liền mời mọi người ăn thử một món ngon nữa."

Hắn nói xong vỗ vỗ tay, tiểu nhị ở dưới lầu sớm đã chuẩn bị kỹ càng vội vàng mang món ăn tiến vào.

Nhưng "món ăn" này, thế mà lại là một con lừa còn sống.

Phong Tuyền nói: "Mỹ vị trong nhân gian, kể ra thì thịt lừa là ngon nhất đấy. Chư vị đại gia, đã từng ăn qua 'Thịt lừa nướng' bao giờ chưa?"

Tiếng nói chuyện trong bữa tiệc ngừng lại, mọi người đưa mắt nhìn về phía con lừa đang đứng giữa phòng.

Lý Kiến Hằng nói: " 'Thịt lừa nướng' là gì?"

Bọn tiểu nhị đổ đất lên mặt sàn, tay chân lanh lẹ vây quanh đám đất vừa đổ xuống. Bọn hắn dồn lừa đứng vào trong đụn đất, đem bốn chân nó vùi xuống dưới, để bụng nó sát với đất, sau đó phủ một lớp chăn thật dày lên người nó.

"Chư vị đại gia." Phong Tuyền khiêm tốn nói, "Hãy nhìn thật kỹ."

Người hầu bàn nửa ngồi nửa quỳ, tiếp nhận muôi, múc nước canh đang sôi từ trong một chiếc nồi, toàn bộ đều rót xuống. Người bên cạnh hỗ trợ ấn lại chăn, từ đỉnh đầu con lừa đang kêu gào thảm thiết kéo sụp xuống, một con lừa đang sống sờ sờ cứ như vậy bị dội nước sôi đến chết. Nhưng đến đây cũng vẫn chưa xong, người hầu bàn đổ nước canh sôi đặt muôi sang bên cạnh, khoét một miếng thịt trên người con lừa này.

Thịt đặt trong đĩa, một người ngồi cạnh bếp lò nướng ngay tại chỗ, nướng xong lại lần lượt truyền cho từng người trong phòng.

Con lừa càng kêu càng thảm thiết, ngay cả những người dưới lầu cũng đều bị tiếng kêu của nó làm cho kinh động.

Lý Kiến Hằng sắc mặt trắng bệch, nhìn đĩa thịt lừa này liền bụm miệng che mũi nói: "Phong công công, món ăn này cũng quá đau đớn rồi..."

"Điện hạ không ngại trước tiên nếm thử một chút xem. Thịt lừa này được dội qua nước canh sôi rồi mới xẻo xuống, nhưng ngon nhất thì phải ăn khi thịt còn tươi mới được." Phong Tuyền *ý hữu sở chỉ nói, "Món 'Thịt lừa nướng' này, còn có chút ngụ ý sâu xa. Tựa như một người, nếu đã rơi vào tay người khác, liền phải mặc cho người sai sử. Chủ nhân bảo hắn quỳ, hắn phải quỳ, chủ nhân bảo hắn khóc, hắn phải khóc, chủ nhân nếu muốn nhìn chằm chằm da thịt hắn, hắn cũng phải thuận theo để người khoét thịt mình xuống."

*意 有 所 指 / Ý hữu sở chỉ : ý muốn nói ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác

Tình cảnh hiện tại của Thẩm Trạch Xuyên, lại giống hệt như con lừa này. Hắn nhìn máu tươi nhuộm đỏ chăn dày, mùi tanh tưởi do máu chảy xuống đất xộc thẳng lên mũi; tựa như nhìn thấy Kỷ Mộ của năm năm trước, lại cũng tựa như nhìn thấy chính mình của năm năm trước.

"Mùi vị rất ngon!" Hề Hồng Hiên ăn vài miếng, như là không hiểu rõ ý nghĩa trong đó, chỉ hô lớn thật đã.

Đũa trên tay Thẩm Trạch Xuyên vẫn luôn không nhúc nhích, Tiêu Trì Dã cũng không chạm vào chỗ thịt này.

Lý Kiến Hằng nghe lời này liền thấy có chút không thích hợp, không yên lòng nói: "Thực sự là làm tổn hại âm đức mà, mau mang đi đi !"

"Đợi một chút." Phong Tuyền rốt cục nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, "Thẩm công tử, món ăn này là nghĩa phụ ta cố ý giao phó, ngươi làm sao lại không ăn vậy?"

Phan Như Quý là ông nuôi của hắn, với tầng quan hệ này, Kỷ Lôi còn thật sự được coi là cha nuôi của hắn! Tiểu tử này đến cùng có lai lịch gì, mà lại có thể nhanh chóng được Phan Như Quý sủng tín như vậy, vượt qua sự khác biệt của Tiểu Phúc Tử, hơn nữa còn lọt vào mắt xanh của Kỷ Lôi.

Kỷ Lôi không giết chết được Thẩm Trạch Xuyên, hiện tại người lại rơi vào dưới tay mình liền không thể nhúc nhích được nữa. Tối nay nghĩ ra loại biện pháp hèn hạ này để nhục nhã Thẩm Trạch Xuyên, là đang muốn nói rõ quan hệ giữa bọn họ còn chưa kết thúc đâu.

Thẩm Trạch Xuyên nâng đũa lên.

"Ta..."

Thẩm Trạch Xuyên lời còn chưa nói xong, ghế bên cạnh đã đột nhiên bị đẩy ra. Tiêu Trì Dã đứng dậy, cầm lấy đĩa thịt lừa, hướng về phía Phong Tuyền "Vèo" một tiếng vứt trên đất.

Lý Kiến Hằng liền vội vàng đứng lên, nói: "Sách, Sách An..."

Tiêu Trì Dã nhìn chằm chằm Phong Tuyền.

Phong Tuyền muốn thay Kỷ Lôi nhục nhã ai, hắn không xen vào. Thế nhưng Tiêu Trì Dã hắn giờ này khắc này cũng đang là thú bị nhốt trong lồng, không khác gì con lừa kia.

Một cú vả này cũng là đánh lên mặt hắn, đánh cho lòng hắn đau đớn xót xa.

Phong Tuyền khó hiểu nhìn Tiêu Trì Dã, nói: "Không hợp ý Tổng đốc sao?"

Chuôi đao của Lang lệ đao đeo bên hông Tiêu Trì Dã được đặt dưới ngón cái, thời điểm hắn rút đao ra tiếng gào rít nổi lên bốn phía, lần thứ hai nhìn theo động tác hắn giơ tay chém xuống, con lừa đã rơi đầu mất mạng. Tiếng kêu rên ngừng lại, máu chảy đầy đất, nhuộm đỏ cả một vùng, những người khác không dám thở mạnh, không biết hắn đang muốn làm gì.

Tiêu Trì Dã cõng trên lưng ánh sáng mờ ảo, dùng khăn trải bàn lau sạch máu trên lưỡi đao, sau đó mới cà lơ phất phơ xoay người lại, hướng mọi người ngồi trên bàn ăn cười nói: "—— Chư vị tiếp tục đi."

Lý Kiến Hằng nhìn chằm chằm vào Lang Lệ đao của hắn, nhu hòa nói: "Sách An, Sách An, thu, thu đao lại đi."

Tiêu Trì Dã thu đao vào vỏ, liếc nhìn Phong Tuyền, nhấc chân kéo một chiếc ghế về phía mình, hào sảng ngồi xuống, nói: "Cùng nhau nướng đi, tối nay ta ở nơi này nhìn Phong công công ăn."

Phong Tuyền cuối cùng gọi người mang kiệu đến, đi rất vội vàng.

Lý Kiến Hằng uống chút rượu, quay sang Tiêu Trì Dã nước mắt nước mũi ròng ròng nói: "Sách An, ta thật sự không nghĩ tới chuyện này, ai mà biết tên hoạn quan kia lại không phải người như vậy ? Chúng ta là huynh đệ, ngươi cũng đừng vì chuyện này làm hỏng tình nghĩa giữa chúng ta!"

Khóe miệng Tiêu Trì Dã hơi nhếch lên, nói: "Một giọt máu đào hơn ao nước lã, ta biết. Ngươi đi trước đi."

Lý Kiến Hằng lôi kéo ống tay áo hắn còn muốn nói gì đó, Tiêu Trì Dã trực tiếp gọi Thần Dương đưa Lý Kiến Hằng vào trong kiệu.

"Đưa Sở vương trở về phủ." Tiêu Trì Dã nói, "Ta tự mình đi."

Thần Dương nhìn sắc mặt hắn không đáng lo ngại, tuyệt không phí lời, lên ngựa đi cùng kiệu gỗ của Sở vương.

Tiêu Trì Dã đứng phía dưới đèn lồng đỏ, sau một lát, hắn một cước đạp đổ chậu hoa nhà người ta.

Chậu hoa đắt tiền kia lăn trên đất, đập vào phía dưới cầu thang, được một bàn tay nhẹ nhàng cầm lên.

Thẩm Trạch Xuyên đứng trên cầu thang, tâm tình bình thản nói: "Có tiền không ? Cái này cần phải đền người ta đấy."

Tiêu Trì Dã lạnh giọng nói: "Ta đây nhiều nhất chính là tiền."

Dứt lời liền đưa tay sờ về phía bên hông, thế nhưng nơi đó lại trống không một mảnh.

Thẩm Trạch Xuyên đợi trong giây lát, quay đầu hướng chưởng quỹ nói: "Ghi nợ cho vị đại gia này, ngài ấy nhiều nhất chính là tiền mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro