Chương 17 : Phong ba
Thái hậu đêm khuya khoác thêm áo, cách mành trướng hỏi: "Ồn ào cái gì vậy ?"
Hoa Hương Y khép lại mành vừa đẩy ra, dìu thái hậu ra khỏi đệm chăn thơm ngát, nhỏ giọng nói: "Là học sinh trường Thái học muốn hoàng thượng thu lại mệnh lại đã ban ra."
Thái hậu đứng dậy, nha hoàn hai bên tay chân nhẹ nhàng thắp đèn vén mành lên. Hoa Hương Y dìu thái hậu tới giường La hán, gối đệm cùng lò sưởi được đưa lên, ngoài ra còn có một cốc sữa đặc nóng.
Thái hậu đẩy đẩy thìa, giữa chân mày hơi nhíu: "Sự tình làm sao lại đột ngột như vậy." Nàng trầm tư nửa ngày, "Hôm qua vừa mới hạ lệnh, tối nay liền đã náo loạn, cũng không khỏi quá nhanh rồi đi."
"Cãi nhau ầm ĩ vẫn là trường Thái học." Hoa Hương Y theo sát thái hậu, nói, "Cô mẫu, trường Thái học xưa nay chính là cách hành văn hướng về thiên hạ. Lần này ngay cả Các lão cũng không tiện ra mặt."
Thái hậu múc sữa đặc, trên khuôn mặt tẩy đi lớp trang điểm mặc dù đã thấm đẫm dấu vết của tuổi tác, nhưng lại càng lộ vẻ ý vị bất phàm. Nàng chậm rãi buông bát, dựa vào đệm gối, nhìn chằm chằm vào chiếc chụp đèn bằng ngọc lưu ly, giây lát sau, nói: "Đúng vậy, Thẩm Vệ bây giờ tội danh đã rõ ràng, về tình về lý, Các lão cũng không thể ra mặt trách cứ học sinh. Học sinh nếu có thể khiến cho hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, vậy lần này, ai gia lại là người câm ăn *hoàng liên rồi."
*哑巴吃黄连/ người câm ăn hoàng liên : Hoàng liên là một vị thuốc đông y rất đắng, cho nên câu này ngụ ý chính là ngậm đắng nuốt cay mà không nói được gì.
"Cô mẫu." Hoa Hương Y nói, "Hoàng thượng phóng thích Thẩm Trạch Xuyên, đây ngay từ đầu đã không phải ý nguyện của ngài ấy. Bây giờ lại vì đạo mệnh lệnh này, liền vô cớ bị bêu danh 'Hoa mắt ù tai', con chỉ sợ hoàng thượng sẽ cùng cô mẫu lòng sinh kẽ hở."
"Vậy cũng không sao." Thái hậu nói, "Đợi đến khi Ngụy Tần có hài tử, Đại Chu liền có hoàng tự. Hoàng tự là nền tảng lập quốc, ai gia chỉ cần có hoàng tự, liền vẫn là thái hoàng thái hậu của Đại Chu. Hoàng thượng sau khi gặp bệnh, từ lâu đã xa cách ai gia, lần này nếu có nổi giận, cũng chỉ là thân thể bệnh tật liền cáu kỉnh thôi, cứ để tùy hắn nháo đi."
Hàm Đức đế sau khi bệnh nặng liền không còn kính cẩn vâng lời nghe theo ý chỉ của thái hậu nữa, tuy đều chỉ là chút việc vặt hàng ngày không đáng nhắc đến, nhưng cũng đã lộ ra dấu hiệu muốn xa cách. Thái hậu tọa trấn trong cung, bên cạnh có Phan Như Quý, tiền triều có Hoa các lão, muốn bảo đảm thịnh quyền của Hoa gia không ngã, liền nhất định phải có một vị hoàng đế ngoan ngoãn nghe lời.
Hàm Đức đế nếu không dùng được nữa, vậy đổi một vị khác không phải là được rồi sao.
Thái hậu không thích Sở vương không vì gì khác, chỉ là bởi Sở vương Lý Kiến Hằng đã tròn hai mươi, không phải hài đồng suy nhược, cũng chẳng phải hài tử lớn lên dưới gối mình. Người như vậy đăng cơ, làm sao có thể so được với một hoàng tôn nghe lời do tự tay nàng nuôi lớn.
"Huống hồ lời thỉnh cầu ngày hôm nay, đánh vào chính là mặt mũi hoàng thượng." Thái hậu bình tĩnh nói, "Hoàng thượng đăng cơ chín năm, chi phí ăn mặc, mọi việc lớn nhỏ, đều phải qua tay ai gia. Hắn bây giờ muốn làm một vị đế vương độc lập ngang ngược, vì thế đánh bạo lấy lòng Tiêu gia, nhưng lại vẫn không chịu buông xuôi Thẩm Trạch Xuyên, đã vậy còn muốn bảo vệ Sở vương. Nhưng ai gia hiểu rõ hắn, hắn là miệng cọp gan thỏ, tâm lý sợ ai gia, cho nên mỗi lần đều muốn vẹn cả đôi đường, nhưng chính vì thế lại lộ ra vẻ lưỡng lự chần chừ, rốt cuộc đắc tội với đủ cả hai bên."
"Hoàng thượng không phải vì Tiêu gia, đã đem Thẩm Trạch Xuyên giam cầm nhiều năm như vậy sao?"
"Giam cầm là cái gì?" Thái hậu lôi kéo tay Hoa Hương Y, lời nói chân thành, "Giam cầm chính là một chút hi vọng sống sót. Hoàng thượng coi chính mình là vì Tiêu gia đòi lại mặt mũi, nhưng kì thực chính là chôn xuống mầm họa. Tiêu Kí Minh mất đi đệ đệ ruột, Ly Bắc muốn Thẩm Trạch Xuyên chết, chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên không chết, liền chính là thương tổn tấm lòng của mười hai vạn Thiết kỵ cứu giá. Con hãy thử ngẫm mà xem, Tiêu Kí Minh bán mạng như vậy, chính là vì muốn chứng minh mình tuyệt không hai lòng, ngay cả đệ đệ ruột cũng dám lưu lại Khuých đô. Hắn đều thản nhiên đối đãi như vậy, nhưng hoàng thượng lại vì không muốn đắc tội ai gia mà quay đầu đem một kẻ đã được định tội chết nhốt giam lại. Người nếu không chết, liền chính là mầm hoạ, đây đang là thời điểm một mất một còn, hoàng thượng lại vẫn cứ ngây thơ như vậy. Lần này cũng thế, vì bảo vệ Sở vương, cho nên mới không chịu tra rõ án mạng của Tiểu Phúc Tử, chặt đứt hậu chiêu của Phan Như Quý. Tâm lý lại sợ ai gia sinh ra khúc mắc, vì vậy bất đắc dĩ phải thả Thẩm Trạch Xuyên —— hắn cho là Tiêu gia sẽ thương cảm hắn khó xử, nhưng Tiêu Kí Minh ở Ly Bắc kia, nếu biết được việc này, tâm lý tuyệt đối sẽ không thoải mái."
"Nếu nói như vậy." Hoa Hương Y nói, "Lần này kích động người của trường Thái học gây chuyện, lẽ nào cũng là người nhà họ Tiêu? Lần này khiến cho hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, có thể làm cho hoàng thượng cùng Hoa gia sinh kẽ hở, mà Các lão cùng cô mẫu cũng không thể ra mặt, lại có thể mượn đao triệt trừ Thẩm Trạch Xuyên."
"Nếu mọi chuyện rõ ràng sáng tỏ như vậy." Thái hậu đẩy ra tóc rối ở hai bên cho Hoa Hương Y, yêu thương nói, "Tiêu Kí Minh sao có thể là một trong bốn tướng của Đại Chu. Người này xưa nay làm việc rất cẩn thận, nếu là hắn làm, tất nhiên sẽ không dễ dàng để người bắt được như vậy, huống hồ Ly Bắc cùng Quốc tử giám cũng không hay lui tới."
"Con không đoán ra được." Hoa Hương Y dựa vào thái hậu, nũng nịu nói, "Cô mẫu nói cho con nghe đi."
"Được rồi." Thái hậu đời này không con, họ ngoài lại không thân thiết với ai, chỉ thương yêu mỗi mình Hoa Hương Y. Nàng nói, "Cô mẫu chỉ bảo con. Con xem chúng ta ở ngoài bố trí tám thành, vây quanh vòng qua Khuých đô. Tám thành này chính là bắt nguồn từ tám đại gia hiện tại, Hoa gia chúng ta đều ở tại Địch thành phía nam, là thành đứng đầu trong danh sách lựa chọn phi tần từ xưa đến nay. Nhưng chỉ đến đời ai gia, Hoa gia mới được coi như vinh hoa cái thế, xếp thứ nhất trong tám đại gia. Vài năm trước, thời điểm tiên đế mới đăng cơ, được lòng thánh ý nhất vẫn là Diêu gia. Bởi vì Diêu gia có ba người được phong làm đế sư, nếu không phải đến đời Diêu đại gia hỏng mất tài hoa, Tề Huệ Liên đến từ Du Châu kia chưa chắc đã có thể làm Thái phó của Vĩnh Nghi. Lại nói Hề gia bây giờ, chỉ có Hề Cố An thăng nhiệm làm Đô Chỉ Huy Sứ của tám đại doanh, bên trong quản con cháu của tám đại gia, chỉ coi hắn như thầy giáo của quân doanh là được rồi. Hề gia xưa nay đều là loại đức hạnh hạ phẩm, không thành báu vật được. Tiết gia sau khi Tiết thái gia chết đi, đã bị rớt lại đằng sau, hiện tại chỉ còn lại Tiết Tu Trác là đang làm việc cho triều đình. Còn lại Ngụy, Phan, Phí, Hàn, ai gia ngày sau sẽ nói tiếp cho con nghe."
"Con cũng đã từng nghe cha nói qua." Hoa Hương Y nói, "Cô mẫu nói với con những điều này, là đang ám chỉ người lần này núp trong bóng tối kích động trường Thái học, có thể là một trong tám đại gia."
"Ai gia là lòng mang nghi ngờ." Thái hậu nói, "Vinh hoa thay phiên nhau hưởng, thời gian Hoa gia theo ai gia bước lên đến nay, đã rất nhiều năm rồi. Bây giờ hoàng thượng bệnh nặng, có người liền mang tâm tư khác, đó cũng là một loại khả năng. Sáng mai gọi Phan Như Quý lại đây, sai Cẩm y vệ ở trong bóng tối tra rõ. Khuých đô lớn như vậy, ai gia không tin còn có bức tường không lọt gió."
Tiêu Trì Dã vắt khô nước trên áo ngoài, cùng Kỷ Lôi đi vào Minh Lý đường.
Lúc này đã là đêm khuya, Hàm Đức đế lại vẫn chưa ngủ.
"Ngươi cấm túc hối lỗi." Hàm Đức đế cầm sổ con, nhìn Tiêu Trì Dã liếc mắt một cái, khàn giọng nói, "Làm sao cũng theo Cẩm y vệ chạy loạn như vậy."
Tiêu Trì Dã là thật sự bị oan, hắn nói: "Đô chỉ huy đại nhân gọi vi thần đến, vi thần tưởng rằng ngài ấy truyền khẩu dụ của hoàng thượng."
"Sau khi đến đó." Hàm Đức đế nói, "Làm được những gì rồi?"
Kỷ Lôi lập tức cúi đầu, nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, học sinh theo học tại Quốc Tử Giám không biết bị ai sai khiến, không những ngông cuồng nói xằng nói bậy về quốc sự, phỉ báng hoàng thượng, mà còn động tay động chân với Phan công công. Tình cảnh cực kì rối loạn, vi thần muốn bắt người, nhưng Tiêu tổng đốc lại không đồng ý."
Đâu chỉ là không đồng ý, đám Cấm quân kia quả thực là cùng một loại đức hạnh với Tiêu Trì Dã! Chơi xấu ngăn cản, không cho Cẩm y vệ bắt người, chỉ thiếu nước nằm trên đất mà lăn lộn nữa thôi! Một đám lưu manh ăn chờ uống chực, da mặt đều dày như tường thành.
Hàm Đức đế hỏi Tiêu Trì Dã: "Ngươi ngăn cản Cẩm y vệ bắt người?"
Tiêu Trì Dã nói: "Một đám học sinh như vậy, nếu bị bắt vào chiếu ngục, hơn nửa là sống chết khó lường. Mạng của bọn họ thì cũng thôi đi, nhưng nếu làm hỏng danh tiếng hiền đức của hoàng thượng thì phải làm sao bây giờ?"
"Bọn họ kết bè kết cánh, cấu kết hại người, rõ ràng là có ý định làm loạn triều cương! Loại người như vậy mà không thẩm tra, ngày sau Cẩm y vệ còn làm được cái gì nữa?" Kỷ Lôi căm giận nói.
Hàm Đức đế ho khan một lúc lâu, nói: "Sách An làm tốt lắm."
"Hoàng thượng!" Kỷ Lôi khó tin nói, "Đám học sinh này tụ tập gây rối, ngay cả hai chữ 'Mưu phản' cũng dám gọi, nếu không thể xử lý nghiêm khắc, nguy hiểm nhất chính là giang sơn xã tắc!"
"Nhanh mồm nhanh miệng." Hàm Đức đế lãnh đạm nói, "Nếu không phải bị dồn vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ không ngoan ngoãn học tập, cùng Cẩm y vệ động tay động chân làm gì, hô lên những lời kia làm gì? Tên dư nghiệt Thẩm thị kia đáng lẽ không nên thả ra! Nếu không... Nếu không!"
Hàm Đức đế ném sổ con sang một bên, lại ho khan vài tiếng. Đợi đến khi hơi hòa hoãn được một chút, hắn cũng khôi phục lại như bình thường.
"... Dù thế nào đi chăng nữa, phạt thì vẫn phải phạt. Cắt giảm một nửa lương thực và ngân lượng của Quốc tử giám, một ngày hai bữa đổi thành một ngày một bữa, phạt hết nửa năm."
Kỷ Lôi trong lòng biết Hàm Đức đế ý đã quyết, liền không lên tiếng nữa. Hắn quỳ không nói, Hàm Đức đế lại biết hắn đang nghĩ gì.
"Cẩm y vệ là chó của trẫm." Hàm Đức đế nhìn chằm chằm Kỷ Lôi, "Ngươi thân là Chỉ huy sứ của Cẩm y Vệ, lại đi nhận ai làm cha nuôi, nhận ai làm ông nội ? Thường ngày trẫm không đề cập tới, là bao dung ngươi vẫn coi như ngoan ngoãn nghe lời ! Tối nay trẫm muốn ngươi làm yên lòng đám học sinh của trường thái học, ngươi nghe rõ chưa?"
Kỷ Lôi dập đầu, nói: "Vi thần tuân chỉ, Cẩm y vệ chỉ cống hiến cho một mình hoàng thượng!"
Thời điểm Tiêu Trì Dã và Kỷ Lôi ra khỏi cửa mưa đã nhỏ dần, các tiểu thái giám đứng ngoài bung dù cho hai người bọn họ.
Sắc mặt Kỷ Lôi không được tốt cho lắm, hướng Tiêu Trì Dã nâng hai tay, đang muốn rời đi. Nhưng Tiêu Trì Dã lại hoàn toàn không để ý tới, nói: "Lão Kỷ, ta cũng là vạn bất đắc dĩ. Hôm qua ta bị cấm túc trong phủ, vì để được đi ra ngoài chơi, cũng không dám tùy tiện động vào đám học sinh kia."
Kỷ Lôi nhìn bộ dáng vô liêm sỉ của hắn, quả thực là tức giận mà không có chỗ để trút, tùy tiện gật đầu vài cái, chỉ muốn hắn đi nhanh cho khuất mắt.
"Có điều đội ngũ Cấm quân của ta, ngươi thấy thế nào?" Tiêu Trì Dã cầm lấy dù từ tay tiểu thái giám, phái hắn quay trở về, cùng Kỷ Lôi tiếp tục đi ra khỏi cung.
Kỷ Lôi nghĩ thầm còn có thể thế nào? Chẳng qua chính là một đám vô lại ! Đi theo ngươi, ngày càng nhìn không ra bộ dáng gì nữa !
Hắn khách khí nói: "Tinh thần so với trước đây tốt hơn rất nhiều."
"Đúng vậy a." Tiêu Trì Dã không biết xấu hổ nói, "Ta cảm thấy thao trường của Cấm quân quá nhỏ, không phát huy được hết năng lực. Ngươi thay ta nói với Đô chỉ huy đại nhân một tiếng, xem có thể chia cho Cấm quân một chỗ hay không?"
Kỷ Lôi sớm đã nghe nói hắn cùng Cấm quân chơi *mã cầu trong giáo trường, không nghĩ tới hắn còn thật dám mở miệng đòi nơi để chơi đùa. Chỉ là bên ngoài không tiện cự tuyệt, liền nói: "Sợ là không dễ xử lí, Sở vương tháng trước mở rộng phủ, việc chiếm đoạt nhà dân còn khiến dân chúng bẩm báo nha phủ. Bây giờ Khuých đô đâu đâu cũng có người, Cố An đi đâu tìm đất trống cho Nhị công tử ngài làm thao trường đây? Vả lại, cứ coi như trong thành thật sự có nơi như vậy, thì cũng phải cấp cho tám đại doanh."
*Mã cầu là trò này : ))
"Ôi chao." Tiêu Trì Dã nói, "Trong thành không đến lượt Cấm quân chúng ta, ngoài thành cũng được mà. Chỉ cần một nơi thật lớn, có thể vui chơi thỏa thích là được."
Kỷ Lôi lúc này mới nhìn rõ ý tứ trong lời nói của Tiêu Trì Dã, hắn nhìn về phía Tiêu Trì Dã, cười rộ lên, nói: "Được lắm Nhị công tử, ngài có phải đã sớm nhìn trúng miếng đất nào rồi hay không? Còn giả bộ ngớ ngẩn với ta nữa chứ!"
"Cái này thì phải nhờ đến Lão Kỷ ngươi rồi." Tiêu Trì Dã nói, "Bên trong Khuých đô này chỉ có Lão Kỷ ngươi là được nể mặt nhất thôi, ngươi nói với Đô chỉ huy đại nhân một câu, hắn nào có thể cự tuyệt ngươi chứ ? Việc thành chúng ta dễ nói chuyện."
"Với ta thì đừng nói đến chuyện vàng bạc." Kỷ Lôi rốt cục cũng hòa hoãn thái độ, "Ta ở bên kia có nhận một đứa con nuôi, đang muốn tìm cho hắn một con ngựa tốt ! Nói đến ngựa, ai còn am hiểu hơn Nhị công tử ngài đây?"
"Ta tặng hắn vài con để chơi." Tiêu Trì Dã nói, "Dưới dãy núi Hồng Nhạn mới phối ra được mấy con, không thua kém gì với con ta đang cưỡi. Qua mấy ngày nữa, ta bảo người trực tiếp đưa qua phủ của ngươi."
"Chờ ta nói một tiếng với Cố An." Kỷ Lôi nói, "Chuyện thao trường có bao lớn đâu ? Ngài chờ tin ta!"
Thời điểm hai người tách ra mưa cũng đã ngừng, Tiêu Trì Dã lên xe ngựa. Thần Dương nhìn cỗ kiệu của Kỷ Lôi, nói: "Tổng đốc thật sự muốn đem ngựa trong phủ tặng cho hắn sao ? Thật đáng tiếc!"
"*Bắt người tay ngắn." Tiêu Trì Dã đạp rơi ủng, lòng bàn chân đã sớm ướt sũng, "Thao trường nhất định phải có, bên trong Khuých đô quá gây chú ý. Lão tặc này muốn thu ngựa của ta mà không làm xong việc." Hắn lạnh giọng nói, "Ta liền để nhi tử hắn đi gặp tổ tông."
*拿人手短,吃人嘴软 : nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn : lấy của người tay ngắn,ăn của người miệng mềm. Nã nhân thủ đoản có nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta. Cật nhân chủy nhuyễn có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn. (Mình trích đoạn giải thích này ở đây nha http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=8548&page=554)
Xe ngựa lắc lư, Tiêu Trì Dã dùng khăn khăn lau mặt, hỏi: "Người kia đâu?"
Thần Dương nói: "Người kia, người kia nào ?"
"Thẩm Trạch Xuyên!"
"Đã trở về từ sớm rồi." Thần Dương rót trà cho Tiêu Trì Dã, nói, "Ta nhìn bước chân hắn hời hợt như có như không... Thân thể như vậy làm sao có thể vào Cẩm y vệ làm nhiệm vụ được?"
"Nuôi voi a." Tiêu Trì Dã nhận trà liền uống một hơi cạn sạch, "Con ma ốm đó còn đang ước không phải làm cu – li khuân vác ấy chứ, hắn tuyệt đối chính là kiểu người muốn lười biếng như vậy đấy."
"Người muốn lười biếng" hắt hơi một cái, ngồi trong bóng tối nửa khắc, suy đoán xem có phải mình bị cảm lạnh rồi hay không.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một dáng người to béo nhảy vào bên trong. Hề Hồng Hiên tiến vào liền tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Chỗ này được đó, Cẩm y vệ cũng không sờ tới được."
Thẩm Trạch Xuyên không quay đầu lại, nói: "Trạch viện rách nát, cho thuê cũng không ai thèm thuê, đó chính là chỗ tốt của nó."
"Mà viện tử này không dễ lấy về tay a." Hề Hồng Hiên xoa xoa tay ngồi xuống, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, "Nơi này là do tiên đế ban cho Thái tử, Thái tử liền thưởng cho Tề Huệ Liên, Tề Huệ Liên chết rồi nó lại bị bán thành cái viện tử cũ nát. Ngươi làm sao mua được nó vậy ?"
Thẩm Trạch Xuyên nhấp một ngụm trà, cùng Hề Hồng Hiên đối diện suy nghĩ trong chốc lát.
Hề Hồng Hiên không chút hoang mang giơ tay, nói: "Ta chỉ là nhanh mồm nói năng không kịp suy nghĩ thôi, làm sao có thể tìm hiểu nội tình sâu xa bên trong chứ ? Vừa nãy trên đường nghe nói, Phan Như Quý cũng bị trúng đập, một đòn này của ngươi đánh ra cũng thật sảng khoái đấy."
"Hề đại gia là Đô Chỉ Huy Sứ của tám đại doanh." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Việc này sẽ kéo theo chọc thái hậu hoài nghi, cuộc sống sau này tất nhiên không thể dễ chịu."
"Hề Cố An không dễ chịu, ta liền càng vui mừng." Bàn tay béo múp của Hề Hồng Hiên đặt trên bàn, hắn nói, "Thay vì chờ các trọng thần trong triều mở miệng, không bằng để đám học sinh mở miệng trước, đánh đòn phủ đầu. Trải qua chuyện này, ngươi đã có thể chân chính đi ra rồi."
Thẩm Trạch Xuyên cầm đũa, chọn một chút thức ăn chay: "Chỉ là chút tài mọn thôi, để Nhị thiếu cười chê rồi."
Hề Hồng Hiên nhìn Thẩm Trạch Xuyên ăn rồi mới đụng đũa, nói: "Từ nay về sau ngươi muốn làm gì?"
"Ở Cẩm y vệ kiếm cơm ăn thôi." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Kỷ Lôi là con nuôi của Phan Như Quý, lại là anh em kết nghĩa của Hề Cố An. Ngươi muốn đánh chết Hề Cố An, làm sao mà qua được mặt Kỷ Lôi đây ? Không bằng ngươi ta mỗi người chia một cái mạng, để cho bọn hắn làm huynh đệ tốt cả đời."
Hề Hồng Hiên cười nửa ngày, phủ phục trên bàn, hướng về phía Thẩm Trạch Xuyên thâm trầm nói: "Ngươi có thù hận gì với Kỷ Lôi ?"
Thẩm Trạch Xuyên bỏ hoa tiêu sang một bên, mí mắt cũng không thèm nhấc đáp lời: "Ta không thích đôi giày của hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro