Chương 16 : Mưa rào
Một lát sau trời nổi gió, mưa theo đó cũng rơi xuống.
Tiêu Trì Dã bất chấp mưa gió giục ngựa chạy nhanh, thời điểm vừa đến Quốc tử giám liền nghe được Cao Trọng Hùng ngửa mặt hô to: "Không giết quốc tặc, người người tức giận khó bình!"
Đám học sinh phía sau rập đầu cúi lạy, cùng nhau hô to: "Không giết quốc tặc, người người tức giận khó bình!"
Bụi mưa bắn toé, làm ướt áo ngoài cùng mũ tóc trên đầu.
Tiêu Trì Dã ghìm ngựa, móng ngựa giậm chân tại chỗ, hắn nhìn trong chốc lát, cao giọng nói: "Tại sao chư vị không làm việc này sớm hơn đi? Nếu năm đó khi hắn đi vào đô chư vị cũng quỳ thỉnh như bây giờ, hắn tuyệt đối đã không thể giữ lại cái mạng kia."
Cao Trọng Hùng ngực phập phồng, nói: "Tổng đốc đại nhân, cái gọi là mất bò mới lo làm chuồng chưa bao giờ là quá muộn. Bây giờ lông cánh dư nghiệt còn chưa đầy đủ, chỉ cần hoàng thượng chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, xử lý nghiêm khắc hắn, cũng coi như là an ủi những trung hồn oan khuất của Trung Bác!"
"Khẩu dụ của thiên tử tuyệt đối không có đạo lý thay đổi xoành xoạch." Tiêu Trì Dã nói, "Các ngươi quỳ như vậy, không phải đang thỉnh hoảng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, mà là bức hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Chư vị đều là những hạng người trung tín hiếu kính trong thiên hạ, có hàng trăm loại biện pháp để thỉnh hoàng thượng, cớ sao lại đến mức phải dùng cách hạ sách nhất này?"
"Tổng đốc đại nhân." Cao Trọng Hùng ngửa đầu, "Văn tử khuyên can, võ tử chiến! Nếu như muốn ta trơ mắt nhìn hoàng thượng bị người che mắt, mê muội làm việc, không bằng tối nay hãy để chúng ta máu tưới ngự đài, lấy cái chết tỏ rõ chí khí này!"
Tiêu Trì Dã nói: "Động một chút liền lấy cái chết ra bức người, văn thần xưa này chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
Mưa càng lúc càng lớn, nhóm học sinh theo học tại Quốc Tử Giám vẫn không hề nhúc nhích.
Tiêu Trì Dã xuống ngựa, ngồi xổm trước mặt Cao Trọng Hùng. Mưa to như thác đổ, hắn kề sát mặt vào hỏi: "Rốt cuộc là ai kích động các ngươi ?"
Cao Trọng Hùng mặt lộ kiên quyết dứt khoát, nói: "*Trung quân chi tâm thúc đẩy!"
*忠君之心/Trung quân chi tâm : Tấm lòng trung thành với vua
Tiêu Trì Dã lộ ra vẻ cứng rắn, hắn nói: "Theo ta thấy thì là không phải. Ngươi nếu như muốn bảo vệ người ngoài, tất nhiên là được. Chỉ là việc ngươi làm tối nay, liên lụy tới ba ngàn đồng môn ở phía sau. Nếu thiên tử giận dữ, khiến cho máu chảy thành sông, ngươi liền không hề khác tên dư nghiệt Thẩm thị kia một chút nào, đều là tội nhân thiên cổ. Mà sợ nhất cũng không phải chỉ như vậy, sợ nhất chính là ngươi đầu rơi xuống đất, hoàng thượng lại vẫn cứ không chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Ngươi học hành gian khổ mười hai năm, chính là vì để làm đao trong tay người khác sao?"
Cao Trọng Hùng nhấc cánh tay lau nước mưa trên mặt, nói: "Việc ta làm chính là việc trung nghĩa, hoàn toàn khác biệt với tên Thẩm thị bán nước kia! Cứ coi như tối nay ba ngàn học sinh chúng ta bỏ mạng ở đây, máu tưới ngự đài, suy cho cùng cũng đều là vì hoàng thượng!"
Tiêu Trì Dã nói: "Với tình hình hiện nay, trong cung vẫn không rút lại mệnh lệnh bổ nhiệm Thẩm Trạch Xuyên, mà cũng không hề đưa ra thánh chỉ làm yên lòng đám học sinh các ngươi ở ngoài này. Ý tứ của Hoàng thượng, ngươi vẫn còn chưa rõ sao?"
"Hoàng thượng một ngày không rút lại mệnh lệnh đã ban ra." Cao Trọng Hùng nói, "Chúng ta liền một ngày không ăn, không dậy, không lùi!"
Giông tố nổi lên, Tiêu Trì Dã đứng dậy. Thần Dương muốn bung dù cho hắn, lại bị hắn giơ tay cản lại. Nước mưa thấm ướt áo bào, lệnh bài Tổng đốc treo bên hông cũng chảy nước tí tách.
"Tổng đốc." Thần Dương bỗng nhiên nhẹ giọng nói, "Cẩm y vệ đến!"
Tiêu Trì Dã từ trong mưa quay đầu lại, thấy Kiều Thiên Nhai đang giục ngựa chạy tới, vừa xuống ngựa liền ôm quyền hành lễ với hắn từ xa.
Đám học sinh thấy Cẩm Y Vệ, nhất thời rối loạn tưng bừng.
"Việc này khó giải quyết, ta thật không muốn phiền phức Tổng đốc." Kiều Thiên Nhai đỡ đao nở nụ cười, "Việc ngay sát bên Cẩm y vệ, đương nhiên nên do Cẩm y vệ chúng ta tự mình giải quyết."
"Giải quyết." Tiêu Trì Dã tựa như lơ lễnh nâng tay, vỗ vỗ vai Kiều Thiên Nhai, nói, "Trấn phủ muốn giải quyết thế nào? Một đám học sinh tay không tấc sắt, làm sao đến mức phải phiền tới Cẩm y vệ."
"Bên trong Khuých đô này, hoàng thượng mới là người to nhất." Kiều Thiên Nhai chếch con ngươi, "Ai dám làm trái hoàng mệnh, người đó chính là kẻ địch của Cẩm y vệ."
Tiêu Trì Dã nhìn thẳng hắn, một lát sau hai người đồng thời cất tiếng cười to.
"Huynh đệ tốt." Tiêu Trì Dã nói, "Thật can đảm."
"Mưa lớn lạnh thật." Ngón tay cầm đao của Kiều Thiên Nhai siết chặt, nói, "Ta sai người đưa Tổng đốc hồi phủ."
"Ta vừa mới tới thôi." Bàn tay đặt trên vai Kiều Thiên Nhai của Tiêu Trì Dã không di chuyển, khiến cho bên tay đang nắm chặt chuôi đao của hắn không thể động đậy, trên mặt vẫn cười nói, "Lại đợi thêm chút nữa cũng không sao."
Kiều Thiên Nhai nói: "Việc này không dễ xử lí, Tổng đốc hà cớ gì phải thả mình vào vũng nước đục."
Tiêu Trì Dã nói: "Chính là vì không dễ xử lí, cho nên mới không thể tận diệt. Những học sinh này đều là những người gánh vác vinh quang của quốc gia, thiếu một người ai cũng không chịu trách nhiệm nổi."
Người ở phía sau xuống ngựa áo quần đơn bạc, trên người cũng không đeo bội đao, đứng giữa đội ngũ Cẩm y vệ trông thật là chói mắt.
Kiều Thiên Nhai buông ra tay cầm đao, hô lên : "Lan Chu, ngươi lại đây."
Thẩm Trạch Xuyên xoay người, cùng Tiêu Trì Dã liếc nhau một cái.
Kiều Thiên Nhai nhàn nhã đem cánh tay Tiêu Trì Dã dời đi, nói: "Tổng đốc lo lắng rất phải, chỉ là Cẩm y vệ chúng ta làm việc cũng không phải chỉ biết đấu đá lung tung. Ta ở đầu kia còn có chút việc cần an bài, sau đó hoàng mệnh liền đến... A, hai người là bạn cũ nhỉ ? Lan Chu, đứng cùng Tổng đốc ở đây một lát, ngài ấy đang có chút lo lắng."
Thẩm Trạch Xuyên khép lại tay áo nhìn đám học sinh quỳ gối trong mưa.
Tiêu Trì Dã nhìn hắn vài lần, nói: "Thẻ bài treo lên nhanh thật đấy."
Thẩm Trạch Xuyên nói: "Lệnh bài Tổng đốc của Nhị công tử cũng về nhanh không kém."
Tiêu Trì Dã giữa chân mày lạnh băng, lại cười một tiếng, nói: "Việc này mặc dù nhìn như hướng về phía ngươi, kì thực lại là hướng về phía trong cung. Sao vậy, bởi vì hôm qua thu hoạch quá ít, cho nên vừa mới ra khỏi lao tù liền đã muốn gây sóng gió?"
Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, dùng một loại ánh mắt hiền lành lương thiện nhìn hắn, nói: "Nhị công tử đánh giá cao ta rồi, ta nào có được bản lĩnh hô mưa gọi gió như vậy. Nếu là hướng về phía trong cung, vậy hiện tại người nào ngóng trông hoàng thượng cùng Hoa gia trở mặt thành thù, Nhị công tử không phải còn hiểu rõ hơn ta sao?"
Tiêu Trì Dã nói: "Ta không hiểu, mấy thứ quanh co khúc khuỷu là thứ ta không am hiểu nhất đấy."
Thẩm Trạch Xuyên cười với hắn, nói: "Chúng ta quen biết đã lâu, khách sáo với ta làm gì."
Tiêu Trì Dã không đáp lời, nhấc ngón tay quẹt nhẹ vào thẻ bài của Thẩm Trạch Xuyên, nói: "Thuần tượng ty là chỗ tốt, ngươi vui mừng chứ?"
"Vui mừng a." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Ta vừa khéo cũng khá tâm đắc với việc thuần dưỡng hãn thú."
"Sao lại là tâm đắc." Tiêu Trì Dã nói, "Cái này gọi là cùng đồng loại nói chuyện."
"Làm sao dám nói chuyện." Thẩm Trạch Xuyên ho nhẹ vài cái, nói, "Nếu nói không thông, lại trúng một cước, ta chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"
"Dùng răng ngươi ấy." Tiêu Trì Dã tiếp nhận dù trong tay Thần Dương, dơ lên che trên đỉnh đầu, tiện đường cản lại Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nói, "Ngươi không phải là mồm miệng sắc bén sao, sợ cái gì."
"Ta tiếc mệnh a." Thẩm Trạch Xuyên như cảm khái mà than nhẹ, "Chẳng phải mọi người đều nói ân nghĩa như giọt nước cũng phải báo đáp như dòng suối sao, thứ ta muốn báo đáp Nhị công tử, còn nhiều lắm."
"Ngươi tìm nhầm người rồi." Tiêu Trì Dã cười nhạo.
"Không có khả năng." Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng con ngươi, hướng về phía Tiêu Trì Dã ôn hoà nhã nhặn nói, "Ta nhận thức được mà."
"Được." Tiêu Trì Dã cũng chếch con ngươi, nói, "Ta cũng muốn nhìn một chút, xem xem ta thiếu nợ ngươi bao nhiêu thứ."
Tiếng nói bị ngăn cách ở ngoài dù, hai người do đứng sóng vai với nhau, ngược lại càng làm tăng thêm sự chênh lệch chiều cao giữa bọn họ.
"Ngươi kỳ thực cũng không thể nào không đếm xỉa đến." Tiêu Trì Dã nhìn đám học sinh quỳ trong mưa, "Tối nay chết một người, liền sẽ có người tính lên đầu ngươi."
"Bốn ngàn oan hồn chỉ nhiều không ít." Thẩm Trạch Xuyên hời hợt, "Bọn họ nếu đã sợ chết, hà cớ gì phải làm đao trong tay người? Trận này cứ coi như có người muốn tính lên đầu ta, ta liền phải nhận sao."
Hai người lại lâm vào trầm mặc.
Kiều Thiên Nhai ngồi dưới lều cắn hạt dưa, nhìn canh giờ sắp đến, phẩy áo ngoài đứng dậy, quả nhiên liền nhìn thấy một chiếc kiệu gỗ đang đi về phía này.
Mành vừa hất lên, người tới đây vậy mà lại là Phan Như Quý.
Tiểu thái giám đỡ Phan Như Quý, Kỷ Lôi đi theo bên cạnh bung dù. Phan Như Quý mặc *bổ tử ngải hổ ngũ độc, đầu đội mũ đôn khói, được Kiều Thiên Nhai dẫn đi về phía đám học sinh đang quỳ dưới mưa.
*五 毒 艾 虎 补 子 / bổ tử ngải hổ ngũ độc : 补 子 / bổ tử : Bổ tử hay bố tử là một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều. 艾 虎 / ngải hổ : cây lái ngải cắt thành hình con hổ. 五 毒 / ngũ độc : 5 loài côn trùng, động vật cực độc gồm : bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc. Cho nên五 毒 艾 虎 补 子 / bổ tử ngải hổ ngũ độc là một tấm vải có đủ loại họa tiết về hổ, cọp, rắn rết công trùng trên đó.
"Mưa lớn như vậy." Kiều Thiên Nhai thu lại nụ cười trên môi, "Lại phải phiền Hán công ngài tới đây."
Phan Như Quý liếc nhìn Cao Trọng Hùng, hỏi Kiều Thiên Nhai: "Hắn không chịu lùi sao?"
Kiều Thiên Nhai nói: "Người đọc sách, đều là tính tình bướng bỉnh, mềm không được mà rắn cũng không xong."
"Chỉ sợ là còn chưa đủ cứng rắn." Phan Như Quý hôm qua mất đi một cánh tay, ngột ngạt tức giận đang không có chỗ để trút. Hắn được người dìu đỡ, đi đến trước mặt Cao Trọng Hùng, "Đều là những người đọc đủ thứ thi thư, làm sao lại không hiểu được ý nghĩa của bốn chữ 'Đi quá giới hạn'? Sự vụ trong triều há lại để tới lượt đám trẻ ranh miệng còn hôi sữa như các ngươi lên tiếng!"
Cao Trọng Hùng nhìn thấy nanh vuốt tiếng tăm lẫy lừng của 'Hoa Đảng', không khỏi động thân nói: "Thiên hạ hưng vong, học sinh Quốc tử giám nếu đã nhận quân lộc, liền càng phải làm chuyện trung quân! Bây giờ bên cạnh hoàng thượng tất cả đều là gian nịnh, lại không..."
"Gian nịnh!" Phan Như Quý cười lạnh, "Hay lắm cho một câu gian nịnh! Ngươi nhận sự sai khiến của ai, mà lại dám phỉ báng triều đình, phỉ báng hoàng thượng như vậy!"
"Ta là nhận trung tín..."
"Bớt nói nhảm đi." Phan Như Quý đột nhiên ra lệnh, "Ngươi bị người ngầm xúi bẩy, ngang nhiên kháng chỉ, kích động quần chúng, phỉ báng triều chính. Người này nếu không trừng trị, luật pháp còn tồn tại làm gì, người đến, bắt lấy hắn cho ta!"
Cao Trọng Hùng nào ngờ Phan Như Quý dám không phân tốt xấu liền trực tiếp bắt người đi như vậy, lúc này chống đỡ cánh tay trong mưa, khàn giọng hét lớn : "Kẻ nào dám? Ta là học sinh theo học tại Quốc Tử Giám được hoàng thượng tự mình lựa chọn! Tiểu nhân ở trước mắt, hoạn quan làm loạn triều cương ! Thái hậu nắm giữ triều chính không chịu trả *vật về với chủ cũ, nên bị bắt giam phải là đám loạn thần tặc tử như các ngươi mới phải !"
*Nguyên văn là完 璧 归 赵 / HOÀN BÍCH QUY TRIỆU : Châu về hợp Phố; của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.)
"Lôi đi!" Kỷ Lôi thấy Phan Như Quý giận dữ, lập tức trách mắng.
Cẩm y vệ tiến lên lôi người mang đi, Cao Trọng Hùng bò người lao tới, lại bị ngăn cản. Hắn hướng về phía vương cung dang tay hô to: "Ta hiện tại nếu chết đi, liền thật sự là lấy cái chết để khuyên can ! Hoạn quan muốn giết ta, vậy thì cứ để cho hắn giết đi! Hoàng thượng..."
Kiều Thiên Nhai đè gáy Cao Trọng Hùng xuống, hắn thở dốc không lên, giãy dụa thỉnh thoảng lại hô lớn.
"Hoàng thượng —— gian nịnh lộng quyền, trung nghĩa còn đâu? !"
Tiêu Trì Dã thầm nói một tiếng nguy rồi.
Tiếp theo quả nhiên liền thấy ba ngàn học sinh tinh thần bi phẫn, trong nháy mắt đó sinh tử đã lọt ra khỏi lời ca hùng hồn bi tráng. Trong mưa lớn như thác đổ, đám học sinh bò lên, nhằm về phía Cẩm y vệ.
"Hoạn quan làm loạn triều cương!" Túi chiêu văn bị kéo xuống, đáp tới tấp về phía Phan Như Quý, hận nói, "Gian nịnh lộng quyền!"
Kỷ Lôi cuống quít che chắn cho Phan Như Quý, che chở người lui về phía sau, quát mắng : "Làm cái gì vậy ? Định mưu phản đấy à!"
"Ngươi mới là quốc tặc!" Đám học sinh gặp phải ngăn cản của Cẩm y vệ, ngón tay cơ hồ như muốn đâm lên mặt Kỷ Lôi, nước bọt che trời lấp đất phi tới, "Quốc tặc! Quốc tặc!"
Tiêu Trì Dã phút chốc đem dù vứt cho Thẩm Trạch Xuyên, bước nhanh xuống bậc.
Thẩm Trạch Xuyên một mình đứng ở trên cao, ánh mắt lạnh băng nhìn dòng người hỗn loạn, Phan Như Quý bị đẩy trở lại trong kiệu, Kỷ Lôi ngay cả giày đi trên chân cũng đều bị giẫm rơi mất.
"Giang hồ nhiều phong ba." Thẩm Trạch Xuyên đứng từ xa, hướng về phía Kỷ Lôi thấp giọng niệm, "Kỷ đại nhân, cảnh tượng thật náo nhiệt a."
Khóe miệng dần kéo lên, hắn thong thả xoay dù, lại nhìn về phía bóng lưng Tiêu Trì Dã.
Tề thái phó cùng Kỷ Cương đang uống rượu dùng trà dưới mái hiên.
Kỷ Cương dùng trà, nói: "Giết chết Tiểu Phúc Tử, chính là vì muốn để Xuyên Nhi đi ra ngoài sao?"
Tề thái phó nhấp vài ngụm rượu, tựa như không nỡ, ôm hồ lô nói: "Ai mà biết được, tự mình đoán đi."
Kỷ Cương xoay người lại, nói: "Bất luận là như thế nào, an nguy của hắn vẫn là quan trọng nhất."
Tề thái phó lắc hồ lô, nói: "Binh đi nước hiểm, mới có thể đánh đòn bất ngờ. Ngươi dạy hắn công phu, chính là vì muốn hắn thân ở trong đó khi lâm nguy không loạn. An nguy có lúc cần phải vứt bỏ, dồn vào tử địa mới có thể sinh ra đường sống."
Kỷ Cương mặt ủ mày chau, nhìn mưa càng lúc càng lớn, nói: "Việc ngươi nhờ ta làm, ta đều đã an bài thỏa đáng."
"Cái này gọi là thả dây dài." Tề thái phó gẩy chân, "Không chờ nổi mấy năm đã thu lưới, những thứ bắt được toàn bộ đều là cá thối tôm ươn. Nếu có một ngày, ngươi ta đều chết trên đường, sự an bài ngày hôm nay, liền chính là sát chiêu bảo mệnh của hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro