Chương 15 : Chim hoàng yến
Ngày mai Thẩm Trạch Xuyên phải đi Cẩm y vệ nhận nhiệm vụ, đúng lúc lại gặp đệ đệ ruột của Hề Cố An là Hề Hồng Hiên làm chủ khai tiệc, mời những tân tú tài tử gần đây trong Khuých đô đàm luận tại lầu Triêu Đông.
Hề Hồng Hiên thân hình mập mạp, thời điểm ngồi xuống phải có người ngồi ở bên cạnh cầm quạt thổi mát. Hắn nắm quạt tre, nói: "Năm nay là tại hạ gặp may, tuy rằng không mời được Diên Thanh, nhưng lại mời được Nguyên Trác!"
Tiết Tu Trác có chức quan trên người, hôm nay không tới được. "Nguyên Trác" trong lời Hề Hồng Hiên, chính là học trò yêu quý của Hải các lão Hải Lương Nghi Diêu Ôn Ngọc. Ba người này có thể thân thiết với nhau như vậy, ngoại trừ do đều là tám đại gia ở Khuých đô, còn là vì quan hệ tình cảm từ nhỏ.
Vừa dứt lời liền thấy bức rèm che được đẩy lên, một *nhã sĩ mang dáng vẻ như ngọc ôn thuần túy, thân mang áo bào thêu hình quạ xanh, trên eo rủ xuống túi chiêu văn. Hắn nghe tiếng chỉ cười, nho sinh đang ngồi đều đứng dậy tiếp đón, trong lúc nhất thời tiếng chào hỏi vang lên không ngớt.
*雅士 : Nhã sĩ. Nhã sĩ ý chỉ người có tâm hồn thanh cao, cử chỉ đẹp đẽ.
Diêu Ôn Ngọc đáp lễ từng người, mời mọi người ngồi xuống, vừa ngồi liền nói: "Hàng năm đều gặp mặt, ta làm sao lại xứng với hai chữ 'Hiếm thấy' chứ."
Hắn khiêm tốn như vậy, nhưng tất cả mọi người ở đây không ai dám cả gan khinh thường. Bởi vì Diêu Ôn Ngọc từ nhỏ đã là thần đồng của Khuých đô, tám tuổi làm thơ, mười hai tuổi được ca tụng khắp nơi, là "Ngọc" mà Diêu lão thái gia đặt trong lòng bàn tay. Vì không để cho tài năng xuất chúng của hắn mai một, Diêu gia liền đưa hắn tới làm học trò của Hải Lương Nghi. Hải Lương Nghi làm người cứng nhắc nghiêm túc, từ trước đến nay chỉ có một học trò là hắn, cho nên cũng đặc biệt quý trọng.
Sau khi mọi người tán gẫu xong, liền nói về thế cuộc gần đây.
Hề Hồng Hiên phất tay ra hiệu cho người hầu hai bên dừng quạt gió, nói: "Khuých đô a, gần đây quả thật toàn chuyện kì lạ. Không biết chư vị huynh đài có còn nhớ tới Trung Bác Kiến Hưng vương Thẩm Vệ sợ tội tự thiêu năm năm trước không?"
"Rụt rè không chiến, tên tiểu nhân tư thông với địch!" Một người trong số nho sĩ ngồi thẳng lưng, nói, "Theo luật đáng chém, tru di cửu tộc nhà hắn cũng không hề quá đáng. Đáng tiếc hoàng thượng lại trạch tâm nhân hậu, thế nào cũng muốn lưu lại tên dư nghiệt kia. Sáng nay ta nghe nói hắn vậy mà lại được ra ngoài. Thẩm Vệ tội đã xác thực, hắn thân là con trai của tên tội thần binh bại, hà cớ gì lại để hắn gách vác công vụ ? Làm vậy sao có thể khiến cho hiền tài trong thiên hạ tín phục đây !"
"Đúng a." Hề Hồng Hiên nói, "Này sao có thể được? Từ trước đến này chưa từng có chuyện như vậy."
"Quá nửa là thái hậu muốn bảo vệ hắn." Có người còn nói, "Đã sớm nghe nói qua, tên dư nghiệt này có chút nguồn gốc với Hoa gia. Nhưng tư tình làm sao có thể hơn được quốc pháp? Đây chẳng phải là làm rối loạn kỉ cương sao!"
Hề Hồng Hiên thở ngắn than dài, lo lắng vô cùng: "Chỉ sợ việc này mở ra tiền lệ, khiến cho dòng dõi tội thần sau này có cơ hội để lợi dụng."
Nhóm Nho sinh ngay lập tức liền bị tình cảm quần chúng làm cho xúc động, vì để Thẩm Vệ chịu tội, và cũng vì để Thẩm Trạch Xuyên không ra ngoài.
"Nguyên Trác thấy thế nào?"
Diêu Ôn Ngọc uống trà, bình thản nói: "Ta lâu rồi không ở Khuých đô, cũng không rõ tình hình cụ thể ra sao, biết nói thế nào cho phải đây?"
Hề Hồng Hiên đồng tình tiếp lời : "Đúng vậy, ngươi thường xuyên đi du ngoạn khắp nơi, thật cũng không biết việc xảy ra trong Khuých đô."
Không biết là ai mở lời nói trước : "Đang ngồi đây đều là những người đọc đủ thứ thi thư, đều biết liêm sỉ và hiểu rõ quốc pháp, kiên quyết không thể ngồi yên không để ý đến như vậy được."
Hề Hồng Hiên nói: "Vậy hiện tại nên làm thế nào ?"
Người này đáp: "Chúng ta đều là người đang theo học tại Quốc tử giám, tinh thần quần chúng sục sôi, hoàng thượng cũng nên cân nhắc một chút. Không bằng chúng ta trở về, cùng mọi người quỳ trước Minh Lý đường, cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nghiêm trị dư nghiệt Thẩm thị!"
Tiếng phụ họa trong bữa tiệc lập tức vang lên, Hề Hồng Hiên vỗ tay tán dương: "Tốt lắm ! Chư vị không hổ là trụ cột nước nhà, cái quỳ gối ngày hôm nay, chính là thiên cổ lưu danh! Tại hạ xấu hổ, mặc dù không theo học tại Quốc tử giám, nhưng cũng nguyện ý đi cùng mọi người."
Nho sinh vừa lên tiếng liền nói: "Như vậy sao được? Đại ca của Hồng Hiên huynh là Chỉ huy sứ chấp ấn của tám đại doanh, nếu vì việc này mà liên lụy, chính là được một mất mười. Chư vị, chỉ mình chúng ta đi thôi!"
Khi tiệc tan, Diêu Ôn Ngọc gọi chưởng quỹ chưng một chút thịt mềm dễ ăn, thời điểm hắn ngồi chờ thức ăn, nghe thấy nhóm nho sinh dưới lầu xì xào bàn tán.
"Nói cái gì mà 'Ngọc thô chưa mài dũa Nguyên Trác', chẳng phải cũng chỉ là con rùa đen rụt đầu đó sao? Nhìn hắn lúc nãy đi, ngay cả một câu cũng không dám nói, chỗ nào so được với Hồng Hiên huynh nhân đức chứ!"
Diêu Ôn Ngọc bỏ hạt thông vào miệng, chỉ nhoẻn miệng cười không ra tiếng, cũng chẳng hề bước ra cùng người tranh luận. Đợi đến khi thịt được gói lại, thời điểm hắn ra ngoài, người đã giải tán gần hết.
Hề Hồng Hiên nói: "Nguyên Trác, để ta tiễn ngươi ?"
"Không cần đâu." Diêu Ôn Ngọc nhấc lên thịt trong tay, "Ta đến phủ của lão sư đây."
Hai người từ biệt, Hề Hồng Hiên nhìn bóng lưng Diêu Ôn Ngọc, cười lạnh trong giây lát, nói: "Đi."
Thẩm Trạch Xuyên ở bên kia đã đi vào sân của Cẩm y vệ. Thời điểm hắn vừa vào cửa, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều chăm chú nhìn hắn. Cẩm y vệ đầy trong viện đi ngang qua đều liếc nhìn hắn một cái.
Dẫn đường chính là Cát Thanh Thanh, hắn mang theo Thẩm Trạch Xuyên đi về phía phòng ghi chép hồ sơ, nói: "Cẩm y vệ chúng ta, phân thành *bốn loại người. Loại thứ nhất là được chọn lựa trong dân hộ, trong nhà có tỷ muội là 'Nữ hộ' vẩy nước quét nhà trong cung, huynh đệ sẽ được vào Cẩm y vệ, mang theo thẻ bài tạm thời, mặc dù cũng miễn đi quân dịch, nhưng lại không có bổng lộc, ví dụ như Tiểu Ngô. Loại thứ hai là được công công trong đại nội đề cử, gọi là 'Trung quan suy phong', Chỉ huy sứ đại nhân chính là như vậy. Loại thứ ba là xuất thân quân hộ, cha truyền con nối, ta chính là như vậy. Loại thứ tư là người chuyên nghiệp, năng lực xuất chúng, không cần quan tâm xuất thân, là hoàng thượng tự mình lựa chọn, loại người này rất lợi hại, ngươi ngày sau sẽ được gặp bọn họ."
Lời tác giả : Tài liệu liên quan để tham khảo <Giới thiệu ngắn gọn về chức năng của Cẩm y vệ >, <Cẩm y vệ>, <Sổ sách ghi chép cách tuyển chọn Cẩm y vệ >.Nói đúng ra trong thực tế, cách lựa chọn Cẩm y vệ phân thành tám loại, nhưng trong truyện chỉ cần giới thiệu bốn loại.
Cát Thanh Thanh nói xong liền vén mành, chào hỏi: "Công việc cụ thể của ngươi được ghi trong sổ, tất cả đều ở chỗ này."
Thẩm Trạch Xuyên đi vào, tiếng huyên náo trong phòng đột nhiên im bặt. Đội ngũ Cẩm y vệ mặc quần áo và treo thẻ bài khác nhau đều nghiêng đầu, không khí trong phòng là một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
"Thẩm Trạch Xuyên?" Nam nhân vắt chân ngồi sau bàn đẩy sổ trực trước mặt về phía trước, nhìn hắn, "Chính là ngươi a."
Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn thân mang áo cá chuồn. Trong Cẩm y vệ, áo cá chuồn nếu không phải phẩm bậc tham tướng trở lên liền không thể mặc. Vì vậy hắn hơi thi lễ, nói: "Chính là tại hạ."
Người này tóc rủ xuống trước trán, râu dưới cằm có chút không sạch sẽ, hành vi cử chỉ biểu lộ ra dáng vẻ phóng khoáng. Hắn sờ cằm, cười nói: "Quả nhiên là con trai của vũ kỹ, không uổng công Thẩm Vệ năm đó vì nụ cười của mỹ nhân mà ném rất nhiều tiền qua cửa sổ. Thanh Thanh, đưa thẻ bài cho hắn cho."
Hắn nói xong đem thẻ bài chuẩn bị sẵn trên bàn vứt cho Cát Thanh Thanh.
Cát Thanh Thanh nhận lấy, đưa cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: "Lan Chu, vị này chính là trấn phủ đại nhân của Cẩm y vệ chúng ta, hôm nay đặc biệt tới đưa thẻ bài cho ngươi."
"Kẻ hèn này tên Kiều Thiên Nhai." Kiều Thiên Nhai nói xong ra hiệu cho Thẩm Trạch Xuyên nhìn thẻ bài.
Thẩm Trạch Xuyên lật thẻ bài lên, lại nhìn về phía Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai nói: "*Thuần tượng ty phải không? Nơi ấy chính là nơi ngươi phải đi, chờ một lát Thanh Thanh sẽ mang ngươi tới đó. Hiện tại có chút quy củ, muốn nói cho ngươi nghe. Thẻ bài của Cẩm y vệ chúng ta cũng quý giá như lệnh bài của tám đại doanh vậy, thời điểm thay phiên nghỉ ngơi không làm nhiệm vụ, phải thu hồi cẩn thận, không thể cho bên ngoài mượn. Mọi người tuy rằng chia ra làm nhiệm vụ của mười hai ty, nhưng đây cũng không phải nhiệm vụ chính. Nhiệm vụ chính của chúng ta là cống hiến cho hoàng thượng, hoàng thượng nói cái gì, chúng ta làm cái đó. Ngoại trừ công việc của mười hai ty, còn phải luân phiên làm 'Tai mắt' cho người. Nếu gặp phải đại sự, tựa như thời điểm năm năm trước chúng ta bắt ngươi, đều cần hoàng thượng '*Khâm đề', có công văn và lệnh bài truy bắt tội phạm riêng biệt mới được. Có nhiệm vụ gì, sẽ không dựa vào ta làm chủ, cũng không dựa vào chỉ huy sứ đại nhân làm chủ, mà là mọi người sẽ *"Rút thăm" để quyết định."
*钦提/ Khâm đề' : hoàng tự tự mình giao nhiệm vụ.
*Lời tác giả : Cẩm y vệ làm nhiệm vụ thật sự là theo kiểu "Rút thăm", vì phòng ngừa có người sớm tiết lộ tin tình báo, cho nên dựa vào rút thăm để quyết định.
Thẩm Trạch Xuyên đã nghe Kỷ Cương dặn dò qua, lúc này chỉ gật đầu không nói.
"Một việc cuối cùng." Kiều Thiên Nhai đứng lên, nhìn mọi người trong phòng, nói, "Cẩm y vệ trên dưới một lòng, đeo trên mình thẻ bài của chúng ta, liền chính là huynh đệ của chúng ta. Mọi loại ân oán trong quá khứ như mây khói tan biến, không được phép có chuyện lén lút mưu hại, chọc ghẹo huynh đệ. Nếu như vẫn làm, một khi bị phát hiện, thu lại toàn bộ thẻ bài và xóa tên, lôi vào chiếu ngục xử lý nghiêm khắc."
Ánh mắt bốn phía nhất thời tản ra, mỗi người lại tiếp tục công việc của mình.
Kiều Thiên Nhai hài lòng quay đầu lại, hướng Thẩm Trạch Xuyên nói: "Đi đi."
Thẩm Trạch Xuyên bái lễ, theo Cát Thanh Thanh ra cửa.
"Ta còn tưởng rằng sẽ là kiểu nhiệm vụ như nghi loan sở của *phiến thủ ty chứ." Cát Thanh Thanh nhìn Thẩm Trạch Xuyên, "Thuần tượng... Ngược lại cũng khá tốt."
*扇手/phiến thủ : 扇 = quạt, 手 = tay. 扇手 là kiểu đứng quạt cho vua chúa ấy
"Ta cũng đã làm ra mọi loại suy đoán." Thẩm Trạch Xuyên cười nói, "Chỉ không nghĩ tới lại phải đi nuôi voi lớn."
"Thuần mã ty mới là nơi thích hợp nên đến hiện tại, kim an tuấn mã đều là thay nhóm quý tộc nuôi dưỡng, thường xuyên lui tới liền sẽ quen mặt, như vậy càng dễ được tiến cử hơn. Thuần tượng ty." Cát Thanh Thanh sắc mặt quái lạ, "... cũng không gọi là nhàn hạ, còn phải vào triều sớm. Đám voi lớn kia, không dễ hầu hạ cho lắm. Nhưng được cái chỉ huy sứ ít đến đó, sẽ không dễ gây phiền phức cho ngươi."
Thuần tượng ty ở kế bên quan đạo Minh Lý của vương thành Khuých đô, có thể nối thẳng với sông Khai Linh. Thời điểm khí trời nóng bức, phải lùa voi ra giữa sông uống nước rửa ráy. Không chỉ như vậy, mỗi ngày vào triều sớm, đều phải dẫn sáu con voi lớn đứng ở hai bên ngự bậc, nếu như gặp ngày hội đại triều, săn bắn trọng đại, còn phải tăng thêm số lượng voi. Đám voi này không chỉ giống như quan lớn vào triều, mà còn cùng quan lớn hạ triều. Thân thể quan lớn ủ bệnh sợ khó khôi phục trở lại, thế nhưng đám voi này không như vậy. Chúng nó cũng giống như Cẩm y vệ, là lần lượt thay phiên nhau làm nhiệm vụ."
Thẩm Trạch Xuyên ngay cả chó cũng chưa từng nuôi qua, bây giờ lại bất đắc dĩ phải đi nuôi voi lớn, cũng chỉ có thể nói là thế sự khó lường.
Hai người đang đi trên đường, liền nghe thấy phía sau có người bước nhanh đuổi theo.
Cát Thanh Thanh nhìn lại, nói: "Chuyện gì vậy ?"
Cẩm y vệ đuổi theo liếc mắt nhìn Thẩm Trạch Xuyên, sắc mặt nghiêm nghị, nói: "Ngừng treo thẻ bài, hắn hôm nay không thể nhận nhiệm vụ, mau trở về phòng ghi chép sổ sách!"
Thẩm Trạch Xuyên nói: "Trong cung truyền ra mệnh lệnh gì mới sao ?"
"Trong cung vẫn chưa truyền ra mệnh lệnh gì mới, thế nhưng ba ngàn học sinh theo học tại Quốc tử giám đang tuyệt thực quỳ thỉnh, muốn hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, xử lý nghiêm khắc Thẩm thị !"
Cát Thanh Thanh lúc này biến sắc, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã bị phạt cấm túc, ngồi trên giường nhỏ lật xem thoại bản, nghe Thần Dương nói Sở vương đến cũng lười đứng dậy.
"Cấm túc mà." Tiêu Trì Dã ăn trái cây, đầu cũng không ngẩng, "Ngươi làm sao cứ như vậy vào được?"
Lý Kiến Hằng lôi ra lệnh bài Tổng đốc của Tiêu Trì Dã, kích động nói: "Sách An! Xảy ra chuyện lớn rồi !"
Mí mắt Tiêu Trì Dã hơi nhướn lên.
Lý Kiến Hằng nói: "Ba ngàn học sinh quỳ thỉnh hoàng thượng xử lý nghiêm khắc Thẩm Trạch Xuyên! Đã quỳ đến trời tối, muốn tuyệt thực để hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Đến bữa tối Hoàng thượng nghe được tin, lúc này tức giận đến mức nằm bẹp trên giường rồi!"
Tiêu Trì Dã nhìn lệnh bài, nói: "Ném đi."
"... Tám đại doanh không can dự vào đám học sinh này, cho nên bảo ta đem lệnh bài trả lại cho ngươi. Cấm quân nếu đêm nay có thể giải tán đám người kia, chút tội kia của ngươi liền được xóa bỏ toàn bộ!" Lý Kiến Hằng gấp đến độ giậm chân, nói, "Chuyện khác Cấm quân có thể không làm được, chứ đối phó với mấy tên nho sinh trói gà không chặt chẳng phải việc quá đơn giản sao? Đây là chuyện tốt a!"
Tiêu Trì Dã nhấc sách che lại mặt, trầm mặc trong chốc lát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây con mẹ nó thật sự là chuyện tốt."
Học sinh của Quốc tử giám là những người sẽ được tuyển chọn vào triều trong tương lai, lại có thể điều động chiều gió của đám nho sinh ở địa phương, Hề Cố An cũng biết không thể chạm vào, là củ khoai nóng bỏng tay. Tối nay nếu Tiêu Trì Dã hắn thật sự dám động vào ba ngàn học sinh này, tương lai cán bút cùng nước bọt sẽ chôn hắn trước tiên!
"Thẩm Trạch Xuyên lúc này đang ở đâu?" Tiêu Trì Dã phút chốc ngồi dậy, chống đầu gối hỏi.
"Nghe nói đã sớm tới phòng ghi chép sổ trực của Cẩm y vệ." Lý Kiến Hằng nhìn hắn mặc quần áo, đuổi theo hỏi, "Chúng ta đi đâu ? Đi tìm Thẩm Trạch Xuyên sao?"
Tiêu Trì Dã đi xuống bậc thềm, Thần Dương đã chuẩn bị tốt ngựa, hắn vươn mình nhảy lên, quất ngựa rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro