Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 : Tết đoan ngọ

Hàm Đức năm thứ tám, một ngày mùa hè.

Lớp áo lót bên trong của Chủ sự Hộ bộ Vương Hiến thấm ướt mồ hôi, hắn ngồi trên ghế như ngồi trên đống lửa, không chỉ một lần nhấc lên mũ cánh chuồn lau đi mồ hôi.

"Tiêu đại nhân." Vương Hiến ấp a ấp úng nói, "Không, không phải Hộ bộ không chi bạc cho ngài, mà là trước mắt chi tiêu của kho ngân vẫn chưa tính toán xong xuôi, Phan công công ở trên không phê duyệt, chúng ta thật sự không có cách nào rút tiền ra !"

"Tính toán sổ sách cần có thời gian." Tiêu Trì Dã bưng trà uống vào mấy ngụm, "Ta đây không phải vẫn đang đợi đó sao ? Không cần vội."

Cổ họng Vương Hiến trượt xuống mấy cái, nhìn Tiêu Trì Dã trấn định bình tĩnh, cùng Cấm quân đứng ngoài hành lang không chút nhúc nhích.

"Đại nhân." Vương Hiến cơ hồ là cầu xin mà nói, "Thời tiết nắng nóng, để quân sĩ đứng bên ngoài ta thật sự không an tâm. Ta mời chư vị uống chút nước mát, đá để dưới hầm —— "

"Không có công không nhận lộc." Tiêu Trì Dã nở nụ cười, "Cấm quân bọn ta da dày thịt béo, làm việc chính là dốc hết sức mình, đứng mấy canh giờ thì có quan trọng gì đâu ? Đại nhân không cần quá bận tâm, cứ tập trung tính toán sổ sách là được rồi."

Vương Hiến nắm chặt sổ, bút trong tay nửa ngày cũng không hạ xuống được.

Hôm nay là đầu xuân, hoàng thượng bệnh nặng. Thái hậu vì việc này, gọi người trong cung xây dựng rầm rộ, muốn trùng kiến Phạm Vũ vì hoàng thượng tụng kinh thêm phúc. Công bộ được giao nhiệm vụ, nhận vật liệu gỗ từ Đoan Châu đưa đến, để tiết kiệm tiền liền gọi Cấm quân đi vận chuyển. Cấm quân vừa đem gỗ chở vào Khuých đô, thái hậu lại vì Hải các lão bẩm tấu lên, hủy bỏ dự định xây dựng chùa triền. Hộ bộ trong tay liền thiếu đi chỗ bạc này, kèo dài với Cấm quân hai tháng, chậm chạp mãi vẫn chưa cho ra một lời.

Bạc cũng không nhiều, nếu đổi lại vào thời điểm quốc khố dồi dào, đây cũng không phải chuyện gì quá to tát, ai lại nguyện ý vì chút bạc này mà đắc tội Tiêu nhị công tử? Nhưng Hộ bộ bây giờ cũng là có nỗi khổ khó nói. Năm ngoái thái hậu đại thọ, chỉ riêng việc lo liệu yến hội, chia tiền thưởng bạc liền đã tiêu hết gần trăm vạn.

Vương Hiến gác bút, thành thật nói: "Đại nhân, tiền này trước mắt là lấy không được. Ta nói với ngài một câu thật lòng, dựa theo sổ sách hiện tại, chi tiêu cuối năm không giống với dự trù, bổng lộc của chúng ta cũng chưa chắc đã phát xuống được. Thật sự không có tiền. Ngài hôm nay dù có kề đào lên cổ ta, ta cũng không có cách nào đâu!"

"Quân lương của tám đại doanh chiếu kết không thiếu một đồng, đến phiên Cấm quân bọn ta lại là sống chết cũng không có bạc. Đều là người hầu dưới trướng tận lực vì hoàng thượng, đáng đời Tiêu Sách An ta mệnh tiện, phải biết áng chừng chờ đợi chi tiêu sổ sách của các ngươi." Tiêu Trì Dã "Cạch" một tiếng đem chén vứt lên bàn, "Hộ bộ hàng năm đều khóc than kêu nghèo, nhưng việc này thì liên quan gì tới ta ? Cầm tiền xuất lực, giấy trắng mực đen. Việc chúng ta đều đã làm xong, bạc nhất định phải đưa ra đây. Đừng nói những thứ khác với ta, đây không phải chức trách của ta. Nếu tất cả những vấn đề của Hộ bộ đều phải dựa vào người khác thông cảm, vậy các ngươi còn làm cái gì đây ? Nhân lúc còn sớm mà nhường lại vị trí của mình cho người khác đi thôi."

Vương Hiến bị hắn mắng cho mặt mày xám xịt, đứng lên nói: "Nếu đã đều là người hầu dưới trướng hoàng thượng, vậy đại nhân cần gì phải dồn ép ta đến cùng cực như vậy ! Có tiền ai lại không tình nguyện đưa ra ? Cấm quân nếu thật sự có bản lĩnh, vậy cần gì làm cu li khuân vác, cũng đi làm tám đại doanh đi ! Đến lúc đó còn ai dám không trả thù lao cho ngài !"

Mắt thấy bầu không khí giữa hai phe bắt đầu trở nên không ổn, nam nhân ở bên ngoài vén rèm bước vào.

"Vương đại nhân hà cớ gì phải nổi giận như vậy, nhị công tử cũng chỉ là người thành thật nói lời ngay thẳng thôi." Hắn tháo mũi trên đầu xuống, dùng khăn lau tay, nói, "Tại hạ Hộ khoa đô cấp sự trung Tiết Tu Trác, chính là vì vấn đề sổ sách này mà tới."

Chức vị Hộ khoa đô cấp sự trung này chẳng qua chỉ là thất phẩm, theo đạo lý tại Khuých đô ngay cả quan cũng đều không bằng. Nhưng nó lại rất đặc biệt, nó không chỉ có thể đôn đốc tiến độ *ban sai của các bộ và nha môn, mà còn có thể mỗi sáu năm một lần tại Khuých đô xem xét tham gia thẩm tra cùng đánh giá thành tích và đức hạnh của trăm quan, hơn nữa còn có khả năng bỏ qua Lục bộ trực tiếp dâng thư lên hoàng thượng.

*办差 : ban sai. việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa

Vương Hiến đắc tội không nổi, nuốt giận vào bụng thuận theo, nói: "Ta làm sao dám nổi giận? Cấm quân đã dốc sức mà làm, ta thực không muốn Tiêu đại nhân một chuyến toi công. Nhưng Diên Thanh, ngươi tới nhìn qua chỗ sổ sách này một chút, Hộ bộ thật sự không lấy ra bạc được."

Tên chữ của Tiết Tu Trác là Diên Thanh, người nhìn đặc biệt nho nhã. Hắn cũng không nhìn sổ sách, hướng hai người nói: "Hộ bộ khó xử, cái này ta cũng biết. Nhị công tử, hay là như vậy đi, vài ngày trước Tuyền thành đem đến một lượng lớn vải tơ tằm, chúng ta đổi thành bạc, lấy vải trả đủ cho số nợ kia, ngài thấy thế có được không?"

Tiêu Trì Dã vừa đi, Vương Hiến liền lạnh mặt, hướng Tiết Tu Trác nói: "Hắn nào có vì Cấm quân đòi bạc? Quá nửa đều là vì chính mình cầm đi tiêu xài. Nhị công tử này từ lúc đảm nhận chức trách Tổng đốc Cấm quân, liền biến thành ngày ngày ăn chơi chè chén, nhiều lần dồn ép người khác đến không còn cách nào nữa, một chút từ bi cũng đều không có !"

Tiết Tu Trác chỉ cười không nói, cũng không tiếp lời.

* * *

Tiêu Trì Dã ra khỏi phòng làm việc của Hộ bộ liền lên ngựa hướng về phía Phố lớn Đông Long. Hắn so với năm năm trước càng cao lớn hơn, cỗ xung lực trước kia cũng phai nhạt không ít.

Sở vương Lý Kiến Hằng đợi hắn cả buổi sáng, thấy người nhanh chóng nói: "Ngươi đi đâu vậy ? Làm ta sốt ruột muốn chết!"

"Đi dạo chơi một chút thôi." Tiêu Trì Dã ngồi xuống uống cạn chén nước mát, nhìn thấy chậu nước đá trong phòng, liền dang rộng tứ chi, nằm ngửa người trên giường La hán, nói, "Ở đây thật thoải mái, bên ngoài nóng đến mức đầu óc đều choáng váng hết cả. Ta ngủ một lát đây."

"Không được !" Lý Kiến Hằng dùng sức lắc lắc quạt tre, vạch áo thở dài, "Ngươi chờ ta nói xong hãy ngủ tiếp a!"

Tiêu Trì Dã ban đêm không biết đi đâu, lúc này buồn ngủ đến khó chịu, không để ý đến mà "Ừ" một tiếng.

Lý Kiến Hằng trước tiên nhấp một ngụm rượu lạnh, kế đó mới nói : "Nữ tử lần trước ta nhắc tới với ngươi, ngươi còn nhớ không? Chính là người năm năm trước ta nuôi dưỡng ở thôn trang, đang chuẩn bị thu về tay, kết quả lại bị tên khốn kiếp Tiểu Phúc Tử kia cầm đi hiếu kính cho tên hoạn quan Phan Như Quý kia ấy !"

Tiêu Trì Dã "Ồ" một tiếng.

Lý Kiến Hằng càng hăng say, nói: "Vài ngày trước ta đi nghỉ mát, rốt cục lại nhìn thấy nàng trong thôn trang kia ! Tiểu nương tử được nuôi đến da mịn thịt mềm, so với năm năm trước càng khiến người vừa ý, coi như ta tính tình thất thường, cũng hận chết tên hoạn quan kia! Cẩu tặc vung đao đoạt người, làm hỏng mất mối nhân duyên tốt đẹp của ta, việc này có thể xong sao? Không thể xong!"

Tiêu Trì Dã ngáp một cái.

Lý Kiến Hằng cả giận: "Ngươi có phải huynh đệ của ta không ? Nhất định phải nghĩ cho ta một biện pháp xử hắn ! Phan Như Quý dù không thể chạm vào, Tiểu Phúc Tử kia cũng phải chịu đòn!"

Tiêu Trì Dã đang rất mệt, hắn nói: "Làm sao xử đây ? Đem người từ trong cung đẩy ra ngoài sao?"

Lý Kiến Hằng đẩy ra người hầu bên cạnh, đóng quạt, nói: "Sắp đến tết đoan ngọ rồi, hoàng thượng muốn đi Tây uyển xem đua thuyền rồng. Thời điểm đó Phan Như Quý chắc chắc phải đi cùng, hắn đi, Tiểu Phúc Tử tất cũng phải đi. Đợi đến khi ngự mã giám tiến hành đua ngựa, chúng ta liền dụ hắn ra, đánh chết hắn!"

Tiêu Trì Dã tựa như đã ngủ, Lý Kiến Hằng thấy hắn không lên tiếng, liền nói: "Sách An, ngươi có nghe ta nói không đó."

"Không được đánh chết." Tiêu Trì Dã nhắm hai mắt nói, "Phan Như Quý nếu bởi vì việc này mà hận ngươi, về sau có khi lại phiền phức."

Lý Kiến Hằng phẫn nộ, nói: "Vậy đánh một trận chu toàn đi? Không xả cơn giận này, ta ngay cả cơm cũng nuốt không trôi. Mà ngươi gần đây thế nào rồi ? Sao lúc nào cũng thấy tinh thần ngươi uể oải, buổi tối đi đâu làm gì, nữ nhân lần trước ta cho ngươi tại sao lại đuổi đi rồi!"

Tiêu Trì Dã triệt để không lên tiếng, phất tay một cái, ra hiệu mình đã biết. Trên ngón tay cái của hắn không còn nhẫn ngọc, nhưng dấu răng vẫn còn lưu trên hổ khẩu. Về sau Lý Khiến Hằng còn nói thêm một chút chuyện khác, hắn đều một mực ngoảnh mặt làm ngơ.

* * *

Mấy ngày sau tết đoan ngọ, Hàm Đức đế lâu không vào triều chống đỡ bệnh thể đi tới Tây uyển. Cung quyến đi cùng đều váy áo thướt tha, Kỷ Lôi và thống soái tám đại doanh Hề Cố An cùng hộ giá, Cấm quân nhàn rỗi rảnh rang, bởi vậy Tiêu Trì Dã cũng được truyền đi cùng.

Khi Tiêu Trì Dã đến người đã đầy đủ, Hàm Đức đế đã trồng xong liễu, đang chờ ngự mã giám bắt đầu cho đua ngựa. Tùy tùng của chùa Quang Lộc đứng sát ngay bên cạnh bàn bày bánh bồ đài và điểm tâm, Lý Kiến Hằng ngồi ở khu vực thân vương vẫy vẫy tay với Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã ném roi ngựa cho Thần Dương ở phía sau, một bên cởi ra đai tay, một bên đi vào chỗ ngồi.

Lý Kiến Hằng hôm nay vẫn cầm chiếc quạt tre kia, nói: "Ngươi làm sao bây giờ mới đến, làm ta sốt ruột muốn chết!"

Tiêu Trì Dã nói: "Cả ngày đều sốt ruột, không sao đấy chứ?"

Lý Kiến Hằng quạt gió, nói: "Ta đây chẳng phải là quen mồm thôi sao ! Ầy, nhìn thấy không? Tiểu Phúc Tử đang hầu hạ ở bên kia."

Tiêu Trì Dã liếc mắt nhìn qua, thấy Tiểu Phúc Tử đang vui vẻ ra mặt, ghé sát người thủ thỉ vài lời với Phan Như Quý. Hắn nói: "Chút nữa cần không qua đó, gọi người đánh cho hắn một trận là được rồi."

Nửa canh giờ sau, Tiểu Phúc Tử hai chân giẫm lên hố xí đang chuẩn bị đi tiểu, bỗng nhiên trước mắt hắn tối sầm lại, bị người dùng bao tải chụp kín mít.

"Ối!" Tiểu Phúc Tử kêu lớn, lại bị một quyền đánh cho hôn mê.

Lý Kiến Hằng nhìn thấy bao tải, không nói hai lời, trước tiên vén áo choàng, nhấc chân liền đạp. Miệng Tiểu Phúc Tử bị bịt chặt, lăn lộn trên đất rên rỉ kêu đau.

Trận đua ngựa đằng trước đang ở vào thời khắc quan trọng, ai cũng đều không nghe thấy âm thanh ở nơi này.

Tiểu Phúc Tử bị đánh gần nửa canh giờ, Lý Kiến Hằng vẫn chưa thấy hả giận đã bị Thần Dương cản lại. Thần Dương nháy mắt với đám thị vệ vương phủ ở phía sau, bọn thị vệ nhanh chóng khênh bao tải đưa đi.

"Điện hạ." Thần Dương nói, "Người đánh nữa sẽ chết thật đó, để lần tới đi."

Lý Kiến Hằng kéo áo ngoài, nhìn hắn, nói: "Đem người vứt đi đâu rồi?"

"Tổng đốc phân phó, vứt bên hồ trong rừng. Đợi chút nữa khai yến, hoạn quan hầu hạ đều từ đó đi qua đây, bọn họ có thể cởi trói cho hắn."

Lý Kiến Hằng nhìn xuống nơi Tiểu Phúc Tử vừa mới lăn qua phi một cái, kế đó trở lại chỗ ngồi.

* * *

Đến khi khai tiệc Lý Kiến Hằng đã quên mất người, Tiêu Trì Dã lưu tâm nhìn một chút Phan Như Quý bên kia, lại vẫn mãi không thấy thân ảnh Tiểu Phúc Tử đâu.

Lý Kiến Hằng dùng đũa chọn đồ ăn, nói: "Tám chín phần mười là cảm thấy mất mặt, chạy về thay y phục rồi. Đám hoạn quan hầu hạ trước mặt hoàng thượng sợ nhất chính là trên người không sạch sẽ, khiến các chủ tử ghét bỏ. Mấy ngày nữa tới thôn trang của ta chơi không ? Tiện cũng cho ngươi gặp gỡ tiểu nương tử kia luôn."

Tiêu Trì Dã uống trà nguội, nói: "Ta bận lắm."

Lý Kiến Hằng hắc thanh nở nụ cười, nói: "Với ta mà cũng giả vờ nữa ? Ngươi bận rộn cái gì, Cấm quân đều sắp giải tán đến nơi rồi, chức quan nhàn nhã này thì có cái gì để mà bận với chả rộn."

"Bận uống rượu a." Tiêu Trì Dã cũng cười, ánh mắt kia chăm chú nhìn cốc trà trong tay, nghiêng mặt có mấy phần không đứng đắn, "Vào thu chính là thời gian Khuých đô thẩm tra xem xét, phải mời người uống rượu, mới có thể bảo vệ chức quan nhàn nhã này."

"Làm người a." Lý Kiến Hằng chấm đũa, nói, "Chính là nên được nuôi đến cơm ngon áo đẹp, kế đó chỉ việc ăn no chờ chết. Bọn họ nói cái gì Phan đảng cái gì ngoại thích, đánh đến chết đi sống lại, có mệt hay không? Những thứ này thì có gì thú vị chứ."

"Đúng a." Tiêu Trì Dã càng cười càng hư hỏng, "Đây không phải là tự khiến mình cảm thấy ngột ngạt sao? Chơi đùa mới là sảng khoái nhất."

Lý Kiến Hằng nhìn ánh mắt kia của hắn, cũng cười, nói: "Khuých đô tra xét cái gì, ai dám kéo huynh đệ ta xuống? Ngươi đây chính là hoàng thượng thân phong, chúng ta chỉ là phụng chỉ sống qua ngày. Thế này đi, trước khi vào thu, ta mở tiệc ngắm hoa trong phủ, ngươi mời hết mọi người đến đó đi."

"Không vội." Tiêu Trì Dã nói xong đánh giá Tây uyển, từ mái nhà trùng điệp nhìn thấy bảo điện của chùa Chiêu Tội. Hắn giữa chân mày hắn hơi nhíu, nói, "Nơi này thế mà lại sát ngay bên cạnh chùa Chiêu Tội."

"Vẫn còn nghĩ đến nó sao." Lý Kiến Hằng nói, "Chiếc nhẫn ngọc kia cũng rơi mất lâu như vậy rồi."

Tiêu Trì Dã theo thói quen cà cà ngón tay cái.

"Dư nghiệt Thẩm thị kia bị nhốt trong đó năm năm, vẫn luôn không nghe thấy động tĩnh gì từ hắn. Người rốt cuộc đã chết hay điên rồi, hoàng thượng cũng chưa từng hỏi qua." Lý Kiến Hằng nói, "Ta nếu như bị nhốt trong đó, đừng nói năm năm, chỉ cần nửa tháng, ta cũng muốn phát điên luôn."

Nơi hổ khẩu của Tiêu Trì Dã có chút đau nhức, hắn không muốn nghĩ đến người này.

Vừa vặn bên hồ nổi lên tiếng trống, Lý Kiến Hằng ném đũa, đứng dậy thúc giục: "Đi đi đi! Đua thuyền rồng đó, bọn họ nhất định sẽ muốn cược tiền!"

Tiêu Trì Dã đang muốn đứng lên, liền thấy Kỷ Lôi bước nhanh xuyên qua đám người, hướng Phan Như Quý nghiêng người nói gì đó. Phan Như Quý đột nhiên quay đầu, chỉ trong nháy mắt liền chụp lấy chiếc bàn bên cạnh.

Tiêu Trì Dã lập tức nhìn về Thần Dương ở phía sau.

Thần Dương sững sờ, nói: "Tổng..."

"Hoàng thượng!" Kỷ Lôi quỳ gối trước mặt Hàm Đức đế, cao giọng nói, "Hội đua thuyền rồng này sợ là không tiến hành được nữa. Trước đó vi thần dẫn đầu Cẩm y vệ đi tuần tra, không ngờ lại vớt được hoạn quan Tiểu Phúc Tử ở trong hồ bên rừng!"

Hàm Đức đế ho khan kịch liệt, Phan Như Quý tiến lên xoa lưng cho hắn. Hàm Đức đế hòa hoãn được một chút, mới hỏi: "Hắn ở trong nước làm gì?"

Kỷ Lôi ngẩng đầu, cũng không biết là nhìn Hàm Đức đế, hay nhìn thái hậu, trầm giọng nói: "Người đã chết chìm."

Cung quyến đang ngồi xung quanh rối loạn một hồi, đều dùng khăn lụa che miệng.

Lý Kiến Hằng lúc này đụng đổ cốc trà trên bàn, hắn thất kinh dựng cốc lên, nhìn về phía Tiêu Trì Dã: "Ta chỉ nói nói một chút thôi mà hắn đã..."

Tác giả có lời muốn nói :

Tuyến thời gian từ Hàm Đức năm thứ ba, đến Hàm Đức năm thứ tám mở đầu chương này, vừa vặn là năm năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro