Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Trong lòng ngươi muốn gì, lại sợ hãi điều chi?

Na Tra, ngươi đã thấy những gì?

Ta không thấy gì cả.

          
           
             
         
           
Na Tra mở mắt, ảo ảnh kia đã tan biến từ lúc nào, cậu như cảm nhận được điều gì đó, liền ngồi xếp bằng trên mặt đất, một đóa hoa sen chợt nở rộ giữa hư vô.

Một đầu nhìn trời, một đầu nhìn đất, một đầu nhìn thấu sự tự do trong tâm hồn, một tay tượng trưng cho niềm vui, một tay tượng trưng cho sự giận dữ, một tay tượng trưng cho nỗi buồn, một tay tượng trưng cho sợ hãi, một tay tượng trưng cho cái ác, một tay tượng trưng cho tình yêu. Sáu tay chắp lại, hợp nhất thành một khát vọng, khám phá diệu pháp vô thượng của hoa sen.

Những đường pháp hỏa leo đầy lên tấm thân trần như vô số ngọn lửa đương khiêu vũ, chúng nổi trên da thịt, lay động nhịp nhàng. Đóa sen nơi cổ và vai bung xòe rực rỡ, đường vân như được rót tràn trề nham thạch nóng chảy, tỏa ra ánh đỏ chói lọi.

Tam Muội Chân Hỏa càng ngày càng bùng cháy mạnh mẽ, cậu ngồi yên trong ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt, vậy mà cảm nhận được sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.

Lấy giết chóc làm chính đạo, ngộ ra chân lý cũng bằng cách sát sinh, Na Tra trong ảo cảnh lại lần nữa đồ sát Tam Thái tử long tộc, rút mất gân rồng của y, cậu cảm thấy dường như mọi hy vọng đều tan biến, tâm trí vỡ vụn thành từng mảnh, mọi cảm xúc, mọi ham muốn đều bị triệt tiêu.

Những thứ gọi là tình cảm, dục vọng, hận thù, tội lỗi, tất tần tật đều bị ngọn lửa thiêu rụi sau khi cậu nhận ra thiên mệnh.

Khi cậu nhìn thấy đôi chân tàn tật của Ngao Bính trong ngày cả hai trùng phùng, khoảnh khắc cậu bắt gặp y cố gắng nuốt ngược dòng lệ vào trong, những lúc cậu thấy y len lén nhìn mình mà tưởng rằng không ai biết, cả khi đôi sừng rồng xanh nhạt kia rung động trước mắt cậu, và lần đầu tiên y chủ động trao môi hôn, lúc đó Na Tra mới nhận ra tình yêu nhút nhát dành cho Ngao Bính trong ảo cảnh, một tình yêu ẩn giấu trong những hành động ức hiếp trẻ con và ham muốn thể xác.

Nhưng, những điều đó đều không còn quan trọng nữa.

Na Tra khép lại đôi mắt rực lửa, tay sen đặt lên đan nguyên. Cậu hiểu rõ thiên mệnh trong đạo pháp, ngộ ra chân lý trong phật pháp, và cuối cùng đạt đến trạng thái nhập định với một tâm hồn vô tình vô dục.


"Đã qua mấy tháng rồi, sao Na Tra còn chưa ra nữa?" Kim Tra lo lắng cho em trai, lại đến hỏi Lý Tịnh.

Lý Tịnh ngoan cố, vốn hận không thể để Na Tra chết thêm lần nữa, đương nhiên sẽ không chủ động thả cậu ra.

"Có lẽ chết trong tháp rồi cũng nên, cứ mặc kệ nó đi, sống chết có số cả."

Con trai mình bị nhốt bên trong mà ông ta lại nghĩ thoáng được, Kim Tra khó giấu nỗi thất vọng, nhìn bảo tháp trong tay ông, cuối cùng không dám nói gì, bèn lui ra ngoài.

Lý Tịnh nhìn anh đi khuất rồi, lúc này mới lộ vẻ nghi hoặc.

Từ trước đến nay Na Tra vào tháp ba ngày là có thể ra, bây giờ đã mấy tháng liền, trong tháp không nghe ra chút động tĩnh nào.

Lẽ nào thật sự bị luyện hóa rồi ư?

Ông ta không có gan vào đó, sợ đụng phải Na Tra nên chỉ có thể tách một luồng nguyên thần vào trong tháp.

Ông phong ấn ba vạn ba ngàn yêu ma trong Linh Lung Bảo Tháp, bây giờ lại yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả lũ chuột tinh sinh sản nhanh nhất và đông nhất cũng không hó hé gì.

Bất thường như vậy ắt là có yêu quái, Lý Tịnh sinh lòng sợ hãi, đang định lui ra ngoài tìm cách khác thăm dò thì bên tai lại vang lên tiếng phật âm lượn lờ.

Đây là pháp khí mà Nhiên Đăng đạo nhân tặng cho ông, sao lại có phật âm của thế giới cực lạc.

Lý Tịnh sững sờ, như bị mê hoặc mà đi theo từng nấc thang lên trên, khắp bảy tầng bảo tháp đều sạch sẽ tinh tươm, đừng nói là Na Tra, một sinh linh cũng chẳng có.

Càng lên cao, trong lòng Lý Tịnh càng thấy chấn kinh. Lông tóc ông ta dựng đứng, đầu óc quay cuồng vì phật âm vang vọng, nhưng chân tay lại không tự chủ được, từng bước từng bước leo lên. Cuối cùng, ông dừng lại trước tầng thứ bảy, nơi ánh sáng đỏ rực của Tam Muội Chân Hỏa chiếu ra từ khe cửa.

Tay ông run run đẩy cánh cửa đó ra. Cảnh tượng bên trong khiến Lý Tịnh hãi hùng đến mức ngã nhào xuống đất.

Thi thể của ba vạn ba nghìn yêu thú được xếp ngay ngắn trong một không gian thu nhỏ, tạo thành một trận pháp kỳ lạ. Giữa trận pháp đó, Na Tra ngồi yên trên một đài sen lửa. Ngọn lửa Tam Muội Chân Hỏa quấn quanh người cậu, xung quanh là hàng nghìn phật âm ngân văng vẳng. Bụi bặm đã được quét sạch, rõ ràng là Na Tra đang độ hóa linh hồn cho ba vạn ba nghìn yêu thú đó.

Na Tra, vốn kiếp trước là Linh Châu Tử, mang trong mình sức mạnh thần thánh bẩm sinh. Cậu còn được sư phụ yêu quý ban cho những pháp khí vô thượng. Người khác giết chóc sẽ tạo ra nghiệp chướng, nhưng Na Tra giết chóc lại là chính đạo. Sự tồn tại của cậu đã như một thánh nhân, và cậu không bao giờ sai. Vì cậu đã lĩnh ngộ được cả đạo pháp và phật pháp, tất cả đều là do thiên mệnh, là sự ưu ái của thiên đạo đến nhường nào, bất kỳ ai tu đạo mà không ghen tị chứ.

Nếu thả cậu ra, Lý Tịnh chắc chắn sẽ không còn đường sống.

Ông liền nảy sinh ý định trừ khử người trước mặt, lập tức triệu hồi thanh Thiên Cương Đao và lặng lẽ tiến đến gần Na Tra, muốn thừa lúc cậu đang nhập định để giết cậu.

Khi ông bổ đao xuống, chưa kịp hành động gì sất thì Na Tra hé mở đôi mắt ngập lửa của mình. Cậu biến ra một cánh tay trong số sáu cánh tay và dùng nó đỡ lấy lưỡi đao của ông.

Lý Tịnh thấy kế hoạch bại lộ liền muốn chạy trốn, nhưng Na Tra đã nhanh chóng vận pháp lực đóng chặt cửa lại.

Hôm nay, linh hồn của ông có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều rồi đây.

"Ta tuy không hiểu rõ phật pháp, nhưng ta biết rằng Phật có lòng từ bi vô hạn, không giết hại chúng sinh là điều thiện đầu tiên. Ngươi đã tàn sát nhiều sinh linh như vậy, dựa vào đâu mà ngươi có thể giác ngộ đạo phật nhỉ?"

"Ta dùng giết chóc để độ hóa linh hồn của chúng, biến sát khí từ sinh linh thành sức mạnh của ta. Chúng nên cảm ơn ta mới phải."

Lý Tịnh cười lạnh: "Nhảm nhí! Thiên đạo dù có ưu ái ngươi, cũng phải có giới hạn đúng sai. Ba vạn ba nghìn yêu thú có cả kẻ ác và người thiện. Chẳng lẽ những kẻ không nợ máu cũng cần ngươi độ hóa sao?"

"Nếu họ không nợ máu, tấm lòng lại nhân hậu, vậy ông nhốt họ trong Linh Lung Bảo Tháp để làm gì?"

Lý Tịnh câm lặng, phẫn nộ niệm chú ngữ để kích hoạt Linh Lung Bảo Tháp, hòng phá vỡ trận pháp này. Nhưng Hỗn Thiên Lăng đã nhanh hơn một bước, trói chặt ông ta lại. Na Tra chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhắm mắt rồi mở mắt ra, Hỏa Tiêm Thương tức khắc đâm xuyên tim Lý Tịnh. Linh hồn của ông ta tan biến như khói sương.

Bên ngoài bảo tháp, Lý Tịnh phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã quỵ xuống. Linh Lung Bảo Tháp rơi lăn lóc trên mặt đất, ở tầng thứ bảy phát ra ánh sáng đỏ mờ ảo.

      

        

Ngao Bính ngâm mình trong hồ băng, mãi không thể xoa dịu được cảm giác nóng rực trong cơ thể. Đã mấy tháng rồi, từ khi thai nhi thành hình, một ngày y chỉ được nghỉ ngơi vài tiếng, thời gian còn lại như bị ném vào lò luyện đan nóng như thiêu như đốt. Rồng thích mát mẻ, y lại chứa một nhúm Tam Muội Chân Hỏa trong bụng, quả thực sống không bằng chết. Trong hồ là hàn băng đào từ Bắc Minh lên, tiếc rằng dù là thứ lạnh lẽo nhất thế gian cũng không thể chống lại sức công phá dữ dội của chân hỏa.

Cơn bức bối cuối cùng cũng dịu đi, y kiệt sức bò ra khỏi hồ, đoán rằng có lẽ thai nhi muốn ngủ rồi, nó luôn ngủ vào giờ này.

Với tay lấy áo dài khoác lên, y một thân quần áo xộc xệch, chật vật lật người ngồi lên xe lăn, cố gắng đẩy mình về tẩm cung.

"Tam thái tử, có Nhị Lang Chân Quân cầu kiến."

Có người hô lớn ngoài cửa cung, Ngao Bính nghe thấy có khách đến, vội vàng chỉnh lại vạt áo đi ra nghênh đón.

Tiên giới khác phàm gian, thần tiên ít khi qua lại, dù muốn bái phỏng cũng phải đưa thiếp trước mới được đến cửa. Na Tra chưa bao giờ câu nệ những điều này, bây giờ sao Nhị Lang Thần cũng giống cậu vậy.

Đối với vị chiến thần đệ nhất thiên đình này, Ngao Bính vẫn phải tỏ lòng kính trọng, y ngồi trên xe lăn chắp tay chào hắn: "Xin hỏi Chân Quân đến đây có việc gì?"

Dương Tiễn nhìn quanh cung điện của y, ánh mắt dừng lại trên người y, mở miệng nói: "Ta bị mất chó, tìm khắp tam giới vẫn không thấy, nơi này của ngươi là nơi hẻo lánh nhất, chỉ còn mỗi chỗ ngươi là chưa tìm."

Hắn có thiên nhãn mà không tìm thấy, vậy phải giấu ở chỗ nào đây? Không đúng, ai có bản lĩnh lớn đến vậy, còn dám trộm chó của Nhị Lang Thần.

"Xin hỏi mất lúc nào, ở đâu, có lẽ ta có thể giúp ngài tham khảo một chút."

"Mất ở cửa sông Quán, mất gần một năm rồi."

"Hả? Cái này..." Vậy mà lại trộm chó ngay trên địa bàn của Nhị Lang Thần, gan cũng to quá rồi đi. "Nhưng chỗ ta quả thực không có chó của ngài, xin lỗi, ta không giúp được gì."

Dương Tiễn đã quen với phản ứng của người khác khi nghe hắn mất chó, một năm nay hắn chả làm gì cả, chỉ đi khắp nơi tìm chó, đến Tinh Quân cung này vốn cũng không hy vọng gì. "Không sao, nếu ngươi thấy thì giúp ta để ý là được."

Ngao Bính bèn tiễn khách, Dương Tiễn đột nhiên dừng bước, cúi người hỏi y: "Mắt ngươi làm sao vậy?"

Ngao Bính theo bản năng muốn che lại, Dương Tiễn nắm lấy tay y, mở thiên nhãn ra nhìn.

"Sát khí nặng nề quá, nhưng lại không sợ thiên nhãn của ta."

Ngao Bính sợ hắn nhìn ra điều gì, vội vàng nhắm mắt lại.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt, Nhị Lang Thần đã nhìn ra manh mối: "Là sát khí của Na Tra, ta không ngờ các ngươi còn qua lại."

Ngao Bính vẫn nhắm mắt không dám nhìn thẳng: "Đây là chuyện riêng của ta, Chân Quân sao lại dò xét?"

"Ngươi không cần nhắm mắt đâu, ta đã nhìn rõ rồi."

Ngao Bính bất đắc dĩ mở mắt ra, trong đôi mắt xanh băng lấp lánh một tia lửa khó bề nhận thấy.

Y thở dài: "Nếu đã nhìn rõ rồi, xin Chân Quân giữ bí mật cho ta."

"Ngao Bính, đứa trẻ này không giữ lại được."

Ngao Bính bình tĩnh hỏi hắn: "Vì sao không giữ lại được chứ?"

Nhị Lang Thần không trả lời, chỉ hỏi: "Na Tra có biết không?"

"Hắn biết hay không thì có gì khác?"

Ngao Bính tưởng rằng Nhị Lang Thần sợ em trai tốt của mình bị lừa gạt, nhưng Nhị Lang Thần lại nói với y: "Đừng để hắn biết."

Ngao Bính lại lớn tiếng hỏi một câu: "Vì sao?"

Hắn ta nửa đùa nửa thật nói: "Hắn còn nhỏ mà, Na Tra vẫn là một đứa trẻ, sao có thể làm cha? Chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ quái sao?"

Ngao Bính luôn cảm thấy lời này là đang sỉ nhục mình, nhưng nhìn vẻ mặt hắn lại không giống, y khó xử cúi đầu, không nói chuyện nữa. "Chân Quân đi thong thả, Ngao Bính chân tay bất tiện, không tiễn xa được."

Dương Tiễn cười như không cười nhìn y, bất đắc dĩ lắc đầu, quay người định rời đi, đi được vài bước lại dừng lại.

Ngao Bính nhận ra điều bất thường, còn chưa kịp hỏi thì Dương Tiễn đã rút Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao xông vào phòng đối diện thiên tỉnh, Ngao Bính tưởng có kẻ gian mà mình không phát hiện ra, giật mình vội vàng đi theo.

Lại thấy Dương Tiễn đứng trước phòng luyện đan, đi vòng quanh nhìn kỹ một cái lò luyện.

Ngao Bính khó hiểu: "Chân Quân, cái lò này của ta có gì khác thường sao?"

"Cái lò này của ngươi, bao lâu rồi không dùng?"

Quả thật vậy, trước kia Na Tra đột nhiên muốn trưng dụng lò luyện đan của mình, y ít luyện đan, nên cũng để cậu ta tùy ý, sau đó liền không dùng nữa.

"Gần một năm rồi không dùng."

Nhị Lang Thần đột nhiên đứng lại, dùng sức đâm vào thân lò, "bịch" một tiếng bị đánh bật ra ngoài.

Ngao Bính kinh hãi, không ngờ cái lò ở nhà mình lại có uy lực như vậy, vội vàng xoay xe lăn muốn đỡ hắn.

Nhị Lang Thần khoát tay ngăn lại, từ dưới đất đứng dậy rồi đứng trước lò luyện đan, dùng pháp lực mở con mắt thứ ba, lập tức kim quang lóe lên, chiếu ra Cửu Long Thần Hỏa Tráo bọc bên ngoài lò luyện đan.

Ngao Bính kinh ngạc mở to mắt: "Cửu Long Thần Hỏa Tráo của Na Tra, sao lại dùng để bọc lò luyện đan của ta chứ?"

Nhị Lang Thần tức đến bật cười, ngồi xổm xuống giữ vững thân thể, vỗ vào hai bên Cửu Long Thần Hỏa Tráo, vận thần lực lật tung bảo vật của Ngọc Hư cung này, lập tức tiếng chó kêu ai oán vang vọng khắp Tinh Quân điện.

Con chó này vậy mà là Na Tra trộm mất, sợ Nhị Lang Thần tìm thấy, còn để lại pháp khí hộ thân che giấu.

Ngao Bính muốn khóc không ra nước mắt, muốn cười cũng không được, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Hắn sao cứ làm mấy chuyện này mãi vậy?"

Dương Tiễn ngồi xổm xuống an ủi Hao Thiên Khuyển, nó tủi thân lấy cái đầu thon dài cọ vào hắn, tình chủ tớ thắm thiết khiến người ta cảm động. "Cũng may Na Tra không kích hoạt Tam Muội Chân Hỏa của pháp khí, nếu không con chó của ta bị nướng chín rồi."

Dương Tiễn cũng không thể chấp nhặt với đứa nhỏ kia, Hao Thiên Khuyển nghe vậy lại không vui, sủa ầm ĩ, ép Nhị Lang Thần đòi lại công bằng cho nó.

Nhị Lang Thần lại mất một hồi an ủi.

"Ta cũng thật là, Hao Thiên Khuyển bị nhốt ở chỗ ta gần một năm, ta lại không hề hay biết."

"Cửu Long Thần Hỏa Tráo là chí bảo của Xiển Giáo, dù ta có thiên nhãn, nếu không tìm được đến đây, e là cũng không phát hiện ra." Nhị Lang Thần liếc nhìn chân y, không nể nang nói, "Huống hồ ngươi lấy thân rồng tàn tật để phong thần, khi còn là rồng căn cơ đã không vững, làm thần tiên cũng chỉ là kẻ tàn phế, công lực e là không đủ để phát hiện ra bảo vật như vậy."

Lời Nhị Lang Thần nói là sự thật, y làm rồng cũng làm không ra hồn, đi trên bờ biển rồi bị đánh chết, làm thần tiên lại càng là kẻ vô dụng, chỉ có thể nương nhờ người đã giết mình mới khiến bản thân cảm thấy có chút hữu ích, nhưng cũng chẳng cần ai đi qua cũng phải nhổ nước bọt vào y chứ.

"Chân Quân không cần nói thẳng như vậy, ta biết mình vô năng, nhưng ta sẽ không đến nhà ngài trộm chó của ngài."

Nhị Lang Thần thấy y mặt mày bất khuất nói ra lời hung ác không có tiền đồ như vậy, liền thấy buồn cười.

"Na Tra quả thật nghịch ngợm, tình cảm của nó với người nhà rất nhạt nhẽo, chỉ coi ta là anh trai, anh em đùa giỡn chút cũng không sao, ta sẽ không so đo." Nói xong Hao Thiên Khuyển lại sủa nhặng lên, Dương Tiễn lại ngồi xổm xuống an ủi một lát.

"Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng ngươi hiểu lầm rồi." Ngao Bính lúc này cũng không muốn xưng hô kính trọng với hắn nữa, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi tưởng ta sẽ quấn lấy Na Tra sinh con cho hắn sao? Ta hận không thể giết hắn chết đi."

Nhị Lang Thần không để bụng, thuật lại sự thật: "Ngươi có thêm mười vạn Ngao Bính cũng không giết được hắn đâu."

Y đương nhiên biết, đây mới là chuyện đau khổ nhất, y không giết được hắn, thậm chí chỉ có thể mang thai con của hắn, chịu đựng nỗi khổ lửa nóng thiêu đốt ngũ tạng.

Nhị Lang Thần ôm chó định rời đi, trước khi đi đột nhiên cúi người đỡ lấy bụng dưới của y. Ngao Bính không hiểu, Dương Tiễn nói, "Ta đã che giấu khí tức của Na Tra rồi, đứa bé tùy ngươi xử lý, nhưng nếu ngươi nói cho hắn biết, ta sẽ giết ngươi."

     

      

      

Lời tác giả

Khi Ngao Bính còn chưa biết yêu, thật ra cũng không hận đến thế, yêu vào rồi mới học được cách hận, nhưng khi vừa bắt đầu hận cậu, y lại tu thành Phật pháp vô tình vô tâm. 💔

Na Tra cũng vậy, cậu vừa phát hiện ra mình yêu Ngao Bính, thì ngay lập tức ngộ đạo. 💔

Cuộc đời cứ vậy mà bỏ lỡ nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro