Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30 - TÌNH YÊU THUẦN KHIẾT


"Đây là phòng của quý khách, đã thay mới đồ dùng cho quý khách, có mã để quét, chúc quý khách cuối tuần vui vẻ."

Thịnh Dương theo hướng tay quản lý chỉ nhìn sơ qua, trong nháy mắt mặt có tí đỏ, là một ngăn tủ nhỏ đựng đồ dùng tình thú. Tuy nói đã sống năm đời, ở trước mặt Trần Thước đã không có gì ngoài da mặt, nhưng mà trước mặt người ngoài, cậu vẫn chưa đĩnh đạc được đến thế: "E hèm, dạ cảm... cảm ơn!"

Cậu lắp bắp vừa nói cảm ơn vừa ngắm Trần Thước, gia hỏa này mặt còn đỏ hơn cậu, nhưng rõ ràng rất là tò mò, liếc rồi lại liếc, cứ ngắm trộm cái tủ kia.

Đây là sự khác biệt giữa đã gặp qua việc đời với chưa hiểu việc đời ok? Thịnh Dương tấm tắc cảm thán, lại khách sáo với quản lý đôi câu, chờ anh ta rời lều liền kéo ngay khóa kéo, chốt khóa trên, sau đó chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong lều.

Nói là lều chứ thật sự không gian bên trong không hề nhỏ, một cái nệm to dựa bên phải lều, trên đất trải thảm, bên trái là một cái bàn nhỏ và hai cái đệm hương bồ, góc lều cạnh bàn còn có thể kéo khóa ra, xem như một cái cửa sổ nhỏ, phía sau nệm có một vòng khóa kéo khác, bên trong là một phòng vệ sinh.

Điều kiện khá ổn, mỗi một cái lều dựng trên một bệ gỗ cao, phòng ngừa ẩm thấp mà tầm nhìn lại tốt, cách các lều khác cũng xa, nói thể nói trừ đắt tiền ra thì không có điểm trừ.

"Mệt mỏi quá đi!" Thịnh Dương vứt ba lô xuống thảm, bổ nhào lên nệm. Nệm mềm mại, đồ đạc trên giường chắc đều vừa thay mới, sạch sẽ không ẩm ướt.

Lực chú ý của Trần Thước hoàn toàn bị cái tủ nhỏ kia hấp dẫn, muốn nhìn lại ngượng không dám nhìn, chỉ có thể thỉnh thoảng chớp chớp mắt: "Dương Dương, tớ giúp cậu đun ít nước ấm uống nhá."

"Được đấy, cậu nhớ đun lần một rồi đổ đi."

"Biết rồi."

Trần Thước đặt ba lô của mình cạnh ba lô của Thịnh Dương trên thảm, đun nước, làm nóng ly, lại đun lần hai, rót nước ra đặt lên bàn nhỏ: "Dương Dương cậu có đói không, vừa nãy vị quản lý kia bảo có thể gọi đồ nướng BBQ, bọn họ nướng xong mang lên tận đây cho chúng mình."

Thịnh Dương ghé vào giường không muốn động: "Chốc nữa hẵng gọi đi."

"Được." Trần Thước ngồi xếp bằng trên mép thảm, ánh mắt lại nhịn không được ngó ngó cái ngăn tủ đầu giường.

Thịnh Dương nhấc chân chọc chọc eo Trần Thước: "Trần Tiểu Thước, ngó cái gì đó?"

Trần Thước bị bắt quả tang, mặt tí lại đỏ: "Tớ... cái đó..."

Thịnh Dương chớp chớp mắt: "Cậu đến cả ba con sói cũng mua rồi, đừng nói một tí ý tưởng cũng không có nhé."

Trần Thước cắn cắn môi: "Dương Dương, tớ... tớ thật sự là muốn cùng cậu... cái gì đó... Nhưng, nhưng nếu cậu thấy quá nhanh, nếu còn chưa sẵn sàng, chúng ta có thể từ từ tới! Cậu đừng, đừng áp lực!"

Được nha, vị đồng chí nhỏ sắp tròn 20 tuổi này, còn rất hổ báo nha!

Nhưng mà, vẫn rất là đáng yêu!

Sẵn sàng thì lúc nào cậu chả sẵn sàng rồi, còn áp lực ấy à, trừ chuyện lại khai bao một lần nữa phiền toái và đau đớn, cậu còn có thể có áp lực gì chứ!

Thịnh Dương xoay người một cái lăn đến mép giường, ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Thước: "Lại đây."

Trần Thước nghe lời mà ghé lại gần, Thịnh Dương chỉ chỉ vào cái cửa tủ trong suốt tự-làm-lấy kia, "Vậy cậu nghiên cứu một chút đi, xem chúng ta cần dùng những gì?"

Xem, chúng ta, cần, dùng, những, gì.

Trần Thước mang bảy chữ này sắp thành tổ hợp trong lòng một trăm lần, không dám tin nhưng lại mừng như điên mà đưa ra kết luận —— Thịnh Dương đồng ý! Thịnh Dương đồng ý cùng hắn, cùng hắn làm cái gì đó!

"Dương, Dương Dương, cậu chờ, chờ tớ tí! Tớ nghiên cứu liền đây!" Trần Thước như sợ Thịnh Dương đổi ý, cả mặt đều dán lên cửa tủ, như kiểu hận không thể chui vào.

Thịnh Dương ở đằng sau nín cười đến mức bả vai cũng run lên, "Thế cậu chậm rãi nghiên cứu nhá, điện thoại cho cậu này, muốn tra cái gì tự mình tra."

Trần Thước nghiên cứu nửa tiếng, Thịnh Dương sắp ngủ tới nơi rồi hắn mới đưa ra kết luận: "Dương Dương tớ cảm thấy mấy thứ này không tốt cho cơ thể, cậu sẽ rất khó chịu, hay là chúng ta đừng làm nữa đi..."

Thịnh Dương tí thì bị tiếng sấm rền này đánh tỉnh, không phải chứ quần tớ... à quần tớ tuy chưa cởi, nhưng nói cởi là cởi liền nè! Thế mà cậu lại cho tớ nghe câu này? Cậu ngồi dậy, nhìn Trần Thước chằm chằm: "Ý của cậu là, về sau cũng không làm?"

"Tớ vừa tra một tí, cũng không nhất thiết phải cắm vào, loại cắm vào này..."

Cậu đây là con nít con nôi không biết cắm vào thế nào thì có! Thịnh Dương gật gật đầu: "Cậu nói đúng! Cắm hay không không quan trọng, có làm gì hay không cũng chả sao, đồng tính nam chúng ta, chủ yếu là yêu đương thuần khiết! Tớ ngủ trước, ngủ dậy bọn mình ăn khuya!"

Thịnh Dương nói xong trực tiếp nằm xuống, trở mình đưa lưng về phía Trần Thước.

"Dương Dương ..." Trần Thước bò lên giường quỳ phía sau cậu, chọc chọc vai cậu, "Cậu giận hả?"

"Tớ giận cái gì chứ?" Thịnh Dương không quay lại, "Cậu quan tâm sức khỏe tớ nghĩ giùm tớ, tớ cảm động lắm lắm!"

"Dương Dương..." Trần Thước bị dỗi không còn lời gì để nói, lại ọt ọt chọc đầu vai Thịnh Dương, lần này Thịnh Dương phớt lờ hắn luôn.

Trần Thước ở sau lưng Thịnh Dương quan sát nửa ngày, đối phương nhắm mắt ra vẻ buồn ngủ lắm, hàng mi dài lại không ngừng run nhẹ. Trần Thước nghĩ nghĩ, bò qua người Thịnh Dương, chen vào bên trong nằm đối mặt với cậu, duỗi tay ôm lấy eo cậu: "Dương Dương..."

Thịnh Dương mở mắt, ra vẻ ghét bỏ: "Làm gì đó, có để người ta ngủ không?"

Trần Thước chớp chớp mắt, ôm Thịnh Dương lại: "Tớ không muốn cho cậu ngủ..."

Hô hấp nóng bỏng của Trần Thước xói lên chóp mũi Thịnh Dương, Thịnh Dương phồng má: "Không ngủ thì làm được gì... ưm..."

Lời cậu nói bị đôi môi mềm mại của Trần Thước chặn về, Trần Thước hôn cậu, đầu lưỡi đảo qua môi dưới, trực tiếp thâm nhập vào khoang miệng cậu.

Thịnh Dương không tự chủ được mà hé miệng, thả hắn tiến vào. Trần Thước hôn rất dịu dàng rất tinh tế, đầu lưỡi quét qua từng tấc thịt mềm trong miệng cậu như rà soát địa bàn, liếm cậu ngứa ran, lại rất không thỏa mãn. Đầu lưỡi Thịnh Dương chạy đuổi theo đầu lưỡi Trần Thước, xoang mũi phát ra tiếng thúc giục âm ư. Trần Thước quấn lấy đầu lưỡi Thịnh Dương, sau khi xoay quanh hai vòng thì dùng sức mà nút.

"Ưm..." Thịnh Dương ôm lấy cổ Trần Thước, nhiệt tình đáp lại.

Hơi thở dồn dập cũng tiếng nước tấm tắc vang lên trong lều, Trần Thước xoay người đè lên người Thịnh Dương, ôm lấy đầu cậu cẩn thận mà hôn.

Hai cơ thể dính sát vào nhau, Thịnh Dương cứng, hơn nữa cực kỳ xác định, Trần Thước cũng cứng.

"Trần Thước..." Thịnh Dương thở phì phò, thò tay vào áo thun của Trần Thước, vuốt ve sau lưng hắn.

"Dương Dương..." Cái tay nhỏ mềm mại kia như có lửa, ở sau lưng hắn đốt lên một biển lửa dục vọng. Không đủ, ôm không đủ, hôn sâu không đủ, dính sát vào cũng không đủ, hắn muốn cùng Thịnh Dương thân mật hơn một chút, thân mật thêm chút nữa, đến khi không thể thân mật hơn, hai nhập một.

Trần Thước nâng người lên, cởi áo thun của mình ra, do dự nửa giây, lại tụt luôn cả quần, Trần Đại Thước chờ đã lâu ngày lập tức vọt ra.

Đã lâu không gặp, thương nhớ cực kỳ. Thịnh Dương sờ sờ cái đầu ướt đẫm của Đại Thước, nếu cậu nhớ không lầm, cậu xuyên về bốn lần, đây là lần duy nhất Trần Thước chủ động cởi quần của chính mình.

Thể hiện không tệ, hy vọng tiếp tục duy trì!

"Dương Dương..." Trần Thước đặt tay ở lưng quần Thịnh Dương, thở hổn hển dưới sự vuốt ve của Thịnh Dương, "Nếu cậu không thích thì nói cho tớ, chúng ta có thể từ từ... a!"

Ngón cái của Thịnh Dương dạo một vòng quanh cái đầu nấm cực đại kia, sau đó nặng nề ấn ở đỉnh một cái: "Trần Tiểu Thước, Trần Đại Thước còn hiểu chuyện hơn cậu, ở trên giường mà săn sóc quá chính là ít săn sóc nhất, cậu nhớ chưa?"

Cậu vừa nói vừa dùng ngón tay cọ xát qua lại phần đỉnh.

Kích thích quá mức trắng trợn quá mức mãnh liệt, làm Trần Thước chưa kinh qua chuyện đời khó có thể chống đỡ, hắn cắn răng chịu đựng xúc động muốn bắn tinh, túm quần Thịnh Dương cởi xuống, kéo cao áo thun của cậu, cúi người hôn lên: "Tuân mệnh!"

Không cần quá săn sóc, không cần quá đau lòng, không cần dò hỏi từng chuyện một, tùy tâm sở dục là được.

Đây là đặc quyền mà Thịnh Dương mở ra cho hắn, là yêu và bao dung mà Thịnh Dương dành cho hắn.

"Ư... Trần Thước..." Trần Thước ở trên người cậu kích thích, hai món đồ cứng khừ khừ bị kẹp giữa bụng dưới hai người cọ xát qua lại, Thịnh Dương mở hai chân kẹp lấy eo Trần Thước, thân thể này tuy rằng chưa từng được khai phá, nhưng ký ức được khai phá trong đầu vẫn chi phối cơ thể đưa ra những hồi đáp trực tiếp nhất đối với sự thân cận của Trần Thước.

"Dương Dương..." Thịnh Dương không muốn xa rời hắn chính là câu trả lời tốt nhất, Trần Thước hôn từ môi Thịnh Dương đến cằm, cổ, xương quai xanh, mỗi tấc da thịt đều làm hắn lưu luyến quên đường về, hắn đè lên Thịnh Dương, phần eo nhanh chóng đỉnh lộng.

"Trần Thước..." Thịnh Dương dùng chân quặp lấy eo Trần Thước, ôm chặt hắn, Trần Thước rõ ràng chưa hề tiến vào, lực đạo cọ xát qua lại đã đủ để cậu đong đưa không ngừng dụi về phía trước trên giường, lúc sắp đụng vách thì lại được Trần Thước kéo về.

Trần Thước thở hổn hển, càng động càng nhanh, khoái cảm tích tụ càng nhiều, hắn muốn phóng thích: "Dương Dương... tớ... tớ muốn bắn..."

Đệch đệch đệch, chỉ nghe Trần Thước vừa ngoan vừa thuần nói ra cái từ bắn này, Thịnh Dương đã rất muốn bắn, cậu ôm lấy cổ Trần Thước, ngậm lấy vành tai hắn, vừa hút vừa liếm: "Cậu bắn... bắn cho tớ đi... a..."

Trần Thước ôm lấy Thịnh Dương đỉnh mạnh vài cái, run rẩy bắn ra.

Tinh dịch ấm áp bắn lên bụng, Thịnh Dương run run, cũng bắn ra theo.

Hai người ôm nhau điều hòa hơi thở, sau lưng Trần Thước toàn là mồ hôi, Thịnh Dương dùng bàn tay quẹt trên mặt hắn, hi hi bật cười.

Trần Thước bị cậu cười mà phát ngượng: "Dương Dương, tớ... cái đó..."

Lần đầu tiên đều như thế. Thịnh Dương đã trải qua bốn lần đầu tiên của Trần Thước, ngẫm lại vẫn là hồi ức vừa quý vừa hiếm.

Thịnh Dương ôm lấy mặt Trần Thước hun cái chụt: "Đều là đồng tử quân, cũng đừng ai ghét bỏ ai."

Dù sao lời này cũng không hoàn toàn là nói dối nhỉ, ít nhất cơ thể này của cậu, thật sự là một đồng tử quân không sai.

Trần Thước hắc hắc cười hai tiếng, cọ tới cọ lui cái đầu ướt đẫm vào ngực Thịnh Dương: "Dương Dương, cậu thật là tốt."

Thịnh Dương ôm lấy Trần Thước như con cá chạch: "Cậu mới tốt ấy, đồ ngốc."

Trần Thước ngẩng đầu trong ngực Thịnh Dương: "Tớ không muốn tốt quá, tớ muốn hư một tí."

Nét ửng hồng trên mặt hắn còn chưa tan, đôi mắt lấp lánh nhìn Thịnh Dương chằm chằm. Thịnh Dương lập tức hiểu ý của hắn, duỗi tay nắm lấy mặt hắn: "Vừa nãy không phải có người mới nói, mấy thứ kia đối với cơ thể của tớ không tốt, cũng không cần phải nhất thiết dùng hình thức cắm vào kia hay sao?"

"Tớ, cái đó... phải nghe lời Dương Dương." Trần Thước bị nhéo mặt, nói chuyện lọt gió, "Dương Dương nói ở trên giường mà săn sóc quá là ít săn sóc nhứt, tớ nhớ rồi."

Thịnh Dương lôi kéo hai bên mặt hắn véo qua véo lại: "Lúc này lại nghe lời thế không biết!"

Trần Thước cười như một con mèo nhỏ bị chà đạp: "Tớ lúc nào cũng nghe lời hết."

Tim Thịnh Dương bị hắn làm cho bủn rủn hết cả: "Đồ ngốc, cậu đừng có nghe lời như thế, làm chuyện khiến cậu vui vẻ là được rồi."

Trần Thước ôm lấy eo Thịnh Dương, vùi đầu vào cổ cậu: "Có thể nghe lời cậu, chính là việc khiến tớ vui vẻ nhất."

.TBC

Tác giả: Hôm nay hơi muộn lại hơi mệt nên chỉ thế thôi nhé các bảo bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx