Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 - NGUYỆN VỌNG

Hai người nhão nhão dính dính trên thảm, ôm nhau một lúc, tách ra tắm rửa, lại chui vào ổ chăn.

Thịnh Dương kê sát hai cái gối vào nhau không kẽ hở, nằm mặt đối mặt với Trần Thước, mắt lóe sáng lấp lánh: "Trần Thước..."

Thịnh Dương lúc nói chuyện, nhiệt khí phả lên mặt hắn, mang một chút hỗn hợp mùi bạc hà và hương hoa, chóp mũi Trần Thước bị phất thật sự ngứa, giọng cũng ngứa ngáy: "Ơi?"

Hai người đều hơi cuộn mình, bốn cẳng chân dài kề sát vào nhau, Thịnh Dương dùng ngón chân gại gại mu bàn chân Trần Thước: "Cậu buồn ngủ à?"

Chóp mũi và giọng nói của Trần Thước càng ngứa: "Không buồn ngủ..."

"Thế..." Ngón chân Thịnh Dương theo mu bàn chân Trần Thước một đường bò lên cẳng chân hắn, "Làm chút gì không?"

"Dương Dương..." Giọng Trần Thước gần như lạc hẳn đi, ánh mắt càng lúc càng nóng, "Tớ muốn hôn cậu."

Thịnh Dương dịch sát vào gối Trần Thước, chóp mũi cọ cọ chóp mũi hắn: "Thế sao còn chưa hôn?"

Trần Thước xoay người một cái đè Thịnh Dương dưới thân, hôn lên đôi môi cậu. Lần này hắn trực tiếp cạy mở khớp hàm Thịnh Dương, quấy lấy đầu lưỡi của cậu, hắn biết chỗ này rất ngọt, khi hút vào, yết hầu và xoang mũi của Trần Thước sẽ phát ra những thanh âm rất êm tai.

"Ưm..." Thịnh Dương ôm lấy cổ Trần Thước, nhiệt liệt đáp lại.

"Dương Dương..." Da thịt dán sát vào nhau không giữ lại gì, cuối cùng cũng không chịu nổi bất kỳ cách trở nào nữa, Trần Thước kéo áo thun của Thịnh Dương lên ngực, muốn cởi áo của mình, lại luyến tiếc không muốn rời môi Thịnh Dương.

Thịnh Dương ngầm hiểu mà đem áo thun của Trần Thước kéo từ phía sau lưng lên, giúp hắn cởi ra.

Miệng hai người tách ra một lúc ngắn ngủi, lại lập tức dính vào với nhau, trong ổ chăn ngươi kéo ta dẫm mà cởi quần, hai gia hỏa vừa hoàn thành lần giao lưu đầu tiên vẫn phấn chấn tinh thần, thân mật dán vào với nhau.

Trần Thước hôn từ môi Thịnh Dương hôn xuống cổ, dán sát vào với Thịnh Dương mà cọ xát biên độ nhỏ.

"A..." Thịnh Dương ôm chặt Trần Thước, tách hai chân ra, dùng đầu gối kẹp eo hắn.

"Dương Dương..." Trần Thước nặng nề hổn hển, hơi cong lưng, nửa quỳ ở giữa hai chân Thịnh Dương, duỗi tay cầm lấy cả mình lẫn Thịnh Dương, " Dương Dương tớ muốn..."

Thịnh Dương cắn một miếng lên vành tai hắn: "Cậu muốn làm gì cũng được, không cần hỏi tớ..."

Giọng cậu như tiếng mèo con, lười biếng lại câu nhân, Trần Thước bị câu đến cả người khô nóng, ngón tay nắm chặt, bắt đầu loát động: "Dương Dương..."

Trần Thước không biết nói lời cợt nhả, ở trên giường trong lúc động tình nhất cùng lắm cũng chỉ kêu tên cậu, như thể tên cậu là một thứ linh dược kích tình nào đó. Thịnh Dương bị trêu chọc đến không chịu nổi, mặt chôn vào cổ Trần Thước, lung tung liếm tất cả những nơi làn da có thể tiếp xúc được: "Ưm... Trần Thước... a..."

Khoái cảm mãnh liệt, Thịnh Dương kẹp chặt hai chân: "Cậu chậm... chậm một chút... ha..."

Tay Trần Thước lớn quá, cũng nóng quá, khi loát động lên xuống cánh tay sẽ cọ vào bụng nhỏ của cậu, Thịnh Dương có thể cảm nhận được sức lực của nó: "Cậu như thế tớ sẽ... rất muốn bắn a...."

Là có chút quá kích thích, hơn nữa tư thế này không thể dán sát vào Thịnh Dương, cũng không tiện hôn cậu.

Trần Thước trượt từ trên người Thịnh Dương xuống, dán lấy lưng cậu, tay cắm vào giữa đùi cậu, hướng lên trên nâng chân cậu lên: "Dương Dương, tách chân ra."

Rõ ràng trong phòng bật máy lạnh, trên trán cậu tất cả vẫn toàn là mồ hôi.

Trần Thước rất ít dùng câu cầu khiến kiểu đó mà nói với cậu, nhưng Thịnh Dương rất thích, cậu có thể cảm nhận được từ ngữ khí có chút cường ngạnh lẫn hơi thở không ổn định chút nào của Trần Thước nhu cầu đối với mình, cậu rất thích loại nhu cầu này.

Thịnh Dương nghe lời mà tách chân ra, gia hỏa thô dài lại nóng như lửa của Trần Thước liền dán vào rãnh mông di chuyển giữa hai chân cậu, đồng thời ôm lấy eo cậu, cầm lấy cậu.

"Ưm..." Thịnh Dương run lên, cậu có thể cảm nhận được, Trần Thước, hai cậu trai tân chưa hiểu việc đời, chỉ cọ cọ như thế, đã sướng đến run người.

"Dương Dương..." Tư thế này Trần Thước có thể dán chặt lấy Thịnh Dương, hắn vừa hôn môi, hôn sau cổ và bả vai cậu, vừa thọc vào rút ra giữa hai chân cậu, "Dương Dương..."

Tần suất chọc rút của Trần Thước và tần suất loát động của hắn gần như ngang nhau, đều là tiết tấu bức người tước vũ khí, Thịnh Dương tuy rất sướng, nhưng cậu không muốn sướng xong nhanh như thế, cậu bắt lấy cánh tay Trần Thước: "Không được... cậu chậm, chậm một chút!"

"Dương Dương tớ, tớ không chậm được...." Dục vọng đối với Thịnh Dương như hồng thủy, như núi lửa, một khi đã bùng nổ thì không thể dừng, Trần Thước cắn bả vai Thịnh Dương, thân trên dán cậu, hạ thân hung hăng chống đối.

Không chậm được, vậy chỉ có thể làm thêm vài lần... Cậu nghỉ ngơi dưỡng sức đã hơn hai mươi năm rồi, ngẫu nhiên túng dục một phen thì đã làm sao!

Thịnh Dương nghĩ thông rồi, cũng buông bỏ, Trần Thước ở đằng sau cậu bạch bạch bạch đỉnh tới, cậu cũng liền ưm ưm a a mà kêu, khoái cảm tích tụ càng nhiều, cuối cùng, cậu hét lên chói tai mà bắt lấy cánh tay Trần Thước: "Không được! A..."

Cậu bắn trong tay Trần Thước, mà Trần Thước vẫn chưa dừng lại, chỉ hơi chậm tốc độ, từng chút từng chút xoa cậu, giúp cậu kéo dài khoái cảm, Thịnh Dương trong cơn cực khoái choáng váng nhẹ giọng kêu: "Trần Thước..."

Thịnh Dương quay đầu lại, Trần Thước liền hôn cậu, rất dùng sức, cũng cực kỳ dịu dàng: "Dương Dương, tớ đây."

Đêm đó Thịnh Dương bắn bốn lần, Trần Thước bắn hai lần.

Sau lần đầu tiên được lót nền, Trần Thước gần như cọ trầy da bắp đùi Thịnh Dương rồi mới bắn, Thịnh Dương bắn đến lần cuối cùng chỉ thấy eo đau chân mỏi, được Trần Thước nửa ôm nửa đỡ đi tắm, rồi hai người lại mặt đối mặt chui vào ổ chăn.

Lần này Thịnh Dương không dám hỏi Trần Thước có buồn ngủ hay không, có muốn làm chút gì hay không nữa, bởi vì cậu siêu buồn ngủ, hơn nữa cậu cực kỳ xác định, mệt với buồn ngủ chỉ có mỗi cậu, Trần Thước không hổ là dân Street Dance, thể lực tốt thực sự, năng lượng tràn trề thực sự.

Thịnh Dương không dám tự đào hố chôn mình nữa, lôi kéo tay Trần Thước gối mặt mình lên: "Trần Thước, tớ buồn ngủ quá."

Trần Thước khảy khảy tóc mái Thịnh Dương, đặt trên trán cậu một nụ hôn: "Ngủ đi, Dương Dương."

Hai mí mắt Thịnh Dương đã bắt đầu đánh nhau, nhưng mà giữa cơn mơ mơ màng màng, bỗng lại nhớ tới một chuyện lớn, cậu đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Trần Thước: "Cậu, mấy cái tư thế đó, cậu học ở đâu ra đấy?"

"Ack..." Vừa rồi lúc làm không ngượng, lúc này Trần Thước lại cực kỳ xấu hổ: "Cũng, cũng đâu cần học đâu..."

"Đừng có ngó lung tung, nhìn tớ." Thịnh Dương ôm mặt Trần Thước, bắt cậu nhìn thẳng vào mình, "Cậu có xem porn với mấy đứa cùng phòng không?"

"Không, không có mà... Thì, lúc chiếu bọn họ cũng có gọi tớ, nhưng mà tớ cũng không xem bao nhiêu..."

Nam sinh thành niên, dù là có cùng nhau xem porn cũng không có vấn đề gì, nhưng mà ấy, chuyện này liên quan đến một vấn đề khác.

Thịnh Dương nhìn Trần Thước chằm chằm: "AV hả? Hoặc để tớ hỏi trắng ra thêm một chút, là nam nữ hả?"

Trần Thước nhớ lại một chút: "Hình như thế..."

"Trần Thước, nói thật đi, cậu xem AV có thấy ghê không?" (AV - adult video: phim người lớn)

"Cũng... không có đi."

"Thế cậu có thấy hưng phấn không?"

"Cũng... không quá đi."

"Vậy cậu..." Thịnh Dương dừng một chút, nhẹ giọng hỏi, "Vậy cậu, có cứng không?"

Trần Thước như hiểu được Thịnh Dương muốn hỏi cái gì, lúc trước khi nhìn mấy hình ảnh kia cảm thụ của mình là gì hắn cũng không còn nhớ rõ nữa, nhưng thật sự là lúc hắn phát hiện mình hơi có chút phản ứng, đã thấy không ổn, tìm cớ tránh đi không xem nữa.

Hắn cũng không muốn lừa gạt Thịnh Dương, "Ừm, có một chút."

Không có cảm giác không khỏe đối với AV, xem AV có thể cứng lên, tức là không phải gay.

Ít nhất, không phải thuần gay.

Lúc cao trung Trần Thước có cô gái mình thích, chuyện này có lẽ cũng không phải lừa cậu. Thế thì Trần Thước bắt đầu thích cậu từ bao giờ?

Chẳng lẽ, là sau khi cậu với Lâm Sâm ở bên nhau, Trần Thước mới ý thức được?

Thịnh Dương không đành lòng hỏi lại, bóp dẩu mỏ Trần Thước thành một con vịt con, hôn chụt một cái: "Thế cậu có từng nghĩ đến tớ... rồi tuốt không?"

Trần Thước đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh, như một cậu bạn nhỏ phạm lỗi bị bắt tại trận, giọng nhỏ rí gần như không nghe được: "Có..."

Thịnh Dương cười, ôm mặt Trần Thước hôn khắp trán, mặt, miệng hắn, sau đó ôm eo hắn vùi mặt vào ngực hắn: "Ngốc tử, nếu cậu nói với tớ sớm một chút, còn cần nghĩ đến tớ để mà tuốt sao."

Trần Thước ôm lại Thịnh Dương: "Tớ không biết mà, Dương Dương."

Trần Thước không nói đầy đủ, nhưng Thịnh Dương nghe hiểu.

Tớ không biết, cậu thế mà lại thích tớ.

Không biết, cậu thế mà có thể thích tớ.

Không biết, hóa ra, chúng ta có thể ở bên nhau.

Thịnh Dương gác chân lên đùi Trần Thước, như bạch tuộc mà quấn lấy hắn: "Tớ cũng không biết ấy, Trần Thước."

Tớ không biết, cậu thế mà có thể thích con trai.

Không biết, cậu thế mà lại thích tớ.

Không biết, cậu thế mà lại một mình, thích tớ lâu như vậy.

"Sao chúng ta lại ngu như vậy hả Trần Thước." Thịnh Dương thấy mũi hơi chua xót.

Trần Thước nỗ lực cuốn cả người Thịnh Dương vào lồng ngực: "Không sao mà Dương Dương, giờ chúng ta biết rồi."

Thịnh Dương nhắm mắt lại, cảm thụ được hơi thở của Trần Thước.

Chuyện cũ không thể đuổi lại, cũng may, cậu lại có thêm một cơ hội nữa.

Chỉ là cậu vẫn không thể tưởng tượng nổi ba năm không có cậu, ba năm nhìn cậu và Lâm Sâm ở bên nhau, Trần Thước của cậu, đã trải qua như thế nào.

Nếu nói những điều không như ý của nhân sinh phải có đến tám chín phần, vậy thì cậu hy vọng tám chín phần này, đều ở lại trong ba năm đó.

Về sau, cậu muốn Trần Thước, mọi việc như ý.

"Trần Thước, cậu có nguyện vọng gì, nói cho tớ đi, tớ sẽ giúp cậu thực hiện hết." Lúc sắp ngủ, Thịnh Dương mơ mơ hồ hồ nói.

Sau đó đỉnh đầu của cậu được hôn lên, có người nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Đồ ngốc, nguyện vọng của tớ, cậu đã giúp tớ thực hiện rồi mà..."

Thịnh Dương liền cười, nhắm hai mắt, cười thật ngọt, thật an tâm...

Cổ hơi mỏi, Thịnh Dương cau mày giật giật, phía sau cổ với cả phần lưng liền đau dội lên như kim châm, giống hệt trạng thái cậu chạy deadline không cẩn thận ghé vào bàn máy tính ngủ gục rồi tỉnh dậy vậy.

Ngủ gục?

Tay Thịnh Dương giật giật, sờ không thấy ga giường mềm mại, mà là mặt bàn trụi lủi cứng quèo.

Mặt bàn?

Thịnh Dương đột nhiên mở bừng mắt, cảnh tượng trong mắt dần chuyển từ mơ hồ sang rõ ràng, cậu mới từng chút một mở to hai mắt, vừa động cũng không dám động, một lúc lâu sau, mới chậm rãi chớp một cái.

Không đổi. Là nhà Trần Thước, bàn học của Trần Thước.

Không đúng. Không đúng không đúng không đúng! Cậu rõ ràng đang cùng Trần Thước ở chung cư nhỏ nhà mình ôm nhau ngủ, làm sao vừa mở mắt ra đã về đến nhà Trần Thước rồi? Trần Thước đâu?

"Trần Thước!" Thịnh Dương rầm một cái đứng lên, biên độ động tác quá lớn quăng ngã cả ghế dựa, động tĩnh thật lớn nhưng trong phòng vẫn không có hồi âm, Thịnh Dương nghe được chính giọng mình mang tiếng nức nở, "Trần Thước!"

Không ai trả lời.

"Trần Thước!"

"Trần Thước!"

"Trần Thước!"

Thịnh Dương cao giọng gọi, chạy lung tung khắp nhà, phòng trong, gian ngoài, phòng bếp, nhà vệ sinh, sân sau, không có, tất cả đều không có, chỗ nào cũng không có Trần Thước!

"Trần Thước!"

"Trần Thước cậu ở đâu!"

"Trần Thước cậu trả lời tớ được không!"

"Trần Thước cậu lại đang đùa dai với tớ phải không? Nhất định là nhân lúc tớ ngủ đưa tớ về nhà, tự mình lại nấp đi rồi đúng không?"

"Trần Thước cậu đi ra đi được chưa? Đừng như vậy mà... Tớ sợ lắm, tớ thật sự rất sợ! Trần Thước! Trần Thước! Trần Thước!"

Thịnh Dương dựa vào tường chậm rãi trượt xuống đất, tay nắm chặt từng nắm đấm, răng cắn chặt tay mình.

Vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng, đau, nhưng đã đau đến thế rồi, sao còn chưa tỉnh được khỏi cơn ác mộng này?

Vì sao cậu lại ở đây? Vì sao bên cạnh cậu không có Trần Thước?

"Trần Thước!"

"Trần Thước!"

"Hu hu hu! Trần Thước!"

"Cậu đã hứa với tớ sẽ không vứt bỏ tớ! Cậu đã hứa dù có chuyện gì cũng không rời bỏ tớ mà... Hu hu hu... Trần Thước! Trần Thước! Trần Thước!"

Thịnh Dương đập gáy vào tường, càng lúc càng nặng, có phải nếu ngất xỉu đi rồi thì có thể tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này, có phải ngất xỉu đi rồi, cậu lại có thể gặp lại Trần Thước?

"Dương Dương!" Cửa bị đẩy ra, ba mẹ vọt vào, mẹ ôm chầm lấy cậu vào ngực, "Dương Dương con đừng như thế! Con tra tấn con như thế Thước Thước ở trên trời cũng sẽ khổ sở..."

"Cậu ấy không có ở trên trời!" Thịnh Dương dùng sức đẩy mẹ ra, nhảy dựng lên dán vào tường, vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ chỉ vào mặt mẹ, "Trần Thước cậu ấy còn sống! Sống rất tốt! Vừa rồi bọn con còn ở bên nhau!"

"Dương Dương..." Mẹ Thịnh Dương bị cậu dọa rồi, nhất thời không dám hé lời, rưng rưng nhìn về phía chồng.

Ba Thịnh Dương bước lên một bước: "Dương Dương, ba mẹ biết, Trần Thước đi rồi con rất đau khổ, nhất thời không thể chấp nhận, nhưng mà..."

"Con nói cậu ấy không có đi!" Thịnh Dương thét lên bịt tai lại, "Vừa rồi con còn ở cạnh cậu ấy! Cậu ấy chỉ nhân lúc con ngủ đùa dai mà thôi! Di động của con còn quay lại lời hứa của cậu ấy... Đúng! Di động! Di động của con!"

Thịnh Dương nhìn qua nhìn lạ, vọt đến bên bàn cầm lấy điện thoại của mình, ngay lúc màn hình sáng lên, máu toàn thân cậu đều đông lại.

Trên điện thoại hiển thị thời gian: 23 giờ 17 phút ngày 24 tháng 6 năm 2023.

Cách sinh nhật cậu, đã 18 ngày.

Là cơn ác mộng ấy, là ngày hôm sau khi Trần Thước rời đi.

Là ngày cậu từ trong nhà chạy ra, đi tìm Trần Thước.

Sức lực toàn thân đều bị rút cạn, Thịnh Dương ôm điện thoại quỳ trên mặt đất, nước mắt lạch xạch rơi xuống, cậu run run rẩy rẩy mở album điện thoại.

Không có video, tấm ảnh cuối cùng, là selfie của cậu với Trần Thước.

Trên sân thượng bệnh viện, Trần Thước ngồi xe lăn.

Thịnh Dương nhếch miệng, trái tim như bị xé rách, đau không thở nổi.

Trần Thước, có phải cậu thấy tớ đáng thương, nên dệt cho tớ một hồi mộng đẹp? Nhưng vì sao cậu lại tàn nhẫn như thế, bắt tớ tỉnh dậy khỏi cơn mộng đẹp!

Tớ không muốn trở lại thế giới này, cái thế giới này không có cậu! Tớ sắp chết rồi, cậu có thể tới cứu tớ không, đưa tớ tới thế giới có cậu?

Hoặc cậu nói cho tớ biết, làm sao để tớ đến được thế giới có cậu?

Làm sao có thể---

Thịnh Dương bỗng nhiên mở bừng mắt, sau đó đột ngột đứng dậy nhào lên bàn học, thư! Thư Trần Thước viết cho cậu! Vừa rồi là cậu đọc thư Trần Thước viết cho cậu, nên mới đến được thế giới có Trần Thước!

Thư trên bàn còn thừa ba phong, Thịnh Dương không rảnh nghĩ mình nhớ nhầm hay vẫn còn một phong thư rơi xuống đất, cầm lấy phong thư trên cùng mở ra, nét chữ của Trần Thước ánh vào mi mắt:

Dương Dương, chúc mừng sinh nhật.

Cửa hàng đá bào bên cạnh trường học sắp đóng cửa, bà chủ còn nhớ rõ cậu thích nhất vị dâu tây.

Vẫn như cũ, không có chữ ký hay ngày tháng, Thịnh Dương cố gắng không chớp mắt, nhưng nước mắt vẫn nhỏ giọt trên giấy viết thư, ngay khi nét chữ nhòe đi, ý thức của cậu cũng dần mờ hồ...

Trần Thước, tớ đến đây.

Dù cậu ở đâu, tớ nhất định sẽ tìm được cậu.

Tbc

Cơ chế xuyên chắc mọi người cũng hiểu rồi nhỉ?

Thước Thước chỉ xảy ra chuyện trong thế giới thứ nhất thôi, không chết tới chết lui.

Cho nên... yên tâm đi ha?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx